[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 194: Nắng sớm
Yên tửu không phân biệt, nam nữ không phân biệt, đao tên tự nhiên cũng không phân biệt. Ninh Khuyết cầm phù tiễn nặng nề, mặt mày hớn hở, lục sư huynh cầm một cái túi dài từ trong phòng rèn sắt đi tới, mở túi ra, lộ ra ba thanh phác đao bên trong.
Đây là ba thanh đao mà Ninh Khuyết đã đưa đến phía sau núi vài ngày trước. Sau khi được lục sư huynh rèn lại, thân đao trở nên dài và mảnh hơn, chuôi đao màu đen càng thêm chắc chắn. Trên bề mặt đao, ánh nắng sớm phản chiếu tạo nên những đường nét phù văn ngắn gọn và rõ ràng, vừa thanh tú vừa toát lên sát khí vô tận.
Nhị sư huynh nói:
– Tây Lăng thần điện đã ban chiếu lệnh, lần này các cao thủ trẻ tuổi từ nhiều quốc gia sẽ đổ về hoang nguyên, ta nghĩ Tài Quyết Ti cũng sẽ cử người tham gia. Có lẽ ngươi sẽ gặp lại Long Khánh ở Yến Bắc.
Nghe đến hai chữ Long Khánh, Ninh Khuyết không hiểu sao cảm thấy da đầu căng thẳng, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an mãnh liệt. Trước đây, khi lên núi, hắn đã thắng Long Khánh hoàng tử một lần, nhưng cảnh giới tu hành thực sự của hai người chênh lệch quá lớn. Nếu Long Khánh hoàng tử ghi hận vì hai lần bị nhục nhã trước đó, Ninh Khuyết e rằng sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ dưới tay đối phương.
– Ngày mai ta sẽ không tiễn ngươi, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu.
Nhị sư huynh tiếp tục nói:
– Lần này đi hoang nguyên, ngươi là đệ tử thư viện, đại diện cho các sư huynh sư tỷ tầng hai, mang theo danh dự của phu tử. Vì vậy, dù gặp bất kỳ tình huống nào, ngươi cũng không được làm mất mặt thư viện. Tây Lăng Thiên Dụ viện, Nam Tấn Kiếm các, Nguyệt Luân Bạch Tháp tự, đệ tử thư viện ta đã từng tiếp xúc với những nơi này không ít lần, dù là chơi cờ hay diễn nhạc, chúng ta chưa từng thua. Ngươi cũng không được phép thua.
– Như thế nào cũng không cho phép thua?
– Không sai.
– Đánh không thắng đối phương làm thế nào?
– Đánh không thắng cũng không thể mất mặt.
Ninh Khuyết sờ đầu, hoang mang buồn rầu hỏi:
– Nhị sư huynh, đánh không thắng đối phương vậy như thế nào mới có thể không mất mặt?
Đuôi lông mày nhị sư huynh hơi nhướng lên, không vui trách mắng:
– Nếu đánh không thắng, phải tìm cách để thắng. Nếu thật sự không thể thắng, cũng không được nhận thua. Hãy tìm cách rút lui, tu luyện thêm vài năm rồi quay lại đối đầu. Chẳng lẽ ngươi sẽ mãi mãi không thể thắng?
…
Theo đề nghị của hoàng đế bệ hạ, năm nay đệ tử thư viện sẽ thực hiện chân tu tại hoang nguyên Yến Bắc, nơi tình hình đang rất căng thẳng. Thời gian xuất phát được ấn định vào ngày mai. Khi Ninh Khuyết bước ra từ hậu sơn của thư viện trong màn sương mù dày đặc, tiếng dặn dò thận trọng của các giáo viên vẫn vang vọng từ các phòng học xung quanh bãi đá. Ngoài sân, quản sự đang bận rộn khuân vác đồ đạc cần thiết cho chuyến đi, trong khi quản sự quân bộ kiểm kê số lượng binh khí được phát.
Bước ra khỏi cửa đá của thư viện, dưới ánh nắng sớm, bãi cỏ xanh mướt trải dài với hàng chục con tuấn mã đang thong thả gặm cỏ. Những con ngựa đến từ mã tràng thành tây này bình thản cúi đầu ăn cỏ, thỉnh thoảng lại va vào những bụi hoa sâu trong bãi cỏ, làm gãy những đóa hoa mùa thu.
Ninh Khuyết nhìn những chiến mã sắp sửa bước vào hành trình, mỉm cười, nói lời xin lỗi với lão Đoạn xa phu đã đợi suốt đêm ngoài viện, rồi chuẩn bị lên xe trở về thành.
Đúng lúc này, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề, cau mày nhảy xuống xe ngựa, quay trở lại kho của thư viện mượn một cái túi da chắc chắn. Sau đó, hắn nhặt mấy chục cục đá nặng bên đường và nhét vào túi. Ước lượng trọng lượng của túi đá, hắn cảm thấy đã vừa đủ, rồi tiến đến cạnh bãi cỏ, tay vịn vào lan can và thổi một tiếng huýt gió về phía sâu trong bãi cỏ.
Tiếng huýt gió tuy không vang dội, nhưng đủ để làm bọn chiến mã đang phân tán trên bãi cỏ giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên. Trong đó, một con đại hoàng mã cường tráng lắc đầu, chen ra khỏi đám bạn, tung vó chạy tới đầy vui vẻ.
Hắn sờ sờ đại hoàng mã, cách lan can đem túi da buộc đến trên thừng cạnh yên ngựa.
Trong túi da chứa đầy đá, nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt nhưng thực ra rất nặng. Chân trước của đại hoàng mã hơi khuỵu xuống, sau đó nhanh chóng đứng thẳng lại. Tuy nhiên, thân hình cường tráng của nó có chút mất cân bằng và hơi thở trở nên gấp gáp hơn.
Ninh Khuyết tháo túi da xuống, nhìn đại hoàng mã lắc đầu. Hắn thầm nghĩ rằng với cung sắt, mười ba mũi tên và ba thanh đao, trọng lượng đã quá nặng. Thêm vào đó là trọng lượng của chính mình, chiến mã bình thường này dù có thể chịu đựng được, cũng không thể mang vác trong thời gian dài. Đặc biệt khi vào hoang nguyên, nếu phải triển khai truy kích, nó sẽ không thể duy trì được lâu.
Ở Vị thành biên giới làm lính trong thời gian dài, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ đệ tử thư viện nào về tầm quan trọng của vật cưỡi trên hoang nguyên. Giờ đây, khi đã bước vào thế giới tu hành, hắn càng nhận thức rõ rằng, trừ khi đạt đến cảnh giới Tri Mệnh của đại tu hành giả, vẫn cần dựa vào ngựa để có đủ tốc độ.
Suy nghĩ một chút, trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh của năm trước. Hắn đổ hết đá trong túi da ra, rồi nhảy vào bãi cỏ, tìm đến vị quản sự mã tràng quân bộ, lấy ra yêu bài Thiên Xu Xử và thì thầm vài câu.
Sau khi trở lại thành Trường An, hắn không về ngay ngõ bốn mươi bảy mà đi thẳng đến Nam Môn đạo quan dưới chân hoàng thành. Đệ tử sắp đi xa, cần phải bẩm báo sư phụ, hơn nữa biết đâu sư phụ sẽ tặng cho mình một món quà tiễn biệt.
Nhan Sắt đại sư biết tin Ninh Khuyết phải đi hoang nguyên sớm hơn chính bản thân hắn. Mấy ngày nay, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, lão cảm thấy rằng sự sắp xếp của bệ hạ đối với đồ đệ này cuối cùng cũng có lợi, nên dần dần nguôi ngoai cảm xúc căm tức trong lòng.
Lão không giống như nhị sư huynh dặn dò Ninh Khuyết tuyệt đối không thể mất uy danh sư môn, mà là ngưng trọng nói:
– Man nhân trên thảo nguyên không đáng sợ, người Hoang về phương nam và đồng bọn bên cạnh mới là hung hiểm lớn nhất. Theo đạo lý có phu tử có bệ hạ có ta, trên đời không có mấy ai dám bất lợi, nhưng ngươi phải nhớ nơi đó dù sao cũng không phải Đại Đường.
– Sư phụ người yên tâm đi.
Ninh Khuyết cười nói.
Hoang nguyên xa xôi đối với người Trung Nguyên thường mang ý nghĩa thần bí và nguy hiểm, nhưng với Ninh Khuyết, người đã rời Mân Sơn và từng chém mã tặc trên hoang nguyên, nơi này lại là chốn quen thuộc nhất. Dù gặp phải kẻ địch mạnh đến đâu, hắn vẫn tin rằng mình ít nhất có thể bảo toàn mạng sống.
Nếu không có phần tự tin này, hắn căn bản sẽ không đáp ứng yêu cầu của triều đình.
Nhan Sắt đại sư suy nghĩ về việc thần điện lần này phái ra hộ giáo kỵ binh cùng với các cường giả Tài Quyết Ti ẩn nấp gần đó, lông mày hoa râm chậm rãi nhíu lại, nhìn hắn nghiêm túc nói:
– Trước kia ngươi trên hoang nguyên gặp phải kẻ địch đều là người thường, cho dù là mã tặc hung tàn nhất cũng không khiến ngươi sợ hãi. Nhưng lần này, ngươi phải nhớ rằng kẻ địch có thể là người tu hành, hoặc thậm chí là dư nghiệt của Ma Tông ẩn náu trong người Hoang. Tóm lại, cần phải hết sức cẩn thận.
Ninh Khuyết thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
– Đệ tử rõ.
Sau đó, Nhan Sắt đại sư hoàn thành một buổi giảng bài cuối cùng trước khi mùa thu tới, giảng giải về đỉnh cao của phù đạo và ý nghĩa sâu xa của văn tự. Lão trao cho Ninh Khuyết một túi gấm, giải thích rằng bên trong chứa đựng một vật kỳ diệu, và nếu gặp nguy hiểm, không ngại mở ra xem.
Chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi lăn bánh trên con phố dài thẳng tắp, thỉnh thoảng rung lên khi bánh xe lướt qua những khe hở giữa các phiến đá. Ninh Khuyết nhìn túi gấm trong tay, không kìm được nở nụ cười, quả nhiên vẫn kiếm được món quà chia tay.
Hắn không biết trong túi gấm chứa đựng điều gì, nghĩ đến những tình tiết kỳ diệu trong các câu chuyện tiểu thuyết, hắn quyết định không mở ra xem. Nếu mở ra mà mất tác dụng, chẳng lẽ lại phải quay về Nam Môn Quan để xin Nhan Sắt đại sư một cái khác? Được rồi, với tính cách của hắn, việc này không phải là không thể, nhưng cần gì phải phiền phức như vậy.
Khi trở lại Lão Bút Trai, trời đã tối. Ánh chiều tà từ đầu ngõ bốn mươi bảy chiếu tới, vừa vặn chiếu sáng nửa con đường. Hắn chào hỏi Ngô lão bản của tiệm đồ cổ bên cạnh, liếc nhìn bức tường xám trống trải phía sau, rồi bước vào.
Nồi cơm tỏa khói trắng, làn khói nhẹ nhàng bay lên, len lỏi qua tán cây trong sân, rồi tan biến vào bầu trời đỏ rực, không để lại dấu vết nào.
Tang Tang ngước khuôn mặt nhỏ nhìn sương mù tiêu tán vào không trung, con mắt lá liễu nheo rất dễ coi.
Ninh Khuyết nhìn bóng người nho nhỏ bên cây nói:
– Ta đã trở về.
Tang Tang quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói:
– Thiếu gia, ngươi trở về rồi.
Những cuộc đối thoại không có gì mới mẻ, đơn điệu và nhàm chán. Trong nhiều năm qua, mỗi khi Ninh Khuyết trở về phòng săn hay trở lại tiểu viện ở Vị thành, đều sẽ có những cuộc trò chuyện tương tự với tiểu cô nương trong phòng hoặc trong sân. Tại ngõ bốn mươi bảy ở thành Trường An suốt một năm qua cũng không ngoại lệ, chỉ khác là giờ đây có thêm hai chữ “thiếu gia”.
Bữa cơm chiều trước khi lên đường cũng không có gì đặc biệt, mặc dù bát canh gà màu hổ phách đã thể hiện sự trang trọng nhất định, nhưng thực sự không có gì đáng nói.
Đã không có gì đáng nói, sau khi rửa chân tắt đèn, Ninh Khuyết liền nằm ở trên giường bắt đầu ngủ.
Hắn không dặn dò gì tiểu cô nương ở đầu kia của giường. Dù đây là lần đầu tiên hắn và Tang Tang phải xa nhau trong thời gian dài như vậy, nhưng hắn tin rằng tiểu cô nương có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Những năm qua, chính nàng đã chăm lo cho cuộc sống của cả hai người, giờ đây không còn phải lo lắng cho hắn nữa, nàng chắc chắn sẽ sống thoải mái hơn.
Cuối hè ở thành Trường An, nhiệt độ ban đêm đã dịu mát hơn, tiếng ve trên cây dần dần yếu đi và biến mất. Ánh sao trên bầu trời chiếu qua tán lá, phản chiếu qua cửa sổ, phủ lên bức tường và chiếc giường cái màu bạc mà hai người thích nhất.
Một tiếng sột soạt vang lên, Tang Tang mặc áo đơn mỏng từ đầu giường đi tới, đầu gối gầy gò làm đệm chăn màu bạc lõm xuống thành những vết không đều. Sau đó, nàng nằm vào lòng Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết mở to mắt nói:
– Đã nói rất nhiều lần, ngươi bây giờ là đại cô nương rồi.
Tang Tang ừm, điều chỉnh góc độ một chút, dựa đầu trên ngực hắn, rồi không chịu động đậy nữa.
Đêm trước khi chia tay này, cũng giống như rất nhiều đêm trong những năm qua, không có gì khác biệt.
…
Sáng sớm trước khi chia tay, không khác gì những buổi sáng sớm của một năm trước. Ninh Khuyết ăn bát canh mì chua cay mà Tang Tang đã mua, dùng bàn chải đánh răng và khăn mặt mà Tang Tang đã chuẩn bị sẵn. Dưới sự chăm sóc tận tình của Tang Tang, hắn mặc bộ trang phục của thư viện, xách hành lý nặng nề bước ra khỏi cửa tiệm.
Dưới ánh nắng sớm trong trẻo, hắn vẫy tay chào tiểu cô nương đứng ở cửa tiệm, rồi chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh.
Trước cửa thư viện, bên cạnh bãi cỏ rộng lớn, chiếc xe ngựa màu đen dừng lại một lúc rồi quay đầu trở về. Hôm nay, lão Đoạn xa phu không cần chờ Ninh Khuyết trở về thành nữa, vì Ninh Khuyết sẽ không quay lại thành nữa.
Xung quanh bãi cỏ sớm đã rộn ràng tiếng người, các học sinh thư viện mang vẻ mặt hưng phấn và khẩn trương nói lời từ biệt với cha mẹ. Các bậc phụ huynh dường như có rất nhiều điều muốn nói, hành lý chuẩn bị cho con cái cũng như không bao giờ đủ, trong khi tâm trí của các đệ tử trẻ tuổi đã bay đến phương Bắc xa xôi, như thể họ đã nhìn thấy viễn cảnh lập công danh.
Tất nhiên, không phải tất cả đệ tử thư viện đều hứng khởi mong chờ chuyến hành trình sắp tới. Chẳng hạn như Trứ Do Hiền, người đang bị đại phú thương ở đông thành cùng với mấy phòng cơ thiếp vây quanh, trên mặt hiện rõ vẻ bực tức và lo lắng.
Ninh Khuyết nhìn về phía bên kia, mỉm cười, sau đó quay đầu lại nhìn Tư Đồ Y Lan đứng bên cạnh trong tiễn trang màu đỏ, trông thật oai phong lẫm liệt, tò mò nói:
– Thật không ngờ lại không có ai đến tiễn ngươi.
Tư Đồ Y Lan mỉm cười nói:
– Danh nghĩa là chân tu nhưng thực chất là xuất chinh. Phụ thân chỉ ủng hộ ta ra trận giết địch, chứ không có ý bảo người đến tiễn ta. Còn ngươi, chẳng phải cũng không có ai đến tiễn sao?
Ninh Khuyết lắc lắc đầu, nói:
– Ta không có cha mẹ, cũng chẳng có thân thích nào, ai sẽ đến tiễn ta đây.
Tư Đồ Y Lan nhìn hai người trong thư viện đi ra, nói:
– Có vẻ như vẫn có người đến tiễn ngươi.
Từ trong thư viện bước ra là tam sư tỷ Dư Liêm và Trần Bì Bì. Các đệ tử thư viện cùng với các trưởng bối của họ đang đứng trên bãi cỏ, khi nhận ra thân phận của hai người này qua lời giới thiệu của giáo thụ, họ vội vàng kính cẩn nhường đường.
Làn gió nhẹ mang theo hơi thu thoảng qua, khẽ lay động những sợi tóc trên trán nữ giáo thụ. Dáng người kiều diễm của nàng, vốn đã khó đoán tuổi, nay lại càng thêm phần trẻ trung và quyến rũ.
Kể từ khi bước vào tầng hai của thư viện, Ninh Khuyết rất ít có cơ hội trò chuyện riêng với tam sư tỷ. Lúc này thấy nàng đến tiễn mình, hắn không khỏi cảm thấy bất ngờ, nói:
– Cảm ơn sư tỷ.
Dư Liêm đưa cho hắn một vật nhỏ, mỉm cười nói:
– Sư tỷ không có gì để tặng, chỉ muốn nhắn nhủ một câu: Dù gặp bất kỳ chuyện gì, chỉ cần xuất phát từ bản tâm, ngươi sẽ có thể vượt qua một cách thoải mái.
– Đa tạ sư tỷ chỉ điểm.
Ninh Khuyết quay sang Trần Bì Bì, nhìn bằng hữu đã giúp đỡ mình rất nhiều trong cuộc sống tu hành, trầm ngâm một lát rồi mỉm cười nói:
– Ngươi có chuẩn bị món quà gì cho ta không?
Một cơn gió sớm thổi qua thảo điện, làm lay động mái tóc của Trần Bì Bì. Hắn nghiêm túc nói:
– Ta đến… tiễn người.
Ninh Khuyết lắc đầu thở dài nói:
– Ngươi càng ngày càng vô sỉ.
Trần Bì Bì cảm khái nói:
– Học ngươi thôi.
Ninh Khuyết cười trả lời:
– Cùng nhau tiến bộ.
Trần Bì Bì cũng mỉm cười, sau đó nghiêm túc hỏi:
– Ngươi có điều gì cần giao phó không?
Ninh Khuyết vốn định nói nên giao phó đã giao phó xong rồi, nhưng sau khi nghĩ một chút vẫn là nói:
– Ngươi biết.
– Ta biết cái gì?
– Nhà ta có tiểu thị nữ.
…
Từ một thiếu niên quân tốt đến từ biên thành, từng thắng Tạ Tam công tử, bị thư viện lãng quên và sau đó chính hắn cũng lãng quên thư viện, lên núi đánh bại Long Khánh hoàng tử, cuối cùng trở thành người duy nhất trong số các đệ tử lần này tiến vào tầng hai. Sắp tới còn sắp dẫn dắt toàn bộ bạn học tiến về hoang nguyên Yến Bắc để thực hiện chân tu, giờ đây, Ninh Khuyết không hề nghi ngờ chính là một nhân vật truyền kỳ trong mắt các đệ tử bình thường của thư viện.
Cuộc trò chuyện giữa hắn và Tư Đồ Y Lan đã thu hút nhiều ánh mắt, và khi Dư Liêm giáo thụ cùng Trần Bì Bì xuất hiện, càng nhiều ánh mắt phức tạp đổ dồn về phía hắn. Những ánh mắt này chứa đựng sự kính trọng, ngưỡng mộ, và cả sự ghen tị, nhưng không ai dám tỏ ra thù địch.
Khi Ninh Khuyết xách đống hành lý nặng nề bước về phía bãi cỏ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, chứa đựng sự ngạc nhiên và tò mò. Với nhiều hành lý nặng nề như vậy, làm sao ngựa có thể chịu đựng nổi? Hắn đi về phía bãi cỏ bên kia để làm gì?
Ba thanh phác đao, cung sắt cùng mười ba mũi tên phù tiễn, cung gỗ chắc hoàng dương quen dùng và mũi tên bình thường, các vật dụng cần thiết cho hành trình bao gồm cả lều nhỏ đã gấp sẵn, và một chiếc ô lớn màu đen được bọc chặt trong vải thô.
Hành lý này là do Tang Tang cẩn thận sắp xếp lại từ đêm hôm trước. Dù đã cố gắng thu gọn đến mức tối đa, nhưng vì đồ đạc quá nhiều, nên khi gói gọn lại vẫn trông rất cồng kềnh, giống như một ngọn núi nhỏ.
Ninh Khuyết mang theo hành lý nặng nề tiến đến rào chắn bãi cỏ, ánh mắt dõi xa tìm kiếm mục tiêu của mình.
Ở phía bên kia của rào chắn, trên bãi cỏ, những con ngựa còn lại được các đệ tử thư viện chọn đang cúi đầu lặng lẽ ăn cỏ hoặc nghỉ ngơi, không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt. Xa hơn một chút, trên mặt cỏ rộng lớn, một bóng đen đang chạy qua lại như một tia chớp, tiếng vó ngựa vang dội.
Khi bóng đen đó chậm lại, mọi người mới nhận ra đó là một con tuấn mã cực kỳ cường tráng màu đen. Con đại hắc mã này không ngừng đuổi cắn và chen lấn các đồng bạn xung quanh, khiến những con ngựa khác sợ hãi phải tránh né. Nó không ngừng đuổi cắn, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng hí vang đầy đắc ý, tỏ ra đặc biệt bá đạo và hống hách.
Ninh Khuyết nhìn con đại hắc mã, mỉm cười, đưa ngón tay lên môi và huýt sáo.
Tiếng huýt lượn lờ truyền tới phía trên bãi cỏ.
Con đại hắc mã đang hống hách bắt nạt đồng bạn, nghe thấy tiếng huýt sáo liền cứng đờ, bốn chân như bị đóng đinh vào mặt đất cỏ mềm, không nhúc nhích nửa bước. Trông nó như một bức tượng ngựa gỗ được sơn đen, chỉ có đôi mắt to đen láy là còn chuyển động nhanh chóng, rõ ràng thể hiện sự sợ hãi.
Nó khó khăn vặn vẹo cổ cứng ngắc, quay đầu nhìn bóng người bên rào chắn, cuối cùng liên kết hình ảnh người đó với những ký ức không mấy tốt đẹp trong đầu.
Lại một tiếng huýt vang lên, giống như là đang thúc giục.
Đại hắc mã gian nan nhấc từng bước, cúi đầu chậm chạp tiến về phía rào chắn, mỗi bước đi đều nặng nề và miễn cưỡng, như một nữ minh tinh nữ sắp bước vào hào môn ác liệt nào đó không biết trước tương lai.
Chậm rãi tiến đến trước rào chắn, đại hắc mã nhìn Ninh Khuyết qua hàng rào, khẽ lắc đầu, đồng thời vụng về nhếch môi dày, như thể hiện sự thần phục và lấy lòng.
Mặc dù đã hơn một năm kể từ khi cùng thi vào thư viện, tính tình của con đại hắc mã này vẫn không thay đổi, vẫn cuồng bạo và nóng nảy. Tuy nhiên, trước mặt Ninh Khuyết, nó không dám thể hiện chút tính khí nào.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đống hành lý chất cao như núi dưới chân Ninh Khuyết, bản năng sợ hãi của nó trỗi dậy mạnh mẽ. Nó phát ra một tiếng hí hoảng loạn, quay đầu định bỏ chạy.
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm nó nói:
– Quy củ cũ.
Đại hắc mã dừng bước.
Ninh Khuyết tiếp tục nói:
– Không nghe lời ta sẽ làm thịt ngươi.
Đại hắc mã cúi đầu xoay người.
Ninh Khuyết đem hành lý như ngọn núi nhỏ treo đến trên yên nó.
…
Cuối hè đầu thu năm Thiên Khải thứ mười bốn, thư viện bắt đầu lần chân tu này.
Dẫn đầu là vị đệ tử mà ngay cả lão sư và đại sư huynh cũng chưa từng gặp mặt, có thể nói là người yếu nhất trong lịch sử tầng hai của thư viện.
Trong hậu viện Lão Bút Trai, Tang Tang nhìn chằm chằm con gà mái già đang kêu cục tác, ngẩn người suy nghĩ: “Lẽ ra hôm qua mình nên làm thịt con gà này để hắn ăn thêm một chút. Nếu không, trên đường hắn đói bụng thì biết làm sao?”
Trên con đường ngoại ô thành Trường An, Ninh Khuyết ngắm nhìn cảnh thôn quê và những ngôi nhà dân dọc hai bên đường, lòng thầm nghĩ không biết bao lâu nữa mới lại được thưởng thức bát canh gà nàng nấu. Vừa mới rời đi, hắn đã bắt đầu thấy nhớ.
Sáng sớm nơi đế quốc, ánh sáng phủ nhàn nhạt.
Tiếng vó ngựa kêu vang, áo xanh bay phần phật.
———-oOo———-