[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 186: Một, hai, ba, phù tiễn!
Viên đá đáy suối nông run nhè nhẹ, tựa hồ muốn đi lại mãi không di động, chỉ phí công giãy dụa ra một ít bọt khí vươn lên theo bèo mịn đến chỗ đáy cỏ.
– Chuyện này chứng tỏ đạo phù có hiệu lực, chỉ là hiệu quả quá yếu, cho nên phải nương sức nổi của nước suối mới có thể hiện ra chút.
Tứ sư huynh thò tay nhìn bọt khí dạng chuỗi ngọc trai kia trong suối, lạnh nhạt hỏi:
– Tiểu sư đệ ngươi nguyện ý dùng phù đạo sở học trong thực tế mà không phải huyền đàm hư vi, loại lý niệm này ta rất thưởng thức, nhưng ta thật không rõ tại sao ngươi yêu cầu đạo phong phù này phải nhỏ như vậy, người muốn dùng nó ở đâu?
Ninh Khuyết trầm mặc một lát nói:
– Ta chuẩn bị khắc đạo phù này ở trên mũi tên, cho nên phải nhỏ.
Tứ sư huynh quay đầu lẳng lặng nhìn hắn, nói:
– Ý tưởng hay.
Ninh Khuyết nở nụ cười, nét cười chưa tận thì đã nghe câu tiếp theo của tứ sư huynh.
– Đáng tiếc vẫn là si tâm vọng tưởng.
Hắn giật mình hỏi:
– Vì sao?
Tứ sư huynh nói:
– Khôi giáp khắc phù tăng phòng ngự, đao kiếm khắc phù tăng sát thương, chẳng lẽ không ai nghĩ tới khắc phù lên mũi tên? Từ xưa đến nay có vô số người đưa ra ý tưởng này, nhưng bọn họ đều đã thất bại.
Ninh Khuyết nhíu mày hỏi:
– Vì sao lại thất bại?
– Lý do nguyên nhân có ngàn vạn loại, thật sự giải thích thật ra chỉ có một, đó là toàn bộ thử nghiệm khắc phù lên mũi tên đều không có một lần thành công, cho nên ít nhất đến bây giờ, đây là một ý tưởng hay nhưng nhất định thất bại.
– Thất bại là mẹ thành công.
– Lời này của tiểu sư đệ rất có đạo lý, nhưng không nên quên có rất nhiều bà mẹ thất bại trong việc sinh con.
– Thử một chút nữa cũng không sao nhỉ?
– Vậy ngươi phải thiết kế lại nét phù, vì đạo phù này của ngươi chỉ có cây cột chống ở Đại Minh Cung mới khắc, cho dù ngươi có bản lĩnh dùng cột chống của Đại Minh Cung như mũi tên, thế thì đi đâu tìm dây cung to như vậy?
– Tứ sư huynh…
– Hả?
– Ta hôm nay mới phát hiện ngươi nói chuyện rất cay nghiệt.
– Loại phù sư chuyên kỹ thuật giống như ta đây, chú ý nhất ở khắc chữ cực mỏng.
– Đáp trả hay.
…
Khắc phù lên mũi tên để gia tăng uy lực và tầm hắn thật ra cũng không phải bây giờ Ninh Khuyết mới nghĩ ra. Trên thực tế hồi năm trước ở chuyến đi thảo nguyên nghe lão nhân Lữ Thanh Thần giảng giải bí mật tu hành, hắn đã từng có ý nghĩ này.
Tôi luyện ở Mân sơn và biên giới nhiều năm khiến hắn có tiễn pháp cao tuyệt. Mỗi khi suy nghĩ phương pháp chiến đấu với cường giả tu hành, hắn tự nhiên sẽ nghĩ đến phương diện cung tiễn. Nếu phù đạo có thể phát huy tác dụng ở mũi tên, như vậy trong chiến đấu với cường giả tu hành, có thể cam đoan khoảng cách an toàn lẫn tính đột nhiên của công kích.
Năm ngoái trên đường, lúc lão nhân Lữ Thanh Thần nghe thấy ý tưởng này của hắn liền tỏ vẻ không thể làm được: mũi tên quá nhẹ nên không thể khắc phù, nguyên khí bám vào tiêu tán quá nhanh. Trừ phi có thể giải quyết hai vấn đề khó khăn này, bằng không mũi tên liền không thể trở thành lựa chọn vũ khí của người tu hành.
Thời điểm đó Ninh Khuyết căn bản chưa tiếp xúc phù đạo nên cũng không nghĩ nhiều, nhưng nay thân là truyền nhân của Thần Phù Sư Nhan Sắt, ở hậu sơn thư viện gặp nhiều si nhân cao nhân như vậy, hắn luôn cảm thấy khắc phù lên đuôi mũi tên cũng không phải là chuyện bất khả thi như vậy. Nếu có thể thành công, chẳng phải là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề sao?
Tuy ở bờ suối bị tứ sư huynh rất hà khắc đả kích một phen, nhưng Ninh Khuyết vẫn chưa đánh mất lòng tin, sau khi trở lại thành Trường An, hắn xông vào Hạo Thiên Đạo Nam Môn Quan tìm sư phụ, quấn đối phương ba ngày hai đêm, được chút chỉ điểm, sau đó trở lại Lão Bút Trai cầm bút mực thước dây suy nghĩ thời gian rất lâu, rốt cuộc thu nhỏ phong phù chuẩn bị khắc đến mức nhỏ nhất.
…
Đêm khuya, đèn đuốc khẽ lung lay.
Tang Tang toàn thân bọc vải trắng, từ trên giường chậm rãi bay lên.
Trên vải trắng dán rậm rạp những tờ giấy nhỏ dài.
Trên giấy mơ hồ có thể nhìn thấy một số đường nét cổ quái.
Cửa sổ đóng chặt truyền đến tiếng nức nở trầm thấp.
Ninh Khuyết sắc mặt tái nhợt đứng ở bên giường, ánh mắt âm u nhìn nàng.
Cảnh tượng có vẻ dị thường quỷ dị đáng sợ.
Bởi vì liên tục vẽ bốn mươi mấy tấm phong phù, niệm lực trong thức hải của Ninh Khuyết hầu như bị ép cho không còn, sắc mặt tái nhợt cực kỳ, nhưng nhìn tiểu thị nữ chậm rãi bay lên, nhìn những giấy phù dán trên người nàng kia, trong ánh mắt hắn tràn đầy vui sướng.
Thân thể nhỏ gầy của Tang Tang chuyển động trên không trung, theo đó hai tay hắn cũng lên cao xuống thấp, cảm khái nói:
– Cái gì là người bay trên không? Đây chính là người bay trên không. Nếu mang cái này đi biểu diễn ma thuật, ta nào biết Lưu Khiêm (1) là ai?
Tang Tang Lơ lửng ở giữa không trung nhíu lông mày nói:
– Thiếu gia, ta cũng không biết Lưu Khiêm là ai.
…
Hôm sau đi tới hậu sơn thư viện, Ninh Khuyết lấy ra lá bùa nhỏ dài kia, cực kỳ trịnh trọng đưa cho lục sư huynh, nói:
– Sư huynh, chuyện này có thành hay không liền xem tay nghề ngươi.
Lục sư huynh tiếp nhận lá bùa khó hiểu nhìn một lúc lâu, sau đó nhặt một mũi tên ở góc phòng mà Ninh Khuyết mấy ngày trước ném trong này, cầm lá bùa khép thành ống tròn, dán đến trên mũi tên thì phát hiện vừa vặn khép lại.
– Kích cỡ tuy thích hợp, nhưng ta vẫn cảm thấy một lát nữa sẽ thất bại.
Lục sư huynh lấy ra dao khắc tinh tế, ngồi ở chỗ cửa sổ sáng ngời bắt đầu khắc lên mũi tên theo đường nét lá bùa, ngón tay hắn rất ổn định, không run rẩy một chút nào, đường nét nhìn như chậm chạp trên thực tế lại chính xác đến cực điểm, tuyệt không chú trọng độ tiêu sái mà chỉ cần hiệu quả thực tế, mũi lưỡi đao như sợi tóc phục chế hoàn mỹ đường nét lá bùa.
Đợi khắc phù xong, Ninh Khuyết cầm lấy mũi tên đối với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhìn trên mũi tên nhỏ nhắn những đường nét nhăn nhụi xinh đẹp như hoa văn kia, không khỏi cảm thấy chấn động, chân thành khen:
– Lục sư huynh, tay nghề của ngươi thật tốt.
Lục sư huynh cất dao khắc nhỏ nhắn vào trong hộp da, cười hàm hậu nói:
– Ta vốn chính là nghệ nhân.
Hai người ra khỏi phòng đi tới bên kính hồ.
Ninh Khuyết hít thở thật sâu bình tĩnh cảm xúc, đặt mũi tên này lên cung gỗ hoàng dương chắn, năm ngón tay trái khẽ buông lỏng hơi căng lại, niệm lực từ thức hải phóng thích ra, cảm ứng những nét phù trên mũi tên. Đối với phù sư bình thường mà nói, niệm lực là chìa khóa, phù viết ra là khóa, chỉ có niệm lực của mình mới có thể kích phát lực lượng phù văn.
Ông một tiếng, dây cung gỗ chắc hoàng dương bắn ngược.
Gần như cùng lúc, niệm lực kích phát phù văn trên mũi tên.
Giữa cung phát ra một trận gió mát nhanh chóng tản ra, còn mũi tên kia… Không biết đã bay đi nơi nào.
Trên mặt hồ như gương không có dấu vết mũi tên bay qua.
Trong núi rừng đối diện hồ không có dấu vết mũi tên bay qua.
Dưới bầu trời xanh thẳm, không tìm thấy dấu vết mũi tên bay qua.
Phàm đi qua bò qua bay qua đều tất có dấu vết, vậy thì mũi tên khắc phong phù này nháy mắt đã biến mất đi nơi nào?
Ninh Khuyết kinh ngạc buông cung gỗ, quay đầu nhìn lục sư huynh dò hỏi.
Lục sư huynh dang tay, trên khuôn mặt hàm hậu đầy vẻ ngơ ngẩn.
Đúng lúc này, thất sư tỷ đi ra ngoài đình tạ trung tâm kính hồ, chỉ thấy lông mày lá liễu của nàng dựng ngược, giận không thể nén, trên đầu trên người toàn là vụn gỗ cực nhỏ, trông như mới chui ra khỏi phòng kho chặt củi nào.
Ninh Khuyết nhìn bộ dạng thất sư tỷ chật vật như thế, nhịn không được cười ha hả, thầm nghĩ sư tỷ thật giống cô ngốc.
Lục sư huynh hàng năm đúc binh khí khắc phù, tính tình hàm hậu nhưng ánh mắt sắc bén, sớm nhìn thấy tay phải bên người thất sư muội vì phẫn nộ mà nắm tay không ngừng run rẩy, bàn tay nắm một mũi tên rét lạnh bằng kim loại thì cả người nhất thời cứng lại, trong lòng chợt lạnh, không nói hai lời quay đầu tiến vào phòng rèn sắt của mình rồi đóng chặt cửa phòng.
Ninh Khuyết còn chưa biết chuyện gì, khó hiểu quay đầu nhìn phòng rèn sắt đóng chặt, rồi lại quay đầu về phía thất sư tỷ trong đình hô:
– Sư tỷ, ngươi có nhìn thấy một mũi tên hay không?
Thất sư tỷ mạnh mẽ đè nén lửa giận, gượng mỉm cười nói:
– Mũi tên gì?
– Chính là một… Mũi tên loè loẹt.
Thất sư tỷ cười cười, giơ tay phải nắm chặt mũi tên kia, hỏi:
– Có phải cái này hay không?
Ninh Khuyết giật mình nói:
– Chính là cái này… A, sao chỉ còn đuôi tên? Cán chạy đi đâu rồi?
Thất sư tỷ khẽ phất sợi tóc rối bời, phủi đi vụn gỗ xen lẫn trong tóc, phong tình vạn chủng mỉm cười nói:
– Ở trong này.
Ninh Khuyết cuối cùng cũng sực tỉnh, không chút do dự xoay người chạy về phía phòng rèn sắt như điên, la lớn:
– Lục sư huynh! Cứu mạng! Mở cửa nhanh!
Còn chưa chạy đến chỗ phòng rèn sắt, Ninh Khuyết thét lớn một tiếng ngừng chạy.
Hắn gian nan quay đầu nhìn phía sau, sắc mặt tái nhợt, suýt nữa phát khóc.
Trên mông hắn đã có thêm mấy chục cây kim thêu hoa, từng cây kim vào thịt.
Trong đình tạ, thất sư tỷ bóp nhẹ giá thêu, cười lạnh nói:
– Đao kiếm kim, bây giờ lại đến lượt tên! Không cho ngươi chút giáo huấn, thật không biết ngày sau ngươi có thể đem hỏa khí lấy ra dùng bậy không?
…
Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ, công tác nghiên cứu chế tạo phù tiễn vẫn cần tiếp tục, hơn nữa bởi vì phen ầm ĩ ven hồ này mà có thêm hai quần chúng vây xem náo nhiệt. Trần Bì Bì vừa mới đưa cơm cho cờ si dưới cây tùng tạm thời không có chuyện gì làm, thất sư tỷ thì là vì trong đình giữa hồ thời thời khắc khắc phải phòng bị mưa vụn gỗ lần nữa nên khó có thể tĩnh tâm thêu hoa, đành dứt khoát bỏ giá thêu hoa tới xem.
– Cho dù mũi tên có thể khắc phù, nhưng lực của phong phù cộng thêm lực dây căn bản không phải mũi tên có thể chịu nổi.
Thất sư tỷ cầm một cái nắp vung, phủi vụn gỗ lưu lại chỗ đầu vai, nhìn Ninh Khuyết và lục sư huynh đang chuyên tâm chuẩn bị thí nghiệm nói:
– Nếu không giải quyết vấn đề này, thử thế nào cũng vô dụng.
– Trước đây có người từng thử như vậy sao? Có. Bọn họ thành công chưa? Chưa. Các bậc tiền bối Thần Phù Sư đó so với Ninh Khuyết ngươi thiên tài hơn sao? Phải. Bọn họ thành công chưa? Chưa. Cho nên ta không biết ngươi vì sao còn muốn kiên trì ý tưởng này.
Trần Bì Bì cầm theo nồi sắt tốt dùng để đưa cơm dùng, lắc đầu nói:
– Ngươi đây thuần túy là đang lãng phí thời gian cùng sinh mệnh.
Hai vị quần chúng vây xem này nhìn như mồm năm miệng mười ra chủ ý, trên thực tế chưa bao giờ buông tha bất cứ cơ hội nào đả kích lòng tự tin của Ninh Khuyết. Ninh Khuyết lại không để ý, trực tiếp kéo cung cái tên, nói:
– Chuẩn bị.
– Mũi phù tiễn kiểu mới chưa ai có thực nghiệm lần thứ tư, đếm ngược bắt đầu, ba, hai, một, phóng ra!
Trần Bì Bì la lớn, sau khi hắn hô lên hai chữ phóng ra, lập tức nhấc nồi thép tốt trong tay che mặt mình, chỉ bởi vì mặt quá béo quá tròn nên dù cái nồi thép tốt đó đã cực lớn nhưng vẫn lộ một vòng thịt bên ngoài, bộ dạng trông cực kỳ buồn cười.
Thất sư tỷ tốc độ nhanh hơn hẳn, lúc hắn hô chữ ba đã dùng hai tay nâng nắp vung lên, liều mạng bảo vệ dung nhan như hoa của mình.
Mặc dù là Ninh Khuyết, sau khi bắn mũi phù tiễn này ra cũng lập tức nhảy ra sau lục sư huynh, dùng thân thể cường tráng như núi của sư huynh ngăn trở mọi ngoài ý muốn có thể xảy ra.
Ba lượt phù tiễn bắn thử trước đã tạo thành hậu quả cực kỳ thảm thiết, mặt hồ con cá ngửa bụng trắng kia, còn có trong rừng con chim đen bị nổ máu thịt mơ hồ, đó là chứng cớ trực tiếp vô cùng thảm thiết.
Lục sư huynh không che mặt, nghiêm túc tìm tung tích mũi phù tiễn ở trên bầu trời, thân là người nghiên cứu chế tạo vũ khí, hắn chưa bao giờ thiếu loại tinh thần mạo hiểm này, sau khi nhìn một lát hắn lắc đầu nói:
– Được rồi.
Thất sư tỷ ở sau nắp vung thật cẩn thận thò ra non nửa khuôn mặt, hỏi:
– Sư huynh, tên ở đâu?
Lục sư huynh chỉ vào xa xa mảng rừng rậm bên kia bờ hồ, nói:
– Hình như là đi bên kia rồi.
Trần Bì Bì buông cái nồi thép tốt, cười lớn:
– Đó là chỗ hai vị sư huynh đánh đàn thổi sáo.
Thất sư tỷ khoát tay, nói:
– Không có việc gì, hai sư đệ này một khi bắt đầu đánh đàn thổi sáo, chuyện gì cũng sẽ không nhớ, đừng nói là một thân vụn gỗ, cho dù mông cắm mũi tên cũng không có phản ứng gì.
Nghe thấy thế, cả người Ninh Khuyết khẽ run, nói với lục sư huynh:
– Xem ra tài liệu mũi tên quả thật không được.
Lục sư huynh lấy mũi phù tiễn cuối cùng trong bao đựng tên, hỏi:
– Còn muốn thử không?
Trần Bì Bì lắc đầu nói:
– Không có ý nghĩa gì, nếu Ninh Khuyết có thể nghiên cứu chế tạo phù tiễn thành công, vậy hắn hoàn toàn có thể đi khai tông lập phái, nào còn cần học cái gì phù đạo chân nghĩa.
– Ta nghe được ngươi đang mắng ta.
Ninh Khuyết nhún vai nói:
– Nhưng ta vẫn muốn thử một lần.
Nhìn Trần Bì Bì và thất sư tỷ lần nữa khẩn trương nâng lên nồi lẫn nắp vung, hắn cười lắc đầu nói:
– Lần này ta thử ngay tại chỗ, không cần che mặt.
Cầm lấy đuôi phù tiễn, Ninh Khuyết phóng thích niệm lực trong thức hải, trực tiếp kích phát phù văn trên mũi tên.
Chỉ thấy các nét phù xinh đẹp nhẵn nhụi kia trên cán tên chợt sáng ngời, thiên địa nguyên khí xung quanh nhanh chóng tụ lại, một cơn gió mát không biết sinh ra từ đầu, vòng quanh cán tên dài nhỏ không ngừng quấn quanh xoay tròn.
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm cán tên, dùng niệm lực cẩn thận cảm giác phương hướng lẫn quy luật những hơi gió đó lưu động.
Đột nhiên, bằng mắt thường có thể thấy nét phù trên cán tên dài nhỏ kia không biết tại sao hãm xuống thật sâu vào cán tên, chất liệu gỗ cấu thành cán tên nháy mắt siết cứng, sau đó xé rách, biến thành từng sợi gỗ rất nhỏ!
Phù một tiếng, bên hồ tràn ngập bụi bặm, vụn gỗ bay đầy trời.
Một mảng tiếng ho khan.
…
Ninh Khuyết phủi sạch vụn gỗ trên người, nói:
– Tài liệu bình thường không có cách nào làm phù tiễn, phải đổi.
– Đổi sang gì?
– Dùng thép ròng.
Trần Bì Bì lắc đầu nói:
– Chất liệu thép ròng tất nhiên có thể thừa nhận lực xé rách của hơi gió, nhưng vấn đề là, thép ròng rèn tên… Bắn như thế nào? Trên đời nào có dây cung như vậy?
– Cung có thể dùng khung sắt, dây… Cũng có biện pháp giải quyết, vấn đề là tên thép ròng nặng như thế, cho dù lấy năng lực của ta cũng không thể bắn ra.
Thất sư tỷ hỏi:
– Tên thép ròng sau khi khắc phù có thể nhẹ một chút hay không?
Ninh Khuyết lắc đầu nói:
– Ta và tứ sư huynh mấy hôm trước từng thử, cho dù nhẹ cũng có hạn.
Lục sư huynh bỗng nhiên mở miệng nói:
– Ta có thể dùng thép ròng rèn rỗng.
Trần Bì Bì nói:
– Vì tăng mạnh cường độ cảm giác của ngươi với phù văn cán tên, ta đề nghị có thể thêm vào bên trong chút bạc.
Lục sư huynh gật đầu nói:
– Độ khó này cũng không lớn.
Mắt Ninh Khuyết dần dần sáng lên.
———-oOo———-
(1): Lưu Khiêm (1976) là một ảo thuật gia người Trung Quốc, từng đạt được nhiều danh hiệu quốc tế về ảo thuật.