[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 188: Một chiếc xe bò đi đến
Trên hoang nguyên có cái xe bò đi đến.
Xe là xe ván gỗ bình thường, bánh xe đã qua vạn dặm biến hình rất nhỏ, trên mặt thảo nguyên hơi cứng di chuyển thi thoảng phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ, phập phồng rung động, nơi đi qua để lại vệt bánh xe không biết bắt đầu từ nơi nào. Đi qua chỗ cỏ ướt bùn mềm, vết bánh xe hãm có chút sâu, trong nước chảy ra đục ngầu có mấy con cá rất nhỏ nhảy lên không ngừng.
Bò là bò vàng bình thường, đi qua vạn dặm đường chân đạp vẫn mạnh mẽ, trên thảo nguyên hơi cứng di chuyển thi thoảng phát ra tiếng ùm bò trầm thấp, ăn cỏ nhấp nhô, nơi đi qua để lại một vệt cỏ không biết bắt đầu từ nơi nào. Đi qua chỗ cỏ ướt bùn mềm, vó bò đạp có chút sâu, trong hố nông phẳng giẫm ra có mấy cây cỏ dại hơi trắng lẳng lặng nằm ngang.
Xe ván gỗ bình thường trên đường cái Trung Nguyên, bò to vàng bình thường trên bờ ruộng Trung Nguyên lại xuất hiện ở trên hoang nguyên, đã tỏ ra cực không bình thường, nếu có người có thể nhìn thấy hình ảnh này, nhất định sẽ cảm thấy phi thường thần kỳ.
Đánh xe bò là một thư sinh mày thẳng mắt to, một đường bụi bặm làm áo bông cũ trên người hắn có vẻ càng cũ hơn chút, biểu cảm trên mặt lại có vẻ càng thêm giản dị dễ thân, đôi giày rơm rách kia giẫm trên trên càng xe, không biết sao trên đường đi đã hơn một năm thời gian mà còn chưa nát ra, bầu nước bên hông theo xe bò phập phồng khẽ lung lay.
Trong xe bò bỗng phát ra tiếng ca:
– Mãi không cho ta về nhà… Thật khiến cho ta buồn khổ. Ôi ôi.
Thư sinh đánh xe cười cười, vươn bàn tay vỗ nhẹ trên lưng con bò vàng to ra hiệu nó dừng lại, sau đó xoay người nói vào trong thùng xe phía sau:
– Phu Tử, muốn về nhà rồi?
Rèm xe vén lên, một lão nhân thân hình cao lớn, tóc hoa râm đi ra, hắn day day eo, lại duỗi duỗi cánh tay, nhìn hoang nguyên rậm rạp khôn cùng, căm tức nói:
– Đi ra ngoài đã hơn một năm đều quanh quẩn những nơi chim không thèm ỉa này, ăn không có mà ăn, chơi không có gì chơi, ai mà không muốn về Trường An?
Lão nhân là Phu Tử, như vậy thư sinh tất nhiên là đại sư huynh của thư viện.
Đại sư huynh mỉm cười, đỡ cánh tay Phu Tử xuống xe, sau đó từ trong xe bò lấy ra một cái ghế băng thấp mời Phu Tử ngồi xuống, an ủi:
– Có thể ngắm phong cảnh ven đường một chút cũng là tốt.
Phu Tử thân hình cực cao to, ngồi trên ghế băng thấp, vạt áo bông đã che khuất cả cái ghế, nhìn qua giống như là đang ngồi xổm trên thảo nguyên, trong có vẻ khôi hài.
Phu Tử không vui nói:
– Có phong cảnh nào đáng ngắm? Biển nóng vậy mà thực đông lạnh rồi, muốn tắm suối nước nóng cũng không tắm được!
– Tuy không tắm được suối nước nóng, nhưng ít ra có cá Mẫu Đơn có thể ăn.
Đại sư huynh an ủi nói.
Cực bắc hàn vực có biển, đáy biển có núi lửa, hàng năm không đông, tên cổ Nhiệt Hải. Sâu trong Nhiệt Hải có cá tên Mẫu Đơn, hình dung nó phì nộn kiều diễm, nếu lấy đao cắt thẳng, mỗi lát thịt như một phiến lá mẫu đơn.
Cách nói bực này, đại khái cũng chỉ có sư đồ Phu Tử nhân vật bực này mới có thể biết được.
Nghe ba chữ cá Mẫu Đơn, Phu Tử khẽ vuốt râu dài dưới cằm, liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói:
– Hài nhi, vi sư không thể đồng ý hơn cách nói của ngươi, chỉ cần có cá Mẫu Đơn vào bụng, lữ trình dài lâu gian khổ nữa cũng đáng.
Đại sư huynh lấy trong xe bò ra dao thớt các thứ với một cái xô, tay thò vào xô cầm ra khối băng đông lạnh cá Mẫu Đơn phì nộn, đợi lúc thịt cá tan tới bảy phần, cầm đao bắt đầu cắt xiên.
Phu Tử nhìn cá Mẫu Đơn trên thớt vẫn tươi sống, bắt đầu khẽ nhúc nhích, vuốt râu khen:
– Thức ăn thứ này, đương nhiên là càng tươi sống càng quý hiếm thì mới ăn ngon, nếu không phải loại cá này chỉ sinh ở cực bắc hàn vực Nhiệt Hải, có thể nào bị lạnh nóng giáp công ra chất thịt như thế? Lại nào có thể khiến cho người ta sinh ra mỹ cảm ăn vạn dặm gian khổ?
Đại sư huynh cười cười, không tiếp lời mà chuyên tâm hạ đao. Cá Mẫu Đơn cực kỳ phì nộn đàn hồi trơn trượt, thái đao cho dù sắc bén cũng rất khó vào da mà không loạn, hắn cắt cực kỳ thong thả dụng tâm, trước sau hai đao hạ xuống cơ hồ như không có khoảng cách, nhưng lúc cầm dao lên đã có thêm một mảnh cá màu trắng mỏng như cánh ve.
– Nếu là cá sông cắt sống thì không thể quá mỏng, bởi vì quá mỏng sẽ đánh mất vị, mà cá Mẫu Đơn sinh ở biển sâu, chất thịt cực đàn hồi, cho nên càng mỏng càng tốt, hài nhi ngươi mấy năm nay xem như cơ bản nắm giữ một ít đạo lý trong cuộc sống rồi.
Phu Tử lắc đầu tán thán không thôi, tay trái lấy trong ngực ra dầu tương cùng một loại gia vị màu xanh còn có nước gừng rót hết vào trong chén, tay phải lại cực kỳ tự nhiên vươn tới thớt, hai ngón trung thực kẹp lấy lát thịt cá trắng mỏng manh lên, khẽ chấm vào chén rồi đưa lên môi.
Vừa nhấm nuốt, Phu Tử vừa nhắm mắt hưởng thụ, biểu cảm trên mặt tựa hồ thịt cá Mẫu Đơn trong miệng rất ngon rất ngọt, một lát sau hắn mở to mắt, nhìn trên thớt thái đao thong thả cắt xuống kia, sốt ruột nói:
– Nhanh lên chút, mau thêm chút nữa.
Đại sư huynh cười cười, tốc độ trên tay không thấy nhanh lên chút nào, vẫn cẩn thận tỉ mỉ trầm ổn thong thả cắt.
Phu Tử thật sự là chờ không nổi, đoạt lấy dao cắt trong tay hắn, thở dài nói:
– Ngươi đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là làm chuyện gì cũng chậm chạp, thật sự là muốn vội chết lão phu.
Đại sư huynh kính cẩn giải thích:
– Đệ tử thiên tư ngu dốt, cho nên làm việc luôn cần nghĩ trước nhiều một chút.
– Phương diện này ngươi cần học Tiểu Mạch, lúc nên nghĩ thì nghĩ, lúc không nên nghĩ thì không cần nghĩ lung tung.
– Nhị sư đệ kinh tài tuyệt diễm, không phải ta có thể so sánh.
– Nó nếu nghe ngươi nói như vậy, chẳng phải là sẽ xấu hổ muốn chết như lúc còn nhỏ hay sao?
Phu Tử hạ đao như gió, chỉ một lát đã thấy trên thớt chất đầy lát cắt thịt cá như tuyết hoa, nhìn qua thực giống một đóa mẫu đơn màu trắng nở rộ.
Còn lại xương cá lẫn nội tạng được một lớp lá mỏng bọc lấy, nhìn qua đẹp tựa hổ phách. Nhị sư huynh lúc này rảnh tay liền vào xe lấy hai đôi đũa, đợi sau khi Phu Tử ăn hài lòng mới tự mình gặp vài miếng cá Mẫu Đơn cẩn thận thưởng thức, lại đem xương cá nội tạng như hổ phách đưa đến trước miệng con bò vàng to.
Bò vàng ăn cỏ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng… Con bò vàng to này ăn cá, chỉ thấy nó há mồm liền nuốt vào, nhóp nhép ăn, thỉnh thoảng lắc cái đầu bò, tỏ ra cực kỳ vui vẻ.
Phu Tử đang cầm bầu rượu nhỏ chậm rãi nhấp, mắt chợt thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi giận dữ trách mắng:
– Bò ăn mẫu đơn, thật là phí phạm của trời! Cá nào có thể ăn như vậy!
Nói xong lời này, Phu Tử lẫy trong xô một con cá Mẫu Đơn trân quý, xắn tay áo bông, thái đao lên lên xuống xuống, trong giây lát lại thêm một đống lát cá như mẫu đơn trắng xuất hiện trên thớt.
Phu Tử dùng đũa gắp một lát cá Mẫu Đơn, chấm một chút gia vị, ném vào trong miệng con bò vàng.
Thì ra phí phạm của trời theo như lời Phu Tử không phải nói con bò vàng ăn cá Mẫu Đơn lãng phí, mà là cách ăn kia ăn không ra hương vị của cá Mẫu Đơn mới là phí phạm.
Con bò vàng nhai hai miếng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt trong, chợt bắt đầu lắc đầu, không ngừng động đậy móng trước, không ngừng rống kêu.
Đại sư huynh chần chờ hỏi:
– Phu Tử, nó đây là cao hứng hay là cay?
Phu Tử nói:
– Đương nhiên là cao hứng.
Đại sư huynh thầm nghĩ Phu Tử nói đương nhiên vĩnh viễn chính xác, vì thế tiếp nhận đũa tiếp tục cho con bò vàng ăn cá Mẫu Đơn.
…
Cực bắc hàn vực đến cả người Hoang cũng không thể tiếp tục sinh tồn, con bò vàng này có thể không sợ lạnh kéo xe chậm rãi đi một vòng vẫn bình yên vô sự, thân thể vẫn cường tráng như thế, đương nhiên không phải bò vàng bình thường, cho nên nó ăn cá không ăn cỏ, cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Đại sư huynh rửa thớt đao đũa bát đĩa rồi, sau đó mới ngồi trên càng xe nhìn phía nam ngây người một lát, nói:
– Không biết thư viện bây giờ thế nào, người Hoang nam hạ rốt cuộc sẽ ảnh hưởng bao nhiêu.
Phu Tử khoanh chân ngồi trên xe bò, cầm trong tay một quyển sách đọc, tùy ý trả lời:
– Trở về sẽ biết.
Đại sư huynh cười cười, nhìn lão sư nói:
– Đệ tử rất tò mò rốt cuộc là ai vào tầng hai.
Phu Tử nhìn trang sách, cúi đầu nói:
– Muốn biết tự ngươi nhìn là được.
Đại sư huynh lắc đầu cười nói:
– Quá xa, một chốc một lát cũng không thể quay về.
Nói xong câu đó, hắn bỗng nhiên đứng lên, nhìn phương Bắc thảo nguyên, trên mặt tươi cười cực sạch sẽ.
Nơi đó mơ hồ xuất hiện một loạt bóng đen cực cao lớn, cẩn thận nhìn kỹ thì ra là bọn tuyết nguyên cự lang cực bắc hàn vực theo người Hoang một đường bị ép nam hạ, mấy trăm con cự lang như chiến sĩ xếp hàng, bóng dáng to lớn như núi khiến cho người ta cảm giác uy áp thật lớn, nhưng vô luận là Phu Tử hay hắn, đều không có phản ứng gì quá lớn.
Trái ngược đàn tuyết nguyên cự lang kia phản ứng rất kỳ quái. Bò vàng Trung Nguyên đối với chúng nó mà nói quý hiếm hiếm thấy tựa như cá Mẫu Đơn, khẳng định ăn ngon, nhưng chẳng biết tại sao đàn tuyết nguyên cự lang lấy hung tàn hiếu sát trứ danh lại chưa bổ nhào tới, mà đều phát ra gào thét thê lương, hoảng sợ lui về phía sau, giống như chúng nó cảm giác được khí tức khủng bố nào đó xa xa vượt qua chúng nó tưởng tượng.
Đàn tuyết nguyên cự lang này chính là đám cự lang ngày đó ở chỗ cửa ải ác chiến với anh em họ Đường kia. Chỉ thấy con sói đực thân hình nhỏ gầy kia, mang theo cói sói cái to lớn đẹp như núi tuyết thoát ly đại đội bầy sói, chậm rãi đi về phía xe bò, ở lúc đi đến cách xe bò mấy trăm bước, con sói đực bình thường kia dừng bước, không dám đi về phía trước nữa.
Con sói đực nhỏ gầy bình thường nhìn xe bò, tỏ ra mười phần kích động bất an, thân thể sau khi run nhè nhẹ ngồi xổm, nâng lên hai chân trước, nhìn qua tựa như học sinh nhân loại đối mặt sư trưởng đang hành lệ đệ tử.
Đại sư huynh nhìn con sói đực này, kinh ngạc nói:
– Lão sư, đây không phải con sói đực kia bảy năm trước sao? Vậy mà thành thân rồi.
Phu Tử mỉm cười, không nói gì.
Đại sư huynh nhìn Phu Tử một cái, phát hiện Phu Tử không có ý tứ phản đối mới rời khỏi xe bò đến gần con sói đực bình thường kia vài bước, nâng ngón tay chỉ về phía tây bắc thảo nguyên, nói:
– Không cần tiếp tục hướng nam, bên kia quá nhiều người, đi bên kia, qua năm trăm dặm nữa, có một cánh rừng lá kim lớn.
Con sói đực bình thường liên tục đong đưa chân trước hành lễ, cúi người lấy đầu sói chạm đất thật lâu, sau đó mới đứng dậy, lưu luyến không rời nhìn xe bò một cái, rồng một tiếng thế lương, mang theo thê tử cùng bọn thủ hạ hướng phía tây bắc chạy đi.
– Đi thôi, về Trường An.
Phu Tử cuốn sách lại, vén màn xe đi vào trong.
Đại sư huynh quay đầu mỉm cười nhìn bãi cỏ xa xa một cái, ngồi trên càng xe vỗ nhẹ lưng bò.
Kẹt kẹt, xe bò đi về phương nam.
…
Nhìn xe bò dần dần biến mất ở cuối thảo nguyên, Đường Tiểu Đường ôm con sói tuyết nhỏ ngủ say đứng dậy, khuôn mặt đầy ngơ ngẩn, thật lâu sau mới thì thào:
– Đó… Chính là Phu Tử sao?
Đường đứng ở cạnh nàng, nhìn vệt bánh xe lưu lại trên thảo nguyên kia, gật đầu.
Đường Tiểu Đường lắc đầu, cảm thấy lão nhân tham ăn vừa rồi cùng Phu Tử trong tưởng tượng của mình hoàn toàn khác.
Sau khi im lặng một lát, Đường nói:
– Vốn định xem xem có cơ duyên để ngươi bái Phu Tử làm thầy hay không, nhưng Phu Tử không tỏ vẻ, vậy nói rõ cơ duyên chưa đến, về sau có cơ hội nói sau.
Đường Tiểu Đường kinh ngạc hỏi:
– Ngươi nói là Phu Tử biết chúng ta nơi này nhìn lén?
Đường xoay người đi về phía dưới bãi cỏ, nói:
– Đã là Phu Tử, tự nhiên cái gì cũng biết.
———-oOo———-