[Dịch] Tướng Dạ - Q.2 - Chương 274: Lựa chọn duy nhất
Trong gió tuyết, cái ô to màu đen chậm rãi đi tới trước cửa cung, dừng ngay trước người văn võ bách quan Đại Đường, sau đó thu lại để lộ thân hình Ninh Khuyết và Tang Tang dưới ô.
Trước hoàng thành một mảnh tĩnh mịch, tiếng gió lạnh cuốn tuyết rơi nức nở, tiếng tuyết rơi trên mặt băng hộ thành hào kêu xào xạc, còn có tiếng hít thở của mấy người.
Những đại nhân vật đó nhìn Ninh Khuyết, không hẹn mà cùng nhíu mày, tựa như phi thường khó hiểu Thập Tam tiên sinh của thư viện đến đây vào ngày Hạ Hầu đại tướng quân rời kinh là muốn làm gì.
Vẻ mặt phức tạp cùng hoang mang, thật ra đều là che giấu.
Bọn họ đều rõ ràng lời đồn kia, biết quân đội từng điều tra liên quan giữa Ninh Khuyết và những án mạng kia, cho nên có thể đoán được ý đồ đến của hắn, chỉ là từ hè vào thu lại tới đông lạnh, thành Trường An đã bình tĩnh thật lâu rồi, chính ngay thời điểm toàn thế giới đều cho rằng Ninh Khuyết đã từ bỏ, hắn lại thực xuất hiện.
Trong bầu không khí trầm mặc, vẻ mặt ai nấy đều cảnh giác cẩn thận, giấu đi nét bất an nhìn Ninh Khuyết, Văn Uyên Các đại học sĩ Tằng Tĩnh ở trong đám người nhìn Tang Tang bên cạnh Ninh Khuyết thì càng thêm lo lắng.
Thân vương Lý Phái Ngôn từ từ bước lên trước một bước, nhìn Ninh Khuyết nén giận nói:
– Ngươi muốn làm gì?
Hứa Thế tướng quân mặt thờ ơ nhìn Ninh Khuyết nói:
– Nếu ngươi muốn trước mặt văn võ cả triều, ám sát vương tướng Đại Đường ta, ta sẽ phi thường bội phục dũng khí cùng với sự ngu xuẩn của ngươi.
Tuyết lớn không dứt nhẹ nhàng rơi trên hoàng thành.
Ninh Khuyết phủi phủi bông tuyết trên đầu vai, nói:
– Ta cho dù có dũng khí cũng sẽ không ngu xuẩn đến mực độ đó, chẳng qua ta đã đến thì chung quy cũng cần làm chút chuyện.
Hứa Thế thản nhiên trào phúng nói:
– Đường luật ở trước, ngươi có thể làm cái gì?
Biến hóa trước cổng hoàng thành đã kinh động Vũ Lâm Quân và đại nội thị vệ, thủ lĩnh thái giám lúc trước tiễn Hạ Hầu ra cửa thì đã sớm dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào cung báo tin cho hoàng đế bệ hạ.
Đám quan lại thuộc triều đình quanh quảng trường tiến lại gần, đứng phía sau đại nhân giơ ô che gió tuyết, trước bức tường đỏ nhất thời hoa nở nhiều màu.
Cái ô to màu đen của Ninh Khuyết khép lại kia được Tang Tang cầm trong tay, chủ tớ hai người cứ thế bình tĩnh đứng ở trong gió tuyết, nhìn những cái ô xuất hiện trước mặt ngày càng nhiều.
Bóng ô che khuất khuôn mặt đám đại nhân, không thấy biểu cảm trên mặt, cũng không thấy được vẻ đăm chiêu trong mắt bọn hắn nữa.
Ninh Khuyết nhìn Hứa Thế, bình tĩnh nói:
– Đường luật đứng đầu, đây là thiết luật của thư viện, ta thân là học sinh thư viện, học sinh của Phu Tử thì đương nhiên sẽ tuân thủ, cho nên ngày trước quân đội điều tra ta là nghi phạm những hung án kia theo ý ta thật là hoang đường đến cực điểm.
Hứa Thế khẽ nhíu mày, nói:
– Nhiều đại nhân vật triều đình đứng trong gió tuyết đối thoại với ngươi, chẳng lẽ chỉ để nghe ngươi giãi bày oan ức sao?
Ninh Khuyết không để ý tới vị lãnh tụ quân đội Đại Đường này nữa, xoay người nhìn Hạ Hầu, nói:
– Rất nhiều người đang đoán xem ta sẽ làm như thế nào, tin rằng ngươi cũng thế, thực tế bắt đầu từ cái ngày quyết định giết chết ngươi, chính bản thân ta cũng đang đoán xem ta sẽ làm như thế nào.
Quả thật như thế, các đại nhân vật quan trọng nhất Đại Đường đang đứng trước hoàng thành đều đang đoán xem Ninh Khuyết sẽ làm thế nào, cho dù lúc này thấy hắn xuất hiện cũng không biết hắn chuẩn bị làm gì.
Bên tường đỏ gió tuyết lạnh dần, Ninh Khuyết nhìn Hạ Hầu nghiêm túc nói:
– Thẳng đến mùa thu, ta cuối cùng cũng biết mình nên làm như thế nào.
– Ta muốn khiêu chiến ngươi.
…
Giọng hắn trong tiếng gió tuyết đìu hiu cũng không rõ ràng, nhưng nội dung lời nói thì rành mạch xuyên qua gió tuyết bay thẳng vào trong tay những người nơi này.
Âm thanh dần dần biến mất bên bức tường son, một tờ giấy mỏng manh từ trong tay áo Ninh Khuyết bay ra, không màng tuyết lớn rơi xuống từ trên trời mà thong thả bình bình bay tới trước người Hạ Hầu, tựa hồ gió trước hoàng thành có to thêm nữa, tuyết rơi nặng thêm nữa cũng không thể ảnh hưởng đến tờ giấy mỏng manh này.
Hạ Hầu trầm mặc nhìn Ninh Khuyết cách đó không xa, nhìn tờ giấy trắng mơ hồ được nối bởi vô số số sợi dây dẫn dắt kia thong thả bay qua, khuôn mặt bị bóng ô che khuất không có chút cảm xúc gì.
Hắn đưa tay phải bắt lấy tờ giấy mỏng manh đã tới trước người.
Đó là một phong văn thư khiêu chiến.
…
Từ thời điểm Ninh Khuyết nói ra câu nói khiêu chiến Hạ Hầu kia, trước hoàng thành càng thêm im ắng, tĩnh mịch, thậm chí ngay cả tiếng gió tuyết cũng tựa như biến mất, trong tai mọi người đều đang quanh quẩn câu nói kia của hắn, toàn bộ ánh mắt đều nhìn vào tờ giấy mỏng manh trong gió tuyết chậm rãi mà kiên định tiến lên.
Ninh Khuyết muốn chính diện khiêu chiến Hạ Hầu đại tướng quân? Ai nấy đều cho rằng mình nghe nhầm, bởi vì theo bọn hắn đó là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra được.
Người trong triều đều rõ ràng Ninh Khuyết là học sinh thân truyền của Phu Tử, lại học một thân bản lĩnh phù đạo từ Nhan Sắt đại sư, tu đạo chưa tới hai năm đã là cường giả cảnh giới Động Huyền.
Động Huyền thượng cảnh, ở trên thế gian phàm nhân coi như đã là nhân vật nhất lưu gần như thần tiên, nhưng mấy chục năm trước Hạ Hầu đại tướng quân đã là cường giả võ đạo đỉnh phong, là một trong những nam nhân mạnh nhất trên đời. Ninh Khuyết dựa vào cái gì, có tư cách gì mà khiêu chiến Hạ Hầu?
Chuyện này khác nào một đóa hoa muốn khiêu chiến một rừng cây, một con bọ ngựa muốn khiêu chiến một chiếc xe ngựa, một quả trứng chim muốn đi khiêu chiến một ngọn núi đá, một tên ăn mày muốn đi khiêu chiến bệ hạ vĩ đại.
Hứa Thế tướng quân thầm nghĩ Ninh Khuyết chắc hẳn thật sự là bị bức phát điên rồi, nếu không phải bị điên thì sao có thể làm ra việc điên cuồng như thế?
Vẻ mặt thân vương điện hạ Lý Phái Ngôn có chút cứng ngắc, khoảnh khắc mới dịu lại, hắn cảm thấy mình đại khái đã đoán được ý của Ninh Khuyết.
Thù giết cha không đội trời chung, lại không thể vi phạm ý chí thư viện và Đường luật, như vậy thì đến khiêu chiến Hạ Hầu một trận, mặc dù thua cũng có thể ăn nói.
Mọi người phía trước hoàng thành sau thời gian khiếp sợ đều nghĩ tới hai điểm này, Ninh Khuyết nếu chưa điên thì hắn khiêu chiến Hạ Hầu tướng quân chắc hẳn chỉ để tìm kiếm chút an ủi tinh thần.
Nhìn Ninh Khuyết đắm mình trong gió tuyết, nhìn vẻ mặt hắn bình tĩnh, đám đại nhân vật đều không cho rằng hắn đã phát điên, thầm nghĩ sau đó hẳn cũng sẽ không xuất hiện chuyện gì quá tanh máu.
Ninh Khuyết không có khả năng chiến thắng Hạ Hầu tướng quân, Hạ Hầu tướng quân cho dù thắng trận này nhưng nghĩ đến thư viện và Phu Tử hẳn cũng không thể thật sự giết chết vị Thập Tam tiên sinh này.
Phải, chuyện này nên là như thế.
Nhưng hình ảnh kế tiếp xảy ra, trực tiếp phá hủy toàn bộ tưởng tượng lẫn chờ đợi của bọn hắn.
Ninh Khuyết nhận lấy một con dao nhỏ từ tay Tang Tang, dùng lưỡi dao đâm rách lòng bàn tay trái của mình, sau đó bắt đầu kéo, tốc độ lưỡi dao di chuyển cực kỳ chậm rãi cắt ra một vết rách thật dài, máu tươi bắt đầu chảy ra, chẳng mấy chốc đã nhuốm đỏ da thịt hắn.
Trước hoàng thành vẳng lên những tiếng hô kinh ngạc lẫn tiếng hít thở lạnh lẽo. Mọi người nhìn lưỡi dao chậm rãi cắt vào bàn tay hắn như thể lưỡi dao đó đang cắt trên người của chính bản thân mình, đau đớn dị thường.
Ninh Khuyết không có bị những tiếng kinh hô đó ảnh hưởng, sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, phi thường chuyên chú, như thể không phải đang cắt bàn tay mình mà là đang chạm khắc một đóa hoa ở trên đó.
– Ninh Khuyết! Ngươi điên rồi!
Văn Uyên Các đại học sĩ Tằng Tĩnh rốt cuộc không thể bảo trì trầm mặc nữa, vẻ mặt lo âu bước ra khỏi đám người, nhìn Tang Tang mà lớn tiếng khiển trách:
– Ngươi còn không mau ngăn cản hắn!
Tang Tang cúi đầu, nhìn giày giẫm ở trong tuyết.
Sắc mặt thân vương điện hạ chợt trở nên tái nhợt dị thường, lông mày điểm tuyết của Hứa Thế tướng quân chợt hạ xuống, như thể khó chịu nổi gánh nặng, đám người phía trước hoàng thành đều mang vẻ mặt khiếp sợ cực kỳ.
Chỉ có Hạ Hầu vẫn vẻ mặt vô cảm, trầm mặc không nói. Hắn bình tĩnh mà chuyên chú nhìn Ninh Khuyết rạch bàn tay, hai hàng lông mày như sắt thép trong bóng ô chậm rãi nhướng lên.
Khiến mọi người nơi đây khiếp sợ thậm chí là không thể tưởng tượng nổi cũng không phải là đau đớn do Ninh Khuyết tự rạch bàn tay, mà bởi vì ý nghĩa của hành động này.
Người Đường thượng võ, tính tình đơn giản mà trực tiếp, lời không hợp liền vung quyền đánh nhau, quyết đấu đã trở thành cảnh tượng thường thấy nhất trong thành Trường An. Đêm mùa xuân hai năm trước, khi Ninh Khuyết và Tang Tang từ Vị Thành trở về Trường An cũng từng thấy một trận quyết đấu ngay bên đầu đường.
Lúc ấy hắn giải thích với tiểu thị nữ bên cạnh, trong thành Trường An có quy củ quyết đấu là cắt tay áo đại biểu khiêu chiến, xưng là hoạt cục, chỉ cần phân ra thắng bại là xong, còn nếu người khiêu chiến rạch vào lòng bàn tay trái của mình thì đại biểu trận quyết đấu đó là tử cục.
Lúc này trong gió tuyết hoàng thành, Ninh Khuyết chậm rãi rạch vào lòng bàn tay trái của hắn, chính là đại biểu cho việc hắn khiêu chiến với Hạ Hầu không phải là để an ủi tinh thần như mọi người đều cho rằng, mà là một hồi tử cục quyết chia sinh tử.
Đám quan văn quan võ ở đây địa vị cao quý không có khả năng gặp khiêu chiến, nhưng dù sao cũng sống ở thành Trường An, nào lại không biết quy củ nổi tiếng này.
Cho nên bọn hắn khiếp sợ, thậm chí tái mét mặt mày.
Theo bọn hắn, trận khiêu chiến này đương nhiên là Hạ Hầu đại tướng quân sẽ thắng, nhưng nếu quả thật là tử cục, Ninh Khuyết nếu thật sự chết đi thì với thân phận học sinh thân truyền Phu Tử của hắn sẽ khiến cho triều đình Đại Đường chịu đả kích kinh khủng.
Sắc mặt Lý Phái Ngôn tái nhợt nhìn chằm chằm Ninh Khuyết, nói:
– Ngươi muốn dùng mạng mình đổi lấy cơn giận của viện trưởng sao? Như vậy đáng giá sao? Hơn nữa viện trưởng là nhân vật cỡ nào, há có thể bị ngươi lợi dụng?
Lưỡi dao đã cắt qua gốc bàn tay, Ninh Khuyết dừng động tác, ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như vậy, như thể đau đớn trên bàn tay chẳng có gì ảnh hưởng đến hắn.
Hắn nhìn vị thân vương điện hạ này, nói:
– Việc này có gì liên quan đến điện hạ đâu? Chẳng lẽ ngươi sợ ta khiêu chiến ngươi sau đó sao?
Hứa Thế thờ ơ nhìn hắn, nói:
– Chọn tử cục quyết đấu phải được quan phủ phê chuẩn, ta có thể nói cho ngươi, toàn bộ triều đình Đại Đường, không có bất cứ kẻ nào dám phê chuẩn trận quyết đấu này.
– Lúc trước Đạo Thạch tăng đến khiêu chiến ta, là Quân bộ phê chuẩn, thời điểm Liễu Diệc Thanh khiêu chiến ta cũng là Quân bộ phê chuẩn, hôm nay ta khiêu chiến Hạ Hầu tướng quân, chẳng lẽ Quân bộ không phê chuẩn?
Ninh Khuyết nhìn hắn nghiêm túc hỏi:
– Quân đội Đại Đường ta còn cần thể diện không?
Hứa Thế nhíu mày, không nói nữa.
Ninh Khuyết nhìn mọi người trước hoàng thành, nói:
– Các ngươi đều nói Đường luật đứng đầu, tốt, ta liền theo quy củ Đường luật khiêu chiến, ta muốn biết ai còn có thể ngăn cản ta?
Sau đó hắn nhìn Hạ Hầu, nói:
– Trừ phi ngươi không tiếp nhận.
Hạ Hầu chậm rãi vuốt tờ chiến thư mỏng manh kia giữa ngón tay, biểu cảm trên mặt có chút quái dị, nhìn hắn nói:
– Lựa chọn của ngươi, quả thật ngoài dự đoán của ta.
Ninh Khuyết nói:
– Ta xưa nay không đi đường bình thường.
Hạ Hầu khẽ búng tờ giấy mỏng trong tay, nói:
– Lúc trước nhìn tờ giấy này chậm rãi trong gió tuyết là đã biết niệm lực của ngươi rất sắc bén, thật tiếc rằng tuyết sơn khí hải của ngươi các khiếu không thông, điều khiến thiên địa nguyên khí yếu đến cực điểm, thậm chí còn kém hơn cảnh giới Động Huyền vốn nên có, một kẻ kém cỏi như vậy lại vọng tưởng vượt biên khiêu chiến bản tướng quân, ta chỉ có thể nói ngươi đã bước lên đường chết rồi.
Ninh Khuyết nhìn hắn nói:
– Ta không có đường khác để đi cho nên đành phải đi đường này, về phần có phải đường chết hay không chung quy cũng phải đi đến cuối mới biết được.
Hạ Hầu nói:
– Với ngươi mà nói, chính diện khiêu chiến ta chính là lựa chọn xấu nhất.
Ninh Khuyết nói:
– Đã là lựa chọn duy nhất, vậy chính là lựa chọn tốt nhất.
———-oOo———-