[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 190: Đồng bộ
Hoàng đế bệ hạ quyết định do Ninh Khuyết dẫn dắt học sinh thư viện chân tu nơi hoang nguyên xa xôi. Nhan Sắt đại sư sau khi nghe tin này từ chính miệng sư đệ, trên khuôn mặt đáng khinh nhất thời tức giận bùng nổ, lông mày hoa râm không ngừng giật lên giật xuống, giống như sắp biến thành một ngọn lửa bốc cháy lên, lớn tiếng quát:
– Chuyện này là sao?
Quốc sư Lý Thanh Sơn cười chua xót, nói:
– Ta lúc ấy cũng thấy kỳ quái, trên đường rời cung cẩn thận nghĩ một chút, đại khái hiểu bệ hạ nghĩ gì. Bởi vì chuyện năm đó của nương nương, thân thể bệ hạ vẫn có tai họa ngầm, ai cũng không biết khi nào sẽ phát tác, cho nên hắn muốn cân nhắc một chút triều chính ngày sau.
Nhan Sắt đại sư cười lạnh nói:
– Đại Đường dùng võ lập quốc, lấy luật trị quốc, loại chuyện như triều chính này có cái gì cần bệ hạ lo lắng? Chẳng lẽ còn cần giống Nam Tấn những địa phương quỷ quái kia vội vã kiếm cái gì cố mệnh đại thần?
Lý Thanh Sơn lắc đầu nói:
– Nam Môn Hạo Thiên Đạo ta mặt ngoài thì thấy rạng rỡ, trên thực tế chiến lực đỉnh phong ít mà yếu, đế quốc có thể chống lại thần điện, luật pháp có thể gắn bó dân sinh thuận an nghiêm ngặt chung quy vẫn phải dựa vào thư viện. Mà nay bọn một ít quái vật kia trong tầng hai thư viện phần lớn đều chìm mê trên đường nhỏ, căn bản không có năng lực kinh thế trị quốc, còn như hai vị trên cùng thì căn bản là người thế ngoại, lòng vốn dĩ không tại nơi đây.
– Cũng may thư viện bây giờ đã có Ninh Khuyết.
– Ninh Khuyết… Lại thế nào?
– Bệ hạ nhìn tiểu gia hỏa này rất thấu triệt, hắn là người của thế gian, có dã tâm có dục vọng có ý tưởng. Đây cũng không phải đánh giá tiêu cực, người có ý tưởng mới sẽ đồng ý nhập thế, hắn một khi nhập thế, thư viện tự nhiên không có khả năng hoàn toàn không đếm xỉa đến, bệ hạ về sau đế quốc triều chính tự nhiên có thể an ổn.
Nhan Sắt đại sư sau khi trầm mặc một lát, thở dài nói:
– Bất cứ ý tưởng nào nếu nhìn quá xa, thật ra đều quá mức cứng nhắc.
– Ta hiểu ý sư huynh. Ninh Khuyết bây giờ quả thật vẫn là một tiểu nhân vật không tính là gì, nhưng mọi việc đều cần chuẩn bị từ ngay lúc ban đầu. Bệ hạ thưởng thức hắn, muốn bồi dưỡng hắn, ngươi cần gì phải tức giận.
– Hắn mới vừa vào phù đạo đã phải đi dính vào thị phi thế gian… Theo ý ta chuyện này thuần túy là quấy rối, há phải bồi dưỡng. Nếu muốn hắn trở thành Thần Phù Sư trong vòng mười năm, không thể đốt cháy giai đoạn, đưa thân chịu trận càng không thể được.
– Tả Trướng Vương Đình thảo nguyên nào dám đối địch với đế quốc? Thần điện ban xuống chiếu lệnh chủ yếu là cảnh giác người Hoang về phương nam và dư nghiệt Ma Tông trốn trong bóng tối kia. Ninh Khuyết cùng các học sinh thư viện đến chân tu cũng không gặp phải nguy hiểm thật sự nào, chuyện này vốn dĩ không to tát gì, vậy cũng không có chịu trận mà ngươi lo lắng.
Lý Thanh Sơn nhìn sư huynh, ôn hòa khuyên:
– Phù đạo tu hành chú ý nội quan tự tâm ngoại quan thiên địa, một khi đã vậy thì lần này hắn gặp phải một ít trắc trở không chừng cũng là tốt. Sắt cứng không tôi sao có thể thành thép tốt, một tờ giấy trắng nếu ngay cả sức mũi bút cũng không thừa nhận nổi thì sao có thể viết ra phù thật sự?
…
Thư viện còn chưa nhận được thư tự tay hoàng đế bệ hạ viết từ Đại Minh cung, các học sinh thư viện đang hưng phấn nghị luận mùa thu đi phía nam chân tu hẳn là không lạnh thế nào, cũng không biết mình lập tức sẽ phải đi hướng dị quốc hoang nguyên xa lạ lành lạnh kia, Ninh Khuyết càng không biết mình được đế quốc coi là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, lập tức sẽ mang theo các đồng học ngày xưa cùng đi, toàn bộ tinh thần của hắn vẫn đang đặt trọn trên phương diện học đọc phù văn cùng với nghiên cứu chế tạo phù tiễn.
Cán tên gỗ đã đổi thành tài liệu do bạc trắng, thép tốt cùng hai loại kim loại hiếm thấy khác hòa tan rèn thành, Lục sư huynh tỉ mỉ tạo ra một mũi tên thép lẫn bạc rỗng ruột cực nhẹ. Hắn đổi cây cung gỗ chắc hoàng dương thành hợp cung nặng nhất mà quân bộ có, cực khổ vô số lần ngã sấp xuống giường lại bò dậy dưới sự trợ giúp của Tang Tang, cuối cùng cũng viết ra đạo phù văn áp dụng cho tên bay kia, nhưng thí nghiệm mấy lần liên tiếp vẫn đều thất bại.
Mũi tên có trọng lượng không cân đối này tuy đã rất nhẹ, nhưng so với mũi tên gỗ bình thường vẫn nặng hơn rất nhiều, vừa rời dây cung liền bay loạn khắp nơi, đập trên đất một mảng hố, đập nồi vung trên tay thất sư tỷ lẫn Trần Bì Bì oành oành rung động, bay đến mặt hồ không xa liền uể oải rơi xuống nện ngất mấy con cá béo lười bơi, nện mặt Ninh Khuyết càng ngày càng thất vọng.
Trải qua nhiều lần thực nghiệm, hắn đại khái đã tìm được nguyên nhân thất bại ở chỗ nào: cung cứng bắn và phù văn kích hoạt không phối hợp được: Nếu lúc kéo cung đã kích phát phù văn trên tên, thiên địa nguyên khí di động, luồng gió không biết từ đầu tới sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng phương hướng mũi tên, nghiêm trọng nhất thậm chí còn không thể bắn mũi tên ra ngoài.
Mà nếu sau khi bắn mới thông qua niệm lực kích phát phù văn khắc trên cán tên thì sẽ đối diện khốn cục mà lão nhân Lữ Thanh Thần năm trước từng nói, tứ sư huynh năm nay vừa mới nói qua: Loại vũ khí từ xa như mũi tên có tốc độ cực nhanh, mà tốc độ cỡ đó có thể thoải mái xé đứt niệm lực liên kết giữa người tu hành và mũi tên…
– Thật ra ta luôn cảm thấy vấn đề này không nên xuất hiện. Chỉ cần ta cùng lúc vừa bắn mũi tên vừa kích phát phù văn thì sau đó căn bản không cần niệm lực liên kết, mũi tên nhờ trợ giúp của phù văn sẽ tự nhiên ngưng tụ thiên địa nguyên khí, dựa theo quỹ đạo ổn định càng bay càng ổn, nhưng tại sao hiện tại lại thất bại?
Khuôn mặt Ninh Khuyết có chút tiều tụy, ngồi ở trên bậc cửa phòng kho nhỏ bên cạnh phòng rèn sắt, căm tức lẩm bẩm, mấy ngày nay số lần vò đầu buồn bực quá nhiều, cho nên tóc hắn nhìn qua giống như là một cái tổ chim lộn xộn.
Thất sư tỷ, lục sư huynh còn có Trần Bì Bì hoặc đứng hoặc ngồi, đồng tình nhìn hắn. Những ngày qua tên bay thực nghiệm làm thư viện hậu sơn có thêm rất nhiều tiếng cười nói vui vẻ và bầu không khí náo nhiệt, thậm chí có hai lần còn hấp dẫn hai vị mê cờ trong núi kia xuống dưới quan sát. Có điều mắt thấy Ninh Khuyết thống khổ như thế, bọn họ cũng không khỏi sốt ruột thay hắn, bất quá việc nghiên cứu phù tiễn chính là lĩnh vực chưa từng có ai thành công, ai cũng không giúp được gì.
– Bản thân ngươi cũng hiểu vấn đề ở đâu, dây cung đàn hồi bắn ra mũi tên, phù văn trên thân mũi tên được kích phát, hai chuyện này phải đồng thời xảy ra. Nếu ngươi không thể giải quyết vấn đề này, ý tưởng tốt đẹp nữa cũng không có tác dụng.
Tứ sư huynh không biết khi nào đứng ở cửa phòng rèn sắt, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ. Thất sư tỷ và Trần Bì Bì liếc nhau, thấy vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương. Phải biết rằng những ngày qua, tứ sư huynh giỏi về lĩnh vực phù đạo thực tiễn cũng chưa tỏ vẻ hứng thú gì với thí nghiệm của Ninh Khuyết, nhìn cũng lười nhìn một cái đừng nói đến phát biểu ý kiến. Trong mắt bọn họ thì tứ sư huynh thậm chí như đang lạnh lùng chờ xem mọi người thất bại.
Ninh Khuyết từ trên bậc cửa đứng dậy, thành khẩn hành lễ với tứ sư huynh, sau đó giải thích:
– Đây quả thật là tâm điểm vấn đề, hôm trước ta đã chú ý tới điểm ấy sau đó cải tiến thêm, mỗi lần thí nghiệm đặc biệt chú ý muốn cho hai bước này thực hiện đồng thời, vậy tại sao còn không được?
– Vô luận là kích phát trước hay là kích phát sau, chỉ cần ngươi cần động niệm kích phát, như vậy liền không có khả năng thực hiện đồng thời, bởi vì động tác con người nhanh nữa cũng vĩnh viễn không có khả năng nhanh hơn niệm lực. Khi ngươi muốn kích phát phù văn, chỉ cần ý niệm vừa chuyển liền động, mà ngón tay ngươi vĩnh viễn sẽ chậm hơn một chút.
Ninh Khuyết nghiêm túc nói:
– Ta biết điểm này, cho nên thời điểm bắn ta đều tính toán trước.
– Tính toán trước bao nhiêu? Ngươi tính toán như thế nào? Dựa vào cảm giác? Sao ngươi biết ý niệm của ngươi chưa ảnh hưởng động tác ngón tay ngươi? Sao ngươi biết ý thức của ngươi có thể chuẩn xác chia làm hai bộ phận?
Tứ sư huynh nhìn trầm giọng răn dạy:
– Trên phương diện tư chất phù đạo có lẽ ngươi phi thường mạnh, nhưng ngươi lại quên một điểm quan trọng nhất, phù đạo dùng vào thực tiễn thì không phải chỉ bằng cảm giác không căn cứ tưởng tượng là sẽ thành công. Chú ý nhất là cách thức thực hiện tinh chuẩn nhất trực quan nhất, những cách thức này trừ kỹ thuật không còn cách nào khác.
Ninh Khuyết biện giải:
– Nhưng ta thực đã làm chính xác một thời điểm.
Tứ sư huynh lạnh lùng nhìn hắn nói:
– Cái gì gọi là chính xác? Cái gì gọi là đồng thời? đồng thời chính là trong cùng một thời điểm! Lệch một phút, lệch một giây, lệch trong nháy mắt cũng không phải đồng thời! Trước đây nhiều đại gia phù đạo như vậy, không có ai ngu ngốc hơn ngươi, tại sao bọn họ mãi không thể nghiên cứu phát triển thành công phù tiễn? Chính là bởi vì bọn họ cũng không thể đạt được đến mức đồng thời.
Nghe phen răn dạy nghiêm khắc này, Ninh Khuyết chợt lãnh tĩnh. Từ khi được Nhan Sắt đại sư khen là truyền nhân Thần Phù Sư, sau đó dần dần phát hiện thiên phú của mình ở trên phù đạo tới nay, tuy bề ngoài hẵn vẫn bình tĩnh nhưng thực tế vẫn khó tránh khỏi có chút tự đắc, cho nên cảm thấy đã bỏ ra đủ nhiều suy nghĩ cố gắng khắc phục nan đề phù tiễn thì tất nhiên phải rất nhanh giải quyết được. Cho đến lúc này được tứ sư huynh điểm ra mấu chốt, hắn mới phát hiện tâm tính mình quả thật có chút không đúng, suy nghĩ quá mức đương nhiên rồi.
Nhìn bộ dáng hắn như có chút đăm chiêu, vẻ mặt tứ sư huynh khẽ dịu xuống, chậm rãi nói:
– Tiểu sư đệ, trên thực tế, ý tưởng của ngươi về thiết kế phù tiễn quả thật phi thường ưu tú, hơn nữa ta cho rằng khả thi. Chỉ là ngươi nên bình tĩnh một chút nữa, suy nghĩ rõ ràng vấn đề mấu chốt thêm một chút nữa, như vậy ta nghĩ có lẽ chúng ta thật có thể tận mắt nhìn thấy đột phá quan trọng trên lĩnh vực phù đạo thực tiễn trong lịch sử, vì lần đột phá này ta hi vọng ngươi tiếp tục cố gắng.
Ninh Khuyết thành khẩn nói lời cảm tạ:
– Đa tạ tứ sư huynh nhắc nhở.
…
Sáng sớm hôm sau, thư viện hậu sơn.
Rõ ràng một đêm không ngủ, Ninh Khuyết lần nữa xuất hiện ở trước phòng rèn sắt, sắc mặt vốn nên càng thêm tiều tụy không biết vì sao lại phấn chấn gấp trăm lần. Chỉ có tổ chim rối trên đầu biến thành ổ gà càng loạn hơn mới chứng minh đêm hôm qua hắn lại gãi đầu bao nhiều lần giật tóc bao nhiêu lần.
Giọng hắn run nhè nhẹ, hưng phấn rồi lại không tự tin thế nào:
– Sư huynh ngươi nói đúng, ý niệm và thân thể con người căn bản không có cách nào làm được đồng thời, cho nên phương án kích phát sau phải bỏ qua. Sau đó ta nghĩ đến, ý niệm và thân thể không có cách nào đồng thời, như vậy có thể thử khiến động tác bắn tên tự đồng bộ với kích phát phù văn hay không? Nói cách khác khoảnh khắc buông dây, phù văn trên thân mũi tên bởi vì động tác bắn tên mà vừa vặn hoàn thành. Chuyện này cũng không phụ thuộc gì vào ý niệm động tác của cung thủ, hoàn toàn là phối hợp khách quan giữa động tác và động tác.
Tứ sư huynh trợn tròn mắt, hỏi:
– Động tác bắn tên tự kích phát phù văn? Cái ý tưởng này… Quả thật thú vị, có điều làm như thế nào? Phù văn một khi viết liền tự kích phát, còn lúc ngươi giương cung viết phù như nào? Trên chiến trường cùng lúc khắc phù, làm thê nào cam đoan phối hợp với động tác bắn tên?
– Tự khắc phù không được, cần phải khiến tên khắc phù. Phù văn trên thân tên ngay từ đầu chưa viết xong, chỉ thiếu một nét cuối cùng, sau đó chúng ta nghĩ cách ở trong quá trình giữ dây bắn tên khiến thân tên tự hoàn thành một nét đó.
Ninh Khuyết như thể đang nhận phát quyết đoan, khẩn trương nhìn tứ sư huynh:
– Ngài cảm thấy ý tưởng này thế nào?
– Lúc tên rời cung tự vẽ ra một nét phù văn cuối cùng?
Tứ sư huynh nhìn chằm chằm mắt hắn, nhìn chằm chằm thời gian rất lâu. Sau đó hắn không đè nén được kinh ngạc cùng rung động trong lòng, giọng hơi nghẹn nói:
– Tiểu sư đệ, ngươi… Thực con mẹ nó là thiên tài.
———-oOo———-