[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 191: Diễn tuồng trong phủ công chúa
Thiên tài thường thường chỉ gắn liền với lý thuyết, bọn hắn phụ trách đưa ra đáp án có thể giải quyết vấn đề, lại không chịu phụ trách nghiệm chứng đáp án, biết nó là như thế nhưng không buồn đi chứng minh thế nào. Cho nên người không giỏi toán học lắm cũng có thể đưa ra thuyết tương đối, sau đó tiếp tục ngẩn người, nhưng bước thực nghiệm đầu tiên cũng phải mấy năm sau do những khoa học gia vất vả quan sát thật lâu làm ra.
Ninh Khuyết được khen ngợi là thiên tài, tựa hồ hắn có thể ném ý tưởng trong đầu cho các sư huynh thực hiện, bản thân không để ý tới nữa. Đáng tiếc phù tiễn là thứ hắn cần, hơn nữa phù là thứ phù sư phải tự mình tham dự, càng quan trọng hơn hắn là sư đệ nhỏ nhất của thư viện, không có tư cách cũng không có đảm lượng ra vẻ người đầu ngành, cho nên để biến ý tưởng thiên tài thành công nghệ thiết kế hoàn thiện, mấy ngày kế tiếp hắn bất đắc dĩ phải tiếp tục dày vò thống khổ không ngừng vẽ đường lẫn phù trên giấy, làm công tác thiết kế công nghệ rườm rà nhất cũng là buồn tẻ nhất.
Là vật bản mạng của người nào đó, Tang Tang bất đắc dĩ sắm vai nhân vật quan trọng thực nghiệm phù văn. Mấy độ mưa gió mấy độ xuân thu, rốt cuộc đến năm tháng tốt đẹp vui vẻ bình an làm tiểu thị nữ phú hộ, lại không ngờ còn phải bò lê bò toài bay tới thổi đi. Cho dù nàng chất phác nữa cũng không thể chịu được cảm giác quỷ dị ngứa cùng khó tả này nữa, dứt khoát kiên quyết xé nát vải trắng trên người, dọn chậu giặt quần áo trốn đi tiệm đồ cổ cách vách.
Tuy mất đi công cụ thực nghiệm mẫn cảm nhất, Ninh Khuyết vẫn phải tiếp tục công tác nghiên cứu phát triển của mình, hắn đứng ở trước bàn học cắn đầu bút, suy nghĩ khổ sở đạo phù văn kia nên cải tiến như thế nào mới có thể mang đến hiệu quả tăng tốc lớn nhất, phiền toái nhất là, lúc tên bắn ra như thế nào mới có thể hoàn mỹ vẽ ra nét phù văn cuối cùng?
Tóc từ tổ chim biến thành ổ gà lại biến thành cái thứ mà con ngỗng béo béo trắng nhị sư huynh nuôi kia ở trong suối dùng bèo đặt loạn “nhà cá” (con ngỗng tên là Mộc Ngư – cá gỗ). Ánh mắt từ mỏi mệt đến hưng phấn lại mỏi mệt cứ thế năm lần bảy lượt cho đến rối tinh rối mù, rõ ràng đã cảm giác ngay lập tức sẽ giải quyết xong vấn đề, lại phát hiện đáp án tựa như còn ở trong mây mù xa xôi, vươn tay công dã tràng như đụng phải mặt nước mặt gương, đau khổ đến buồn bực.
Đúng lúc này cửa tiệm Lão Bút Trai bị gõ.
Ninh Khuyết chưa gọi xem Tang Tang, liên tục gọi vài tiếng Tang Tang đi xem, nhưng không nghe được hồi âm thì mới nhớ tới nàng đã trốn sang nhà cách vách, đành ném ngọn bút trong tay xuống, tức giận đi ra trước tiệm mở cửa.
Ngoài cửa có người trung niên áo xanh ngắn tay đứng, vẻ mặt kính cẩn. Ninh Khuyết thấy người này có chút quen mắt, tiếp nhận thiệp mời đối phương đưa qua, nhìn lạc khoản trên thiệp mời mới nhớ tới người trung niên này là quản sự phủ công chúa.
– Chuyện gì vậy?
Hắn dụi dụi mắt, ngáp dài hỏi:
– Nhất định phải đi?
Quản sự bị phản ứng của hắn làm cho ngẩn ra, cười khổ nói:
– Ninh đại gia, cụ thể chuyện gì ta thực không rõ, có điều theo điện hạ an bài hắn là lén gặp chút, ngài tốt nhất vẫn là đi đi.
Ninh Khuyết chỉ thuận tiện hỏi một chút, tuyệt không mượn đó tỏ ý mình lưng sắt không sợ vương quyền.
Từ sau khi ngừng đi dự tiệc khắp nơi ở thành Trường An, hắn đã nhiều ngày chưa tham gia loại hoạt động xã giao này, nay bận về việc phù tiễn, theo lý thì càng không có tâm tình gì phó ước, nhưng đối phương là công chúa đế quốc Đại Đường được sủng ái nhất, hắn cũng mấy hôm không gặp Lý Ngư rồi, đi xem đối phương muốn nói gì, thuận tiện giải sầu chút, nói không chừng đối với khốn cục trước mặt còn có chút chỗ tốt, liền nói:
– Ngày mai đúng giờ đến.
…
Cuối hè cái nóng dần tan, xa xa nơi hành lang phiến lá to vẫn đang không ngừng đong đưa, không ngừng thổi những cơn gió mơn man vào trong đình lâu, càng thêm phần mát mẻ dễ chịu. Tang Tang mang theo Tiểu Man đi dưới mấy gốc cây già kia đi bắt sâu, Ninh Khuyết và Lý Ngư thì ngồi trên tấm ván gỗ trong đình uống trà nói chuyện phiếm, hình ảnh đạm nhiên tùy hứng nói không nên lời.
Chẳng qua biểu cảm trên mặt Ninh Khuyết cùng hai hình ảnh kia tuyệt không phù hợp, lông mày nhíu cực chặt, núm đồng tiền trên mặt vì cắn răng cứng mặt mà trở nên hết sức rõ ràng, căm tức hỏi:
– Điện hạ, ta có thể không đi hay không?
– Thư phụ hoàng tự tay viết lúc này hẳn là đã đến thư viện.
Lý Ngư nhẹ nhàng xoay cổ tay đem chén trà đưa tới bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tán thưởng:
– Nham trà Sơn Âm Quận đưa tới quả nhiên không tồi.
Ninh Khuyết nhìn dung nhan nàng thanh lệ như trước, thở dài nói:
– Điện hạ, chúng ta có thể lược bỏ khâu hàn huyên mốc meo cùng với cách nói lấy vật chỉ việc, trực tiếp nói chính sự được không? Chúng ta đều là người trẻ tuổi, không cần phải học lòng vòng như những lão nhân kia.
Nghe bốn chữ lấy vật chỉ việc, lông mày lá liễu của Lý Ngư chậm rãi nhướng lên, tựa cười mà không cười nhìn hắn, nhưng chung quy cũng không dùng phát huy bốn chữ này nữa, nói:
– Phụ hoàng tự mình mở miệng, nghĩ hẳn Quân Mạch tiên sinh sẽ không phản đối. Theo ta thấy, chuyến này ngươi nhất định phải đi hoang nguyên.
– Ta đã vào tầng hai, vì sao còn phải đi chân tu?
Ninh Khuyết khó hiểu hỏi.
Lý Ngư cũng có chút khó hiểu thái độ hắn biểu hiện ra, nhíu mày nói:
– Vì sao ngươi không muốn đi? Phải biết các học sinh thư viện tương lai đều sẽ là rường cột của triều đình, lần này do ngươi dẫn đi hoang nguyên chân tu, ngày sau chưa nói họ có niệm tình ngươi không, ít nhất bề ngoài cũng không ai dám bất kính với ngươi nữa.
Ninh Khuyết lắc đầu nói:
– Hoang nguyên là nơi rất nguy hiểm.
Lý Ngư lẳng lặng nhìn mắt hắn, nói:
– Nán lại phồn hoa trong Trường An qua lâu chẳng lẽ đã khiến xương săt của ngươi mài thành bơ rồi sao? Ta không tin loại tràng diện nhỏ này có thể dọa ngã ngươi. Ta biết danh hào người chặt củi bên hồ Sơ Bích kia của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có thể sợ những man nhân kia trên thảo nguyên sao.
– Là người đốn củi.
Ninh Khuyết sửa đúng nói.
Hắn tiếp tục giải thích:
– Tuy nói Thất Thành Trại bên kia đã nhiều năm chưa giao chiến với Kim Trướng Vương Đình trên thảo nguyên, ta cũng không xa lạ chiến trường, cũng không đến nỗi sợ hãi quay lại chiến trường. Nhưng đã đến chiến trường thì sinh tử không biết trước, đám học sinh trong thư viện bản lãnh miệng mồm chắc vô địch thiên hạ, làm việc lại cực kỳ không ổn, nếu quả thật đến chiến trường ai biết sẽ phải chết bao nhiêu người? Mang một đám trẻ con như vậy lên chiến trường, ta liền phải chịu trách nhiệm tính mạng cho bọn họ, áp lực quá lớn.
Lý Ngư cười nói:
– Không nên quên bọn hắn cũng từng là đồng học của ngươi, ngươi luôn miệng nói là trẻ con, chẳng lẽ ngươi còn lớn hơn họn hắn hay sao? Cũng không biết ngươi học đâu ra cảm giác lão khí hoành thu đó nữa.
Ninh Khuyết thầm nghĩ mình như thế nào cũng lớn hơn bọn hắn bảy tám tuổi, tuy chưa nói tới lão khí hoành thu, nhưng nhìn sự việc chung quy sẽ cẩn thận hơn chút, nói:
– Càng lão càng dễ sống sót trên chiến trường hoang nguyên hơn.
– Nhưng thực tế ngươi không cần gánh vác áp lực này.
Lý Ngư nhìn hắn bình tĩnh nói:
– Thư viện chân tu, là đại sự đế quốc rèn luyện nhân tài, nào lại cần ngươi che chở bọn hắn như gà mái già. Sinh tử không biết trước thì không biết trước, đệ tử thư viện sống sót từ chiến trường trở về mới có tư cách được triều đình bồi dưỡng nghiêm túc, cho nên ngươi chỉ dẫn bọn hắn đi chứ không cần để ý sống chết của bọn hắn.
Nghe lời này, Ninh Khuyết hơi kinh ngạc, trầm mặc một lúc lâu khó hiểu hỏi:
– Nếu mặc kệ bọn hắn tự sinh tự diệt trên chiến trường, vậy tại sao lại muốn ta dẫn bọn hắn đi? Quân bộ tùy tiện phái người không phải là xong?
Lý Ngư không nói gì, nàng nhìn mấy đốm tàn nhang trên khuôn mặt tươi mát dễ thân này, bỗng trong lòng xuất hiện cảm giác hối hận nhàn nhạt.
Năm trước chung đường từ thảo nguyên trở về, nàng có thể nói là đại nhân vật đầu tiên của đế quốc Đại Đường phát hiện năng lực của Ninh Khuyết, cũng từng ý đồ mời chào, chỉ tiếc bây giờ so với tiềm lực Ninh Khuyết thì mức độ mời chào của nàng lúc ấy quả thật là đã xem nhẹ hắn. Chỉ ngắn ngủn một năm thời gian, thiếu niên quân tốt Vị Thành này đã trở thành truyền nhân Thần Phù Sư, đệ tử tầng hai, danh nhân thành Trường An…
Ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi chuyển động chén trà, dần tỉnh dậy từ suy tư thất thần, nàng nhìn Ninh Khuyết mỉm cười nói:
– Phụ hoàng bảo ngươi dẫn học sinh thư viện đi hoang nguyên, không phải vì coi trọng những học sinh đó, mà là coi trọng ngươi, là muốn ngươi tranh thể diện thay đế quốc, đồng thời muốn xem ngươi rốt cuộc có thể biểu hiển khả năng như thế nào.
Ninh Khuyết hơi ngẩn ra, nói:
– Bệ hạ… Có phải quá coi trọng ta rồi hay không?
– Bởi vì ngươi có dã tâm có ý tưởng, khác với các sư huynh sư tỷ kia trong thư viện hậu sơn, mà phụ hoàng chính là nhìn trúng ngươi có dã tâm có ý tưởng. Đối với đế quốc ta mà nói, người trẻ tuổi có dã tâm hay không là chuyện rất quan trọng.
– Ta thật không biết mình có dã tâm gì.
– Hoặc là đổi một từ khác… Lý tưởng?
– Lý tưởng của ta điện hạ hẳn là rõ, đều là một số thứ rất đơn giản.
– Những lý tưởng lúc còn nhỏ làm người thỏa mãn, chẳng lẽ không có lý tưởng lớn hơn nữa?
– Ví dụ như?
Lý Ngư nhìn vẻ mặt suy tư của hắn, nói:
– Hàng năm ở thư viện hậu sơn tu đạo, người thích không?
Ninh Khuyết không cần nghĩ ngợi trả lời:
– Thích.
Vấn đề này trước kia có lẽ còn có thể làm hắn cảm thấy hoang mang, nhưng từ sau khi Trần Bì Bì dẫn hắn đi phòng sách hang đá, nhìn thấy người đọc sách không ngừng sao chép đọc sách kia, liền không coi là vấn đề nữa.
Lý Ngư nhìn chằm chằm mắt hắn, truy hỏi:
– Nhưng sau khi có được lực lượng đủ mạnh, chẳng lẽ ngươi không muốn dựa vào lực lượng làm một số chuyện muốn làm, đạt thành một số mục tiêu ngươi muốn đạt tới?
Trong đầu Ninh Khuyết hiện lên phủ đệ rách nát, sư tử đá nhuốm máu, trước bức tường ẩm ướt bằng hữu ngồi bệt, thân thể hơi cảm thấy cứng ngắc, trầm mặc thời gian rất lâu mới đem những ý tưởng không thể nói ra này gạt qua một bên, ngẩng đầu lên nhìn nàng nhún nhún vai, vô vị nói:
– Ta trước kia ham thích danh lợi, nhưng bây giờ lợi đã có, nổi danh mới biết được phiền não của nổi danh, cho nên ta bây giờ thật không biết ngày sau còn muốn đi làm những gì.
Lý Ngư lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nghĩ đến, gia hỏa này hiện nay đã là học sinh của Phu Tử, danh cùng lợi thế gian đối với hắn mà nói quả thật không có lực hấp dẫn quá lớn, không biết vì sao, vậy mà sinh ra một chút cảm giác thất bại bất lực.
– Ta nhớ mùa đông năm trước có một lần, ngươi ở trong đình gỗ chúng ta đang ngồi kể với Tiểu Man một câu chuyện, trong đồng thoại kia tiểu công chúa kiêu ngạo lại khiếp đảm hơn nữa vô năng, vương tử ếch kia thật ra có vài phần vô lại.
Trầm mặc thời gian rất lâu, nàng mở miệng nói.
Vừa mở miệng nàng đã cảm thấy có chút không đúng, không nhớ rõ mình vì sao sẽ bỗng nhiên nói tới chuyện xưa đó, nhưng đã bắt đầu, nàng dùng sức siết chặt nắm tay, gắng tự trấn định bình tĩnh đem chuyện xưa này nói tiếp, không biết là vì cuối hè gió nóng hay là xa xa trong hành lang cung nữ lười biếng ngừng quạt, cảm thấy gò má có mình chút nóng.
– Mọi việc trên đời muốn làm được, đầu tiên là phải dám nghĩ. Nếu không đi nghĩ thì vĩnh viễn không làm được, cái gọi là dã tâm dục vọng lý tưởng thật ra nói đến cùng vẫn phải dựa vào hai chữ dũng khí.
Cảm xúc của Lý Ngư dần dần bình tĩnh lại, từ tốn nói.
Trong đình một mảng im lặng, chỉ mơ hồ có thể nghe được xa xa trong hành lang tiếng phiến lá lớn chuyển động, dưới tàng cây già tiếng Tiểu Man kinh hỉ hô, trong hòn giả sơn tiếng nước chảy vào ao.
Ninh Khuyết nhìn thấy yên tĩnh ôn hòa thậm chí là ý dung túng trong mắt nàng, nghe hiểu ý tứ trong giọng nói của nàng, không nhịn được nhớ tới thiếu nữ lúc ấy Bắc Sơn đạo khẩu bên đống lửa nghe chuyện xưa kia, nhưng lập tức tỉnh táo, nhớ lại đối phương là Đại Đường công chúa thân phận tôn quý vô song, nhất là những phán đoán quá khứ vẫn nấn ná ở trong đầu, vì thế hắn sau khi trầm mặc một lát chưa nói tiếp, mà hỏi:
– Lữ tiên sinh gần đây khỏe không?
Chưa nghe được ngôn ngữ tính chất thăm dò của đối phương, Lý Ngư sinh ra tiếc nuối thương cảm nhàn nhạt, nhưng cũng thở phào một hơi, nhấc lên ấm đất trúc nhỏ quý báu long thủ vô song trước người, rót đầy chén trà trước mặt Ninh Khuyết, mỉm cười đáp:
– Lữ tiên sinh không chịu sống ở trong thành Trường An, kiên trì ở núi Ngoa Đính thanh tu, trước đó vài ngày có gửi phong thư, nói là thân thể không tồi. Đúng rồi, sau khi biết ngươi tiến vào thư viện tầng hai, ông ấy rất vui.
Nhớ lão nhân Lữ Thanh Thần lúc đi đường vô tư dạy bảo đối với mình, mà khi đó mình chỉ là một thiếu niên thanh danh không nổi bật, không thể tu hành, giờ đây mình lại trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của triều đình Đại Đường, Ninh Khuyết không khỏi cảm khái vạn phần, rất hoài niệm cảm kích, tâm tình cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
– Điện hạ, trong khoảng thời gian này ta đi hoang nguyên… Vậy Tang Tang liền kính nhờ người chiếu cố.
– Yên tâm.
Có Đại Đường tự công chúa chiếu cố, trong thành Trường An hẳn không có ai dám ức hiếp tiểu thị nữ. Nhưng lần này Ninh Khuyết đi hoang nguyên là lần đầu tiên sau khi Tang Tang sinh ra rời khỏi bên người hắn, cho nên dù nhận được câu trả lời khẳng định như thế, hắn vẫn có chút lo lắng, nhìn chằm chằm mắt Lý Ngư cực nghiêm túc nói:
– Đừng để người ta ức hiếp nàng.
Bị Ninh Khuyết nghi ngờ, thân là công chúa điện hạ Lý Ngư chẳng những không có không vui, ngược lại càng an tĩnh, bởi vì nàng biết Ninh Khuyết lo lắng Tang Tang bao nhiêu, lại chịu đem Tang Tang giao cho mình chiếu cố, chuyện này đã biểu lộ thái độ nào đó.
– Yên tâm, nếu có ai dám ức hiếp Tang Tang, ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.
– Điện hạ, vậy quá tàn nhẫn, hay là trực tiếp khiến cho người nọ chết đi, cả nhà đều chết.
– …
– Điện hạ?
– Không có gì, ta nơi này có phong thư, người mang theo người. Tuy ta biết ngươi không sợ bọn man nhân hoang nguyên kia, nhưng dù sao thân ở đất lạ, nếu thực xuất hiện chuyện gì, ngươi mang phong thư này đi tìm thái tử Sùng Minh.
Ninh Khuyết nhận thư để vào trong lòng, đang lúc chuẩn bị nói chút lời kiểu cảm ơn chợt khẽ nhíu mày, nghe ngoài tường hoa truyền đến tiếng hít thở, thầm nghĩ trong phủ công chúa có ai dám không nhìn quy củ, nghe lén công chúa cùng mình nói chuyện.
Lý Ngư thấy hắn khẽ ngẩn ra, nhìn ra phía sau, nhíu mày nói:
– Sao ngươi tới đây? Bài hôm nay làm xong chưa? Quốc Tử Giám khi nào cho phép học sinh rời lớp sớm?
Một thiếu niên thân trang phục vàng tươi từ sau tường hoa vòng ra, thiếu niên mi thanh mục tú, những sắc mặt tái nhợt giống như nhiều ngày không thấy mặt trời, thân thể gầy yếu phối hợp sắc mặt khiến người ta cảm giác gầy yếu.
Thiếu niên cười đáp:
– Tỷ tỷ, ngươi đừng cứ hung dữ như vậy.
Nghe xưng hô, Ninh Khuyết đã biết thân phận thiếu niên – trưởng tử của hoàng đế bệ hạ đế quốc Đại Đường, có hi vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất, đại hoàng tử Lý Hôn Viên, vì thế rời khỏi chỗ ngồi đứng dậy chắp tay hành lễ.
Hắn ở bên cạnh chắp tay hành lễ, thiếu niên hoàng tử lại là khẽ nhướng đuôi lông mày, trên khuôn mặt tái nhợt có vẻ không vui, tùy ý phất phất tay, nói:
– Miễn.
Theo hắn, người này có tư cách ngồi đối diện với tỷ tỷ thì nghĩ hẳn không phải tiểu nhân vật bình thường, nhưng mặc kệ ngươi là ai, lần đầu tiên nhìn thấy bổn hoàng tử, chưa quỳ lại cũng ít nhất phải vái dài chấm đất, tùy ý chắp tay như vậy thật sự là quá vô lễ.
Hắn đang thầm giận Ninh Khuyết vô lễ, sắc mặt Lý Ngư lại phát lạnh, không vui trách mắng:
– Lễ nghĩa ngày thường tiên sinh dạy ngươi đâu rồi? Còn không nhanh đáp lễ với Ninh đại gia.
Nghe thấy ba chữ Ninh đại gia, thiếu niên hoàng tử Lý Hồn Viên nhất thời nhớ tới chuyện ồn ào huyên náo năm vừa rồi trong cung, tò mò ngẩng đầu nhìn Ninh Khuyết, so sánh người thật cùng với người nọ trong truyền thuyết.
Nếu là lúc bình thường, cho dù biết người này được phụ hoàng thưởng thức thì hắn cũng chẳng tỏ vẻ gì, có điều trên thế gian hắn sợ nhất là tỷ tỷ, cho nên thấy Lý Ngư sắc mặt như sương thì vội vàng đứng dậy đáp lễ hướng Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết cười ôn hòa, phất phất tay ý bảo không cần, nhưng cũng không có nghiêng người tránh đi.
Mắt Lý Hồn Viên phát hiện điểm ấy, lúc đứng thẳng người sắc mặt đã có chút khó coi. Nhưng dù sao cũng là người trưởng thành trong gia đình đế vương, hắn nhanh chóng đè cơn giận xuống, đi đến trước người Ninh Khuyết dắt tay nhiệt tình bắt chuyện.
Gương mặt nhợt nhạt non nớt rõ ràng của bệnh tôn quý, tuy cố ý ra chiều thân thiết lại không giấu được sự lạnh lùng trong mắt. Ninh Khuyết đã nhìn chán cảnh ngươi lừa ta gạt, thấy thế như có gai trong mắt (*), càng không chịu nổi hành động thấp kém bực này, chẳng qua cũng chưa vì vậy mà mất hứng, ngược lại dùng tư thái ưu tú nhất khuôn diệp đẹp đẽ nhất, khiêm tốn mà không mất nhiệt tình, như ngọn lửa mùa đông nơi sa mạc.
Diễn tuồng đương nhiên trọng yếu nhất chính là diễn, hôm nay bên đình gỗ gió đìu hiu nước róc rách, Ninh Khuyết và thiếu niên hoàng tử trên cái sân khấu cứ diễn mãi như vậy, như thể dùng những tư thái tốt đẹp nhất đó không ngừng làm nhục đối phương.
Lý Ngư nhìn cảnh hai người bắt chuyện liền phát hiện có điểm kỳ quái, khổ não day day trán, oán trách trừng mắt nhìn Ninh Khuyết một cái, ý bảo hắn có chừng có mực.
Hoàng tử bỗng nhiên xuất hiện ở phủ công chúa, lại trùng hợp gặp hắn, Ninh Khuyết đương nhiên không tin chuyện này là trùng hợp. Hắn biết ý của Lý Ngư, chỉ là những chuyện dây mơ rễ má này hắn hiện tại không có tư cách cũng không muốn tham gia, cho dù muốn cũng hẳn là chuyện thật lâu sau này. Cho nên nhìn ánh mắt oán trách của Lý Ngư, hắn cười cười không đùa giỡn hoàng tử nữa, chắp tay hành lễ cáo từ hai vị thiên hoàng quý trụ.
Dưới tàng cây liễu bên đường cạnh phủ công chúa, hắn nhìn thấy một đạo nhân trẻ tuổi dưới nách mang theo cây dù vàng thì sững người. Mấy ngày nay hắn thường xuyên Hạo Thiên Đạo Nam Môn Quan đối diện hoàng thành cho nên nhận ra đạo nhân trẻ tuổi này là đệ tử quốc sư Lý Thanh Sơn, Hà Minh Trì. Người này phụ trách một số công tác quan trọng của Thiên Xu Xử, cực kỳ bận rộn, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy ở phủ công chúa. Nhìn dáng vẻ thì tựa hồ đang đợi ai đó.
Ninh Khuyết đi lại, tò mò hỏi:
– Minh Trì sư huynh, ngươi đang đợi ai thế?
Đạo nhân trẻ tuổi thấy Ninh Khuyết, bất đắc dĩ cười cười, chỉ hướng phủ đình, nói:
– Ta phụng lệnh bệ hạ phụ trách giám sát hoàng tử đọc sách, hắn chạy khỏi Quốc Tử Giám nên ta cũng đành phải đi theo.
Ninh Khuyết thầm nghĩ vị hoàng tử quần là áo lụa mặt mày nhợt nhạt kia thực không phải đối tượng dễ hầu hạ, phải giám sát hắn đọc sách thực sự là công việc khổ sai, đồng tình nhìn đối phương, an ủi:
– Chuyện này cũng không cần phải chú tâm quá mức.
Phương Minh Trì cười khổ lắc đầu, nói:
– Ta là được sự phụ nhận nuôi, từ nhỏ theo sư phụ ra vào hoàng cung, quen biết với hoàng tử nên bệ hạ mới giao phó chuyện này cho ta, vì thế không dám có chút lơ là.
…
Đến dưới tàng cây già tìm Tang Tang, nói với Tiểu Man mấy câu chuyện phiếm xong, Ninh Khuyết liền rời phủ công chúa.
Đi trên đường phố náo nhiệt, nhìn đám ngoan đồng nô đùa quanh giếng nước đầu hẻm, nhớ tới hoàng tử thiếu niên kia, lại nghĩ tới lời đồn tranh ngôi vị hoàng đế, hắn nhịn không được lắc đầu, thở dài nói:
– Công chúa có một đứa em như vậy thật đúng là xui xẻo, ngày sau không biết phải bởi vì hắn mà chịu bao nhiêu đau khổ.
Tang Tang tò mò hỏi:
– Hoàng tử làm sao vậy? Thiếu gia ngươi cảm thấy hắn là tên ngu ngốc sao?
– Nếu thực là tên ngu ngốc cũng thôi, chẳng ai đi làm khó hắn cả. Nhưng đã ngu ngốc lại cứ muốn học mấy thứ tâm kế thủ đoạn của công chúa điện hạ… Người ngu muốn thông minh, càng dễ có loạn chuyện.
Tang Tang nhìn xung quanh, nhỏ giọng nhắc nhở:
– Thiếu gia, là hoàng tử đó.
Ninh Khuyết cười nói:
– Hoàng tử thì sao? Long Khánh hoàng tử lại thế nào? Nếu tên tiểu hoàng tử này ngày sau dám chọc đến ta, ta sẽ cho hắn biết diễn là chuyện khó khăn cỡ nào.
– Thiếu gia, ngươi bây giờ rất hay kiêu ngạo ra vẻ ta đây.
– Nói đến hai năm trước chúng chỉ có thể đánh cược chia đồ trong tửu quán Vị Thành, bây giờ lại có khả năng tham gia vào việc chia chác ngôi vị hoàng đế của đế quốc, sao có thể không đắc ý? Hơn nữa ta cũng không thể làm người đứng ngoài được.
Tang Tang nhìn hắn một cái, không nói gì.
– Ngươi đừng có không tin. Vào thư viện tầng hai chính là thân truyền đệ tử của Phu Tử. Về chuyện thừa kế ngôi vị hoàng đế, thái độ của thư viện có vẻ rất quan trọng, mà các sư huynh sư tỷ trong hậu sơn khẳng định không quan tâm, còn ta đại khái là người duy nhất có thể cảm thấy chút hứng thú…
Ninh Khuyết nói:
– Cho nên công chúa mới làm ra chuyện chiều nay. Chẳng qua nhìn biểu hiện của tiểu hoàng tử, ta hoài nghi nàng sẽ hối hận sắp xếp hôm nay, ít nhất hẳn phải nói cho tiểu hoàng tử từ trước.
Tang Tang tò mò hỏi:
– Đại sự thừa kế ngôi vị hoàng đế như vậy mà thư viện cũng có thể ảnh hưởng sao? Thiếu gia ngươi thành thân truyền đệ tử của Phu Tử, địa vị đã cao như vậy rồi? Phu Tử lợi hại đến thế sao?
Ninh Khuyết cười tự giễu nói:
– Không nên quên ta còn chưa gặp vị lão sư này. Có điều nghe nhiều lời đồn lẫn thái độ của mọi người thì đại khái có thể biết lão sư này giỏi tới mức độ nào rồi.
– Thiếu gia, vậy chúng ta nên tính là bên phía công chúa sao?
– Hạ Hầu… Hắn là người bên hoàng hậu, vậy sau này ta chỉ có thể đứng khác phía với hoàng hậu nương nương, cũng chính là bên công chúa, đương nhiên chỉ nói trong trường hợp phải chọn một bên nào đó. Thực ra chuyện này ta đã nghĩ rõ từ rất lâu trước đây, nên về sau chuyện gì cũng có thể coi là đang rao giá, muốn được giá tốt nhất định phải chờ, hiện tại giá không tệ, vậy có thể chậm rãi bắt đầu bán rồi.
Tang Tang bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn bên khuôn mặt hắn, rất nghiêm túc nói:
– Lúc các ngươi kể đồng thoại vương tử ếch kia ta có nghe được, cũng nghe hiểu, đó là giá tốt sao?
Ninh Khuyết trầm mặc một hồi, lắc đầu nói:
– Không phải tất cả con cóc đều muốn ăn thịt thiên nga.
– Thịt thiên nga không ngon sao?
Tang Tang khó hiểu hỏi.
Ninh Khuyết nhìn nàng cười nói:
– Theo con cóc, cá chạch đen vừa bẩn vừa thối, nhưng lại dễ ăn hơn thịt thiên nga nhiều.
Tang Tang hỏi:
– Thiếu gia, ngươi không phải đang chửi xéo ta vừa xấu vừa đen?
Ninh Khuyết cười nói:
– Xem ra tiểu nha đầu nhà ta rốt cuộc cũng nguyện ý động não suy nghĩ rồi.
Tang Tang nghiêm túc nói:
– Cho nên ta càng nghĩ càng cảm thấy đây là chuyện rất tốt. Nói như lời ngươi lúc còn nhỏ, có thể lấy điện hạ về nhà liền có thể bớt cố gắng thật nhiều năm.
Ninh Khuyết tiếp tục đi về phía trước, nói:
– Vấn đề là nàng rốt cuộc đã nói những lời này với bao nhiêu người.
Câu này bảy tỏ phán đoán ác độc nhất đối với nữ tử, Tạng Tang nhíu chặt mày, không vui nói:
– Thiếu gia ngươi luôn có thành kiến với điện hạ, nhưng thực tế nàng là người tốt.
– Người tốt cũng thế, người xấu cũng vậy, có quan hệ gì với ta?
– Vừa rồi ngươi không phải còn nói rao giá, muốn bán giá tốt? Có giá nào còn cao hơn bản thân điện hạ?
– Này, lẽ nào ngươi chưa từng nghe câu bán nghệ không bán thân sao?
———-oOo———-
(*): Nguyên văn 眼内容不得沙子 (Trong mắt không chịu nổi hạt cát). Trong Hồng Lâu Mộng chương 69 cũng có sử dụng tu từ này, khi Thu Đồng chửi chị Hai.