[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 184: Để đó cho ta
Nghe thấy thế, thần quan đoán được chưởng giáo và đại thần quan an bài như vậy hẳn là đã trao đổi với người nọ rồi, vì thế không nói thêm gì nữa. Đoạn lấy ra hồ sơ lật đến trang nào đó, xin chỉ thị nói:
– Người trong U Các sắp đầy rồi.
U các là nơi Tài Quyết Ti của thần điện phụ trách giam giữ phạm nhân, nằm sâu trong lòng đất phía sau Đào Sơn, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Suất ngàn vạn năm qua, không biết có bao nhiêu cường giả Ma Tông hoặc kẻ vi phạm Hạo Thiên giáo lý bị giam giữ ở trong này, kết cục không phải xử tử thì cũng bị nhốt đến chết.
Tài Quyết Đại Thần Quan chống cằm, không biết suy nghĩ chuyện gì xuất thần, nghe thấy thế, tay phải thon dài như ngọc chậm rãi nhếch lên, nói:
– Làm theo lệ cũ là được.
Phương pháp Tài Quyết Ti giải quyết U Các kín người hết chỗ rất đơn giản, đó chính là giết một nhóm người, đốt một đám thi thể, thân thể chiếm không gian hóa thành tro tan vào trong nước, bổ sung dưỡng chất cho hoa đào khắp núi, tuyệt đối không lãng phí bất cứ thứ gì.
Thần quan cấp dưới gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, rõ ràng không gặp chướng ngại tâm lý nào.
Tài Quyết Đại Thần Quan bỗng chậm rãi nhắm mắt, thấp giọng hỏi:
– Quang Minh Đại Thần Quan bây giờ thế nào?
Thần quan cấp dưới nghe thấy năm chữ Quang Minh Đại Thần Quan, thân thể chợt cứng đờ, cúi đầu trả lời:
– Lão nhân gia vẫn như trước, mỗi ngày tụng giáo lý kinh điển, nhìn qua… Không có gì khác thường.
Tài Quyết Đại Thần Quan chống cằm nhắm mắt trầm tư thật lâu, ngón trỏ tay phải khẽ gõ tay vịn thần tọa mặc ngọc, đột nhiên hắn mở mắt, không chút cảm xúc nói:
– Để giáo đồ khắp thiên hạ biết đệ tử thứ mười ba của thư viện Ninh Khuyết đã lên quyển chữ Nhật.
Thần quan nhìn dung nhan già nua của đại thần quan, trầm mặc một lát thật cẩn thận hỏi:
– Thần tọa tôn kính, phát mấy tin tức này ra là có dụng ý gì?
Tài Quyết Đại Thần Quan chưa giải thích, tiếp tục đạm mạc nói:
– Mặt khác để mọi người đều biết, đêm năm trước ở Xuân Phong Đình thành Trường An, người giết chết tăng nhân Ngộ Thạch của Nguyệt Luân Quốc cùng kiếm khách Nam Tấn, ngoài Triều Tiểu Thụ còn có phần của Ninh Khuyết.
Thần quan mơ hồ đoán được dụng ý an bài như thế, suy nghĩ một lát, thấp giọng nói:
– Cho dù vị cô cô Nguyệt Luân Quốc kia và Kiếm Các bởi vậy tức giận, nhưng Ninh Khuyết là học sinh của Phu Tử, hắn lại ở trong Đường Quốc, ai dám đi báo thù?
– Cho dù hắn rời Đường Quốc, chẳng lẽ Khúc Ny Mã Đề cùng Kiếm Các còn dám đi báo thù? Chuyện Xuân Phong Đình, Nguyệt Luân Quốc và Kiếm Các cũng không dám lên tiếng là vì bọn hắn biết đã xâm phạm vào nội bộ chính tranh Đường quốc, sợ bị Đường đế giận liên lụy, nào có gan báo thù? Nhưng thù hận luôn dễ kích ra chút nhiệt huyết, nhất là đối mặt một người trẻ tuổi còn ở cảnh giới Bất Hoặc, cho dù không dám giết, làm nhục mấy phen cũng là chuyện tốt.
Thần quan không hiểu, cho dù Nguyệt Luân Quốc và Kiếm Các tìm cơ hội làm nhục Ninh Khuyết, lại có ý nghĩa gì.
Tài Quyết Đại Thần Quan một lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần, không giải thích.
…
…
Thành Trường An ngõ bốn mươi bảy, sau Lão Bút Trai.
Sáng sớm, Tang Tang xách thùng nước chuẩn bị tưới hoa, chợt nghe phía sau vọng lại một tiếng:
– Để đó cho ta!
Thật lâu sau đó, một lá bùa vẽ lộn xộn mới hạ xuống từ ngoài cửa sổ, nằm trong chậm lâu rất lâu mới chậm chạm hóa thành nước ướt, dần dần thấm vào trong bùn ôn nhuận rễ hoa.
Chạng vạng, Tang Tang ngồi xổm trước bếp chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, chợt nghe phía sau vọng lại một tiếng:
– Để đó cho ta!
Thật lâu sau đó, một lá bùa màu vàng nhạt bị một bàn tay nhét vào lỗ bếp, nháy mắt hóa thành ngọn lửa, cực kỳ gian nan đốt cháy củi đốt trong lỗ bếp, rồi dưới sự trợ giúp của Tang Tang phồng quai hàm thổi hơi mới hóa thành lửa nóng.
Đêm khuya, Tang Tang ngồi xổm trước giường chuẩn bị lau mát chiếu trúc, chợt nghe phía sau vọng lại một tiếng:
– Để đó cho ta!
Thật lâu sau đó, một lá bùa bị vo thành cục ném vào trong chậu nước, chậm chạp ngấm nhũn tan ra, rồi lại lâu thật lâu, trên mặt nước hiện lên một tầng bằng cực mỏng.
Tang Tang ngồi xổm cạnh chậu nước, trừng mắt lá liễu không chớp nhìn mặt nước, cho đến khi trừng mắt có chút đau mới dụi dụi mắt đứng dậy. Nàng bỏ khăn mặt vào trong nước thấm ướt, mím chặt môi, không nói một lời bắt đầu lau lau chiếu trúc trên giường, lau hết nước liền xoay người đi đổ nước.
Đúng lúc này, lại nghe thấy phía sau vọng lại một tiếng:
– Để đó cho ta!
Tang Tang thật sự nhịn không được nữa, dùng sức ném khăn lông vào trong chậu nước, chống cái eo thật nhỏ gầy xoay người lại, tức giận mở to con mắt lá liễu sáng ngời, nhìn bên kia bàn học nghiêm túc nói:
– Thiếu gia! Ngươi có biết mỗi lần ta phải đợi lá bùa của ngươi phát huy tác dụng bao lâu không? Người có biết thời gian dài như vậy hoàn toàn đủ ta tưới cây đốt củi nấu cơm lau giường xong rồi nghỉ ngơi không? Lúc ở Vị thành, ngươi từng nói với ta, trì hoãn thời gian của người khác chính là đang mưu sát sinh mệnh, vậy ngươi vì sao cứ muốn giết ta?
Bên bàn đọc sách, Ninh Khuyết cầm bút lông đang nóng lòng muốn thử viết phù tiếp, chợt nghe thấy đoạn chỉ trích dài như vậy, mặt vẻ hưng phấn bỗng có chút phẫn nộ, xấu hổ nói:
– Không phải là vì mới học được viết phù nên có chút hưng phấn, muốn luyện nhiều thêm chút sao. Ngươi cần gì… nghiêm túc như vậy.
Trong trận mưa hè to đó ngộ phù đạo, Ninh Khuyết liền đắm chìm ở trong thế giới thần kỳ kia khó có thể tự kiềm chế, từ lúc mở mắt sáng sớm cho đến lúc nhắm mắt đêm khuya đều ở trong tiểu viện viết phù, khiến Tang Tang làm việc nhà kiểu gì cũng không thuận.
Ở hậu sơn thư viện hắn cũng không ngừng viết phù. Các sư huynh sư tỷ thanh tu bây giờ ngoài lo lắng đao kiếm tiễn châm bay loạn, càng phải cẩn thận nước đạp vào mặt hay dưới chân bỗng có thêm cái ổ gà, đáng sợ hơn là những lá bùa hóa thành ngọn lửa kia… Nay hậu sơn thư viện bắt đầu truyền lưu một câu: phòng cháy phòng đao phòng sư đệ. các sư huynh sư tỷ khó chịu mọi kiểu cuối cùng làm một quyết định cũng không gian nan là mấy, đó là tiểu sư đệ nếu muốn viết phù thì phải ở trong phòng rèn sắt của lục sư huynh, dù sao nơi đó hàng năm có lửa, không đến mức lo lắng sẽ dẫn phát hoả hoạn.
Ninh Khuyết cảm thấy các sư huynh sư tỷ có chút chuyện bé xé ra to, trên mặt bị giội chút nước trong, trên viện phục các màu bị đốt rách vài cái lỗ nhỏ thì đã tính là gì? Đều là những cường giả tu hành cảnh giới Động Huyền trở lên, há lại sợ hãi mấy chuyện này? Nhưng đã làm nhiều người tức giận nên hắn cũng chỉ đành thành thành thật thật mỗi ngày ở trong phòng lục sư huynh, theo tiếng thở dài hàm hậu của lục sư huynh cùng tiếng rống thảm phẫn nộ của tứ sư huynh, không ngừng thí luyện phù thuật.
Hắn hôm nay tựa như một đứa trẻ mới kiếm được món đồ chơi mới mẻ, không biết mệt mỏi chơi từ sáng sớm đến tối muộn, hệt như còn lâu mới biết mệt hay chán. Thời gian trôi qua, phù thuật hắn sử dụng được ngày càng nhiều, hiểu biết với phù đạo cũng ngày càng sâu hơn.
Hắn cũng không biết mình ở đêm mưa hè nọ sau khi ngòi bút ngưng ra giọt nước đầu tiên không lâu, xa xôi trong núi sâu nơi nào đó của Tây Lăng Thần Quốc, trên quyển đầu tiên của bảy quyển thiên thư nơi không thể biết kia đã xuất hiện tên hắn. Hắn cũng không biết, Tây Lăng Thần Điện vị Tài Quyết Đại Thần Quan cao cao tại thượng kia, căn cứ vào một số nguyên nhân không hiểu nào đó, quyết ý đem tên hắn tuyên bố trước hàng tỉ tín đồ trên đời.
…
…
Thật ra không cần Tây Lăng Thần Điện trợ giúp, thanh danh Ninh Khuyết, ít nhất ở trong thành Trường An đã đủ vang dội. Hậu sơn thư viện ẩn trong sương mù, thế nhân nhìn xa mà không biết tình hình cụ thể, nhưng bệ hạ thưởng thức sủng ái hắn không biết đã rung động bao nhiêu người. Hơn nữa giữa Vương đại học sĩ cùng Kim lão tế tửu liên tục mấy chục năm tranh đấu, ở năm Thiên Khải thứ mười bốn rốt cuộc bởi vì mấy phần thư thiếp phát triển đến mức gay gắt, giữa hai phủ từ chủ nhân đến người hầu tầng dưới nhất, cách mây ngày đều phải tranh đấu một phen, gián tiếp làm phố ngang ngõ hẹp thành Trường An bắt đầu truyền lưu sự tích của hắn.
– Năm trước bên hồ, kim đồng ngọc nữ dựa sát vào nhau đón gió phiêu phiêu, không biết hâm mộ chết bao nhiêu người, cao gia tiểu thư si ngốc nhìn bên đó, nước mắt cũng suýt nữa chảy xuống, kết quả giờ thì sao? Tạ Thừa Vận biết rõ Kim Vô Thải là người thích hợp làm dâu nhất, lại không qua được cửa ải mặt mũi kia, mặt xám mày tro trở về Nam Tấn tiếp tục làm thế gia công tử của hắn, đại thần trong triều ngày sau, để lại Kim Vô Thải trong Trường An cô đơn chiếc bóng, ảm đạm mất hồn, chậc chậc…
– Thiếu gia, sao ta nghe hình như ngươi đang ước ao ghen tị thế?
– Cái này có gì phải ước ao? Ta năm đó ở ngoài phủ công chúa đã từng nói với người, tình yêu thứ này ta không hiểu, nhưng ta biết người chơi tình yêu, nhất là trẻ tuổi đều là bọn ngu ngốc.
– Nhưng thế gian luôn có nam nữ.
– Nam nữ thì làm chuyện nam nữ, nhưng tuyệt đối không được hiểu lầm thành chuyện tình.
– Chuyện nam nữ là chuyện gì?
– A, đến Hồng Tụ Chiêu phần lớn đều là đến làm chuyện nam nữ.
Ninh Khuyết và Tang Tang xuống xe ngựa, vừa đi hướng Hồng Tụ Chiêu vừa nói chuyện phiếm.
Chủ tớ hai người thường xuyên đến Hồng Tụ Chiêu, sớm đã cực kỳ thân quen chỗ này, rất tự nhiên xuyên qua cửa hông vòng đến cạnh lầu, vào chính đường. Hắn cố ý tới đây vào buổi sáng là vì vì lúc này Hồng Tụ Chiêu không có làm ăn gì.
Nhưng hắn thật không ngờ, sau khi đi vào chính đường, các cô nương mọi khi hẳn là mặc quần áo ở nhà bình thường, ngáp dài chạy xung quanh cho tỉnh, thấy mình liền sáng mắt lên bổ nhào tới véo má, dắt mình về vườn sau chơi đùa kia… Như là biến thành một đám người khác.
Chỉ thấy các cô nương ăn mặc hoa phục sang quý cực kỳ nghiêm túc, chia làm hai hàng trong sảnh lầu, mặt mày mỉm cười lại có hai phần câu nệ nhìn hắn, giống như là đặc biệt nghênh đón hắn. Đợi các nàng thấy Ninh Khuyết mang theo Tang Tang từ trong cửa hông đi ra, cực kỳ chỉnh tề hạ mình hành lễ, thanh thanh nói:
– Ra mắt Ninh công tử.
Nhìn cảnh này, nghe âm thanh đều như một, Ninh Khuyết không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Thủy Châu Nhi cô nương đứng ở đầu đội ngũ, hỏi:
– Châu Nhi tỷ, đây… Mọi người đang chơi gì vậy?
Thủy Châu Nhi cô nương mấy ngày nay bán bản dập Kê Thang Thiếp họ Nhan đã kiếm không ít bạc, thường xuyên trao đổi tiền bạc với Tang Tang nên cũng không có vẻ câu nệ như những cô nương khác, cười đi lên đón, khẽ đỡ cánh tay dẫn hắn đi vào bên trong, thấp giọng giải thích:
– Bây giờ thân phận địa vị của ngươi khác rồi, còn ai không biết biết xấu hổ đùa ngươi như trước nữa chứ? Giản đại gia sau khi biết ngươi tiến vào tầng hai liền phát lì xì cả lầu. Cô nương trong lầu kính nể vinh quang của ngươi, lại vui mừng chỗ tốt ngươi mang đến nên lần đầu ngươi tới đây sau mấy tháng phải nghênh đón kỹ càng một phen.
Tuy nói vào tầng hai thư viện, Ninh Khuyết bận việc tu hành ít liên hệ với bên ngoài, nhưng mấy ngày nay đi yến hội cũng đại khái biết được bản thân ở thành Trường An coi như là danh nhân. Chẳng qua hắn thực sự không ngờ ở Hồng Tụ Chiêu cũng gặp đãi ngộ này, nhất thời không khỏi bâng khuâng.
Chỉ tiếc hắn chưa bâng khuân bao lâu, các cô nương rốt cuộc đã vơi đi chấn động khiếp sợ, chuẩn bị líu ríu hỏi han những tin đồn kia thì thị nữ Tiểu Thảo bên người Giản đại gia như thường ngày mặt nhỏ lạnh tanh bước xuống lầu, nhắc lại quy định của Giản đại gia cho mọi người.
Tang Tang cùng Tiểu Thảo tuổi xấp xỉ quen nhau tự về vườn sau chơi đùa, Ninh Khuyết thì là than ngắn thở dài, chân như rót chì gian nan đi đến tầng cao nhất của Hồng Tụ Chiêu, cực không cam tâm tình nguyện đẩy ra cánh cửa gỗ kia, vén bức rèm che, vái dài với phụ nhân phía sau rèm vải, ai oán nói:
– Ta đã vào tầng hai thư viện, vì sao còn không được?
Giản đại gia trán rộng mũi cao không giống mỹ nữ truyền thống mà lại có khí độ ung dung như nam tử, chỉ thấy nàng mỉm cười, ra hiệu Ninh Khuyết ngồi xuống, nói:
– Ngươi bao nhiêu tuổi, sao tâm tư đều đặt ở trên chuyện nam nữ?
Ninh Khuyết căm tức nói:
– Càng không cho làm, người ta càng muốn làm, hơn nữa ta đã mười tám rồi!
– Lúc trước từng nói, ngươi có thể gọi ta là dì Giản.
Giản đại gia đẩy nước trà tới trước mặt hắn, cười nói:
– Mặc kệ bệ hạ thưởng thức ngươi như thế nào, mặc kệ những gia hỏa hậu sơn kia cưng chiều ngươi như thế nào, chỉ cần ta không đồng ý, thanh lâu ở cả thành Trường An sẽ không có ai dám động vào ngươi.
– Dì ruột của ta ơi.
Ninh Khuyết bất đắc dĩ nói:
– Chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Giản đại gia nói lời thấm thía:
– Thư viện là nơi nào, tầng hai lại là đâu chứ? Ngươi một khi đã may mắn đi vào thì đương nhiên nên chuyên tâm vào việc học tập tu hành, tội gì cứ phải dây dưa với những thứ gió trăng này chứ? Nếu thực xảy ra chuyện gì đó không dễ nghe, ngươi thì coi như thôi, nhưng tổn hại danh dự thư viện thì làm sao bây giờ?
– Ta thấy cho dù là Phu Tử, cũng sẽ không để ý việc này.
Ninh Khuyết nói.
Chân mày Giản đại gia hơi nhướng lên, trầm giọng nói:
– Cho dù Phu Tử lên tiếng, cũng phải được ta đồng ý.
Năm trước mới đến thành Trường An, Ninh Khuyết vào nhầm Hồng Tụ Chiêu, Giản đại gia từ lần đầu gặp mặt đã quan tâm hắn như trưởng bối. Hắn quả thật vẫn thấy chuyện này thật khó hiểu, hơn nữa trong lời nói của Giản đại gia luôn có cảm giác biết rất rõ thư viện, giờ nghe thấy câu này, nghi hoặc càng nặng, một lát sau hỏi dò:
– Dì Giản, ngươi… Rất quen thuộc với thư viện sao?
Nghe thấy thế, Giản đại gia khẽ ngẩn người, bưng chén trà trên bàn gạt gạt như để che giấu, trầm mặc một lát đáp:
– Ta chưa từng vào thư viện.
Chưa từng vào thư viện không có nghĩa là không quen thuộc với thư viện, Ninh Khuyết chuẩn bị tiếp tục thì không giờ Giản đại gia trực tiếp hỏi:
– Quân Mạch bây giờ vẫn cổ hủ như vậy à?
– Quân Mạch?
Ninh Khuyết không hiểu ra sao.
Giản đại gia nhìn hắn nhíu mày nói:
– Chính là nhị sư huynh của ngươi, ngươi ngay cả tên hắn cũng còn chưa biết?
Ninh Khuyết thầm kinh ngạc, thăm dò nói:
– Nào dám gọi thẳng tục danh, ngài cũng đâu phải không biết hắn kiêu ngạo cỡ nào, cho nên ta quên mất nhị sư huynh tên là gì.
– Kiêu ngạo sao?
Giản đại gia không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt bỗng hoài niệm, mỉm cười nói:
– Bắt đầu từ lúc vào núi, Tiểu Mạch Mạch đã thích ra vẻ kiêu ngạo, còn thế nào cũng phải tự mình làm cái chày gỗ đội ở trên đầu.
Ninh Khuyết phụt cười một tiếng.
Giản đại gia cười lắc đầu, đột nhiên hỏi:
– Người đọc sách kia có khỏe không?
– Người đọc sách vẫn đang đọc sách.
– Mọi người đều ổn nhỉ.
– Dì Giản, ngài vì sao không hỏi Phu Tử và đại sư huynh.
– Hả? Bọn họ đã trở về rồi sao?
– Chưa.
– Nếu thế thì ngươi cũng chưa gặp được, ta hỏi có ích gì? Có điều ta tin tưởng, Phu Tử và đại sư huynh của ngươi bất kể đi đâu cũng sẽ sống rất tốt.
Giọng Giản đại gia dần thấp xuống, suy nghĩ bay về nhiều năm trước, khóe mắt hơi ướt.
Ninh Khuyết mơ hồ hiểu ra thứ gì, người cầm lái nghề gió trăng thế tục này sở dĩ biết hắn là học sinh thư viện thì coi trọng hơn, nghĩ hẳn là do một số chuyện nào đó trong quá khứ, nhưng người lưu lại đoạn chuyện cũ đó là ai? Trong hậu sơn có ai trông giống như hắn sao? Nhị sư huynh… Tiểu Mạch? Hay là lục sư huynh có một thân cơ bắp cường tráng đẹp đẽ, rất được nữ tử ưa thích? Hay chẳng lẽ là Phu Tử?!
…
Đến vườn sau tiểu viện của Thủy Châu Nhi, viết cho Lục Tuyết và mấy cô nương quen biết nhất thư thiếp, in lên dấu riêng, rốt cuộc cũng đuổi được các cô nương hài lòng kia ra ngoài. Ninh Khuyết lại suy nghĩ quan hệ của Giản đại gia với thư viện, cười hì hì đi qua chỗ Thủy Châu Nhi, ánh mắt dừng trên bộ ngực sữa đàn hồi mềm trắng như tuyết của nàng, đầu óc không khỏi rung động một hồi.
Thủy Châu Nhi mặt lộ vẻ xấu hổ gấp gáp, liên tục xua tay lui về phía sau, gấp giọng nói:
– Đừng như vậy, đừng như vậy.
Ninh Khuyết ngây người, thầm nghĩ dù chưa từng thực thân thiết nhưng số lần ôm ấp, sờ bóp đã không ít, sao Châu Nhi tỷ ngươi hôm nay phản ứng mạnh như vậy, cứ như hắn là sắc lang đang ép sát từng bước.
Đột nhiên mắt hắn sáng rực, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là “diễn” trong truyền thuyết hay sao? Muốn từ chối còn nghênh đón rất có tình thú, ta ép ngươi lui về phía sau, người mang xấu hổ lui vào sau màn, sau đó nến đỏ sinh sống… Hắn cười to nói:
– Tỷ tỷ tốt, ngươi cho dù kêu vỡ họng cũng không có ai có thể nghe được.
Thủy Châu Nhi sắc mặt trắng nhợt, liên tục đẩy chắn, sầu khổ nói:
– Đệ đệ tốt, thực sự không được.
Ninh Khuyết phát hiện có chút không thích hợp, khó hiểu hỏi:
– Vì sao không được?
– Gia đại gia từng nói…
– Lần trước chúng ta đã nói rồi, vụng trộm, không cần để ý nàng.
– Nhưng… Sư phụ của ngươi hôm qua qua đêm ở nơi này của ta.
– Sư phụ?
– Nhan Sắt đại sư.
Thủy Châu Nhi xấu hổ không chịu nổi, siết khăn lụa sợ hãi nhìn hắn nói:
– Ta tuy làm nghề trăng gió, nhưng có một số việc vẫn không thể làm. Hầu hạ xong sư phụ lại hầu hạ đồ đệ, chuyện này nếu truyền ra thì sao ta làm người được?
Hiện nay trên thế gian quan hệ sư đồ thậm chí còn nặng hơn phụ tử, Thủy Châu Nhi là hồng bài cô nương đỉnh cao nhất trong thành Trường An, bình thường chọn khách nhân cực kỳ nghiêm khắc, đa phần đều là trà nhẹ câu hồn kiếm bạc, khách nhân thật có thể vào màn che của nàng trong hai năm cũng không có mấy ai, há có thể không biết xấu hổ hầu hạ thầy trò hai người.
Ninh Khuyết ngây người hồi lâu, giận dữ nói:
– Sư phụ sờ được, chẳng lẽ đệ tử thì không sờ được?
…
Ninh Khuyết không háo sắc, chẳng qua đang mười tám tuổi thanh xuân, nhiệt liệt trong cơ thể đang lúc vượng, trước sau hai kiếp cũng chưa từng tiếp xúc nữ tử, huống chi cái gọi là ăn no ấm cật dâm dục suốt ngày, hiện nay dưới giường hắn ngân phiếu vô số, trên đường tu hành đang vinh quang, thời gian rảnh đương nhiên sẽ không tránh khỏi tò mò với việc nam nữ.
Ban đêm về tới Lão Bút Trai, nằm ở trên giường, thành Trường An đêm hè oi bức cộng thêm lửa nóng trong cơ thể trong ngoài giáp công làm hắn trằn trọc, chậm chạp khó ngủ nổi. Ngược lại với hắn, mùa hè nóng bức của thành Trường An lại là thời tiết thoải mái nhất đối với thể chất hư hàn như Tang Tang, sớm ở đầu giường bên kia tiến vào mộng đẹp say sưa.
Tiểu thị nữ ngủ cực ngon, trong mơ ở đầu giường lật người, đùi phải cong lên huých mạnh vào bụng dưới của Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết đột nhiên gặp đòn nặng, hừ một tiếng, thân thể cong lại như con tôm luộc, mặt mày trắng bệch.
Một lúc sau đau đớn dần qua, hắn căm tức trừng mắt nhìn Tang Tang vẫn ngủ say, đưa tay muốn đem chân nàng lật xuống.
Ngón tay chạm vào trên cái chân nhỏ của Tang Tang, bỗng nhiên cảm giác mát mẻ cực thoải mái, cảm xúc rất tốt, giống như là mấy hôm trước tiệc tối đại học sĩ phủ, con cá băng trong chén rượu, bóng loáng mát mẻ.
Đêm hè nóng như thế, trong tay cầm một cái chân nhỏ như vậy, cảm giác thực rất thoải mái, Ninh Khuyết có chút luyến tiếc buông ra, nắm trong tay nhẹ nhàng vuốt, nương ánh sao ngoài cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy trong tay cái chân nhỏ đó trắng noãn như ngọc, đẹp tựa như một đóa hoa sen chạm ngọc.
Ninh Khuyết nắm cái chân nhỏ lạnh như băng, mày khẽ nhíu lại, không biết trong đầu suy nghĩ chuyện gì.
Đại khái là ngón tay chạm tới gan bàn chân có chút ngứa, Tang Tang đang ngủ rụt chân, lại không thể rút chân từ trong tay Ninh Khuyết ra nên liền tỉnh lại, nàng dụi dụi mắt liu diu, hỏi:
– Thiếu gia người cầm chân ta làm cái gì.
Ninh Khuyết cả kinh, nhất thời cảm thấy mình như một thiếu niên đáng thương ngoài nhà tắm nữ bị rất nhiều phụ nữ cầm đồ giặt quần áo điên cuồng đánh, mạnh mẽ đè nén xấu hổ, giọng khẽ run giải thích:
– Quá… nóng, chân ngươi mát lạnh, cầm rất thoải mái.
Nghe hắn giải thích, Tang Tang xì một tiếng, lại nằm xuống ngủ, điều chỉnh thân thể dựa hướng phía bên phải để cho Ninh Khuyết nắm chân phải mình dễ dàng thêm một ít.
Phòng sau Lão Bút Trai lại trở về im lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe được trên đường truyền đến vài tiếng ve kêu.
Không biết qua bao lâu, Ninh Khuyết đột nhiên hỏi:
– Tang Tang, ngươi năm nay… bao nhiêu rồi.
Tang Tang nhắm mắt lại, trả lời:
– Ta không biết mình là sinh lúc nào, trước kia ngươi từng nói cho ta thời điểm nhặt được ta ta hẳn là không lớn lắm, vậy bây giờ hẳn là sắp mười bốn rồi.
– Mười bốn…
Ninh Khuyết thầm lập lại một lần, sau đó buông ra cái chân nhỏ trong tay, nói:
– Ngủ yên đi.
Tang Tang mở to mắt, nhìn hắn tò mò hỏi:
– Thiếu gia ngươi không phải ngại nóng sao?
– Ta đi lấy quạt hương bồ.
– Quạt hương bồ làm gì?
– Chân ngươi thối không được sao?
– Ta hằng ngày rửa chân, ngược lại chân thiếu gia ngươi mới thực có chút thối.
– Mặc kệ, dù sao ta muốn đi lấy quạt hương bồ.
– Thiếu gia.
– Ừ.
– Để ta.
Đầu kia giường chợt nghe răng rắc, Tang Tang bò qua bên người Ninh Khuyết nằm xuống, vươn tay chân nhỏ ôm lấy hắn, áp mặt trong ngực hắn, tìm vị trí thoải mái sau đó cọ cọ.
Nàng dựa vào trong lòng hắn, ngái ngủ lẩm bẩm:
– Thế này thì mát rồi.
Thân thể nàng vẫn nhỏ gầy như cũ, ôm chân Ninh Khuyết liền quấn ở trên lưng hắn, nhìn tựa như tơ quấn trên một cái cây.
Nhưng chung quy là thiếu nữ sắp tròn mười bốn tuổi, cảm giác mát mẻ hơi đàn hồi cách áo đơn cực mỏng truyền tới.
Ninh Khuyết trợn mắt nhìn nóc nhà, rõ ràng lãnh ngọc trong lòng, lại cảm thấy càng lúc càng nóng, căn bản không cách nào đi vào giấc ngủ.
Trên cây xanh ngõ phố ve cũng không biết vì sao mất ngủ, hô nóng từng tiếng.
———-oOo———-