[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 181: Chương 181: Vì miếng cơm, xuôi nam!
Bởi vì luyến tiếc mỹ phi như hoa như ngọc, quân vương về sau không triều sớm. Bởi vì luyến tiếc chữ mực còn hơn vàng bạc, Ninh Khuyết về sau không ăn cơm – đoạn không ăn cơm này tất nhiên là chỉ không dự tiệc, chứ cũng không có ý kiến gì với Đại Đường đế quốc. Sử dụng chữ cơm ở đây trọng ở chỗ biểu đạt.
Hồi còn nhỏ trải qua nạn hạn đói khủng bố đó lưu lại ám ảnh vô cùng ghê gớm trong lòng hắn. Hắn kiên trì cho rằng chỉ có ăn cơm mới là chuyện quan trọng nhất khi còn sống trên cõi đời này. Vì trên đời không tiên nhân có thể ăn gió uống sương. Cho dù Kiếm Thánh Liễu Bạch đệ nhất cường giả trên đời này, nghĩ hẳn mấy ngày không ăn cơm cũng sẽ đói phát hoảng. Vô luận là ai, không ăn cơm, đều sẽ chết.
Ăn uống nam nữ (1)? Trong những năm tháng không có thức ăn đó, chớ nói mấy thứ bày tỏ tình yêu như hoa hồng gì đó, cho dù là một tiểu mỹ nhân tuyệt thế trần trụi trong mắt đám nam nhân cũng chẳng khác gì đống thịt.
Phật Tông cứ mãi tuyên truyền giảng giải phấn hồng khô lâu, Ninh Khuyết trộm nghĩ, những khổ hạnh tăng kia ngày ngày ăn rau xanh đậu phụ cháo loãng, còn phải trèo đèo lội suối, cả ngày đều chẳng biết no là gì nên mới đưa ra cái luận điểm đúng thật ngu ngốc như thế. Mà Nguyệt Luân Quốc nạn đói liên tục thì lại là nơi phật tông thịnh hành nhất, chắc hẳn cũng có liên hệ nào đó, dân chúng đói đến mức còn chẳng có sức chửi trời mắng đất, nhắm chừng nổi lên hứng thú làm những chuyện nam nữ kia được, cho nên đành phải xách quần đi niệm kinh tụng phật?
Ý nghĩ của Ninh Khuyết chưa nói tới có đúng không, nhưng ít ra cũng có chút hơi hướng đến quy luật lịch sử loài người. Giữa các quốc gia, giữa các bộ tộc phát sinh chiến tranh, nguyên nhân căn bản nhất thường thường là vì miếng cơm.
Vì lấp đầy cái bụng mình, lưu dân dám đánh châu hãm thành, liều mạng với quân đội chính quy của các quốc gia. Vì lấp đầy bụng con dân, để tránh bọn họ liều mạng với mình, các quốc gia không tiếc vứt bỏ tư thái mà trở mặt cường thủ hào đoạt, chỉ vì kiếm thêm chút đất đai trở về. Cũng là vì lấp đầy bụng, bộ lạc bắc hoang đã rời xa Trung Nguyên hơn ngàn năm nay buộc phải gian nan dời về phương nam, chủ động khởi xuống tiến công cũng bộ lạc man tộc trên thảo nguyên nhanh nhẹn mà dũng mãnh kia, bất chấp có thể kinh động các quốc gia trung nguyên kia, có thể mang đến hậu hoạn gì hay không.
Chiến tranh vì miếng cơm, đương nhiên, để đánh thắng chiến tranh, đầu tiên phải đảm bảo những người tham gia chiến tranh phải được lấp đầy cái bụng. Trên thảo nguyên se lạnh, mấy chục nồi bếp thịt dê to trên mặt đất phiêu phù làn khói nhẹ, chính là sự đảm bảo đó.
Mấy ngàn nam nhân mặc da thú ngồi vây quanh bếp đất trầm mặc ăn thịt dê, vô luận là lão nhân nếp nhăn chằng chịt hay là thiếu niên vẻ mặt ngây ngô, sắc mặt đều bình tĩnh kiên định, như thể không phải vừa mới bôn ba vạn dặm tới phía nam mà là đã ở nơi này sinh sống rất nhiều năm.
Bọn họ là một phần quân đội bộ lạc bắc hoang, nói một cách khác, bọn họ chính là bộ phận toàn bộ các nam đinh có thể chiến đấu của bộ lạc bắc hoang. Lần nam chinh này tập trung toàn bộ nam đinh có thể chiến đấu của bộ lạc bắc hoang. Thậm chí còn không thể gọi đây là quân đội. Trên chiến trường bên rìa thảo nguyên kéo dài mấy trăm dặm này tụ tập tất cả những người có thể chiến đấu, đến tận những người cuối cùng.
Những lão nhân nữ ấu của bộ lạc đều bị bỏ lại phía sau, đại khái cần khoảng một tháng mới có thể đến ven thảo nguyên, nếu các nam nhân không thể đánh thắng trận chiến, đoạt mảng thảo nguyên này, như vậy người nhà trên hoang nguyên phía sau khẳng định sẽ bị bóng tối rét lạnh đói khát lẫn lưỡi đao kẻ địch nuốt hết.
Vô số năm qua, bộ lạc bắc hoang ở cực bắc hàn vực dựa vào sức nóng của biển gian nan sinh sống, căn bản không thể duy trì quá nhiều dân cư. Những năm gần đây thời gian đêm tối kéo dài kỳ dị, nhiệt độ dần dần hạ thấp, bọn họ sinh tồn càng ngày càng khó khăn. Cuối đông, trưởng lão bộ lạc rốt cuộc hạ quyết tâm dời tộc về nam.
Không về nam thì không có cái ăn, mà phía nam có mảng lớn thảo nguyên, có đàn dê, còn có lương thực. Chỉ tiếc lão tặc thiên kia lúc ban đất đai cho nhân loại chẳng hào phóng gì, tuyệt đại đa số đất đai đều đã có chủ nhân, kể cả mảng lớn thảo nguyên phì nhiêu. Nếu người bắc hoang muốn có được thảo nguyên cùng đàn dê lương thực đó, tin tưởng chủ nhân ban đầu nhất định sẽ không vui.
Đã vậy, thì chiến đi.
…
Sau cả ngàn năm, người Hoang lần nữa xuất hiện trên đời trong ánh mắt thế nhân. Vốn chuyện này lên chấn động cả thế gian, chỉ là dân tộc từng khiếu ngạo thảo nguyên, đánh cho các quốc gia Trung Nguyên muốn ngã kia đã rời khỏi thế gian này quá dài, dài tới nỗi khiến người ta cơ hồ đã quên đi sự tồn tại của họ, thêm vào hoàn cảnh tự nhiên hiểm ác cùng thời gian tra tấn khiến nam nhân các bộ tộc này đã giảm xuống đến mức chẳng còn làm người ta cảm giác được bất cứ uy hiếp gì, cho nên chuyện này tạm thời chỉ hạn chế ở thảo nguyên phương Bắc.
Sở dĩ xuất hiện cục diện như vậy là vì có nguyên nhân cực lớn ở các quyết sách anh minh của nguyên lão hội bộ lạc người Hoang. Trước khi dời về phía nam, người Hoang đã xác định mục tiêu kiên định mà rõ ràng. Mũi kiếm chỉ thẳng mảng đất đai thảo nguyên thuộc về Tả Trướng Hẵn Vương người Man, không hề liên quan gì đế các quốc gia trung nguyên nhất là đế quốc cường đại mà khủng bố kia cả, mà chiến sĩ người Hoang nam chinh tuy tác chiến dũng cảm, nhưng vẫn cẩn thận áp chế chiến hỏa trong khu vực bắc bộ thảo nguyên.
Quan đội người Hoang nam chinh tới ven bắc bộ thảo nguyên đã gần một tháng thời gian, cùng kỵ binh Tả Trướng Hãn Vương người Man chiến đấu đã tiến hành một tháng. Ở trên chiến tuyến cố ý khống chế dài mấy trăm dặm này, chiến dịch to nhỏ giữa đôi bên đánh không dưới trăm trận, tuyệt đại đa số đều lấy người Hoang thắng lợi mà chấm dứt.
Chiến tranh tàn khốc ở chỗ, mặc dù là người thắng, cũng phải trả giá bằng thật nhiều tử vong. Chiến sĩ người Hoang trầm mặc khiên nghị, dũng mãnh lại cực kỳ kỷ luật, sức chiến đấu thân thể càng vượt xa người Man thảo nguyên, nhưng họ nhân số quả thực quá ít, tuy liên tục đánh tan mười vạn kỵ binh dưới trướng Tả Trướng Hãn Vương công kích điên cuồng như thủy triều, đồng tộc chết đi cũng càng ngày càng nhiều.
Bếp đất nồi sắt nước trong thịt dê, cách đó không xa trên mảnh cỏ xếp dày đặc thi thể đồng tộc nằm trong vũng máu, một vu sự người Hoang trên mặt bôi nước cây, vẻ mặt bình tĩnh bước đi giữa đống xác, thường thường ngồi xổm xuống lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm đến mi tâm thi thể, môi khô hơi mấp máy, phát ra âm tiết ý tứ hàm xúc khó hiểu, như siêu độ lại như ca tụng.
Cách chỗ thi thể chiến sĩ không xa, một thiếu niên người Hoang ước chừng mười ba mười bốn tuổi thổi sáo xương trong tay, tiếng sáo nức nở thê lương như đang thuật lại cuộc sống lang bạc kỳ hồ, chiến đấu khổ ải thế gian, thống khổ giãy dụa sinh tồn ngàn năm nay của người Hoang.
Trong tiếng sáo thêm vào một âm giọng già nua, một vị chân sư đức cao vọng trọng của nguyên lão hội hát lên bài ca toàn bộ người Hoang đều biết, tiếng ca thê lương mà ngưng đọng, bi tráng mà lại bất khuất khiến người ta rung động.
– Trời cũng lạnh, đất cũng lạnh, chim diều không dám nhìn bắc hoang.
– Biển nóng hạ, biển nóng dâng, bên bờ biển nóng săn tuyết lang.
– Tuyết lang đuổi, tuyết lang vong, cầm đao tìm hươu suốt ngày bên.
– Nơi nào sinh, nơi nào tử, nơi nào có thể chôn xương trắng.
– Dân sơn hùng, dân sơn tráng, dân sơn mới là nơi cố hương.
– Bước qua tuyết mờ mịt, đạp phá vạn dặm sương, suốt ngày nhìn phương nam.
– Bước qua tuyết mờ mịt, đạp phá vạn dặm sương, không còn nhìn phương nam.
– Ta đi trước, rồi tới ngươi.
– Ta chiến trước, rồi tới ngươi.
– Ta chết trước, rồi tới ngươi.
– Đường về gần, đường về xa, bước lên đường về.
– Ta đã qua, ngươi mau tới.
– Ta đã chiến, ngươi mau tới.
– Ta đã chết, ngươi mau tới.
– Ta đã chết, ngươi mau tới.
…
Ta đã chết, người mau tới. Tiếng ca thê lương không ngừng lặp lại hai cậu cuối cùng, mấy tên thiếu niên chiến sĩ người Hoang yên lặng nhìn phía bên kia, thấp giọng hòa theo tiếng ca lão nhân, không khí trên thảo nguyên nhất thời tráng mà không bi.
Chiến sĩ người Hoang phần lớn vẫn duy trì trầm mặc, bọn họ trầm mặc ăn thịt dê, trầm mặc uống canh dầu vị gây khó trừ, thừa lúc giữa các cuộc chiến đấu mà nắm chặt tất cả thời gian bổ sung thể lực, bởi không ai biết khi nào tiếp trận chiến tiếp theo sẽ bắt đầu.
Người Trung Nguyên từng gọi tổ tiên người Hoang là chiến sĩ trời sinh, nay bọn họ trải qua ngàn năm hiểm cảnh rèn luyện, xương cốt máu huyết đều thấm nhuần hai chữ chiến đấu. Đồng bạn tử vong không khiến bọn họ xúc động, tiếng ca lưu truyền ngàn năm cũng chỉ dẫn phát nội tâm sâu thẳm khẽ cộng minh, chứ không thể ảnh hưởng đến công cuộc chuẩn bị chiến đấu.
Ngay tại lúc này, tiếng kèn lệnh lần nữa vang lên.
Mặt đất thảo nguyên khẽ run rẩy, chẳng biết bao nhiêu kỵ binh tinh nhuệ của Tả Trướng Hãn Vương giết đến.
Chiến sĩ người Hoang không chút hoảng hốt hoảng, buông muỗng thịt dê trên tay, nâng tay áo lau lau mặt bóng nhẫy, sau đó mới nhặt lên binh khí nặng nề mà tổn hại nghiêm trọng bên cạnh, thong thả đi hướng phương nam, thậm chí còn không quên dập tắt đống lửa trong bếp đất.
…
Chậm rãi, bước nhanh, chạy chậm, cuối cùng bắt đầu tiến lên.
Cách mà các chiến sĩ người Hoang tiến vào chiến trường vô cùng giống với kỵ binh trên thảo nguyên, chẳng qua dưới thân bọn họ không có chiến mã mà chỉ là một đôi chân. Những khó mà tưởng tượng được là, những chiến sĩ người Hoang mặc áo da, cầm đao búa, nhìn qua cũng chẳng cao lớn cường tráng bao nhiêu thế mà một khi chạy, tốc độ lại nhanh như vậy, thanh thế là kinh người như vậy.
Theo tiếng trống rung ong ong vang lên dày đặc, các kỵ binh thảo nguyên giỏi về cưỡi ngựa bắn cung từ khoảng cách thật xa đã kéo dây cung, vô số mũi tên cắt qua bầu trời như làn mưa bao phủ trên đầu hướng mấy ngàn chiến sĩ người Hoang đang xông tới.
Phập một tiếng, mũi tên sắc bén bắn trúng một chiến sĩ người Hoang đang chạy băng băng, mũi tên xuyên thủng giáp da cắm rễ trên ngực hắn, máu tươi nhanh chóng thẩm thấu nhuộm đỏ giáp da. Chiến sĩ người Hoang kia hoàn toàn chẳng để ý, vẫn xách đao cùng rìu lao hướng kỵ binh như sóng triều màu đen, rõ ràng mũi tên kia đã bị da thịt cứng như sắt thép của người Hoang ngăn cản, chưa thể làm thương tổn đến chỗ yếu hại của hắn.
Không quân lệnh cũng chẳng cờ hiệu, người Hoang chiến đấu đều dựa vào trực giác trong bản năng, dựa vào sự ăn ý được rèn luyện qua hơn ngàn năm sóng vai đẫm máu. Đến khi cách kỵ binh thảo nguyên như sóng triều màu đen còn có mấy chục bước, chỉ cần chưa bị cung tên của kỵ binh bắn ngã xuống đất, chiến sĩ người Hoang đều chỉnh tề rút ra cây rìu sắc bên hông, thét lớn một tiếng, dùng hết lực lượng toàn thân ném ra!
Cây rìu nhỏ sắc bén xoay tròn tốc độ cao, cắt vỡ không khí trên chiến trường. Ánh nắng phản chiếu lên hào quang sáng ngời, trên thảo nguyên từng ánh trắng như tuyết, nhìn qua dị thường xinh đẹp, lại dị thường khủng bố.
Bằng vào lực phòng ngự cường hãn, chiến sĩ người Hoang cứng rắn chịu đựng lượt bắn đầu tiên của kỵ binh thảo nguyên để tiến vào khoảng cách có thể ném rìu gây sát thương, tốc độ bọn họ nhanh đến nỗi kỵ binh thảo nguyên còn chưa kịp tiến hành lượt bắn thứ hai thì đã rìu đã được ném đi!
Mưa tên chưa thể bắn ngã được quá nhiều chiến sĩ người Hoang, mà hơn ngàn cây rìu nhỏ sắc bén sáng như tuyết hình thành trận mưa to lại trực tiếp đả kích kỵ binh thảo nguyên một cách tàn khốc nhất. Cây rìu nhỏ vốn đã nặng nề cộng thêm sức lực chiến sĩ người Hoang lẫn quán tính xoay tròn dễ dàng xé rách giáp nhẹ trên người đám kỵ binh, cho dù là tiếp xúc với chuôi rìu trực tiếp bị làm cho gãy xương hộc máu!
———-oOo———-
(1) Ẩm thực nam nữ: Ý chỉ thức ăn và tình dục là những ham muốn cơ bản của con người, không thể tránh được.