[Dịch] Tướng Dạ - Q.2 - Chương 276: Cái tên bị quên đi này
Ngoài hai đời nhập thế là Kha Hạo Nhiên và Ninh Khuyết, thư viện hậu sơn xưa nay không nhập thế, tướng sĩ Vũ Lâm Quân đầu kia cầu tuyết cũng không biết nam tử mũ cao khoanh chân ngồi trên tuyết là ai.
Nghe người này dám bất kính kiêu ngạo với Hứa Thế tướng quân như thế, Vũ Lâm Quân nhất thời phẫn nộ đến cực điểm, râu tóc dựng đứng như muốn đâm thủng khôi giáp trên người, rút đao xách thương muốn xông lên cầu tuyết chém chết tên kia ngay tại chỗ.
Hứa Thế mặt thản nhiên giơ lên cánh tay phải, xôn xao sát ý phía sau nhất thời yên tĩnh. Hắn nhìn người nọ khoanh chân ngồi trong tuyết, sắc mặt dần nghiêm túc, nói:
– Thư viện chẳng lẽ thật muốn lật lọng?
Nhị sư huynh nhìn hắn dưới cầu, nói:
– Thư viện không phản đối Hạ Hầu nghỉ hưu, cũng không phản đối tiểu sư đệ khiêu chiến hắn, bởi vì không có cách nào để phản đối.
Hứa Thế nhíu mày nói:
– Ngươi biết ta là đi phản đối chuyện này.
Nhị sư huynh nói:
– Ta phản đối người phản đối.
Hứa Thế nhìn người này trên cầu tuyết, trầm mặc rất lâu mới hơi nghẹn giọng hỏi:
– Đây là ý viện trưởng?
Nhị sư huynh nói:
– Không, đây là ý bản thân ta.
Hứa Thế nheo mắt, nói:
– Cho nên ngươi ngăn ở trên cầu tuyết.
Nhị sư huynh khoanh chân ngồi trong tuyết, dáng người thẳng tắp, áo bào ở trong gió không một tia run rẩy, như tùng trên dốc tuyết, hệt như nhân vật ghê gớm của thư viện năm đó.
Hắn nhìn Hứa Thế cùng với Vũ Lâm Quân thiết kỵ phía dưới cầu tuyết, vẻ mặt thản nhiên nói:
– Ta tôn kính tiểu sư đệ, cho nên ta sẽ không nhúng tay, nhưng ta muốn hắn nhận được công bằng.
…
Hoàng cung trong ngự thư phòng không ngừng vang lên tiếng mắng tức giận, tiếng tranh luận kịch liệt, ô ngôn uế ngữ ngu ngốc đủ loại như bông tuyết phất phới đầy trời, vẳng về bốn phía xung quan.
Quốc sư Lý Thanh Sơn rời khỏi thư viện, lấy tốc độ nhanh nhất vào thành Trường An, đi tới đạo quan nhỏ vừa mới xây lại hoàn toàn nọ. Bởi vì thế tuyết quá lớn, hoạt động chúc mừng của các hàng xóm đã qua loa kết thúc, Diệp Tô nghe thấy chuyện tình chỗ hoàng thành thì cười cười rồi biến mất trong gió tuyết.
Trên đường phố ngoài hoàng thành thật nhiều cỗ xe ngựa, các phe thế lực thu được tin tức đều phải người đến tìm hiểu, có cả các sử tiết của các quốc gia hay là đại biểu trên thế gian của Tây Lăng Thần Điện.
Trong đình tuyết cách xa hộ thành hào, Diệp Hồng Ngư một thân đạo bào màu xanh nhìn phía cửa cung, nhìn lá cờ máu kia ở trong gió tuyết gào thét phất phới cùng với cái ô to màu đen gai mắt nọ, trầm mặc không nói.
Trần Bì Bì dẫn theo Đường Tiểu Đường đi tới đầu kia phố tuyết, bởi vì thân phận Đường Tiểu Đường hắn không để nàng theo mình đi đến trước hoàng cung, xoay người gõ mở một cửa hàng đóng chặt ngõ phía nam.
Hắn mượn cái ghế dựa trong tiệm, sau đó nhích cái thân tròn vo từ phố tuyết đến dưới hoàng thành, nhìn Ninh Khuyết nói:
– Trước khi chuẩn bị đánh nhau, phải tiết kiệm thể lực.
Ninh Khuyết nói:
– Thật cảm ơn sư huynh.
Sớm có thân binh mang tới cái bàn cho Hạ Hầu, thậm chí còn có một chén trà nóng đặt phía trước lá cờ máu, hắn cầm bát trà tùy ý uống trong gió tuyết, vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh.
Nhìn thấy Trần Bì Bì, Hạ Hầu khẽ nhíu mày rồi cũng không để ý thêm chút nào.
Ninh Khuyết ngồi xuống ghế dựa, Tang Tang ở sau ghế chống cái ô to màu đen. Trần Bì Bì muốn băng bó bàn tay trái còn đang chảy máu cho hắn thì lại thấy hắn lắc đầu từ chối.
Trước cửa cung, cờ máu ô đen sừng sững trong gió tuyết, tướng quân uống trà, Ninh Khuyết dưỡng thần, cảnh tượng thật quỷ dị, thậm chí có chút hoang đường, lại rất đáng sợ.
…
Trên con đường phía trước hoàng thành nép thật nhiều cỗ xe ngựa, nhiều kẻ còn chưa đến hiện trường mà ở trong phủ đệ của mình chờ đợi kết quả cuối cùng.
– Nhị tiên sinh xuất hiện ở trên cầu tuyết, cũng coi như đã bày tỏ thái độ của thư viện, thư viện đồng ý Ninh Khuyết khiêu chiến Hạ Hầu, như vậy quân đội Đại Đường cũng không thể ngăn cản việc này.
Tam cung phụng đến từ quận Thanh Hà, thu hồi ánh mắt từ phía lộ đài tuyết rơi bên phủ công chúa, nhìn hai tỷ đệ thân phận tôn quý kia, mỉm cười nói:
– Chúc mừng điện hạ.
Vẻ mặt Lý Ngư rất bình tĩnh, sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa vẻ sầu lo.
Hạ Hầu là trợ lực cường đại nhất của hoàng hậu nương nương, hắn cởi giáp về hưu đối với nàng và Lý Hồn Viên mà nói đúng là chuyện vô cùng tốt, Ninh Khuyết khiêu chiến Hạ Hầu lại càng là chuyện tốt hơn, bất kể ai thắng ai thua, cho dù thư viện bảo trì trầm mặc đối với việc này thì cũng sẽ sinh ra ác cảm với phe cánh hoàng hậu.
Nhưng nàng vẫn không thể vui nổi, bởi vì nàng cũng giống với mọi người trên đời, đều cho rằng Ninh Khuyết không thể nào là đối thủ của Hạ Hầu, nói cách khác, hôm nay Ninh Khuyết nhất định sẽ chết.
Nàng nhìn Hà Minh Trì luôn trầm mặc ngồi ở bên kia, khẽ nhíu mày hỏi:
– Quốc sư đi đạo quan nhỏ, Diệp Tô tiên sinh có ý gì?
Hà Minh Trì lắc đầu, nói:
– Mặc dù là Tây Lăng Thần Điện, muốn ngăn cản chuyện này ở trong thành Trường An cũng không thể được, bởi vì thư viện đã gật đầu.
Tam cung phụng thản nhiên nói:
– Điện hạ nếu vẫn còn lo lắng, lão phu có thể làm chút thủ đoạn khiến Tây Lăng Thần Điện và thư viện bởi vì chuyện này sinh hiềm khích tiếp.
Nghe lời này, sắc mặt Lý Ngư dần lạnh đi, hơi nheo mắt cảnh cáo:
– Đừng thử dùng bất cứ thủ đoạn nào khơi dậy lửa giận của thư viện, bất kể là ngươi hay ta đều không chịu nổi.
Tam cung phụng ngày thường ở quận Thanh Hà được tôn kính như lão tổ, trước mặt Đại Đường công chúa điện hạ dù tự hạ mình nhưng nghe thấy thế vẫn thầm sinh ra đôi phần oán giận.
– Điện hạ nói đúng, vậy ta đi xem xem.
Mặt hắn thản nhiên nói.
Hắn khẽ hất ống tay áo bước ra ngoài lộ đài, nghênh đón gió tuyết rời khỏi phủ công chúa đi hướng bờ Nhạn Minh Hồ.
…
Tuyết vẫn rơi, hơn nữa càng rơi càng lớn, bay lả tả rải khắp thành Trường An.
Tuyết dù nhẹ như thế nào nữa chung quy cũng sẽ rơi xuống mặt đất, hoặc là bị quét vào rãnh, hoặc là tích tới năm sau, khi xuân về hoa nở bị mặt trời hòa tan thành nước, lẫn vào tro bụi lá khô trôi đi không dấu vết.
Đó là thiên địa chí lý.
Giống như việc nên làm chung quy phải làm, người nên tới chung quy sẽ tới, rất nhiều người theo gió tuyết đầy trời tới thành Trường An, trong đó có một vị tăng nhân.
Tên tăng nhân này đội một cái mũ cũ nát, trên người mặc một bộ áo cà sa bông gòn rách nát, mặt lộ ở ngoài bóng râm cái mũ tầm thường không gì lạ, lại tự nhiên mang theo một vẻ kiên nghị.
Tăng nhân đi qua cửa tây vào thành, đứng ở trên phố dài gió tuyết tựa như không biết nên đi như thế nào, xoay người đi tới trước một hàng cháo náo nhiệt, tháo xuống cái mũ, bắt đầu hỏi đường.
Bỏ mũ xuống để lộ một đầu tóc mới mọc xanh đen, sắc bén kiên nghị hệt như vẻ mặt của hắn, song khi hắn hỏi đường thì nụ cười trên mặt lại từ bi mà ôn hòa.
Nói là hỏi đường cũng không đúng. Tăng nhân này thủy chung ngậm chặt miệng, lúc ngẫu nhiên nhếch miệng cười mới thấy đầu lưỡi hắn chỉ còn có nửa đoạn, thì ra là người câm không thể nói chuyện.
…
Đối với Ninh Khuyết và Hạ Hầu ngồi ở trong gió tuyết mà nói, một canh giờ này rất dài, bởi vì gió tuyết dù rét lạnh như thế nào nữa thì thân thể bọn hắn đã sớm nóng lên.
Đối với hoàng đế bệ hạ trong hoàng cung và Hứa Thế đầu kia cây cầu tuyết mà nói, một canh giờ này rất ngắn, bởi vì thái độ của thư viện làm bọn hắn bất đắc dĩ, bọn hắn không kịp làm nhiều việc hơn.
Ngay đúng thời điểm canh giờ sắp kết thúc, triều đình cuối cùng cũng tìm được phương pháp, cửa cung chợt mở rộng, Đại Đường quốc sư Lý Thanh Sơn và Văn Uyên Các đại học sĩ Tằng Tĩnh được mười mấy thái giám hộ tống bước chân vội vàng đi tới nơi đó bắt đầu tuyên đọc ý chỉ của bệ hạ.
Thân vương điện hạ Lý Phái Ngôn, trầm mặc đi đằng cuối đoàn người.
Văn Uyên Các đại học sĩ Tằng Tĩnh, ở trong Đại Đường nội các xếp hạng cuối cùng, nhưng hắn là cha đẻ của Tang Tang, thân phận đặc thù. Quốc sư Lý Thanh Sơn là người tu hành, xưa nay không để ý triều sự, nhưng hắn và Ninh Khuyết quen biết cũ, tính từ bên Nhan Sắt đại sư thì Ninh Khuyết phải gọi hắn một tiếng sư thúc.
Bệ hạ bảo hai người họ đến tuyên đọc ý chỉ, tất nhiên là muốn đi con đường lấy tình động người.
Quả nhiên, Ninh Khuyết nhìn hai vị này, không thể không đứng lên hành lễ.
Tằng Tĩnh đại học sĩ ho hai tiếng, đưa tay gạt bông tuyết rơi trên thánh chỉ, nói:
– Bệ hạ có chỉ.
Mọi người trước hoàng thành đều nín thở.
Tằng Tĩnh nhìn thân vương Lý Phái Ngôn một cái, than khẽ, sau đó thanh âm hơi chua chát nói:
– Đại Đường nghị kinh vương Lý Phái Ngôn, bởi chuyện xưa năm Thiên Khải đầu tiên, tự thanh trừ vương tước.
Toàn bộ tĩnh lặng, mọi người trước hoàng thành khó có thể đè nén chấn động trong lòng, nhìn phía thân vương điện hạ.
Cái vương miện tôn quý nọ của Lý Phái Ngôn vẫn còn ở trên đất tuyết giữa Ninh Khuyết và Hạ Hầu, bây giờ đã bị tuyết đọng vùi lấp, tóc hắn hiện tại có chút rối, nhìn qua có chút chật vật, nhưng biểu cảm trên mặt lại hờ hững dị thường.
Tằng Tĩnh không để ý đến mọi người phản ứng, hai tay cầm thánh chỉ, giọng khẽ run tiếp tục đọc:
– Án tiền Tuyên Uy tướng quân Lâm Quang Viễn mưu nghịch phản quốc, bởi chứng cớ không đủ, hiện ban huỷ bỏ…
Bằng giọng đọc khẽ run của đại học sĩ, những cái tên trên thánh chỉ đều được thông báo từng cái một, quanh quẩn ở trong gió tuyết, đập lên bức tường đỏ.
– Tuyên Uy tướng quân Lâm Quang Viễn…
– Lâm Quang Viễn phu nhân…
– Thiên tướng Sa Cương…
– Giáo úy Trình Tâm Chính…
– Văn thư Lâm Hải…
– Chúc quan Hồ Hoa…
…
Nghe từng cái tên sớm biến mất ở trong lịch sử kia, nghe từng đạo ý chỉ quan phục nguyên chức, ban hồi tưởng truy phong, trước hoàng thành một mảnh tĩnh lặng.
Trong ý chỉ của bệ hạ không nói đến phúc thẩm bản án cũ năm đó, nhưng đường đường thân vương tự thanh trừ vương tước, toàn bộ tướng sĩ liên quan đến vụ án đều bị sửa lại án xử sai, thế này… Khác gì lật lại bản án đâu?
Mọi người rốt cuộc đã hiểu ý trong cung.
Bệ hạ từng nghĩ tới việc lật lại vụ án Tuyên Uy tướng quân phản quốc, chẳng qua bởi vì liên quan đến thế cục trong triều và Tây Lăng Thần Điện, nhất là chưa có chứng có quan hệ nên vẫn chưa làm được chuyện này.
Hôm nay thư viện ngầm đồng ý Ninh Khuyết khiêu chiến Hạ Hầu khiến triều đình gặp vấn đề khó, mà dưới tình huống không có chứng cứ nên bệ hạ cũng không thể lật lại bản án được, cho nên hắn chọn dùng phương thức như vậy.
Không phải lật lại bản án, cũng là lật lại bản án.
Ít nhất, thế này coi như lời giải thích cho người chết oan năm đó, cho Ninh Khuyết hôm nay.
Lúc bắt đầu tuyên chỉ, Hạ Hầu đứng lên khỏi ghế, trong ý chỉ của bệ hạ không có liên lụy tới hắn nhưng lông mày hắn lại dần nhíu lại, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Những cái tên kia vẫn còn quanh quẩn trong gió tuyết.
Hạ Hầu biết những cái tên đó, từng gặp người do những cái tên đó đại biểu.
Mười mấy năm trước, hắn tận mắt nhìn những người đó chết ngay trước mặt mình, nhìn những cái đầu xếp thành núi nhỏ, có nhắm mắt, có mở mắt, có ánh mắt tuyệt vọng, có ánh mắt phẫn nộ.
Cách biệt mười mấy năm lại nghe thấy những cái tên đó vang lên trước hoàng thành, tiến vào lỗ tai, hắn càng lúc càng trầm mặc, sắc mặt càng lúc càng tái mét, tay vịn ghế càng lúc càng dùng sức.
Hắn không cảm thấy áy náy, càng không có tự trách, cũng không có ảm đạm.
Hắn chỉ phẫn nộ.
Tay vịn hóa thành bột phấn, sột soạt rơi xuống từ kẽ ngón tay, mang theo sự tức giận hạ xuống đám tuyết.
Không ai để ý tâm trạng của Hạ Hầu đại tướng quân lúc này.
Bởi vì trong ý chỉ của bệ hạ không nói đến hắn.
Trên mặt quy củ luật pháp, hắn hiện tại đã không còn là Hạ Hầu đại tướng quân.
Chuyện hắn phải làm chính là bình tĩnh tiếp nhận, sau đó thành thành thật thật rời khỏi thành Trường An.
Ánh mắt mọi người đều nhìn Ninh Khuyết.
Bọn họ rõ ràng đạo ý chỉ này của bệ hạ hướng đến ai.
Muốn ngăn cản trận quyết đấu sinh tử này, chỉ có thể gửi hi vọng vào Ninh Khuyết huỷ lời khiêu chiến.
Bệ hạ thay Lâm Quang Viễn lật lại bản án, trọng thưởng, ân ấm ba đời, vì chính là một điểm này.
Mọi người trước hoàng thành nhìn Ninh Khuyết dưới ô đen, thầm nghĩ hẳn là sẽ kết thúc như vậy.
…
Từ khi nghe được ba chữ Lâm Quang Viễn, Ninh Khuyết liền cúi đầu, chuyên chú nhìn tuyết dày dưới chân, nghiêng mặt, chuyên chú nghe từng cái tên trên ý chỉ.
Hắn từng nghe những cái tên đó, cho nên hắn hôm nay nghe rất nghiêm túc, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất phức tạp, có chút vui mừng, có chút mất mát, có chút tự giễu.
Tên trên thánh chỉ cuối cùng cũng đọc xong.
Tằng Tĩnh đại học sĩ và quốc sư Lý Thanh Sơn đi đến trước người hắn, trịnh trọng đưa thánh chỉ qua.
Ninh Khuyết tiếp nhận thánh chỉ, trầm mặc không nói.
Lý Thanh Sơn thần tình ngưng trọng, nói:
– Bệ hạ nói, chỉ cần ngươi thừa nhận những án mạng trước mặt, hắn sẽ đặc xá ngươi, bởi vì dù sao hợp tình hợp lý, nếu ngươi cảm thấy thân vương điện hạ mất tước vị còn chưa đủ, bệ hạ và hoàng hậu nương nương sẽ đại biểu Hạ Hầu tướng quân tạ lỗi với ngươi, đưa ra bồi thường.
Tiếng quốc sư nói chuyện rất nhẹ, lẫn vào trong gió tuyết, ngoài hắn và Ninh Khuyết ra cũng không còn ai nghe thấy, có diều ai cũng đoán được hắn đang nói với Ninh Khuyết cái gì.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng sự việc dừng ở đây, tâm tình dần buông lỏng, Ninh Khuyết đã đưa ra một quyết định khiến người ta không ngờ tới.
Ninh Khuyết đặt thánh chỉ lên trên ghế phía sau, nhìn Lý Thanh Sơn và Tằng Tĩnh, cùng với mọi người trước hoàng thành mà nở nụ cười, sau đó giơ lên bàn tay.
Hắn bắt đầu vỗ tay.
Lúc bắt đầu động tác của hắn rất nhẹ, sau đó càng lúc càng mạnh, lực lượng như là đang dùng sức vỗ một bức tường, vết thương lòng bàn tay vỡ ra lần nữa, máu văng tung tóe khắp nơi.
Bốp bốp!
Bốp bốp bốp!
Bốp bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay càng lúc càng vang dội, máu trong bàn tay hắn không ngừng văng tung tóe ra, sau đó chảy xuống người hắn, chảy tới đùi hắn, cuối cùng rơi trên đất tuyết.
Nhìn cảnh tượng này, mọi người trước hoàng thành lại lẫn nữa cảm giác ý tứ lạnh lẽo khủng bố, thân thể bọn họ cũng theo gió tuyết mà dần rét lạnh hẳn.
– Bệ hạ rất nhân hậu, Đường luật quả thật có chút tác dụng. Có thể nghe được những cái tên kia trên thánh chỉ lần nữa vang lên ở trong thành Trường An là chuyện rất tốt, ta rất an ủi.
Ninh Khuyết cảm khái nói:
– Đáng tiếc cuối cùng vẫn còn những cái tên bị quên đi, ta rất tiếc.
Tằng Tĩnh khẩn trương hỏi:
– Còn sót ai? Ta lập tức vào cung đi xin chỉ thị bệ hạ.
Ninh Khuyết mỉm cười nói:
– Còn sót rất nhiều cái tên trong tướng quân phủ, ví dụ như mã phu, ví dụ như đầu bếp nữ, ví dụ như người làm vườn, ví dụ như nha hoàn, còn có… cha mẹ ta.
Tằng Tĩnh khó hiểu nói:
– Truy phong đầu tiên chính là tướng quân và với tướng quân phu nhân…
Ninh Khuyết cúi đầu nhìn tuyết dưới chân cùng với giọt máu trên tuyết, trầm mặc rất lâu mới nói:
– Tướng quân và tướng quân phu nhân không phải cha mẹ ta.
Lời vừa nói ra, gió tuyết đột nhiên tan.
———-oOo———-