[Dịch]Thanh Huyền- Sưu tầm - Lại nói Tiểu chủ là Tiêu Trúc
Mạc Bắc tam hùng từng bước từng bước đến gần Thẩm Luyện, câu nói lúc nãy của Thẩm Luyện đã chọc giận bọn họ.
Mỗi bước đi đều rất nặng nề, ba người trước sau như một, dường như có thể nghe được cả tiếng ngói rung trên trần nhà, chẳng biết có phải là mưa to bên ngoài giã vào nóc nhà, hay là bước chân của ba người khiến cho mái ngói bật lên.
Ba người, sáu quả đấm, mỗi nắm tay đều có thể đánh chết một con trâu.
Thẩm Luyện đối mặt với ba tên hung thần ác sát lại cảm thấy hơi nhàm chán.
Đợi đến thời điểm sáu quả đấm kia đánh vào sáu điểm yếu trên cơ thể thì Thẩm Luyện chợt khom người xuống, giống như uống rượu say, ngã trái ngã phải, di chuyển rất lộn xộn nhưng đều đúng lúc tránh né được những nắm đấm này.
Đây là thân pháp hắn lĩnh ngộ từ Bạch Ngọc Phi, tuy không giống với thân pháp của Bạch Ngọc Phi nhưng cả hai đều dựa vào hai chữ ‘Cân Bằng’ mà phát huy ra.
Quyền phong gào thét bên tai, lấn áp tiếng mưa rơi bộp bộp trên mái nhà.
Tiện tay bắc lên vai một người trong đó, sau đó chân móc lên, tấn công về phía đầu gối tên còn lại.
Tiếp theo hắn đẩy một cái, người bị bắc vai kia liền bị đẩy mạnh vào người thứ ba.
Ba tên ác hán giờ phút này giống như những con rối, mặc cho Thẩm Luyện tùy ý điều khiển, cuối cùng tay chân bị mắc vào nhau, không thoát ra được.
Ngã trên mặt đất, vừa vặn thành một quả cầu thịt lớn.
Trong giang hồ Mạc Bắc tam hùng cũng là nhân vật có tên tuổi, nhưng Thẩm Luyện lại dễ dàng xử lý ba người họ như vậy quả thật ngoài dự đoán của ‘Tiểu chủ’.
Lúc trước lực chú ý của hắn bị đầu đà tóc ngắn hấp dẫn, bây giờ lấy lại tinh thần thì ba người kia đã bị xử lý xong.
Phải nói ba người này cũng có thần lực trời sinh, đáng tiếc thần ý của Thẩm Luyện hơn xa ba người, dĩ vô hậu nhập hữu gian (1), không để lãng phí nhiều sức lực.
“Ngươi tuyệt đối không phải hạng người vô danh, ngươi tên gì?” ‘Tiểu chủ’ nháy mắt một cái, vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất như có những tia sáng chạy dọc theo lông mi của hắn.
“Ta là ai, sợ ngươi cũng không biết, ngươi là ai, ta càng không muốn biết.” Thẩm Luyện trả lời không nhanh không chậm, nhưng thần ý hắn đang ngưng tụ, thần hồn có thể xuất khiếu bất cứ lúc nào để đánh giết đối phương.
Bởi vì thủ đoạn của tên ‘Tiểu chủ’ này quả thật khiến cho người khác phải kiêng kị.
Hồ tiên đã từng nhắc nhở, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không sử dụng Diệt Thần Kiếm, đáng tiếc chuyện trên đời đâu phải ngươi muốn không làm thì không làm chứ.
“Ngươi không nói ta cũng biết, chắc hẳn ngươi họ Thẩm phải không?” ‘Tiểu chủ’ hơi mỉm cười nói.
“Ta cũng biết, ngươi tên là Tiêu Trúc, Tiêu trong tiêu sắt (*rì rào), Trúc trong trúc diệp (*lá trúc), tiểu chủ nhân của Quy Vân sơn trang.” Người nói chuyện không phải Thẩm Luyện, mà là tên đầu đà tóc ngắn đang nằm ngủ.
Danh Kiếm sơn trang và Quy Vân sơn trang một nam một bắc, đều thuộc về giới giang hồ Đại Ngụy, là Thánh địa võ học truyền thừa xa xưa nhất.
Nghe nói đã có hơn ngàn năm, còn lâu đời hơn cả nước Đại Ngụy này.
Thẩm Luyện không ngờ lúc trước gặp được Thiếu trang chủ Diệp Lưu Vân của Danh Kiếm sơn trang, nay lại nhìn thấy thiếu chủ Tiêu Trúc của Quy Vân sơn trang.
Làm truyền nhân của Thánh địa võ học, chẳng trách nắm được nhiều chuyện giang hồ như thế, vừa liếc đã nhìn ra lai lịch của Thẩm Luyện.
Tiêu Trúc nhẹ nhàng dùng quạt giấy vỗ lên bàn tay mềm như bạch ngọc của mình, hơi thoáng nghiêng đầu, mím môi cười nói: “Hóa ra là Hoành Đao đầu đà Khổ Tuệ đại sư, nhớ lại nhiều năm trước ngươi còn tham gia tiệc trảo châu (2) của ta, lúc đó ngươi còn đưa một chuỗi ngọc Lạt Ma làm đồ vật cho ta chọn, thảo nào nhìn có chút quen.”
“Ai cũng nói ngươi sau khi ra đời liền có thể nhớ hết mọi chuyện, ta còn cho rằng là nói đùa, hóa ra lại là sự thật.” Khổ Tuệ thong thả nói.
“Nghe nói ba năm trước ngươi từng gặp Diệp Lưu Vân, ta với hắn ai lợi hại hơn?” Tiêu Trúc thôi dùng quạt giấy vỗ bàn tay, chuyện thắng bại giữa hắn và Diệp Lưu Vân xem ra còn quan trọng hơn cả truy vấn Thẩm Luyện.
“Nếu như ngươi không dùng ‘Kim Cương Phù’, thì hai người như ngươi cũng không phải đối thủ của Diệp Lưu Vân, huống chi các ngươi vốn là một đôi, hắn mạnh hơn ngươi một chút thì sau này mới hạnh phúc chứ.” Khổ Tuệ cười mỉm nói.
Thẩm Luyện nghe được lời ấy thì trong lòng mới bừng tỉnh, không ngờ Tiêu Trúc này lại là nữ, Quy Vân sơn trang và Danh Kiếm sơn trang không có ân oán, hơn nữa còn là thông gia.
Mà cái lồng khí hộ thể lúc nãy của tiểu chủ kia, hẳn là có quan hệ với Kim Cương Phù, nhiều khả năng đây chính là tiên gia diệu thuật.
“Kim Cương Phù này là của nhà ta, hiển nhiên cũng thuộc về ta, chẳng lẽ các ngươi dùng bảo đao bảo kiếm còn ta lại không được dùng Đạo phù.?” Tiêu Trúc hừ một tiếng nói.
Thẩm Luyện nghĩ thầm: cô gái này hỉ nộ vô thường, hơn nữa lại coi thường mạng người, Diệp Lưu Vân cưới một bà vợ như thế, sau này chắc sẽ nếm mùi đau khổ.
Nhớ lại tính tình thanh cao tự mãn của Diệp Lưu Vân, phối hợp với Tiêu Trúc, Thẩm Luyện cũng không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
“Đừng nói Diệp Lưu Vân, chỉ so với vị Thẩm công tử này thôi, dù ngươi có Kim Cương Phù trong tay cũng không phải đối thủ của hắn.” Khổ Tuệ chỉ vào Thẩm Luyện, cười nhạt nói.
“Hắn có gì đặc biệt chứ, dù cho Lăng Xung Tiêu ở nơi này cũng không phá được Kim Cương Phù.” Tiêu Trúc lạnh lùng buông lời, tuy rằng Thẩm Luyện có danh xưng ‘Ngọc công tử’ gì đó, trong mắt nàng vẫn còn lâu mới có thể phá giải Kim Cương Phù.
Phù này có nguồn gốc từ Tiên đạo thế ngoại, không cần Chân khí.
Chỉ cần hơi dùng tâm thần tế luyện thì có thể kích phát tùy tâm, sinh ra khí tráo vô hình, tuyệt đối không phải thủ đoạn của phàm nhân.
Hơn nữa chỉ cần nguyên khí trong phù không tiêu hao hết thì khí tráo vô hình có thể tồn tại liên tục.
Lúc bình thường không dùng đến, trong Kim Cương Phù còn có một trận pháp nhỏ, có thể tự động hấp thu nguyên khí đất trời để bổ sung cho lượng nguyên khí đã tiêu hao.
Đồng thời trong quá trình hấp thu thiên địa nguyên khí, nó còn có thể âm thầm cải thiện thể chất của người mang Kim Cương Phù.
Ngay cả trong Tiên đạo thế ngoại cũng được xem như vật quý giá.
“Hắn đã luyện thành Diệt Thần Kiếm, ngươi nói xem có thể phá hay không?” Khổ Tuệ từ tốn nói.
Thẩm Luyện nghĩ thầm: xem ra lai lịch của ta không qua mắt được người hữu tâm, may mà không có ai biết ta từng tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải.
Hắn đã phát hiện, chí ít trong chốn giang hồ không có công pháp chuyên tu luyện thần hồn, còn Tiên lưu thế ngoại thì không biết được.
Hôm nay Thẩm Luyện có thể từ từ thoát khỏi phảm tục, thứ góp công lớn nhất chính là môn công pháp Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải lai lịch bí ẩn này.
Tiêu Trúc đánh giá Thẩm Luyện một chút rồi nói: “Ngoại trừ tên điên Dương Hiên kia, hóa ra vẫn có người dám tu luyện công phu chết người này, tại sao Lăng Xung Tiêu lại để cho hắn sống nhỉ, hơn nữa còn truyền võ công cho hắn?”
“Người khác luyện Diệt Thần Kiếm hoặc chết oan chết uổng, hoặc đi lên con đường ma đạo cố chấp giống như Dương Hiên, nhưng Thẩm công tử đây là ngoại lệ…”
“Dựa vào đâu bắt ta phải tin lời ngươi?” Tiêu Trúc cười lạnh.
“Ngươi muốn thử một chút không?”
“Này, tên họ Thẩm kia, có đúng là ngươi đã luyện thành Diệt Thần Kiếm?” Tiêu Trúc trực tiếp hỏi Thẩm Luyện.
“Cứ cho là vậy đi.”
“Cứ cho là sao?” Con ngươi đen lay láy của Tiêu Trúc có hơi ngạc nhiên nhìn Thẩm Luyện không rời mắt.
“Ta quả thật có thể dùng Diệt Thần Kiếm, nếu như khí tráo vô hình của cô nương không thể phòng ngự công kích tinh thần, vậy thì cô nương không cách nào thắng được tại hạ rồi.” Thẩm Luyện ung dung thoải mái trả lời.
Nếu như đối phương là thê tử chưa xuất giá của Diệp Lưu Vân, hơn nữa lại là một tiểu cô nương, vậy thì Thẩm Luyện cũng không muốn sinh thêm thị phi, dù sao hắn còn phải hỏi Diệp Lưu Vân chuyện thu đồ đệ trong Thanh Huyền.
Còn lý do Tiêu Trúc muốn đối đầu với Diệp Lưu Vân thì có quan hệ gì với hắn chứ, Thẩm Luyện chả buồn tò mò chuyện đó.
Bỗng nhiên có vài tiếng ho khan truyền tới, ba người trong đại sảnh đều nghe vô cùng rõ ràng.
—–oo0oo—–
Chú thích:
(1) Dĩ vô hậu nhập hữu gian: Dùng cây dao mỏng để cắt vào kẽ hở của đốt xương trâu. Thành ngữ xuất từ Bào Đinh giải ngưu trong 《 Trang Tử – Dưỡng sinh chủ 》