[Dịch]Thanh Huyền- Sưu tầm - Kịch chiến
Một khắc trước hồ nước vẫn sáng rực, trong chớp mắt đã rơi vào đêm tối cô tịch.
Cho dù hồ phẳng như gương, cũng không thể tự phát sáng tỏa nhiệt.
Tuy thiên địa trong mắt người thường là một mảnh đen kịt, nhưng lại không thể hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của hai người, trong cảnh vật mơ hồ, Thẩm Luyện nhìn thấy trong tay Diệp Lưu Vân có thêm một thanh kiếm.
Kiếm kia dài chưa tới hai thước, lại phát ra ánh kiếm xanh sẫm, khí tức u ám lạnh lẽo ép tới người phía trước.
Thẩm Luyện nhắm chặt mắt lại, tựa như không chịu nổi khí tức sắc bén đến lửa xém lông mày này.
Cơ hồ ngay lúc Thẩm Luyện nhắm mắt, màn đêm đen kịt, ánh kiếm xanh kia bay lượn đâm tới.
Khổ Tuệ và Tiêu Trúc một trước một sau cũng đi đến một chỗ cách đó không xa, đúng lúc nhìn thấy một chiêu phi kiếm lăng không này.
Khổ Tuệ kinh thán đan xen, hắn luôn nghe qua lời đồn về kiếm tiên, mười bước giết một người ngàn dặm không lưu vết, không ngờ Diệp Lưu Vân chưa bái vào Tiên môn mà đã có thể làm được như vậy rồi.
Tiêu Trúc càng hiểu thêm sự chênh lệch giữa nàng và Diệp Lưu Vân, đồng thời cũng suy nghĩ hắn lợi hại như vậy, tại sao trước đây đều nhúng nhường trước nàng.
Thẩm Luyện hơi lui về sau một bước, kiếm kia dịch thân mà qua, lại xoay một vòng gấp tiếp tục vọt tới từ một bên khác.
Bước chân của Thẩm Luyện di chuyển liên tục, phi kiếm kia tấn công từ mọi góc độ vô cùng xảo quyệt.
Ánh trăng bị che khuất dần hiện ra từ trong mây đen từng chút từng chút một, thân ảnh của Thẩm Luyện nghiêng vẹo tựa như chiếc bóng trong mặt hồ phẳng lặng bị ném vào một hòn đá.
Liên tục run giật, biến hóa.
Thẩm Luyện cảm nhận rõ ràng những gì mình thu hoạch được sau khi luyện thành Hữu Vô Tướng Tướng Sinh Kiếm Khí, không chỉ riêng việc lĩnh ngộ môn tuyệt học này, mà quan trọng hơn là hắn đã trở nên chuyên chú hơn bao giờ hết.
Con người có đôi khi vô cùng kỳ diệu, rõ ràng chỉ có thực lực như vậy, nhưng bởi vì chuyên chú quên mình nên có thể không ngừng khám phá ra tiềm lực của bản thân, mà loại tiềm lực này thì không nhìn thấy điểm cuối.
Trái tim của Thẩm Luyện phảng phất chìm xuống đáy hồ, loại chuyên chú cực độ kia khiến cho hắn cảm nhận quỹ tích, tốc độ và biến hóa của phi kiếm một cách chân thực.
Phạm vi hoạt động của hắn cũng không phải quá lớn, nhưng luôn có thể đúng lúc tránh né phi kiếm sắc bén kia.
Vào núi đao biển lựa, lại giống như bước đi trên đất bằng.
Rơi vào trong mắt Khổ Tuệ và Tiêu Trúc, lại là Diệp Lưu Vân dùng thủ đoạn tương tự như Cầm Long Khống Hạc để dùng Chân khí thao túng phi kiếm từ phía xa.
Phách, trảm, tiệt, liêu, khiêu, câu, thứ, xuyên, mạt, tảo, điểm, băng, quải, vân.
Mười bốn loại kiếm thức tạo thành ngàn vạn biến hóa, giống như một tiêu chuẩn trong kiếm pháp.
Điểm khác nhau chính là, Diệp Lưu Vân dùng phi kiếm triển khai nó cơ hồ khiến người ta không thể phòng bị.
Lúc này tuy Thẩm Luyện dùng thần hồn nhạy cảm và lực chú ý tập trung cao độ để tránh né được phi kiếm, nhưng không có nghĩ là hắn không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Bởi vì trong lúc giao thủ xảy ra thiên biến vạn hóa, một lần sơ hở là có thể chôn vùi luôn tính mạng hắn.
Tâm thái của hắn quá trầm tĩnh, quên đi bây giờ đang là thời khắc giao chiến sinh tử.
Hắn nắm chắc sự biến hóa chân khí của Diệp Lưu Vân không hề sai sót.
Lúc này Diệp Lưu Vân vẫn còn giữ lại dư lực, khí tức đối phương cũng không rối loạn.
Phi kiếm hàn quang ngàn vạn, tựa như hàng vô số chiếc thuyền tranh nhau chạy, kiếm ảnh tầng tầng, chỗ trống Thẩm Luyện để di chuyển cũng càng lúc càng nhỏ, thần pháp của hắn càng lúc càng tinh tế nhập vi.
Khổ Tuệ nhẹ giọng than thở: “Nếu như hai ngươi bọn họ sinh ra sớm hai mươi năm, không biết hôm hay sẽ có thành tựu ra sao, chỉ sợ đã thuộc về thần thánh tiên phật.”
Cho dù trong tông môn Tiên gia, người bằng tuổi bọn họ có tu vi như thế cứ việc tìm ra vài người, nhưng sự chừng mực khi đối địch này thì không phải thiên tư là có thể bù đắp được.
Trường sinh đồ, cũng là Tu la đồ, nếu không có thủ đoạn sấm sét thì sao đạt được Bồ Tát Đạo Quả.
Vầng trăng bị che khuất dần dần hiện ra, bởi mặt hồ phẳng như gương nên mảnh thiên địa nơi này bắt đầu sáng lên.
Bất giác Tiêu Trúc lại chú ý đến Diệp Lưu Vân, loáng thoáng có thể thấy trên trán hắn ngoại trừ mồ hôi túa ra, còn có thần sắc lạnh lùng.
Nàng biết Diệp Lưu Vân rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn nghiêm túc như vậy.
Lần này nàng không làm loạn, chỉ lặng lẽ nhìn.
Thậm chí nàng không quan tâm đến Thẩm Luyện làm nàng vô cùng hiếu kỳ kia nữa, lại không biết nguyên do vì sao.
Nàng không biết trên đời này còn có một câu… ‘Hận sâu bao nhiêu, yêu sâu bấy nhiên’, chuyên dùng giữa nam và nữ.
Ngay thời khắc trăng sáng hoàn toàn thoát khỏi mây đen, Diệp Lưu Vân lẫn Thẩm Luyện cũng đồng thời bắt được bước ngoặt thắng bại.
Rốt cuộc Thẩm Luyện đã rút ra Đàn Mộc Kiếm của hắn, kiếm gỗ cũ nát, phía trên mũi kiếm đầy những vết lồi lõm mấp mô, đoán chừng ngay cả một miếng đậu hũ cũng không cắt không ngay ngắn được.
Động tác rút kiếm của hắn vô cùng trôi chảy, rõ ràng là nhanh như chớp giật, lại khiến cho người ta cảm thấy nhìn rõ ràng mỗi động tác của hắn.
Tựa như đứng dưới thác nước cao, nhìn thấy dòng nước lao nhanh từ trên xuống, chấn động vô cùng rồi không khỏi thán phục.
Thời điểm Thẩm Luyện rút kiếm, cả thanh kiếm đều cho người ta cảm giác nó đã sống lại.
Thanh kiếm gỗ kia dùng một quỹ tích vô cùng huyền diệu mà phá tan tầng tầng màn kiếm, cùng lúc đó đi kèm với ánh trăng màu trắng bạc, một chùm ngân châm như lông trâu phóng nhanh về phía Thẩm Luyện không chút lưu tình.
Nhưng kiếm gỗ kia cũng vừa khéo cuốn một cái, xóa sạch hết tất cả ngân châm, dễ dàng như gió quét lá rơi vậy.
Đồng thời vang lên tiếng xoạt xoạt, cơ hồ có thể nhìn thấy một vệt kiếm khí màu trắng xuất hiện nhanh nhơ chớp.
Mục tiêu chính là Diệp Lưu Vân cách đó không xa.
Trong lòng Thẩm Luyện khẽ thở dài, vào thời khắc sinh tử thì làm sao có thể tính toán mọi chuyện, đến phút cuối hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Chùm ngân châm kia chính là một loại ám khí lợi hại tuyệt đỉnh, nhưng lại có một cái tên rất thông tục… Mạn Thiên Phong Vũ Sái Ngân Châm. Mỗi cây ngân châm đều có chứa Chân khí mạnh mẽ, Thẩm Luyện cũng không phải dễ dàng phá vỡ nó như vậy, nếu không phải thức mở đầu của Hữu Vô Tướng Tướng Sinh Kiếm Khí bao gồm loại đạo lý nào đó trong thiên địa, thì Thẩm Luyện đã rất khó chống đỡ được ám khí kia.
Chỗ lợi hại của Hữu Vô Tướng Tướng Sinh Kiếm Khí chính là sự huyền diệu trong một chiêu đâm cuối cùng, nó đã vượt xa võ học nhân gian, thậm chí còn có chút bóng dáng của thần thông đạo thuật.
Tất nhiên Thẩm Luyện cũng không thể không dùng hết toàn lực, chân khí cuồn cuộn, tất cả đều đưa vào trong Hữu Vô Tướng Tướng Sinh Kiếm Khí.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng Hữu Vô Tướng Tướng Sinh Kiếm Khí vào thực chiến, hắn không cách nào bảo đảm, kiếm khí này đánh lên người Diệp Lưu Vân liệu có để lại mạng sống cho đối phương hay không.
Phi kiếm của Diệp Lưu Vân hướng về kiếm khí mới sinh ra, chặn ngang mà lao tới, giống như muốn chặt đứt nó giữa đường.
Hắn cảm ứng được sau khi ra chiêu kiếm này thần khí của Thẩm Luyện đã hạ thấp cực điểm, đồng thời ngửi được mùi vị nguy hiểm, thế nên hắn quyến định thật nhanh, trước tiên phải ngăn cản chiêu kiếm khí huyền diệu khó lường này, sau đó từ từ đánh bại Thẩm Luyện.
Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, phi kiếm vừa tới thì kiếm khí kia lại biến mất không tung tích, đợi khi xuất hiện lại thì kiếm khí đã đến rất gần hắn.
Càng đáng sợ hơn chính là, trong kiếm khí này có một loại sát khí tuyệt nhiên, khiến cho hắn gần như khó mà nhúc nhích.
Băng ngọc đeo trên thân phát ra từng tia từng tia khí tức lạnh lẽo thẩm thấu vào thần hồn hắn, giúp cho hắn làm ra phản ứng nhanh nhất, giơ tay lên.
Cuối cùng hắn vẫn phải dùng thân thể máu thịt để đối mặt với chiêu kiếm khí cường tuyệt có thể chặt đứt cả sắt thép này…