[Dịch]Thần Trộm Ngốc Phi - Sưu tầm - Chuyên gia làm mất mặt
Dịch: Crescent Moon
Sau khi Quân Triệt Miểu liên tiếp nói sẽ trọng thưởng, một giọng nói lỗi thời bỗng nhiên vang lên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía giọng nói kia.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên nhìn Mạc Cửu Khanh, trong mắt một chút cũng không che giấu sự chế nhạo trong đó.
Mạc Cửu Khanh nhìn bộ dạng người đàn ông trung niên đó, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút quen thuộc.
“Vương ái khanh, ngươi có gì dị nghị? Chẳng lẽ là chất vấn trẫm?” Quân Triệt Miểu nhìn Vương thượng thư không giận mà uy hỏi.
Mạc Cửu Khanh nghe Quân Triệt Miểu xưng hô với người nọ đã đoán được người phương nào có ý kiến đối với mình rồi.
“Vi thần không dám, chẳng qua là vi thần có chút tò mò, An Hợp quận chúa ngu dại mười năm có thừa, vì sao có thể có cách nhìn đặc biệt về thi từ, không phải là An Hợp quận chúa ngẫu nhiên thấy được tác phẩm xuất sắc của vị đại sư nào sao? Như vậy chính là lừa gạt chúng ta.” Vương Thượng thư ánh mắt sắc bén nhìn Mạc Cửu Khanh nói.
Đối với sự việc Mạc Cửu Khanh cùng nữ nhi của mình hắn coi như đã biết, Mạc Cửu Khanh tại Chiết Tử viện khiêu khích và lăng mạ nữ nhi của mình, cũng đánh cho thể diện Thượng Thư Phủ hắn, hắn lại đơn giản buông tha người không biết trời cao đất rộng như vậy!
Mạc Cửu Khanh nghe Vương Thượng thư nói xong liếc nhìn Vương Thượng thư có chút nhếch môi cười nói: “Theo Vương Thượng thư nói, chẳng lẽ biết rõ thơ từ của bản quận chúa xuất từ nơi nào rồi? Ở trong mắt Vương Thượng thư, xem ra là rất kỳ thị thân thể người có bệnh tật đấy?”
Vương Thượng thư nghe Mạc Cửu Khanh nói xong không khỏi nhướng mày nói: “An Hợp quận chúa cũng không nên chụp mũ cho vi thần như vậy, vi thần chưa từng gặp qua đại sư nào có thơ từ tuyệt diệu như vậy, chẳng qua là có chút tò mò vì sao An Hợp quận chúa có thể trong thời gian mười năm không học hành gì mà có thể làm ra thơ từ như vậy, nghĩ đến đây tất cả mọi người sẽ hiếu kỳ, đây là điều rất đỗi bình thường.”
“Tháng tư là thời điểm mùi thơm trên đất bằng xuân tan mất, nhưng hoa đào trong chùa trên núi cao lại vừa mới khai nhụy. Ta thường thường vì mùa xuân mất đi, không có chỗ tìm kiếm mà thương cảm. Lúc này gặp lại cảnh xuân, mừng rỡ, đến bây giờ mới tỉnh ngộ, không thể tưởng được mùa xuân là phải tới nơi này. Đại ý bài thơ này chính là như vậy. Ta giải thích giống như lời của Vương Thượng thư còn có gì khác nhau đây?” Mạc Cửu Khanh có chút nghiêng đầu, đem ý từ bài thơ ra nói.
Âm điệu như cơn gió mát phả vào mặt mang theo vài phần nhu hòa, mang theo mùa xuân tháng ba chỉ hơi se lạnh, nghe giải thích cùng âm thanh như vậy, tất cả mọi người ở đây cảm giác như đang lạc vào cảnh hoa đào bay tản mạn bên trong An Vân tự trên núi cao, cảnh thế thoát tục,yên tĩnh và thanh nhã.
Tất cả mọi thứ đều đẹp đẽ giống y như hình ảnh thi nhân phác họa, nhưng Mạc Cửu Khanh miêu tả như vậy khiến cho cảnh vật thực sự tuyệt đẹp như men theo từng ngày xuân bước từ trong thơ từ đi ra.
Dù Mạc Cửu Khanh đã giải thích nhưng dường như ở đây vẫn còn rất nhiều người chưa hoàn toàn thoát ra khỏi mỹ cảnh trong thơ từ đó.
Ngược lại là Vương Thượng thư nghe Mạc Cửu Khanh giải thích xong, mặt giận đến đỏ bừng, hắn thật không ngờ Mạc Cửu Khanh thông minh như vậy, không những đã chuẩn bị đầy đủ mà còn phản đòn lại hắn.
Thật sự là được không bù nổi mất!
Mạc Cửu Khanh nhìn Vương Thượng thư vừa thẹn vừa xấu hổ không khỏi lên tiếng nói: “Không biết Vương Thượng thư đã từng nghe câu này chưa?”
“Nói cái gì?” Vương Thượng thư nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, mặc dù có giận nhưng vẫn là chịu đựng không phát tác, tuy nhiên lời nói lại có chút không kiên nhẫn.
Mà mọi người trong sân nghe được giọng của Mạc Cửu Khanh, phần lớn đều nhìn Mạc Cửu Khanh và chờ đợi xem kế tiếp nàng nói cái gì.
“Ông ngoại của ta năm tuổi mới biết nói, cũng sau bốn mươi tuổi mới thành Đế sư, mà người thiếu niên cùng tuổi ông đã cười nhạo ông, cũng sau bốn mươi tuổi phải nhờ thế hệ phía sau trợ giúp nuôi sống, điều này nói rõ cái gì, một người mặc kệ nửa đời trước thế nào, thân phận thấp kém hay không, trải qua những việc như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là… Nếu như biết cố gắng thì không gì có thể ngăn cản con đường tiến lên, ông nói ta ngu ngốc hơn mười năm, không có khả năng làm ra những thơ từ này, ta đã làm cho ông xem, cho ông xem có phải người ngốc thì không thể làm gì và đáng bị người đời chế nhạo, đây có lẽ là ta trúng kiếp nạn, nhưng kiếp này ta đã cố gắng vượt qua, như vậy không có gì có thể ngăn cản bước chân ta tiến lên, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn! Vương Thượng thư chẳng phải quá hiểu rõ sao? Nhờ thế hệ phía sau trợ giúp nuôi sống, không phải là phụ thân của Vương Thượng thư hay sao?” Con mắt hoa đào nhỏ dài mang theo không vẻ quật cường cùng cứng cỏi, không hề chớp mắt nhìn Vương Thượng thư, đồng tử trong mắt ẩn chứa tia lạnh lùng.
Giờ phút này Mạc Cửu Khanh dáng dấp có vẻ nhỏ bé đứng giữa phòng yến hội nhưng dáng đứng đó thẳng tắp, cứng cỏi bất khuất như cây bạch dương đứng trên bãi cát gập ghềnh đá sỏi, cho dù là gió táp mưa sa cũng không thể làm cho nàng nghiêng mình khom lưng.
Mạc Cửu Khanh vừa dứt lời, tất cả mọi người ở sảnh yến hội chợt im lặng đến mức một cây trâm rơi xuống nền cũng có thể nghe rõ tiếng vang.
Ai cũng không thể ngờ được, nữ tử gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn này lại có khí chất khiến người khác không thể xem thường.
Một phen giải thích không ai phản bác được, bởi vì nàng nói đều là sự thật, bất kể là Diệp Đế sư được kính ngưỡng hay là An Hợp quận chúa mười năm ngu dại có thừa đứng ở đây đều dùng hành động thực tế của mình cho mọi người biết, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi một đời hèn mọn!
Nói xong lời này, Mạc Cửu Khanh cảm nhận được vài ánh mắt mãnh liệt nhìn mình, hoặc là kinh diễm, hoặc là vui mừng hoặc là đầy hứng thú.
Bất kể là như thế nào, lời nàng nói hôm nay coi như là cho Vương Thượng thư một lời cảnh cáo, bởi vì tiếp theo không phải chỉ nói mà thôi…
Quân Diễm Thần từ trên cao nhìn bóng lưng Mạc Cửu Khanh đưa về phía mình, chỉ cảm thấy nữ tử trong thiên hạ không thể khiến hắn vừa mắt, nhưng nữ tử trước mặt này, thoạt nhìn lại thuận mắt hơn rất nhiều.
Một thiếu nữ nhỏ bé nhanh nhẹn, nhìn qua có vẻ rất ngoan ngoãn biết điều, nhưng chỉ cần chạm đến thì nàng cũng không kiêng kị mà giương móng vuốt lên cào vào mặt kẻ đó.
Có điều loại móng vuốt nhỏ bé này chính là thứ mà hắn thích nhất, và càng thích đem bắt nhốt lại rồi từ từ mài dũa những cái móng vuốt sắc nhọn đó.
Lúc này Mạc Cửu Khanh còn không biết đến ý nghĩ biến thái của Quân Diễm Thần, chẳng qua là tính sớm rời đi khỏi nơi ồn ào này, hôm nay vì lấy lại thân phận An Hợp quận chúa của nàng mà phải ở lại nơi này, bị người người soi mói cũng coi như nàng đã quá liều mạng rồi.
Nhưng theo thế cục hiện tại, chút hy sinh nho nhỏ này xem ra cũng là xứng đáng, càng đáng mừng hơn là lão thượng thư cha của kẻ ra ngoài mà không mang não theo Vương Tử Thiến kia cũng đã thay nàng ta làm ra được một cái giá y hoàn mỹ.
“Ha ha ha… Nói rất hay! Hay cho câu không ai mãi mãi thấp hèn! Xem ra ái khanh nên suy nghĩ lại rồi, đạo lý dễ hiểu như vậy phải cần đến An Hợp quận chúa chỉ điểm mới hiểu ra được, nói ra thật sự là mất mặt!” Quân Triệt Miểu nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, không khỏi giật mình, lập tức tán thưởng nói.
Hắn hoàn toàn không nghĩ Mạc Cửu Khanh sẽ nói ra những câu nói kinh diễm như vậy.
“Hoàng Thượng bớt giận, vi thần biết sai, không nên mù quáng cắt câu lấy nghĩa.” Vương thượng thư nghe Quân Triệt Miểu nói xong sợ hãi, lập tức quỳ xuống nói.
Quân Triệt Miểu nhìn Vương thượng thư quỳ xuống, không khỏi nhíu nhíu mày nói: “Vương Thượng thư chẳng lẽ còn không rõ, người ngươi nên xin lỗi là ai sao?”
Vương thượng thư nghe Quân Triệt Miểu nói xong thân thể chấn động, cuối cùng vẫn là đứng dậy khó khăn xoay người về phía Mạc Cửu Khanh bái lạy nói: “Hạ quan lần này cắt câu lấy nghĩa lại để cho An Hợp quận chúa chịu ủy khuất, hi vọng An Hợp quận chúa có thể tha thứ.”
Mạc Cửu Khanh tự nhiên cũng có thể nhìn ra trong mắt Vương thượng thư sự không cam lòng, hai người đứng tương đối gần, Mạc Cửu Khanh cũng thuận tay đỡ Vương thượng thư dậy nói: “Vương thượng thư khách khí rồi, bản quận chúa chỉ là một nữ lưu, nói ra Vương thượng thư cũng không nên để vào trong lòng.”
Dứt lời, nàng liền nới lỏng tay buông Vương thượng thư ra, lúc đó bàn tay nàng cũng có một hành động nhỏ nhưng không ai có nhìn ra được, mọi cái đều rất bình thường tự nhiên.
Mạc Cửu Khanh vừa định mở miệng thì đột nhiên thân thể Vương thượng thư trở nên cứng đờ, hắn bỗng nhiên quỳ sấp xuống đất trước mặt Cửu Khanh.
Mạc Cửu Khanh thấy vậy, không khỏi có chút thất kinh nói: “Vương thượng thư không cần đại lễ như vậy, bản quận chúa cũng biết Vương thượng thư vô ý làm khó dễ, lần này cũng tha thứ cho Vương thượng thư rồi, Vương thượng thư vẫn là mau mau đứng lên đi.”
Mọi người ở đây chỉ thấy Mạc Cửu Khanh khom người lại đỡ Vương thượng thư lên, nhưng không hề để ý đến động tác mờ ám của, chỉ thấy Vương thượng thư sau khi được đỡ dậy, chính mình lại lập tức quỳ xuống.
Vương thượng thư quỳ rạp xuống đất, đầu óc là một mảnh hỗn độn, vừa rồi rõ ràng là hắn muốn đứng lên nhưng thân thể bỗng nhiên tê dần, không khống chế được lại quỳ xuống, và thấy giọng nói của Mạc Cửu Khanh vang bên tai.
Mạc Cửu Khanh lại lần nữa đỡ hắn dậy mới phát hiện ở đây giờ phút này có nhiều ánh mắt nhìn hắn có chút xấu mặt.
“Đa… Đa tạ An Hợp quận chúa rồi, vừa rồi đi đứng có chút không cẩn thận, hi vọng An Hợp quận chúa thứ lỗi.” Vương thượng thư đành chịu đựng, cuối cùng vẫn là nghiến răng nghiến lợi nói.
Mạc Cửu Khanh nghe Vương thượng thư nói xong dung nhan vốn dĩ lạnh lùng giờ phút này lại trở nên nhẹ nhàng vui vẻ nói: “Thì ra là thế, bản quận chúa còn tưởng rằng Vương Thượng thư thẹn trong lòng mới làm như vậy.”
Dứt lời, Mạc Cửu Khanh cũng không để ý tới khuôn mặt Vương Thượng thư lập tức đen lại, quay người nhìn về phía Quân Triệt Miểu hành lễ nói: “Nếu Hoàng Thượng không chê thơ từ Cửu Khanh đưa cho hoàng thượng, hi vọng Hoàng Thượng không trách Cửu Khanh tài nghệ sơ cạn.”
Quân Triệt Miểu nghe Mạc Cửu Khanh nói xong trong mắt mang theo tán thưởng nói: “Hiện nay tài nữ thông minh như ngươi đã ít lại càng ít hơn, huống hồ ngươi đã thay đổi rất nhanh, trong mắt trẫm đã xem ngươi là thiên tài, làm sao mà ghét bỏ.”
Dứt lời, còn dùng sức xem xét bài viết trong tay Quân Diễm Thần, mặc dù Mạc Cửu Khanh nói như vậy, hắn chắc tiểu đệ mình sẽ không đưa bài viết cho mình rồi, may mà hắn đã nhớ kỹ thơ từ.
Mạc Cửu Khanh nghe Quân Triệt Miểu nói xong ngại ngùng, vừa định quay về lại nghe giọng nói của Quân Triệt Miểu không giận mà uy bỗng nhiên vang lên.
“An Hợp quận chúa Mạc Cửu Khanh tiếp chỉ!”