[Dịch]Sủng Phi Khuynh Thành - Sưu tầm - Chương 3
Mặt nàng đỏ lựng như gấc chín, thoáng chút giân dữ lại pha chút ngại ngùng:-Ngươi lại trêu ta, Tống Lạp Tư, ngươi quá đáng.
-Ta chưa từng trêu ngươi chuyện gì cả, Hiên nhi, ta là rất thật lòng không có phi tần nào khác.
Câu nói này của hắn thật sự có chút gì đó sai cấu trúc nha. Rất thật lòng không có phi tần là như thế nào, ai có thể tra từ điển giúp nàng câu nói này hay không? Hiên Nhược Tình quyết định từ bỏ ý định lục tìm cấu trúc của câu nói kia:
-Ta mặc kệ ngươi là gì, quan trọng hơn chúng ta nói chuyện rõ chút.
-Hiên nhi, ngươi muốn nói chuyện gì?
-Thứ nhất, ta và ngươi chỉ có quan hệ trên thánh chỉ (giống như hợp đồng ngày nay), chúng ta không có cơ sở tình cảm.
-Đúng_Thật ra trong lòng hắn chính là “Từ từ gầy dựng cũng không tệ”
-Không được sủng hạnh ta.
-Được_trong lòng chính là “Sau khi bồi đắp tình cảm xong mà không ăn tuyệt không làm nam nhân”
-Không được dò hỏi về xuất thân của ta.
-Ta vôn không quan tâm_trong lòng chính là “Nàng xuất thân tất nhiên là từ gia phả họ Tống Lạp nhà ta”
-Tốt, xem ra ngươi cũng là một người rất dễ thương lượng.
Thật sự thì thể loại phúc hắc này không hẳn là “khó” thương lượng cho lắm, Hiên nhi ngây thơ sao mà hiểu được đạo lí “chong xáng” kia. Nàng đi đi lại lại, bỗng nhớ ra một chuyện phi thường cao cả, chính là y phục của nàng nha. Áo thun ngắn tay phối với váy ngắn hơn đầu gối một chút.
-Tống Lạp Tư, ta muốn thay y phục trước đã được không?
-Trình Liệt, đưa Hiên Phi đến Cẩm Hi cung. Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho nàng ấy.
-Thần tuân mệnh.
Sau đó lão thái giám cung kính hướng dẫn nàng đưa đi. Nhưng trước khi vào cung lại phải chờ quét dọn một lúc mới có thể vào, y phục cũng chỉ là tạm thời có vài bộ. Lý do cho vẫn đề cao sêu này ư, rất là dễ nghe nha. Đó là vì hoàng đế đại nhân của chúng ta không hề có phi tàn, y phục cho phi tần tất nhiên không hề may, cố cung tuyệt nhiên không có người ở, nhân lực để hầu hạ còn không đủ ai lại quét tước nơi này đàng hoàng. Nhắc đến vẫn đề này thì ai cũng không khỏi ngạc nhiên. Vị hoàng đế đời thứ 29 của Lạc Chu Quốc này ai cũng đoán là tình trạng sức khỏe có chút vấn đè nếu không đã hai mươi lắm tuổi tại sao vẫn chưa một lần đụng đến nữ nhân. Hắn bác bỏ tất cả lễ nạp phi hằng năm, ngoài việc quán xuyến triều chính thời gian còn lại của y có lẽ chỉ là luyện võ, vẽ tranh, ngâm thơ,…..Vậy mà hôm nay đột nhiên người nói muốn ngắm hoa đào, khi đến nơi lại thấy trên không xuất hiện một ánh sáng có chút kì lạ, sau đó một nữ hài tử xuất hiện. Nàng mặc y phục kì lạ, lại xuất hiện từ vùng sáng ấy, cuối cùng là vướng lại trên cành hoa. Nếu không phải Tống Lạp Tư hắn có chút hiếu kì liền đến gần, đúng lúc thấy nữ nhân kia rơi xuống, thuận tay dang ra bắt lấy thân ảnh bé nhỏ thì Hiên Phi này có lẽ sẽ không xuất hiện. Trong lúc hồi tưởng thì những cung nữ kia vẫn đang làm việc, gần 2 tuần trà cuối cùng cũng dọn tạm được gian phòng ngủ trước mắt cho nàng dùng . Y phục có lẽ chỉ có thể cho nàng dùng trước y phục của cug nữ cấp cao. Các thợ may lập tức được triệu đến để đo may y phục cho nàng, các ti xưởng cũng được dịp hoạt động lại phi thường náo nhiệt. Còn về phần Tông Lạp Tư, hắn vẫn duy trì phong thái kia, ung dung điềm đạm phê chuẩn từng xấp tấu sơ, đôi lúc lại nhớ đến cảnh tượng ban nãy. Một thân ảnh bé nhỏ hòa với những cánh hoa màu hồng phấn mới nở lúc đầu mùa, cảm giác khi nàng chạm vào cánh tay có chút mềm, trong không gian còn thoang thoảng hương thơm thanh nhạt như trà. Đột nhiên lại có phần cảm thấy đống tấu chương này thật quá nhàm chán. Chỉ muốn vứt bỏ chúng mà đến bên cạnh Hiên Phi trêu đùa. Về phần Hiên Nhược Tình nàng sau khi tahy đổi y phục, búi tóc,trang điểm thì cứ như thành một người khác. Dung mạo có vẻ đoan trang, thanh thuần như gió lại mang nét rất dịu mềm. Không như a đầu mới gặp, vô cùng xông xáo. Nàng không có dung mạo khuynh thành như bao nữ nhân khác nhưng lại co người khác cảm giác thân thiện dễ gần. Tài hoa của nàng cũng không tinh thông như người khác, nhưng kiến thức của thế kỉ XXI chắc cũng không là dư thừa. Chỉ tiếc thời đại này nằm trong khoản thời gian nào thì cái đầu nhỏ bé kia của nàng đến giờ vẫn là chưa nhớ ra. Cái tên Lạc Chu Quốc quả là có chút ấn tượng, có vẻ đây chỉ là một vương triều tồn tại không qua lâu trong dòng chảy lịch sử.Trời đã khá tối,khi mà trăng đã lên cao thay thế cho mặt trời cũng là lúc Tống Lạp Tư dùng thiện. Đương nhiên không thể bỏ qua phần của Hiên Phi. Nhìn bộ dáng nàng lúc bị triệu đến, vừa đi vừa càu nhàu, chân thì đạp trúng tà áo hiên ngang ngã sống soài ra đất quả làm cho không it kẻ nhịn cười. Kẻ nào đó giả vờ ho nhẹ sau đó lại vô cùng sủng nịch nhìn nàng:
-Hiên phi, xem ra là nàng đói đến nỗi hoa mắt a?
-Hoa mắt cái đầu nhà ngươi!!! Bổn cô nương……_lời vừa nói ra nàng lập tưc chỉ muốn vả vào miệng vài trăm cái, trước mặt bao nhiêu nô tài mà nàng dám mắt đương kim thánh thượng, òa òa, cái đầu này sớm muộn cũng sẽ trở về với đất mẹ mất_Còn không mau đỡ bổn cung!_nàng đá mắt với cung nữ kia, lập tức nàng ta hiểu ý tiếp lời:
-Nô tì đáng chết, lúc nãy là nô tì lỡ vướng chân làm nương nương người ngã.
-Người thì ai không phạm lỗi, bổn cung không trách ngươi.
Coi như là chút sỉ diện cuối cùng của nàng đã được giữ lại đôi chút, chỉ là trò churxuongws tớ tùy kia bị kẻ ấy thu vào đáy mắt, lập tức có một trận cười vô cùng khoái hoạt.
-Hahahahahahahahahahahha, Hiên Nhi nàng thật sự vô cùng thú vị.Nữ nhân khác mà ngã ra đất như nàng chỉ là xấu hổ tới mức chạy về nhà thì cũng là không dám gặp ai. Nàng không những mắng ta, mắng nô tì còn có thể đổ lỗi như thế, quả thật nhân gian hiếm thấy.
Nàng nhịn, nàng tất nhiên nhịn, vì bảo toàn mạng sống, Hiên Nhược Tình khẽ nhún người, nghiến răng mà thưa:
-Là tiểu nữ thất kính, để Hoàng thượng người chê cười rồi.
Màn trình diễn này quả nhiên vô cùng đặc sắc, Phi tần ngã ra đất sau đó mắng Hoàng thượng, cuối cùng không bị trách phạt lại còn được Hoàng thượng ân sủng hơn. Chuyện này quả là thiên hạ đại tiếu thuyết!(cười cười vui nhất thiên hạ). Y rahieeuj cho Trình Liệt đưa nàng đến ngồi bên cạnh mình. Sau khi an tọa các món ăn dần được mang lên, đặc trước mắt nàng.Từng món ăn n=bỗng trở nên như dát vàng dát ngọc, thịt cá thì tỏa sáng, rau cài thì như ngọc bích, nước sốt thì cứ ngỡ trân châu. Đầu bếp cung đình quả nhiên là có tài. Thức ăn cứ cuộn thành từng hơi chạy vào mũi nàng, hương thơm này quả là khó cưỡng.
-Nàng dùng trước đi.
Ngay khi nghe câu nói này nàng lập tức cầm đữa mà gắp thức ăn, gắp đến tràn ra bắt, lại nghe giọng nói cần đổi thành một cái bát to hơn. Bữa ăn hôm nay hắn chỉ nhìn mà không động đữ cũng cảm thấy vô cùng ngon lành. Thứ mà nàng ăn nhiều lắm chỉ là Cá Kim Quang mà Lữ Hà tiểu quốc công nạp mỗi năm 20 con. Rau cải đó cũng là được dùng nước trên suối gánh về tưới. Thịt heo thì được nuôi bằng thức ăn sách như cho người. Mỗi thứ trên ban không phải thượng phẩm thì là cống phầm, hôm nay y đều đem ra chỉ để cho nàng dùng. Cái quan trọng là trong đó mỗi món bỏ một ít thuốc mê mà thôi. Nàng ăn càng nhiều thì kẻ đang ngắm kia càng thêm lợi. Sau nửa canh giờ nàng đặt bát đũa xuống và phát hiên có một kẻ ngồi cạnh mình từ nãy đến giờ. Nghi hoặc nhìn y:
-Ngươi bỏ thuốc độc trong này?
-Không, sao ta có thể mưu hại phi tử của mình như vậy.
Hắn cười thập phần lương thiện sau đó không quên liếc nhìn phần thức ăn thừa trên bàn, rất tốt, ăn sạch!
-Ta cảm thấy ngươi cười rất có ẩn ý.
-Không có, ta không hề có ẩn ý gì cả.
Cảm thấy rất nguy hiểm, nàng đắn đo một lúc sau đó đứng lên. Rời khỏi địa bàn của hắn trước mắt vẫn an toàn hơn.Kinh nghệm xem phim suốt hơn 10 năm cuộc đời của nàng cho thấy thứ trong bụng hiên tại là mối nguy tìm ẩn. Tiếc là mới đi được vài bước, cơ thể của nàng bỗng trở nên trĩu nẵng. đi cũng không nỗi. Nàng quỳ phục gần bên cửa, đầu óc dần mơ hồ song vẫn còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ. Một khắc sau liền cảm thấy có người đang đỡ lấy mình dìu đi. Không phải hắn, vậy thì cũng tạm an tâm phần nào. Hai người đó giúp nàng vào bồn tắm, trút bỏ hết xiêm y rồi giúp nàng tắm rửa sạch sẽ. Cuối cùng là lại dẫn đến một căn phòng rất rộng, nến thắp vàng rực không gian. Nàng cảm nhận được cơ thể đang rơi thả lên một chiếc giường khá rộng. Đầu óc quay cuồng, nàng một lần nữa cố ngồi lên, tiếc là tay chân đều mềm nhũn không thể chống đỡ lấy cơ thể. Dần dần có tiếng bước chân đi vào phòng, tiếng đóng cửa. Trước mắt dần xuất hiên một bóng người. Hơi mờ rồi dần dần rõ lên. Chính là tên hoàng đế chết tiệt kia. Nàng bây giờ nếu có thể thì tuyệt nhiên không quan tâm đến cái đầu mà sẽ mắng chửi hắn cho khuây khỏa. Tiếc là bây giờ ngay cả sức nàng cũng không còn mà mắng. Hắn nhìn nàng trong cơn bất lực liền vui vẻ nhếch miệng lên tạo thành một đường cong tà mị. Ánh mắt sắc sảo thay cho vẻ mặt lãng tử khi nãy. Hắn diện một bộ kim sa mỏng, không cài để lộ ra phần ngực săn chắc. Từng khớp ngón tay rõ ràng rắng muốt khẽ vươn ra chạm lên đôi má hồng hào kia. Hắn khụy gối bên hông nàng rồi từ từ đổ dồn cơ thể lên trên. Gương mắt hắn lúc này tà mị hơn bao giờ hết. Cái lưỡi nhỏ thamlam lộ ra khỏi khuôn miêng liếm nhẹ vành ôi của nàng. Từng tế bào trên cơ thể của Hiên Nhược Tình như đồng loạt run rẩy. Nàng không hề ngất đi mà chỉ là vẫn còn chút tỉnh táo để biết cái gì đang diễn ra và hoàn toàn cảm nhận được. Đây chính là chỗ thâm độc của hắn, rõ ràng là muốn ăn nàng, rõ ràng là hạ mê dược, nhưng chỉ bỏ một lượng nhỏ đủ làm cơ thể yếu đi chứ không hoàn toàn mất ý thức. Biết mình bị ăn lại không thể trông trả, nàng giận đến đỏ hết cả mặt.Hắn càng cười hài lòng, lộ ra chiếc răng khểnh bên phải. Dung mạo anh tuấn pha chút vẻ phúc hắn này quả làm cho người ta khó cưỡng lại được. Chiếc lưỡi kia vẫn không dừng lại, cứ xà xuống, vùng cổ của nàng bị nó niếm trọn. Làn da mịn như trứng ấy cứ co rút không ngừng dưới cí lưỡi tham lam của y. Nó cảm nhận được thanh quản của nàng đang run lên muốn bật ra thành tiếng lại phải kìm nén. Rồi dần dần lại liếm đến xương quai xanh của nàng, cơ thể bé nhỏ khẽ run lên, nóng hừng hực. Nàng không nhịn được liền kêu lên một tiếng. Âm thanh câu dẫn này phút chốc làm hắn bất ngờ. Hắn không ngờ một a đầu như nàng lại có thanh âm ngọt đến như vậy, làm hắn càng ăn càng tham lam. Đôi tay bá đạo ấy lúc này nhanh nhẹn kéo rơi chiếc đai của nàng. Y phục màu xanh biển nhạt mềm mại xõa tung ra để lộ lớp y phục mỏng bên trong, Hắn vẫn thèm thuồng hơn, không muỗn dừng lại liền từng chút mở từng cái nút áo của nàng. Chiêc yếm màu vàng dần dần lộ ra, da thịt trắng nõn kia như để cho mình hắn dùng. Nàng dùng hết sức lực cũng chỉ nói được một câu:
-Dừng lại……mau…..dừng lại……hộc hộc….ngươi…….hộc………dừng……
Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, phút chốc ánh mắt lại di chuyển lần nữa.Tống Lạp Tư không chút khách khí chồm người lên hôn lấy đôi môi của nàng. đầu lưỡi của hắn tung hoành trong khoan miệng, dây dưa quẩn quýt đến đê mê. Sau trận hôn cuồng dã ấy hắn dừng lại. Thanh âm lúc đày vừa trầm thấp lại rất khí thế:
-Nàng là của ta! Ta đã hứa sẽ không sủng hạnh nàng nhưng không hứa sẽ không chạm vào nàng. Không phải ta không thể mà là không muốn.Hiên Nhược Tình, dù tới chết nàng cũng phải nhớ cho kĩ, nàng là người của Tống Lạp Tư!
Những lời này thập phần bá đạo,hoàn toàn không có chỗ cho nàng chạy trốn. Hắn không phải quân vương lãng tử mà là quyền lực hơn người. Chỉ giây phút này nàng mới nhận ra, con người thật sự của hắn không phải như lúc mới gặp. Ôn nhu, phong tình, thích trêu đùa nữ nhân mà là……hào khí áp chế, chỉ muốn cưỡng đoạt không cho kẻ khác cơ hội vùng vẫy. Người như hắn, liệu rằng tương lai của nàng sẽ ra sao khi phải ở bên cạnh. Hiên NhuocwjTinhf, nàng đã đàu với lửa, là lửa địa ngục.