[Dịch]Phong Lưu (Anna Nguyễn) - Sưu tầm - Không thể bỏ mặc
Từ khi xuống núi đến nay đã khá lâu nhưng tin tức về Ngọc Đoản Hồn vẫn chưa được chắc chắn. Tư Đồ Ngạo xem như đã đem cả Đông Li Quốc tìm tới tìm lui vài vòng vẫn không tìm thấy, mới đây lại có người báo cho nàng biết nhiều khả năng nó đang ở Hiên Viên Quốc.
Tư Đồ Ngạo cùng Mạc Tư Kỳ đã đi ra khỏi kinh thành hơn nửa tháng trước và đang trên đường hướng tới Hiên Viên Quốc. Nơi hai người họ đang đứng đó là ngoại ô Tử Địa thành – thành trì chắn ngay đường biên giới của cả hai nước Đông Li và Hiên Viên. Thời kỳ trước đây, nơi này là vùng tranh chấp quyết liệt nhất của hai nước này, đến cuối cùng khi cả hai bên đều thương vong nghiêm trọng thì cũng là lúc thành trì này bị bỏ hoang. Tuy vậy, đây là nơi trọng yếu dễ tiến công vào kinh thành đối phương nhất, đây là điểm mấu chốt gây ra chiến tranh hai nước vì vậy tốt nhất vẫn nên tránh xa.
Tử Địa thành không được sự hỗ trợ của chính quyền hai nước, người dân ở đây tự cấp tự túc, tự sinh tự diệt, khổ sở vô cùng, một khi đã sinh ra ở nơi đây thì chỉ có thể chết ở nơi đây. Sau chiến tranh, xác chết chất đầy, nơi nơi đều có xác chết, lâu dần nó bị phân huỷ thấm vào lòng đất gây ô nhiễm nghiêm trọng cho đất và nguồn nước nơi đây, chính vì vậy thường xuyên gây ra dịch bệnh.
Tư Đồ Ngạo dĩ nhiên là không muốn đến Hiên Viên Quốc từ chỗ đó mà chỉ men theo đường mòn từ ngọn núi bên cạnh Tử Địa thành, bởi vì đây là con đường ngắn nhất để Mạc Tư Kỳ không phải chịu quá nhiều vất vả trên đường duy chuyển, cơ thể hắn không cho phép.
– Tử Địa thành như cái lồng khổng lồ nhốt toàn bộ người dân bên trong. – Tư Đồ Ngạo
– Nàng nói đúng, chỉ cần đi qua thành trì này chúng ta sẽ tới Hiên Viên quốc. Thành trì này bị cấm vận từ hơn chục năm rồi. – Mạc Tư Kỳ
– Lâu như vậy sao? Vậy những người dân trong đó làm sao có thể duy trì đến ngày hôm nay?
– Ta cũng không biết rõ…
Xe ngựa càng lúc càng tiến lại gần Tử Địa thành.
– Nhưng tại sao cổng thành lại đang mở, còn có cả lính canh? – Tư Đồ Ngạo
– Không lẽ có chuyện gì xảy ra sao? Trước đây cánh cửa đó luôn luôn bị cấm mở, binh lính cũng không được phép lui tới. – Mạc Tư Kỳ
– Chúng ta đi qua đó xem thử, nếu có thể từ đó đi qua Hiên Viên Quốc thì sẽ tốt hơn nhiều so với việc đi qua bằng đường núi.
– Ân.
…
– Quan gia, cho chúng ta hỏi đã xảy ra chuyện gì, tại sao cổng thành lại mở? – Tư Đồ Ngạo
– Các người từ nơi nào tới? – Lính canh
– Chúng tôi từ kinh thành tới và muốn đi qua Hiên Viên Quốc thăm người thân. – Mạc Tư Kỳ
– Ta khuyên các người tốt nhất là đi con đường vòng qua núi nếu muốn giữ cái mạng của mình. Ở đây xảy ra dịch bệnh nghiêm trọng, tất cả mọi người bên trong đều bị nhiễm bệnh. – Lính canh
– Vậy tại sao các người còn đến đây? – Tư Đồ Ngạo
– Chúng là hộ tống Duệ vương gia, ngài ấy đi xem xét tình hình vùng biên giới tình cờ phát hiện khu vực cách đây không xa có nhiều gia cầm chết hàng loạt, sau đó tìm hiểu mới biết là do bắt nguồn từ nơi này. Haiz… – Lính canh
Lính canh nói tới đây thì buông tiếng thở dài, Tư Đồ Ngạo nhìn thấy, chờ đợi hắn nói tiếp.
– Vương gia chúng ta có tấm lòng rộng lớn, ngài ấy nhìn thấy người dân trong thành đau đớn khốn khổ nên đã ra tay cứu giúp, nhưng không ngờ… không ngờ ngài ấy cũng bị lây nhiễm… – Lính canh nói tới đây thì thương xót vô cùng.
– Ngươi nói cái gì? Duệ vương gia bị nhiễm bệnh dịch? Vậy bây giờ ngài ấy đang ở đâu? – Tư Đồ Ngạo nóng ruột túm lấy cổ áo lính canh.
– Ngài ấy… ngài ấy vẫn đang ở bên trong thành, đã cho người về kinh thành báo tin cho Hoàng thượng, đi đã hơn ba ngày nay… – Lính canh hoảng sợ.
Tư Đồ Ngạo không nói lời nào xông thẳng qua cửa, bị lính canh ngăn lại.
– Ngươi vào đó làm gì? Tất cả những người đi vào đều bị nhiễm bệnh, Duệ vương gia đã ra lệnh cấm cửa, ngươi một khi vào rồi không thể trở ra được nữa. – Lính canh.
– Tư Đồ Ngạo, hắn nói đúng, nàng không thể vào bên trong. Nếu đã cho người về kinh báo với Hoàng thượng nhất định ngài ấy sẽ cho Ngự y đến cứu chữa Duệ vương gia. Nàng vào đó sẽ bị nhiễm bệnh. – Mạc Tư Kỳ lo lắng.
Tư Đồ Ngạo lúc này mới sực nhớ đến Mạc Tư Kỳ, nàng quay sang nói với hắn:
– Tư Kỳ, chàng nói đúng, vào trong sẽ bị nhiễm bệnh, cơ thể của chàng không thích hợp nhưng ta không thể bỏ mặc hắn trong đó. Chàng hãy mau đến Hiên Viên Quốc giúp ta truy tìm tung tích Ngọc Đoản Hồn, sau khi xong việc ta sẽ đến tìm chàng.
– Không được. Nếu nàng không đi, ta cũng sẽ ở đây với nàng.
– Không, Tư Kỳ, chúng ta nên chia ra hành động, ta đi cứu người cũng cần chàng tìm ra Ngọc Đoản Hồn để cứu người. Chàng không nên chờ ở đây tốn thêm thời gian vô ích.
– Nhưng mà…
– Tư Kỳ, ý ta đã quyết. Chàng ở đây chỉ làm ta thêm bận lòng.
– Ân, ta đã biết. Nàng phải hết sức cẩn trọng.
Tư Đồ Ngạo quay ra hướng thuộc hạ.
– Tử Trúc, Du Thanh!
– Có thuộc hạ.
– Các ngươi bảo hộ Tư Kỳ đến nơi an toàn. Không cần đi quá nhanh, đảm bảo sức khoẻ của chàng cho tốt.
– Thuộc hạ đã rõ.
– Ngạo, nàng hãy mang theo túi lương thực để dùng. – Mạc Tư Kỳ vội vã trở lại xe ngựa lấy đồ đưa qua cho nàng.
– Được rồi, ta sẽ giữ lại một ít. Chàng hãy mau đi đi…
Mạc Tư Kỳ bịn rịn một lúc rồi mới chịu rời đi, Tư Đồ Ngạo đã ra lệnh đuổi người, hắn có muốn ở lại cũng không được. Chờ đến khi xe ngựa khuất dạng, nàng mới yên tâm theo hướng chỉ dẫn của lính canh đi vào Tử Địa thành.
Mùi hôi thối trong thành ngập tràn không khí khiến Tư Đồ Ngạo vô cùng khó chịu, nàng rút nước vào một miếng vải dùng để bịt mũi lại. Cảnh tượng hoang sơ tiêu điều, người nằm đầy ra đường nôn mửa khắp nơi làm Tư Đồ Ngạo rùng mình. Sau một hồi quanh quẩn mới phát hiện một chỗ có rất nhiều người tụ tập, còn có cả lính canh, khẳng định Đông Li Duệ Phàm chính ở nơi này, nàng liền tiến tới.
– Ngươi là ai? – Binh lính
– Ta là bằng hữu của Vương gia các ngươi, ta biết y thuật, hãy mau đưa ta đến gặp ngài. – Tư Đồ Ngạo.
– Ngươi là đại phu? Vậy thì tốt quá, ngươi hãy mau theo ta vào trong. – Binh lính vui mừng.
Người dân nghe thấy đại phu tới cũng kéo tới than khóc, van xin chữa bệnh nhưng đều bị binh lính ngăn cản bên ngoài.
Nơi Đông Li Duệ Phàm ở là phủ huyện đã bỏ hoang lâu ngày, cho dù có đỡ hơn những chỗ khác nhưng chung quy vẫn là nơi đổ nát. Tư Đồ Ngạo đi vào gian trong, nhìn thấy thân ảnh đang nằm trên giường, nàng lập tức tiến lại.
– Duệ vương gia. – Tư Đồ Ngạo gọi hắn.
Khuôn mặt hắn xanh xao, đôi môi trắng bệch. Khi nghe nàng gọi tên, hắn cố mở mắt, lê người ngồi dậy.
– Làm sao ngươi lại ở đây? – Đông Li Duệ Phàm vô cùng kinh ngạc.
Tư Đồ Ngạo giúp hắn ngồi dậy, mang một ít nước sạch mà nàng mang theo đem đổ ra cốc đưa tới miệng hắn ý bảo hắn uống.
– Ngươi tự cho mình là Bồ Tát sống hay sao mà lại đến cái nơi khỉ gió này. – Tư Đồ Ngạo tức giận mắng chửi, không thể phủ nhận trong lòng rất lo lắng.
– Vậy còn ngươi tại sao lại ở đây?
– Ta muốn đến Hiên Viên Quốc, khi đi ngang qua đây nghe bọn họ nói ngươi bị nhiễm bệnh nên vào xem thử ngươi chết chưa?
Đông Li Duệ Phàm trực tiếp bỏ qua những lời mỉa mai của nàng.
– Nhân lúc còn chưa có nhiễm bệnh, ngươi hãy mau rời khỏi nơi này đi, không cần lo cho ta, ta đã cho người truyền tin tới kinh thành, rất nhanh sẽ có ngự y tới.
Tư Đồ Ngạo liếc hắn, trực tiếp lôi tay hắn qua bắt mạch, mỗ vương gia giật tay lại.
– Ngươi không nghe ta nói hay sao? Mau tránh xa ta, tránh xa nơi này, đây không phải là nơi để cho ngươi đùa giỡn.
Duệ vương gia trừng mắt với nàng nhưng có thể là do khí lực suy yếu nên không đủ sức uy hiếp đối với nàng, mà cho dù đủ nghĩ chừng nàng nhất định cũng sẽ không nghe theo.
– Ngươi có đem tay đưa qua hay đợi ta đập cho ngất xỉu trước rồi mới bắt mạch?
Tư Đồ Ngạo cường hãn, Đông Li Duệ Phàm á khẩu, thối tiểu tử cứng đầu này hắn xem như chào thua, đành ngoan ngoãn đưa cánh tay ra trước.
– Chưa chết được đâu, nhưng nếu như cứ bị xổ tả cùng nôn mửa suốt thì trước sau gì cũng chết. – Tư Đồ Ngạo nói như đang nói chuyện phiếm, chẳng có gì gọi là hệ trọng.
– Ngươi biết cách chữa trị?
Tư Đồ Ngạo đưa cho hắn viên thuốc bảo hắn nuốt vào.
– Còn muốn làm anh hùng cứu thế? Ta thấy ngươi còn thua mấy binh lính đang đứng bên ngoài nữa.
– Bọn hắn cũng mới vào đây thôi, trước đó ta để bọn họ canh chừng ngoài thành, họ bọn thấy ta bị nhiễm bệnh nên chống lại quân lệnh đi vào đây. Những người cùng ta vào trước, đều bị nhiễm bệnh không thể ngồi dậy.
– Dẫn ta đi xem tình trạng của bọn họ.
Tư Đồ Ngạo đi xem một vòng, tất cả đều có biểu hiện như nhau, đều trắng bệch do nôn mửa và đi ngoài nhiều lần dẫn đến mất nước nghiêm trọng.
– Các ngươi đi vào đây có tiếp xúc trực tiếp với người bệnh hay không? – Tư Đồ Ngạo
– Không, chúng ta có mang theo đại phu đến xem xét, lúc tiếp xúc với bọn họ chúng ta đều đeo vải lên mũi, cũng chỉ dùng lương khô mang theo trên người để ăn. – Duệ vương gia.
– Vậy còn nước uống?
– Đều lấy từ con suối từ bên ngoài chảy vào.
– Cho người đưa ta đến đó xem thử.
Tư Đồ Ngạo được dẫn đến con khu vực có con suối. Nàng đi một vòng xem xét. Phần nước bên dưới đều bị nhiễm bẩn như phần nước chảy xuống nhìn thì rất trong lành. Tư Đồ Ngạo vận khinh công men theo vách núi nhảy lên đỉnh. Cũng may nàng có khinh công rất cao nếu không cũng không thể làm được chuyện này, nói như vậy tức là Đông Li Duệ Phàm còn chưa thể lên tới tận đỉnh núi để xem xét.
Sau khi bình ổn lại sức lực, nàng đi xung quanh phát hiện rất nhiều xác động chết ở trên đây, chính vì vậy mà nguồn nước mới bị nhiễm bẩn. Là vì khi dòng nước chảy gặp nhiều đá nên ngăn lại tất cả xác động vật ở lại nên mới không phát hiện nước bị nhiễm bẩn.
Tư Đồ Ngạo mất rất nhiều thời gian mới làm sạch được phần xác động vật ở trên thượng nguồn. Sau đó mới trở lại huyện phủ.
…
– Thế nào? Ngươi có phát hiện gì không? – Duệ vương gia gặng hỏi.
– Ta phát hiện rất nhiều xác động vật trên thượng nguồn con thác. Có thể là do chúng chết lâu ngày không được xử lý mới sinh ra mần bệnh hoặc có thể là do chúng di trú từ nơi khác đến và mang theo mầm bệnh.
– Vậy là nguyên nhân người dân mắc bệnh là do nguồn nước.
– Không sai nhưng theo như ta thấy thì không chỉ như vậy. Khu vực này đâu cũng bị nhiễm bẩn, từ đất, nước cho tới không khí đều nặng mùi hôi thối.
– Ngươi có cách gì không?
– Trên đường đi tới đây ta nhìn thấy nhiều người có triệu chứng giống như các ngươi nhưng nhiều người khác thì không phải. Có người bị nhiều vết đốt con trùng cắn sinh ra lở loét trên da thịt dẫn tới thối rửa, trẻ con và phụ nữ chết trong tình trạng thiếu dinh dưỡng, còn có một số người bị những căn bệnh khác nhau, ta nghĩ là do tự bản thân họ sinh bệnh…
– Chúng ta lúc đến đây cũng đi xem xét bọn họ và đưa ra những suy đoán về bệnh trạng tương tự như ngươi. Nhưng trong một lúc không thể cứu chữa cho tất cả bọn họ mà lượng nước thì hết nên buột lòng phải uống nước nên đều mắc bệnh.
– Ta đã làm sạch phần xác động vật ở thượng nguồn dòng thác, nếu để nước chảy từ đêm nay cho tới sáng mai ắt hẳn sẽ làm sạch phần nào nguồn nước. Ngày mai ta sẽ tiến hành lọc nước sạch. Có nước sạch mới có thể đẩy lùi dịch bệnh.
– Ngươi có thể lọc nước, như vậy thì tốt quá. Hôm nay ngươi đã vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi trước, mai chúng ta bắt đầu làm việc.
…