[Dịch] Ngự Linh Thế Giới - Tay sai
Trong Loạn Lâm Tập có vô số thế lực, quan hệ rối rắm, phức tạp, trong số đó, khó đụng vào nhất không phải là Vạn Thông Thương Hội, cũng không phải người của Vân gia, mà là Đỗ gia Nhị thiếu Đỗ Diệc Bằng.
Tên này là một kẻ trơ trẽn, vô liêm sĩ, chuyên ỷ thế bắt nạt kẻ yếu, lại run rẩy sợ hãi trước kẻ mạnh, đã thế hắn còn là một kẻ thù dai, hơn nữa bản thân cũng là một Huyền Đồ Luyện Khiếu kỳ, quan trọng nhất hắn có một “tòa núi lớn” để dựa vào: Đỗ gia.
Những người có thể đánh bại Đỗ Diệc Bằng thì không dám ra tay, đánh không lại hắn thì càng thêm sợ hãi. Thậm chí trong Vân gia, ngoại trừ vài vị thiếu gia thuộc chi trưởng, không ít đệ tử cũng bị tên này đả thương, đừng nói chi là trong Loạn Lâm tập này, không biết hắn đã hành hạ bao nhiêu người rồi.
Do đó, vừa nhắc tới Đỗ Diệc Bằng, hầu như ai cũng nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù cho có giận thế nào đi nữa cũng không ai dám nói ra.
Hôm nay lại nghe nói Đỗ Diệc Bằng bị người khác thu thập, tất cả mọi người trong tửu lâu đều vô cùng hiếu kì, thậm chí trên mặt không ít người còn lộ ra vẻ hưng phấn.
“Đỗ Diệc Bằng bị đánh? Không thể nào!”
“Đúng vậy, không thể nào đâu? Nơi này là Loạn Lâm Tập, người nào lại ăn gan hùm tim báo mà dám động vào Đỗ gia?”
“Thật sự bị đánh? Là ai làm? Tên kia đã “tàn” hay chưa? Đỗ gia chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này nha!”
“Đúng vậy, không biết là cuồng nhân đến từ đâu đây?”
“Hứa lão nhị nói nhanh lên, đến cùng chuyện gì đã xảy ra?”
…
Thấy đám người xung quanh đều bị hấp dẫn bởi lời nói của mình, Hứa lão nhị càng thêm đắc ý:”Tin tức này đương nhiên là thật, ta – Hứa Minh Hội – tận mắt nhìn thấy, tên chó hoang kia bị người đánh đến tè ra đầy quần, ngay cả Tàng Giới Luân cũng bị đối phương cưỡng đoạt. Ha ha ha, tên chó hoang đó, suốt ngày lấn nam bá nữ, đi khắp nơi gây chuyện thị phi, hôm qua còn thừa dịp ông chủ của ta không có nhà cướp đoạt hàng hóa của chúng ta, lần này rốt cuộc đá phải thiết bảng!Đáng đời!”
“Cái gì!? Ngay cả Tàng Giới Luân cũng bị người đoạt! Sao mà thảm đến vậy a!”
“Thảm? Cái này có gì mà thảm? Lần trước tên Đỗ cẩu đó mang theo một đám người đến xóm nghèo, ý định cướp con gái của Từ lão đầu, có người đứng ra ngăn cản, rốt cuộc bị Đỗ cẩu đánh cho trọng thương, nghe nói đến giờ vẫn phải nằm trên giường.”
“Hứa lão nhị, ngươi nhanh nói rõ ràng, cuối cùng là ai làm?”
Nghe mọi người tới tấp hỏi, Hứa Minh Hội liền ra vẻ thần bí nói: “Mọi người thử đoán xem thế nào, trong Loạn Lâm Tập này, ai lại có gan đối đầu với Đỗ gia?”
“A! Chẳng lẽ là Vân gia?”
“Rất có khả năng à! Vạn Thông Thương Hội coi trọng hòa khí sinh tài, rất ít nảy sinh tranh đấu với các thế lực khác.”
“Chắc chắn là vậy rồi, trong Loạn Lâm Tập này cũng chỉ có Vân gia dám đối đầu với Đỗ gia, hơn nữa chuyện tranh đấu giữa hai nhà Đỗ – Vân cũng không phải mới ngày một ngày hai, chỉ không biết là vị thiếu gia thiên tài nào của Vân gia làm đây? Thật sự là làm một chuyện tốt lớn nha!”
Đám đông xung quanh đều dỏng tay lên nghe đáp án, Hứa Minh Hội lại đầy mặt xấu hổ, làm sao hắn biết được là vị thiếu gia nào, người đó tuy rằng mang họ Vân, nhưng căn bản hắn chưa từng gặp qua, chắc là nhân tài mới xuất hiện của Vân gia.
Đang lúc mọi người đàm luận hăng hái, môt âm thanh không quá hài hòa vang lên trong tửu lâu:”Thiếu gia của Vân gia? Thật không? Tại sao bổn thiếu gia lại không biết, Vân gia ngoại trừ bổn thiếu gia, còn có thiếu gia khác đến Loạn Lâm Tập?”
Cùng lúc đó, một gã thiếu niên tuấn lãng được bao bọc bởi một đám hộ vệ, đi nhanh vào quán rượu.
“Ồ? Đó là ai? Thật uy phong!”
“Cái gì? Ngay cả hắn ngươi cũng không biết? Xem ra tiểu tử ngươi thật sự là lăn lộn trong Loạn Lâm tập đến hồ đồ rồi, hắn chính là đệ tử thiên tài của Vân gia – Vân Minh Hiên.”
“Vân Minh Hiên? Hắn lợi hại lắm à? Ta chỉ nghe nói qua Vân Minh Khê, ngũ khiếu chi tư, đã đi Xích Tiêu đạo quán, tiền đồ sau này bất khả hạn lượng.”
“Đúng vậy, ngoại trừ Vân Minh Khê, còn có một thiếu nữ thiên tài cực kì xinh đẹp tên Vân Thiến, nghe nói cũng là nhân vật phong vân của Vân gia. Tên Vân Minh Hiên này có lẽ cũng không tệ, nhưng so với hai vị kia vẫn kém không ít.”
…
Lời nói xung quanh truyền vào trong tai, sự đố kị trong lòng Vân Minh Hiên xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn ghét nhất là nghe thấy ba chữ Vân-Minh-Khê, đặc biệt là khi được đem ra so sánh với bản thân.
Chẳng qua, sau khi trải qua biến cố lần trước ở Vân gia, tâm tính Vân Minh Hiên đã trầm ổn hơn nhiều, cũng âm lãnh hơn nhiều, vì vậy gia chủ Vân Thừa Đức đặc biệt yêu cầu hắn đến Loạn Lâm Tập để học hỏi kinh nghiệm, nhằm chuẩn bị cho việc sau này chấp chưởng nội vụ Vân gia.
Mà lần này đi cùng Vân Minh Hiên tới đây, còn có hai huynh đệ Vân Thiếu Hoa và Vân Thiếu Kiệt. Hiện tại, hai huynh đệ này đã chính thức trở thành cân vệ của Vân Minh Hiên nên phải cùng Vân Minh Hiên đồng hành.
Đối với việc có thể đi theo Vân Minh Hiên đến Loạn Lâm Tập, Vân Thiếu Hoa và Vân Thiếu Kiệt đều tỏ ra cực kì hưng phấn. Ai cũng biết Loạn Lâm Tập này thực tế là một phường thị của Huyền giả, mỗi ngày thu vào rất nhiều Huyền thạch, chỉ cần thiếu gia tùy tiện rò rỉ ra chút ít, đã đủ cho huynh đệ bọn họ tu hành rồi.
“Kẻ nào lại dám mạo xưng là đệ tử của Vân gia để diễu võ dương ở Loạn Lâm Tập?”
Vân Thiếu Hoa phát huy chức trách của “chó ngoan” một cách hoàn hảo, ra vẻ ta đây tiến về trước, hướng về phía đám đông xung quanh nhìn lướt qua… Tuổi hắn tuy không lớn lắm, nhưng lại có Vân gia làm chỗ dựa, Huyền giả bình thường căn bản không có can đảm đối mặt, có người thậm chí còn vội vàng cúi đầu.
Hứa Minh Hội nhìn thấy có người tới, thân thể không khỏi run rẩy, vốn dĩ còn có chút say nhưng lúc này đã lập tức tỉnh táo.
“Minh… Minh Hiên thiếu gia…”
Thanh âm run rẩy kèm theo vài phần sợ hãi, Hứa Minh Hội cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, chạy vội tới trước mặt Vân Minh Hiên quỳ xuống.
“Ngươi là ai?”
Vân Minh Hiên nhàn nhạt liếc đối phương, không chút để ý. Tới đây đã hơn hai tháng, gặp qua không ít người, nhưng những người khiến hắn phải nhớ kỹ lại không có mấy ai, về phần loại tiểu nhân vật như Hứa Minh Hội, hắn căn bản là không quan tâm.
“Tiểu nhân… tiểu nhân là tiểu nhị cửa hàng của Vân gia, Hứa Minh Hội, Vương chưởng quỹ là cậu của tiểu nhân.”
Hứa Minh Hội vội vàng nói ra quan hệ của mình, hi vọng Vân Minh Hiên có thể ghi nhớ hắn.
“Ba!”
Vân Minh Hiên lập tức tặng cho đối phương một cái tát thật mạnh, khiến cho Hứa Minh Hội đầu váng mắt hoa nhìn thấy sao bay đầy trời.
Thấy cảnh này, đám đông xung quanh lập tức sững sờ.
“Thiếu… thiếu gia? Ta… ta…”
Hai mắt Hứa Minh Hội tràn đầy sợ hãi, cơn đau rát trên mặt đã tính là cái gì, nếu như đắc tội với thiếu gia của Vân gia, đời này của hắn coi như xong, đừng nói cậu của hắn sẽ bảo vệ hắn, chỉ cần không chụp chết hắn đã là may phước lắm rồi!
“Ngươi chính là tên đã làm mất hàng hóa?”
Nghe thấy câu hỏi của Vân Minh Hiên, Hứa Minh Hội liền giật mình: “Không… không phải mất, là bị người của Đỗ gia cướp đoạt, thật sự là bị bọn hắn đoạt, không liên quan đến tiểu nhân.”
“Đồ vô dụng! Tại sao Đỗ gia lại đoạt hàng hóa của ngươi mà không đi đoạt hàng hóa của người khác?”
Vân Minh Hiên lạnh lùng nói tiếp: “Đỗ gia đoạt hàng hóa của ngươi, cho thấy ngươi vô dụng, cái tát vừa rồi chỉ là một sự trừng phạt nhỏ, nếu không phải nể mặt Vương chưởng quỹ, bổn thiếu gia đã trực tiếp đánh gãy hai chân của ngươi, đem vứt vào bãi tha ma cho sói ăn.”
“Dạ, dạ, cám ơn thiếu gia! Cám ơn thiếu gia khai ân!”
Hứa Minh Hội dập đầu liên tục, đám đông chung quanh thấy vậy thì thổn thức không thôi. Xem ra làm tay sai cho ác nhân cũng không phải việc dễ dàng.
“Được rồi, được rồi, đứng lên đi!”
Vân Minh Hiên không kiên nhẫn đá đối phương lăn sang một bên, rồi lại hỏi: “Vừa rồi ngươi mới nói cái gì, Vân gia thiếu gia đánh cho tên phế vật Đỗ Diệc Bằng kia một trận? Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?”
“Hồi bẩm thiếu gia, chuyện là vầy …”
Hứa Minh Hội đang chuẩn bị thể hiện thật tốt trước mặt Vân Minh Hiên thì bỗng nhiên một hồi âm thanh huyên náo từ quán rượu ngoài phố vọng lại, kế đó là tiếng quát mắng thô tục không ngừng vang lên, cả Tây phố loạn thành một đám.