[Dịch] Ngự Linh Thế Giới - Nhanh mồm nhanh miệng
Sau hơn nửa năm, Vân Mộ cùng người của Vân gia lại một lần nữa đứng đối lập.
Chỉ là so với nửa năm trước, bây giờ Vân Mộ đã không cần phải ẩn nhẫn, cũng chẳng phải im lặng. Hắn tin tưởng dựa vào bản lĩnh của mình, không bao lâu nữa hắn sẽ quay lại Vân gia cầm về tất cả những gì thuộc về hắn, đoạt lại toàn bộ những thứ của mẹ hắn.
“Hoa nha đầu, ngươi làm sao lại kéo cả tiểu tử này xuống đây? Chẳng lẽ còn chưa đủ bận rộn?”
Nghe thấy Phạm lão nhỏ giọng hỏi, Hoa Do Liên cũng không nén nổi có chút phát bực nói ra: “Lão gia tử, ngài cũng không phải là không biết tên tiểu tử này rất có chủ kiến nha, chính hắn muốn xuống, chẳng lẽ ta lại có thể trói hắn lại sao?”
“Thằng nhóc này… Ai!”
Phạm Trọng Văn cũng nản lòng lắc lắc đầu, không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Tiểu tặc, ngươi thật đúng là dám ra đây!? Hiện tại biến ngươi…”
“Bình tĩnh – đừng nóng.”
Đỗ Diệc Bằng nhảy ra đầu tiên, hắn chửi thẳng mặt Vân Mộ nhưng không ngờ lại bị Đỗ Viễn ngăn cản lại.
Chuyện này vốn là bởi vì Vân gia mà phát sinh, lúc này Vân gia cũng ở đây, còn không tới phiên Đỗ gia bọn họ xuất đầu.
“Vân Mộ, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt!”
Sắc mặt Vân Minh Hiên âm lãnh, hắn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt càng lộ ra oán hận thật sâu.
Vân Mộ thản nhiên nhìn tên kia một cái, chẳng thèm quan tâm nói: “Gặp mặt thì sao? Lại thích ăn đòn?”
“Ngươi…”
Vân Minh Hiên kiềm chế tức giận nói: “Hừ! Thằng con hoang đừng vội đắc ý, lần trước là bản thiếu gia sơ ý khinh địch, lần này bản thiếu gia muốn chính tay phế bỏ ngươi, sau đó ném xác ngươi ra bãi tha ma!”
Trải qua nửa năm khổ tu, Vân Minh Hiên giờ đã khác xưa, không chỉ đột phá tu vi đến Ngưng khiếu sơ kỳ, càng là lĩnh ngộ ra môn huyền linh thuật thứ hai, thực lực có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, bởi vậy y rất có lòng tin đánh một trận với Vân Mộ.
“Đáng tiếc a!”
Vân Mộ đột nhiên than thở vu vơ, không khỏi khiến Vân Minh Hiên giật mình: “Ngươi đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc ta không có nhiều hứng thú với loại bại tướng như ngươi.”
“Cái gì!? Ngươi dám khinh thường ta! Một thằng con hoang như ngươi cũng dám khinh nhờn ta?!”
Lời Vân Mộ nói dường như chọt trúng chỗ đau của Vân Minh Hiên, khiến y thẹn quá hóa giận, suýt nữa mất đi lý trí.
Vân Chính Kỳ nhẹ nhàng giơ tay dằn Vân Minh Hiên lại, ra hiệu cho y lui ra, sau đó chuyển qua Vân Mộ nói: “Ngươi chính là Vân Mộ đi? Lão phu chính là nhị trưởng lão Vân gia Vân Chính Kỳ, ngươi đã bị Vân gia ta đuổi khỏi nhà, vì sao còn phải giả danh Vân gia đi gây chuyện phiền toái khắp nơi? Gây nhiễu loạn Loạn Lâm tập.”
Vân Chính Kỳ có kinh nghiệm lão luyện, hắn vừa mở miệng liền chụp cái mũ bất trung ngỗ nghịch lên đầu Vân Mộ, thoáng cái hắn liền đứng ở vị trí đạo đức chí cao.
Quả nhiên, nghe lời Vân Chính Kỳ nói, người xung quanh không khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ, có chút khinh thường đối với hành vi của Vân Mộ.
Phạm Trọng Văn đang chuẩn bị nói mấy câu, lại nghe Vân Mộ bỗng nhiên cười ra tiếng.
“Nhóc con, ngươi cười cái gì!?”
Vân Chính Kỳ có chút nổi nóng, thậm chí có loại cảm giác bị nhục nhã.
Vân Mộ ngừng cười, vẻ mặt hờ hững nói: “Nhị trưởng lão, ta nghĩ ngươi lầm rồi… Thứ nhất, ta cùng mẹ ta là tự thân rời khỏi Vân gia, không phải là bị các ngươi đuổi ra. Thứ hai, ta gọi là Vân Mộ, ta theo họ mẹ, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng có nói qua ta là người của Vân gia, ta cũng chưa từng thừa nhận thân phận Vân gia, nếu các ngươi không tin có thể hỏi vị nhị thiếu gia Đỗ gia kia. Còn về phần nhị thiếu gia vì sao lại muốn đi tìm Vân gia các ngươi gây phiền phức thì cái này phải hỏi chính hắn rồi.”
Người hai nhà Đỗ Vân biểu lộ cứng ngắc lại, không tự giác nhìn về phía Đỗ Diệc Bằng, người sau nhưng là sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Ờ hình như, ừ giống như, ách có lẽ… Tiểu tặc kia cho tới bây giờ cũng không có nói hắn là người của Vân gia? Hoàn toàn là mình cho rằng vậy, họ Vân chính là người của Vân gia.
Không xong! Bị lừa rồi!
Sắc mặt Đỗ Diệc Bằng tái mét lại, con mắt hiện rõ sợ hãi.
Nếu như Vân Mộ là người của Vân gia, vậy thì lúc trước gã dẫn người đi đập phá Tây Đường là hoàn toàn hợp lý. Nhưng nếu Vân Mộ không phải là người của Vân gia, vậy hành vi của gã thuần túy là ân oán cá nhân. Việc này sẽ khiến Đỗ gia không chỉ mất hết mặt mũi hơn nữa còn phải bồi thường toàn bộ tổn thất cho Vân gia.
Hậu quả nghiêm trọng như vậy, cũng không phải là một cái công tử bột nho nhỏ như hắn có khả năng thừa nhận.
Thật là một cái gia hỏa thành sự không có bại sự có thừa!
Mọi người nhìn thấy bộ dáng Đỗ Diệc Bằng như vậy, nào còn đoán không được chân tướng sự việc.
Lần này, vẻ mặt đám người hai nhà Đỗ Vân liền đặc sắc rồi, chí ít tại mặt ngoài, Vân gia hoàn toàn không có lí do hỏi tội Vân Mộ.
…
“Vân Mộ đúng không? Nhìn qua ngược lại là tuấn tú lịch sự.”
Đỗ Viễn nhìn Vân Mộ từ trên xuống dưới, vẻ mặt ôn hòa.
Người xung quanh nghe vậy, không khỏi lộ ra biểu tình cổ quái.
Vân Mộ đích xác là có khuôn mặt anh tuấn, nhưng ăn mặc rách rách nát nát, một thân phong trần mệt mỏi, nào nhìn ra được tuấn tú lịch sự đâu? Đây không phải là nói dối trắng trợn sao?
Vẻ mặt Đỗ Diệc Bằng nhiều ra mấy phần phức tạp, gã tuy rằng là công tử hoàn khố nhưng cũng không phải không não, sao lại không nhìn ra ý Đỗ Viễn lôi kéo.
Ngẫm lại cũng đúng, địch nhân của địch nhân là bạn.
Vân Mộ bị đuổi khỏi Vân gia, nhất định là ghi hận trong lòng, sự kiện lần này cũng theo đó mà biến hóa. Mà Đỗ gia cùng Vân gia chính là địch thủ xưa nay, hai nhà đánh nhau nhiều năm nhưng ai cũng không làm gì được ai, ai cũng không có khả năng thỏa hiệp với ai.
Bởi vì cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, mà theo biểu hiện của Vân Mộ so với đa số hậu bối của Đỗ gia đều mạnh hơn, Đỗ Viễn khó tránh khỏi sinh ra ý mời chào.
Về phần tổn thất gì gì đó thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Dù sao hai nhà Đỗ Vân không có chết người, nhiều lắm chính là tổn thất chút vật chất mà thôi, điểm tổn thất ấy Đỗ gia còn thừa nhận được.
Đương nhiên, lôi kéo quy về lôi kéo, mà lời phải nói cũng phải nói. Đỗ Viễn cũng không hi vọng mời chào một cái thuộc hạ tùy hứng làm liều, không nghe sai khiến, bởi vậy giọng điệu lão thâm trầm nói: “Chàng thiếu niên, tuy rằng ngươi cùng Vân gia có chút ân oán, nhưng mà ngươi không nên tính kế trên đầu Đỗ gia chúng ta, ngươi có biết việc mình làm đã làm hỏng quy củ Loạn Lâm tập?”
Dựa theo cách nghĩ của Đỗ Viễn, trước hết cốc đầu Vân Mộ cho hắn chút giáo huấn, sau đó hắn lại ra tay giải vây, làm cho Vân Mộ đối với Đỗ gia cảm động đến rơi nước mắt, rồi cuối cùng là một lòng một dạ bán mạng cho Đỗ gia, đôi bên vẹn toàn như thế là không thể tốt hơn.
Chỉ tiếc, với tài trí của Vân Mộ nào không nhìn ra suy nghĩ của tên kia, sao có thể để mặc lão đào hố lấp giếng?
Ngay cả người Vân gia ở một bên cũng dồn dập nhíu mày.
“Vị tiền bối này, ta nghĩ ngươi cũng lầm rồi…”
Vân Mộ khách sáo chắp tay đáp: “Từ đầu đến cuối, ta cũng không có ý nhằm vào Đỗ gia các ngươi, nhiều lắm cũng chỉ là đánh Đỗ nhị thiếu gia một trận, đoạt Tàng Giới Luân của hắn mà thôi, chưa nói tới là tính kế cái gì… Tin tưởng lấy tài đại khí thô của Đỗ gia cũng sẽ không quan tâm chút tiền nhỏ ấy chứ?”
Đỗ Viễn tức giận đến cười không ngừng: “Nói như vậy, ngươi đánh người là có lý?”
“Đúng.”
Vân Mộ gật gật đầu, lẽ thẳng khí hùng đáp: “Đỗ Diệc Bằng bắt nạt nam ức hiếp nữ, khi thiện sợ ác, làm nhiều việc ác, ta đánh thì cũng đánh rồi. Mà đáng lẽ ra Đỗ gia các ngươi hẳn nên cảm tạ ta mới đúng, nếu như để loại thiếu gia quần áo lụa là này tiếp tục gây rối thì sớm muộn sẽ có một ngày gây ra họa lớn, nói không chừng sẽ họa đến cửa nhà.”
“Cưỡng từ đoạt lý, nói xằng nói bậy!”
Sắc mặt Đỗ Viễn chuyển sang lạnh lẽo, ánh mắt dần dần âm trầm. Cứ việc lão cho rằng Vân Mộ là một nhân tài, muốn mời chào hắn, nhưng mà điều này tuyệt không có nghĩa là lão có thể khoan dung đối phương làm càn như thế.
“Nhóc con! Chuyện Đỗ gia chúng ta, tự người Đỗ gia chúng ta đến xử lý? Không tới phiên một người ngoài như ngươi chỉ trỏ!”
Mặc cho Đỗ Viễn sát ý lẫm liệt, Vân Mộ không sợ chút nào: “Đó là quy củ của ngươi, không phải của ta… Như nào? Nói đạo lý không được thì muốn động thủ ư? Hóa ra Đỗ gia cũng chỉ như thế mà thôi?”
“Ngươi láo xược!”
Đỗ Viễn giận tím mặt, muốn cho Vân Mộ một cái giáo huấn nho nhỏ, nhưng lão mới khoát tay, thân thể lại không khỏi định tại nguyên chỗ, đồng tử co rụt lại.
Trời long đất lở, biển cạn đá mòn. . .
Xác chất như núi, huyết dục vô biên…
Từng màn tràng cảnh kinh khủng hiện lên ở trước mắt Đỗ Viễn, giống như bản thân hắn lạc vào trong kỳ cảnh, khó mà thoát ra.