[Dịch] Nghịch Lân - Thành chủ Giang Nam
Là thành chủ của Giang Nam thành, mỗi ngày Yến Bá Lai đều rất bề bộn.
Nhưng mà mặc dù là như thế nhưng ông vẫn quyết định nói chuyện với Yến Tương Mã con trai của mình một chút.
Ông thoáng nhìn qua bức “ Hổ Khiếu quần sơn đồ” ở góc tường do danh sư Tần Khoái Ngữ vẽ, sau đó tay nâng chén trà trên bàn lên miệng, nhấp một miếng, nói:
-Cổ nhân chú ý Long Hổ tinh thần, Long đã bị tàn sát hết , nhưng thật ra Mãnh Hổ vẫn đang ung dung tự tại núi rừng. Tần Khoái Ngữ không hổ là danh sư ở đế quốc, vẽ vài nét bút đã làm lộ ra được sư uy nghiêm của Hổ Vương, mỗi lần quan sát bức họa này là có thể làm cho lòng người trở nên rộng rãi, khí phách vô hạn.
Yến Tương Mã biết phụ thân đã xử lý xong văn kiện, vội vàng đi tới nói:
-Phụ thân chính là Hổ Vương ở Giang Nam thành, gầm lên một tiếng, quần hùng tại Giang Nam thành trầm mặc , bọn đạo chích khấu đầu
-Nịnh họt.
Bộ dáng Yến Bá Lai vân đạm phong khinh.
-Ô Nha là do con giết sao?
-Đúng vậy, phụ thân.
Yến Tương Mã cười nói:
-Tên Ô Nha kia tự tìm đường chết , cũng dám tập kích Tiểu Tâm muội muội . Gần đây phủ thành chủ đã phát ra tất cả các hiến binh để tuy tìm tung tích của Ô Nha, con cũng muốn giúp phụ thân, báo thù cho muội muội. Vì thế liền phái những người tâm phúc bên cạnh đi tìm tung tích của Ô Nha, không nghĩ tới là bọn họ đã tìm được manh mỗi, bọn con đã tìm hiểu nguồn gốc , sau đó bày ra Thiên La Địa Võng , rồi đánh chết.
-Giết Ô Nha ở đâu?
-Nhà Lý Mục Dương.
-Là bạn học của Tiểu Tâm sao?
-Vâng, phụ thân.
Yến Bá Lai ngửa mặt trầm tư , tầm mắt không có bất kỳ tiêu điểm , thanh âm trầm thấp nói:
-Hai lần tập kích đều có quan hệ với người gọi là Lý Mục Dương kia, thân phận của Lý Mục Dương kia sạch sẽ sao?
-Phụ thân, con đã tìm người điều tra, tuyệt đối sạch sẽ, tuyệt đối không phải là quân cờ do Tông gia hay Lục gia xếp ở Giang Nam thành.
Yến Bá Lai ánh mắt của trở nên nghiêm nghị lại , thấp giọng quát nói:
-Là ai nói cho con biết lần ám sát này là do người của Tống gia hay Lục gia phái tới?
-Phụ thân , loại chuyện này còn không thể nói cho con biết sao? Trừ Tông Lục hai nhà…
-Câm miệng , không có chứng cớ , sau này chớ có nhắc lại chuyện như vậy.
-Con cũng không phải nói lung tung, ở trước mặt phụ thân nên con mới thận miệng nói, hiện tại ở trong phòng chỉ có 2 cha con chúng ta.
-Ở trước mặt ta cũng không không cho suy đoán lung tung , dính líu công kích người khác, nhớ kỹ, đây là đại kị.
-Vâng.
Yến Tương Mã cúi đầu, tiếp nhân lời dạy bảo của phụ thân.
Lúc này sắc mặt của Yến Tương Mã mới dịu đi, mới nhìn Yến Tương Mã, nói:
-Ô Nha xếp thứ 20 ở trên bảng xếp hạng sát thủ ở đế quốc, thực lực không kém. Con chỉ là Cao Sơn trung phẩm, lấy sức của một người như con làm sao có thể giết chết được Ô Nha?
-Cũng không phải chỉ có một mình con, còn có đám người Lý Đại Lộ. Cha cũng biết thực lực của đám người Lý Đại Lộ rất khá, chỉ là con người hơi ngu xuẩn một chút mà thôi.
-Con đã tìm ra tung tích của Ô Nha, tại sao không báo cho phủ thành chủ? Tại sao không bàn bạc với ta mà tự tiện nhảy xuống bóc lệnh truy nã?
Yến Bá Lai như có điều suy nghĩ nhìn Yến Tương Mã , nói:
-Con có gì đang giấu ta sao?
Vẻ mặt Yến Tương Mã hơi cứng lại, nháy mắt lại khôi phục tự nhiên , cười ha hả nói:
-Con có gì mà giấu cha đâu? Con không báo cho phủ thành chủ là bởi vì thời gian không kịp, cha cũng biết bản lĩnh của Ô Nha, hắn tới vô ảnh đi vô tung, tốc độ giết người lại nhanh. Con gặp phải hắn, sau đó cũng có cơ hội để thở dốc, lại càng không thể phái người để làm giảm bớt thực lực bên người nữa. Lại nói treo thưởng là do phủ thành chủ bố cáo ra ngoài, là do phụ thân đại nhân tự mình dùng ấn, sau khi giết Ô Nha tự nhiên con sẽ đi lĩnh thưởng, nếu không lấy tính cách của phụ thân thì nhất định sẽ không để cho con đi lấy 2000 kim tệ kia.
-Con có biết sau khi con nhận công lao này thì người ở sau màn sẽ nhìn chằm chằm vào con không? Con cũng phải nhận lấy sự trả thù của bọn hắn nữa.
-Phụ thân, con là ai?
“—— “
-Con là Yến Tương Mã, là con trai của Yến Bá Lai thành chủ của Giang Nam thành này, cha con uy danh hiển hách , trấn thủ nhất phương, con tự nhiên cũng muốn đỉnh thiên lập địa , không sợ hãi . Còn về đám cặn bã chỉ biết đứng sau lưng đâm chọt kia, con sẽ để bọn hắn vào mắt sao? Bọn hắn có bản lĩnh thì nhảy ra trước mặt mà dùng đao thật thương thật PK với con đi, xem con có bóp nát trứng chim của bọn hắn không?
-Hồ đồ.
Yến Bá Lai đập bàn một cái:
-Con xem đây là trò đùa của trẻ con sao?
Yến Tương Mã vẻ mặt thành thật nhìn cha của mình , nói:
-Con không cảm thấy đây là trò đùa nhưng mà đây là trách nhiệm do con gánh lấy.
Yến Bá Lai nhìn chằm chằm nhi tử một lúc lâu , khoát tay áo , nói:
-Đi ra ngoài đi .
-Vâng, phụ thân .
Yến Tương Mã há mồm muốn nói , cuối cùng cũng không nói lời nào , xoay người hướng tới bên ngoài đi đến .
“Két”
Trong phòng truyền đến tiếng của cơ quan.
Từ giữa bức “ Hổ Khiếu quần sơn đồ” phân thành hai, vách tường ở giữa xuất hiện một chỗ trống, một nam nhân mặc áo bào trò đi ra.
Hắn đi đến trước mặt của Yến Bá Lai nhìn Yến Bá Lai nói:
-Thành chủ , việc này thiếu gia liên lụy sâu, chỉ sợ sẽ có hậu hoạn .
Yến Bá Lai đẩy ghế ra đứng lên , có chút phiền não đi tới đi lui trong thư phòng , nói:
-Việc này Thôi gia đã không có kết luận, thế nhưng nó lại ở trong quấy rối phong vân, thực sự là làm cho ta tức giận, xem ra bình thường đã không dạy dỗ nó rồi.
-Kế tiếp chúng ta phải làm sao?
Yến Bá Lai nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trầm ngâm thật lâu , nói:
-Thứ nhất, việc cần thiết nhất chính là phái người bảo hộ an toàn của Tương Mã. Nó có chút năng lực để tự vệ nhưng mà còn thiếu rất nhiều .
-Vâng.
-Thứ hai là phải bảo vệ an toàn của Tiểu Tâm, hai ngày nay Tiểu Tâm không đi ra ngoài cũng là chuyện tốt. Thi tốt nghiệp trung học đã xong , mấy ngày nữa người của Thôi gia sẽ đến đón Tiểu Tâm trở về. Đế đô sẽ gió giục mây vần , thế cục khó dò , chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến .
-Vâng.
-Thứ ba, tiếp tục đi thăm dò một chút về Lý Mục Dương, nếu như tất yếu phải vậy thì ta sẽ tự rat ay.
-Thành chủ Lý Mục Dương là quân cờ của nhà người khác?
Hắc bào nam nhân trầm giọng hỏi:
-Thiếu gia điều tra , tôi cũng đã điều tra, hết thảy tư liệu đều rất bình thường, tìm không thấy bất kỳ sơ hở gì.
-Tìm không thấy sơ hở gì nói không chừng chính là sơ hở lớn nhất .
Vẻ mặt Yến Bá Lai lạnh lung, nói:
-Có thể giết chết cao thủ như Ô Nha, tại sao lại là một phế vật được?
-Vâng.
Hắc bào nam nhân trầm giọng nói .
Yến Bá Lai nhẹ nhàng thở dài , nói:
-Tương Mã cả ngày chơi bời lêu lổng chung quy không phải chính đồ , lần này Tiểu Tâm hồi kinh, để cho nó đi tới Thiên Đô một lần đi.