[Dịch] Nghịch Lân - Sơ hiện tài năng
– Sao em ( cậu) lại tới đây?
Thấy Thôi Tiểu Tâm đứng ở trước cửa, cả Lý Mục Dương cùng Yến Tương Mã trăm miệng một lời hỏi.
Thôi Tiểu Tâm lại mở trừng hai mắt , hé miệng cười khẽ , nói:
– Hai người đây là tâm hữu linh tê sao?
Yến Tương Mã hung hăng trừng mắt nhìn Lý Mục Dương một cái , chạy đến trước mặt Thôi Tiểu Tâm, nói:
– Em họ, sao em lại đến đây? Giữa trưa không về nhà ăn cơm sao?
– Anh họ có thể đến, em không thể đến sao?
Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm nghi ngờ nhìn Yến Tương Mã, nghĩ thầm chẳng lẽ chuyện mà Lý Mục Dương lo lắng là bởi vì Yến Tương Mã đến đây gây chuyện sao.
Vừa rồi ở bên ngoài nàng đã thấy được đám hộ vệ do Yến Tương Mã nuôi, nếu như Yến Tương Mã đến đây tìm Lý Mục Dương gây chuyện thì hôm nay mình đến đây là một chuyện đúng rồi.
– Làm sao như vậy được?
Vẻ mặt Yến Tương Mã mang theo nụ cười ôn nhu, nói:
– Anh tới, em cũng tới, anh biết em họ là bạn tốt của Mục Dương. Bạn học chung lớp đi chung một vòng cũng là một chuyện tốt, lúc trước khi còn đi học thì anh cũng có khá nhiều bạn thân a.
Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm ngạc nhiên, nàng như có suy nghĩ nhìn Yến Tương Mã, nói:
– Vậy tại sao anh họ lại đến đây?
Thôi Tiểu Tâm biết nhà của dì mình biết rõ tung tích của nàng như lòng bàn tay.
Lần trước khi trở về anh họ còn nói chuyện nàng ôn tập giúp Lý Mục Dương, mà dì nhỏ của nàng cũng đã dùng một ít lễ vật để tặng cho Lý Mục Dương, để cảm kích ơn cứu mạng của Lý Mục Dương, sau đó mọi người liền cả đời mà không qua lại với nhau nữa.
Gia đình phú quý , làm sao nguyện ý có quan hệ với gia đình bình thường được?
Đương nhiên là bọn họ càng sợ mình nảy sinh tình cảm với Lý Mục Dương, đây là một chuyện rất hoang đường, chẳng lẽ chỉ là bởi vì mình nói chuyện vài câu với bạn học trai trong lớp thì có thể kết luận là mình thích hắn sao?
Điều này sao có thể?
Chỉ là Yến Tương Mã hôm này làm sao vậy? Xem vẻ mặt của anh ấy thì cũng không giống như là giả vờ.
– Anh đến thăm Lý Mục Dương a.
Yến Tương Mã cười cười:
– Lần trước em họ bị tập kích , ít nhiều là có Mục Dương đồng học liều mạng cứu giúp, phần ân tình này Thôi gia cùng Yến gia đều phải nhớ kỹ trong lòng . Vừa lúc mấy ngày nay tương đối rãnh rỗi , cho nên anh liền tới thămLý Mục Dương. Ha ha ha, không nghĩ tới anh cùng cậu ta nhất kiến như cố , thật là hợp nhau .
Thôi Tiểu Tâm càng lo lắng, nhìn vào ánh mắt của Yến Tương Mã, hỏi:
– Anh họ, anh không uống lộn thuốc chớ?
O >
Nháy mắt vẻ mặt của Yến Tương Mã biến thành thế đó.
Hắn trừng to mắt nhìn Thôi Tiểu Tâm , nói:
– Em họ, sao em biết anh uống nhầm thuốc? Chẳng lẽ chuyện này đã truyền nhanh như vậy sao?
– Anh họ…
Thôi Tiểu Tâm nhíu mày , bất mãn nói:
– Rốt cuộc là anh đang nói cái gì?
– Chuyện anh uống nhầm thuốc a.
Yến Tương Mã kích động, tức giận không được , nói:
– Em họ, em còn chưa nói cho anh biết tại sao em biết chuyện anh uống nhầm thuốc. Lý Tư Niệm không ra ngoài, hai vị trưởng bối cũng vẫn ở nhà . Sau khi trở về Lý Mục Dương cũng không có đi ra ngoài, tại sao em họ lại biết chuyện anh uống nhầm thuốc?
Dừng một chút, Yến Tương Mã cẩn thận mà hỏi:
– Chắc là không còn người nào biết chuyện này đó chứ?
– Anh họ…
Thôi Tiểu Tâm đã tức giận rồi, tuy rằng trước kia anh họ cũng bà lơn nhưng hôm nay lại rất quá mức.
Thôi Tiểu Tâm căn bản là nghe không hiểu hắn đang nói bậy bạ gì . Chẳng lẽ hắn đang cố ý nói sang chuyện khác?
Lý Mục Dương cười đến gập cả người, đi đến trước mặt Thôi Tiểu Tâm, kể lại chuyện Yến Tương Mã uống nhầm thuốc cho Thôi Tiểu Tâm nghe.
Thôi Tiểu Tâm cũng cười không ngừng , nói:
– Anh họ, thân thể anh không sao chứ?
Yến Tương Mã hận không thể tìm một cái lỗ nhanh chóng chui vào , bất mãn với hành động mật báo này của Lý Mục Dương, nói:
– Lý Mục Dương, cậu thật quá mức, cậu nhờ tôi chiếu cố người nhà cho cậu, vì muốn giải độc chướng kia nên tôi đã nấu thuốc giải độc, nếu không phải là muốn nhận được sự tin tưởng của bọn họ, để bọn họ biết được đây là thuốc giải độc thì tôi cũng đã không tự mình uống thuốc rồi.
Lý Mục Dương cười vui vẻ hơn, chắp tay nói với Yến Tương Mã:
– Vâng vâng, cảm ơn Yến đại thiếu, đại ân đại đức khó mà quên được.
– Độc chướng?
Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm lạnh xuống, hỏi:
– Ô Nha đến đây sao?
Yến Tương Mã kinh hãi , đánh giá sân, cả sân đã được dọn dẹp, vết máu trên tường và dưới đất đã bị xóa sạch, trừ những vết nứt ở trên tường ra thì hoàn toàn nhìn ra dấu vết có người khác đến.
Chẳng lẽ bởi vì câu nói của mình là Tiểu Tâm đoán được Ô Nha đến đây sao?
Yến Tương Mã trừng mắt nhìn Lý Mục Dương, ý bảo vấn đề này để hắn ứng phó , cười nói:
– Ô Nha? Tại sao Ô Nha lại tới nơi này?
– Anh cười rồi.
Thôi Tiểu Tâm nói.
– Đúng vậy, anh cười, hề hề, chẳng lẽ anh không thể cười sao?
– Nếu không phải anh muốn che giấu cái gì thì khi em hỏi Ô Nha có đến đây không thì anh nên tỏ ra ngưng trọng, đề phòng mới đúng. Bởi vì gần đây các anh luôn tìm chỗ ở của Ô Nha, hơn nữa anh còn nói chuyện thuốc giải độc chướng. Sau khi em bị Ô Nha tập kích thì em đã để chú Ninh tìm tại liệu liên quan đến Ô Nha, em biết hắn am hiểu nhất là triệu hoán Huyết Nha và Ám Hắc mê chướng.
Tầm mắt Thôi Tiểu Tâm quét tới quét lui ở trong sân, lại nhìn Lý Mục Dương, nói:
– Ô Nha đến, bởi vì hắn đã đổi mục là cậu, vì cậu đã cứu tôi nên hắn muốn trả thù, đúng không?
Yến Tương Mã dại ra nửa ngày , nhìn Lý Mục Dương hỏi:
– Cậu thực sự muốn kết hôn với một người con gái thông minh như vậy sao?
– Tôi…
Nghe những lời nói này sắc mặt Lý Mục Dương đỏ ứng, ra vẻ tức giận nói:
– Yến Tương Mã, anh nói gì đó? Khi nào thì tôi nói…
– Ý của cậu là không muốn?
Yến Tương Mã liếc Lý Mục Dương một cái , rất là khinh bỉ mà nói .
– Tôi…anh…
Lý Mục Dương mới biết yêu, thích Thôi Tiểu Tâm cũng là mối tình đầu của hắn.
Hắn chon tâm sự này ở sâu trong lòng, giống như là một con gà mái đang ấp trứng, đợi một ngày nào đó sẽ nở ra một chú gà con.
Nghe Yến Tương Mã nói ra tâm sự của mình ở trước mặt mọi người, điều này làm Lý Mục Dương xấu hổ mặt đỏ tai hồng, hai tay xoắn xít không biết để ở nơi nào cho phải .
– Anh họ…
Thôi Tiểu Tâm cũng có chút ngượng ngùng , cái cổ trắng noãn khẽ ửng đỏ, bất quá nàng che dấu rất tốt, trên mặt lại không có quá nhiều diễn cảm.
– Nếu anh còn nói bậy thì em sẽ về mét với dì nhỏ.
– Được được, anh sai rồi, anh đầu hàng.
Yến Tương Mã rất sợ vị mẫu thân đại nhân ở nhà, nói:
– Không phải là anh có lòng muốn giúp sao/
Thôi Tiểu Tâm nghi ngờ liếc mắt nhìn Yến Tương Mã một cái , sau đó nhìn về phía Lý Mục Dương nói:
– Dì và chú sao rồi? Tư Niệm sao rồi? Có bị thương không? Cậu thì sao? Ô Nha bây giờ đang ở đâu?
– Cha mẹ không sao cả, Tư Niệm cũng không sao, tôi không có việc gì.
Lý Mục Dương nhìn vào Thôi Tiểu Tâm, nói:
– Bất quá bọn họ đã uống thuốc giải độc, sợ là hiện tại không có biện pháp xuống dưới gặp khách .
– Ô Nha đâu?
Thôi Tiểu Tâm nhìn Lý Mục Dương, hỏi.
– Hắn sao?
Lý Mục Dương Lý Mục Dương xin giúp đỡ mà nhìn về phía Yến Tương Mã .
– Bị anh giết rồi.
Yến Tương Mã nói tiếp.
– Hả?
Con mắt của Thôi Tiểu Tâm đảo quanh trên người Yến Tương Mã.
– Là bị anh giết.
Yến Tương Mã nói:
– Em cũng biết trong thời gian này anh đã luôn tìm tung tích của Ô Nha, thật vất vả dò thăm tin tức của hắn , lại không dám đả thảo kinh xà . Sau đó hắn lại chui đầu vô lưới chạy tới nhà của Lý Mục Dương, anh liền liền mang theo hộ vệ lại đây bày ra Thiên La Địa Võng. Hắc hắc, dám khi dễ em họ, anh tự nhiên không tha cho hắn . Em cũng biết , gần đây công phu của anh tiến bộ thần tốc, đại chiến với tên Ô Nha kia chừng 300 hiệp, sau đó dùng Đả Long nhãn đâm mù mắt của hắn rồi chưởng vào ngực của hắn.
Thôi Tiểu Tâm trầm mặc thật lâu rồi cúi người thật sâu với Lý Mục Dương, nói:
– Xin lỗi là tôi mang phiền phức đến cho cậu.
– Tuyệt đối đừng như vậy
Lý Mục Dương nhanh chóng đưa tay đi đỡ
Thôi Tiểu Tâm đứng thẳng lưng, nhìn Yến Tương Mã , nói:
– Anh họ, nếu anh là người giết Ô Nha thì anh hãy đến phủ thành chủ báo lĩnh thưởng.
Ánh mắt của nàng trở nên sắc bén, thanh âm êm dịu lại mang theo quyền uy:
– Nếu có người dám nghi ngờ năng lực của anh thì hãy làm cho hắn vĩnh viễn im miệng lại.