[Dịch] Nghịch Lân - Chết rồi.
Một quyền Phá Thương khung !
Trong viện bạch quang lóe ra , nháy mắt thế giới bóng tối đã biến mất trở thành ban ngày.
Ám Hắc mê chướng bị phá giải, sương mù màu đen chung quanh bay ra .
Có gió mát phất phơ thổi , có ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào.
Lý Mục Dương có thể thấy được góc tường đã xuất hiện một khe nứt có thể thấy được vết máu trên ván cửa, có thể thấy được vườn hoa đã bị phá hủy, còn có cha mẹ và em gái ở sau lưng.
Hắn có thể nghe được tiếng ngựa xe như nước bên người, còn có người cao giọng hô ai mua hồ lô đường không/
Giống như là từ Địa Ngục về tới nhân gian , trước mắt có sắc thái , trong lỗ tai nghe được sinh cơ .
Tìm được đường sống trong chỗ chết may mắn khiến người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Huyết Nha cảm thấy một quyền này của Lý Mục Dương quá nguy hiểm cho nên vuốt cánh bay về phía cánh cửa Hư Không.
Nhưng có rất nhiều Huyết Nha đã chậm một bước, bởi vì thân thể Ô Nha đã té ngã xuống đất, mà cánh cửa Hư Không cũng biến mất.
Ô Nha bị thương quá nặng , chân khí trong cơ thể đã khó mà chống đỡ được sự tồn tại của cánh cửa Hư Không.
Nhưng con Huyết Nha còn sống liền cảm thấy kinh hoảng, bay quanh vài vòng trong sân sau đó chui vào thân thể của Ô Nha ở dưới đất.
Chỉ có nơi này mới có thể cảm nhận được khí tức hắc ám quen thuộc.
Chúng nó không thích ban ngày , không thích ánh sáng . Thật sự nếu không trốn chạy thì chẳng mấy chốc chúng nó sẽ bị ánh mắt trời thiêu cháy.
Chúng nó không muốn chết a.
Thân thể Ô Nha lại một lần nữa dựa vào tường, nôn ra từng ngụm máu.
Trong phổi của hắn bị thương nghiêm trọng, hiện tại ngay cả khí lực đứng lên cũng không có .
Đám Thực Thi Huyết Nha này bày về phía hắn, vẻ mặt của hắn tỏ ra hoảng sợ, đồng tử trợn lên , muốn đuổi bọn nó đi.
Đáng tiếc , cánh tay hắn đã không có bất kỳ khí lực
– Lý Mục Dương , cứu ta —– Lý Mục Dương , mau cứu ta , giúp ta đuổi bọn chúng đi…
Ô Nha lớn tiếng hướng Lý Mục Dương cầu cứu .
Lý Mục Dương trừng mắt con mắt đỏ ngầu , thở hổn hển.
Một con Huyết Nha bổ tới, xé rách một miếng thịt ở trên mặt Ô Nha.
– A…
Ô Nha đau kêu thành tiếng , hô:
– Lý Mục Dương , giết ta . Mau giết ta .
Lý Mục Dương đứng bất động tại chỗ , giống như là không có nghe được tiếng kêu thảm của Ô Nha.
Chứng kiến có đồng bạn được thịt, những con Huyết Nha khác lại càng thêm điên cuồng.
Chúng nó đánh về phía mặt, ngực , cánh tay , đùi… của Ô Nha, từng miếng mà xé rách da thịt của hắn.
– A…A…
Nha đau muốn chết , nằm trên mặt đất càng không ngừng quay cuồng muốn đuổi Huyết Nha đi .
Nhưng mà khi hắn lăn ra thì đã làm lộ cái lưng, đám Huyết Nha này rất có kinh nghiệm, móng vuốt liền bấu vào, xé rách quần áo trên lưng, sau đó dùng mỏ nhọn mà xé từng miếng thịt trên lưng của Ô Nha.
– Lý Mục Dương , giết ta —- cầu xin ngươi giết ta…
Lần đầu tiên Ô Nha cảm thấy hối hận.
Đây là cảm giác rất mâu thuẫn, khi hắn dưỡng thương xong thì liền muốn tìm đếm Lý Mục Dương để báo thù nhưng mà giờ khác hắn hắn lại hy vọng mình đừng nên đến, đừng đến tiểu viện này, càng đừng tìm Lý Mục Dương để trả thù.
– Ngươi đáng chết.
Lý Mục Dương tàn nhẫn mà nói.
Hắn cực hận tên sát thủ này , đương nhiên sẽ không cứu hắn hoặc là giết hắn .
Hắn càng hy vọng đám Thực Thi Huyết Nha này xé từng miếng thịt của Ô Nha, uống hết máu của Ô Nha, để cho xương cốt của hắn không còn một mảnh, chính nhưng lời uy hiếp của Ô Nha mới vừa nãy.
Một một dạng khổ hình cũng phải làm cho hắn tự mình nhấm nháp .
– Lý Mục Dương, rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi là quái vật nào?
Ô Nha lớn tiếng gào thét . Nếu không làm rõ ràng vấn đề này hắn chết cũng không nhắm mắt .
Lý Mục Dương cười lạnh , đi từng bước về phía Ô Nha.
Đám Huyết Nha này rất sợ Lý Mục Dương, thấy Lý Mục Dương đi tới thì nhanh chóng vỗ vội cánh bay đi .
Lý Mục Dương nhìn từ trên xuống, hỏi:
– Ngươi rất muốn biết sao?
– Nói cho ta biết.
Ánh mắt Ô Nha cầu xin Lý Mục Dương, nói:
– Lý Mục Dương , mau nói cho ta biết . Bằng không ta chết cũng không cam tâm.
Sát thủ nổi tiếng trên bảng sát thủ lại bị một tên thiếu niên vô danh tiểu tốt giết chết. Kết quả như vậy —- không , sỉ nhục như vậy thật sự để cho hắn khó có thể chịu đựng .
– Ta là…
– Là cái gì?
Ô Nha hỏi.
– Ta sẽ không nói cho ngươi.
Lý Mục Dương cười lãnh khốc , vẻ mặt mang máu nói:
– Ngươi càng muốn biết , thì ta càng không nói cho ngươi biết . Ta muốn ngươi mang theo tiếc nuối đi tìm chết , ta muốn cho ngươi chết không cam lòng…
– Lý Mục Dương…
Ô Nha mở to hai mắt , trong con mắt đều tràn ra máu.
Hắn không nghĩ đến tên thiếu niên này lại ác như vậy, không nghĩ tới lòng của hắn độc như vậy .
Chẳng lẽ tên tiểu tử này cũng là đi ra từ học viện sát thủ? Mặc dù học viện sát thủ là nơi lãnh khốc vô tình, tâm tính như vậy cũng có thể trở thành người nổi bật, có thể trở thành Vua sát thủ sau này.
Lý Mục Dương xoay người sang chỗ khác , đi tới chỗ của cha mẹ và em gái của mình.
Hắn cần xem tình huống của bọn họ , xem xem thân thể của bọn họ cóbị thương tổn nghiêm trọng hay không.
Đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất .
Lý Mục Dương vừa mới xoay người rời đi , đám Huyết Nha lại bay về phía Ô Nha.
Một con Huyết Nha muốn mổ mắt của Ô Nha, Ô Nha nhanh chóng đưa tay để chặn .
Vì thế liền có vô số Huyết Nha dừng ở trên cánh tay của hắn, nháy mắt da thịt trên cánh tay của Ô Nha đã bị bọn nó xé rách.
Ô Nha vươn cánh tay đầy máu tươi muốn đuổi đám Huyết Nha này đi nhưng đám Huyết Nha lại ăn mặt của hắn , ăn càm của hắn.
Một con Huyết Nha thừa dịp hắn chưa chuẩn bị , một phát đã mổ một con mắt của hắn.
– A…A…
Ô Nha càng giãy dụa càng vô lực, Ô Nha càng phản kháng càng yếu ớt.
Nháy mắt Ô Nha đã bị đám Huyết Nha bao lấy.
Chờ đến khi đám Huyết Nha bay đi thì sát thủ Ô Nha đã biến mất.
Chính như hắn nói như vậy , ngay cả xương cốt đều không có để lại .
Như là cho tới bây giờ đều chưa có tới.
“Két”
Cửa sân đã bị người dùng móc câu mở.
Một giọng nói nhỏ thật thà của một người đàn ông vang lên:
– Thiếu gia, đã mở cửa rồi, huynh đệ của tôi trước đây là kẻ trộm có tiếng ở Giang Nam thành, cả Giang Nam thành này không có cánh cửa nào mà hắn không mở được.
– Hắn có thể mở khóa nhà ta sao?
Thiếu gia lên tiếng hỏi .
– Đó là đương nhiên.
Giọng nói tạm dừng một chút, nói:
– Không thể nào, nhà của thiếu gia là nhà nào? Gia đình giàu có , không chỉ có có khoá , còn có cao thủ Tinh Không cấp trấn thủ, tên phế vật như hắn cũng muốn vào nhà của thiếu gia sao? Sợ là ở ngoài 3000 dặm cũng đã bị phát hiện rồi tát một cái chụp chết.
– Cả Giang Nam thành có bao nhiêu dặm? Lý Đại Lộ lúc nói chuyện thì ngươi động não một chút được không? Nịnh nọt cũng cần chỉ số thông minh.
Thiếu gia phi thường bất mãn nói .
– Dạ dạ dạ . Thiếu gia nói đúng . Sau này tôi sẽ cố gắng, nhất định sẽ tung ra những lời vuốt mông ngựa hay nhất, thiếu gia, mời ngài vào.
Lúc nói chuyện, cửa sân đã bị người đẩy ra.
Yến Tương Mã phe phẩy cây quạt vào cửa , chân trái mới vừa đi vào thì ánh mắt của Yến Tương Mã đã tiếp xúc với ánh mắt như máu của Lý Mục Dương.
– Lý Mục Dương?
Yến Tương Mã xoay người sang chỗ khác , gõ vào đầu của Lý Đại Lộ, chửi ầm lên:
– Ngươi cái tên phế vật này, không phải ngươi nói người huynh đệ của ngươi mở cửa là người khác không biết sao? Ngươi xem trong sân đi…
Yến Tương Mã ngừng nói, hắn nghe được mùi máu tanh nồng đậm.
– Đóng cửa.
Yến Tương Mã nói .
– Vâng thiếu gia.
Lý Đại Lộ mang theo một đám tiểu đệ đi theo sau Yến Tương Mã chuẩn bị đi vào, sau đó chuẩn bị đóng cửa lại.
– Đi ra ngoài.
Yến Tương Mã nói.
– Vâng, thiếu gia mà thiếu gia, air a ngoài?
– Các ngươi đều đi ra ngoài .
Yến Tương Mã nói.
– Thiếu gia hãy để cho bọn tôi đi theo thiếu gia, sân này có chút tà môn.
Lý Đại Lộ đã nhận ra nguy hiểm , vội chắn trước thân thể của Yến Tương Mã, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Mục Dương
– Cút ra.
Yến Tương Mã lại nói.
– Dạ dạ dạ, chúng tôi cút ra ngoài đây.
Lý Đại Lộ xoay người thối lui , đóng cửa lại rồi mang theo một đám tiểu đệ chạy ra.
Yến Tương Mã nhìn Lý Mục Dương , Lý Mục Dương cũng nhìn chằm chằm Yến Tương Mã .
– Vốn tôinghĩ đến bắt cóc cậu.
Yến Tương Mã nói.
Lý Mục Dương không trả lời , ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Yến Tương Mã .
Lệ khí khó tiêu , nhiệt huyết khó thở .
Hắn không biết ý đồ đến đây của Yến Tương Mã, thậm chí không rõ ràng mối quan hệ giữa Yến Tương Mã và tên sát thủ kia. Nếu tên sát thủ kia là người do Yến Tương Mã phái tới, vậy hắn liền lưu lại đám người này, mọi người không chết không ngừng .
– Cậu đừng nhìn tôi như vậy.
Yến Tương Mã khép quạt lại, nói:
– Cậu muốn làm gì?
– Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi tới đây là vì muốn bắt cóc cậu.
Yến Tương Mã vô cùng thẳn thắn nói .
– Quả nhiên giống như mình đoán.
Lý Mục Dương ánh mắt lãnh liệt , đi về phía Yến Tương Mã.
– Nè Lý Mục Dương, cậu không nên làm xằng làm bậy, mọi người có chuyện thì hảo hảo mà nói, cậu không nên động tay động chân.
Thấy được ánh mắt đỏ ngẩu của Lý Mục Dương, Yến Tương Mã bắt đầu trở nên chột dạ, nói:
– Không phải là cậu muốn bắt cóc tôi đó chứ?
– Ngươi đang chết.
Lý Mục Dương nói:
– Toàn bộ các ngươi đều đáng chết.
Phảm là người làm hại người nhà của Lý Mục Dương đều là những kẻ đáng chết.
– Tại sao chúng ta đáng chết? Không phải là tôi chỉ muốn bắt cóc cậu thôi sao? Làm sao mà đáng chết rồi?
Yến Tương Mã cảm giác mình rất ủy khuất.
– Nè, ý của cậu là nói còn có người khác muốn đến bắt cóc cậu?
Tầm mắt của hắn nhìn về vết máu cùng thi thể Huyết Nha ở phía sau lưng Lý Mục Dương, vẻ mặt hoảng sợ, kinh hô:
– Ô Nha đã tới sao?
– Đã tới.
Lý Mục Dương nhìn chằm chằm ánh mắt của Yến Tương Mã, muốn nhìn ra quan hệ giữa Yến Tương Mã và Ô Nha.
– Người đâu ?
Yến Tương Mã mở quạt ra, bộ dạng như cùng liều mạng với ai đó, đối phó với cao thủ như Ô Nha, vô luận là có chú trọng bao nhiêu cũng không đủ:
– Đạp phá thiết hài vô mịch xử , đắc lai toàn bất phí công phu . Hắn dám can đảm tập kích người nhà của Yến gia thì phải chuẩn bị tinh thần để trả giá đi. Ô Nha, không nên rút đầu làm rùa đen, đi ra chịu chết đi .
– Hắn chết rồi.
Lý Mục Dương nói.