[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện - Chương 441: Trong hầm băng chim bay tuyệt tích
Cho dù là người già ở hồ Thư Giản như Chương Diệp, cũng không ngờ được trận tuyết hôm nay, chẳng những rất lớn mà còn lâu như vậy. Khí thế dào dạt kia, quả thật giống như muốn mặt nước hồ Thư Giản cao thêm một thước.
Tuyết lớn báo hiệu năm được mùa. Đây không chỉ là một câu ngạn ngữ dân gian, cũng thích hợp dùng cho mấy vạn tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản. Đối với linh khí và thủy vận của hồ Thư Giản, những loại nước từ trời rơi xuống như mưa tuyết sương mai, dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt. Có lẽ các hòn đảo đều muốn trận tuyết lớn này chỉ rơi vào trên đầu mình, đây không phải hoa tuyết mà là tiền hoa tuyết, cả một đống tiền thần tiên.
Trên thực tế đã có không ít tu sĩ địa tiên bay lên trời, thi triển pháp thuật thần thông, dùng các loại bản lĩnh gia truyền giúp hòn đảo nhà mình chiếm lấy lợi ích thật sự.
Đông chí hôm nay (từ ngày 22 tháng 12 đến ngày 5 tháng 1), dựa theo tập tục quê nhà, phủ Xuân Đình đã gói sủi cảo.
Một ngày trước đó, cá chạch nhỏ cuối cùng đã áp chế được thương thế, lặng lẽ trở lại trên bờ. Sau đó vào hôm nay, Cố Xán bảo nó đi gọi Trần Bình An đến phủ ăn sủi cảo. Lúc nói chuyện, Cố Xán và mẹ đang bận rộn ở bếp lò. Hôm nay nhà bếp của phủ Xuân Đình, còn lớn hơn hai nhà tổ ở ngõ Nê Bình của Cố Xán và Trần Bình An cộng lại.
Trên đường tới sơn môn, cá chạch nhỏ cũng rất tò mò. Cố Xán nói Trần Bình An muốn đưa cho mình một món đồ, rốt cuộc là gì?
Nghe nói mười ngày gần đây Trần Bình An ít giao du với bên ngoài, gần như không bước chân ra khỏi nhà, thỉnh thoảng lộ diện cũng chỉ mở cửa, nhìn cảnh sắc tuyết lớn phủ kín hồ vài lần, rất khác với lúc trước đi dạo xung quanh hồ Thư Giản.
Nó vẫn còn hơi sợ Trần Bình An. Ban đầu trùng phùng ở thành Trì Thủy, là loại kính sợ bản năng liên quan đến cơ sở đại đạo. Sau khi Trần Bình An đánh một trận với Lưu Lão Thành, cá chạch nhỏ được Trần Bình An đặt tên là Thán Tuyết lại càng sợ.
Từ đáy lòng nó vẫn thích chủ nhân Cố Xán hơn, vẫn luôn cảm thấy may mắn vì năm xưa Trần Bình An đã tặng nó cho Cố Xán. Ở bên cạnh Trần Bình An, hôm nay nó sẽ càng dè dặt.
Đến nhà rồi, cá chạch nhỏ Thán Tuyết nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng nói khàn khàn của Trần Bình An từ bên trong truyền ra:
– Cửa không cài, vào đi, cẩn thận đừng đạp hư tấm đá xanh.
Thán Tuyết mở cửa, khí lạnh ngoài cửa tích lũy từ trận tuyết lớn rét đậm, theo đó tràn vào trong nhà.
Lúc đầu nó không để ý, bởi vì nó trời sinh gần gũi yêu thích thời tiết cực lạnh trong bốn mùa. Nhưng khi nhìn thấy Trần Bình An sắc mặt nhợt nhạt sau bàn sách bắt đầu ho, nó lập tức đóng cửa lại, vòng qua tấm đá xanh lớn như tấm thảm trong thư phòng phủ đệ Cố Xán, rụt rè đứng ở gần bàn sách:
– Tiên sinh, Cố Xán bảo tôi tới gọi ngài đến phủ Xuân Đình ăn sủi cảo.
Trần Bình An đã dừng bút, trên đầu gối đặt một lồng than bằng trúc ruột đồng tự chế, dùng để sưởi ấm, hai lòng bàn tay mượn than lửa xua đuổi cái lạnh, áy náy nói:
– Ta sẽ không đi, lát nữa ngươi hãy giúp ta xin lỗi Cố Xán và thím một tiếng.
Thán Tuyết dịu dàng nói:
– Nếu tiên sinh lo lắng gió tuyết bên ngoài, Thán Tuyết có thể giúp một chút.
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Bỏ đi.
Thán Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt của Trần Bình An, lập tức từ bỏ ý định.
Trần Bình An hỏi:
– Có biết vì sao lại đặt tên cho ngươi là Thán Tuyết không?
Thán Tuyết lắc đầu.
Trần Bình An chậm rãi nói:
– Băng và than không thể cùng một lò, đây là đạo lý trẻ con đều hiểu, đúng không?
Thán Tuyết gật đầu.
Trần Bình An nói:
– Cho nên than và tuyết cùng một lò, còn có thể thân cận gần gũi, rất đáng quý, đây là điều đầu tiên. Điều thứ hai là ta có tư tâm, nhìn thấy ngươi lại nhắc nhở chính mình, tặng ngươi cho Cố Xán đã từng là hành động tặng than trong tuyết, nếu như…
Hắn ngừng nói, nhấc một tay lên khỏi lồng than, cầm một con dao khắc trên bàn. Thán Tuyết là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, mặc dù thân bị trọng thương nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, nhìn thấy động tác này cũng không kìm được mí mắt hơi run rẩy.
Trên bàn đặt một thanh đao trúc và vỏ trúc đêm qua vừa mới làm xong. Vốn định nhờ Tăng Dịch thích cảnh tuyết giúp đỡ, đi tới đảo Tử Trúc xin hoặc mua một cây trúc. Nhưng lại nghĩ tới đao trúc làm bằng trúc xanh dường như vẫn đẹp hơn một chút, còn đao và vỏ làm bằng trúc tía, đeo ở bên hông thì hơi màu mè. Hắn bèn thay đổi chủ ý, bảo Tăng Dịch tùy ý chặt một cây trúc xanh ở đảo Thanh Hiệp mang về.
Trần Bình An làm đao và vỏ suốt đêm. Còn lại rất nhiều vật liệu thừa, được hắn gọt thành một đống thẻ trúc nhỏ, trên bàn đặt mấy thẻ trúc trống không. Có điều khác với những thẻ trúc đã khắc chữ trước đây, những thẻ trúc mới làm ở đảo Thanh Hiệp này hình dáng không giống nhau, kích cỡ không đều, dày mỏng khác nhau.
Lúc này Trần Bình An cầm con dao khắc do cửa tiệm ở kinh thành Đại Tùy tặng kèm, lựa ra một thẻ trúc dài nhất. Từ vị trí gần một đầu thẻ trúc, nhẹ nhàng dùng một dao cắt đứt, chia làm hai khúc dài ngắn khác nhau. Sau đó lại cầm đoạn dài, nhiều lần cắt đứt, những khe hở kia giống như đốt của một cây trúc xanh.
Trong ngõ nhỏ khói bếp lượn lờ, bên cạnh bờ ruộng dưới ánh mặt trời, hai căn nhà tổ ở ngõ Nê Bình, phủ Xuân Đình nguy nga lộng lẫy, hồ Thư Giản không có pháp luật.
Nhìn cảnh này, mặc dù Thán Tuyết không biết Trần Bình An đang làm gì, rốt cuộc đang đẽo gọt cái gì, nhưng vẫn cảm thấy bất an.
Con hậu duệ chân long đối diện với Lưu Lão Thành cũng không sợ hãi, lúc này lại giống như trẻ con phạm sai lầm sắp bị phạt, đứng trước một thấy giáo ở trường học, chờ thước đánh xuống lòng bàn tay.
Trần Bình An không ngẩng đầu, chỉ nhìn chăm chú vào thẻ trúc nhiều lần bị cắt đứt kia:
– Quê nhà chúng ta có một câu tục ngữ, đó là “ngó sen không qua cầu, trúc không qua kênh rạch”. Ngươi đã từng nghe chưa?
Thán Tuyết do dự một thoáng, nhẹ giọng nói:
– Ở động tiên Ly Châu, linh trí vẫn chưa mở. Đến đảo Thanh Hiệp rồi, nô tỳ mới bắt đầu thật sự ghi nhớ. Sau đó ở phủ Xuân Đình, đã nghe mẹ của Cố Xán thuận miệng nhắc tới.
Trần Bình An cuối cùng ngẩng đầu lên, cười nói:
– Tính tình giống hệt như Cố Xán. Có điều những học vấn ẩn ý này là học từ thím đúng không?
Thán Tuyết im lặng không trả lời, lông mi khẽ run, nhu nhược đáng thương.
Trần Bình An nói:
– Đối với Cố Xán, ta đã hai lần tự vấn lương tâm cảm thấy hổ thẹn. Còn đối với thím, xem như đã trả hết nợ rồi. Hiện giờ chỉ còn lại ngươi thôi, cá chạch nhỏ.
Thán Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt màu hoàng kim dựng thẳng, nhìn chằm chằm vào tiên sinh sổ sách ngồi phía sau bàn.
Trong nhà sát khí nặng nề, còn hơn cả gió tuyết gào thét ngoài cửa.
Mình hôm nay đang suy yếu, nhưng hắn thì tốt hơn chỗ nào? Càng giống một con ma bệnh hơn mình.
Một khi liên quan đến đại đạo và sống chết, nó sẽ không sơ suất. Ngoại trừ hai chuyện này, nó có thể làm tùy tùng đi theo Trần Bình An, bảo sao nghe vậy, đối xử với hắn giống như nửa chủ nhân, vô cùng tôn kính.
Trong chuyện này, nó và Cố Xán chẳng phải là trời sinh hợp ý, đại đạo tương đồng.
Trần Bình An ho một tiếng, cổ tay rung lên, đặt một sợi dây thừng màu vàng lên bàn, cười nhạo nói:
– Làm sao, hù dọa ta à? Không bằng xem thử kết cục của đồng loại ngươi.
Thán Tuyết chỉ nhìn một cái đã nhận ra lai lịch của sợi dây thừng màu vàng kia, lập tức sợ hãi.
Những tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản khác, đừng nói là đại tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh như Lưu Chí Mậu, cho dù là địa tiên cảnh giới Kim Đan như Du Cối, nhìn thấy món pháp bảo này cũng tuyệt đối sẽ không kinh hãi như nó.
Trần Bình An để dao khắc trong tay xuống, cầm dây trói yêu luyện chế từ râu của lão giao long cảnh giới Nguyên Anh ở khe Giao Long, vòng ra bàn sách, chậm rãi đi về phía nó:
– Đương nhiên không phải ta tự tay giết chết con giao long già cảnh giới Nguyên Anh này, thậm chí dây trói yêu cũng là do một người khác ở núi Đảo Huyền, nhờ bằng hữu luyện chế giúp ta. Người giết lão giao long là một vị đại kiếm tiên, người sang tay nhờ người khác luyện chế là một vị đại kiếm tiên khác. Lão giao long trấn giữ thế giới nhỏ, đã sắp bước vào cảnh giới Ngọc Phác, vẫn có kết cục như vậy. Cố Xán có thể không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết hồ Thư Giản quá nhỏ với ngươi? Chỉ sẽ càng ngày càng nhỏ mà thôi.
Trần Bình An đứng trước người nó:
– Ngươi giúp Cố Xán giết đây giết đó, giết đến hứng thú, giết đến sảng khoái tràn trề, mưu cầu cái gì? Đương nhiên đại đạo của các ngươi quan hệ mật thiết, ngươi sẽ không hãm hại Cố Xán. Chỉ là ngoại trừ thuận theo bản tâm của hai bên, suốt ngày làm xằng làm bậy, ngươi còn muốn giúp Cố Xán đứng vững gót chân, lại giúp Lưu Chí Mậu và đảo Thanh Hiệp thôn tính cả hồ Thư Giản. Đến lúc đó ngươi có thể ăn hết nửa phần thủy vận của hồ Thư Giản, làm cơ sở để đánh bạc lớn một trận, mạo hiểm bước vào cảnh giới Ngọc Phác, đúng không?
Một tay Trần Bình An cầm dây trói yêu, tay kia vươn một ngón ra, chọc mạnh vào trán của Thán Tuyết:
– Chén lớn bao nhiêu thì đựng cơm bấy nhiêu, chút đạo lý này cũng không hiểu? Thật không sợ no chết sao?
Vẻ mặt Thán Tuyết giận dữ, cả người run rẩy. Nó rất muốn đưa một vuốt ra, móc lấy trái tim của gã ma bệnh trước mắt này.
Nhưng nó không dám.
Bên trong có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là thanh nửa tiên binh hôm nay được treo trên tường, chứ không phải là tình nghĩa gì. Thậm chí sâu trong nội tâm, nó còn phát giác được trên người Trần Bình An có một tia khí tức trấn áp bẩm sinh kỳ lạ.
Lúc đầu nó tưởng lầm là do cơ duyên đại đạo năm xưa, sau đó nó mới phát hiện không chỉ như vậy.
Bởi vì ánh mắt và năm tháng, trong chuyện này nó kém xa một đồng loại khác, đó là tổ sư khai sơn Ngô Ý của phủ Tử Dương nước Hoàng Đình. Ngô Ý chỉ là địa tiên cảnh giới Kim Đan, đã có thể nhìn thấu chân tướng, trên người Trần Bình An có nhân quả chém giết giao long quấn quanh.
Còn như vì sao lại dày nặng như vậy, Ngô Ý cũng không biết, không nghĩ ra. Người duy nhất có thể đoán được đại khái là cha cô, lão giao long vạn năm đã tới thư viện Lâm Lộc núi Phi Vân làm phó sơn chủ, chỉ tiếc lão sẽ không nói rõ với đứa con gái này.
Trần Bình An nhiều lần chọc vào đầu Thán Tuyết:
– Ngay cả cách làm một kẻ xấu thông minh cũng không biết, thật cho rằng mình có thể sống lâu sao?
– Ngươi đi Kiếm Khí trường thành xem thử, mỗi trăm năm một trận chiến, địa tiên kiếm tu phải chết bao nhiêu người? Ngươi đã thấy kiếm của Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết chưa? Ngươi đã thấy A Lương bị một quyền của Đạo lão nhị đánh trở về thế giới Hạo Nhiên, lại trả một quyền đánh cho Đạo lão nhị bay vào thế giới Thanh Minh chưa? Ngươi đã thấy kiếm tu Tả Hữu dùng một kiếm san bằng khe Giao Long chưa? Ngươi đã thấy tu sĩ cảnh giới Phi Thăng Đỗ Mậu đứng đầu Đồng Diệp châu, thân chết đạo tan như thế nào chưa?
Trần Bình An thu tay, không ngừng ho, khàn giọng nói:
– Ngươi chỉ mới gặp một Lưu Lão Thành cảnh giới Ngọc Phác, thiếu chút nữa đã chết rồi.
Thán Tuyết thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi. Sát ý trong cặp mắt màu vàng óng càng lúc càng đậm, nó cũng không thèm che giấu.
Khóe miệng Trần Bình An nhếch lên, nhìn chằm chằm vào con hậu duệ chân long trước giờ luôn thuận buồm xuôi gió này:
– Rốt cuộc là vì sao, khiến ngươi và Cố Xán cảm thấy giết người là không sai, mình bị giết cũng là chết không nuối tiếc?
– Loại người như Cố Xán, loại giao long như ngươi, còn có loại người nhìn có vẻ khôn khéo như mẹ của Cố Xán. Có biết không, nếu ta không quen biết với các ngươi, cho dù ta đi qua hồ Thư Giản, cho dù ta chỉ có chút tu vi này, cho dù ta không xuất ra một quyền hay đâm ra một kiếm, chỉ uống trà tán gẫu với bọn người Lưu Chí Mậu, Lưu Lão Thành, đảo chủ đảo Lạp Túc, làm mua bán với bọn họ, ta ở lại hồ Thư Giản mấy năm, các ngươi đã có thể chết mấy lần rồi?
Thán Tuyết cười lạnh nói:
– Vậy thì ngươi giết đi? Sao lại không giết?
Nó dường như trong nháy mắt trở nên rất vui vẻ, mỉm cười nói:
– Ta biết, Trần Bình An ngươi có thể đi tới hôm nay, ngươi thông minh hơn Cố Xán quá nhiều. Ngươi quả thật là tâm tư cẩn thận, mỗi bước đều đang tính toán, thậm chí ngay cả lòng người nhỏ bé nhất cũng đang nghiên cứu. Nhưng như vậy thì thế nào? Không phải đại đạo sụp đổ rồi sao?
– Trần Bình An, ngươi có biết đêm đó tâm tình của Cố Xán thế nào không? Ngươi nói rằng tu hành xảy ra sự cố nên mới thổ huyết, Cố Xán không thông minh bằng ngươi, nhưng cũng không tính là ngốc, thật sự không biết ngươi đang nói dối sao? Dù gì ta cũng là cảnh giới Nguyên Anh, chẳng lẽ không nhìn thấu thân thể ngươi đã xảy ra vấn đề rất lớn?
– Có điều Cố Xán lại nhu nhược, dù sao hắn chỉ là một đứa trẻ mới lớn, không dám hỏi. Còn ta thì không muốn nói, bởi vì thực lực của ngươi yếu hơn một phần, ta sẽ bớt sợ ngươi hơn một phần. Sự thật chứng minh ta đã sai một nửa, không nên chỉ xem ngươi là một kẻ dựa vào thân phận và bối cảnh.
– Ôi chao, đúng như Trần tiên sinh nói, ta rất ngu ngốc, không hề thông minh. Nhưng vận may của ta không tệ, đoán đúng phân nửa, không nhiều không ít. Ngươi chỉ dựa vào thực lực bản thân, lại có thể ngăn cản được Lưu Lão Thành. Sau đó ta đã sống sót, còn ngươi bị thương nặng, người này xuống thì người kia lên. Hiện giờ ta có thể dùng một tay đánh chết ngươi, giống như đánh chết đám sâu kiến kia, chết rồi cũng không thể làm thức ăn tẩm bổ.
Trần Bình An tiện tay ném dây trói yêu lên bàn, hai lòng bàn tay khép lại, cũng cười nói:
– Như vậy thì đúng rồi, những lời này không nói ra miệng, ta cũng cảm thấy mệt thay ngươi. Ngươi giả vờ thật sự không tốt, ta lại nhìn được rõ ràng, hai ta trong lòng đều mệt mỏi. Bây giờ thật ra chúng ta đang trên cùng một sợi dây rồi.
Thán Tuyết nheo mắt lại:
– Bớt giả thần giả quỷ ở đây đi.
Trần Bình An vươn một bàn tay ra, năm ngón tay mở rộng:
– Cộng thêm Tăng Dịch, tính là sợi dây thứ tư. Ngươi và ta, chỉ hai chúng ta, thực ra có thể tách riêng ra, trở thành sợi dây thứ năm.
Thán Tuyết cười lạnh nói:
– Trần Bình An, chắc không phải ngươi giao tiếp nhiều với những âm vật kia, bị thần kinh rồi chứ? Hay là tẩu hỏa nhập ma? Dứt khoát không thèm quay đầu, một hơi chuyển sang gia nhập ma đạo? Thế nào, dã tâm bừng bừng, muốn học theo thành chủ thành Bạch Đế kia? Bắt đầu từ việc trở thành quân chủ hồ Thư Giản?
– Cũng không phải không có khả năng. Trần đại tiên sinh quen biết nhiều nhân vật lợi hại như vậy, dựa vào bọn họ, có gì mà không làm được. Con cá chạch nhỏ ta đây còn không lọt vào pháp nhãn của tiên sinh, đứng trước những chỗ dựa sau màn cao vút tận mây của tiên sinh, chỉ tùy ý dùng một ngón tay là có thể nghiền chết ta rồi.
Trần Bình An cười cười, là thật lòng cảm thấy những lời này rất thú vị, lại cung cấp cho mình thêm một khả năng trên nhận thức. Như vậy sợi dây của hai bên, đường nhánh sẽ càng rõ ràng.
Hắn vừa cười như vậy, không khí giương cung bạt kiếm trong nhà liền nhạt đi mấy phần.
Trần Bình An đưa tay ra hiệu cho Thán Tuyết ngồi xuống nói chuyện, còn mình thì xoay người đi thẳng tới bàn sách, quay lưng về phía đối phương.
Thán Tuyết không ra tay, cũng không dời bước:
– Trần tiên sinh đã là người đọc sách thích nói quy củ, vậy ta đứng nói chuyện là được rồi.
Trần Bình An ngồi trở về ghế dựa, cầm lồng than, đưa tay sưởi ấm, sau đó xoa tay, hà một hơi:
– Kể với ngươi một chuyện nhỏ. Năm xưa ta vừa rời khỏi động tiên Ly Châu, đi tới Đại Tùy xa xôi. Sau khi rời khỏi trấn Hồng Chúc không lâu, trên một chiếc thuyền đã gặp được một người đọc sách có tuổi. Ông ta cũng bênh vực lẽ phải một lần, rõ ràng là người khác vô lý trước, lại muốn ngăn cản ta nói lý sau.
– Năm đó ta lại không nghĩ ra, nghi hoặc vẫn luôn đè ở trong lòng. Hôm nay phải quy công cho hồ Thư Giản các ngươi, đã có thể hiểu được suy nghĩ của ông ta rồi. Ông ta chưa chắc đã đúng, nhưng tuyệt đối không sai đến mức như ta cảm thấy. Mà khi đó ta nhiều nhất chỉ là không sai, lại chưa chắc đã đúng bao nhiêu.
Trần Bình An mỉm cười vươn một ngón tay ra, vẽ một vòng tròn:
– Trên giang hồ, uống rượu là giang hồ, hành hung là giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa là giang hồ, gió tanh mưa máu cũng là giang hồ. Trên sa trường, ngươi giết ta, ta giết ngươi, khẳng khái đi chết được xây nấm mộ là sa trường, chôn sống mười mấy vạn binh lính đầu hàng là sa trường, di chỉ chiến trường cổ nơi anh linh âm binh không muốn tiêu tan cũng là sa trường.
– Trong triều đình, xử lý quốc sự, cứu giúp dân chúng, cúc cung tận tụy là triều đình. Hoạn quan can dự, làm loạn quốc gia, lang sói nắm quyền là triều đình. Quân chủ nhỏ tuổi, lòng người lo lắng, phu nhân buông rèm chấp chính cũng là triều đình.
– Trước đây một người từng kể với ta, ở quê nhà đất lành Ngẫu Hoa, có người vì muốn cứu phụ thân phạm pháp, đã kêu gọi bằng hữu giết chết tất cả quan binh. Kết quả được xem là người hiếu thảo, cuối cùng còn làm quan lớn, lưu danh sử xanh.
– Lại có người vì tình nghĩa, sau khi nghe kể lại cái chết của bằng hữu, lập tức bôn ba ngàn dặm, trong một đêm tự mình giết chết cả nhà kẻ thù của bằng hữu kia, dưới đêm trăng thoát ra trở về. Kết quả được xem là hào kiệt đương thời, hiệp nghĩa khí phách. Hắn bị quan phủ truy sát ngàn dặm, dọc đường được người người cứu giúp. Người này khi còn sống được vô số người ngưỡng mộ, sau khi chết thậm chí còn được xếp vào Du Hiệp Liệt Truyện.
Trần Bình An vẽ một vòng tròn lớn hơn:
– Lúc đầu ta cũng không đồng ý, cảm thấy nếu gặp phải loại người này, ta dùng hai quyền đánh chết cũng ngại dư thừa một quyền. Có điều hiện giờ đã nghĩ rõ, khi đó đây chính là nếp sống lệ làng của cả thiên hạ, là tổng hợp của tất cả học vấn, giống như đã va chạm với học vấn của từng ngõ Nê Bình, từng trấn Hồng Chúc và thành Vân Lâu, dung hợp và hiển hóa. Đây chính là lời dạy trong nhà, quy ước bản địa, trật tự công cộng và phong tục lương thiện của niên đại đó, cả nhân thế đều thừa nhận.
– Chỉ là theo thời gian trôi đi, tình hình đã có biến hóa, tất cả đều đang thay đổi. Nếu ta sống ở thời đại đó, thậm chí cũng sẽ sinh lòng ngưỡng mộ với loại người này. Đừng nói là một quyền đánh chết, không chừng gặp mặt còn sẽ ôm quyền thi lễ với hắn.
– Có một lão đạo nhân, tính kế ta sâu nhất cũng ở chỗ này. Lão chỉ cho ta xem ba trăm năm dòng chảy thời gian. Hơn nữa ta dám khẳng định, đó là một đoạn thời gian trôi qua khá chậm, còn là một đoạn nước sông thế đạo khá hoàn chỉnh, vừa lúc xem đến thỏa thích, không nhiều cũng không ít. Nếu là ít, sẽ không nhìn ra sự tuyệt diệu của đường nhánh học vấn mà lão đạo nhân tôn sùng. Nếu là nhiều, sẽ muốn trở lại học vấn văn mạch của một lão tiên sinh.
Dường như hôm nay Trần Bình An rất sợ lạnh, vai cụp xuống, hai tay không rời khỏi lồng than, mỉm cười nói:
– So với lão ta và một đạo sĩ “trẻ tuổi” khác, những thần tiên Đạo gia đứng trên đỉnh núi thật sự, ngươi hay Lưu Chí Mậu quả thật kém xa không chỉ vạn dặm.
Trần Bình An hất cằm, chỉ vào Thán Tuyết:
– Trong bản tính bản tâm, nên có một mảnh đồng ruộng nội tâm như vậy, cực kỳ lầy lội. Mặc cho nguồn nước của ngươi có trong vắt, giống như nước của kênh rạch, chỉ cần chảy vào ruộng đất sẽ vẩn đục. Chẳng hạn gần như tất cả mọi người, sâu trong nội tâm đều sẽ tự mâu thuẫn mà không biết. Hồ Thư Giản chính là một ví dụ tốt nhất, so với ba bốn tranh đấu năm xưa, hoặc là quê hương vô ưu của Ngai Ngai châu, vừa lúc là hai cái cực đoan.
– Thế nào, có phải nghe không hiểu? Vậy ta sẽ nói một số chuyện mà ngươi miễn cưỡng nghe hiểu được.
– Lúc phải phân biệt đúng sai, khi một người đặt mình bên ngoài, không ít người sẽ bỏ qua thị phi, chỉ khăng khăng thiên vị kẻ yếu. Bọn họ bẩm sinh không thích kẻ mạnh, chỉ hi vọng kẻ mạnh rơi xuống thần đàn. Thậm chí bọn họ còn trách móc người tốt, mong muốn một thánh nhân đạo đức xuất hiện tì vết, đồng thời rất tôn sùng khi kẻ ác ngẫu nhiên làm việc thiện.
– Đạo lý thực ra không phức tạp, đây là chúng ta đang tranh giành cái “nhất” nhỏ kia, cố gắng cân bằng, không để một nhóm người chiếm cứ quá nhiều. Chuyện này không liên quan nhiều đến thiện ác. Tiến thêm một bước mà nói, đây thật ra cũng có ích cho mọi người chúng ta. Càng cân bằng phân chia cái “nhất” lớn kia, không ai đi được quá cao quá xa, cũng không ai ở vị trí quá thấp.
– Giống như… châu chấu trên một sợi dây, con lớn nhảy cao và xa, con yếu bị kéo tới trước. Cho dù bị sợi dây kia kéo đi, trên đường không ngừng va đập, bể đầu chảy máu, thương tích khắp người, nhưng sẽ không bị tụt lại phía sau. Nếu biết bảo bọc cho nhau, sẽ không dễ bị chim nhỏ mổ ăn.
– Cho nên vì sao trên đời có nhiều người thích nói đạo lý như vậy, nhưng khi người bên cạnh không chiếm lý, bọn họ lại âm thầm vui vẻ, đó là do bản tính của đồng ruộng nội tâm ở đây. Khi thế đạo biến thành nói lý phải trả giá càng nhiều, không nói lý lại thành tiền vốn để sống yên phận. Ở bên cạnh loại “kẻ mạnh” này, sẽ có thể cùng nhau kiếm được càng nhiều lợi ích thực tế, cái gọi là “giúp thân không giúp lý” chính là như vậy.
– Chẳng hạn như mẹ của Cố Xán ở bên cạnh Cố Xán và ngươi, thậm chí là ở bên cạnh Lưu Chí Mậu, ngược lại sẽ cảm thấy an ổn. Cũng không phải nói trong chuyện này, bà ta… sai nhiều đến đâu. Chỉ là bắt đầu từ một đường nhánh không tính là sai, không ngừng kéo dài ra, giống như ngó sen và cây trúc, sẽ xuất hiện các loại xung đột với quy củ đã định.
– Nhưng các ngươi sẽ không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này. Các ngươi chỉ sẽ nghĩ cách phá cầu, lấp đầy kênh rạch. Cho nên ta đã nói với Cố Xán, hắn đánh chết nhiều người vô tội như vậy, thực ra chính là những Trần Bình An ta và Cố Xán hắn ở ngõ Nê Bình năm xưa. Nhưng hắn vẫn không nghe lọt.
– Ta ở nơi này đã làm nhiều chuyện như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày nước xuống đá lộ, vốn là muốn Cố Xán hắn mở to mắt nhìn cho thật kỹ. Đạo lý không nghe thì tùy hắn, nhưng Trần Bình An ta ở đây ngoại trừ giúp hắn, đồng thời giúp chính mình sửa sai bù đắp, còn muốn khiến hắn hiểu được một đạo lý ngoài sách vở. Tại hồ Thư Giản, nhiều nhất hai năm, sau khi một tu sĩ đứng ở địa vị cao, không cần dựa vào lạm sát kẻ vô tội để lập uy, vẫn có thể sống càng an ổn, đứng càng cao hơn Cố Xán hắn.
Thán Tuyết muốn nói lại thôi.
Trần Bình An cười nói:
– Thế nào, muốn nói ta có chỗ dựa đông đảo, pháp bảo trong tay quá nhiều? Ngươi và Cố Xán không thể so được với ta? Vậy ngươi có nghĩ tới không, ta làm thế nào lấy được những thứ này? Từng chữ nói cho các ngươi nghe, các ngươi cũng sẽ không hiểu. Bởi vì nói rồi, đạo lý các ngươi đều hiểu, nhưng lại không làm được, có phải rất thú vị không?
– Đây là do bản tâm, khi tâm tính của các ngươi bắt đầu định hình giống như phôi đồ sứ, bên cạnh lại không có người khuyến thiện. Nhưng cũng không quan trọng, cho dù có một người như vậy bên cạnh, ta thấy cũng chỉ uổng phí thời gian. Nói những chuyện này đã chẳng có ích gì. Quan trọng là các ngươi thậm chí không biết cách làm một kẻ xấu thông minh, cho nên càng không muốn, cũng không biết phải làm một người tốt thông minh thế nào.
Con cá chạch nhỏ kia cắn chặt môi, trầm mặc một lúc, câu nói đầu tiên là:
– Trần Bình An, ngươi không nên ép ta phải giết ngươi bây giờ!
Trần Bình An hơi nghiêng đầu, cười hỏi:
– Vì sao phải giết ta? Giết ta rồi, ngươi và Cố Xán, còn có phủ Xuân Đình, chẳng phải sẽ mất đi một chỗ dựa sao? Nhìn xem, vừa rồi nói ngươi ngốc, còn xấu xa đến mức ngu xuẩn, không thừa nhận à?
Dưới bàn chân Thán Tuyết vang lên tiếng giày ma sát nhẹ vào mặt đất.
Trần Bình An nhìn mà không thấy, có tai như điếc, chỉ vào chỗ ở của thiếu niên Tăng Dịch sát vách:
– Bên đó là một người tốt, tuổi tác cũng không lớn, học thứ gì cũng rất chậm. Nhưng ta vẫn hi vọng hắn có thể dùng thân phận người tốt, tiếp tục sống ở hồ Thư Giản, chỉ là sẽ không nhẹ nhàng, nhưng vẫn có hi vọng. Đương nhiên nếu ta phát hiện không thể thay đổi được hắn, hoặc những thứ bị ngươi gọi là lòng dạ và mưu tính, vẫn không thể bảo đảm cho hắn sống tiếp, ta sẽ để hắn rời đi, dùng phương pháp mà hắn am hiểu nhất, tự sinh tự diệt ở hồ Thư Giản.
Đã từng có một tình tiết, Trần Bình An xách ghế trúc, Tăng Dịch lại hoàn toàn không phát giác, quên xách ghế trúc vào nhà. Đây là do thiếu niên Tăng Dịch không hiểu tình đời, tuổi tác còn nhỏ, tính tình thật thà chất phác, trong mắt không nhìn rõ sự việc. Có điều lúc tu hành lại phân tâm, nương theo ánh mắt của Trần Bình An nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện này khiến Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ.
Nhưng vẫn có thể giải thích được, bởi vì trẻ người non dạ, rèn luyện thiếu sót, vẫn có thể chờ Tăng Dịch trưởng thành. Trên bàn cờ, mỗi bước đều chậm mà không sai, vậy không cần nghĩ nhiều đến thắng bại nữa, chung quy phần thắng sẽ lớn hơn. Nhưng lỡ may ông trời thật muốn người chết, vậy thì chính là số mệnh. Giống như Trần Bình An đã nói với Tăng Dịch, đến lúc đó chỉ cần không thẹn với lương tâm, cứ việc oán trời trách người.
Nhưng có một chuyện khiến Trần Bình An cảm khái nhất, đó là Tăng Dịch phải tự phát giác được đầu mối, không thể nói ra công khai. Cho nên lần đầu tiên trên tâm tính, Trần Bình An buộc phải lặng lẽ nhắc nhở thiếu niên tâm tư dao động kia, nói thẳng cho hắn biết, hai bên chỉ là quan hệ mua bán, không phải thầy trò, Trần Bình An cũng không phải người truyền đạo và người hộ đạo của hắn.
Nếu nói tính tình của Tăng Dịch không tốt, vậy thì không đến nỗi như vậy. Vừa lúc trái ngược, sau khi trải qua kiếp nạn sinh tử, hắn vẫn còn tình cảm với sư phụ và đảo Mao Nguyệt. Đây là một trong số lý do chủ yếu mà Trần Bình An chịu giữ hắn bên cạnh, không hề kém hơn căn cốt tu hành và tư chất quỷ đạo của Tăng Dịch.
Nhưng ngay cả một Tăng Dịch như vậy, thiếu niên hồ Thư Giản có thể khiến Trần Bình An loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của mình năm xưa, nếu nghiên cứu tỉ mỉ, cũng không thể qua nổi khảo nghiệm hơi nặng nề.
Tính cách của Tăng Dịch nhìn như hoàn toàn trái ngược với Cố Xán, lời nói hành động và quá trình nội tâm tiếp theo của hắn, vốn là đường dây thứ tư mà Trần Bình An muốn quan sát cẩn thận. Nhưng khi sự tình thật sự ập đến, Trần Bình An vẫn làm trái với dự tính ban đầu. Hắn hi vọng Tăng Dịch sẽ không đi lệch, từ giữa hai đầu thước đo “tự mình giành” và “người khác cho”, tìm được một điểm đặt chân, tâm tính sẽ không dao động.
Nhưng cũng không sao, trong lúc nhúng tay, hắn đã đồng thời sửa đổi một chút hướng đi của đường nhánh kia. Vẫn là sợi dây cũ, chỉ là quỹ tích xoay chuyển một chút mà thôi. Vẫn có thể tiếp tục quan sát hướng đi, chỉ xuất hiện một chút sai lệch trái với mong đợi.
So với con đường máu tươi đầm đìa của cô gái trước mắt, quá nửa sẽ đi vào tối tăm, sợi dây của Tăng Dịch, nhân sinh của thiếu niên, vẫn tràn đầy vô số khả năng, vẫn có cơ hội hướng thiện.
Còn như một ngày nào đó gặp phải tai họa kiếp nạn, nước trong đồng ruộng nội tâm của Tăng Dịch, liệu có từ nơi thuần thiện chảy về hướng cực đoan, đối lập với chính mình hay không, Trần Bình An cũng sẽ không miễn cưỡng.
Trong quy củ đều là tự do, mỗi người đều sẽ và đều nên trả giá cho hành động của mình.
Sức người cuối cùng có lúc tận. Ở trước mặt Cố Xán, Trần Bình An hắn cũng phải nhận thua. Chỉ có thể dưới tiền đề ngừng giết ngừng sai, tiến hành cắt đứt và khoanh vòng khá triệt để với Cố Xán, bắt đầu vì bản thân đi làm những chuyện kia.
Có thêm một Tăng Dịch thì sao?
Vẻ mặt Trần Bình An ngơ ngẩn.
Năm xưa ở động tiên Ly Châu, tại hàng rào gỗ nơi cổng trấn nhỏ, trong cổng là một thiếu niên chân đất còn mang giày cỏ, ngoài cổng là Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa, họ Hứa thành Thanh Phong, con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương, cùng với cô gái la lối muốn mang núi Phi Vân về nhà làm vườn hoa nhỏ.
Đó là lần đầu tiên Trần Bình An tiếp xúc với người xứ khác bên ngoài trấn nhỏ, tất cả đều là người trên núi, là thần tiên trong mắt người thường. May mà trong số những người kia, còn có một cô nương từng nói “đại đạo không nên nhỏ như vậy”.
Đến hồ Thư Giản rồi, khi cái thiện và ác của mình va chạm đến máu thịt đầm đìa, Trần Bình An mới phát hiện, tấm gương trong lòng mình lại nhiều tì vết như vậy, cực kỳ vỡ tan.
Chẳng hạn như hắn phải bắt đầu thừa nhận, mình chính là người trên núi, ít nhất cũng là một nửa. Nếu chỉ vì những kẻ như con vượn Bàn Sơn, trong lòng lại bài xích chính mình, vậy sẽ là đại đạo thiếu sót. Cho nên năm đó ở đất lành Ngẫu Hoa, trong dòng thời gian, hắn đã xây dựng một chiếc cầu dài màu vàng. Nhưng bản tâm của hắn lại rõ ràng nói với chính mình, chỉ cần thật sự đi lên thì cầu sẽ sụp, hắn nhất định sẽ rơi vào trong sông.
Trần Bình An thở dài:
– Một lần xoay người, lần này lại lơ đãng. Cá chạch nhỏ, ta đã cho ngươi hai cơ hội, kết quả ngươi vẫn không dám giết ta?
Thán Tuyết lạnh lùng nói:
– Không phải vẫn nằm trong tính toán của ngươi sao? Theo như cách nói của ngươi, quy củ không chỗ nào không có. Ở nơi này, ngươi ẩn giấu quy củ của mình, có thể là trận pháp lén lút bày ra, có thể là dây trói yêu trời sinh khắc chế ta, tất cả đều có thể… Hơn nữa chính ngươi cũng đã nói, giết ngươi rồi ta cũng chẳng được lợi ích gì, còn mất đi một chỗ dựa, một lá bùa hộ mạng.
Trần Bình An cười nói:
– Đây có tính là đạo lý của ta nói thông rồi không?
Vẻ mặt Thán Tuyết chế nhạo:
– Vậy có phải ngươi muốn nói, loại người như ta chỉ sẽ lựa chọn đạo lý mà mình muốn?
Trần Bình An khẽ lắc đầu.
Thán Tuyết giả vờ cười nói:
– Tiên sinh làm sao dạy ta? Thán Tuyết rửa tai lắng nghe.
Trần Bình An nói:
– Ngươi không phải là người, chỉ là một con súc sinh mà thôi. Sớm biết như vậy, năm xưa ở động tiên Ly Châu sẽ không tặng cho thằng nhóc mũi thò lò. Nếu đem đi nấu ăn, bây giờ cũng sẽ không có nhiều chuyện chuyện phiền phức và nợ khó đòi như vậy.
Thán Tuyết mỉm cười nói:
– Ta sẽ không tức giận, sẽ không làm theo mong muốn của ngươi. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội cắt đứt và khoanh vòng với ta.
Trần Bình An tấm tắc nói:
– Có tiến bộ rồi. Nhưng ngươi không nghi ngờ ta đang phô trương thanh thế sao?
Thán Tuyết lắc đầu nói:
– Dù sao sau khi nói chuyện thẳng thắn, ta đã được lợi không ít. Còn có một đạo lý ta đã nghe lọt, hôm nay Trần đại tiên sinh đang vì chính mình làm người thiện việc thiện. Ta không làm được những chuyện này, nhưng ta có thể ở bên cạnh ngươi, ngoan ngoãn vâng lời, không tiếp tục phạm sai là được. Dù sao cũng sẽ không cho ngươi lý do để nhắm vào ta, chẳng phải càng có thể khiến ngươi khó chịu.
– Trần tiên sinh rõ ràng rất thông minh, lại thích giữ quy củ, nói đạo lý. Giết ta rồi, đại đạo của Cố Xán sẽ tổn hại, cầu trường sinh dĩ nhiên sẽ đứt gãy. Hắn cũng không có nghị lực và bền bỉ như ngươi, không cách nào từng bước bò dậy, chỉ sợ cả đời sẽ biến thành phế nhân. Trần tiên sinh quả thật nhẫn tâm sao?
Trần Bình An gật đầu nói:
– Đúng vậy, thằng nhóc mũi thò lò làm sao so được với ta? Một kẻ còn không biết mẹ mình rốt cuộc là người thế nào, không biết một con súc sinh có đại đạo liên kết suy nghĩ ra sao, không biết Lưu Chí Mậu ngoại trừ thủ đoạn thiết huyết thì còn làm cách nào điều khiển lòng người, không biết thật sự lôi kéo Lữ Thái Tang, thậm chí còn không muốn nghĩ xem tên ngốc Phạm Ngạn rốt cuộc có ngốc thật hay không. Ngay cả một trường hợp lỡ may tồi tệ nhất, hắn cũng không lo lắng suy nghĩ. Một Cố Xán như vậy, lấy gì để so với ta?
– Hôm nay hắn còn nhỏ tuổi, nhưng ở hồ Thư Giản, có cho hắn thêm mười năm hai mươi năm, hắn cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Từng câu nói đến hời hợt.
Trần Bình An dựa lưng vào ghế, hai tay sưởi ấm:
– Thế sự chính là kỳ lạ như vậy. Ta giết yêu lươn trong sông, lại có nghiệp chướng trên người. Cố Xán ở hồ Thư Giản giết nhiều người vô tội như vậy, cũng giết đúng một số người, đương nhiên chỉ là một nhóm rất nhỏ. Ngoại trừ nhân quả lớn, lại tăng thêm một chút phúc đức báo ứng.
– Hồ Thư Giản các ngươi đúng là một nơi khiến người ta dở khóc dở cười. Nếu bỏ qua những người thường kia, chỉ đại khai sát giới với tu sĩ sông núi, cho dù giết sạch toàn bộ, có lẽ kết quả vẫn là tốt xấu ngang nhau? Đương nhiên ta không dám khẳng định, chỉ là một suy đoán lúc nhàm chán mà thôi.
Dở khóc dở cười, cách nói này đặt ở hồ Thư Giản, có thể nghiền ngẫm nhiều lần. Người sống là như vậy, người chết cũng không ngoại lệ.
Thán Tuyết vẫn cười híp mắt nói:
– Ta không phải là Trần tiên sinh, sẽ không quan tâm đến những chuyện lộn xộn này. Còn như mắng ta là súc sinh, Trần tiên sinh vui vẻ là được rồi, huống hồ Thán Tuyết vốn là vậy mà.
Trần Bình An cười rạng rỡ nói:
– Trước kia ta ở quê hương, sau đó hai lần du lịch giang hồ ngàn vạn dặm, đều không cảm thấy mình là người tốt. Cho dù có hai người rất quan trọng, từng nói ta là người hiền lành quá mức, ta vẫn không tin. Hôm nay con mẹ nó đến hồ Thư Giản các ngươi, ông đây lại sắp trở thành thánh nhân đạo đức rồi. Thế đạo chết tiệt, quy củ hồ Thư Giản rắm chó. Các ngươi ăn phân đến nghiện rồi sao?
Tiên sinh sổ sách trẻ tuổi, tốc độ nói không nhanh, mặc dù lời nói có nghi vấn nhưng giọng điệu gần như không lên xuống, giống như đang kể một chuyện cười nho nhỏ.
Thán Tuyết che miệng cười duyên:
– Trần tiên sinh có bản lĩnh thì nói với Cố Xán đi, ta không nghe lọt, chỉ xem như gió thoảng bên tai mà thôi. Hôm nay tâm tính của Cố Xán bất ổn, không bằng chọn một ngày sau tuyết mặt trời ấm áp, Trần tiên sinh và thằng nhóc mũi thò lò ngồi trên ghế trúc nhỏ, một người nói còn một người nghe, giống như lúc trước trên bàn ăn vậy. Hôm nay có lẽ Cố Xán sẽ lắng nghe, có thể vẫn không cho là thật, nhưng dù sao chịu nghe một chút là tốt rồi.
Trần Bình An gật đầu:
– Ta sẽ suy nghĩ. Tán gẫu với ngươi nhiều như vậy, có phải ngươi và ta đều quên chuyện ban đầu rồi không?
Thán Tuyết gật đầu cười nói:
– Hôm nay đông chí, ta tới gọi Trần tiên sinh đi ăn sủi cảo, người một nhà sum vầy.
Trần Bình An cũng gật đầu:
– Còn ta đã đáp ứng Cố Xán, muốn đưa ngươi một món đồ. Cầm lấy!
Đó là miếng ngọc bài có khắc “ta khéo nuôi dưỡng tinh thần cương trực”.
Thán Tuyết nhíu mày, tâm ý khẽ động, không đưa tay tiếp lấy miếng “than lửa” kia, chỉ khiến nó lơ lửng trước người, vẻ mặt nghi hoặc.
Đột nhiên trong lòng nó sợ hãi. Đúng như dự đoán, tấm đá xanh trên mặt đất bỗng xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, không chỉ như vậy, dây trói yêu kia cũng nhoáng lên rồi biến mất, quấn về phía hông của nó.
Nó không ngừng cười lạnh, sau đó cả người phát rét.
Nó cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu lên. Từ chỗ bức tường có một sợi tơ vàng cực kỳ mảnh khảnh, vẫn luôn kéo dài đến trước ngực nó, sau đó một thanh nửa tiên binh vô cùng sắc bén xuyên qua thân thể nó.
Trần Bình An đưa tay lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc của kho tàng Thủy điện, nuốt xuống. Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt bình sứ lên bàn, trước tiên giơ ngón tay lên miệng, ra hiệu cho đối phương im lặng:
– Khuyên ngươi đừng lên tiếng, nếu không sẽ chết ngay.
Thán Tuyết không dám nhúc nhích. Bị một thanh nửa tiên binh xuyên qua tim, cho dù là Nguyên Anh trạng thái đỉnh cao cũng phải trọng thương.
Nhìn cảnh ngộ bi thảm của nó, Trần Bình An chỉ thờ ơ, yên lặng tiêu hóa hấp thu linh khí của viên thuốc kia, chậm rãi nói:
– Hôm nay là đông chí, theo tập tục quê nhà sẽ ngồi cùng nhau ăn một bữa sủi cảo. Lúc trước ta nói những lời kia với Cố Xán, đã tự mình tính qua tốc độ khôi phục đại khái của giao long cảnh giới Nguyên Anh các ngươi, cũng vẫn luôn dò xét tình hình thân thể của Cố Xán, gộp lại phán đoán xem lúc nào ngươi có thể lên bờ.
– Ta còn nhớ thời gian dùng cơm tối đại khái của phủ Xuân Đình, cùng với khả năng ngươi không muốn hiện thân trong mắt tu sĩ đảo Thanh Hiệp, sẽ dùng thần thông địa tiên tới đây gõ cửa tìm ta. Cho nên không sớm không muộn, trước khi ngươi gõ cửa khoảng một nén nhang, ta đã uống đủ ba viên thuốc bổ khí.
– Ngươi thì sao, vốn không biết nền móng thật sự của ta, càng không muốn cẩn thận nghiên cứu Thủy phủ bản mệnh của ta, chỉ ỷ vào tu vi cảnh giới Nguyên Anh. Cho nên ngươi không biết, hiện giờ ta có thể toàn lực điều khiển thanh Kiếm Tiên này, chỉ là cái giá hơi lớn. Nhưng không sao, rất đáng giá. Chẳng hạn như vừa rồi nói ngươi cử động sẽ chết, thực ra chỉ là hù dọa mà thôi, nếu không ta làm sao có cơ hội bổ sung linh khí. Còn như bây giờ, ngươi thật sự sẽ chết.
Trần Bình An đứng lên, vòng qua bàn sách, vẫy tay một cái, điều khiển miếng ngọc bài kia bay lên khỏi đất, nhẹ nhàng nắm trong tay.
Dường như không sợ con cá chạch kia vùng vẫy và phản kích trước khi chết, Trần Bình An lại đi thẳng tới trước người nó mấy bước, cười hỏi:
– Cảnh giới Nguyên Anh trống rỗng, chỉ còn tu vi địa tiên cảnh giới Kim Đan, thật không biết ai cho ngươi lá gan, dám quang minh chính đại nổi sát tâm với ta. Có sát tâm cũng thôi đi, ngươi có bản lĩnh chống đỡ được phần sát tâm sát ý này sao? Ngươi xem thử ta, gần như từ khi lên đảo Thanh Hiệp, đã bắt đầu tính toán ngươi. Cho đến sau trận chiến với Lưu Lão Thành, đã nhận rõ ngươi còn khó dạy hơn Cố Xán, ta đã bắt đầu chân chính bố cục.
– Trong nhà từ đầu đến cuối, ta chỉ bàn luận đạo lý với ngươi, cho nên mới nói, đạo lý vẫn không thể thiếu được. Vô dụng? Ta thấy rất hữu dụng. Chỉ là đối với người tốt và người xấu, phương thức nói lý không giống nhau. Rất nhiều người tốt không hiểu rõ điểm này, mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy, khiến thế đạo này mắc nợ chính mình.
Trần Bình An vươn một tay ra, lại không phải cầm thanh Kiếm Tiên kia, mà là dùng lòng bàn tay ấn vào chuôi kiếm, từng chút từng chút, từng tấc từng tấc. Thân kiếm không ngừng đẩy về phía trước.
Hắn nói:
– Thực ra ta uống viên thuốc kia rồi, cũng không cách nào thật sự giết ngươi. Hiện giờ, ừm, hẳn là có thể. Ngươi không tin thì cứ vùng vẫy một chút thử xem? Các ngươi lăn lộn ở hồ Thư Giản, không phải thích đánh cược tính mạng sao?
Trần Bình An chờ một lát, cười nói:
– Ngươi chẳng thông minh chút nào, nhưng vận may cũng xem như không tệ.
– Có biết vì sao ta vẫn không nói với ngươi và Cố Xán về tên của thanh kiếm này không? Nó tên là Kiếm Tiên, kiếm tiên trong lục địa kiếm tiên. Cho nên ta cố ý không nói.
– Ngươi suy nghĩ thử xem, Bảo Bình châu chúng ta thời thượng cổ, nơi nào số lần kiếm tiên xuất hiện nhiều nhất?
– Nước Thục cổ.
– Vì sao nhiều kiếm tiên? Bởi vì nơi đó giao long hỗn tạp, rất thích hợp để kiếm tiên rèn luyện mũi kiếm.
Cuối cùng Trần Bình An nói:
– Cho nên ngươi không đánh cược tính mạng là đúng. Thực ra cho dù ta không uống viên thuốc cuối cùng, sau khi thanh kiếm này nếm thử máu tươi của ngươi, chính nó cũng đã rục rịch, chỉ muốn lập tức khuấy nát trái tim của ngươi, vốn không cần ta hao phí linh khí và tâm thần để điều khiển. Sở dĩ ta uống thuốc, ngược lại là vì khống chế nó, không để nó lập tức giết ngươi.
Thán Tuyết là một hậu duệ chân long, trời sinh không sợ cực lạnh, thậm chí còn gần gũi với thủy vận nhất trong năm con hậu duệ chân long. Nhưng vào giây phút này, lại lần đầu tiên trong đời biết thế nào là rơi vào hầm băng thật sự.
Vẻ mặt của nó đáng thương và cầu khẩn.
Trần Bình An làm động tác nghiêng tai lắng nghe:
– Ngươi cũng có đạo lý muốn nói sao?
Hắn ngừng động tác kia, đứng thẳng người, sau đó đẩy chuôi kiếm một cái. Thán Tuyết theo đó lảo đảo lui về phía sau, dựa lưng vào cửa nhà.
Mũi của Kiếm Tiên đã sớm xuyên qua cửa nhà, đóng chặt nó trên cửa.
Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, cười cười nói:
– Nhưng ngươi đã hỏi ta có muốn nghe hay không chưa?