[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện - Chương 437: Trời sáng rồi (phần 2)
Trên đỉnh một hòn đảo chư hầu của đảo Thanh Hiệp, có một ông lão áo xanh nho nhã và một lão già cường tráng vóc người thấp bé, đều là người xứ khác. Bọn họ chính là lão tông chủ Tuân Uyên của Ngọc Khuê tông, cùng với lão bang chủ Cao Miện của bang Vô Địch Thần Quyền.
Cao Miện phát giác được sự khác thường nhỏ bé của Tuân Uyên, bèn hỏi:
– Tuân Uyên, là người quen của ngươi à?
Tuân Uyên mỉm cười gật đầu:
– Rất quen. Trừ ngươi ra, hắn là một trong số những người đầu tiên mà ta quen biết ở Bảo Bình châu các ngươi, gặp được ở thành Lão Long, là một người trẻ tuổi rất không tệ. Đỗ Mậu chính là chịu thiệt dưới tay hắn. Mà nói đến, Lưu Lão Thành còn phải cảm tạ hắn, nhờ đó mới lấy được một mảnh vỡ kim thân lưu ly lớn như thế.
Cao Miện hỏi:
– Vậy có cần ta nhắc nhở lão Lưu một tiếng không? Sao ta nghe giống như lão Lưu đang làm chuyện thất đức lấy oán báo ơn vậy?
Tuân Uyên cười lắc đầu:
– Không cần nhắc nhở. Đây coi là lấy oán báo ơn cái gì. Bằng không ngoại trừ Lưu Lão Thành, Ngọc Khuê tông chúng ta từ trên xuống dưới, kể cả ta cũng phải cung phụng người trẻ tuổi này như Bồ Tát sống.
Cao Miện nhếch mép, cười ha hả nói:
– Thật không cần? Lão Lưu một khi giết đến hăng say, ta cũng không ngăn được. Trừ khi là ngươi ra tay, không tiếc biến một cung phụng đứng đầu hạ tông thành kẻ địch?
Tuân Uyên chậm rãi nói:
– Người trẻ tuổi kia có một quan điểm, đại khái tương đồng với ngươi và ta, đó là hành tẩu giang hồ, sống chết tự lo. Đã như thế, vì sao ta phải ra tay cứu giúp. Dính nhiều nhân quả hồng trần như vậy, thú vị à?
Cao Miện trừng mắt nhìn Tuân Uyên:
– Con mẹ nó gan lớn rồi, họ Tuân ngươi lại dám nói chuyện với ông đây như vậy?
Tuân Uyên vội vàng ôm quyền xin lỗi.
Lúc này Cao Miện mới hài lòng, nhìn về hai người đang đứng đối mặt. Kết cục đã định, chỉ cần Lưu Lão Thành ra tay lần nữa, Cố Xán và người trẻ tuổi kia chẳng những sẽ chết, hơn nữa ở hồ Thư Giản này sẽ thật sự không ai nhặt xác.
Cao Miện hơi thổn thức nói:
– Đáng tiếc, chỉ dựa vào hắn là một vãn bối duy nhất trên đảo Thanh Hiệp dám ngăn cản lão Lưu, ta cảm thấy người này không xấu.
Giọng điệu Tuân Uyên bình thản nói:
– Sống đến cái tuổi như chúng ta, những chuyện đáng tiếc tận mắt nhìn thấy còn ít sao? Tu sĩ chết dưới tay chúng ta, ngoại trừ những kẻ đáng chết, liệu có những kẻ oan uổng nhưng buộc phải chết không? Có chứ, hơn nữa nhất định còn không ít. Đây gọi là trước cửa thầy lang nào không có quỷ chết oan.
Cao Miện khoanh hai tay trước ngực, bĩu môi.
Tuân Uyên chậm rãi nói:
– Nói một câu khó nghe, hạ tông chọn vị trí ở hồ Thư Giản là đại sự hàng đầu của Ngọc Khuê tông ta, là một sự nghiệp lâu dài. Nếu người trẻ tuổi kia xảy ra tranh chấp đại đạo với Ngọc Khuê tông, ta cũng không ngại làm Đỗ Mậu thứ hai.
– Đỗ Mậu ngu xuẩn ở chỗ cậy vào tu vi, xem Bảo Bình châu là nơi chật hẹp nhỏ bé, hoàn toàn không chiếm lý mà đã xuất thủ. Còn nếu ta ra tay, dù sao cũng chiếm lý một chút, chung quy vẫn nằm trong quy củ do Lễ Thánh lập ra. Đương nhiên cuối cùng sống hay chết phải dựa vào bản lĩnh của mình, không thể oán trời trách người kêu oan ức giống như đàn bà.
Cao Miện gật đầu:
– Có thể nói ra những lời này, đã khiến ta thay đổi cách nhìn với ngươi một chút.
Tuân Uyên khẽ cười:
– Lưu Lão Thành muốn giết người lập uy, có thể phải trả cái giá không nhỏ, còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi.
Cao Miện hỏi đúng chỗ ngứa:
– Là tối nay đánh trẻ, hay là sau này đánh già?
Tuân Uyên nói:
– Ngay tối nay.
Cao Miện cuối cùng đã cảm thấy tò mò.
Bên phía đảo Thanh Hiệp, hai ngón tay Trần Bình An kẹp lá bùa, nhẹ nhàng ném ra, bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm xuất hiện. Hắn lại cầm dây trói yêu màu vàng làm từ râu của lão giao long ở khe Giao Long, giao cho một thần linh dạo đêm trong đó. Kế tiếp Trần Bình An lại thật sự nắm lấy thanh Kiếm Tiên đã ra khỏi vỏ.
Lưu Lão Thành cười ha hả, ánh mắt lại cực kỳ âm trầm:
– Hồ Thư Giản đều loan truyền ngươi là một kiếm tu rất kỳ lạ. Bất luận thế nào, ta vẫn khá để tâm tới ngươi, không hề ít hơn Lưu Chí Mậu. Vậy xem ngươi có bản lĩnh thật sự, khiến ta lỗ vốn thêm lần nữa hay không.
Không thấy lão có động tác gì, Lưu Kim Hỏa Linh thần ấn lơ lửng giữa không trung, đột nhiên chảy xuống từng ngọn lửa màu vàng. Sau đó mỗi giọt hỏa linh màu vàng bỗng lớn lên, biến thành từng binh sĩ mặc giáp màu vàng nhạt, tay cầm các loại binh khí, số lượng đến mấy chục người. Sau khi đáp xuống đảo Thanh Hiệp, đám binh sĩ lập tức ùa đến hai con rối chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm.
Chẳng những như vậy, trong hồ Thư Giản giống như có tiên nhân múc nước, từng cột nước to như miệng giếng xông ra khỏi mặt hồ, bắn về phía Trần Bình An.
Trần Bình An tay cầm Kiếm Tiên, chỉ vung kiếm nhiều lần. Từng cột nước và tơ dài kiếm khí màu vàng quấn vào nhau, tiêu tan giữa không trung.
Lưu Lão Thành ung dung không vội. Cứ tiêu hao như vậy là được, chỉ tốn một chút linh khí mà thôi. Đối phương lại phải liều mạng, mới có thể chém vỡ những cột nước khí thế giống như xe nỏ lớn nhất của vương triều thế tục, còn phải cẩn thận phân chia tâm thần, đề phòng pháp ấn bản mệnh của mình tập kích.
Trên bàn tay cầm nửa tiên binh của Trần Bình An, máu thịt đã bị mài mòn, có thể thấy xương trắng của ngón tay và lòng bàn tay.
Lưu Lão Thành giống như mèo vờn chuột, thỉnh thoảng còn cho Trần Bình An một chút “niềm vui bất ngờ”. Chẳng hạn như một khối đá từ vách núi đảo Thanh Hiệp đột ngột bay đến, có thể lớn như đình đài lầu các, khí thế to lớn, cũng có thể nhỏ như nắm tay, lặng yên không tiếng.
Lưu Lão Thành càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Vẻ mặt của người trẻ tuổi kia thật sự là quá bình tĩnh.
Rõ ràng là hình hài khô cằn, nội tâm khô cạn, tất cả tinh khí thần đã sớm là nỏ mạnh hết đà. Người chưa chết nhưng tâm đã chết trước? Hoàn toàn trống rỗng.
Nên một hơi đánh chết hắn cho xong, hay là? Lưu Lão Thành hiếm hoi cảm thấy do dự.
Trong lòng lão tính toán lợi ích được mất, nhưng ra tay lại không hề buông lỏng. Lão muốn xem thử, kiếm tu trẻ tuổi thần hồn đã sớm không chịu nổi gánh nặng, không ngừng run rẩy, có thể kiên trì được bao lâu.
Trong hồ Thư Giản, kim thân pháp tướng tay cầm một cây búa lớn chuyên trấn áp loài thuộc giao long, cùng với con cá chạch lớn khắp người vết thương đan xen, đánh đến dời sông lấp biển, trong nước hồ đều là máu tươi.
Hai chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm, ánh sáng vàng dần dần ảm đạm. Lưu Kim Hỏa Linh thần ấn liên tục nhỏ xuống hỏa linh màu vàng.
Hai nơi chiến trường này, thắng bại không hề bất ngờ. Có điều Trần Bình An vẫn xuất kiếm không ngừng, xung quanh gần như quấn đầy tơ nhỏ màu vàng giống như đom đóm, thật lâu không tan.
Lưu Lão Thành nhìn Trần Bình An từ đầu đến cuối không nói lời nào, sát ý của lão dần nặng hơn, bắt đầu vượt qua suy nghĩ tha cho đối phương.
Trần Bình An dùng bàn tay xương trắng cầm thanh nửa tiên binh kia, cuối cùng đã xuất hiện một chút sơ hở nguy hiểm, khí tức đình trệ.
Lưu Lão Thành không hề do dự, điều động một chút linh khí trong khí hải gần như sâu không thấy đáy. Bốn phía đảo Thanh Hiệp phát ra tiếng vang ầm ầm, giống như tiếng sấm nổ vang mặt hồ, trong nháy mắt có mấy trăm cột nước đồng thời xông lên.
Trần Bình An hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm hai chữ, vẫn cầm Kiếm Tiên.
Những cột nước rời khỏi hồ Thư Giản không ngừng hội tụ, từ bốn phương tám hướng vây giết một người một kiếm, giống như một quả cầu nước xanh biếc lớn như đỉnh núi, bao vây Trần Bình An ở bên trong.
Chốc lát sau, những nước hồ kia ngưng kết bất động, treo giữa không trung, đã không còn thấy bóng dáng nhỏ bé của tiên sinh sổ sách trẻ tuổi.
Mấy ngàn tu sĩ và tạp dịch tỳ nữ của đảo Thanh Hiệp và mười mấy hòn đảo chư hầu, đều cho rằng Trần Bình An chết chắc rồi.
Nơi xa hơn, cũng có vô số người đứng ngoài quan sát trận chém giết rung động tâm can này. Có người thở phào một hơi, có người cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng cũng có tu sĩ và người bình thường hiếm hoi, mặc dù quen biết tiên sinh sổ sách kia không lâu, nhưng vẫn cảm thấy nuối tiếc, chẳng hạn như Lưu Trọng Nhuận của đảo Châu Sai.
Còn có một số tỳ nữ từng giao tiếp với tiên sinh sổ sách, cảm thấy Trần tiên sinh này không giống với thần tiên lão gia bình thường. Cũng có người trăm cảm xúc lẫn lộn, chẳng hạn như quỷ tu ở phủ Chu Huyền. Thậm chí là thương tâm, giống như bà lão canh cổng Hồng Tô.
Trên không trung, mặt ngoài quả cầu nước xanh biếc to lớn kia, bỗng phát ra một tiếng vỡ vụn nhỏ bé không thể nghe thấy, lộ ra một sợi tơ vàng. Tiếng vang càng lúc càng dày đặc, càng rung động lòng người, giống như tiếng pháo dân gian vào mùng một tháng giêng. Trên đảo Thanh Hiệp bỗng giống như rơi xuống một cơn mưa đông.
Vẻ mặt Lưu Lão Thành vẫn như thường, dùng dao động trong lòng hỏi Trần Bình An.
Sau khi nhận được đáp án, Lưu Lão Thành gật đầu một cái.
Trong mắt đám tu sĩ đảo Thanh Hiệp nơm nớp lo sợ, tiên sinh sổ sách kia vẫn lơ lửng ở chỗ cũ, hơn nữa còn làm một động tác kỳ quái, đó là xoay cổ tay cầm ngược trường kiếm. Hắn vẫn không nói gì, nhưng lại nhìn về phía Lưu Lão Thành, hai tay ôm quyền giống như đang cảm ơn.
Lưu Lão Thành gật đầu, thu hồi kim thân pháp tướng trong hồ Thư Giản và con dấu bản mệnh kia, sau đó lướt đi.
Trong bóng đêm, ba ông lão cùng ngự gió đi tới đảo Cung Liễu.
Sau một trận đại chiến, Lưu Lão Thành vẫn thần khí an nhàn. Đây là nội tình của tu sĩ năm cảnh giới cao, huống hồ lão còn chưa dùng tới sát chiêu thật sự. Khi pháp tướng lộ ra một nửa kim thân lưu ly gần đây mới luyện hóa thành, đó mới là lúc đại sát bốn phương.
Cao Miện khó hiểu hỏi:
– Vì sao không giết người trẻ tuổi kia? Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, cũng không giống tác phong trước kia của lão Lưu ngươi.
Lưu Lão Thành bất đắc dĩ nói:
– Ngươi lớn giọng như vậy, cố ý nói cho ta nghe, lỗ tai ta cũng không điếc.
Tuân Uyên chỉ cười không nói gì.
Lưu Lão Thành dẫn theo hai người đáp xuống cổng sơn môn đảo Cung Liễu, ba người chậm rãi đi tới trước.
Lưu Lão Thành nói:
– Đã có chút ngọn nguồn với mảnh kim thân lưu ly kia, giúp ta có cơ hội bước lên cảnh giới thứ mười hai, ta cũng phải ghi nhớ phần ân tình này. Hơn nữa một người trẻ tuổi có thể sống sót dưới tay Đỗ Mậu, ta và hắn lại không có xung đột trực tiếp, vậy thì làm người nên chừa lại một đường. Giết người lập uy, đánh người bị thương cũng có thể lập uy, như vậy là được rồi. Huống hồ thằng nhóc kia khá biết điều, đã làm một vụ mua bán với ta.
Cao Miện cười ha hả nói:
– Niệm tình và kiêng dè, cái nào nhiều hơn?
Lưu Lão Thành sầm mặt.
Tuân Uyên đột nhiên nói:
– Nếu khi đó người trẻ tuổi kia không ôm quyền, lão Lưu nhất định đã nuốt lời tại chỗ, giết chết hắn rồi.
Lưu Lão Thành ừ một tiếng:
– Ta vẫn có chút ánh mắt này, sẽ không nuôi hổ gây họa. Tên kia là thật lòng hay đang giả vờ, ta có thể nhìn ra được.
Tuân Uyên đột nhiên cười nói:
– Các ngươi có tin không, cho dù là ở hồ Thư Giản, Trần Bình An cũng có thể sống lâu hơn Cố Xán kia.
Cao Miện lắc đầu, không đồng ý nói:
– Chưa chắc. Ta đồng ý với nhân phẩm của tên này, nhưng xông pha giang hồ lại là chuyện khác.
Lưu Lão Thành lại gật đầu nói:
– Sự thật như vậy. Chó cắn người mà không lộ răng. Sở dĩ không giết hắn, còn có một nguyên nhân rất quan trọng.
Lão nhìn quanh:
– Ở cái nơi chướng khí mù mịt như hồ Thư Giản này, có rất nhiều người thông minh rắm chó. Nhưng nếu có một người vẫn thật thà chịu nói quy củ, lại đủ bản lĩnh, ít nhất Lưu Lão Thành ta dám yên tâm mua bán lớn với hắn.
Cao Miện không để ý tới những lời thật lòng của tu sĩ sông núi Lưu Lão Thành, chỉ nghe lọt một câu, tức giận nói:
– Con mẹ ngươi, lại còn vỗ mông ngựa (nịnh bợ) Tuân lão nhi? Có tiền đồ một chút được không? Sao trước giờ ngươi không vỗ mông ngựa ông đây?
Vẻ mặt Tuân Uyên bất đắc dĩ.
Lưu Lão Thành liếc mắt nói:
– Ta từng nhìn thấy thảm cảnh của ngươi, bị người khác đánh phọt cả rắm, làm sao dám vỗ mông ngựa ngươi? Ta sợ sau khi vỗ xong, cả tay sẽ dính đầy phân.
Ánh mắt Tuân Uyên sáng lên:
– Còn có chuyện cũ như vậy sao? Kể nghe xem.
Cao Miện hơi lúng túng:
– Hảo hán không nhắc đến cái dũng năm xưa, kể cái gì mà kể.
Lưu Lão Thành cười ha hả nói:
– Năm xưa hắn gặp phải một vị tông sư võ đạo điểm cuối duy nhất ở Bảo Bình châu chúng ta, là người đứng đầu họ Thôi, một lời không hợp đã xắn tay áo đánh nhau với người ta. Sau khi bị người ta đánh ngã, đã tâm phục khẩu phục. Về sau hắn lại đặt cho mình một danh hiệu là Võ Thập Cảnh.
– Có điều sau đó võ phu kia đã mất tích, nghe nói hình như đã đi Trung Thổ Thần Châu một chuyến. Ở bên đó núi cao còn có núi cao hơn, có lẽ kết cục cũng giống như Võ Thập Cảnh này, không biết sống chết.
Tuân Uyên nói:
– Võ phu thuần túy, mỗi người có thể đi tới cảnh giới thứ chín, hơn nữa chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới thứ mười, đều là người có nghị lực lớn. Bên phía Đồng Diệp châu chúng ta, võ vận một châu không tốt lắm, còn không bằng địa phương nhỏ như Bảo Bình châu các ngươi, rất lạ đúng không?
Cao Miện lại là người thẳng tính:
– Lạ cái đầu ngươi. Võ phu Đồng Diệp châu các ngươi vốn chẳng ra gì, lúc này có mấy người là cảnh giới thứ mười? Được hai người không? Có biết Bảo Bình châu chúng ta hiện giờ có mấy người? Nếu tính cả người mà ta bội phục nhất, cộng thêm Lý Nhị từng đi tháo dỡ tổ sư đường Đồng Diệp tông, cùng với phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính, đã ba người rồi.
Lưu Lão Thành như chợt hiểu ra.
Tuân Uyên cười cười. Cho nên mới nói, lão sẵn lòng trở thành bằng hữu với bang chủ bang Vô Địch Thần Quyền này, nhưng chỉ sẽ trở thành đồng minh với Lưu Lão Thành khôn ngoan hơn.
———
Đại chiến hạ màn, Trần Bình An cõng Cố Xán chậm rãi xuống núi.
Bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm đã thu vào trong tay áo, chút thần quang trong mật bùa gần như đã tiêu hao hết. Lần sau “mời thần xuống núi”, không cần chém giết với người khác, e rằng chỉ trong một nén nhang đã tự động tiêu tan rồi.
Cố Xán máu me đầy mặt, dung mạo thê lương, bị thương rất nặng, nhưng dù sao vẫn còn sống.
Con giao long kia thoi thóp một hơi, khẽ vẫy đuôi một cái, bơi tới một nơi xa hơn, cuối cùng chìm vào đáy nước hồ Thư Giản. Những năm qua nó lén lút đào một tòa “long cung” ở đó, đã có hình thức thô sơ ban đầu.
Lưu Lão Thành thể hiện uy phong ở đảo Thanh Hiệp, dùng tư thái vô địch của tu sĩ năm cảnh giới cao, đánh cho Cố Xán và con giao long kia trọng thương sắp chết. Lưu Chí Mậu là quân chủ giang hồ mới, cũng là chủ nhân của đảo Thanh Hiệp, nhưng từ đầu tới cuối đều không lộ diện.
Ngược lại tiên sinh sổ sách kia đã ra tay ngăn cản Lưu Lão Thành. Lưu Lão Thành từng có một câu danh ngôn truyền khắp hồ Thư Giản, đảo chủ đảo Cung Liễu đã chính miệng nói rằng “giết người có mềm lòng cũng không thể mềm tay”, nhưng cuối cùng lão vẫn nương tay? Nhất thời mấy vạn tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản đều giống như ngắm hoa trong sương mù, càng nhìn càng mơ hồ.
Sau khi cá chạch nhỏ trở về sào huyệt, đã bắt đầu tiến vào trạng thái ngủ đông. Trên đường núi, thương thế của Cố Xán cũng chuyển biến tốt hơn một chút.
Cố Xán ôm lấy cổ Trần Bình An, nhẹ giọng nói:
– Trần Bình An, có phải ngươi muốn lấy lại cá chạch nhỏ đúng không? Thực ra Thán Tuyết vẫn rất sợ ngươi, dù sao ngươi xem như là chủ nhân thật sự của nó. Đi theo ngươi rồi, ta cũng không lo lắng nó sẽ bị ấm ức. Nếu đổi thành người khác, một khi ta không bảo vệ được Thán Tuyết, ta sẽ muốn nó chết đi cho xong. Nhưng nếu ngươi lấy đi, ta có thể chấp nhận được, hơn nữa sau này ta nhất định không sẽ hối hận. Ngươi cũng biết tính tình của ta rồi, nói một là một, nói hai là hai.
– Ngươi cứ giữ đi. Hôm nay Thán Tuyết đi theo bên cạnh ngươi, ta mới có thể yên tâm làm chuyện của mình.
– Rốt cuộc là vì sao? Không sợ Thán Tuyết đi theo ta, chỉ thuần túy là tiếp tay cho giặc sao?
– Trước kia ở Đồng Diệp châu, ta đã lấy được một món pháp bảo tiên gia. Đó là một thanh kiếm tên là Si Tâm, cũng có thể gọi là Cật Tâm, ăn tim gan người. Đâm vào tim người khác một cái, sẽ có thể gia tăng cấp bậc. Ban đầu ta rất phản cảm, đừng nói là cầm nó chém giết với người khác, cho dù nhìn một cái cũng cảm thấy chán ghét. Nhưng sau đó ta cuối cùng đã nghĩ rõ, đồ vật là chết còn người là sống, quân tử không phải khí cụ, mới có thể điều khiển vạn vật. Bỏ đi, ngươi cũng không thích nghe những đạo lý này, ta sẽ không nói nữa.
– Nói đi. Không biết tại sao, trước kia luôn cảm thấy tâm tình buồn bực, bây giờ nghe ngươi lải nhải những chuyện này, mặc dù không nghe vào lắm, vẫn là vào tai trái ra tai phải, nhưng lại cảm thấy rất lọt tai. Trần Bình An, ngươi nói xem có lạ không?
Trần Bình An lại thay đổi đề tài:
– Đây là lần thứ hai rồi.
Cố Xán à một tiếng:
– Trong lòng ta hiểu được, lần trước là không rời khỏi đảo Thanh Hiệp, lần này là cứu ta. Nếu thêm một lần nữa, ngươi sẽ không để ý tới ta, chỉ xem ta như người xa lạ.
Trần Bình An hờ hững nói:
– Còn xem như biết một chút tốt xấu, vẫn có lương tâm.
Cố Xán cười nói:
– Hà. Không nhiều, cũng chỉ đối với hai người là mẹ ta và ngươi. Người cha đã chết kia của ta, không có ấn tượng gì, quả thật không thân thiết được. Còn như đến lúc cả nhà sum vầy, gặp mặt ông ta rồi, có thay đổi quan điểm hay không, ta không muốn nghĩ đến những chuyện này.
Giọng nói của Trần Bình An càng khàn khàn:
– Từ từ rồi sẽ tới.
– Trần Bình An, ta vẫn muốn biết, lần này vì sao lại cứu ta? Thực ra ta biết, ngươi vẫn luôn rất thất vọng với ta, cho nên ta mới dẫn theo cá chạch nhỏ thường xuyên tới nhà. Cho dù không có chuyện gì, cũng muốn ngồi ở đó một lát.
– Đừng nói chuyện nữa.
– Trong chốc lát không chết được. Cá chạch nhỏ đã nằm ở sào huyệt dưới đáy nước, ta cũng cảm thấy tốt hơn một chút rồi. Trần Bình An, nói thử xem, ta còn muốn nghe… nghe đạo lý của ngươi một chút.
Cổ họng Trần Bình An khẽ động, cưỡng ép nuốt xuống một ngụm máu tươi. Chỉ cần Cố Xán chịu nghe hắn nói, hắn sẵn sàng nói cho Cố Xán nghe.
Sắc mặt Trần Bình An còn trắng hơn cả Cố Xán, lồng ngực nhấp nhô kich liệt. Hắn nhẹ nhàng hít thở mấy lần, sau khi hơi ổn định mới khàn giọng nói:
– Ta đã từng cắt đứt và khoanh vòng với ngươi, đây là thuyết pháp diễn sinh từ đánh cờ, cũng có thể dùng để luyện kiếm. Nói đơn giản, cắt đứt giống như ta dọn ra khỏi phủ Xuân Đình, chuyển đến gian nhà ở cổng sơn môn. Khoanh vòng là ta vẫn luôn quan sát ngươi, chỉ cần ngươi không rời khỏi vòng tròn mà ta cho rằng không sai, ta sẽ giúp ngươi, ta vẫn sẽ là hàng xóm ở ngõ Nê Bình năm xưa mà ngươi quen biết.
– Vậy nếu sau khi ngươi tới đảo Thanh Hiệp, ta vẫn lạm sát kẻ vô tội thì sao? Ngươi sẽ rời đi? Hay là đánh chết ta?
– Ta sẽ cố gắng ngăn cản, khiến ngươi không phạm sai lầm, giống như hôm nay ngăn cản Lưu Lão Thành giết ngươi. Hơn nữa ta cũng sẽ không rời khỏi hồ Thư Giản, còn có rất nhiều chuyện đang chờ ta làm, đã là vì ngươi, cũng là vì chính mình.
– Sống như vậy, không mệt mỏi sao?
– Năm xưa ở ngõ Nê Bình, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống khó khăn, giống như cả đời cũng không ngóc đầu lên được, không mệt sao? Cũng rất mệt, chỉ là ngươi đã quên mà thôi.
– Nhưng người sống trên đời, không phải là vì muốn được vui vẻ và thoải mái sao?
– Liên quan đến vấn đề này, lại trở về điểm ban đầu rồi. Ta đương nhiên có thể nói cho ngươi biết đáp án của mình, nhưng ngươi chưa chắc đã nghe lọt, cho nên không nói nữa. Ta chỉ hi vọng tương lai ngươi có thể rời khỏi hồ Thư Giản, tận mắt xem thử giang hồ lớn hơn.
– Đúng rồi, ta đã thu nhận một đại đệ tử khai sơn, là một tiểu cô nương tên Bùi Tiền. Sau này nếu ngươi rời khỏi hồ Thư Giản đi giang hồ, hoặc là lúc ngươi trở về quận Long Tuyền, ta lại không có ở đó, ngươi có thể tìm con bé. Ta cảm thấy hai người các ngươi sẽ khá hợp nhau, ừm, cũng có thể sẽ nhìn nhau không thuận mắt.
Cố Xán cảm thấy vui vẻ, bởi vì đây là lần đầu tiên, Trần Bình An nói với hắn về những chuyện tương lai có thể “ràng buộc” hai người.
Cố Xán mơ hồ nói:
– Trần Bình An, ta hơi mệt rồi.
Trần Bình An nhẹ giọng nói:
– Vậy thì ngủ một giấc, chuyện tiếp theo ngươi không cần lo lắng, có ta ở đây rồi.
Cố Xán gắng gượng khiến cho mình không mê man, nhẹ giọng nức nở nói:
– Trần Bình An, ta rất sợ sau khi mở mắt ra, ngươi đã lén lút rời khỏi đảo Thanh Hiệp rồi.
Trần Bình An nói:
– Sẽ không đâu.
Giọng nói của Cố Xán dần dần nhỏ xuống:
– Thật sự không lừa ta chứ?
Trần Bình An hỏi ngược lại:
– Ta lừa ngươi khi nào?
Cố Xán khẽ gật đầu, yên tâm ngủ đi.
Cố Xán đã ngủ, cho nên hắn không phát giác được, Trần Bình An không cách nào lau mặt, không ngừng có máu tươi nhỏ xuống trên cánh tay hắn.
Trong phủ Xuân Đình, Cố Xán nằm trên giường. Cố thị ngồi ở bên giường, thương tâm tuyệt vọng.
Điền Hồ Quân đã mang đến thuốc quý mà đảo Thanh Hiệp cất kỹ, nhưng khi nhìn thấy tiên sinh sổ sách đứng ở bên giường, cô lại hơi sợ hãi, tay còn run rẩy.
Trần Bình An liếc nhìn bình thuốc trong tay cô, khàn giọng nói:
– Không có vấn đề chứ?
Điền Hồ Quân gật đầu:
– Dùng tính mạng bảo đảm.
Trần Bình An nói:
– Sau khi trở về hãy nói với Lưu Chí Mậu, sắp tới ta sẽ tìm lão.
Điền Hồ Quân đành phải đáp ứng.
Sau khi Cố Xán đang hôn mê uống thuốc xong, Điền Hồ Quân lập tức rời khỏi giống như chạy trốn.
Cố thị hoảng hốt thất thố, nhiều lần lẩm bẩm:
– Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy…
Động tác của Trần Bình An hơi run, xách một cái ghế ngồi ở bên cạnh, hỏi ngược lại:
– Tại sao không thể như vậy?
Cố thị ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa, nhìn người trẻ tuổi gương mặt đã gầy đi rất nhiều, vào giây phút này đột nhiên lại cảm thấy xa lạ như vậy.
Trần Bình An hỏi:
– Có phải thím muốn hỏi cháu, liệu có cố ý nhìn Cố Xán trọng thương hay không?
Ánh mắt Cố thị do dự.
Trần Bình An tự hỏi tự đáp:
– Không phải. Những gì hiện giờ cháu có thể làm được, chỉ như vậy mà thôi.
Cố thị thở dài, lông mày hạ thấp, mặt đầy nước mắt, gật đầu nói:
– Ta tin cháu, Trần Bình An.
Tại khoảnh khắc này, Trần Bình An bỗng cảm thấy thương tâm, có liên quan đến Cố Xán và Cố thị nhưng không nhiều.
Đêm đó ở bến thuyền, thực ra hắn đã nghĩ rõ một điểm mấu chốt trong nút chết.
Trần Bình An hắn muốn chứng minh điểm này cũng không khó. Chỉ cần ở trước mặt Cố Xán, âm thầm lộ ra một vài chi tiết, chẳng hạn như coi trọng một vật ngoài thân hơn Cố Xán rất nhiều. Bản tâm của Cố Xán, cùng với mảnh nội tâm có liên quan đến Trần Bình An, đều sẽ hoang phế, rất nhanh sẽ biến thành cỏ dại mọc đầy. Với tính tình dễ đi theo hướng cực đoan của Cố Xán, không chừng cuối cùng sẽ trở mặt thành thù với Trần Bình An hắn.
Trần Bình An không muốn nghiệm chứng, không muốn thăm dò lòng người. Biết đáp án rồi thì sao?
Gạt tất cả sang một bên, chỉ nói đến ân oán và lợi ích được mất, không phải là sợ thái độ của Cố Xán đối với mình sẽ từ thân nhân biến thành kẻ thù.
Lúc Trần Bình An tự mình cảm thấy an lòng, sẽ không sợ nắm tay của bất cứ kẻ địch mạnh mẽ nào. Từ Thái Kim Giản và Phù Nam Hoa ở ngõ nhỏ, rồi đến con vượn Bàn Sơn, cho đến tất cả kẻ địch trên đường sau này đều như vậy.
Trần Bình An đã mất đi đứa trẻ mũi thò lò năm xưa, hắn không muốn mất thêm Cố Xán ở hồ Thư Giản, ban đầu là vì mẫu thân nên mới đi tới bước này, càng không muốn Cố Xán thương tâm giống như mình.
Thế sự nhân tình, có phải là một người nghĩ đến càng sâu, lại càng không thể nói với người khác?
Trần Bình An ngồi trên ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó đứng lên.
Cố thị khẩn trương hỏi:
– Trần Bình An, cháu đi đâu vậy?
Trần Bình An nói:
– Chỉ cần cháu ở trên đảo Thanh Hiệp, nơi nào cũng như nhau, thím cứ yên tâm là được.
Cố thị muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không dám cưỡng ép giữ lại.
Trần Bình An vừa rời khỏi phủ Xuân Đình, lập tức một tay ôm ngực, một tay che miệng. Hắn cố gắng hít một hơi, chậm rãi đi về hướng gian nhà ở cổng sơn môn.
Đến gian nhà kia rồi, hắn mở cửa ra, sau đó đóng cửa lại, thắp đèn trên bàn.
Trần Bình An ngồi trên ghế dài, quay lưng về phía cửa sổ, run rẩy lấy thuốc mua ở tiệm Dương gia ra, cố gắng nuốt xuống.
Hắn ngồi một mình. Trên bàn đặt hồ lô nuôi kiếm, phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm thì để ở cửa chính và bên cửa sổ.
Không có tình người, không thể, khó gần, khó thân (1). Cho nên sẽ có thất vọng.
“Nghĩ đến người nhà đêm sum họp, chắc sẽ nói về người đi xa”, dường như lại có hi vọng. Nhưng kết quả vẫn là sẽ thất vọng.
Sau khi uống thuốc do lão Dương luyện chế, từ thân thể đến thần hồn của Trần Bình An đều đã không còn cảm giác. Hắn ngơ ngẩn nhìn đèn đóm, bấc đèn dần nhỏ trời sắp sáng.
Ánh mắt của người trẻ tuổi tĩnh mịch giống như giếng cổ vực sâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời sáng rồi.
———
Chú thích:
(1) Không có tình người, không thể. Không có tình người, khó gần. Không có tình người, khó thân.
Lúc Quản Trọng bị bệnh nặng, Tề Hoàn Công đã đến gặp ông ta, hỏi xem nên trọng dụng ai. Trong đó Dịch Nha đã hầm con ruột cho Tề Hoàn Công ăn, Khai Phương thì từ bỏ cha mẹ thân nhân và địa vị để đi theo Tề Hoàn Công, Thụ Điêu thì tự thiến để ở bên cạnh hầu hạ Tề Hoàn Công. Quản Trọng nghe xong đã lần lượt trả lời như trên.