[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện - Chương 431: Trên đảo đã có một tiên sinh sổ sách (phần 2)
- Trang Chủ
- [Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
- Chương 431: Trên đảo đã có một tiên sinh sổ sách (phần 2)
Cố Xán trở về phòng mình, bên trong có ba tỳ nữ hở cổ áo. Một người là do Phạm Ngạn thành Trì Thủy đưa tới, vốn là con gái nhà quan nước Thạch Hào gặp nạn. Một người ở trên đảo Tố Lân, sau khi cả sư môn bị đảo Thanh Hiệp tiêu diệt, đã bị Cố Xán bắt tới đây. Một người là đệ tử ngoại môn trên đảo Thục Khốc, chính cô đã đề nghị trở thành tỳ nữ hở cổ áo.
Cố Xán ngồi bên cạnh bàn, một tay nâng cằm, bảo ba tỳ nữ đứng thành một hàng, hỏi:
– Tiểu gia ta muốn hỏi các ngươi một vấn đề, chỉ cần trả lời đúng sự thật sẽ có trọng thưởng. Nếu dám gạt ta, sẽ biến thành thức ăn khai vị của cá chạch nhỏ hôm nay. Còn như sau khi trả lời có chọc giận tiểu gia ta hay không, ừm, trước kia thì khó nói, nhưng hôm nay sẽ không. Hôm nay các ngươi chỉ cần nói thật, ta sẽ vui vẻ.
Ba tỳ nữ tư sắc khác nhau nhưng đều kiều diễm động lòng người. Bọn họ thấp thỏm bất an, không biết chủ nhân nhỏ tính tính tình khó đoán này rốt cuộc muốn làm gì.
Cố Xán hỏi:
– Các ngươi cảm thấy trở thành tỳ nữ hở cổ áo là chuyện tốt hay xấu? Tốt thì tốt đến đâu, xấu thì xấu bao nhiêu?
Tỳ nữ đệ tử ngoại môn đảo Thục Khốc lập tức nói:
– Bẩm thiếu gia, đối với nô tỳ thì đây là chuyện rất tốt. Cả đảo Thục Khốc chẳng những chỉ có nô tỳ sống sót, hơn nữa còn không cần mỗi ngày hốt hoảng lo sợ, thiếu gia sẽ không tùy ý ức hiếp đánh giết chúng ta. Thiếu gia ngài vốn không biết, hôm nay có bao nhiêu nữ tu sĩ trẻ tuổi ở hồ Thư Giản muốn trở thành nha hoàn bên cạnh thiếu gia.
Cô gái trẻ tuổi thứ hai xuất thân từ thế tộc nước Thạch Hào, do dự một thoáng:
– Nô tỳ cảm thấy không tốt cũng không xấu. Suy cho cùng là từ con gái thế tộc biến thành một người hầu, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với đến lầu xanh làm hoa khôi, hoặc là trở thành đồ chơi của những gã đàn ông lỗ mãng thô tục.
Tỳ nữ cuối cùng là đệ tử chính thống của đảo chủ đảo Tố Lân, lạnh mặt nói:
– Ta chỉ muốn băm thiếu gia ra thành ngàn mảnh!
Cố Xán không hề tức giận, lại hỏi:
– Đảo Tố Lân nhất định phải bị diệt, dám âm thầm cấu kết với tám hòn đảo lớn còn lại, muốn vây công đảo Thanh Hiệp chúng ta. Sư môn của các ngươi chết như thế nào, biết không? Là chết một cách ngu xuẩn. Trong chín hòn đảo lớn, đảo Tố Lân các ngươi ở gần đảo Thanh Hiệp chúng ta nhất, còn làm việc manh động như vậy.
– Đại sư huynh kia của ngươi làm thế nào trở thành cung phụng dưới chót của đảo Thanh Hiệp? Ngươi thật sự không biết sao? Ngươi hận một người ngoài như ta làm gì? Chỉ vì ta và cá chạch nhỏ giết nhiều người một chút? Ngươi hận cũng được, nhưng dù sao vẫn nên cảm kích ta đã cứu ngươi chứ? Nếu không lúc này ngươi đã là đồ chơi của đại sư huynh rồi. Hôm nay hắn đã dần dần lộ ra sở thích giường chiếu, ngươi cũng không phải chưa từng nghe nói.
Tỳ nữ kia nghiến răng nghiến lợi nói:
– Cảm kích? Ta chỉ muốn móc cặp mắt của Cố Xán ngươi làm thức ăn nhắm rượu!
Cố Xán à một tiếng:
– Trước kia ta nhìn ngươi không thuận mắt lắm, bây giờ lại cảm thấy ngươi rất thú vị. Có thưởng, phải trọng thưởng, trong ba người thì ngươi có thể lấy hai phần thưởng.
Cố Xán phất phất tay:
– Đều lui ra, tự mình lãnh thưởng đi.
Một lúc sau Cố Xán nhẹ giọng hỏi:
– Cá chạch nhỏ, ngươi cảm thấy ta sai rồi sao?
Cá chạch nhỏ ngồi bên cạnh hắn, ôn nhu nói:
– Không đâu, tôi cảm thấy chủ nhân và Trần Bình An đều không sai, chỉ là Trần Bình An càng… đúng hơn một chút? Nhưng như vậy cũng không thể nói chủ nhân đã sai.
Cố Xán quay đầu cười nói:
– Cá chạch nhỏ, trước kia đầu óc của ngươi không tốt lắm, sao hôm nay lại linh hoạt như vậy rồi?
Cá chạch nhỏ đột nhiên hơi ủ rũ:
– Chủ nhân, xin lỗi.
Cố Xán cười ha hả:
– Xin lỗi cái gì, ngươi sợ Trần Bình An à? Vậy ngươi xem ta có sợ Trần Bình An không? Nước mắt nước mũi tèm lem, ta còn không cảm thấy xấu hổ, ngươi xin lỗi cái gì?
Cá chạch nhỏ lắc đầu, lập tức vui vẻ.
Cố Xán khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nói:
– Ngay cả mẫu thân mà ta cũng không sợ, trời lớn đất lớn, cũng chỉ sợ một mình Trần Bình An. Ta cảm thấy hai chúng ta đã rất anh hùng hảo hán rồi.
Hắn đột nhiên cúi đầu:
– Cá chạch nhỏ, ngươi nói xem tại sao Trần Bình An lại không mắt nhắm mắt mở, tại sao lại lảm nhảm nhiều đạo lý mà ta chắc chắn sẽ không nghe như vậy?
Cá chạch nhỏ lắc đầu.
Cố Xán vươn một ngón tay ra:
– Cho nên mới nói ngươi ngốc. Ta biết đấy.
Hắn lẩm bẩm nói:
– Trần Bình An lại đang làm chuyện ngu ngốc, muốn tặng thứ quý giá nhất của mình cho ta. Nhưng lần này không phải là đồ ăn, đồ mặc, đồ chơi, cho nên ta không muốn nhận lắm.
Cá chạch nhỏ nghiêng người tới trước, vươn một ngón tay ra, khẽ vuốt lên chân mày nhíu chặt của Cố Xán.
———
Lúc tảng sáng, chân trời dần dần nổi lên màu trắng bạc.
Trần Bình An một đêm không ngủ đi ra khỏi phòng, rời khỏi phủ đệ, muốn ra ngoài tản bộ. Cố Xán mặc một bộ áo mãng bào màu xanh đen nhanh chóng đuổi theo. Trong nước hồ gần đảo Thanh Hiệp, cá chạch nhỏ hiện ra chân thân chậm rãi bơi lội.
Trần Bình An nói:
– Hôm qua ta đã nói nhiều như vậy, là muốn ngươi nhận sai, nhưng sau đó phát hiện rất khó. Không sao. Hôm nay những lời mà ta muốn nói, hi vọng ngươi có thể ghi nhớ, bởi vì không phải ta đang thuyết phục ngươi, chỉ là nói với ngươi một số trường hợp mà ngươi có thể không nghĩ tới. Nếu ngươi không muốn nghe, trước tiên cứ ghi nhớ, không chừng một ngày nào đó sẽ có tác dụng. Được không?
Cố Xán gật đầu nói:
– Không có vấn đề, những lời ngày hôm qua, ta cũng đã ghi nhớ trong lòng rồi.
Trần Bình An cầm một nhánh cây, khẽ đâm xuống đất, chậm rãi bước đi:
– Trên đời không thể người người đều là Trần Bình An ta, cũng không thể người người đều là Cố Xán ngươi, như vậy không đúng.
– Chính vì trên đời còn có người tốt thế này thế nọ, có rất nhiều người chúng ta đã nhìn thấy, còn có càng nhiều người chúng ta không nhìn thấy, cho nên ta và Cố Xán mới có thể sống đến bây giờ, có thể ngồi xuống nói một chút đạo lý của từng người chúng ta.
– Nói những chuyện này, không phải chứng minh ngươi đã sai, mà là ta hi vọng ngươi hiểu rõ về thế giới này nhiều hơn. Giang hồ không chỉ có hồ Thư Giản, một ngày nào đó ngươi sẽ phải rời khỏi đây, giống như năm xưa rời khỏi trấn nhỏ quê nhà vậy.
Nói đến đây, Trần Bình An bước ra khỏi con đường nhỏ lát bằng phiến đá bạch ngọc, đi tới bên hồ. Cố Xán theo sát phía sau.
Trần Bình An ngồi xuống, dùng nhánh cây làm bút, vẽ một vòng tròn trên mặt đất:
– Ta sẽ nói với ngươi một đạo lý mà ta tùy tiện nghĩ ra, còn chưa hoàn thiện. Đây là nhờ ở Đồng Diệp châu, ta gặp được một bằng hữu tốt trên giang hồ, lần đầu tiên vô tình nghe nói đến phân chia hiền nhân, quân tử và thánh nhân thư viện, cho nên mới liên tưởng ra.
Cố Xán nhỏ giọng nói:
– Vì sao ta không gặp được bằng hữu tốt ở hồ Thư Giản.
Cố Xán muốn Trần Bình An chỉ có một bằng hữu trên đời là hắn.
Trần Bình An cười cười, viết hai chữ “hiền nhân” trong vòng tròn nhỏ vừa vẽ:
– Làm thế nào trở thành hiền nhân của bảy mươi hai thư viện? Thư viện vốn có quy củ, đó là vị hiền nhân này thông qua đọc nhiều thi thư, suy nghĩ ra học vấn đặt chân, thích hợp dùng trong lãnh địa một nước, trở thành sách lược trị quốc có lợi cho non sông.
Sau đó hắn vẽ một vòng tròn lớn hơn, viết xuống hai chữ “quân tử”:
– Hiền nhân thư viện nếu đề xuất học vấn, thích hợp dùng trong lãnh địa một châu, sẽ có thể trở thành quân tử.
Cuối cùng hắn vẽ một vòng tròn càng lớn, viết xuống hai chữ “thánh nhân”:
– Nếu học vấn của quân tử càng lúc càng lớn, đề xuất học vấn phổ biến bao hàm thiên hạ, vậy thì có thể trở thành thánh nhân thư viện.
Trần Bình An chỉ vào ba vòng tròn:
– Ngươi xem, chỉ nhìn ba vòng tròn, giống như đang nói ngay cả thư viện Nho gia cũng tôn sùng “lập trường”. Hiền nhân, quân tử và thánh nhân, mỗi người đều có lập trường của riêng mình. Như vậy dân chúng, người làm quan, người mang binh đánh giặc, tu sĩ sông núi, tiên sư gia phả trên núi, dựa vào đâu chúng ta chỉ nói lập trường, không hỏi thị phi, lại là sai? Có biết tại sao không?
Cố Xán cảm thấy phiền não, bèn lắc đầu.
Trần Bình An nói:
– Thứ nhất, lập trường có thể có, cũng rất hiếm khi không có, nhưng không phải “chỉ” nói lập trường của mình là có thể bỏ qua mọi chuyện. Cái kiểu không thẹn với lương tâm như vậy, vốn là hẹp hòi. Học vấn hay làm người cũng vậy, cơ sở đặt chân là tương thông. Hiền nhân, quân tử và thánh nhân tương thông; dân chúng, đế vương tướng soái và luyện khí sĩ tương thông.
– Cho nên trong Văn miếu chính tông ở Trung Thổ Thần Châu, có chứa văn tự của các đời thánh hiền Nho gia, học vấn càng lớn thì càng nằm dưới cùng, càng vững chắc không thể phá vỡ. Nghe nói cho dù như vậy, theo dòng thời gian trôi đi, tình hình cũng đã thay đổi, trong lịch sử từng có văn tự màu vàng của đại thánh nhân bắt đầu mất đi ánh sáng.
Thấy Cố Xán càng ngỡ ngàng, khóe miệng Trần Bình An nhếch lên, xem như là đã cười:
– Những lời này tối hôm qua ta đã nghĩ rất lâu, muốn nói cho ngươi nghe thử, nhưng thực ra càng là nói cho chính mình nghe.
Hắn đứng lên, nhìn xung quanh:
– Đảo Thanh Hiệp là một vòng tròn, quy củ môn phái là do Lưu Chí Mậu lập ra. Nói hẹp một chút, chỗ ngươi và thím ở cũng là một vòng tròn, rất nhiều gia quy là do ngươi và thím lập ra. Nói rộng một chút, hồ Thư Giản cũng là một vòng tròn, quy củ là lệ làng do vô số tu sĩ sông núi trong lịch sử dùng máu tươi và tính mạng đổi lấy.
– Lại nói rộng hơn, tại trung bộ Bảo Bình châu chỗ hồ Thư Giản, thư viện Quan Hồ cũng đang vẽ vòng tròn. Lại nói hẹp hơn, ngươi và Trần Bình An ta, đạo lý của chúng ta chính là vòng tròn nhỏ nhất giữa trời đất, chỉ ràng buộc chính mình. Đã từng có người nói, thân ở nhân gian thế tục, đạo đức tương đối cao, dùng để kiềm chế bản thân sẽ càng tốt hơn.
Trần Bình An giống như đang tự xét lại mình, dùng nhánh cây chống xuống đất, lẩm bẩm nói:
– Có biết ta sợ điều gì không, đó là sợ những đạo lý hiện giờ có thể thuyết phục mình, khiến mình bớt đi một chút ấm ức, những đạo lý giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, cuối cùng sẽ trở thành đạo lý cả đời của mình. Dòng thời gian không chỗ nào không có, ngươi và ta rất khó nhìn thấy, vẫn đang tiếp tục chảy qua. Giống như ta vừa nói, trong quá trình không thể nghịch chuyển này, rất nhiều đạo lý thánh hiền lưu lại văn tự màu vàng cũng sẽ ảm đạm mờ mịt.
– Đạo lý hôm qua sẽ biến thành không có đạo lý.
Cố Xán đột nhiên nghiêng đầu, nói:
– Hôm nay nói những lời này, là Trần Bình An ngươi hi vọng ta biết sai, đúng không?
Trần Bình An lại không trả lời Cố Xán, chỉ tiếp tục nói:
– Thế nhưng ta cảm thấy một số đạo lý ở dưới cùng, thấp nhất, thấp đến mức giống như rơi xuống trên đường đất ngõ Nê Bình đầy phân gà phân chó của chúng ta, cũng vẫn sẽ không thay đổi. Một vạn năm trước là thế nào, hôm nay chính là thế ấy, một vạn năm sau cũng sẽ như vậy.
– Chẳng hạn như lúc chúng ta sắp chết đói… Trần Bình An ta không muốn đi trộm đi cướp. Đối với chén cơm mà thím mở cửa đưa cho ta, ta sẽ ghi nhớ nhớ cả đời. Lúc ấy có người tặng ta một xâu mứt quả, ta lại kiềm chế không nhận lấy. Ngươi có biết khi đó ta vừa chạy vừa ở trong lòng tự nói với mình như thế nào không?
Chỉ cần không liên quan đến chuyện mình nhận sai, Cố Xán sẽ cảm thấy hứng thú hơn một chút, tò mò hỏi:
– Là gì?
Trần Bình An nhìn về phương xa:
– Nếu ta nhận lấy sẽ không đúng, bởi vì lúc ấy trong tay ta vẫn còn mấy đồng tiền, ta sẽ không đói chết ngay. Không cầm lấy xâu mứt quả kia, là vì ta sợ ăn đồ ngon như vậy rồi, sau này sẽ cảm thấy cuộc sống vốn ăn được một chén cơm đã rất thỏa mãn, sẽ biến thành rất khó chịu. Ngày tháng sau này của ta sẽ càng khó khăn hơn, ăn một bữa cơm no đến sáu phần vẫn không vui vẻ.
– Chẳng lẽ mỗi ngày ta lại đi xin người kia mứt quả? Lui một vạn bước mà nói, kể cả mỗi lần hắn đều vui vẻ bố thí cho ta, nhưng một ngày nào đó gian hàng của hắn không còn nữa, đến lúc đó ta phải làm sao?
Vẻ mặt Trần Bình An ngơ ngẩn:
– Nhưng ngươi biết không? Lúc ấy những đạo lý này đều không chống được sự dụ hoặc của xâu mứt quả kia. Khi đó ta rất muốn quay đầu, nói với người bán mứt quả kia là ta nghĩ lại rồi, ngươi vẫn tặng cho ta một xâu chứ. Ngươi có biết ta làm thế nào để mình đừng quay đầu không?
Trần Bình An tự hỏi tự đáp:
– Ta đã tự nói với mình, Trần Bình An, Trần Bình An, thèm ăn cái gì chứ, không chừng một ngày nào đó cha ngươi sẽ trở về, đến lúc đó lại ăn, ăn đến no. Cha đã hứa với ngươi, lần sau về nhà nhất định sẽ mang theo mứt quả. Cho nên về sau ta lén lút chạy tới chỗ đó, không nhìn thấy gánh hàng rong kia, ta lại cảm thấy thương tâm. Không phải thương tâm vì không có mứt quả ăn miễn phí, mà là lo lắng nếu cha về nhà rồi, chắc sẽ không mua được mứt quả nữa.
Cố Xán đưa tay muốn kéo tay áo của người bên cạnh, nhưng lại không dám.
Trần Bình An lẩm bẩm nói:
– Người sống dù sao cũng phải có chút hoài niệm, đúng không?
– Ngươi cho rằng ta không biết, cha ta chắc chắn sẽ không về nữa sao?
– Ta biết.
– Nhưng ta vẫn sẽ nghĩ như vậy.
– Tên mũi thò lò ngươi lúc còn nhỏ, đi đường ban đêm luôn hỏi ta vì sao không sợ quỷ. Không phải ngay từ đầu ta đã không sợ, mà là có một ngày ta đột nhiên nghĩ đến, nếu như trên đời thật sự có quỷ, liệu có thể gặp được cha mẹ ta hay không. Nghĩ đến đây, lá gan của ta lại lớn hơn rất nhiều.
– Nhưng ta cũng thấy lo lắng. Cha mẹ tốt như vậy, nếu thật sự biến thành quỷ rồi, bọn họ sẽ là quỷ tốt. Liệu có bị quỷ ác ức hiếp, khiến bọn họ không thể tới gặp ta được.
Nói xong những lời này, Trần Bình An xoay người, xoa đầu Cố Xán:
– Để ta ở riêng một lát, ngươi lo việc của mình đi.
Cố Xán gật đầu, nhẹ nhàng rời khỏi.
Sau khi đi rất xa, Cố Xán quay đầu nhìn, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ rất kỳ lạ. Dường như Trần Bình An không còn tức giận và thương tâm giống hôm qua, nhưng Trần Bình An lại càng… thất vọng, lại không phải thất vọng với Cố Xán hắn.
Tối hôm đó, Cố Xán phát hiện trong phòng Trần Bình An vẫn sáng đèn, bèn tới gõ cửa.
Trần Bình An vòng qua bàn sách, đi tới bên cạnh bàn ở phòng chính, hỏi:
– Còn chưa ngủ à?
Cố Xán cười nói:
– Không phải ngươi cũng vậy sao?
Ban nãy Cố Xán đã nhìn thấy trên bàn chất đầy tờ giấy viết chi chít chữ, trong sọt lại không còn một cuộn giấy nào, bèn hỏi:
– Đang luyện chữ à?
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Tùy tiện suy nghĩ, tùy ý viết ra. Những năm qua thực ra ta vẫn đang nhìn đang nghe, còn tự mình suy nghĩ lại không nhiều.
Cố Xán hỏi:
– Vậy có nghĩ ra điều gì không?
Trần Bình An ngẫm nghĩ:
– Vừa rồi đang suy nghĩ một câu nói, “tự do của kẻ mạnh chân chính trên thế gian, nên dùng kẻ yếu làm ranh giới”.
Cố Xán xem thường nói:
– Ta tính là kẻ mạnh cái gì, hơn nữa lúc này ta mới bao lớn chứ?
Trần Bình An nói:
– Chuyện này có liên quan đến một người tuổi tác bao nhiêu, nhưng không phải quan hệ tất yếu. Trước kia ta từng gặp phải rất nhiều đối thủ lợi hại, chẳng hạn như nương nương Đại Ly, một lão giao long tu vi còn cao hơn cá chạch nhỏ hiện giờ, một tu sĩ cảnh giới Phi Thăng. Không thể nói bọn họ là kẻ xấu thuần túy, trong mắt rất nhiều người thì bọn họ cũng là người tốt người thiện, nhưng ít nhất bọn họ không hiểu đạo lý này.
– Đây là một trong số đạo lý quý giá nhất của ta, ngươi là Cố Xán nên ta mới nói với ngươi. Ngươi có nghe hay không là chuyện của ngươi. Nhưng chính vì ngươi là Cố Xán, ta mới hi vọng ngươi có thể dụng tâm lắng nghe một chút. Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, đã muốn bảo vệ mẫu thân của mình cho tốt, ngươi chính là kẻ mạnh, rất nhiều người lớn cũng không bằng ngươi.
Cố Xán nằm trên bàn, cười nói:
– Mẹ ta nói lúc ngươi còn nhỏ, đã làm rất nhiều chuyện cho mẹ mình. Bà ấy luôn dùng chuyện này để nhắc ta vô lương tâm, sinh ta ra đúng là phí công, đã nuôi một kẻ bất hiếu rồi.
Trần Bình An chậm rãi nói:
– Trước tiên chúng ta không nói đúng sai và thiện ác. Nếu mọi người trên đời đều suy nghĩ giống như Cố Xán ngươi hiện giờ, ngươi cảm thấy sẽ biến thành thế nào?
Cố Xán lắc đầu nói:
– Trước giờ ta không nghĩ đến những chuyện này.
Trần Bình An gật đầu.
Đây vốn là suy nghĩ chân thật trong lòng Cố Xán.
Cố Xán sợ Trần Bình An tức giận, bèn giải thích:
– Ăn ngay nói thật, nghĩ gì nói đấy, những lời này chính là do Trần Bình An ngươi nói mà.
Trần Bình An liền thay đổi đề tài:
– Nếu tất cả mọi người đều là Cố Xán ngươi, trấn nhỏ quê nhà chúng ta sẽ không có Tề tiên sinh ở trường học, không có ông Lưu bà Lưu hàng xóm ở ngõ Nê Bình, không có chú Triệu thường giúp mẹ ngươi thu hoạch lúa, giành nguồn nước.
Cố Xán nói:
– Ta cảm thấy có bọn họ hay không cũng không sao. Chẳng phải ta và mẫu thân vẫn sống sót được à. Chẳng qua là ta bị đánh thêm mấy trận, mẫu thân bị cào mặt thêm mấy cái. Sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh chết từng người bọn chúng. Còn những người có ơn, ta cũng sẽ lần lượt báo ân. Tiền thần tiên? Nhà lớn hào môn? Nữ nhân xinh đẹp? Muốn cái gì ta cho cái đó.
Trần Bình An nói:
– Ngõ Nê Bình cũng sẽ không có ta.
Cố Xán trừng mắt nói:
– Như vậy thì không được!
Sắc mặt Trần Bình An hơi trắng, chỉ cười cười.
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó nói:
– Cố Xán, ta biết ngươi vẫn luôn nói thật lòng với ta, cho nên ta mới chịu ngồi ở đây. Bây giờ ta hi vọng một vấn đề cuối cùng, ngươi vẫn sẽ nói thật lòng với ta.
– Có thể.
– Có phải ngươi thích giết người không?
Cố Xán do dự một lúc, nhưng khóe miệng từ từ nhếch lên, cuối cùng gương mặt dần dần hiện ra nụ cười, ánh mắt nóng bỏng và chân thành, nói như đinh đóng cột:
– Đúng!
Cố Xán cười rạng rỡ, nhưng lại bắt đầu rơi lệ:
– Trần Bình An, ta không muốn lừa ngươi!
Trần Bình An cũng cười, đưa tay giúp Cố Xán lau nước mắt:
– Không sao. Ta cảm thấy thật ra mình đã sai rồi, những đạo lý kia của ta không thể nói rõ đúng sai thị phi. Nhưng ta vẫn là Trần Bình An, ngươi vẫn là thằng nhóc mũi thò lò.
Cố Xán lo lắng hỏi:
– Ngươi giận ta à?
Trần Bình An lắc đầu:
– Không giận ngươi.
Cố Xán nhỏ giọng nói:
– Nhưng rõ ràng ngươi còn đang tức giận.
Trần Bình An nói:
– Ta sẽ thử xem, sẽ không tức giận với ai cả.
Sau khi Cố Xán rời đi, Trần Bình An đứng lên, đi về phía bàn sách, cuối cùng lại dừng bước.
Hắn đang định xoay người, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhưng lại đột nhiên không muốn đi nữa.
Hắn cứ đứng tại chỗ như vậy, hai tay lồng trong tay áo, hơi khom người suy nghĩ.
Lão hòa thượng trong chùa nhỏ ở nước Nam Uyển từng nói một câu, “buông dao đồ tể, lập tức thành phật”. Thế nhưng Cố Xán không cảm thấy mình sai, con dao giết người trong lòng, đang được nắm chặt trong tay, hắn vốn không định bỏ xuống. Như vậy những lời nói với Bùi Tiền, “sai lầm trước kia giống như ngày hôm qua, những chuyện tiếp theo giống như ngày hôm nay”, cũng chỉ là nói suông.
Đánh giặc trong núi dễ, đánh giặc trong lòng khó. Hiện giờ Trần Bình An cảm thấy “giặc trong lòng” này, đã từ chỗ Cố Xán đi tới chỗ mình, đẩy ra cửa lớn nội tâm, ở lại trong đó. Đánh không chết, đuổi không đi. Bởi vì hắn không bước qua được hố sâu trong lòng mình.
Cố Xán là người mà hắn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.
Vị lão đại kiếm tiên kia, ông lão tên là Trần Thanh Đô từng bảo, đời này nói đạo lý khắp nơi, giàng đạo lý mọi chuyện, chính là vì thỉnh thoảng không nói đạo lý vài lần.
Nhưng Trần Bình An biết, lão tiền bối ngoài miệng không nói, đạo lý vẫn ở trong lòng. Có điều ngay cả lão đại kiếm tiên như ông ta, cũng có lúc nói đạo lý không thông, khi đó mới đành phải xuất kiếm.
Trần Bình An cảm thấy ngỡ ngàng. Hắn đột nhiên phát hiện, mình đã nói hết tất cả đạo lý đời này biết được, có lẽ bao gồm cả những đạo lý sau này muốn nói với người khác.
———
Trong lầu cao ở thành Trì Thủy, Thôi Đông Sơn lẩm bẩm nói:
– Lời hay khó khuyên kẻ cứng đầu.
Thôi Sàm mỉm cười nói:
– Đại đạo tuyệt diệu là ở loại người như Cố Xán, còn nổi bật hơn những người tốt tầm thường.
Thôi Đông Sơn quay đầu, nhìn chằm chằm Thôi Sàm:
– Ngươi không cho người âm thầm bảo vệ Cố Xán? Lại cố ý xúi giục Cố Xán gây họa một phương như vậy?
Thôi Sàm hỏi ngược lại:
– Nếu ta sai người ám sát mẹ của Cố Xán, lại ngăn cản Trần Bình An xuôi nam chuyến này. Đến lúc đó chờ Nguyễn Tú “không cẩn thận” ngộ thương Cố Xán, chẳng phải càng là ván cờ chết? Nhưng ta cần sắp xếp như vậy sao? Ta không cần.
– Đương nhiên nếu làm như vậy, cũng mất đi sự tuyệt diệu của độ lửa, thiếu đi ý cảnh thanh nhàn đáng để nghiền ngẫm. Con đường dành cho Trần Bình An lựa chọn sẽ càng ít, nhìn như càng chật hẹp, càng là đường cụt, nhưng ngược lại dễ khiến Trần Bình An đi theo hướng cực đoan. Nếu hắn thuận theo bản tâm, sẽ dùng một quyền đánh chết hoặc một kiếm đâm chết Cố Xán, hoặc là dứt khoát kết thúc bản thân cho xong.
– Như vậy ván cờ này chỉ chết người mà thôi, ý nghĩa ở đâu. Cho dù có một chút ý nghĩa, cũng không đủ lớn. Ngươi sẽ không tâm phục khẩu phục, ta cũng cảm thấy thắng không vinh quang.
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn tịch mịch, đột nhiên tức giận nói:
– Thôi Sàm, Trần Bình An rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?
Thôi Sàm bất đắc dĩ cười:
– Có ấu trĩ hay không?
Thôi Đông Sơn gào lên:
– Ngươi nói cho ta!
Thôi Sàm cười cười, đưa tay lên bên tai, nghiêng đầu qua, mỉm cười lên tiếng, giống như đang đợi câu trả lời:
– Chí Thánh tiên sư, Lễ Thánh, học vấn của các người lớn nhất, tới tới tới, các người tới nói thử xem.
Thôi Đông Sơn lập tức an tĩnh lại.
Thôi Sàm mỉm cười nói:
– Đại cục đã định. Hiện giờ điều duy nhất mà ta muốn biết, đó là trong túi gấm kia của ngươi đã viết câu nào của Pháp gia? Không phân biệt thân sơ, quyết định ở pháp luật?
Thôi Đông Sơn hồn bay phách lạc, lắc đầu:
– Không phải Pháp gia.
Thôi Sàm gật đầu:
– Như vậy xem ra cũng không phải Phật gia rồi.
Thôi Đông Sơn ngơ ngẩn:
– Không phải là học vấn của tam giáo các nhà, không phải là một trong nhiều đạo lý như vậy.
Thôi Sàm nhíu mày.
———
Trần Bình An run rẩy vươn tay, lấy túi gấm trong tay áo ra. Trước khi chia tay ở trấn Hồng Chúc, Bùi Tiền đã đưa cho hắn, nói là lúc tức giận nhất phải mở ra xem thử.
Trần Bình An mở túi gấm, lấy ra một tờ giấy bên trong.
Trên đó viết: “Trần Bình An, xin ngươi đừng thất vọng với thế giới này.”
Sau khi xem xong, Trần Bình An cất vào túi gấm, thả lại tay áo.
Hắn quay đầu nhìn về màn đêm ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói:
– Ta chỉ là thất vọng với chính mình.
Trong lầu cao, Thôi Sàm thoải mái cười lớn.
Thôi Đông Sơn tâm như tro tàn.
Tiếng cười của Thôi Sàm không dứt, vô cùng sảng khoái. Quốc sư Đại Ly này, đã rất lâu không cười thỏa thích như vậy.
Thôi Đông Sơn đang định đứng lên, rời khỏi ranh giới màu vàng do mình vẽ ra, Thôi Sàm đột nhiên nheo mắt lại.
Chỉ thấy trong tranh cuộn, Trần Bình An cầm hồ lô nuôi kiếm lên, một hơi uống hết tất cả rượu. Sau đó hắn lấy bộ pháp bào Kim Lễ kia ra, đứng yên tại chỗ, pháp bào tự động mặc lên người.
Trần Bình An lại lấy ra một lá bùa gột bẩn, dán lên một cây cột ở hành lang. Hắn nhắm mắt lại, dùng phương pháp nội thị của tu sĩ, thần thức đi tới cửa lớn phủ đệ có chứa văn mật màu vàng.
Cửa lớn từ từ mở ra.
Lúc trước sau khi luyện chế thành công vật bản mệnh thứ hai, người tí hon áo nho màu vàng đeo kiếm đeo sách, đã nói với Trần Bình An một câu mà Mao Tiểu Đông cũng nghĩ không thấu: “Biết sai mà sửa, chính là chuyện tốt.”
Đó thực ra là lo lắng của Trần Bình An đối với Cố Xán, ẩn sâu bên trong nội tâm. Cũng là một loại ám thị của Trần Bình An đối với chính mình. Phạm sai lầm rồi thì phải nhận sai, không phải đối phương có quan hệ thân cận với Trần Bình An ta, ta sẽ cảm thấy hắn không sai, sẽ thiên vị hắn, mà là những sai lầm kia có thể nỗ lực sửa chữa.
Thế nhưng đã chết nhiều người như vậy, Cố Xán lại không nhận sai. Bây giờ nên làm sao bù đắp?
Đúng sai thị phi đều nằm ở đó, Trần Bình An không thể phá lệ, không thể lừa mình dối người. Rất nhiều người đều đang nói đang làm, không nhất định là đúng.
Cửa lớn phủ đệ từ từ mở ra. Trần Bình An chắp tay từ biệt người tí hon áo nho màu vàng. Văn mật màu vàng vốn đã có hình thức kết đan ban đầu, có hi vọng đạt thành cảnh giới “đạo đức tại thân”. Người tí hon áo nho màu vàng kia có ngàn vạn lời nói, nhưng chỉ thở dài một tiếng, lễ độ cung kính, cũng chắp tay từ biệt Trần Bình An.
Một tiếng “bình” vang lên, trong thế giới nhỏ thân người giống như gõ chuông báo tử, vang khắp giữa trời đất. Viên văn mật màu vàng vỡ nứt, thanh trường kiếm của người tí hon áo nho màu vàng, gần đây đã biến thành rỉ sét loang lổ, thư tịch ánh sáng ảm đạm, cùng với bản thân hắn, đều tan rã như tuyết không còn thấy.
Trong gian nhà ở phủ đệ đảo Thanh Hiệp, bỗng nhiên nổi lên mùi máu tanh.
Trần Bình An lảo đảo ngã xuống đất, ngồi xếp bằng.
Sau đó hắn giãy giụa đứng lên, đẩy tất cả tờ giấy ra, bắt đầu viết thư, đã viết ba bức.
Ánh mắt Thôi Đông Sơn lạnh giá:
– Ta thua rồi.
Đáp lại hắn là sự im lặng kéo dài.
Thôi Đông Sơn hơi nghi hoặc, quay đầu nhìn.
Thôi Sàm lại giống như gặp đại địch, bắt đầu ngồi ngay ngắn.
———
Ngày hôm sau, đảo Thanh Hiệp đột nhiên xuất hiện một người rất kỳ lạ.
Đầu tiên là dùng phi kiếm truyền tin gởi ba bức mật thư. Còn như viết cái gì, gởi cho ai, người này là khách quý của Cố Xán, ai dám nhìn trộm?
Ba bức thư kia phân biệt gởi cho Ngụy Bách quận Long Tuyền, Chung Khôi Đồng Diệp châu, Phạm Tuấn Mậu thành Lão Long.
Hỏi thăm xem liệu có đường tắt nào, có thể nhanh chóng tinh thông pháp thuật tiên gia ngưng hồn tụ phách. Cùng với một người sau khi chết làm thế nào trở thành ma quỷ âm vật, hoặc là đầu thai chuyển thế. Có bí thuật thượng cổ thất truyền đã lâu nào, có thể gọi ra “tổ tiên” dưới âm phủ, giúp người ở dương gian trò chuyện với người đó hay không.
Sau đó người kia xin một gian nhà nhỏ, nằm ở gần cổng sơn môn đảo Thanh Hiệp. Trên bàn đã bày giấy và bút mực, cùng với một chiếc bàn tính bình thường.
Người kia tuổi còn trẻ, nhìn vẻ mặt uể oải, thần sắc nhợt nhạt, nhưng ăn mặc lại rất gọn gàng sạch sẽ, bất kể nhìn ai ánh mắt cũng sáng ngời. Hắn đã xin Điền Hồ Quân tất cả hồ sơ của tu sĩ và tạp dịch ở đảo Thanh Hiệp, giống như là một… tiên sinh sổ sách? (chức vụ thời xưa tương tự với kế toán bây giờ)