[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện - Chương 433: Quyền kiếm đều bỏ xuống, đi nhìn một con đường
- Trang Chủ
- [Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
- Chương 433: Quyền kiếm đều bỏ xuống, đi nhìn một con đường
Trần Bình An khẽ thở ra một hơi, vỗ vỗ má, đứng lên trở về gian nhà ở cổng sơn môn.
Từ xa nhìn lại có thể thấy đèn đóm trên bàn, ánh sáng lộ ra ngoài cửa sổ.
Trần Bình An theo bản năng muốn đi nhanh hơn, sau đó đột nhiên chậm lại, bật cười.
Từ bốn tuổi trở đi, trước giờ chưa có lần nào “về nhà” mà nhà tổ ngõ Nê Bình có đèn đóm chờ đợi. Sau khi trở thành thiếu niên, làm trái lời thề, vẫn đi làm học đồ lò gốm, đã kiếm được một ít tiền đồng. Nhưng mỗi lần ra ngoài làm sao có thể không tắt đèn, mặc cho dầu hao phí?
Hôm nay lúc ra cửa lại quên tắt đèn. Bây giờ ngươi vội vàng trở về nhà, lại có thể làm gì? Thổi tắt đèn? Nhưng hiện giờ còn chưa buồn ngủ, nhất định phải khêu đèn đọc sách đêm. Lại thắp đèn? Như vậy tắt đèn hay thắp đèn ý nghĩa ở đâu?
Trần Bình An dứt khoát bước đi chậm rãi. Vào nhà rồi, đóng cửa lại, ngồi sau bàn sách, tiếp tục lật xem hồ sơ của phòng hương hỏa và gia phả tổ sư đường các đảo, tra tìm thiếu sót, bổ sung thiếu hụt.
Tâm không tĩnh, trước tiên đừng luyện quyền, còn như tu sĩ luyện khí thì càng không cần nghĩ đến.
Tại đất lành Ngẫu Hoa Trần Bình An đã biết, lúc tâm loạn thì luyện quyền có nhiều cũng vô nghĩa. Cho nên khi đó hắn mới thường xuyên tới ngôi chùa nhỏ gần ngõ Trạng Nguyên, tán gẫu với vị hòa thượng già không thích nói phật pháp.
Huống hồ hôm nay hắn không nhấc nổi một chút tinh khí thần nào, còn phức tạp hơn tâm không tĩnh. Những tinh khí thần kia giống như rơi xuống đáy giếng, bị đá lớn trói buộc, làm sao nhấc lên? Có điều nếu xét trên một loại ý nghĩa khác, tâm cảnh này cũng xem như là tâm định.
Trần Bình An khép lại những hồ sơ ố vàng bảo tồn không tốt kia, cầm lấy con dao khắc nhỏ đặt ở bên cạnh, năm xưa là quà tặng kèm lúc mua trâm ngọc ở cửa tiệm kinh thành Đại Tùy. Hắn dùng chuôi dao nhẹ nhàng vẽ ra một đường thẳng hư ảo trên bàn.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, rút ra một tờ giấy được hắn cắt giống như bìa sách, cầm bút vẽ một đường thẳng. Tại hai đầu phân biệt viết “Cố Xán đã sai” và “Cố Xán hướng thiện”, kiểu chữ khá lớn. Sau đó ở giữa “sai” và “thiện”, theo thứ tự viết chữ cực nhỏ “hồ Thư Giản lệ làng một nơi”.
Khi sắp sửa viết “luật pháp một nước”, Trần Bình An lại bôi đi bảy chữ trước đó. Chẳng những như vậy, hắn còn bôi luôn cả “Cố Xán hướng thiện”. Từ chính giữa đường thẳng kia, cách ra một chút, viết xuống hai từ “biết sai” và “sửa sai”. Rất nhanh hai từ này lại bị hắn bôi đi.
Cuối cùng Trần Bình An vò tờ giấy này thành một cục, lại không ném vào sọt trúc, mà là cất vào trong vật một tấc.
Hai tay của hắn lồng trong tay áo, dựa lưng vào ghế, thổi tắt đèn, nhắm mắt lại, như ngủ mà không ngủ. Lúc mở mắt ra thì trời đã tờ mờ sáng.
Nửa đêm thường nghĩ ngàn năm tới, chỉ sợ mai kia đã trăm năm.
Trần Bình An đứng lên, không cần giãn tay chân mà gân cốt đã tự động thả lỏng, phát ra một chuỗi tiếng kẽo kẹt. Hắn rời khỏi phòng, dự định đi vòng quanh đảo Thanh Hiệp một vòng. Đảo Thanh Hiệp là đảo lớn hàng đầu ở hồ Thư Giản, muốn đi hết có lẽ phải tốn nửa ngày.
Hôm nay việc ăn ở đi lại của hắn tại nhà, do một thiếu nữ tu sĩ của đảo Thanh Hiệp phụ trách. Trần Bình An bèn đến chào hỏi một lão tu sĩ trông chừng sơn môn ở gần đó, nhờ lão nói với thiếu nữ tu sĩ, hôm nay không cần đưa thức ăn tới đây.
Lão già là một tu sĩ cảnh giới Động Phủ, vội vàng nhận lời.
Trần Bình An đột nhiên cười nói:
– Có lẽ cô ấy vẫn sẽ chuẩn bị. Ta không có ở đây, cô ấy cũng không dám tự tiện vào nhà. Thế này đi, ba bữa hôm nay cứ nói cô ấy đưa đến chỗ ngài, để Trương lão tiền bối có lộc ăn, cứ ăn thỏa thích là được. Lúc trước Trương lão tiền bối đã kể với ta không ít chuyện xưa của đảo Thanh Hiệp, xem như là thù lao.
Lão tu sĩ thấp thỏm nói:
– Trần tiên sinh, ta sẽ không vì thèm ăn mà mất mạng chứ?
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Sẽ không đâu.
Lão tu sĩ vẫn không dứt khoát lắm, quả thật ở đảo Thanh Hiệp này đã thấy nhiều gió mây khó lường, khiến cho lão nhát như thỏ đế:
– Trần tiên sinh đừng lừa ta. Ta biết Trần tiên sinh có lòng tốt, thấy cuộc sống của lão già ta khó khăn, cho nên muốn giúp ta cải thiện cơm nước. Có điều những thức ăn ngon kia đều là do phủ Xuân Đình chuyên môn cung cấp, nếu qua mấy ngày Trần tiên sinh lại rời khỏi đảo Thanh Hiệp, một số kẻ xấu nấp trong tối đỏ mắt, sẽ muốn gây khó dễ với ta.
Trần Bình An nói:
– Vậy thì cứ để thức ăn của phủ Xuân Đình ở chỗ Trương lão tiền bối, khi về ta sẽ tới lấy.
Lão tu sĩ cười nói:
– Như vậy ổn thỏa hơn.
Sau khi Trần Bình An rời đi, lão tu sĩ có phần oán giận, cảm thấy gã trẻ tuổi này đúng là không biết cách làm người. Nếu thật sự tội nghiệp mình, chẳng lẽ không biết nói với với phủ Xuân Đình một tiếng, đến lúc đó còn ai dám cau mặt với mình. Cái gã tiên sinh sổ sách này giả vờ giả vịt, mỗi ngày ở trong gian nhà kia cố làm ra vẻ huyền bí. Tại hồ Thư Giản, loại thủ đoạn giả thần giả quỷ và mua danh trục lợi như vậy, lão ta đã thấy rất nhiều, kết cục đều sống không được lâu.
Lão ta vừa càu nhàu thì giống như nước lũ vỡ đê, bắt đầu oán trách cái gã kia sau khi ở lại sơn môn, đã khiến lão bớt đi rất nhiều béo bở. Không dám làm khó một số tu sĩ năm cảnh giới thấp, lén lút vơ vét một hai đồng tiền hoa tuyết. Gặp phải một số nữ tu sĩ vãn bối dáng người uyển chuyển, càng không dám nói những lời thô tục, lén lút bóp mông các nàng một cái cho đã miệng đã tay.
Ban đầu tưởng rằng chỉ cần lôi kéo làm quen với tiên sinh sổ sách này, không chừng có thể nhân họa được phúc, từ đó gây dựng quan hệ với phủ Xuân Đình. Không dám nói là phất lên như diều gặp gió, nhưng kiếm được một chỗ dựa vững chắc ở đảo Thanh Hiệp, không phải cũng tốt rồi sao?
Không ngờ tiên sinh sổ sách kia là một chủ nhân vô cùng cứng đầu, mặc cho lão giở hết thủ đoạn, tìm mọi cách nịnh hót, dùng lời nói bóng gió mà chim non giang hồ nghe không hiểu, hoặc là giả ngây giả dại. Có lẽ trong suy nghĩ của hắn, chỉ xem trọng những nhân tài xuất chúng có giao hảo với Cố ma đầu như Lữ Thái Tang, lại chướng mắt cảnh giới Động Phủ không có tiền đồ như lão, đúng là đáng hận.
Trần Bình An từ từ bước đi, trong đó lại muốn đi đường vòng lên núi, đến trước phủ đệ tiên gia của những tu sĩ cung phụng đảo Thanh Hiệp. Sau đó lại theo đường cũ trở về, cho nên khi tới sơn môn đảo Thanh Hiệp thì đã là chiều hôm.
Trần Bình An từ xa nhìn lại. Thiếu nữ tu sĩ của phủ Xuân Đình kia, nghe nói là tỳ nữ bên cạnh mẫu thân Cố Xán, hai tay xách một hộp đựng thức ăn tinh xảo, duyên dáng yêu kiều, đang đứng trước cửa nhà. Lão tu sĩ canh cổng thì cúi đầu khom lưng đứng ở một bên, giống như đang cười xòa xin lỗi.
Trần Bình An bước nhanh tới, nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay nữ tu sĩ trẻ tuổi, cảm ơn một tiếng. Thiếu nữ phủ Xuân Đình có gương mặt tròn trịa trắng nõn, thi lễ chúc phúc với vị Trần tiên sinh này, cũng không nói gì thêm, khoan thai rời đi.
Trần Bình An trở lại trong nhà, mở hộp đựng thức ăn ra, đặt tất cả thức ăn lên bàn, còn có hai tô cơm. Hắn cầm đũa lên, nhai nuốt từ từ. Cuối cùng hắn thu dọn chén đũa, bỏ vào hộp đựng thức ăn, đậy kín lại.
Đại sự sống chết, đúng sai thị phi, không phải chỉ cần có lý do và cái cớ là có thể đi làm. Cố Xán có thể ở trong lòng tự thuyết phục mình, cũng có thể giống như những văn tự trên giấy kia, bị một nét bút bôi đi. Vừa lúc Cố Xán lại không nhận sai, không cho là sai, mới tạo thành nút thắt trong lòng Trần Bình An.
Mình không thể vứt bỏ Cố Xán, cũng không thể vì lệ làng một nơi mà phủ định đúng sai căn bản trong lòng, phủ nhận những đạo lý đã thấp đến đường nhỏ ở ngõ Nê Bình, không thể thấp hơn được nữa.
Nếu Trần Bình An muốn bước tới một bước, muốn sửa sai và bù đắp, vậy trước tiên nhất định phải lùi một bước, thừa nhận mình “không đủ đúng”. Tạm thời không nói bất cứ đạo lý nào, đổi một con đường khác, vừa đi vừa hoàn thiện suy nghĩ trong lòng. Suy cho cùng hắn vẫn hi vọng Cố Xán có thể biết sai. Lui một vạn bước mà nói, chỉ có trời không lên được, tức là trường sinh bất hủ; không có núi gây khó dễ, tức là đủ loại trắc trở ở nhân gian.
Trần Bình An muốn đi nhìn thẳng vào những trắc trở này, của chính mình, của người đã chết. Để ý tới những khổ nạn của người đã chết và người còn sống, cũng là thứ làm mài mòn đao chính nghĩa trong lòng.
Phạm sai lầm cũng chỉ có hai kết quả, một là sai đến cùng, hai là từng bước sửa sai. Cách trước có thể ung dung thoải mái nhất thời, thậm chí là cả đời, chẳng qua là trước khi chết nói một câu “chết thì chết vậy, đời này không thiệt”. Người trên giang hồ còn thích rêu rao “mười tám năm sau lại là một hảo hán”. Cách sau thì sẽ rất lao tâm lao lực, tốn sức nhưng chưa chắc đã thu được kết quả tốt.
Mười người trồng cây, một người nhổ đi thì cây sẽ không mọc.
Trần Bình An muốn đi nghiệm chứng hai mặt của câu này. Còn như đúng sai, dù kết quả cuối cùng như thế nào, trước tiên đều gạt sang một bên giống như đạo lý trong sách vậy.
Trong thời gian này, những gì Trần Bình An có thể làm, chỉ là khiến Cố Xán bớt phóng túng một chút, không tiếp tục trắng trợn chém giết lung tung.
Nói với Cố Xán nhiều như vậy, cuối cùng khiến Trần Bình An cảm thấy mình đã nói xong đạo lý cả đời. Mặc dù Cố Xán không muốn nhận sai, nhưng may mà Trần Bình An cũng không phải là người bình thường trong lòng của hắn, cho nên cũng chịu giảm bởt sự kiêu ngạo ngang ngược, không dám tiếp tục đi quá xa trên con đường bản tâm “hôm nay ta thích giết người”.
Dù sao trong mắt Cố Xán, nếu muốn thường xuyên mời Trần Bình An đến nhà mới phủ Xuân Đình, ngồi cùng bàn ăn cơm với hai mẹ con bọn họ và cá chạch nhỏ, hắn phải bỏ ra một chút gì đó. Loại quy củ giống như giao dịch này rất thực tế, có thể dùng được ở hồ Thư Giản, thậm chí có thể nói là thông suốt.
Cho nên kế tiếp, Trần Bình An đã xin Điền Hồ Quân một miếng ngọc bài cung phụng đảo Thanh Hiệp, đeo ở bên hông. Ngày hôm sau hắn bắt đầu dạo chơi xung quanh đảo Thanh Hiệp, tán gẫu với mọi người.
Vào ngày quần hùng tụ tập ở đảo Cung Liễu, đề cử “quân chủ giang hồ”, Trần Bình An còn mượn một chiếc thuyền của đảo Thanh Hiệp. Hắn lại mặc pháp bào Kim Lễ vào, đeo thanh Kiếm Tiên kia, dùng thân phận cung phụng đảo Thanh Hiệp, một mình du lịch những nơi ngoài vòng pháp luật ở hồ Thư Giản. Đồng thời hắn còn tuyên bố với bên ngoài, mình là luyện khí sĩ Tiểu Thuyết gia thích viết du ký núi sông, một thân phận khôi hài chưa từng xuất hiện trong lịch sử hồ Thư Giản.
Dựa theo bản đồ địa thế giang hồ mà Điền Hồ Quân tặng cho, trước tiên bắt đầu lên bờ du lịch từ hơn mười đảo chư hầu của đảo Thanh Hiệp. Trong đó có đảo Tố Lân, sau khi Điền Hồ Quân kết đan đã danh chính ngôn thuận mở phủ đệ, mỗi lần trăng sáng chiếu rọi đều giống như vảy cá trắng sáng.
Trần Bình An ngày đêm không dừng, mất ba ngày mới đi dạo hết những hòn đảo này. Hắn còn ghi chép một số tên họ không có trong hồ sơ của phòng hương hỏa.
Trên đảo Cung Liễu ở hồ Thư Giản vẫn đang tranh cãi không ngừng, loáng thoáng phân ra ba trận doanh. Một là rất nhiều hòn đảo thế lực ủng hộ Lưu Chí Mậu lên làm quân chủ giang hồ mới. Hai là một nhóm đảo chủ vẫn khăng khăng cho rằng Tiệt Giang chân quân “tài không xứng vị”. Những đảo chủ và thế lực lệ thuộc này lập trường rất kiên định, cho dù Lưu Chí Mậu ngồi lên ghế quân chủ giang hồ, bọn họ cũng không thừa nhận, có bản lĩnh thì cứ tiếp tục đánh giết từng hòn đảo của bọn họ.
Trận doanh cuối cùng là những đảo chủ ngồi xem hổ đấu. Có lẽ là cỏ đầu tường thừa gió bẻ măng, cũng có thể đã sớm âm thầm kết minh, tạm thời không tiện lộ rõ lập trường mà thôi.
Điều thú vị là những đảo chủ phản đối Lưu Chí Mậu, mỗi lần mở miệng đều giống như đã hẹn trước, thích nói một câu quái gở, chẳng hạn như Tiệt Giang chân quân mặc dù đức cao vọng trọng nhưng lại thế này thế kia.
Tại hồ Thư Giản, câu nói “đức cao vọng trọng” này, còn chói tai hơn bất kỳ lời mắng chửi nào, càng đâm vào tim người.
Hôm nay Trần Bình An tự mình chèo thuyền, đi tới một hòn đảo tên là Châu Sai. Đảo Châu Sai cách đảo Thanh Hiệp khá xa, hòn đảo không lớn, môn phái tu sĩ đệ tử thưa thớt. Cho nên lần này tổ chức hội nghị đồng minh, đảo chủ có đi đảo Cung Liễu hay không cũng không quan trọng.
Không giống như rất nhiều đảo chủ nhỏ khác, có luồn cúi cũng muốn tới đảo Cung Liễu chiếm một vị trí. Đảo chủ đảo Châu Sai đã lựa chọn ở lại, không dính vào đại sự của hồ Thư Giản, có khả năng sẽ quyết định thế cuộc tương lai trăm năm.
Trần Bình An dừng thuyền cập bến. Nơi bến thuyền có một phu nhân tóc búi cao, mặc áo hở cổ, vóc dáng cao lớn, trán vuông má rộng.
Trần Bình An đã đoán ra thân phận của nữ tu sĩ cảnh giới Long Môn này. Nghe đồn phu nhân tên thật là Lưu Trọng Nhuận này, từng là thân thuộc hoàng thất của một vương triều bị diệt ở trung bộ Bảo Bình châu. Tiểu hoàng đế cuối cùng của triều đại, chính là được bà ta xách tới ngồi lên ghế rồng.
Theo như ghi chép của sách tạp lục ở thành Trì Thủy, nghe nói khi đó tiểu hoàng đế trẻ tuổi hồ đồ, còn cười hì hì vỗ vào ghế rồng to lớn dưới mông, bảo bà ta ngồi cùng với mình. Sau đó phu nhân này thật sự ngồi lên, ôm tiểu hoàng đế vào lòng. Văn võ cả triều đều câm như hến, không ai dám chất vấn.
Điền Hồ Quân đã từng thuận miệng nhắc tới đảo chủ của đảo Châu Sai này, khen ngợi một câu “có khí khái đại trượng phu”.
Lưu Trọng Nhuận mỉm cười nói:
– Ngươi chính là vị tiên sinh sổ sách ở cổng sơn môn đảo Thanh Hiệp?
Trần Bình An hơi sững sốt, tại đảo Thanh Hiệp cũng không ai ở trước mặt gọi hắn là tiên sinh sổ sách.
Trần Bình An nói:
– Xem như là vậy đi.
Lưu Trọng Nhuận hỏi thẳng vào vấn đề:
– Chắc không phải đảo Thanh Hiệp các ngươi thấy đảo Châu Sai này chướng mắt, thừa dịp những đảo chủ phụ cận đều đã đi đảo Cung Liễu, muốn làm một chút gì đó?
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Chỉ có một mình ta thăm viếng đảo Châu Sai, đã quấy rầy rồi, chỉ muốn hỏi Lưu phu nhân một chút phong thổ của hồ Thư Giản. Nếu Lưu phu nhân không muốn ta lên đảo, vậy ta sẽ đi nơi khác.
Lưu Trọng Nhuận nhíu đôi mắt phượng hẹp dài:
– Nếu ta nói đảo Châu Sai không hoan nghênh tiên sinh sổ sách thì sao? Trên đảo này của ta chỉ có nữ nhân, người người đều tu vi không cao. Nếu ngươi nhìn trúng người nào đó, muốn bắt tới đảo Thanh Hiệp làm tỳ nữ hở cổ áo, vậy đến lúc đó ta có nên thả người hay không?
Vẻ mặt Trần Bình An vẫn như thường, ôm quyền cáo từ, xoay người lên thuyền, quả thật đi tới nơi khác.
Lưu Trọng Nhuận đứng yên tại chỗ, lần này thật sự không hiểu chuyện gì. Trên thực tế bà ta đã sớm chuẩn bị một nữ tu sĩ đệ tử trẻ tuổi dung mạo xuất sắc, xem như là tiêu tiền giải nạn.
Tại đảo Phi Thúy gần đó, Trần Bình An cũng ăn canh tiễn khách. Đảo chủ không có mặt, người quản sự không dám để cho một “cung phụng” của đảo Thanh Hiệp lên bờ. Đến lúc đó nếu bị đám tu sĩ đảo Thanh Hiệp không nói quy củ vơ vét sạch sẽ, lão biết đi tìm ai để khóc đây? Nếu chỉ có một thân một mình, lão cũng không dám từ chối như vậy. Nhưng trên đảo còn có một đại gia đình cành lá của lão, thật sự không dám xem thường.
Có điều lão tu sĩ cũng biết chừng mực, không dám trở mặt với cung phụng trẻ tuổi của đảo Thanh Hiệp, khiến Trần Bình An không xuống đài được. Lão một đường đưa tiễn, không ngừng xin lỗi, tư thái giống như chỉ muốn quỳ xuống dập đầu với Trần Bình An. Trần Bình An cũng không khuyên nhủ an ủi gì, bước nhanh rời khỏi, chèo thuyền đi xa.
Hòn đảo thứ ba là đảo Hoa Bình, đảo chủ địa tiên cảnh giới Kim Đan không có mặt, đã đi tới đảo Cung Liễu thương nghị đại sự. Đảo chủ là một trong số đồng minh dưới trướng Tiệt Giang chân quân, cũng là người hò hét cổ động hăng hái nhất.
Một thiếu đảo chủ ở lại trên đảo trông chừng. Vừa nghe nói có khách của Cố đại ma đầu, cung phụng trẻ tuổi nhất đảo Thanh Hiệp tới đây thăm viếng, hắn vội vàng bật dậy từ trong son phấn ôn nhu, lật đật ăn mặc chỉnh tề, chạy thẳng tới bến thuyền, tự mình lộ diện, tươi cười chào đón Trần Bình An.
Khi nhìn thấy cung phụng trẻ tuổi được đảo Thanh Hiệp che che giấu giấu, thiếu đảo chủ lại hơi thất vọng. Nhìn không giống như cao nhân sở trường chém giết, lại giống như một thầy giáo ở trường làng.
Hiện giờ những hòn đảo lớn nhỏ ở gần đảo Thanh Hiệp, thực ra đều đang âm thầm bàn luận chuyện này. Có điều bên phía đảo Thanh Hiệp luôn giữ kín như bưng, không truyền ra một chút tin tức hữu dụng nào. Chỉ nghe nói đó là một người hung hãn, ở thành Trì Thủy ngay trước mặt mọi người, đã tát Cố đại ma đầu hai cái. Cố Xán cũng không đánh trả, ngược lại còn dùng lễ tiếp đãi, dẫn đến phủ Xuân Đình ở đảo Thanh Hiệp.
Hôm nay một đám bạn bè bất hảo gồm cả thiếu đảo chủ đảo Hoa Bình, đều đang đặt cược người này có thể sống được bao lâu. Thiếu đảo chủ đảo Hoa Bình đã đặt cược, trong vòng một tháng chắc chắn sẽ chết.
Có ai không biết đại ma đầu Cố Xán nổi tiếng là vui giận thất thường, giết người tùy tâm? Những luyện khí sĩ ở hồ Thư Giản trở thành thức ăn trong bụng con cá chạch lớn kia, cũng không phải đều là kẻ thù gì. Trong đó cũng có thượng khách của đảo Thanh Hiệp, hoặc là bạn bè trong yến tiệc linh đình, không phải số ít.
Trần Bình An uống một bữa rượu ở đảo Hoa Bình. Hắn uống rất ít, còn đối phương lại giống như rượu gặp tri kỷ ngàn ly ít, thốt ra rất nhiều “lời thật lòng sau rượu”.
Trần Bình An trở lại trên thuyền, vừa chèo thuyền vừa ngẫm nghĩ chừng mực của những lời nói kia, biết hồ Thư Giản không có ai là dễ đối phó. Đến khi cách xa đảo Hoa Bình, hắn dừng thuyền giữa hồ, lấy bút giấy ra, lại viết vào một số người và chuyện.
Sau đó mỗi ngày hắn đều đi rồi lại dừng như vậy, nhìn thấy phong cảnh, người và chuyện khác nhau trên từng hòn đảo. Cũng có rất nhiều hòn đảo đóng cửa từ chối tiếp khách, khéo léo cự tuyệt Trần Bình An lên núi, giống như đảo Châu Sai vậy.
Trên tấm bản đồ địa thế hồ Thư Giản của Trần Bình An, không ngừng có hòn đảo được khoanh vòng.
Mỗi ngày trời còn chưa sáng hắn đã chèo thuyền rời khỏi đảo Thanh Hiệp, đến khi màn đêm thật sâu mới trở về gian nhà trên đảo.
Hồ Thư Giản ngoại trừ tập hợp tu sĩ sông núi ở các nơi Bảo Bình châu, còn thịnh hành thầy pháp quỷ đạo, các loại bàng môn tà thuật chưa từng nghe đến tầng tầng lớp lớp.
Chẳng hạn như đảo Hoa Bình, tu sĩ đều thích xa xỉ, đắm chìm trong cuộc sống khoái hoạt, sống mơ mơ màng màng. Trên con đường đẽo vàng làm hoa, lót ở dưới đất.
Lại có một hòn đảo tên là Nghiệp Thành, đảo chủ đã xây dựng sân đấu thú. Ai dám ném một hòn đá vào hung thú, chính là tội lớn “xâm phạm thú”, xử phạt cực hình. Mỗi ngày đều có tu sĩ của hòn đảo khác, đưa đệ tử trong môn phạm sai lầm hoặc là kẻ thù bắt được tới đây, ném vào lồng giam ở mấy sân đấu thú nổi tiếng nhất Nghiệp Thành. Nghiệp Thành tự có rượu mạnh mỹ nhân hầu hạ tu sĩ tới đây tìm thú vui, thưởng thức cảnh tượng máu tanh của hung thú trên đảo.
Còn có đảo chủ của đảo Y Quan, nghe nói đã từng là đại nho của một nước ở tây nam Bảo Bình châu, hôm nay lại thích thu gom mũ nón của nho sinh các nơi, dùng làm cái bô.
Có một ngày Trần Bình An rời khỏi một hòn đảo tên là Vân Vũ, trên đảo có hai môn phái động phủ tiên gia, đều am hiểu thuật song tu trong phòng. Nhìn thấy Trần Bình An, những nữ nhân của một môn phái trong đó, dù tuổi tác lớn hay nhỏ đều giống như lang sói hổ báo đói khát khó chịu. Có điều người trẻ tuổi kia bên hông đeo miếng ngọc bài cung phụng của đảo Thanh Hiệp, khiến bọn họ không dám làm càn quá mức.
Lúc Trần Bình An xuống núi lên thuyền, lại nhẹ nhàng chấn động, khiến cho hương vị son phấn quanh quẩn pháp bào Kim Lễ tan đi.
Trên đường tới hòn đảo kế tiếp, hắn cuối cùng đã gặp phải một nhóm thích khách ẩn nấp trong hồ, tổng cộng có ba người.
Hai tên thích khách bị Mùng Một và Mười Lăm khuấy nát kinh huyệt có chứa vật bản mệnh, trọng thương rơi vào trong nước. Một tu sĩ Binh gia khác nhân cơ hội sáp tới gần, vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng, không ngờ lại bị người trẻ tuổi tinh thần uể oải giống như ma bệnh kia, dùng một quyền đánh rơi vào trong hồ.
Trần Bình An chèo thuyền, dùng sào trúc phân biệt kéo ba người lên thuyền, hỏi một số vấn đề. Một tên thích khách trong đó thừa lúc Trần Bình An trầm tư, lại liều mạng tập kích, cuối cùng bị một quyền hời hợt đánh chết.
Sau đó Trần Bình An chở theo hai người sống và thi thể lạnh giá kia, đưa đến bên bờ hồ Thư Giản gần thành Vân Lâu. Một người vác thi thể rời đi, còn một người khác lảo đảo lên bờ. Sau đó Trần Bình An quay đầu thuyền, chậm rãi trở về.
Sau nửa canh giờ, mấy chục luyện khí sĩ ào ạt xông ra khỏi thành Vân Lâu, do một tên kiếm tu cảnh giới thứ bảy cầm đầu, bao vây Trần Bình An và con thuyền kia.
Trần Bình An hỏi tên kiếm tu kia:
– Ngươi có biết ta là ai, tên là gì không? Là vì nghĩa khí bằng hữu nên rời thành chém giết, hay là sớm có oán thù với đảo Thanh Hiệp?
Kiếm tu phát ngôn hào hùng, nói rằng hắn còn không quen biết hai người kia, chỉ có thể xem là bằng hữu của bằng hữu. Nhưng đám tu sĩ đảo Thanh Hiệp các ngươi, người người ở hồ Thư Giản đều có thể giết.
Trần Bình An do dự một thoáng, cũng không sử dụng thanh Kiếm Tiên sau lưng, mà dùng hai ngón tay kẹp ra một lá bùa, đó là bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm. Hắn trấn giết tại chỗ tên kiếm tu cảnh giới thứ bảy kia và mấy tên “nghĩa sĩ” thành Vân Lâu xông tới trước tiên, lại dùng phi kiếm Mùng Một giết chết một trong hai thích khách ban đầu may mắn sống sót.
Trần Bình An không để ý tới đám tu sĩ thành Vân Lâu bỏ chạy tứ tán, vẻ mặt càng trở nên uể oải, cũng không trở về đảo Thanh Hiệp. Hắn cắt hai chiếc đầu treo ở bên hông, lại dừng thuyền cập bến, cột kỹ thuyền, sau đó vào thành Vân Lâu. Hắn đi tới bên ngoài một phủ đệ quyền quý, nói là muốn tìm người, đó là một người vừa mới quen biết gần đảo Vân Vũ hồ Thư Giản.
Không ai ngăn cản, Trần Bình An bước qua ngưỡng cửa, tại một ngôi viện tìm được tên thích khách lúc trước đã vác thi thể lên bờ. Bên cạnh hắn là phi kiếm Mười Lăm lơ lửng, đã lặng lẽ bám theo vào thành.
Trần Bình An quay đầu nhìn về một nơi, nhẹ giọng gọi:
– Thán Tuyết.
Một thiếu nữ xuất hiện trên đầu tường.
Trần Bình An nói:
– Sau này không cần đi theo ta, hãy bảo vệ Cố Xán cho tốt. Còn nữa, nói với Cố Xán, những chuyện này hắn đừng quan tâm, không được giận lây cả thành Vân Lâu.
Con cá chạch nhỏ kia gật đầu, giống như được đại xá, vội vàng lướt đi.
Trần Bình An đặt hai chiếc đầu lên bàn đá trong viện, ngồi ở một bên, nhìn thích khách không dám nhúc nhích kia, hỏi:
– Có lời gì muốn nói không?
Gã đàn ông kia có lẽ trong lòng biết chắc chắn phải chết, một chút may mắn cuối cùng cũng không còn, bỗng nhiên dũng khí đầy đủ, lớn tiếng cười gằn nói:
– Ông đây ở dưới đất chờ ngươi!
Trần Bình An hỏi:
– Vậy nếu ta nuốt lời, giết sạch những người quen biết ngươi trong thành Vân Lâu thì sao?
Gã đàn ông nhìn chằm chằm vào Trần Bình An:
– Ta đã sắp chết rồi, còn quan tâm những chuyện này làm gì?
Trần Bình An quay đầu nhìn mấy người trong phủ đệ đang đứng ở cửa viện, sau đó dời mắt đi, đứng lên nói:
– Qua mấy ngày nữa ta sẽ tới xem ngươi một chút.
Mũi chân của hắn nhún một cái, giẫm lên đầu tường, giống như muốn rời khỏi thành Vân Lâu. Có điều lúc rời đi, phi kiếm Mười Lăm đã một hơi khuấy nát khiếu huyệt bản mệnh còn lại của tên thích khách này.
Thực ra sau đó Trần Bình An đã bí mật trở về phủ đệ kia, lại nhìn thấy một vở kịch.
Hóa ra thích khách kia cũng không phải người trong phủ, mà là thần tiên có quan hệ tâm đầu ý hợp với gia chủ đời trước, cũng là một con cá lọt lưới ở hồ Thư Giản, gần như đã bị diệt cả nhà. Trước đó hắn cũng không phải ẩn nấp ở thành Vân Lâu, nơi dễ dàng tiết lộ hành tung, mà là cư ngụ trong một thành trì ở biên quan nước Thạch Hào, cách hồ Thư Giản hơn ba trăm dặm.
Lần này Trần Bình An chở ba người bọn hắn đến đây, tên thích khách này liền tới trong phủ tu dưỡng. Tên thích khách còn lại thì vừa lúc có quan hệ rất tốt ở thành Vân Lâu, bèn tập kết nhiều tu sĩ rời thành truy sát Trần Bình An. Ngoại trừ ân oán với đảo Thanh Hiệp, có lẽ còn muốn nhân cơ hội này, hạ thấp danh tiếng của Lưu Chí Mậu hiện đang ở đảo Cung Liễu.
Một khi thành công, những thế lực đối địch với đảo Thanh Hiệp ở hồ Thư Giản, không chừng sẽ bảo vệ bọn họ, thậm chí có thể một lần nữa quật khởi. Cho nên lúc trước hai người bàn bạc trong phủ, cảm thấy kế này khả thi. Vừa cầu phú quý trong nguy hiểm, có cơ hội nêu cao tên tuổi, vừa có thể giết chết một tu sĩ cực kỳ lợi hại của đảo Thanh Hiệp, cớ sao không làm?
“Lão” thần tiên cảnh giới Quan Hải đã từng được người người trong phủ kính ngưỡng, lúc này đang nằm giữa vũng máu. Hai cung phụng trong phủ chỉ là tu sĩ cảnh giới thứ tư, hợp sức với một võ phu thuần túy cảnh giới thứ năm. Bọn họ chỉ sợ đối phương còn có đòn sát thủ, cho nên chần chừ cả buổi mới dám ra tay, nhốt đối phương lại.
Ba người đã sớm mồ hôi đầy mình. Lúc này gia chủ đương đại mới bắt đầu chửi như tát nước, mắng đối phương vong ân phụ nghĩa, thiếu chút nữa đã liên lụy hơn trăm người trong phủ cùng nhau chôn theo. Sắc mặt gia chủ dữ tợn, nói rằng cho dù đào ba thước đất, cũng phải tìm ra đứa con gái xinh đẹp của thích khách, mấy năm trước từng đến trong phủ làm khách. Thích khách bị trói gô kia cuối cùng bắt đầu liều mạng vùng vẫy, cả người trầy da sứt vảy, máu thịt đầm đìa.
Gia chủ kia rất vui sướng, vành mắt đỏ bừng, nói một phen giống như thêm sương trên tuyết:
– Đừng tưởng rằng tiểu nha đầu sinh muộn của ngươi rất khó tìm. Người khác không biết được nội tình của ngươi, nhưng ta biết, không phải là nấp trong mấy thành trì quan ải ở biên cảnh nước Thạch Hào sao? Nghe nói cô ta là một phế vật không có tư chất tu hành, nhưng lại rất xinh đẹp. Tin rằng cô gái trẻ tuổi tư sắc như vậy, dùng nhiều tiền đập xuống, cũng không quá khó tìm ra. Nếu thật sự không được, lại thả ra tin tức ở đó, nói ngươi đã sắp chết ở thành Vân Lâu, cũng không tin con gái ngươi còn sẽ lẩn trốn không muốn hiện thân.
Ba ngày sau, tại một thành trì quan ải của nước Thạch Hào, trước khi nhóm người thành Vân Lâu kia đi vào, đã có một người đàn ông trung niên chờ ở đó.
Vì muốn gấp rút lên đường nên bọn hắn màn trời chiếu đất, không ngừng kêu khổ.
Một tu sĩ cảnh giới thứ tư và một võ phu cảnh giới thứ năm dẫn đội, vẫn không phát hiện có người đang quan sát hành vi của bọn hắn, thậm chí còn yên lặng ghi vào trên giấy.
Nhóm người kia tìm kiếm trong thành trì quan ải không có kết quả, lập tức đi tới một quận thành ở gần nước Thạch Hào. Cuối cùng trong một con ngõ ở quận thành, bọn hắn đã tìm được gia đình chỉ có bà lão và thiếu nữ nương tựa lẫn nhau, không tính là đại phú đại quý, chỉ xem như sung túc mà thôi.
Bọn hắn không vội vàng xông lên cướp người, dù sao nơi này là quận thành ở nước Thạch Hào, không phải là hồ Thư Giản, càng không phải là thành Vân Lâu. Lỡ may bà lão kia là tu sĩ năm cảnh giới trung giấu tài, chẳng phải bọn hắn sẽ lật thuyền trong mương?
Mọi người đồng tâm hợp lực nghĩ ra một biện pháp. Thừa dịp bà lão ra ngoài, bọn hắn cử một hộ vệ gia tộc tướng mạo chất phác đi gặp thiếu nữ, nói là cha cô ở trong phủ thành Vân Lâu, bị tu sĩ đảo Thanh Hiệp đánh trọng thương, sống không lâu nữa, đã hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện.
Có điều ông ta vẫn nhất quyết không chịu tắt thở. Gia chủ bọn họ cúi người lắng nghe, chỉ có thể nghe được ông ta nhiều lần nhắc tới tên của quận thành và con gái, cho nên mới vất vả tìm đến đây. Nếu cô không đi thành Vân Lâu thì sẽ muộn, không thể gặp được cha cô lần cuối.
Lúc đầu thiếu nữ không mở cửa, nhưng sau khi nghe được tin dữ do hộ vệ trong phủ thành Vân Lâu mang tới, lập tức mặt đầy nước mắt mở cửa viện ra. Cô khóc sướt mướt, hình dáng yếu đuối mỏng manh, khiến cho gã đàn ông hộ vệ kia lén nuốt nước bọt.
Thiếu nữ thu dọn đồ đạc xong, đột nhiên nhớ tới bà lão sớm chiều chung sống, chiếu cố sinh hoạt thường ngày của mình. Cô bèn quay sang hộ vệ đang gấp gáp dẫn mình rời khỏi quận thành, bảo rằng nhất định phải nói với bà lão một tiếng. Thân thể của bà lão quá kém rồi, nếu không tìm được mình, nhất định sẽ lo lắng thương tâm. Không chừng cô còn chưa đi tới thành Vân Lâu, bà ta đã rời khỏi nhân thế rồi, chẳng phải cô sẽ không còn một thân nhân nào trên đời?
Hộ vệ vừa nghe, trong lòng tính toán, là một bà già không còn dùng được? Hắn lại nhìn cô gái động lòng người vẻ mặt hồn nhiên này, khoảng mười bảy mười tám tuổi. Không nói đến động phủ trên núi, chỉ nói đến dân gian quê mùa, cũng không xem như là thiếu nữ gì nữa.
Hắn cảm thấy để cô thông báo một tiếng cho bà lão gần đất xa trời, có thể xảy ra sơ xuất gì? Nếu mình quá cứng rắn, không chừng sẽ khiến cô ta hoài nghi. Thế là hắn thay đổi dự tính ban đầu, cùng với cô gái động lòng người dung nhan ưu mỹ thê lương, chờ đợi bà lão kia trở về.
Kết quả đợi đến khi bà lão xách giỏ thức ăn vào cửa, hộ vệ vừa nở nụ cười, sắc mặt đột nhiên cứng ngắc, sau lưng bị môt con dao găm đâm xuyên qua. Hắn vừa quay đầu nhìn, đã bị cô gái kia nhanh chóng bịt miệng, nhẹ nhàng đẩy một cái, ngã vào trong viện.
Bà lão nhìn thấy cảnh này chỉ thờ ơ.
Cô gái kìm nén đau buồn và lo lắng trong lòng, kể lại biến cố thành Vân Lâu một lần. Bà lão gật đầu, chỉ nói có lẽ là gia đình kia đang ném đá xuống giếng, hoặc là muốn chứng tỏ lòng trung thành với kẻ thù đảo Thanh Hiệp.
Cô gái cầu xin bà lão nhất định phải đến thành Vân Lâu một chuyến, cho dù có chết, không gặp được cha cô lần cuối thì cũng phải đi.
Bà lão thở dài một tiếng:
– Cuộc sống thanh tịnh xem như kết thúc rồi.
Bà ta nhìn quanh, giống như chim giương cánh lướt lên, đi thẳng tới nơi ở của một tu sĩ đã theo dõi bọn họ rất lâu. Sau một phen huyết chiến, cuối cùng ôm vết thương gần như chí mạng trở về. Bà ta nói với cô gái kia, đã giải quyết xong hậu hoạn ẩn nấp ở đây. Bà ta chắc chắn không thể đi thành Vân Lâu được nữa, bảo cô gái phải cẩn thận hơn. Còn đưa cho cô gái một viên thuốc, nói rằng nếu sự tình cấp bách, cắn một cái thì sẽ chết ngay.
Cô gái thực sự cảm nhận được trời có gió mây bất trắc, miễn cưỡng cười vui, lau nước mắt. Sau khi thu dọn hành lý xong, cô một mình rời khỏi quận thành, đi đến thành Vân Lâu ở hồ Thư Giản còn chưa biết vận mệnh.
Cô gái thuê một chiếc xe ngựa, chạy ra khỏi cổng lớn quận thành. Cô cũng không biết tại một nhà trọ, có một người đàn ông trung niên đeo trường kiếm, đã đánh ngất tất cả mọi người còn lại của thành Vân Lâu. Sau đó hắn đi tới viện nhỏ một chuyến, nhìn thấy bà lão đang vừa nấu thuốc vừa ho ra máu.
Nhìn thấy người đàn ông kia lặng lẽ xuất hiện, bà lão đã sinh lòng muốn chết. Không ngờ người đàn ông đeo kiếm tướng mạo bình thường giống như du hiệp giang hồ, lại ném một viên thuốc cho bà ta, sau đó ngồi xuống góc tường giúp nấu thuốc, vừa nhìn độ lửa vừa hỏi về lai lịch của tên tu sĩ chết bất đắc kỳ tử kia.
Bà lão quan sát viên thuốc màu xanh thẫm hương thơm xộc vào mũi, đồng thời trả lời câu hỏi. Bà ta nói rằng tu sĩ kia là tà tu ở hồ Thư Giản, vốn thèm thuồng dung mạo mỹ sắc của tiểu thư nhà mình, thủ đoạn không tệ, sở trường ẩn nấp. Chủ nhân nhà mình rời khỏi đã lâu, gần đây tên tà tu kia mới không cẩn thận lộ ra chân tướng, rất có thể là xuất thân từ đảo Vân Vũ hoặc đảo Lưu Kim, muốn bắt tiểu thư đi, dâng lễ cho đại tu sĩ trong sư môn.
Bà ta vốn định chờ chủ nhân trở về rồi giải quyết cũng không muộn, nào ngờ chủ nhân pháp thuật thông thiên đã gặp tai họa bất ngờ ở thành Vân Lâu.
Bà lão càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ. Hóa ra người đàn ông trung niên kia tranh thủ lúc rảnh rỗi khi nấu thuốc, còn lấy giấy bút ra ghi lại kiến thức.
Người đàn ông trung niên giúp nấu thuốc xong liền đứng lên. Có điều trước khi rời đi, hắn chỉ vào thi thể chưa kịp giấu đi kia, hỏi:
– Bà cảm thấy người này có đáng chết không?
Bà lão do dự một thoáng, quyết định trả lời thẳng thắn:
– Nếu như hắn không chết, tiểu thư nhà ta sẽ phải gặp họa, đến thành Vân Lâu rồi chỉ sẽ sống không bằng chết. Trong đám người khiến tiểu thư sống không bằng chết, không chừng sẽ có tên này.
Người đàn ông trung niên không bày tỏ ý kiến, rời khỏi viện.
Mấy ngày sau vào đêm khuya, có một bóng dáng uyển chuyển nhảy qua đầu tường phủ đệ thành Vân Lâu. Mặc dù năm xưa chỉ ở trong phủ này mấy ngày, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, chỉ có thực lực võ phu cảnh giới thứ ba, nhưng lại giống như đi vào chỗ không người. Đương nhiên chuyện này một phần là do ba cung phụng của phủ đệ đều đang trên đường chạy về thành Vân Lâu.
Có điều khi cô lặng lẽ đáp xuống một ngôi viện, cả phủ đệ đột nhiên sáng ngời, từng ngọn đèn lồng được thắp sáng treo lên cao.
Một tên cung phụng kiếm tu cảnh giới thứ sáu, lâm thời được dùng số tiền lớn mời đến. Lão sử dụng một thanh phi kiếm bản mệnh, cố ý chống vào ngực cô gái ban đêm lẻn vào phủ đệ, chứ không phải là ấn đường hay cổ. Sau đó lại cầm một thanh trường kiếm đã rời khỏi vỏ, nhẹ nhàng gác lên vai cô gái che mặt kia, hai ngón tay khép lại khẽ vuốt lên, xé đi mạng che mặt của cô gái.
Kiếm tu “trẻ tuổi” nét mặt như lão già sáu mươi rất kinh ngạc, mỉm cười nói:
– Không tệ, không tệ, không phải tu sĩ mà lại có nước da như vậy, đúng là mỹ lệ trời sinh. Nghe nói cô nương ngươi còn là một võ phu thuần túy, chắc chỉ cần huấn luyện sơ qua, công phu giường chiếu nhất định càng khiến người ta mong đợi.
Lão quay đầu cười nói với chủ nhân phủ đệ:
– Không gạt người, dựa theo ước định, một nửa tiền thần tiên còn lại, các ngươi cũng không cần bỏ tiền túi nữa.
Cô gái kia nói rằng chỉ muốn gặp cha mình một lần cuối cùng, sau đó sẽ mặc cho xử lý.
Kiếm tu thu kiếm vào vỏ, gật đầu một cái, lại ra tay nhanh như chớp, hai ngón tay gõ vào cổ cô gái, sau đó búng nhẹ mấy lần. Cô gái từ trong miệng nôn ra một viên thuốc, bị kiếm tu nét mặt già nua cầm trong tay.
Hắn đưa lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt say sưa, sau đó tiện tay vứt xuống đất, dùng mũi chân nghiền nát:
– Tiểu nương tử như hoa như ngọc, tìm chết làm sao được. Một nửa tiền thần tiên mà ta mua tính mạng của ngươi, có biết là bao nhiêu không? Hai mươi vạn lượng bạc đấy.
Chẳng biết tại sao, cả người cô gái tê dại yếu ớt, muốn cắn lưỡi tự sát cũng không được. Chỉ có thể mặc cho tên kiếm tu kia nắm lấy vai, kéo đến một phòng bên của ngôi viện này. Kiếm tu đá văng cửa ra, cô gái lập tức nhìn thấy người đàn ông toàn thân đầy máu, cặp mắt trợn tròn.
Cô gái khóc thút thít.
Kiếm tu cảnh giới thứ sáu đắc ý nói:
– Sau khi cha con đoàn tụ, nên…
Ngay lúc này thân thể của lão đột nhiên căng thẳng. Thanh phi kiếm bản mệnh kia vừa rời khỏi kinh huyệt mấu chốt, liền phát ra một tiếng kêu run rẩy, hóa ra đã đụng thẳng vào mũi một thanh phi kiếm bản mệnh khác. Chẳng những một đoạn nhỏ mũi kiếm lập tức vỡ nứt, phi kiếm của lão còn bị người khác dùng hai ngón tay kẹp lại.
Kiếm tu cứng ngắc quay đầu, ôm quyền nói:
– Vãn bối Đỗ Xạ Hổ của thành Vân Lâu, bái kiến kiếm tiên tiền bối đảo Thanh Hiệp!
Nguyên lai chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh lão già kiếm tu cảnh giới thứ sáu này đã có một người trẻ tuổi sắc mặt hơi trắng, đeo kiếm đeo hồ lô.
Trần Bình An buông ngón tay ra, đưa cho tên kiếm tu này hai đồng tiền tiểu thử.
Kiếm tu cảnh giới thứ sáu Đỗ Xạ Hổ thấp thỏm bất an, cầm lấy hai đồng tiền tiểu thử, sau đó không chần chừ lập tức rời khỏi phủ đệ này.
Phi kiếm bản mệnh đã vỡ nứt mũi kiếm, hai đồng tiền tiểu thử này làm sao bù đắp được. Có điều tiền thần tiên dùng để tu bổ phi kiếm bản mệnh, nào đáng giá bằng cái mạng này của mình? Chỉ tiếc cô ả xinh đẹp trắng nõn kia, đã định sẵn không có phúc hưởng thụ rồi.
Đêm hôm đó, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi thành Vân Lâu, đi tới cổng thành nước Thạch Hào, đến sáng sớm đã cách xa thành Vân Lâu. Trần Bình An dừng ngựa, nhảy xuống xe, chuẩn bị trở về bến thuyền bên ngoài thành Vân Lâu. Hi vọng chiếc thuyền cột ở bên bờ không bị người khác trộm đi, nếu không sẽ có một chút phiền phức nhỏ.
Cô gái kia vén rèm xe lên, ngồi ở vị trí đánh xe. Cha cô đã ngủ say trong toa xe phía sau, không lo tính mạng, chỉ là đời này rất khó trở lại năm cảnh giới trung.
Cô nhìn theo bóng lưng Trần Bình An, kìm nén nước mắt, trầm giọng nói:
– Một ngày nào đó ta sẽ tìm ngươi báo thù!
Nhưng Trần Bình An không để ý tới cô, thậm chí không liếc nhìn cô một cái, chuyện này khiến cô gái càng đau khổ căm phẫn.
Bỗng nhiên sống lưng của cô phát lạnh, bởi vì Trần Bình An đã dừng bước xoay người.
Trần Bình An nói:
– Có lẽ ta sẽ ở lại hồ Thư Giản ít nhất hai ba năm. Nếu ngươi cảm thấy thời gian quá ngắn, không nắm chắc báo thù, tương lai có thể đến quận Long Tuyền Đại Ly tìm ta.
Cô gái ngạc nhiên.
Trần Bình An nói với cô:
– Ngươi có thể mang theo một bằng hữu để giúp ngươi nhặt xác, bởi vì đến lúc đó ta sẽ chỉ giết một mình ngươi.
Cô gái ngơ ngác nhìn Trần Bình An dần dần đi xa.
Trong toa xe, cha cô dường như bị đánh thức, vừa ho vừa nói:
– Không nên nghĩ đến chuyện tìm hắn báo thù.
Cô gái lau nước mắt, quay đầu hỏi:
– Cha, ban nãy hắn ở đây, con không tiện hỏi người. Chúng ta và hắn rốt cuộc kết thù như thế nào vậy?
Trong toa xe, gã đàn ông cứng họng không trả lời được.
Trần Bình An vòng qua thành Vân Lâu, đi tới bến thuyền, thấy chiếc thuyền kia chẳng những vẫn nằm ở đó, còn có hai tu sĩ thành Vân Lâu không quen biết giúp trông chừng. Có lẽ là phòng ngừa trộm cắp không có mắt, thấy tiền không cần mạng, khiến cung phụng đảo Thanh Hiệp giận lây cả thành Vân Lâu.
Trần Bình An cảm ơn hai tu sĩ, sau đó chèo thuyền rời khỏi.
Càng đi thì suy nghĩ của hắn càng bay xa. Sau khi khôi phục tinh thần, hắn vươn một tay ra, vẽ một vòng tròn giữa không trung.
Đi đảo Thanh Hiệp, đường thủy xa xôi.
Trần Bình An tạm thời không định đi tới những hòn đảo gần đây, kết quả giữa đường lại gặp phải chiếc thuyền lầu to lớn kia tới đón hắn. Trần Bình An lướt lên đầu thuyền, nhìn thấy Cố Xán và cá chạch nhỏ đang đứng kề vai.
Cố Xán vò đầu nói:
– Trần Bình An, sao mấy ngày không gặp, ngươi lại gầy đi rồi?
Trần Bình An hỏi:
– Bên phía đảo Cung Liễu thế nào rồi?
Cố Xán trợn trắng mắt, hai tay lồng trong tay áo:
– Rất nhàm chán, vỗ bàn trừng mắt, từ sáng đến tối cãi nhau. Có điều chuyện này cũng không lạ, trong lịch sử hồ Thư Giản, mấy lần đề cử quân chủ giang hồ gần đây, lần dài nhất kéo đến hơn nửa năm. Chỉ thiếu điều xây nhà cỏ hoặc phòng nghị sự trên đảo, nằm dưới đất nghỉ ngơi mà thôi.
– Lần ngắn nhất lại chỉ một tháng, bởi vì cãi tới cãi lui, ồn ào đến mức khiến người nào đó phiền chết. Khi ấy tên kia đã giết một mạch hơn hai mươi đảo chủ, sau hôm đó lập tức có quân chủ giang hồ mới. Chính là tình nhân của tên kia, cũng là một tu sĩ duy nhất ở hồ Thư Giản, dùng thân phận nữ nhân ngồi lên cái ghế quân chủ giang hồ này.
Trần Bình An gật đầu.
Cố Xán tò mò hỏi:
– Lần này rời khỏi hồ Thư Giản lên bờ, có chuyện gì thú vị không?
Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói:
– Đã nhìn một con đường.
Cố Xán và cá chạch nhỏ đưa mắt nhìn nhau.
Cố Xán không định tự mình chuốc khổ, thay đổi đề tài, cười nói:
– Đảo Thanh Hiệp đã nhận được phi kiếm truyền thư đầu tiên, đến từ núi Phi Vân quê nhà chúng ta. Thanh phi kiếm kia đã được ta hạ lệnh, trở thành lão tổ tông được cung phụng trong phòng kiếm, sẽ không ai dám tự tiện mở mật thư ra.
Trần Bình An quay sang nhìn Cố Xán, gật đầu, nặn ra một nụ cười, nhắc nhở:
– Bên phía đảo Cung Liễu càng sóng yên gió lặng, ngươi và cá chạch nhỏ càng phải cẩn thận. Ta đoán Đại Ly và vương triều Chu Huỳnh, sẽ âm thầm so tài một phen ở hồ Thư Giản. Nếu gặp phải tình huống này, chỉ cần có bất kỳ bên nào tham gia vào, ngươi tốt nhất hãy lùi một bước, không vội vã ra tay. Lưu Chí Mậu của đảo Thanh Hiệp có thể trở thành quân chủ giang hồ hay không, không phải tùy thuộc vào cá chạch nhỏ ăn mất một hai địa tiên cảnh giới Kim Đan.
Cố Xán ừ một tiếng:
– Nhớ rồi, ta biết được nặng nhẹ. Đại khái kẻ nào có thể đánh chết, thế lực nào không thể đụng vào, ta đều sẽ nghĩ kỹ rồi mới ra tay.
Cá chạch nhỏ xoa bụng, thực ra nó đã hơi đói rồi.
Sau đó Trần Bình An dời mắt đi, tiếp tục nhìn về cảnh hồ phía xa. Hắn không biết đời này còn có cơ hội quay đầu nhìn nó, giống như ngọc thạch sáng ngời hay không.