[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện - Chương 444: Người và chuyện trên thế gian đều như hạt cải (phần 2)
- Trang Chủ
- [Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
- Chương 444: Người và chuyện trên thế gian đều như hạt cải (phần 2)
Trong chiều hôm, loáng thoáng có thể nhìn thấy đường nét của đảo Cung Liễu. Chỉ là không giống với những hòn đảo khác tuyết lớn khắp núi, đảo Cung Liễu vẫn xanh um tươi tốt, gần như không thấy một chút tuyết đọng nào.
Thực ra cũng không kỳ lạ, một trong số pháp bảo bản mệnh của Lưu Lão Thành là Lưu Kim Hỏa Linh thần ấn, nước lửa không thể dung hòa. Chắc hẳn Lưu Lão Thành không thích cảnh tuyết lắm, mới thi triển pháp thuật tiên gia, khiến cho đảo Cung Liễu trở nên khác biệt.
Có điều người ngoài không thể tưởng tượng, một hòn đảo lớn như thế, lại chỉ có một mình Lưu Lão Thành trơ trọi.
Một chiếc thuyền nhỏ như hạt cải, không ngừng đến gần địa bàn đảo Cung Liễu.
Tại ngoài ngàn trượng, “người chèo thuyền” đi xa đến đây, rút sào trúc ra khỏi nước hồ, khàn giọng nói:
– Trần Bình An bái kiến Lưu đảo chủ.
Chốc lát sau, mặc dù Lưu Lão Thành không lên tiếng trả lời, nhưng Trần Bình An phát hiện chiếc thuyền dưới chân lại tự động chạy tới trước, cuối cùng chậm rãi dừng ở bến thuyền đảo Cung Liễu.
Trần Bình An cột thuyền thật kỹ, bắt đầu lên đảo. Trên đảo dương liễu buông mành, cho dù thời tiết rét đậm, vẫn là quang cảnh tươi tốt sinh cơ dồi dào giống như giữa hè.
Phần lớn kiến trúc của đảo Cung Liễu đã hoang phế, cực kỳ đổ nát. Trước đó vì chọn hòn đảo này làm nơi đề cử quân chủ giang hồ, đảo Thanh Hiệp còn bỏ tiền tu sửa mấy điện các chính trên đảo.
Kết quả Lưu Lão Thành bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, lại giết lên đảo Thanh Hiệp, khiến cho “ý tốt” này của đảo Thanh Hiệp biến thành trò cười của không ít tu sĩ sông núi. Lưu Chí Mậu đúng là lòng tốt được báo đáp rồi. Không phải sao, Lưu lão tổ vừa trở về hồ Thư Giản, chuyện đầu tiên chính là đến đảo Thanh Hiệp làm khách. Không hổ là “Tiệt Giang chân quân” đã lên làm minh chủ hồ Thư Giản, đúng là mặt mũi thật lớn.
Trong lúc Trần Bình An đang suy đoán Lưu Lão Thành rốt cuộc ở đâu, vị tu sĩ hoang dã cảnh giới Ngọc Phác kia đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nhìn như bước đi chậm chạp, thực ra trong nháy mắt đã đến nơi. Sau đó Lưu Lão Thành đi trên một con đường lớn lồi lõm nhấp nhô bên hồ, có tên là “Yêu Đới” (thắt lưng). Trần Bình An đi theo sau người lão.
Lưu Lão Thành nói:
– Nhìn ngươi có bản lĩnh ngăn ta giết người ở đảo Thanh Hiệp, cho ngươi cơ hội nói ba câu. Nếu như ta không hài lòng, sẽ phải tiễn khách rồi.
Trần Bình An chậm rãi nói:
– Hai câu là đủ rồi.
Hai tay Lưu Lão Thành đặt sau người, cũng không quay đầu, cười nói:
– Vậy càng tốt.
Trần Bình An nói:
– Về Hồng Tô của phủ Chu Huyền, ta đã thuyết phục Lưu Chí Mậu triệt tiêu cấm chế bí truyền của lão. Sau này Hồng Tô được đảo chủ đưa tới đảo Cung Liễu, hoặc là không tranh với đời, tiếp tục trải qua những năm tháng còn lại ở đảo Thanh Hiệp, hoàn toàn tùy vào tâm ý của Lưu đảo chủ.
Hắn dừng lại một lúc, bước nhanh tới trước, sánh vai đi cùng Lưu Lão Thành. Sau đó hắn đưa bàn tay ra, cầm miếng ngọc bài có khắc “ta khéo nuôi dưỡng tinh thần cương trực”, nói:
– Món đồ này, ta không dám tặng, cũng không thích hợp trở thành vật phẩm riêng của Lưu đảo chủ. Vì vậy ta muốn cho Lưu đảo chủ mượn, một ngày nào đó Lưu đảo chủ bước vào cảnh giới Tiên Nhân rồi, hãy trả lại cho ta.
Lưu Lão Thành liếc nhìn miếng ngọc bài trong lòng bàn tay Trần Bình An, bước chân không dừng lại:
– Chỉ những chuyện này?
Trần Bình An gật đầu, không nói gì thêm.
Lúc này Lưu Lão Thành mới quay đầu nhìn Trần Bình An, nói:
– Khôn vặt, không ít.
Lão cười nói:
– Muốn nói thì nói đi. Hai câu trước đó vẫn không thể thuyết phục ta, nhưng đủ cho ngươi đi hết đoạn đường này.
Lúc này Trần Bình An mới nói:
– Muốn sống, từ ngữ đi đầu. Sau đó muốn sống tốt, thông minh làm đệm.
Lưu Lão Thành “ừ” một tiếng, nói:
– Quan điểm gần giống như ta năm xưa.
Lưu Lão Thành lại hỏi:
– Nếu ngươi phải trở về tay trắng, ta lại có thể trả lời ngươi một vấn đề. Cần hỏi chuyện gì? Vì sao muốn giết Cố Xán? Chắc không đâu, vị tiên sinh sổ sách ngươi còn không đến mức ngu xuẩn như vậy. Vì sao không hề nể mặt Đàm Nguyên Nghi đảo Lạp Túc và kỵ binh Đại Ly phía bắc? Vấn đề này đáng giá một chút, ngươi có thể hỏi. Hỏi xong thì sau này không nên tới đây thử vận may nữa, lần sau ta sẽ không dễ tính như vậy.
Trần Bình An hỏi:
– Hồng Tô liệu có bị Lưu đảo chủ tự tay đánh chết không?
Lưu Lão Thành dừng bước.
Trần Bình An gần như cũng đồng thời dừng bước.
Lưu Lão Thành đưa tay chỉ vào hồ lô nuôi kiếm bên hông Trần Bình An, hỏi:
– Hỏi loại vấn đề đáng chết này, chẳng lẽ ngươi không cần uống một hớp rượu tăng thêm can đảm sao?
Trần Bình An quả thật lấy hồ lô nuôi kiếm xuống:
– Vậy thì bổ sung.
Lưu Lão Thành lắc đầu, vừa tiếp tục tản bộ vừa nói:
– Được rồi, chuyện này chính ta đã đáp ứng với ngươi, nói thẳng với ngươi cũng không sao. Vốn là quan ải của quá khứ, tu sĩ sông núi tổn thương gân cốt là chuyện thường như cơm bữa, số lần bị người ta đánh gần chết, hai tay cũng đếm không hết, nào để ý vạch trần một chút vết sẹo này.
– Hồng Tô nguyên danh Hoàng Hám, là đệ tử chính thống của ta, cũng là đạo lữ sau này của ta. Hồng Tô là nhũ danh của nàng. Lưu Chí Mậu luôn thích giở trò khôn vặt, đã giữ nguyên cái tên không phải tên như vậy.
– Tư chất của Hoàng Hám không tốt lắm, là người kém nhất trong số mấy đệ tử. Có điều sau này nhờ ta hao phí rất nhiều tiền thần tiên, nàng cũng miễn cưỡng lên được địa tiên Kim Đan. Tính tình à, chẳng khác nào cái tên, không hề giống một cô gái, nói chuyện rất thẳng thắn, tâm địa lại khác xa những tu sĩ ở hồ Thư Giản. Có điều đối với tu sĩ hoang dã giết người không chớp mắt như ta, sự ngây thơ thật thà của nàng đúng là muốn lấy cái mạng già…
Nói đến đây, Lưu Lão Thành bẻ một nhành liễu, bắt đầu thành thạo đan thành vòng liễu, tiếp tục nói:
– Tư chất của ta tốt, vận mệnh càng tốt. Trên đường tu hành thường có va chạm xung đột, chịu không ít thiệt thòi, nhưng mỗi lần vào thời khắc mấu chốt đều đi rất thuận lợi, cho nên đã sớm là Nguyên Anh rồi. Kết quả ngàn lần không nên, vạn lần không nên, ta lại thích nàng. Càng nguy hiểm là còn bị nàng nhìn thấu.
– Đầu tiên vì muốn tránh né nàng, ta đã rời khỏi hồ Thư Giản. Kết quả qua mấy chục năm, lại phát hiện cành liễu trên đảo đã bị nàng bẻ hết. Ta cảm thấy mềm lòng, nghĩ thầm không bằng thuận theo bản tâm. Trước kia là do quá tuyệt tình, mới dẫn đến không thể bước vào năm cảnh giới cao. Không chừng tĩnh đến cực điểm sẽ chuyển thành động, ngược lại là thời cơ phá vỡ vách chắn. Thế là ta đã kết thành đạo lữ với nàng, sau đó quả thật vách chắn đã lỏng hơn trước.
– Nhưng về sau vì nàng muốn ở bên cạnh ta lâu hơn, muốn kéo dài tuổi thọ, lại không muốn cầu xin ta, sợ ta xem thường nàng, không biết từ đâu tìm được một bí tịch tu luyện khiếm khuyết. Có điều con đường quá tà môn, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma. Lúc này ta mới đập một đống tiền cốc vũ, vét đi non nửa tích góp của đảo Cung Liễu, giúp nàng trở thành tu sĩ Kim Đan.
– Nhưng ta rất nhanh phát hiện, đối với ta thì sự tồn tại của nàng quả thật chính là ác mộng. Ta lại không muốn giết nàng, dùng chuyện này để bù đắp tì vết trong tâm cảnh, bước vào năm cảnh giới cao. Thế là ta đã đẩy nàng lên vị trí quân chủ giang hồ, sau đó rời khỏi hồ Thư Giản.
– Nhưng mà ta lại sai rồi, sai hoàn toàn. Theo thời gian trôi đi, nàng bị ta bỏ lại đảo Cung Liễu, tính tình đã bắt đầu thay đổi. Bởi vì nàng sợ chết, viên kim đan của nàng vốn là nửa thật nửa giả, tám bề lọt gió. Trước đó nàng tu hành theo đường tắt, kết đan không chính quy, tâm cảnh kém lại càng kém hơn. Cộng thêm lần này ta rời đi, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, khiến cho nàng càng ngày càng bình thường.
– Cuối cùng có một ngày, nàng rời khỏi hồ Thư Giản, bắt đầu giống như phát điên tìm ta khắp nơi. Tất cả địa phương mà ta từng lộ diện, có thể ở lại, nàng đều đi qua một lần. Với tính cách của nàng, rời khỏi đảo Cung Liễu rồi, không còn danh tiếng quân chủ giang hồ, trên đường chịu đủ đau khổ. Nếu không nhờ hai món pháp bảo mà ta để lại cho nàng, không chừng đã sớm chết rồi… đối với hai bên chúng ta mà nói, đây lại là chuyện may mắn.
Một tay Lưu Lão Thành đặt sau người, tay kia nhẹ nhàng xoay tròn vòng liễu, nói:
– Khi ta tìm được nàng, hồn phách của nàng đã vụn nát, tan vỡ giống như trăm ngàn mảnh sứ. Cho tới hôm nay ta vẫn không nghĩ ra, nàng dựa vào cái gì để chèo chống đến khi ta xuất hiện. Nếu đổi thành một vị tu sĩ Nguyên Anh khác, e rằng cũng không chịu nổi. Lúc ấy thần trí của nàng đã hoàn toàn không rõ, mơ hồ cảm giác được ta khác với mọi người. Khi đó nàng đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn ta… ngươi biết là cảm giác gì không? Ngươi sẽ không hiểu, nàng đang cố gắng nhớ lại ta, giống như đang tranh đấu với ông trời.
Lưu Lão Thành khẽ vung tay, vòng liễu rơi vào hồ Thư Giản.
Sóng gợn từng cơn, đại trận núi sông đã lặng lẽ mở ra.
Giọng điệu của lão trở nên hờ hững:
– Ta thân là tu sĩ Nguyên Anh, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào năm cảnh giới cao, tại khoảnh khắc đó đạo tâm lại gần như tan vỡ, giống như tình trạng hồn phách của nàng vậy. Cho đến giây phút đó, trong lòng ta mới hiểu được, hóa ra nàng thật sự là thời cơ chứng đạo của ta. Năm xưa ta lựa chọn thuận theo bản tâm cũng không sai. Cho nên ta đã chém đi tâm ma, tự tay giết chết nàng.
Lưu Lão Thành cười nhạt nói:
– Chỉ là khi đó ta có đủ lòng gan dạ sắt, nhưng vẫn không đủ viên mãn phù hợp với đại đạo bản thân, cho nên mới có Hồng Tô hôm nay. Hồn phách của nàng vốn nên tiêu tan hoàn toàn, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có. Càng sẽ không có Hồng Tô gì đó xuất hiện ở phủ Chu Huyền đảo Thanh Hiệp, lại bị Lưu Chí Mậu ngu không ai bằng kia xem là cái chuôi. Đã giết một lần, lại giết thêm lần nữa thì thế nào?
Sắc mặt Lưu Lão Thành nghiêm túc:
– Một lần nương tay đó, hại ta lúc phá vỡ vách chắn Nguyên Anh, thiếu chút nữa đã biến thành thức ăn của hóa ngoại thiên ma (1). Trận chiến ấy mới là chém giết thảm thiết nhất trong đời này của Lưu Lão Thành ta. Hóa ngoại thiên ma đã dùng dung mạo của Hoàng Hám… không, nó chính là nàng, nàng chính là nó, chính là Hoàng Hám trong suy nghĩ của ta.
– Trong nội tâm, kim thân pháp tướng của ta cao bao nhiêu thì nàng cũng cao bấy nhiêu, tu vi của ta mạnh bao nhiêu thì thực lực của nàng cũng mạnh bấy nhiêu, nhưng tâm thần của ta sẽ bị thương tổn, còn nàng thì không. Nàng từng lần bị ta đánh tan, lại xuất hiện hoàn chỉnh. Nàng nhiều lần liều mạng với ta, gần như không có điểm dừng. Cuối cùng nàng mở miệng nói chuyện, mắng Lưu Lão Thành ta là kẻ phụ lòng, mắng ta vì chứng đạo mà có thể giết nàng lần này qua lần khác.
Lưu Lão Thành cười tự giễu:
– Đó xem như là lần đầu tiên nàng mắng ta. Cho nên vừa rồi bảo là giết nàng một lần cũng không chính xác, thật ra là hơn trăm lần rồi.
– Có nguy hiểm không?
Lưu Lão Thành tự hỏi tự đáp:
– So với tình cảnh sau đó, quả thật chỉ là trẻ con đánh nhau, cào rách một chút da đã gào khóc. Sau khi bị ta đánh chết vô số lần, nàng lại ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn ta không chớp mắt, dường như đang cố gắng nhớ lại ta, giống như năm xưa vậy.
– Sau đó có lẽ nhờ tình cảm khơi dậy, thần trí của nàng lại khôi phục một chút sáng trong, từ trong vành mắt bắt đầu chảy máu. Nàng mặt đầy vết máu, dùng tiếng lòng đứt quãng nói với ta, ra tay nhanh một chút, đừng nên do dự, cứ giết nàng thêm một lần là được. Nàng không hối hận đời này thích ta, chỉ là hận mình không thể đi cùng ta tới cuối cùng…
– Khi đó tâm cảnh của ta lại rối loạn, gần như sinh lòng muốn chết. Vì cái gọi là năm cảnh giới cao, có một vị trí trên đỉnh núi, thật sự đáng giá sao? Không còn nàng ở bên cạnh, thật sự là thần tiên tiêu dao sao?
– Nàng từng bước lảo đảo đi về phía ta, tứ chi cứng ngắc, vẫn cố gắng dùng tiếng lòng không ngừng lặp lại ba chữ “cầu xin chàng”. Cuối cùng nàng nói một câu, “cứ coi như là vì ta mà sống tiếp”.
– Ta liền giống như phát điên, đánh vỡ nàng.
– Trời đất yên tĩnh, ta ngã xuống đất không ngồi dậy nổi.
– Kết quả khi ta mở mắt, lại nhìn thấy bầu trời. Hoàng Hám giống như tiên nhân bay lượn, dáng người uyển chuyển, lụa màu phất phới. Nàng không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã nói cho ta biết tất cả. Đủ loại đấu tranh, đủ loại thâm tình trước đó, chỉ là trò lừa gạt của nàng mà thôi.
Lưu Lão Thành ngừng nói, không tiết lộ kết cục của mình và Hoàng Hám, hoặc có thể nói là hóa ngoại thiên ma kia. Lão quay đầu, lại nhìn thấy một người trẻ tuổi đang cố gắng nhíu mặt, nhìn về phương xa, khóe miệng khẽ run.
Lưu Lão Thành cười cười, lắc đầu nói:
– Xem ra là một người đã có cô nương yêu thích. Chỉ đặt mình vào hoàn cảnh đó một chút, đã cảm động lây, không chịu được rồi.
Hai người tiếp tục đi tới trước. Lưu Lão Thành cảm khái nói:
– Sở dĩ nói những chuyện này với ngươi, dĩ nhiên là vì ta đã bỏ xuống được, còn là vì ngươi có thể tìm ra thân thế của Hồng Tô. Hơn nữa nguyên nhân thực sự ngươi tới đảo Cung Liễu một chuyến, mọi người ở hồ Thư Giản chắc chắn không đoán được, lại là vì một quân cờ thí không quan trọng.
– Còn như đáp án vấn đề kia của ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết. Hồng Tô hay Hoàng Hám cũng vậy, nàng nhất định phải chết, nếu không vách chắn khi ta bước vào cảnh giới Tiên Nhân, sẽ lại là một trận đại kiếp. Cho dù chỉ là “lỡ may”, ta cũng sẽ tự tay giết nàng. Bởi vì trên đại đạo, cái gọi là lỡ may thường chính là toàn bộ. Đến lúc đó ngươi hãy thử xem, có thể ngăn cản được ta hay không.
– Còn như sau khi giết ngươi rồi, liệu có thê thảm giống như Đỗ Mậu. Ha ha, thân là tu sĩ sông núi, có ai không giống như con chó hoang kiếm ăn dưới chân tiên sư gia phả, ăn canh thừa thịt nguội của người khác, vừa ăn vừa bị đánh đến gần chết? Chẳng lẽ năm xưa làm được, vất vả bước vào năm cảnh giới cao, ngược lại không dám nữa? Như vậy cũng xứng làm chó điên thật sự trong mắt tiên sư gia phả sao?
Trần Bình An im lặng.
Từ đầu đến cuối, lão tu sĩ đều không giống như “Lưu đảo chủ hồ Thư Giản” thường ngày, lại bắt đầu hùng hổ ép người:
– Nếu ngươi dám nói “ngươi cứ việc thử xem”, bây giờ ta sẽ đánh chết ngươi.
– Nếu ngươi muốn dùng Hồng Tô làm cầu nối để mưu đồ đại nghiệp với ta, đầu cơ trục lợi, nhằm đạt được một mục đích mà ngươi không thể cho người khác biết, kết quả vừa bị ta đuổi vào tuyệt cảnh đã lập tức từ bỏ. Ngươi thật coi Lưu Lão Thành ta là kẻ ngu như Lưu Chí Mậu sao? Ta sẽ không trực tiếp đánh chết ngươi, nhưng sẽ đánh cho ngươi bốn năm năm không rời giường nổi, không xuống đất được, để cho tất cả tính toán và hành động của ngươi đều trôi theo dòng nước.
– Nếu ngươi đổi một phương thức khác, xem xét tình hình, biết rõ mình không cứu được Hồng Tô, cho nên lựa chọn buông tay. Nhưng lại muốn ta phải gánh chịu tất cả hậu quả, sẵn lòng vì một cô gái quen biết không lâu mà trả giá rất lớn, như vậy cũng không sao.
– Có điều ở hồ Thư Giản này, dưới mí mắt của Lưu Lão Thành ta, muốn làm người tốt, làm anh hùng, cũng phải sẵn sàng bị ta trả thù. Yên tâm, sẽ còn khó chịu hơn đánh cho ngươi mấy năm không xuống giường được. Dùng dao cùn cắt thịt, sẽ không bị thương quá nặng, đi lại không trở ngại, nhưng sẽ giống như một phế nhân. Ta có thời gian để chơi đùa với ngươi.
– Trần Bình An, bây giờ đến phiên ta hỏi còn ngươi trả lời. Ngươi sẽ làm thế nào?
Trần Bình An nhẹ nhàng nhổ ra một ngụm khí đục, nói:
– Vậy ta chọn cách thứ ba. Ngài muốn giết Hồng Tô, ta không ngăn được, nhưng ta sẽ dựa vào miếng ngọc bài kia, vét hết linh khí của nửa hồ Thư Giản. Đến lúc đó cả ngọc bài và linh khí đều cho một người nào đó của Đại Ly “mượn”.
Trần Bình An nhìn thẳng vào Lưu Lão Thành:
– Mặc dù ta không biết vì sao ngài không để kỵ binh Đại Ly vào mắt, nhưng chuyện này vừa lúc nói lên một điều, ngài rất coi trọng hồ Thư Giản. Tuyệt đối không phải mua bán gì, mà đây là nguồn gốc đại đạo của ngài, là cơ nghiệp mà cho dù trở thành cảnh giới Tiên Nhân, ngài cũng sẽ không vứt bỏ. Hơn nữa ngài chắc hẳn có thể thuyết phục họ Tống Đại Ly, cho phép mình được phân đất phong hầu ở đây. Càng như vậy, ta làm theo cách thứ ba, ngài sẽ càng thảm.
Trần Bình An mở rộng tay nói:
– Ngọc bài ở đây, cướp đi thử xem? Bằng không thì bây giờ ngài đánh chết ta, hoặc là đánh vỡ kinh huyệt bản mệnh còn sót lại của ta. Nhưng ngại quá, ngọc bài đã bắt đầu hấp thu linh khí thủy vận của cả hồ Thư Giản rồi.
Trên miếng ngọc bài lóng lánh kia, dòng chữ “ta khéo nuôi dưỡng tinh thần cương trực” bắt đầu bừng sáng.
Dùng đảo Cung Liễu làm trung tâm, từ bốn phương tám hướng, linh khí và thủy vận lại ngưng tụ thành từng mạch nước, phân biệt tràn vào trong chữ khắc.
Sắc mặt Lưu Lão Thành âm trầm.
Trần Bình An nói:
– Bây giờ lại đến phiên ngài lựa chọn. Một là đánh chết ta, linh khí của hồ Thư Giản sẽ mất sạch không còn, toàn bộ nằm trong miếng ngọc bài mà ngài vốn không dám cầm lấy, cầm rồi cũng không mở được, không đóng được. Hai là đánh cho ta gần chết, ta sẽ hấp thu thủy vận của nửa hồ Thư Giản.
– Hoặc là chúng ta buôn bán theo quy củ, mỗi người nhượng bộ một bước, tìm cách khiến đôi bên cùng có lợi. Điều kiện tiên quyết là để ta rời khỏi đảo Cung Liễu, sau khi bình yên trở về đảo Thanh Hiệp, ta sẽ thi triển cấm chế với ngọc bài, khiến nó có thể “ta chết thì tự mở động phủ ra”. Đến lúc đó chúng ta lại ngồi xuống nói chuyện, là ở đảo Thanh Hiệp hay đảo Cung Liễu đều được.
Lưu Lão Thành cười nhạo nói:
– Ngươi thật cho rằng ta sẽ tin, ngươi có bản lĩnh điều khiển được miếng ngọc bài này?
Tâm ý Trần Bình An khẽ động, tốc độ ngọc bài trong lòng bàn tay hấp thu linh khí trời đất dần dần chậm lại, không còn gió cuốn mây tràn, khí thế to lớn như lúc trước. Chuyện này khiến cho trăm dặm xung quanh đảo Cung Liễu, tất cả tu sĩ hoang dã không rõ nội tình đều sợ đến vỡ mật. Bọn họ lầm tưởng là Lưu Lão Thành sắp bước vào cảnh giới Tiên Nhân, bắt đầu giết gà lấy trứng, muốn điên cuồng cắn nuốt thủy vận hồ Thư Giản, không chừa đường sống cho những tu sĩ hoang dã khác.
Lưu Lão Thành cười nói:
– Trần Bình An, coi như ngươi lợi hại. Quanh năm bắn ưng, thiếu chút nữa lại bị ưng mổ mù mắt rồi.
Lão phất tay nói:
– Chờ ngươi trở về đảo Thanh Hiệp, làm xong chuyện, chúng ta lại bàn một lần.
Trần Bình An lại nói:
– Ta cảm thấy không bằng Lưu đảo chủ theo ta tới đảo Thanh Hiệp. Nếu không ta lo lắng trên đường trở về, Lưu đảo chủ lại lén lút tới đảo Thanh Hiệp một chuyến. Đến lúc đó Lưu Chí Mậu nào còn dám sử dụng trận pháp núi sông của đảo Thanh Hiệp, che giấu thiên cơ giúp ta, phòng ngừa vị thần tiên cảnh giới Ngọc Phác ngài dùng thần thông quan sát núi sông, xem xét ta thật sự có bản lĩnh hay không, có thể dùng sống chết của mình làm điểm mấu chốt để đóng mở động phủ ngọc bài.
Lưu Lão Thành tấm tắc nói:
– Đủ cẩn thận, chẳng trách có thể sống tới hôm nay. Có điều ngươi làm như vậy, chẳng phải giống như giấu đầu lòi đuôi sao? Nếu không cần gì phải lo lắng ta dùng thần thông quan sát núi sông, xác định xem ngươi rốt cuộc có thể làm được chuyện này không?
Trần Bình An cười nói:
– Càng là đại đạo, càng phải đặt cược vào cái lỡ may, đây là Lưu đảo chủ tự nói. Lỡ may ta chết rồi, vẫn có thể tặng cho Lưu đảo chủ một niềm vui bất ngờ thì sao.
Lưu Lão Thành vỗ tay cười lớn nói:
– Mặc dù ta gần như có thể xác định, thằng nhóc ngươi không có bản lĩnh đó, chỉ là đang phô trương thanh thế với ta, nhưng không sao, ta đồng ý tự mình hộ tống ngươi trở về đảo Thanh Hiệp.
– Đến đảo Thanh Hiệp rồi, ngươi hãy làm hai chuyện. Một là bảo hai thanh kiếm nhỏ không biết ngươi trộm được cướp được ở đâu, tới đảo Thanh Hiệp sớm hơn chúng ta, truyền thư cho Lưu Chí Mậu, bảo hắn mở đại trận núi sông. Lý do thì ngươi cứ tùy ý bịa đặt, nếu không nghĩ ra được thì ta có thể nghĩ giúp ngươi, tránh để hắn còn không có gan mở trận pháp ra. Thứ hai là ngươi hãy đi phủ Chu Huyền một chuyến, đưa Hồng Tô tới gần cổng sơn môn, ta muốn nhìn nàng một chút.
Trần Bình An nghiêm túc hỏi:
– Nếu ngài vẫn luôn lừa gạt ta, thực ra không hề muốn giết Hồng Tô, kết quả thấy cô ấy và ta hơi thân cận lại đập vò giấm (ghen tuông), muốn ta phải chịu một chút đau khổ, vậy ta phải làm sao đây? Ta lại không thể vì chuyện này mà giận dỗi tiếp tục mở cấm chế ngọc bài ra, càng không thể nói đạo lý gì với ngài, đòi lại công đạo.
Lưu Lão Thành hơi sững sốt, dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cười lắc đầu nói:
– Ngươi học đánh cờ với ai vậy? Là vị Tề tiên sinh ở động tiên Ly Châu thiếu chút nữa đã đâm rách trời?
Trần Bình An lắc đầu.
Lưu Lão Thành vỗ đầu Trần Bình An một cái, đánh cho Trần Bình An lảo đảo, cười nói:
– Đi thôi, yên tâm, ta không có vò giấm nào để đập.
Một già một trẻ, Trần Bình An chống sào chèo thuyền, tốc độ không chậm, nhưng rơi vào trong mắt Lưu Lão Thành, dĩ nhiên là đang chậm rãi trở về đảo Thanh Hiệp.
Lưu Lão Thành cũng không thúc giục, mặc cho Trần Bình An dùng phương thức của mình tiến tới, nhưng lại cười nhạo nói:
– Ngươi dùng mọi cách thức, làm cáo mượn oai hùm như vậy. Sau này ở hồ Thư Giản, mấy vạn tu sĩ hoang dã mở to mắt nhìn chiếc thuyền này, còn ai dám nói một chữ “không” với Trần Bình An.
Trần Bình An nói:
– Tận dụng mọi thứ, có thể kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Lưu Lão Thành cười trừ, cũng không để bụng. Lão ngồi ở một đầu thuyền, tò mò hỏi:
– Ngươi đã có miếng ngọc bài này, vì sao không dứt khoát hấp thu nửa số thủy vận của hồ Thư Giản? Đến lúc đó tu sĩ hoang dã quỳ xuống dập đầu xin ngươi trả lại linh khí, không có một vạn thì cũng tám ngàn.
Trần Bình An chậm rãi nói:
– Bỏ qua những chuyện không nên làm, mới có thể làm những chuyện nên làm. Loại thủ đoạn đó hiệu quả nhanh chóng, nhưng không phải kế hoạch lâu dài.
Lưu Lão Thành ngẫm nghĩ nói:
– Dã tâm thật lớn. Ngươi không gia nhập hàng ngũ chúng ta, làm một tu sĩ sông núi coi trời bằng vung, thật là đáng tiếc.
Trần Bình An ngơ ngẩn, dường như chưa bao giờ nghĩ tới mình có phải tu sĩ sông núi hay không. Hắn quả thật không có sư môn trên ý nghĩa bình thường.
Lưu Lão Thành đột nhiên cười nói:
– Lá gan của ngươi cũng không lớn như vậy, trong áo bông lại mặc một bộ pháp bào, còn đổ mồ hôi đầm đìa?
Trần Bình An nói:
– Ta cũng không phải kẻ ngốc, mạng như chỉ mành treo chuông, khó tránh khỏi khẩn trương.
Lưu Lão Thành lắc đầu nói:
– Không giống lắm. Ta rất tò mò chỗ dựa của ngươi rốt cuộc là gì, sợ chết thì sợ chết, lại không ảnh hưởng đến việc đấu trí đấu gan với ta.
Trần Bình An đáp:
– Nếu đổi thành Lưu đảo chủ khi vừa mới đập tan hóa ngoại thiên ma, cho dù phải lập tức đối diện với một vị tu sĩ cảnh giới Phi Thăng, có lẽ ngài cũng sẽ không quan tâm tới sống chết.
Lưu Lão Thành mỉm cười nói:
– Xem ra ngươi ở đảo Thanh Hiệp đã chịu không ít đau khổ.
Trần Bình An dùng một hơi chân khí thuần túy chèo thuyền, cố gắng vòng qua địa bàn tất cả hòn đảo trên đường, để tránh linh khí do ngọc bài hấp thu, ảnh hưởng đến thủy vận tích lũy của bất kỳ hòn đảo nào.
Lưu Lão Thành có phần không nhìn nổi nữa, lắc đầu nói:
– Ta thu lại lời nói vừa rồi, xem ra ngươi đời này cũng không làm tu sĩ hoang dã được.
Trần Bình An giơ một tay lên, chỉ vào Kiếm Tiên đeo sau lưng, nói:
– Ta là một kiếm khách.
Lưu Lão Thành liếc nhìn thanh nửa tiên binh kia, tiện tay chụp một cái, đánh vỡ sơn môn của một hòn đảo lân cận cách đó mười mấy dặm.
Trên đảo có một vị tổ sư gia địa tiên Kim Đan của môn phái, lập tức sợ đến vội vàng triệt tiêu thần thông bí mật. Hắn cũng không phải dùng thần thông quan sát núi sông nhìn trộm hai người trên thuyền, mà là dùng một con cá, trong bụng ẩn giấu một bùa chú nghe tiếng, lặng lẽ bơi đến gần thuyền, muốn dùng nó nghe lén hai người nói chuyện.
Lưu Lão Thành ngồi xếp bằng, nói:
– Nhiều năm như vậy rồi, loại người nào mà chưa từng thấy. Ta vẫn không nghĩ ra, vì sao có nhiều kẻ thích tìm chết như vậy. Còn người giống như ngươi và ta thì lại quá ít.
Trần Bình An nói:
– Có thể trong mắt Đỗ Mậu, lần ta ở thành Lão Long chính là tìm chết. Trong mắt một số đại nhân vật, giữa năm tháng ta không biết, Lưu đảo chủ cũng sẽ bị người ta đối xử như vậy.
Lưu Lão Thành nói:
– Nhìn như giống nhau, thực ra rất khác biệt.
Trần Bình An gật đầu, ánh mắt buồn bã.
Lưu Lão Thành đột nhiên nói:
– Ngươi dám lên đảo tìm ta, ngoại trừ mang theo ngọc bài, cùng với một số chuyện mà ngươi và ta đều biết, ta đoán còn có nguyên nhân khác, đúng không? Có điều ta tạm thời không nghĩ đến.
Trần Bình An không che giấu, gật đầu nói:
– Còn có một nguyên nhân rất quan trọng, cũng là một chuyện rất nhỏ.
Lưu Lão Thành dù sao cũng đang rãnh rỗi, liền bắt đầu suy nghĩ về chuyện nhỏ này, giống như đang giải đố.
Trần Bình An cười nói:
– Lưu đảo chủ không đoán được đâu, đừng tốn sức nữa.
Lưu Lão Thành vỗ nhẹ vào thành thuyền, nói:
– Ta đã đoán được đáp án rồi.
Trần Bình An nửa tin nửa ngờ.
Chuyện nhỏ kia quả thật rất nhỏ.
Trong con ngõ ở bến thuyền Phong Vĩ, có một thanh niên cường tráng tướng mạo đường đường, vừa khéo là người mà Trần Bình An quen biết. Hắn chính là người may mắn đã lấy được cơ duyên giếng Thiết Tỏa ở động tiên Ly Châu. Hắn còn nói với Trần Bình An, nơi nào có thể mua được rượu tiên nhân giếng nước chính gốc nhất.
Sau đó Bùi Tiền đã nói, đây là một người tốt.
Trần Bình An cũng cảm thấy như vậy.
Mà con ngõ ở bến thuyền Phong Vĩ, vừa lúc là nơi rồng bay lên của vị tu sĩ hoang dã năm cảnh giới cao duy nhất của Đông Bảo Bình Châu, Lưu Lão Thành.
Sư phụ có thể dạy ra một đồ đệ “tốt” như vậy, chưa chắc cũng là người tốt, nhưng nhất định sẽ có nguyên tắc làm người cực kỳ rõ ràng, đó cũng là một loại quy củ vững chắc không thể phá vỡ.
Nên biết thế sự phức tạp. Dựa theo vòng tròn gồm sáu khu vực lớn do Trần Bình An tự mình phân chia, lòng người lưu chuyển bất định. Có điều sau khi nghiên cứu kỹ, Trần Bình An càng ngày càng phát hiện, khả năng sẽ có một hai đường nhánh cơ sở đang chống đỡ tất cả.
Đây chính là chướng ngại mạch lạc mà Thôi Đông Sơn từng đề cập, có hiệu quả tuyệt diệu giống như “ngọn nguồn” mà lão đạo nhân đề xướng. Như vậy chỉ cần lật ngược lại nghĩa xấu của “chướng ngại mạch lạc”, sẽ có thể dùng để phân biệt lòng người.
Sau đó lại dùng học thuyết thứ tự của Văn Thánh lão tiên sinh, xem xét cụ thể với một chuyện.
Hai học thuyết đã có một chút xung đột chấp nhận được, lại có phần bù đắp cho nhau.
Chuyến này Trần Bình An mạo hiểm lên đảo, chỉ là muốn tận mắt xem thử, chính tai nghe thử, để xác định sợi dây thứ sáu của hồ Thư Giản.
Đầu sợi nằm trên người Hồng Tô, cuối sợi nằm trong tay thanh niên ở con ngõ bến thuyền Phong Vĩ.
Cố gắng biết nhiều một chút, chung quy vẫn là chuyện tốt.
Biết càng nhiều, suy nghĩ càng nhiều, sẽ có thể ít phạm sai lầm.
Tại thư viện Sơn Nhai, Thôi Đông Sơn từng hỏi Trần Bình An, nếu dùng một phương thức sai lầm để đạt thành một kết quả chính xác nhất, rốt cuộc là đúng hay sai?
Hiện giờ Trần Bình An vẫn không thể đưa ra đáp án. Nhưng một đường nhánh mà hắn hình thành ở hồ Thư Giản, đã dần dần trở nên rõ ràng. Đó là dùng phương thức nào để ít làm sai, dùng tâm tình nào để đi sửa sai.
Trong xa xăm, loại cảm giác huyền diệu khó giải thích kia, giống như… núi cao trăng nhỏ, nước xuống đá lộ.
Lưu Lão Thành hỏi:
– Vậy ngươi không tò mò, vì sao ta chịu nói kỹ càng với ngươi về quá trình ta tự mình “hợp đạo”? Thật sự chỉ là tích góp nhiều năm, không nói ra thì không thoải mái?
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Ta đương nhiên rất tò mò, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được đáp án, cho nên không tò mò nữa.
Lưu Lão Thành cảm khái nói:
– Một người vĩnh viễn không biết, đoạn duyên phận nào sẽ kết ra thiện quả hay ác quả.
Trần Bình An đổi một hơi chân khí thuần túy, không hề cẩn thận đề phòng.
Nếu Lưu Lão Thành thật sự muốn giết hắn, chỉ cần trong nháy mắt, dễ như trở bàn tay, chẳng tốn hơi sức nào.
Ngọc bài, Kiếm Tiên, hồ lô nuôi kiếm, pháp bào, quyền pháp kiếm thuật.
Lưu Chí Mậu đảo Thanh Hiệp, Đàm Nguyên Nghi đảo Lạp Túc, kỵ binh họ Tống Đại Ly.
Cùng với chuyện nhỏ kia khiến Trần Bình An càng có gan lên đảo.
Từng li từng tí, như tích đất thành núi, mưa gió nổi dậy.
Tất cả những chuyện này, trước tiên đều phải đảm bảo sự an ổn của Hồng Tô, sau đó mới là vì toan tính trong lòng mình.
Không thể nhảy qua bước thứ nhất, nếu không trong lòng Trần Bình An không yên bình.
Đối với Trần Bình An, cái khái niệm bằng hữu này nằm ở đào mận gió xuân một ly rượu, càng nằm ở không màng an nguy.
Lưu Lão Thành hỏi:
– Vì một Hồng Tô bèo nước gặp nhau, có đáng không?
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Đừng nói là các người, chính ta cũng cảm thấy không đáng lắm.
Lưu Lão Thành hơi sững sốt.
Trần Bình An lập tức bổ sung:
– Nhưng mà ta thích.
Lưu Lão Thành nhìn cặp mắt của người trẻ tuổi một chút, sau đó dời mắt đi, vỗ thành thuyền bật cười, không bình luận, chỉ nhìn xung quanh nói:
– Lúc rảnh rỗi, chính là chủ nhân gió trăng của nhân gian. Chỉ khi thật sự làm thần tiên rồi, mới biết sẽ càng không rảnh rỗi.
Trần Bình An muốn nói lại thôi, hỏi:
– Nếu ta nói một câu thật lòng không lọt tai, Lưu đảo chủ có thể làm đại nhân có đại lượng hay không?
Lưu Lão Thành lắc đầu nói:
– Vậy thì ngoan ngoãn kìm nén đi, ta không muốn nghe.
Trần Bình An quả thật không nói.
Hắn vốn định mắng Lưu Lão Thành một câu, con mẹ nó không đặt mình vào hoàn cảnh người khác, bớt ở đây ba hoa khoác lác đi.
Trên thuyền nhỏ, hai người không nói gì.
Lưu Lão Thành vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên mở mắt ra, trêu đùa nói:
– Ái chà, tâm loạn rồi? Đây là chuyện hiếm lạ. Trần Bình An, đang suy nghĩ gì đấy?
Trời đất mênh mông.
Một chiếc thuyền nhỏ, hai viên hạt cải.
Trần Bình An dừng chèo thuyền, ngồi xuống, sào trúc đặt ngang trên thuyền, uống một hớp rượu, trầm mặc không nói.
Mặc dù tâm cảnh của hắn hôm nay không thể luyện quyền và luyện kiếm, nhưng cũng không có nghĩa là hắn muốn bình đã vỡ còn vỡ thêm.
Vừa lúc trái ngược, Trần Bình An lần đầu tiên thật sự đi sâu nghiên cứu cơ sở của quyền ý và kiếm thuật, chứ không phải chỉ là hai chữ “cần cù”, không quan tâm đến thu hoạch.
Khi đó trên hồ ngoài thành Vân Lâu, thân thể hồn phách Trần Bình An đã gần như không chịu nổi gánh nặng. Mặc dù thân thể bị hạn chế, xuất quyền tốn sức, sau đó còn có không ít di chứng, nhưng vẫn có thể dùng một quyền đánh chết tu sĩ Binh gia. Từ lúc định xuất quyền, rồi quyền tới trên người kẻ địch, quyền ý trút ra giống như nước chảy mây trôi, chưa bao giờ tự nhiên như vậy.
Đó mới là cảnh giới mà người luyện quyền và người đánh cờ đều tôn sùng, trước mắt không người.
Trần Bình An không dám nói mình đã hoàn toàn bước vào cảnh giới này, nhưng tự nhận là đã bước một chân hoặc nửa chân. Đây tuyệt đối không phải hắn tự cao tự đại, không biết trời cao đất dày.
Chuyện này khiến Trần Bình An hơi an lòng.
Lao tâm lao lực làm việc, cũng không thể gian nan vất vả sửa chữa một cái sai, bất giác lại phạm một cái sai khác. Bằng không tất cả cắt đứt và khoanh vòng ở hồ Thư Giản, đi xem ngọn nguồn năm sáu đường dây, cuối cùng lại thành một chuyện cười.
Trần Bình An nghỉ ngơi một lúc, sau đó tiếp tục đứng dậy chèo thuyền, chậm rãi nói:
– Lưu Lão Thành, mặc dù ta không thích tính tình và cách xử sự của ngài, nhưng cố sự giữa ngài và cô ấy, ta rất…
Trần Bình An suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể tìm ra từ ngữ thích hợp, bèn dứt khoát giơ ngón cái lên, nói:
– Nhưng nếu đổi thành ta, gặp phải cảnh ngộ giống như ngài, ta nhất định sẽ làm tốt hơn.
Nói đến đây, tiên sinh sổ sách trẻ tuổi hình thần tiều tụy, hai má hóp sâu, vẫn đang chống sào chèo thuyền, nước mắt trong thoáng chốc chảy xuống mặt. Hắn nói:
– Đã gặp được một cô nương tốt như vậy, vì sao lại nỡ phụ lòng?
———
Chú thích:
(1) Hóa ngoại thiên ma: loại ma quỷ có thể dựa vào ảo cảnh để công kích hoặc mê hoặc tinh thần của người tu đạo.