[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện - Chương 445: Lồng than lò sưởi lạnh lòng người
- Trang Chủ
- [Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
- Chương 445: Lồng than lò sưởi lạnh lòng người
Đến một nơi trên hồ, Trần Bình An dừng chèo thuyền, để sào trúc xuống, từ trong vật một thước lấy ra một phần lương khô, dùng nó để lót dạ.
Lưu Lão Thành đột nhiên cười hỏi Trần Bình An có thích câu cá không, hồ Thư Giản có ba thứ tuyệt diệu, đều là món ăn hiếm lạ trong yến tiệc của quyền quý vương triều Chu Huỳnh. Trong đó có một loại cá chỉ đánh bắt được vào mùa đông, càng là tuyết lớn rét căm, loại cá tên là “cá diếc mùa đông” này lại càng ăn ngon.
Lưu Lão Thành chỉ xuống đáy hồ, nói trong khu vực hiện tại có loại cá này. Không đợi lão nói thêm, Trần Bình An đã lấy ra cần câu của đảo Tử Trúc vẫn luôn không có cơ hội sử dụng, còn có một hộp nhỏ đựng hạt bắp bã rượu.
Lưu Lão Thành cũng như vậy, động tác thành thạo, có điều mồi câu hơi khác, cần câu là trúc xanh đặc thù xanh tươi, linh khí tràn đầy.
Cuối cùng Lưu Lão Thành câu lên ba con cá diếc mùa đông lớn khoảng bàn tay, Trần Bình An thì thu hoạch hai con, gần như đồng thời thu cần. Sau đó mỗi bên lại thi triển thần thông của mình, thớt gỗ, bếp lò, hũ sứ, củi đốt, dầu muối, tương, giấm, đường… tất cả đều có.
Một người ở đầu thuyền còn một người ở đuôi thuyền, từng người nấu cá.
Hơi nóng bừng bừng, hai người ngồi xếp bằng, một tay cầm đũa, một tay cầm bầu rượu.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bắt đầu vừa ăn vừa tán gẫu.
Đấu đá với nhau, nguy hiểm khắp nơi, tạm thời đều mang vào trong những câu chuyện tiếng cười.
Sau khi nói cười, vừa mới thu dọn bếp lò hũ sứ, Trần Bình An lại vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái, phi kiếm Mười Lăm bay ra. Hắn nói ngay trước mặt Lưu Lão Thành:
– Trước tiên đi tới đảo Thanh Hiệp thông báo cho Lưu Chí Mậu, cứ nói Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu đi cùng với ta, bảo hắn mở trận pháp hộ sơn, ta sẽ một mình lên bờ.
Lưu Lão Thành hỏi:
– Chỉ là ra lệnh, không tìm một cái cớ sao? Như vậy chẳng phải Lưu Chí Mậu sẽ nghi thần nghi quỷ?
Trần Bình An trả lời:
– Nói nhiều rồi, hắn ngược lại sẽ không dám mở trận pháp.
Lưu Lão Thành gật đầu nói:
– Nếu nói thẳng, một là hù dọa được đối thủ, hai là sẽ trở mặt, không thể cho bọn hắn bất kỳ không gian xoay sở nào, thích hợp với loại người như Lưu Chí Mậu.
Ánh mắt Trần Bình An sáng lên.
Lưu Lão Thành cười nói:
– Thế nào, ta chỉ thuận miệng nói, ngươi đã có lĩnh ngộ rồi?
Trần Bình An gật đầu nói:
– Lúc trước ta chỉ mơ hồ biết nên làm như vậy, nhưng không thấu triệt như Lưu đảo chủ nói. Ừm, giống như Lưu đảo chủ đặt một cây thước đo trước mặt ta. Trước đây đối với người và chuyện, ta chỉ mưu cầu không đi theo hướng cực đoan. Nhưng Lưu đảo chủ lại dạy ta, đối phó với loại người như Lưu Chí Mậu vừa lúc trái ngược, phải không ngừng dồn bọn hắn về phía hai đầu.
Lưu Lão Thành gật đầu biểu thị đồng ý, nhưng lại nói:
– Nói chuyện với người khác chỉ nên nói bảy tám phần, không thể nói hết tâm tư. Giữa ngươi và ta còn là kẻ địch, từ khi nào có thể tín nhiệm như vậy? Có phải ngươi đã hiểu lầm gì rồi không?
Trần Bình An chống sào trúc, nói:
– Hai việc khác nhau. Nếu vẫn luôn muốn một mất một còn, ta cũng không cần chạy tới đảo Cung Liễu chuyến này. Suy cho cùng vẫn hi vọng hai bên đều vui vẻ hài lòng. Lưu đảo chủ vẫn lấy được phần lợi ích kia, ta thì cầu an lòng, sẽ không giành tiền với Lưu đảo chủ.
Lưu Lão Thành chẳng nói đúng sai, từ từ uống rượu.
Trần Bình An mỉm cười nói:
– Lúc ta học đánh cờ với người khác, quả thật không có ngộ tính, học cái gì cũng chậm. Một định thức mà tiền nhân đã xem xét kỹ càng, ta vẫn phải suy nghĩ rất lâu, vẫn không thấy được tinh túy. Cho nên ta thích suy nghĩ lung tung, không biết có bàn cờ nào mà mọi người đều có thể thắng hay không. Không phải chỉ có thắng bại, mà có thể khiến hai bên đều chia ra thắng ít thắng nhiều.
Lưu Lão Thành lắc đầu:
– Đừng nói chuyện đánh cờ với ta, nhức đầu lắm, trước giờ không thích. Tài đánh cờ cao hay thấp, có liên quan cái rắm gì đến làm việc tốt hay không.
Trần Bình An đang định nói chuyện, đại khái là còn muốn phân tích với vị lão tu sĩ này. Dù sao Lưu Lão Thành đã nói, nhân sinh rảnh rỗi chính là chủ nhân của gió trăng nhân gian gì đó. Chuyến này trở về đảo Thanh Hiệp, sở dĩ Trần Bình An kiên trì chậm rãi chèo thuyền, vốn là muốn hiểu rõ tâm tính của Lưu Lão Thành hơn. Mặc dù mưu kế thành bại nằm ở nơi lớn hơn cao hơn, thế nhưng…
Lưu Lão Thành giơ tay lên ngăn lại, nói:
– Im miệng. Đừng được voi đòi tiên, muốn làm thầy giáo trường học gì đó, ngươi nhiều nhất chỉ là một tiên sinh sổ sách tính toán không tệ mà thôi. Thuyền nhỏ như vậy, ngươi lải nhải những chuyện này, ta không muốn nghe cũng phải nghe, muốn thanh tịnh thì chỉ có thể một chưởng đánh ngươi rơi xuống hồ.
– Với thân thể của ngươi hiện giờ, đã không chịu nổi giày vò thêm nữa. Hôm nay chỉ dựa vào một khiếu huyệt bản mệnh chống đỡ, nếu phủ đệ này vỡ tan, cầu trường sinh của ngươi có lẽ sẽ gãy thêm một lần. Đúng rồi, lúc trước cầu trường sinh làm sao bị gãy? Ta hơi tò mò.
Trần Bình An cười nói:
– Là năm xưa ở ngõ nhỏ quê nhà, bị một nữ tu sĩ trên núi đánh gãy, có điều cô ta chắc hẳn là bị Lưu Chí Mậu tính kế. Trận kiếp nạn đó rất nguy hiểm, lúc ấy Lưu Chí Mậu còn động tay động chân trong lòng ta, nếu không nhờ may mắn, ta và nữ tu sĩ kia có lẽ đến chết cũng không hiểu rõ, đúng là một trận chém giết hồ đồ. Những thần tiên trên núi các người, ngoại trừ thần thông quảng đại, còn thích giết người không thấy máu.
Đây là lần đầu tiên Trần Bình An kể lại chuyện của mình với Lưu Lão Thành, cũng coi là một chút thành ý. Nếu không hắn thật sự lo lắng còn chưa tới đảo Thanh Hiệp, đã chọc giận lão tu sĩ tính tình khó lường này rồi.
Lưu Lão Thành dường như có xúc động, nói:
– Tu sĩ trên núi rất sợ nhiễm hồng trần, ta chắc là người có tư cách nói câu này nhất ở hồ Thư Giản. Cho nên tu sĩ Binh gia mới được luyện khí sĩ khác hâm mộ, dù giết người thế nào cũng có thể không sợ nhân quả quấn thân. Vì vậy so với Pháp gia, Tung Hoành gia, còn có Thương gia, Nông gia… tu sĩ Binh gia càng thích tu hành dưới núi. Tứ đại quỷ khó dây trên núi bao gồm kiếm tu, cũng rất thoải mái ít trói buộc.
Trần Bình An cười nói:
– Tu sĩ Pháp gia và đạo sĩ phòng Sư Đao, ta đều đã gặp rồi, chỉ còn lại người nợ đao Mặc gia là chưa lĩnh giáo.
Lưu Lão Thành cười nhạo nói:
– Khuyên ngươi đừng đụng vào người nợ đao, đó là quỷ khó dây trong số quỷ khó dây, quả là tiểu quỷ giữ cửa cho Diêm Vương.
Trần Bình An gật đầu nói:
– Ta sẽ để ý.
Lộ trình xa xôi, cuối cùng cũng có điểm cuối.
Thuyền đi qua mấy hòn đảo chư hầu bao gồm đảo Tố Lân, đến địa bàn đảo Thanh Hiệp, quả nhiên trận pháp núi sông đã được Lưu Chí Mậu mở ra.
Theo Lưu Chí Mậu thấy, chuyện này đương nhiên sẽ khiến Lưu Lão Thành không vui. Có điều lão và Trần Bình An là châu chấu trên cùng một sợi dây, một khi từ chối yêu cầu của Trần Bình An, sẽ phải chịu hậu quả tương ứng. Cho nên hai mối họa chỉ có thể chọn thứ nhẹ hơn.
Lưu Chí Mậu không nghĩ ra, vì sao Lưu lão tổ lại chịu cùng Trần Bình An ngồi thuyền trở về đảo Thanh Hiệp. Nhưng lão không ngừng tự nói với mình, Trần Bình An làm việc thích nói quy củ. Cho dù Lưu Lão Thành muốn làm gì, người là do Trần Bình An đưa đến. Mặc dù Trần Bình An chưa chắc đã xử lý được tất cả mọi chuyện, nhưng ít nhất sẽ cùng đảo Thanh Hiệp giải quyết cục diện rối rắm này, chứ không phải đặt mình bên ngoài, phủi mông rời đi.
Đây chính là ảnh hưởng vô hình do cái gọi là “người tốt” mang đến, giống như “gió xuân vào đêm tối, lặng lẽ mát muôn nơi”.
Cho dù là kẻ xấu có thể nói tội ác chồng chất như Lưu Chí Mậu, cũng phải thừa nhận.
Lưu Lão Thành tuân thủ lời hứa, ngự gió lơ lửng trên mặt hồ ngoài bến thuyền.
Trần Bình An cột chắc dây thừng của thuyền, đi tới gian nhà ở sơn môn. Chốc lát sau, miếng ngọc bài kia không còn hấp thu linh khí trời đất của hồ Thư Giản nữa.
Hắn lại đi tới phủ Chu Huyền một chuyến, nhưng lúc trở về cũng không dẫn theo Hồng Tô, mà là một mình trở về bến thuyền.
Lưu Lão Thành nhíu mày.
Trần Bình An nói:
– Ta không muốn tận mắt nhìn thấy Hồng Tô chết ở bên cạnh, mà ta lại không làm gì được, đây là cái lỡ may mà ta sợ nhất.
Lưu Lão Thành thoải mái cười lớn, giơ ngón cái với Trần Bình An. Sau đó lão bay lên trời, hóa thành một vệt cầu vồng sáng trở về đảo Cung Liễu, phát ra một chuỗi tiếng nổ vang như tiếng sấm mùa đông.
Trần Bình An đứng ở bến thuyền hồi lâu, đợi đến khi Lưu Lão Thành hoàn toàn đi xa, mới giống như trút được gánh nặng, đưa tay lau mồ hôi trán.
Lưu Chí Mậu đi tới bến thuyền, cười khổ nói:
– Trần tiên sinh, có thể nói cho ta biết sự thật, đây là đang làm gì không?
Trần Bình An nói:
– Trên đường tới đây, ta vẫn luôn tán gẫu với Lưu Lão Thành, thăm dò lẫn nhau. Từ đó ta đã đưa ra một kết luận, Lưu Lão Thành dường như còn chưa từng gặp mặt võ tướng Đại Ly Tô Cao Sơn.
Sắc mặt Lưu Chí Mậu lập tức khẽ biến.
Cả hai đều là người thông minh, người nói có lòng, người nghe hiểu ý.
Chủ tướng Tô Cao Sơn của kỵ binh Đại Ly, đã giết đến khu vực kinh kỳ nước Thạch Hào, là một ngọn núi cao mà Đàm Nguyên Nghi đảo Lạp Túc cũng không vượt qua được. Ban đầu ba người nghị sự kết minh ở phủ Hoành Ba, đều cảm thấy Lưu Lão Thành đã liên lạc với Tô Cao Sơn, cho nên không thèm thương lượng đại sự với một thủ lĩnh gián điệp Lục Ba Đình như Đàm Nguyên Nghi.
Như vậy nghĩa là đảo Cung Liễu đã trực tiếp thông qua Tô Cao Sơn, nhận được một câu trả lời của trung tâm triều đình Đại Ly, cho nên mới làm việc bá đạo như vậy, hoàn toàn không để ý tới điều kiện mà Lưu Chí Mậu và Đàm Nguyên Nghi đưa ra. Nếu là như thế, vị trí của Lưu Lão Thành hôm nay, đại khái ngang hàng với Tô Cao Sơn.
Bây giờ xem ra, cả ba đều đoán sai rồi, đã xem thường vị tu sĩ năm cảnh giới cao này. Lưu Lão Thành còn không để đại tướng quân Tô Cao Sơn vào mắt, dĩ nhiên đảo Cung Liễu đã có một đường dây cao hơn, bí mật hơn, không chừng có thể trực tiếp nói chuyện với họ Tống Đại Ly, thậm chí là quốc sư Đại Ly.
Sắc mặt Lưu Chí Mậu càng cay đắng, nói:
– Trần tiên sinh chắc sẽ không xem xét tình thế, vứt bỏ đảo Thanh Hiệp, gia nhập vào đảo Cung Liễu chứ?
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Nếu quả thật làm như vậy, ta sẽ không nói chuyện này với ngươi. Huống hồ Lưu đảo chủ tuệ nhãn cao siêu, chắc đã nhìn ra được, ta và Lưu Lão Thành giống như quan hệ hòa hợp, thực ra lại không tốt như tưởng tượng của tu sĩ hồ Thư Giản. Nào có cái gì gặp lần đầu đã quen thân, hận vì gặp nhau quá muộn. Nói ra không sợ ngươi chê cười, nếu không nhờ miếng ngọc bài kia khiến Lưu Lão Thành kiêng dè, đảo Cung Liễu thiếu chút nữa đã là nơi chôn thây của ta rồi.
Lưu Chí Mậu cười nói:
– Vậy ta yên tâm rồi. Nếu Trần tiên sinh lựa chọn bắt tay với Lưu Lão Thành, e rằng ta có mọc thêm hai chân cũng không chạy ra được hồ Thư Giản.
Trần Bình An nói đùa:
– Qua cửa ải cuối năm rồi, đầu xuân sang năm, ta có thể sẽ thường xuyên rời khỏi đảo Thanh Hiệp, thậm chí là rời khỏi khu vực hồ Thư Giản. Lưu đảo chủ không cần lo lắng ta lén lút bỏ đi, để mặc ngươi và Đàm Nguyên Nghi tự tìm đường sống. Có điều không chừng nửa đường sẽ gặp phải Tô Cao Sơn, Lưu đảo chủ cũng không cần nghi ngờ, ta còn coi trọng việc kết minh với phủ Hoành Ba hơn cả hai người các ngươi.
– Nhưng trước tiên phải nói rõ, nếu trong hai người các ngươi, có ai lâm thời lật lọng muốn rút lui, cứ nói rõ với ta là được, vẫn là chuyện có thể thương lượng. Một khi có người thất tín bội nghĩa trước, ta mặc kệ là vì nguyên nhân gì, đều sẽ khiến cho các ngươi phải gánh chịu hậu quả.
Lưu Chí Mậu cười khổ nói:
– Chỉ dám cam đoan một khi Lưu Chí Mậu ta nuốt lời, nhất định trước tiên sẽ nói rõ với Trần tiên sinh. Còn như Đàm Nguyên Nghi, ta sẽ chuyển lại lời này từ đầu đến cuối cho đảo Lạp Túc bọn hắn.
Trần Bình An gật đầu.
Lưu Chí Mậu không phủ nhận, khi Lưu Lão Thành cùng Trần Bình An đến đảo Thanh Hiệp, Trần Bình An đã nói rõ ràng thẳng thắn, thanh minh quan hệ với đảo Cung Liễu. Nhưng càng như vậy thì lão lại càng hoảng loạn bất an, nội tâm dao động.
Bởi vì đó chính là một cái “lỡ may”.
Lỡ may Trần Bình An dựa vào gan dạ và bản lĩnh của mình, có thêm một khả năng để lựa chọn. Lỡ may Trần Bình An thất tín bội nghĩa, lòng dạ sẽ càng độc ác hơn Lưu Chí Mậu lão và Đàm Nguyên Nghi.
Lão biết rõ con cá chạch nhỏ ngông cuồng tự cao kia đã nhảy vào hố lửa, gặp phải tai ương như thế nào, Trần Bình An lại kết thúc nó ra sao.
Lưu Chí Mậu đột nhiên cảm thấy hối hận, có phải mình không nên đi vào trong “quy củ” của Trần Bình An? Liệu có phải một ngày nào đó khi sự việc ập xuống đầu, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, kết cục của mình đã thê thảm giống như con cá chạch nhỏ kia?
Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, nhìn về núi hồ phía xa, mỉm cười nói:
– Lưu đảo chủ, ngươi đã không còn lựa chọn nào khác, vậy thì không nên phân tâm, nếu không chỉ có thể tăng thêm phiền não. Đây cũng không phải là tâm cảnh nên có của một vị tu sĩ Nguyên Anh.
Lưu Chí Mậu cảm khái nói:
– Một lời thức tỉnh người trong mộng, lại tiếp thu dạy bảo lần nữa rồi.
Trần Bình An trêu đùa:
– Không dám, không dám, ta cũng không phải phu tử thầy giáo gì, chỉ là một tiên sinh sổ sách chán chường ở đảo Thanh Hiệp, ăn nhờ ở đậu, còn cần Lưu đảo chủ chiếu cố nhiều hơn.
Lưu Chí Mậu cũng nói đùa:
– Ta thỉnh thoảng cũng sẽ nổi lên ác niệm, suy nghĩ một ngày nào đó, nếu Trần tiên sinh đột ngột bị người khác dùng một quyền đánh chết, liệu có tốt hơn không.
Trần Bình An mỉm cười nói:
– Cũng thế.
Sau khi Lưu Chí Mậu rời khỏi bến thuyền, Trần Bình An trở vào nhà, tháo Kiếm Tiên xuống treo trên tường, cởi pháp bào Kim Lễ ra, chỉ mặc áo bông dày miễn cưỡng chống lạnh. Hắn ném than củi vào trong lồng than nhỏ kia, đốt than lửa, xách theo sưởi ấm, đi dạo trong nhà.
Tăng Dịch chạy qua gõ cửa thăm hỏi. Trần Bình An mở cửa ra, hỏi xem tiến triển tu hành của Tăng Dịch thế nào. Sau khi tán gẫu xong, Trần Bình An xem như hài lòng, suy đoán đến khoảng cuối năm, Tăng Dịch chắc có thể dùng thân thể của mình chứa đựng thần hồn âm vật, tự do đi lại ở dương gian.
Đến lúc đó Tăng Dịch có thể dựa vào bí thuật thượng thừa và căn cốt đặc thù của bản thân, rèn luyện tăng tiến tu vi. Không chừng tốc độ đột phá cảnh giới sẽ cực nhanh, còn nhanh hơn một bậc so với phương pháp âm độc dục tốc bất đạt của đảo Mao Nguyệt. Có thể càng sớm trở thành một vị tu sĩ cảnh giới Động Phủ, vượt qua ngưỡng cửa lớn thứ nhất của năm cảnh giới trung.
Nhìn thấy Tăng Dịch chần chừ giống như không muốn rời khỏi, Trần Bình An hỏi:
– Là muốn hỏi vì sao trước đây không lâu mới đánh nhau sống chết với Lưu Lão Thành, hôm nay lại giống như bạn vong niên, cùng nhau dạo chơi hồ Thư Giản?
Tăng Dịch hơi xấu hổ, gật đầu. Cho dù hắn nhớ kỹ, ở đảo Thanh Hiệp nên ít nói, chỉ nhìn nhiều nghĩ nhiều, nhưng vị thiếu niên cao lớn này thật sự rất tò mò, không thể nhịn được.
Trần Bình An cười nói:
– Tương đối phức tạp, cũng không phải chuyện gì đáng để đưa ra bàn luận, chỉ là chuyện lý thú mà thôi.
Tăng Dịch vội vàng đứng dậy nói:
– Trần tiên sinh, tôi trở về tu hành đây.
Trần Bình An nói với hắn:
– Đợi khi nào có thể nói ra, đến lúc đó ngươi mời ta uống rượu, ta sẽ nói cho ngươi nghe.
Tăng Dịch nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẻ mặt tươi cười, thông qua chút khe cửa cuối cùng, vui vẻ nói:
– Trần tiên sinh, một lời đã định.
Sau đó rất nhiều hòn đảo của hồ Thư Giản, tuyết còn chưa tan hết, lại nghênh đón một trận tuyết lớn như lông ngỗng.
Thật là kỳ quái. Năm nay rốt cuộc là thế nào vậy? Bây giờ mới cách chưa lâu, đã có hai trận tuyết lớn liên tiếp mấy chục năm khó gặp.
Có điều ai cũng thấy vui, như vậy nghĩa là linh khí của hồ Thư Giản vốn dồi dào lại tăng thêm một chút, đây gọi là ông trời cho cơm ăn.
Mấy ngày gần đây đều xôn xao, gần như tất cả tu sĩ đều đang nghị luận về tiên sinh sổ sách đảo Thanh Hiệp kia, ngay cả bốn thành lớn bên hồ như Trì Thủy hay Vân Lâu cũng không ngoại lệ.
Du Cối lần đầu tiên chủ động đến sơn môn đảo Thanh Hiệp, ngồi một lát ở nhà của Trần Bình An, thuận tiện làm một vụ mua bán nhỏ. Hắn dùng giá thấp bán cho Trần Bình An một món linh khí thượng thừa, cấp bậc chỉ thua pháp bảo một chút, công hiệu tương tự với Diêm Vương Điện “Hạ Ngục” kia.
Đó là một lầu các kiểu dáng mô phỏng theo “Lưu Ly các” của thành Bạch Đế Trung Thổ. Mặc dù “phòng ốc” để ma quỷ âm vật cư ngụ không nhiều, chỉ có mười hai gian, kém xa Diêm Vương Điện xuất xứ từ nhà kho đảo Thanh Hiệp, nhưng phẩm chất của phòng ốc lại tốt hơn. Ngay cả quỷ tướng trong phướn chiêu hồn mà quỷ tu phủ Chu Huyền chuyên tâm bồi dưỡng, muốn nuôi trong lầu các này cũng dư dả.
Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, đồ vật chắc chắn là rất tốt, nhưng lại không có tiền, chỉ có thể thiếu nợ đảo Nguyệt Câu. Du Cối vừa nghe liền vui vẻ, nói Trần tiên sinh không trượng nghĩa, giá thấp như vậy còn muốn viết giấy nợ, thật không biết xấu hổ sao?
Trần Bình An cười bảo không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, nào còn cần khách sáo với Du đảo chủ. Du Cối càng vui vẻ, có điều giao tình thì giao tình, mua bán vẫn là mua bán. Hắn bèn kéo Trần Bình An đi tìm người quản lý nhà kho là Chương Diệp, muốn dùng danh nghĩa đảo Thanh Hiệp viết giấy nợ, nếu không thì hắn không yên tâm. Còn xin Chương lão tiên sinh giúp trông chừng Trần Bình An một chút, đến lúc đó Du Cối hắn và nhà kho sẽ là một đôi huynh đệ cùng chung hoạn nạn rồi.
Chương Diệp không chịu cho Trần Bình An mượn tiền trả tòa Lưu Ly Các nhỏ kia, dù sao Trần Bình An còn đang thiếu nợ đảo Thanh Hiệp, nhưng ông ta đồng ý viết một tờ giấy nợ. Lúc này Du Cối mới hài lòng, còn thuận tiện mời Chương lão tiên sinh rảnh rỗi thì tới đảo Nguyệt Câu làm khách. Chương Diệp cũng gật đầu đáp ứng, không hề gượng gạo, trực tiếp ước hẹn thời gian với Du Cối.
Trần Bình An cuối cùng lại giống như một người ngoài cuộc.
Đảo chủ đảo Tử Trúc vui mừng hớn hở, ngồi một chiếc thuyền linh khí đến đây, tặng cho Trần tiên sinh ba cây trúc tía lớn có vai vế tổ tông trên đảo, đưa tiền còn vui vẻ hơn thu tiền. Vào trong nhà của Trần Bình An rồi, y chỉ uống một ly nước nóng còn không có lá trà, sau đó lập tức rời đi. Trần Bình An theo y tới bến thuyền, ôm quyền đưa tiễn.
Còn có rất nhiều đảo chủ lúc trước đã cho Trần Bình An ăn canh tiễn khách, hoặc là để hắn lên đảo du lịch nhưng không lộ diện, đều giống như hẹn trước, từng người thăm viếng đảo Thanh Hiệp.
Tuyết lớn đã ngừng.
Hôm nay vào lúc giữa trưa, Lưu Chí Mậu đến nhà, gõ cửa nhưng không bước vào.
Trần Bình An xách lồng than đi ra, vẻ mặt mệt mỏi.
Hai người cùng nhau tản bộ.
Lưu Chí Mậu giống như cười trên nỗi đau của người khác, hỏi:
– Có muốn ta ra mặt giúp ngươi, chặn những gã kia ngoài cửa không? Tùy ý tìm một cái cớ là được, cứ nói đảo Thanh Hiệp muốn đóng núi.
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Không cần, xem như ta tìm thấy niềm vui trong gian khổ. Giao tiếp với những đảo chủ này, thực ra có thể học được không ít thứ. Có điều mệt thì mệt thật, hàn huyên với người khác, nói vài lời khách sáo, vẫn luôn là chuyện mà ta không am hiểu. Coi như là tra tìm thiếu sót, bổ sung thiếu hụt, tu luyện nội công đối nhân xử thế.
Lưu Chí Mậu cười nói:
– Thực ra ai cũng phải trải qua một ngày như thế. Sau này chờ ngươi có ngọn núi nhà mình rồi, phải chiếu cố mọi mặt, càng lao tâm lao lực, làm quen sớm một chút cũng là chuyện tốt.
Hai người đã rời khỏi gian nhà ở sơn môn một đoạn xa, Lưu Chí Mậu nhìn lại một cái, nhịn cười nói:
– Trần Bình An, người thím kia của ngươi đã rời khỏi phủ Xuân Đình, tới tìm ngươi. Nếu như không nhớ sai, đây là lần đầu tiên sau khi ngươi dọn ra khỏi phủ Xuân Đình, bà ta ra ngoài gặp ngươi. Chúng ta có nên trở về không?
Trần Bình An lắc đầu:
– Cứ đi tiếp.
Lưu Chí Mậu gật đầu nói:
– Nếu ngươi thật sự lòng dạ sắt đá như người tu đạo chúng ta, nào cần phải lòng vòng như vậy.
Trần Bình An xách theo lồng than, cười nói:
– Cố gắng có một cuộc chia tay trong vui vẻ đi. Cho dù sau này tình nghĩa tan hết, vẫn hi vọng cuộc sống của đối phương sẽ tốt hơn.
Lưu Chí Mậu nói:
– Có một số chuyện nhà vặt vãnh, dù là một ngôi nhà ngõ hẹp, một phủ đệ hào môn, hay là núi lớn như đảo Thanh Hiệp chúng ta, muốn làm một ít chuyện tốt, sẽ rất khó làm người tốt.
– Trần Bình An, ta muốn nói một câu không lọt tai. Qua mấy năm mười năm nữa, vị phu nhân kia có lẽ vẫn không hiểu được ngươi đã hao phí tâm tư thế nào, chỉ nhớ đến cái không tốt của ngươi, cho dù khi đó bà ta sống tốt hay không đều như vậy. Biết đâu sống không tốt, ngược lại sẽ nhớ đến cái tốt của ngươi một chút. Còn nếu sống càng tốt, oán hận chất chứa với ngươi sẽ càng sâu hơn.
Vẻ mặt Trần Bình An hờ hững:
– Chuyện đó liên quan gì đến ta sao?
Lưu Chí Mậu cười lớn nói:
– Cũng phải.
Lão đột nhiên nghiền ngẫm cười nói:
– Ngươi đoán xem lần này mẹ của Cố Xán ra ngoài, có mang theo một hai tỳ nữ bên cạnh không?
Lão rất nhanh nói:
– Tuyệt đối không phải muốn châm dầu vào lửa.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói:
– Liệu có phải là mang theo tỳ nữ đi được nửa đường, cảm thấy không ổn, bèn bảo bọn họ trở về phủ Xuân Đình? Người thím này của ta rất thông minh, nếu không năm xưa ở ngõ Nê Bình, cũng rất khó nuôi dưỡng Cố Xán lớn lên. Thế nhưng… không có thế nhưng, ở ngõ Nê Bình bà ta quả thật đã làm rất tốt.
Lưu Chí Mậu tấm tắc nói:
– Lợi hại.
Trần Bình An cười nói:
– Thật sự bị ta đoán trúng rồi?
Lưu Chí Mậu gật đầu:
– Lúc đi ra cửa lớn phủ Xuân Đình, còn mang theo hai tỳ nữ khôn khéo thuận mắt nhất. Nhưng chưa đi quá xa lại nghĩ rõ, đây không phải dáng vẻ nên có khi giả vờ đáng thương cầu xin người khác. Cho nên đã nhanh chóng bảo tỳ nữ trở về, thuận tiện để bọn họ mang đi bộ áo lông cáo quý giá trên người.
– Vì vậy nếu chúng ta đi tiếp, lúc trở về bà ta nhất định sẽ đứng ngoài cửa lạnh đến môi xanh mét, run lẩy bẩy, muốn nói chuyện cũng không trôi chảy. Thế nào, hai ta có nên lập tức quay đầu, không cho bà ta cơ hội giả vờ đáng thương như vậy?
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
– Trở về thôi.
Lưu Chí Mậu cười nói:
– Thực ra lòng dạ còn sắt đá hơn ta tưởng tượng.
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Dù sao mọi chuyện ta đều biết rồi, cần gì bắt bà ta phải chịu đau khổ? Giận dỗi là chuyện nhàm chán nhất.
Lưu Chí Mậu hỏi:
– Vẫn giống như lần trước đi tới phủ Xuân Đình, cùng nhau trở về?
Trần Bình An nói:
– Lần này không cần nữa. Ta cũng không có mặt mũi lớn như vậy, có thể nhiều lần làm phiền Lưu đảo chủ, không ai làm cung phụng đảo Thanh Hiệp như thế cả.
Lưu Chí Mậu cũng không kiên trì, nhoáng lên rồi biến mất, để lại một câu:
– Yên tâm, sẽ không lén nghe các ngươi nói chuyện, dù sao ta cũng đoán được đại khái bà ta sẽ nói gì.
Trần Bình An trở về nhà. Phu nhân lạnh đến giống như một con chim cút cứng ngắc, hai tay ôm vai. Khi nhìn thấy Trần Bình An ở phía xa, bà ta do dự một thoáng, buông tay ra.
Thực ra Trần Bình An còn nhìn thấy bà ta sớm hơn.
Giống như dự đoán trước đó.
Sau khi đến gần sơn môn, Trần Bình An liền bước nhanh tới. Nhìn thấy phu nhân, hắn trước tiên đưa lồng than cho bà ta, vừa mở cửa vừa nói:
– Sao thím lại đến đây? Cứ bảo người nhắn một tiếng, cháu có thể tới phủ Xuân Đình.
Vào nhà rồi, phu nhân ngồi bên cạnh bàn, hai tay trải ra đặt trên lồng than, miễn cưỡng cười vui nói:
– Bình An, cá chạch nhỏ chết rồi, thím không dám nói nhiều cái gì. Có điều những năm qua dù sao cá chạch nhỏ cũng sống với hai mẹ con chúng ta, không có nó thì đừng nói là phủ Xuân Đình, ngay cả muốn chiếm một gian nhà cỏ ở đảo Thanh Hiệp, có lẽ cũng không còn người sống nữa. Cho nên có thể trả lại thi thể cá chạch nhỏ cho chúng ta, tìm một nơi để chôn cất hay không?
– Nếu thỉnh cầu này hơi quá đáng, thím cũng sẽ không nói gì, càng sẽ không oán giận cháu. Giống như Cố Xán nhiều năm qua vẫn luôn lải nhải, trên đời ngoại trừ người làm mẹ là thím đây, cũng chỉ có cháu là thật lòng quan tâm đến nó. Ở ngõ Nê Bình nhiều năm như vậy, chỉ vì một chén cơm, cháu đã giúp hai mẹ con chúng ta rất nhiều chuyện. Chuyện lớn chuyện nhỏ, hai mẹ con chúng ta đều nhìn thấy. Những chuyện không nhìn thấy, cháu cũng đã làm rồi…
Nói đến đây, phu nhân ôm mặt khóc, nghẹn ngào nói:
– Rơi vào cảnh ngộ như vậy, đều là do số mệnh. Thím thật sự không trách móc cháu, thật đấy…
Trần Bình An kiên nhẫn lắng nghe, nhìn phu nhân khóc không thành tiếng, không nói gì thêm.
Hắn đi tới bàn sách, yên lặng mang lò sưởi ra đặt ở phía dưới. Lại đi tới góc tường mở bao lớn chứa than củi, thêm than vào lò sưởi, dùng ống lửa đặc chế đốt than. Sau đó hắn ngồi xổm dưới đất, đẩy lò sưởi vào dưới đáy bàn hai người ngồi, để tiện cho phu nhân đặt hai chân bên cạnh sưởi ấm.
Làm xong những chuyện này, Trần Bình An ngồi trên ghế dài, không nói gì.
Phu nhân vội vàng lau nước mắt, nhẹ nhàng nhấc chân dưới đáy bàn, giẫm lên lò sưởi, vẻ mặt đau thương nói:
– Không được cũng không sao, cá chạch nhỏ vốn tới từ trong nước, không cần giống như chúng ta, coi trọng người chết rồi nhất định phải xuống mồ mới an tâm gì đó.
Ánh mắt Trần Bình An ngơ ngẩn.
Hắn loáng thoáng nhớ lại, năm xưa ở ngõ nhỏ, có lần mình bảo vệ bà ta, cãi nhau đánh nhau với đám phụ nữ miệng lưỡi chua ngoa kia. Sau đó hai người ngồi trên bậc thềm ở cửa viện, bà ta chỉ yên lặng rơi lệ, hai tay nắm chặt bộ quần áo đầy vết khâu vá, không nói lời nào. Khi nhìn thấy đứa con trai nghịch ngợm từ một đầu ngõ Nê Bình nghênh ngang đi vào, bà ta vội vàng xoay người lau nước mắt, sửa vạt áo, dùng ngón tay chải lại tóc mai.
Cho dù là bây giờ, Trần Bình An vẫn cảm thấy người thím năm đó là người mẹ tốt nhất của Cố Xán.
Bà ta nhẹ giọng hỏi:
– Bình An, nghe nói lần này cháu đã tới đảo Cung Liễu một chuyến, gặp Lưu lão tổ kia, có nguy hiểm không?
Hai tay Trần Bình An nắm chặt, nhẹ nhàng đặt trên đầu gối.
Đã không có tâm tình đau khổ gì, chỉ có bất đắc dĩ.
Người có thể nhìn thấy cá trong vực sâu, sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Trần Bình An hít thở sâu một hơi, buông bàn tay ra, vươn một ngón tay chỉ vào mắt mình, nói:
– Thím à, nếu thật sự là người một nhà, thực ra không cần lên tiếng, đều nằm ở đây rồi. Năm xưa lúc thím mở cửa viện ra, đưa cho cháu một chén cơm, cháu đã nhìn thấy. Năm đó cãi nhau xong, thím ngồi ở cửa viện, nháy mắt với cháu, muốn cháu giữ bí mật với Cố Xán, không nên để cho hắn biết mẹ mình bị uất ức, khiến hắn hốt hoảng lo lắng, cháu cũng nhìn thấy rồi.
Phu nhân muốn nói lại thôi, bàn tay phía dưới nắm chặt lấy tay cầm bằng trúc của chiếc lồng than nhỏ kia.
Trần Bình An rất muốn nói cho bà ta biết.
“Thím à, có lẽ thím còn không rõ. Năm xưa ở ngõ Nê Bình cháu đã biết, vì con cá chạch nhỏ kia mà thím muốn cháu phải chết, hi vọng Lưu Chí Mậu có thể hại chết cháu.”
“Thím à, có lẽ thím cũng không biết. Đêm hôm đó thím mời Lưu Chí Mậu tới phủ Xuân Đình, hỏi thăm nội tình của cháu. Thực ra Lưu Chí Mậu không uống hết ly trà kia, mà dùng bí pháp nước hồi âm trên núi lấy nước trà đi. Sau đó bỏ vào trong chén, đặt trên cái bàn này. Chỉ là đã bị cháu chấn vỡ sóng gợn dư âm cuộc nói chuyện của hai người mà thôi.”
“Thím cũng không biết. Lấy áo lông cáo xuống, bảo tỳ nữ trở về phủ, thậm chí ngay cả động tác nhỏ lúc trước ở cửa, nhìn thấy cháu lập tức buông tay, cùng với những lời sau khi vào nhà, tất cả hàm ý tâm tư trong đó cháu đều biết, hết sức rõ ràng.”
Nhưng những lời này Trần Bình An đều nuốt hết xuống bụng, cuối cùng chỉ nói một câu:
– Thím à, về sau hồ Thư Giản có thể sẽ không giống hôm nay, đến lúc đó thím và Cố Xán cũng không cần phải sợ như vậy. Có thể một ngày nào đó sẽ không giữ được gia nghiệp, hoặc là xuất hiện thích khách trả thù, cần Cố Xán đi giết hết người này tới người khác. Nhưng trước khi ngày đó đến, cháu vẫn hi vọng thím sẽ cố gắng ở lại phủ Xuân Đình.
Phu nhân khẽ gật đầu.
Trần Bình An nhìn bà ta, chậm rãi nói:
– Hồ Thư Giản sẽ trở nên rất khác. Khi ngày đó thật sự tới, hi vọng thím sẽ giống như từ ngõ Nê Bình chuyển đến đảo Thanh Hiệp, càng phải cẩn thận, quan sát nhiều hơn, giúp Cố Xán phát triển gia nghiệp phủ Xuân Đình, đây là vì tốt cho Cố Xán. Theo cháu nghĩ, đã chịu khổ ở ngõ Nê Bình nhiều năm như vậy, tới đảo Thanh Hiệp cũng đã chịu khổ ba năm, sau này vì Cố Xán, thím hãy tiếp tục chịu đựng, luôn sẽ có một ngày hết khổ.
– Giống như năm xưa nuôi lớn Cố Xán, chuyện ăn mặc của thằng nhóc mũi thò lò, trước giờ không kém hơn những đứa trẻ hàng xóm láng giềng. Giống như từ nhà tổ ngõ Nê Bình biến thành một phủ Xuân Đình, sau này không chừng sẽ là cả một hòn đảo của mình, chứ không chỉ là phủ Hoành Ba lớn hơn phủ Xuân Đình mà thôi, đúng không? Huống hồ không chừng một lúc nào đó, cha của Cố Xán sẽ có thể tới hồ Thư Giản gặp các người.
Phu nhân ra sức gật đầu, vành mắt ướt át hơi sưng lên.
Trần Bình An không nói nữa.
Phu nhân lại ngồi thêm một lát, sau đó cáo từ rời đi. Trần Bình An tiễn tới cửa. Phu nhân không muốn mang lồng than kia đi, nói rằng không cần. Chút gió rét này có tính là gì, trước kia ở ngõ Nê Bình có khổ cực nào mà chưa từng chịu, đã sớm quen rồi.
Trần Bình An nhìn theo bà ta đi xa, sau đó trở về nhà.
Phu nhân vất vả đi trên đường, không có một lời oán thán nào. Sau khi đến gần phủ Xuân Đình, bà ta lập tức nghiêm mặt, môi khẽ mấp máy. Nhưng khi tỳ nữ chạy nhanh ra, bà ta rất nhanh lại cười lên.
Trần Bình An ngồi bên cạnh bàn, ngơ ngác không lời, lẩm bẩm nói:
– Không hữu dụng, đúng không, Trần Bình An?
Hắn dụi dụi má, tự nhủ:
– Vậy thì làm một chút chuyện hữu dụng.
Hắn cúi đầu khom lưng, xê dịch lò lửa, giẫm ở phía trên, trong tay vẫn cầm lồng than kia, nằm sấp xuống bàn, mơ hồ chợp mắt.
Nửa mê nửa tỉnh, giống như trở lại quê nhà năm xưa.
Nửa đêm canh ba chó sủa cổng tre, tiếng khóc trẻ con quấy nhiễu mộng đẹp, tiếng giã quần áo của bà lão thân hình lom khom.
Rất nhiều người đều sẽ cảm thấy chán ghét.
Năm đó ở ngõ Nê Bình Trần Bình An cũng thế, chỉ có thể chịu đựng.
Chung quy đều là chuyện nhỏ. Hơn nữa hôm nay nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt này, lại cảm thấy một chút hoài niệm.
“Bịch” một tiếng, lồng than rơi xuống đất. Trần Bình An tỉnh lại, nhặt lồng than lên, đặt ở một bên ghế dài, đi ngủ một giấc.
Lúc tỉnh dậy thì đêm đã khuya, là bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Trần Bình An đi mở cửa, thiếu chút nữa nhịn không được chửi ầm lên.
Lại là đảo chủ đảo Châu Sai, Lưu Trọng Nhuận.
Trần Bình An mở cửa rồi, lại không nhường đường.
Lưu Trọng Nhuận nhướng mày hỏi:
– Thế nào, cửa cũng không cho vào?
Trần Bình An hỏi ngược lại:
– Để cho cô vào cửa, sau này ta còn làm sao đến phủ Chu Huyền gặp Mã Viễn Trí?
Lưu Trọng Nhuận giơ bình sứ trong tay lên, nói:
– Chuyện quan trọng như vậy, chúng ta lại đứng ở cửa này thương lượng?
Trần Bình An nhíu mày nói:
– Cô cố tình?
Lưu Trọng Nhuận cười híp mắt gật đầu.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
– Lưu đảo chủ, cô rốt cuộc đang nghĩ gì? Đây không phải là quy củ làm ăn, đúng không?
Lưu Trọng Nhuận cười nói:
– Đừng nói đạo lý với nữ nhân.
Trần Bình An hơi sững sốt, cười khổ nói:
– Có lý.
Hắn nhường đường cho Lưu Trọng Nhuận đi vào nhà. Trần Bình An không dám đóng cửa, Lưu Trọng Nhuận lại nhấc một chân lên đá về phía sau, cửa nhà liền đóng chặt.
Lưu Trọng Nhuận cúi đầu nhìn tấm đá xanh lớn, lại liếc nhìn hòm sách ở góc tường, cùng với sáu cây trúc tía chặt đôi dựa nghiêng vào tường. Cuối cùng ánh mắt trở lại tấm đá xanh, hỏi:
– Trần đại tiên sinh cả ngày trốn ở đây, là vì chơi đùa những thứ u ám này?
Trần Bình An gật đầu.
Lưu Trọng Nhuận đi tới bên cạnh bàn, cúi đầu liếc nhìn lò sưởi kia, nói:
– Thứ này hiếm lạ.
Trần Bình An cười nói:
– Dân chúng nhìn thấy ống dẫn lửa trong gia đình phú quý các người, càng cảm thấy hiếm lạ.
Lưu Trọng Nhuận là một vị địa tiên Kim Đan cố ý che giấu với hồ Thư Giản, sau khi ngồi xuống, hai chân đặt bên cạnh lò sưởi, hâm mộ nói:
– Ấy, còn rất ấm áp, sau này ta cũng làm một cái ở lầu Bảo Quang.
Trần Bình An hỏi:
– Lưu đảo chủ nghĩ xong rồi?
Lưu Trọng Nhuận vẫn đang tò mò nhìn quanh, thuận miệng nói:
– Nghĩ xong rồi. Một tiên sinh sổ sách có thể khiến Lưu lão tổ tự mình hộ tống, ta nào dám thất lễ, tìm chết sao?
Trần Bình An lại nói:
– Vụ buôn bán của chúng ta, có thể phải tạm thời gác lại một chút.
Lưu Trọng Nhuận tức giận nói:
– Trần Bình An, ngươi đùa với ta à? Lúc trước là ai chạy đến lầu Bảo Quang chủ động buôn bán với ta, lúc này ta tới chính miệng trả lời với ngươi, ngươi lại bắt đầu ra vẻ với ta? Thế nào, có quan hệ với Lưu lão tổ rồi, ngươi lại muốn tăng giá? Được, ngươi cứ ra giá. Ta lại muốn xem thử, ngươi rốt cuộc có mặt mũi nói ra muốn lấy cả người và tiền hay không.
Trần Bình An nhìn chăm chú vào trưởng công chúa điện hạ mất nước này, nghiêm nghị nói:
– Nếu không phải trước đó có nhiều đảo chủ tới thăm viếng đảo Thanh Hiệp như vậy, tối nay cô đến đây, ta sẽ không để cô ngồi ở chỗ này mắng người, mà là thật sự vạch rõ giới hạn với cô.
– Cô thật sự không biết hay là giả vờ hồ đồ? Cô hoàn toàn có thể ở đảo Châu Sai kiên nhẫn chờ đợi. Cô vẽ rắn thêm chân như vậy, chỉ sẽ làm hại đảo Châu Sai rơi vào vòng xoáy. Một khi ta thất bại, đảo Châu Sai đừng nói là dời ra khỏi hồ Thư Giản, ngay cả gia nghiệp hiện tại cũng không giữ được. Lưu Trọng Nhuận, ta lại hỏi cô một lần nữa, cô rốt cuộc đang nghĩ gì?
Lưu Trọng Nhuận cười nói:
– Nước mất nhà tan ta đều chịu đựng qua rồi. Hôm nay không có cơ hội nước mất nữa, nhiều nhất chỉ là nhà tan, còn sợ gì?
Trần Bình An đột nhiên tâm tư khẽ động, nhìn về phía cửa nhà.
Lưu Trọng Nhuận hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ Trần Bình An thật sự là một vị kiếm tu Kim Đan như lời đồn bên ngoài? Nếu không vì sao hắn lại có cảm giác nhạy bén như vậy.
Bởi vì bên ngoài có một vị khách không mời, lén lén lút lút, giống như đám đàn ông vô lại thường nghe lén chân tường nhà người khác.
Trần Bình An nháy mắt với Lưu Trọng Nhuận, sau đó lạnh lùng nói:
– Lưu đảo chủ, ta lặp lại lần nữa, ta sẽ không thu nhận nữ tu sĩ đảo Châu Sai làm nha hoàn bên cạnh. Đây không phải là chuyện bao nhiêu tiền thần tiên…
Kết quả Lưu Trọng Nhuận không tiếp lời, ngược lại ai oán nói:
– Không ngờ Trần Bình An ngươi cũng là kẻ phụ lòng như vậy, là ta nhìn lầm ngươi rồi.
Cô đột nhiên đứng dậy, mở cửa nhà, lướt nhanh đi.
Trần Bình An ngớ người, miễn cưỡng đứng lên, đi tới cửa. Sau chốc lát, quỷ tu Mã Viễn Trí của phủ Chu Huyền cười ha hả đi tới.
Trần Bình An đang định giải thích một phen, Mã Viễn Trí lại vui vẻ thoải mái, vỗ vai Trần Bình An nói:
– Không cần giải thích, ta biết, trưởng công chúa điện hạ là cố ý chọc giận ta, muốn ta ghen. Trần Bình An, phần nhân tình này xem như ta thiếu ngươi. Sau này ta và trưởng công chúa điện hạ kết thành đạo lữ rồi, ngươi chính là công thần lớn nhất.
Mã Viễn Trí xoa tay, cười lớn rời đi.
Trần Bình An đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói:
– Như vậy cũng được sao?
Hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trần Bình An đi tới bên bờ bến thuyền, ngồi xổm xuống, nặn một quả bóng tuyết. Hắn suy nghĩ một lúc, dứt khoát đắp một người tuyết, khảm vào mấy viên than củi làm mũi và mắt, sau đó phủi phủi tuyết trên tay.
Hắn ngẫm nghĩ, lại đắp một người tuyết ở bên cạnh, nhìn hơi “thon thả mảnh khảnh” một chút.
Lúc này mới hài lòng.
Về tình yêu nam nữ, trước kia Trần Bình An thật sự không hiểu “đạo lý” trong đó, chỉ có thể nghĩ gì làm nấy. Cho dù hai lần đi xa, trong đó còn có một lần trải qua dòng thời gian ba trăm năm ở đất lành Ngẫu Hoa, hắn lại càng nghi hoặc.
Nhất là Chu Phì ở đất lành Ngẫu Hoa, cũng là Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê tông hiện giờ, càng khiến hắn trăm điều không thể lý giải được. Vì sao cung Xuân Triều có nhiều cô gái xuất sắc ở đất lành Ngẫu Hoa như vậy, lại cam tâm tình nguyện đi theo một nam nhân đa tình gần như lạm tình, hơn nữa còn thật lòng yêu thích.
Hôm nay hắn đã hiểu được một chút.
Tương tự một pháp thông thì vạn pháp thông.
Người bên cạnh không nói đạo lý, lại có thực lực ức hiếp người ngoài, ngược lại sẽ càng an tâm.
Dân gian nông thôn, triều đình giang hồ, trên núi dưới núi, từ xưa đến nay, cho dù cộng thêm sau này, đều sẽ có rất nhiều người như vậy.
Đất lành Ngẫu Hoa, Chu Phì của cung Xuân Triều, trên giang hồ tiếng xấu rõ ràng, vì sao cuối cùng có thể khiến nhiều cô gái cam tâm tình nguyện đi theo như vậy. Đây chính là một trong số nguyên do.
Thế nhân vừa chán ghét lại vừa sùng bái kẻ mạnh.
Đây chính là một trong số nhân tính căn bản.
Không phải nói tất cả cô gái trên thế gian đều như vậy, chỉ nói những cô gái ở cung Xuân Triều kia. Sâu trong nội tâm bọn họ giống như có một tiếng vọng từ xa xăm, không ngừng vang lên. Sự mê hoặc của âm thanh kia, giống như nhà sư tụng kinh thành kính nhất, hay là nho sinh đọc sách nỗ lực nhất thế gian. Âm thanh kia không ngừng nói với bọn họ, chỉ cần dùng toàn bộ thể xác và tinh thần, dâng tặng cái “nhất” kia của mình cho Chu Phì, Chu Phì sẽ giúp bọn họ từ nơi khác đoạt tới càng nhiều cái “nhất” hơn.
Mà trên thực tế, chỉ xét riêng đất lành Ngẫu Hoa nơi vách chắn võ học không cao, chân tướng vừa lúc là như vậy, bọn họ quả thật đã đúng. Cho dù cung Xuân Triều từ đất lành Ngẫu Hoa dời đến Đồng Diệp châu, Chu Phì biến thành Khương Thượng Chân, cũng có thể áp dụng như vậy.
Trừ khi Khương Thượng Chân chọc phải người như Đỗ Mậu, hoặc là Tả Hữu.
Giống như hành vi của Cố Xán, có thể hoàn toàn thuyết phục chính mình, thậm chí là thuyết phục người bên cạnh.
Đạo lý của Cố Xán, đối với hắn chính là không có kẽ hở. Cho nên ngay cả Trần Bình An, một người mà Cố Xán rất quan tâm, cũng không thể thuyết phục được hắn. Cho đến khi Cố Xán và cá chạch nhỏ gặp phải Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu.
Ngươi thích không nói lý, trong một quy củ nào đó, có thể sẽ sống rất thoải mái. Nhưng đại đạo dài đằng đẵng, chung quy sẽ có một ngày, mặc cho nắm tay của ngươi lớn đến đâu, sẽ có người nắm tay lớn hơn ngươi, tùy ý có thể đánh chết ngươi.
Trần Bình An gặp phải Đỗ Mậu, có ngẫu nhiên, cũng có tất nhiên.
Cố Xán gặp phải Lưu Lão Thành, chỉ có tất nhiên. Chỉ là lần đó Lưu Lão Thành xuất hiện quá sớm, sớm đến mức khiến Trần Bình An cũng cảm thấy trở tay không kịp.
Nhưng giống như Lưu Lão Thành đã nói trên thuyền, dù lòng người thế nào, cũng không biết duyên phận của mình và người khác là thiện quả hay ác quả.
Nếu nói Cố Xán gặp phải Lưu Lão Thành là tất nhiên, vậy Trần Bình An đi tới hồ Thư Giản, lõm sâu vào ván cờ chết này, tự mình chuốc khổ, chẳng lẽ không phải tất nhiên sao?
Đều giống nhau.
Thậm chí sau này, còn sẽ có đủ loại tất nhiên, đang yên lặng chờ đợi Trần Bình An đối diện, có tốt cũng có xấu.
Đây chính là cái mà Đạo gia gọi là “phúc họa không cửa, người tự rước lấy”.
Có điều liên quan đến nói lý hay không nói lý, vốn rất phức tạp, Trần Bình An gần đây mới hiểu được. Là ngày đó dừng thuyền ở giữa hồ, hắn gõ chén đũa, gió mát thỏa thê, mới nghĩ thông suốt một chút.
Đó là chuyện thú vị nhất thế giới Hạo Nhiên, con người không vượt quá nắm tay lớn nhất. Là Chí Thánh tiên sư và Lễ Thánh, hai người bọn họ, vừa lúc là người có thể nói đạo lý nhất trên đời.
Sau khi Trần Bình An đến hồ Thư Giản, đã thất vọng rất lớn với lòng người, sau đó lại có một chút hi vọng nhỏ bé. Nhưng tại khoảnh khắc đó, hắn lại đột nhiên thích thế giới này hơn.
Hắn suy nghĩ tương lai có một ngày, sau khi đi qua Bắc Câu Lô Châu, lại đi qua núi Đảo Huyền và Kiếm Khí trường thành, nhất định phải đi Trung Thổ Thần Châu, gặp Văn Thánh lão tiên sinh một lần, tán gẫu với ông ấy về những kiến thức và đau khổ vui vẻ sau khi chia tay. Lần sau mình nhất định phải uống môt bữa say sưa với lão tiên sinh, không để lão tiên sinh tịch mịch mê rượu một mình.
Thậm chí hắn còn muốn lấy can đảm hỏi lão tiên sinh một câu, có thể để mình gặp hai vị lão tiên sinh khác càng già hơn hay không. Đương nhiên hắn có thể chờ lúc hai vị thánh nhân rảnh rỗi.
Vừa có suy nghĩ dường như rất càn rỡ vô lễ này, tiên sinh sổ sách trẻ tuổi lại nở nụ cười.
Thế đạo tốt xấu thế nào, quan trọng sao? Quan trọng.
Rất quan trọng sao? Lại chưa chắc.
Trong bóng đêm, Trần Bình An ngồi xổm xuống, nhìn hai người tuyết vai kề vai, tươi cười rạng rỡ, sau đó làm mặt quỷ với chúng:
– Đúng không, họ Trần kia, còn có Ninh cô nương. Hả? Các ngươi nói chuyện đi, đừng chỉ lo thân mật, ta biết các ngươi rất thích đối phương…