[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện - Chương 438: Lòng người như nước chảy chỗ thấp (phần 1)
- Trang Chủ
- [Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
- Chương 438: Lòng người như nước chảy chỗ thấp (phần 1)
Thời tiết đại hàn, nước hồ mênh mang, khí lạnh buốt xương.
Cố Xán đã hôn mê ba ngày ba đêm. Mỗi ngày Trần Bình An đều tới bên cạnh giường bệnh ngồi một lát, ngửi mùi thuốc nồng nặc, giống như lúc trước Cố Xán và cá chạch nhỏ thường tới bên ngoài gian nhà ở cổng sơn môn phơi nắng.
Trần Bình An ngồi trong phòng, thỉnh thoảng đứng dậy đi tới đầu giường kiểm tra mạch đập của Cố Xán. Bệnh lâu sẽ thành thầy thuốc, Trần Bình An cũng không xem là người ngoài nghề. Đối với thương thế trầm trọng hơn hay chuyển biến tốt hơn, hắn vẫn có thể nhìn ra một chút đường lối. Bình linh dược lúc trước Lưu Chí Mậu bảo Điền Hồ Quân mang tới, hiệu quả rõ rệt, rất có thể là thuốc viên quý hiếm giống như Lục Ung cung Thanh Hổ chuyên luyện chế cho địa tiên.
Hôm nay Cố Xán tỉnh lại, nhìn thấy Trần Bình An ngồi trên ghế dựa. Cố Xán nhếch miệng cười một tiếng, rất nhanh lại ngủ đi, có điều hô hấp đã ổn định hơn rất nhiều.
Sau khi Trần Bình An rời khỏi phủ Xuân Đình, Cố thị do dự một lúc, bảo lão quản gia tu sĩ cảnh giới Long Môn trong phủ đi mời Lưu Chí Mậu, nói rằng bà ta có chuyện thương nghị.
Cố thị ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng cầm bàn tay Cố Xán vẫn còn nóng, lã chã muốn khóc.
Bà ta suy nghĩ miên man, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.
May mà Xán Xán không lo tính mạng, chỉ là hơi đáng tiếc, đã lỡ mất “cơm thần tiên” mà phủ Xuân Đình chuyên tâm phối chế.
Tu sĩ ăn uống rất được coi trọng, về chuyện này thì Dược gia trong các trường phái học thuật có công lao rất lớn. Dân lấy ăn làm trời, luyện khí sĩ là người trên núi cũng như vậy.
Dùng hai mươi bốn tiết trong năm làm tiết điểm đại khái, có một công thức bổ dưỡng theo mùa rất hoàn thiện. Thuốc bổ của người tu đạo, có lợi ích cho thân thể thần hồn của tu sĩ, tương tự thực phẩm bổ dưỡng của gia đình phú quý. Đương nhiên muốn liên kết với nhau, gia tăng hiệu quả tu hành, cần phải dùng ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cho nên phải có tiền, rất nhiều tiền.
Rất nhanh ánh mắt Cố thị trở nên kiên nghị.
Sức chịu đựng của một phụ nữ bất hạnh đối với cuộc sống khó khăn, sự cố chấp của một người mẹ quan tâm đến tiền đồ của con trai, sự khôn khéo của một quả phụ buộc phải tính toán chi li mỗi đồng tiền, giống như từng viên gạch viên ngói xây thành ngôi nhà tổ ở ngõ Nê Bình, che gió che mưa cho hai mẹ con nương tựa lẫn nhau.
Bà ta đi thật nhẹ, bước qua ngưỡng cửa. Ngoài cửa có một tỳ nữ muốn đóng cửa giúp, lại bị Cố thị trừng mắt một cái, vội vàng thu tay về. Sau đó Cố thị tự mình nhẹ nhàng đóng cửa.
Tại phòng khách phủ Xuân Đình nguy nga tráng lệ, Cố thị nhìn thấy Tiệt Giang chân quân vừa mới ngồi xuống. Quân chủ hồ Thư Giản hiện giờ, cũng là thần tiên ngoài trần thế năm xưa đã đưa hai mẹ con bọn họ rời khỏi ngõ Nê Bình.
Nhìn Cố thị trước mắt, từ một phu nhân xinh đẹp cả người đầy mùi bùn đất nông thôn, từng bước lột xác thành nữ chủ nhân của phủ Xuân Đình đảo Thanh Hiệp. Ba năm qua đi, tư sắc chẳng những không hao mòn, ngược lại còn tăng thêm rất nhiều khí chất phú quý, da thịt giống như thiếu nữ. Lưu Chí Mậu còn biết bà ta rất thích tỳ nữ trong phủ khen ngợi, nói rằng hôm nay bà ta còn cao quý hơn những phu nhân được phong tước ở nước Thạch Hào.
Lưu Chí Mậu cầm lấy một ly trà nóng do quản sự trong phủ cẩn thận đưa tới, khẽ lắc lư nắp ly, cảm thấy khá hối hận. Một phu nhân như vậy, nếu năm xưa sớm cưỡng ép lên giường, có lẽ tình cảnh sẽ không giống như hôm nay, người làm sư phụ lại phải kiêng dè đệ tử.
Bởi vì một khi Cố thị bị Lưu Chí Mậu lão hàng phục, bà ta sẽ có tất cả lý do và cái cớ để thuyết phục chính mình, không chừng có thể mượn chuyện này dễ dàng khống chế Cố Xán hơn. Chỉ cần không ngừng mang đến cho bà ta vinh hoa phú quý, bà ta sẽ liều mạng ôm lấy, nắm chặt trong tay, trông chừng phần gia nghiệp này, dự định về sau để lại toàn bộ cho con trai. Đó mới là một đồng minh tốt nhất của đảo Thanh Hiệp.
Chứ không phải như hôm nay, khẩu vị của bà ta càng lúc càng lớn, ở trong phủ Xuân Đình đã không thua gì phủ đệ vương hầu, lại bắt đầu đỏ mắt nhìn phủ Hoành Ba của Lưu Chí Mậu lão.
Từ ban đầu làm mọi cách nịnh nọt Điền Hồ Quân, suy đoán tâm tư, cho tới hôm nay ngoài mặt vẫn ôn hòa, nhưng trong xương lại lộ ra tư thái vênh mặt hất hàm. Chẳng những như vậy, một thôn phụ sang trọng rồi, lại còn bắt đầu đọc sách. Không chỉ đọc sách, ngay cả cầm kỳ thư họa cũng tìm hiểu, bảo mấy tỳ nữ xuất thân từ hào phiệt thế tộc dạy lễ nghi quyền quý cho bà ta.
Chuyện này khiến Lưu Chí Mậu cảm thấy vui vẻ, đúng là một cô ả tuyệt diệu.
Chút hối hận trước đó trong lòng lão, tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Lưu Chí Mậu cười hỏi:
– Phu nhân, tìm ta bàn chuyện à?
Cố thị gật đầu nói:
– Tôi muốn xác định một chuyện với chân quân, chuyến này Trần Bình An tới đảo Thanh Hiệp chúng ta, rốt cuộc có mưu đồ gì? Thật không phải vì muốn đoạt lại con cá chạch nhỏ trong tay Xán Xán sao? Còn nữa, cá chạch nhỏ nói lúc trước Trần Bình An đã đưa cho ngài một tấm ngọc bài, rốt cuộc có lai lịch gì?
Lưu Chí Mậu không uống trà, nhẹ nhàng đặt nắp ly sang một bên, trong ly trà hương thơm lượn lờ. Lão cười cười nói:
– Hóa ra là những chuyện này à. Ta còn tưởng phu nhân muốn khởi binh hỏi tội, hỏi xem vì sao sư phụ ta đây không ra mặt bảo vệ đệ tử.
Cố thị nói:
– Không bàn những chuyện này, tôi tin chân quân có nỗi niềm khó nói, cho nên trong lòng sẽ không sinh ra khúc mắc. Tôi còn có thể cam đoan sẽ giúp đỡ chân quân, nói vài lời không trái lương tâm trước mặt Xán Xán. Nếu không chẳng phải là tiện lợi cho đám lang sói hổ báo rình mò xung quanh?
Lưu Chí Mậu hiểu ngầm cười, ai nói nữ nhân tóc dài não ngắn ấy nhỉ?
Lão gật đầu nói:
– Tấm ngọc bài kia rất có lai lịch, ta không tiện tiết lộ thiên cơ. Còn như mục đích Trần Bình An tới hồ Thư Giản, thật sự không dễ suy đoán. Nói thật ta vẫn luôn không nghĩ ra, sau khi hắn làm tiên sinh sổ sách của đảo Thanh Hiệp, ta lại càng nhìn không hiểu. Có điều ta tin Trần Bình An không có ý xấu với Cố Xán.
Cố thị nhíu mày, dường như hơi khó hiểu, cảm thấy hôm nay Lưu Chí Mậu nói chuyện quá thiếu tự nhiên. Trước đây mỗi lần thương nghị chuyện bí mật với Lưu Chí Mậu, đều sẽ không dài dòng như vậy.
Chẳng lẽ là dùng trăm phương ngàn kế lên làm quân chủ hồ Thư Giản, chưa hoan hỉ được mấy ngày, lại bị Lưu Lão Thành đáng chém ngàn đao kia náo loạn ở đảo Thanh Hiệp, dọa cho vỡ mật rồi? Sau khi vui mừng rồi đau xót, đã mất đi sự chừng mực vốn có? Chẳng lẽ một kiêu hùng chuyên chia rẽ và lôi kéo lực lượng như Lưu Chí Mậu, tâm tính còn không bằng một nữ nhân như mình?
Lưu Chí Mậu híp mắt cười nói:
– Tính tình của Trần Bình An thế nào, phu nhân còn hiểu rõ hơn ta. Hắn thích nhớ tình xưa, càng toàn tâm toàn ý với Cố Xán đã đi theo từ nhỏ, chỉ muốn đưa tất cả đồ tốt cho Cố Xán. Có điều bây giờ không giống ngày xưa, đã rời khỏi con ngõ Nê Bình đầy phân gà phân chó trước kia, con người đều sẽ thay đổi. Trần Bình An có lẽ đã nương nhờ môn hộ Nho gia, cho nên thích nói đạo lý, chỉ là chưa chắc đã thích hợp với hồ Thư Giản, vì vậy ở thành Trì Thủy mới tát Cố Xán hai cái.
– Hắn muốn ta nhìn thấy, hoặc là thật sự quan tâm đến Cố Xán, nhớ tới cái tốt của Cố Xán, cho nên mới làm như vậy. Nếu đổi thành người bình thường, nhìn thấy thân nhân bằng hữu phất lên như diều gặp gió, chỉ sẽ vui mừng phấn khởi, còn lại không quan tâm đến chuyện khác. Phu nhân, ta lấy một ví dụ, nếu đổi thành Lữ Thái Tang, nhìn thấy Cố Xán có tiền rồi, dĩ nhiên sẽ cảm thấy đó là bản lĩnh, nắm tay cứng cáp là chuyện tốt.
Cố thị nhếch miệng.
Lưu Chí Mậu thở dài:
– Lại nói, suy nghĩ của Trần Bình An không sai, chỉ là hắn không hiểu rõ về hồ Thư Giản, không biết nơi này của chúng ta giang hồ hiểm ác thế nào. May mà sau khi ở lại một thời gian, cuối cùng hắn đã biết một chút quy tắc của hồ Thư Giản, cho nên không còn chỉ tay năm ngón với Cố Xán nữa.
– Phu nhân, chúng ta hãy thử nói ngược lại đạo lý. Rất dễ nhìn thấy, đối với loại người như Trần Bình An, nói một chút tình cảm còn hiệu nghiệm hơn bất cứ thứ gì. Mỗi người một khác, nhập gia tuỳ tục.
Cố thị như có suy nghĩ, cảm thấy những lời này của Lưu Chí Mậu còn xem như phúc hậu, trước đó thì chỉ là mấy lời khách sáo vô dụng.
Không hổ là phu nhân ở trấn nhỏ, tranh cãi với người khác chưa từng rơi vào thế yếu, trong phút chốc đã suy nghĩ thấu đáo.
Cố thị hơi phiền muộn. Nếu dựa theo cách nói này của Lưu Chí Mậu, đêm hôm đó từ khi nhìn thấy Trần Bình An cõng Cố Xán trở về phủ Xuân Đình, cho đến khi Trần Bình An rời khỏi phòng, đúng là bà ta đã làm không tốt.
Sau khi nghe được những lời này của Lưu Chí Mậu, nếu chuyện đêm đó lại xảy ra, bà ta tuyệt đối sẽ không làm sai, nói sai, khắp nơi đều sai như vậy.
Hai năm qua mỗi khi có thời gian rảnh, ngoại trừ bảo tỳ nữ trong phủ ở bên cạnh bóp vai đấm lưng, quạt gió tránh nóng, cầm lò sưởi ấm, bà ta còn bảo một nha hoàn nghe nói là con gái của Lễ bộ thị lang, đọc lớn các loại thư tịch. Những đạo lý lớn mà sĩ phu văn nhân tôn sùng, bà ta cũng đã nghe, chỉ là không thích nghe mà thôi.
Lại có một số điển cố, đã gợi ý cho bà ta rất nhiều. Chẳng hạn như lúc trước nghe trong sách nói, có người gia đình gặp phải hỏa hoạn, sau khi nghe tin, trước tiên hỏi có người bị thương hay không, chứ không hỏi đến tổn thất. Người này trong thoáng chốc thanh danh vang lừng, trở thành người nhân ái nổi tiếng trong số người đọc sách. Cố thị nghe xong, cảm thấy nếu có cơ hội, mình cũng có thể áp dụng một chút, đây mới là cách lung lạc lòng người tốt nhất.
Còn có một võ tướng lập nhiều chiến công lưu danh sử sách gì đó, thân ở địa vị cao, lại chịu hút mủ vết thương cho binh sĩ. Sau lần đó toàn quân trên dưới đều sẵn sàng quên mình phục vụ. Những điều như vậy, Cố thị đều có tâm đắc lĩnh hội của mình.
Bà ta chỉ muốn tát mình một cái. Lời nói của Lưu Chí Mậu thực ra chính là những đạo lý trong sách kia, mình rõ ràng đã biết, ghi nhớ trong lòng, vì sao khi chuyện xảy ra lại không vận dụng?
Lưu Chí Mậu phát giác được sự khác thường của Cố thị, bèn hỏi:
– Phu nhân làm sao rồi?
Cố thị miễn cưỡng tươi cười:
– Không sao. Vậy dám hỏi chân quân, sau này chúng ta nên làm việc nói chuyện thế nào? Lưu Lão Thành ở đảo Cung Liễu kia, có còn đến quát tháo với đảo Thanh Hiệp chúng ta không?
Lưu Chí Mậu an ủi:
– Lưu Lão Thành này là đại hào kiệt số một trong lịch sử hồ Thư Giản chúng ta, ngay cả kẻ địch của hắn cũng phải bội phục. Hắn sát phạt quyết đoán, cho nên khi đó tới đảo Thanh Hiệp, nếu hắn muốn giết Cố Xán, không ai có thể ngăn được. Nhưng hôm nay hắn đã bỏ qua cho Cố Xán, vẫn là không ai có thể ngăn được, cũng không thay đổi được quyết định này.
– Lưu Lão Thành tuyệt đối sẽ không đến mức tới đảo Thanh Hiệp lần nữa, cho nên Cố Xán và phủ Xuân Đình đã không việc gì. Thậm chí ta có thể khẳng định một câu với phu nhân, sau trận chiến đêm hôm đó, Cố Xán mới thật sự không gặp nguy hiểm nữa. Hôm nay tại Hồ Thư Giản, không ai dám giết một người mà Lưu Lão Thành cũng không giết chết.
Cố thị nửa tin nửa ngờ.
Lưu Chí Mậu cũng không nói nhiều. Đối với nữ nhân trước mắt, chỉ cần nói chuyện một nửa, để bà ta tự suy nghĩ là được rồi. Dù là lời thật hay giả, chỉ cần nói quá rõ ràng, bà ta ngược lại sẽ nghi thần nghi quỷ, lựa chọn không tin.
Cố thị xoay người cầm ly trà lên, cúi đầu uống một ngụm trà, tư thái ung dung, động tác ưu nhã, không hề có vẻ quê mùa.
Lưu Chí Mậu đột nhiên thấp giọng hỏi:
– Phu nhân, vì sao bà… lại không yên tâm về Trần Bình An như vậy?
Ánh mắt Cố thị ảm đạm:
– Chân quân vừa mới nói, con người đều sẽ thay đổi.
Lưu Chí Mậu vuốt râu cười.
Cố thị hỏi:
– Chân quân, ngài nói thử xem, tôi ở hồ Thư Giản có thể xem là người xấu không?
Lưu Chí Mậu lắc đầu:
– Dĩ nhiên không phải, xem như là người tốt, thưởng phạt phân minh, cũng không hà khắc với những hạ nhân như đầy tớ tỳ nữ.
Cố thị hỏi:
– Ngay cả người xấu thỉnh thoảng cũng có lòng tốt, năm xưa tôi đã làm như vậy với Trần Bình An, chỉ bố thí một chén cơm mà thôi, lạ lắm sao? Hôm nay tôi đề phòng Trần Bình An, là vì đại sư cả đời của Xán Xán, vì tu hành đại đạo của Xán Xán. Tôi cũng không hãm hại Trần Bình An, có gì mà phải ngạc nhiên?
Lưu Chí Mậu tỉnh ngộ:
– Phu nhân nói như thế, ta đã hiểu rõ rồi.
Cố thị che miệng cười, sau đó cặp mắt long lanh đầy vẻ phong tình, hỏi:
– Chân quân là xem thường nước trà của phủ Xuân Đình chúng tôi, cho nên một ngụm cũng không muốn uống? Nếu như nhớ không sai, đây là lá trà tiên gia của đảo Hồng Ẩm do Điền Hồ Quân tự mình đưa tới, chẳng lẽ phủ đệ của chân quân còn cất giấu lá trà ngon hơn?
– Những lời này của phu nhân đúng là khiến người ta thương tâm. Được rồi, cho dù phải tiêu tiền nhờ người đi thu gom khắp nơi, ta cũng sẽ mang tới cho phủ Xuân Đình mấy cân lá trà còn ngon hơn đảo Hồng Ẩm.
Lưu Chí Mậu đưa tay chỉ vào Cố thị, cười ha hả. Sau đó lão nhẹ nhàng đậy lại nắp ly trà, cáo từ rời đi, bảo Cố thị không cần đưa tiễn.
Cố thị đứng lên rồi lại ngồi xuống, trầm tư một lúc, đứng dậy rời khỏi.
Lão quản gia đứng ở cửa viện phía xa chứ không phải cửa phòng, lúc này vội vàng đi vào phòng khách. Nếu là bình thường, dĩ nhiên sẽ bảo tỳ nữ trong phủ thu dọn tàn cuộc. Nhưng hôm nay thì khác, đảo chủ tự mình tới đấy, lão cảm thấy nên do mình thu dọn.
Lúc dọn dẹp ly trà của Lưu Chí Mậu, lão tu sĩ lại phát hiện nước trà trong ly không còn lại chút nào, chỉ có mấy miếng lá trà tiên gia xanh như ngọc bích nằm ở đáy ly. Trong lòng lão cảm khái, đảo chủ vẫn giống như trước đây, rất tín nhiệm phủ Xuân Đình và phu nhân.
Sau khi rời khỏi phủ Xuân Đình, Lưu Chí Mậu về thẳng phủ đệ nhà mình, trước tiên bảo người đến kinh thành vương triều Chu Huỳnh mua mấy cân lá trà đắt tiền nhất.
Tiệt Giang chân quân của hồ Thư Giản, người có hi vọng bước vào năm cảnh giới cao, ngồi trên một tấm bồ đoàn giá trị liên thành trong mật thất. Lão mở rộng lòng bàn tay, trên đó có một quả bóng nước nhỏ lóng lánh sáng ngời. Sau đó lão từ trong tay áo lấy ra một cái chén trắng, bỏ quả bóng nước kia vào trong chén.
Lưu Chí Mậu vẫn luôn ngồi bất động tới đêm khuya, mới thi triển thần thông, xuất hiện phía trước gian nhà ở cổng sơn môn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Lưu Chí Mậu đẩy cửa bước vào. Trần Bình An đã vòng ra bàn sách, ngồi bên cạnh bàn, đưa tay ra hiệu cho lão ngồi xuống.
Người trẻ tuổi Đại Ly xuất thân từ ngõ Nê Bình này, không chỉ vào mặt lão chửi mắng xối xả, đã là chuyện tốt cũng là chuyện xấu.
Lưu Chí Mậu ngồi đối diện với Trần Bình An, mỉm cười giải thích:
– Lúc trước Trần tiên sinh không cho phép ta tự tiện quấy rầy, vì vậy ta không thể làm tròn trách nhiệm người chủ địa phương. Bây giờ Trần tiên sinh nói là muốn tìm ta, dĩ nhiên không dám để tiên sinh đi nhiều mấy bước đường, cho nên tới nhà thăm viếng. Lần này không thông báo trước, mong Trần tiên sinh thứ lỗi.
Đường đường là lão tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, ở địa bàn đảo Thanh Hiệp nhà mình, lại nói chuyện đến mức như vậy, có thể gọi là biết co biết duỗi.
Trần Bình An mặt không cảm xúc, vươn tay ra.
Lưu Chí Mậu vội vàng lật cổ tay một cái, trên lòng bàn tay có một tấm ngọc bài lấp lánh lơ lửng, lại không dám chạm đến. Lão nhẹ nhàng đẩy một cái, cuối cùng được Trần Bình An cất vào.
Lưu Chí Mậu lại lấy ra một chén nước, dùng ngón tay đẩy về phía Trần Bình An, cuối cùng dừng lại giữa mặt bàn. Lão mỉm cười nói:
– Mẹ của Cố Xán đã tìm ta, có một số lời, ta hi vọng Trần tiên sinh có thể nghe một chút. Hành vi tiểu nhân này của ta dĩ nhiên là thấp hèn, nhưng cũng xem như biểu thi một chút thành ý.
Trên mặt nước chén trắng, sóng gợn khẽ động, rất nhanh phát ra tiếng nói chuyện của Lưu Chí Mậu và Cố thị ở phòng khách phủ Xuân Đình.
Không ngờ Trần Bình An lại vươn tay ra, dùng lòng bàn tay che miệng chén, chấn vỡ sóng gợn. Chén trắng đựng nước hồi âm lại trở nên yên tĩnh.
Đêm đó dùng tay cầm lấy thanh Kiếm Tiên nửa tiên binh, cho dù Trần Bình An đã bôi thuốc bí truyền của họ Lục Trung Thổ do Lục Đài tặng, có thể khiến xương trắng mọc thịt, nhưng hôm nay vẫn vô cùng thê thảm, nhìn thấy mà giật mình.
Lưu Chí Mậu từ đáy lòng bội phục, nói:
– Trần tiên sinh thật là chính nhân quân tử, Lưu Chí Mậu ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Trần Bình An thu tay về, hai tay lồng trong tay áo:
– Ta biết bà ấy là người thế nào, suy nghĩ ra sao, có thể những lời bà ấy nói còn khó nghe hơn ta tưởng tượng. Nhưng từ thời điểm ta dọn ra khỏi phủ Xuân Đình, bất kỳ lời nói và việc làm nào của bà ấy, đều không liên quan nhiều đến ta nữa.
Lưu Chí Mậu gật đầu, tỏ ý hiểu được.
Trần Bình An chậm rãi nói:
– Năm xưa ở ngõ Nê Bình, Cố Xán được ngươi chọn trúng. Vì muốn giúp hắn giữ lại cơ duyên con cá chạch nhỏ kia, ngươi trước tiên đã dùng bí thuật mê hoặc Thái Kim Giản núi Vân Hà. Sau đó còn dùng thần thông tà đạo âm độc, lặng lẽ khắc vào lòng ta bốn chữ “một lòng muốn chết”, dụ ta đi ám sát Thái Kim Giản và Phù Nam Hoa, lấy trứng chọi đá, để cho ta hoàn toàn biến mất.
Lưu Chí Mậu nói:
– Ta thừa nhận có chuyện này, tuyệt đối không phủ nhận. Chẳng phải Trần tiên sinh có một thanh nửa tiên binh sao? Có thể đâm một kiếm vào ngực hoặc đầu ta, ta sẽ không đánh trả, từ đây ân oán của chúng ta xem như thanh toán xong. Về sau nếu Trần tiên sinh còn muốn quấy rầy không chịu bỏ qua, vậy thì cứ thử xem.
Trần Bình An cười cười:
– Phong cách hành sự của hồ Thư Giản các ngươi, ta đã lĩnh giáo rồi, đúng là nhìn trăm lần cũng không chán, mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ.
Lưu Chí Mậu sầm mặt, không nói lời nào.
Thực ra ở hồ Thư Giản, ngoại trừ Cố Xán và Cố thị, ấn tượng mà Lưu Chí Mậu gây cho người khác là trầm mặc ít nói, tiếc chữ như vàng, nhưng gặp ai cũng tươi cười. Nhất là trong mắt những đệ tử đích truyền như Điền Hồ Quân, cùng với những “trọng thần” đảo chư hầu như Du Cối, Lưu Chí Mậu ra vẻ đạo mạo và lòng dạ độc ác, thật sự rất có sức uy hiếp.
Những kẻ quanh năm không nói lời nào, một là tính tình chất phác không giỏi nói chuyện, hai là tâm kế nhiều như lông trâu.
Lão đảo chủ đảo Thiên Mỗ, từng là kiếm tu cảnh giới thứ tám duy nhất ở hồ Thư Giản, vốn nhìn Lưu Chí Mậu không thuận mắt, hôm nay lại thành kẻ đáng thương thần hồn bị diệt. Lão đã từng nhận xét một câu chua ngoa về Lưu Chí Mậu, “chân quân giả, Phật mặt cười, tay áo giấu dao Tu La”.
Tiếp theo Trần Bình An có một động tác khiến mí mắt Lưu Chí Mậu khẽ run lên. Hắn giơ bàn tay quấn vải bông trong tay áo, lấy hồ lô nuôi kiếm bên hông xuống, đổ sạch nước trong chén trắng giữa bàn, sau đó rót vào hơn nửa chén rượu quạ kêu, đẩy trở về cho Lưu Chí Mậu.
Trần Bình An đặt hồ lô nuôi kiếm bên bàn, mỉm cười nói:
– Đâm ngươi một kiếm thì thế nào. Không nói đến có thương tổn được chân quân hay không, cho dù có thể, thỏ khôn vốn có ba hang, ta biết tiên gia trên núi cũng không chỉ có một loại phương pháp chết thay.
Lưu Chí Mậu cầm lấy chén trắng, thoải mái uống hết rượu trong chén:
– Trần tiên sinh thiên tư thông minh, phúc duyên sâu dày, năm xưa là Lưu Chí Mậu ta mắt kém rồi, ta nhận phạt. Trần tiên sinh không ngại thì cứ nói ra điều kiện.
Trần Bình An nói:
– Nếu ta nói là bỏ qua chuyện cũ, ngươi sẽ không tin, chính ta cũng không tin.
Lưu Chí Mậu thoải mái cười lớn, đẩy chén trắng ra:
– Dựa vào câu nói sảng khoái này của Trần tiên sinh, ta lại xin Trần tiên sinh một chén rượu uống.
Trần Bình An quả thật rót rượu cho Lưu Chí Mậu, vừa vặn là nửa chén.
Lưu Chí Mậu uống một hơi cạn sạch.
Nếu tu sĩ đảo Thanh Hiệp nhìn thấy cảnh này, có lẽ chỉ cho rằng chủ khách đều vui vẻ, gặp nhau cười một cái, chén rượu quên ân thù.
Trần Bình An nói:
– Trước khi nói ra điều kiện, ta có một chuyện muốn hỏi chân quân.
Lưu Chí Mậu gật đầu nói:
– Biết thì sẽ nói hết toàn bộ.
Trần Bình An hỏi:
– Chân quân tu tâm, gốc rễ là gì?
Lưu Chí Mậu không hề do dự đáp:
– Đạo nhân tu đạo, tự nhiên cầu chân (truy cầu chân lý và quy luật khách quan của sự vật).
Trần Bình An hỏi:
– Có thể nói kỹ càng một chút học vấn nhà mình hay không?
Lưu Chí Mậu hơi do dự, vẫn trả lời:
– Thất tình lục dục, một đống lộn xộn. Vậy thì phân tích kỹ càng, chia ngành chia loại…
Nói đến đây, Lưu Chí Mậu đưa tay chỉ vào hàng tủ sau bàn sách:
– Giống như Trần tiên sinh cất những hồ sơ khác nhau vậy.
Lão tiếp tục nói:
– Những tu sĩ quyết định đi theo con đường không chính thống này của ta, mỗi người đều có lựa chọn của mình, có đường hẹp riêng để đi. Có thể co rút thành như hạt cải, đặt sang một bên, hoặc là hóa thành núi cao, không ngừng vững chắc, đều là phương pháp tu hành. Còn như ngưng luyện được mấy hạt cải, tích đất thành núi được mấy ngọn, tùy thuộc vào tư chất và thiên phú của mỗi người tu đạo.
– Trong đó cửa ải trùng trùng, rất nhiều hiểm trở. Từ những hạt cải kia, có thể diễn sinh ra thuật chém tam thi và nội luyện kim đan mà thượng cổ lưu truyền. Còn làm thế nào thành núi, lại có con đường ăn mây uống sương, dùng thuốc bên ngoài. Trong đó tu hành nhanh chậm và vách chắn cao thấp, phải xem pháp quyết tu chân tổ truyền của các nhà, cùng với đan dược cấp bậc thế nào.
Lưu Chí Mậu dừng ở đây:
– Chỉ có thể nói đến bước này, bởi vì liên quan đến cơ sở đại đạo. Nếu lại nói tiếp, đó chính là một lòng cầu chết, còn không bằng dứt khoát để Trần tiên sinh đâm thêm một kiếm.
Lão lại hỏi:
– Ta biết Trần tiên sinh đã có tính toán, hay là nói rõ ràng một câu đi?
Trần Bình An cười nói:
– Không vội, ta còn có một vấn đề. Lưu Lão Thành làm chim sẻ phía sau, khiến cho thanh thế mấy trăm năm của đảo Thanh Hiệp ở hồ Thư Giản, kể cả cá chạch nhỏ, trong một đêm đều bị đánh xuống đáy hồ. Như vậy chân quân còn có thể làm quân chủ giang hồ sao?
– Chân quân muốn nhả miếng thịt mỡ đã đến miệng, hai tay dâng tặng cho Lưu Lão Thành, từ nay đóng kín sơn môn của mười mấy hòn đảo, làm một vị vua khác họ phiên trấn cát cứ ở hồ Thư Giản, hay là dự định đọ sức một phen? Lưu Lão Thành làm chim sẻ phía sau, chân quân cũng có giàn ná Đại Ly đang chực chờ?
Lưu Chí Mậu không trả lời trực tiếp, chỉ vừa cảm khái vừa ấm ức, bất đắc dĩ nói:
– Chỉ sợ hôm nay Đại Ly đã âm thầm chuyển sang ủng hộ Lưu Lão Thành. Không còn chỗ dựa, đảo Thanh Hiệp tay nhỏ chân nhỏ, không gây ra nổi một chút sóng gió nào. Trong mắt của Lưu Lão Thành, Lưu Chí Mậu ta hôm nay chẳng tốt hơn những tỳ nữ hở cổ áo trên đảo bao nhiêu, đừng nói là lột xuống mấy món y phục, cho dù muốn lột da rút gân cũng có khó gì?
Trần Bình An cười nói:
– Nghe nói chân quân nấu trà rất ngon, cũng uống được rượu rẻ tiền. Ta thì không thể, làm sao cũng uống không quen nước trà, chỉ biết một chút kiến giải trên giấy.
Lưu Chí Mậu ủ rũ nói:
– Trần tiên sinh dạy bảo, Lưu Chí Mậu khắc ghi.
Trần Bình An ngưng cười:
– Ân oán giữa ngươi và ta, muốn một bút xóa đi cũng được, nhưng ngươi phải giao cho ta một người.
Lưu Chí Mậu lập tức lắc đầu nói:
– Chuyện này không được, Trần tiên sinh không cần nghĩ đến nữa.
Tiếp đó lão cười nói:
– Nói một câu thật lòng, đó chỉ là một cô gái nửa người nửa quỷ ở phủ Chu Huyền mà thôi. Đêm đó nếu Lưu Lão Thành tự mình cưỡng ép bắt đi, hoặc là giống như ngươi lên tiếng đòi người, ta dám không cho sao? Nhưng vì sao Lưu Lão Thành không làm như vậy, ngươi đã nghĩ qua chưa?
Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, yên lặng ngồi đối diện với Lưu Chí Mậu, giống như một pho tượng thần đổ nát màu sơn tróc từng mảng, nằm ở nơi linh khí mỏng manh.
Lưu Chí Mậu tò mò hỏi:
– Chuyện bí mật này, đừng nói cô ta chẳng hay biết gì, ngay cả quỷ tu Mã Viễn Trí của phủ Chu Huyền cũng không biết rõ. Ngươi làm sao đoán được?
Trần Bình An không che giấu:
– Đầu tiên là nguồn gốc cái tên phủ Chu Huyền này, sau đó là tên của một bình rượu.
Lưu Chí Mậu càng nghi hoặc, một lần nữa kính xưng Trần Bình An là Trần tiên sinh:
– Xin Trần tiên sinh giải thích cho ta.
Trần Bình An chậm rãi nói:
– Quỷ tu Mã Viễn Trí xuất thân là người đưa cơm, có tình cảm đặc biệt với Lưu Trọng Nhuận của đảo Châu Sai. Ta đã nghe qua chuyện cũ năm xưa do chính hắn kể lại, lúc nhắc đến phủ Chu Huyền thì hắn khá tự đắc, nhưng lại không muốn nói ra đáp án. Ta bèn đi tới đảo Châu Sai một chuyến, dùng ba chữ “phủ Chu Huyền” để thăm dò Lưu Trọng Nhuận. Nữ tu sĩ này lập tức thẹn quá hóa giận, mặc dù không nói toạc chân tướng, nhưng đã mắng Mã Viễn Trí một câu “đồ vô sỉ”.
– Sau đó ta đã tới thành Trì Thủy một chuyến, dùng danh nghĩa mua sách cổ, hỏi thăm những chủ tiệm già của mấy tiệm sách ở đường Viên Khốc. Mới biết hóa ra tại cố quốc của Lưu Trọng Nhuận và Mã Viễn Trí, có một câu thơ tương đối hiếm thấy, đó là “trọng nhuận hưởng chu huyền” (tô điểm thêm tiếng đàn), đã là lời giải cho câu đố. Mã Viễn Trí dương dương tự đắc, bởi vì đã đặt tên phủ đệ là Chu Huyền, càng bởi vì chữ “hưởng” âm đọc gần giống chữ “tưởng” (nhớ).
Lưu Chí Mậu vỗ tay cười:
– Tuyệt diệu thay. Nếu không có Trần tiên sinh vạch trần đáp án, ta cũng không biết hóa ra một gã đưa cơm thân phận thấp hèn như Mã Viễn Trí, còn có một bụng học vấn tao nhã như vậy.
Trần Bình An nói:
– Rượu hoàng đằng, cung Tường Liễu. Rượu quan gia ở quê nhà Hồng Tô, đảo Cung Liễu ở Hồ Thư Giản. Cùng với luồng tà khí cực nặng quanh quẩn không đi trên người Hồng Tô, nếu nghiên cứu kỹ thì sẽ thấy đầy sự ai oán phẫn hận và cố chấp. Không cần ta lật xem dã sử ghi chép của hồ Thư Giản. Câu chuyện tình ái năm xưa giữa Lưu Lão Thành và nữ tu sĩ đệ tử kia, kết thúc một cách đột ngột, người sau chết bất đắc kỳ tử, Lưu Lão Thành rời xa hồ Thư Giản, đó là chuyện thế nhân đều biết.
– Lại liên hệ với một người cẩn thận như Lưu Chí Mậu ngươi, dĩ nhiên biết được ai là đối thủ lớn nhất ngăn cản mình trở thành quân chủ giang hồ. Đó không phải là hai đảo Thanh Chủng và Thiên Mỗ, bởi vì ngươi và Đại Ly đã có đảo Lạp Túc làm nội ứng, mà là Lưu Lão Thành vẫn luôn không lộ diện.
– Ngươi cả gan tranh chức quân chủ giang hồ này, ngoại trừ có Đại Ly làm chỗ dựa, giúp ngươi tụ tập đại thế, dĩ nhiên còn có thủ đoạn ẩn giấu, có thể tự bảo vệ mình, chừa lại một đường lui. Một khi tu sĩ năm cảnh giới cao Lưu Lão Thành trở lại hồ Thư Giản, ít nhất có thể bảo đảm lão sẽ không giết ngươi.
Lưu Chí Mậu thoải mái cười lớn, đúng là tri kỷ.
Thật là nghĩ nát óc cũng không ra, cả hồ Thư Giản lớn như thế, cuối cùng tri kỷ của Lưu Chí Mậu lão lại là một người trẻ tuổi xứ khác.
Sắc mặt Trần Bình An hơi mệt mỏi:
– Trước tiên ta sẽ nói một nửa yêu cầu. Ngươi nhất định đã động tay động chân trên người mẹ của Cố Xán, hãy hủy bỏ đi. Hôm nay Cố Xán đã không còn uy hiếp với ngươi, hơn nữa chuyện khẩn cấp trước mắt của ngươi, đó là Lưu Lão Thành của đảo Cung Liễu, là làm thế nào giữ gìn vị trí quân chủ giang hồ. Về phía Đại Ly, ta sẽ thử giúp ngươi âm thầm vận động một phen. Ít nhất sẽ không để ngươi bị xem là một quân cờ thí, làm đường lên đỉnh cho Lưu Lão Thành.
Lưu Chí Mậu nhíu mày nói:
– Sống chết của Hồng Tô còn nằm trong tay của ta.
Tiên sinh sổ sách trẻ tuổi má hơi hóp, cầm hồ lô nuôi kiếm lên uống một hớp rượu, ho mấy tiếng, sau đó nói:
– Lỡ may thì sao? Lỡ may Lưu Lão Thành không còn là đảo chủ đảo Cung Liễu năm xưa, lỡ may liên quan đến bước tiến đại đạo của lão, Hồng Tô thật sự quan trọng như vậy sao? Năm xưa không bỏ được, ngươi xác định hôm nay lão vẫn không bỏ được sao? Không chừng một cái “lỡ may” thật sự ập lên đầu, đó là lão trực tiếp kết thúc tính mạng của Hồng Tô, lại một quyền đánh chết ngươi, kẻ đã dám chạm đến vảy ngược của lão. Cho nên nói, Lưu Chí Mậu, ngươi hãy tự mình lựa chọn, ta chỉ đưa ra một đề nghị phòng ngừa kết cục xấu nhất mà thôi.
Lưu Chí Mậu hỏi một vấn đề mấu chốt:
– Trần tiên sinh thật sự có bản lĩnh ảnh hưởng đến quyết sách của cao tầng Đại Ly?
Trần Bình An gật đầu nói:
– Đúng vậy, nhưng cũng chỉ có hạn. Ta có thể nói rõ với ngươi, hôm nay họ Tống Đại Ly còn thiếu ta một ít thứ.
Lưu Chí Mậu nhìn người trẻ tuổi này, trăm cảm xúc lẫn lộn.
Lão thu lại chén trắng kia, đứng lên:
– Trong vòng ba ngày, sẽ cho Trần tiên sinh một câu trả lời rõ ràng.
Trần Bình An không đứng dậy:
– Hi vọng lúc liên quan đến hướng đi đại đạo và sống chết bản thân, chân quân có thể làm được cầu chân.
Khóe miệng Lưu Chí Mậu co giật:
– Sẽ như vậy.
Sau khi Lưu Chí Mậu rời đi, Trần Bình An ho liên tục.
Đêm đó cưỡng ép điều khiển thanh Kiếm Tiên kia, họa ngầm vô cùng.
Đối với người đã bị hư một khiếu huyệt bản mệnh như hắn, rõ ràng là thêm sương trên tuyết.
Nhưng chuyện này cũng không tính là gì. Trước giờ Trần Bình An không sợ một ngày nào đó mình lại hai bàn tay trắng, nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng có một số mất mát nhỏ bé mà rất nhiều người không để ý, thậm chí sẽ khiến hắn muốn uống rượu mà không dám.
Trần Bình An rời khỏi nhà, băng qua sơn môn, nhặt một ít đá, ngồi bên bờ bến thuyền, ném từng viên vào trong hồ.
Cố Xán, thứ ta muốn không phải là con cá chạch kia. Ngay từ đầu đã không phải như vậy, nếu không ở ngõ Nê Bình, sau khi ngươi nói ra những lời kia, ta đã có thể không để ý tới ơn một bữa cơm của thím nữa.
Nhưng mà ta biết, ngươi cũng hiểu những chuyện này, cho nên mới nói ra như vậy. Bởi vì ngươi nhất định phải nhận được đáp án xác thực từ miệng ta, mới có thể vào lúc yếu đuối nhất hoàn toàn yên tâm. Đây là chỗ thông minh của Cố Xán, cũng là chỗ mà Cố Xán chưa đủ thông minh.
Không phải nói Cố Xán có thái độ thế nào với Trần Bình An. Trên thực tế đối với Cố Xán, Trần Bình An vẫn là một người rất quan trọng. Dưới tiền đề không liên quan đến lợi ích căn bản, Trần Bình An có tát Cố Xán hai cái hay hai mươi cái, Cố Xán cũng sẽ không đánh trả.
Chân tướng rất đơn giản, Trần Bình An vẫn luôn là thiếu niên giày cỏ ở ngõ Nê Bình, Cố Xán thực ra vẫn là đứa trẻ mũi thò lò kia. Có điều khi đó, thiếu niên giày cỏ và đứa trẻ mũi thò lò chỉ có thể nương tựa lẫn nhau, hơn nữa cũng không hiểu rõ bản tâm của mình và đối phương. Theo thời gian chậm rãi trôi đi, sẽ có nhân sinh tụ tán, lòng người ly hợp.
Thứ Trần Bình An muốn, đó là Cố Xán hoặc thím, cho dù chỉ thuận miệng hỏi một câu, “Trần Bình An ngươi có sao không, bị thương có nặng không?”
Trần Bình An ném hết đá trong tay, ngồi ở đó, ngẩng đầu lên, khẽ nhổ ra một hơi.
Thời tiết rét đậm, sương mù mờ mịt. Hắn co vai, cúi đầu giơ hai tay lên, khẽ hà hơi sưởi ấm.