[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện - Chương 440: Lại một năm lúc tuyết rơi (phần 1)
Hôm nay trời chiều ngả về phía tây, chân trời treo đầy đốm nhỏ vàng rực, giống như một con cá chép màu vàng to lớn bơi lội giữa màn trời, nhân gian không nhìn thấy toàn thân của nó.
Chủ sự của phòng Điếu Ngư đảo Thanh Hiệp, một tu sĩ cảnh giới Long Môn già nua từng trải, tự mình dẫn theo một thiếu niên nhút nhát xuống thuyền lên bờ, cùng nhau đi tới sơn môn.
Luyện khí sĩ của phòng Điếu Ngư đảo Thanh Hiệp, cũng giống như niêm can lang của vương triều Đại Ly. Lão tu sĩ tên là Chương Diệp (lúm đồng tiền), một cái tên kỳ quái có mùi son phấn, lại là tâm phúc thật sự của Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu.
Chương Diệp là tu sĩ đầu tiên đi theo Lưu Chí Mậu, không có một trong. Khi đó Lưu Chí Mậu chỉ là một tu sĩ hoang dã cảnh giới Quan Hải, Chương Diệp lại xuất thân từ tiên sư gia phả chính thống, hơn nữa cũng là cảnh giới Quan Hải. Cố sự trong này, người thế hệ trước của đảo Thanh Hiệp có thể nói đến mấy bữa rượu.
Chương Diệp là một tu sĩ tính tình tẻ nhạt, thực ra không thích nói dông dài với ai, cho dù ở trước mặt Lưu Chí Mậu cũng không nói nhiều. Nhưng sự tình quan hệ trọng đại, lão buộc phải nhắc nhở lần nữa:
– Tăng Dịch, cung phụng Trần tiên sinh kia của chúng ta là một đại nhân vật rất lợi hại, chắc ngươi ít nhiều cũng đã nghe qua sự tích của hắn. Hôm nay hắn cư ngụ gần cổng sơn môn. Lát nữa gặp được Trần tiên sinh rồi, ngươi không cần cố ý nói lời hay giúp ta và đảo Thanh Hiệp, tất cả cứ nói theo sự thật. Tại đảo Mao Nguyệt, ngươi cũng đã chính tai nghe sư phụ và tổ sư nói rõ mưu đồ với ta. Cho nên cái mạng nhỏ này của ngươi, cũng xem như là Trần tiên sinh cứu tới.
– Hơn nữa ta biết ngươi đang nghĩ gì, có phải lo lắng mới ra đầm rồng lại vào hang hổ hay không? Không ngại nói thẳng với ngươi, Trần tiên sinh này chắc chắn sẽ không hại ngươi. Ngươi ở đảo Mao Nguyệt chỉ sẽ chết một cách thê thảm, đến đảo Thanh Hiệp chúng ta rồi lại là cơ duyên tu đạo chân chính. Nói thật ngay cả ta cũng phải hâm mộ ngươi, tại động phủ tiên gia, cho dù là những tiên sư gia phả chính thống ở tổ sư đường, cũng không có vận may như ngươi.
Tăng Dịch tính tình mềm yếu, tại đảo Mao Nguyệt đã sợ vỡ mật, cũng bị sư phụ làm thương tâm. Lúc này hắn có vẻ hồn bay phách lạc, không ngừng gật đầu, nghĩ thầm tình hình có tệ đến mấy cũng không tệ hơn đảo Mao Nguyệt được.
Chương Diệp trầm mặc một lúc, chậm rãi nói:
– Nhưng phất lên rồi cũng đừng quên gốc, dù sao là đảo Thanh Hiệp chúng ta kéo ngươi ra khỏi hố lửa. Sau này bất kể theo Trần tiên sinh hưởng phúc ở đâu, vẫn phải nhớ đến ân tình cứu mạng này của đảo Thanh Hiệp. Tăng Dịch, ngươi cảm thấy thế nào?
Tăng Dịch nuốt một ngụm nước bọt:
– Hiểu rồi, tôi tuyệt đối sẽ không quên đại ân đại đức của thần tiên lão gia ngài.
Chương Diệp cười cười:
– Những lời này ta chỉ nghe ngươi nói một lần, về sau cứ để ở trong lòng là được, đừng luôn treo ở ngoài miệng. Nói nhiều rồi sẽ giống như một vò rượu, hôm nay uống một ngụm, ngày mai uống một hớp, rất nhanh sẽ thấy đáy, trong lòng không xem là quan trọng nữa.
Tăng Dịch vốn là một cô nhi ở dân gian nước Thạch Hào, năm xưa được sư phụ mang về đảo Mao Nguyệt. Sư phụ hắn mắt kém, chỉ nhìn ra một chút đầu mối. Nhưng tổ sư gia đảo Mao Nguyệt cảnh giới Long Môn có tuệ nhãn cao siêu, đã nhìn trúng tố chất hiếm lạ của Tăng Dịch. Lão dự định dùng bí pháp quỷ đạo tà môn, đào móc căn cốt nguyên khí của Tăng Dịch, nuôi ra hai ba âm linh quỷ mị năm cảnh giới trung.
Lúc trước lão tổ đảo Mao Nguyệt đã nói thẳng với Tăng Dịch, nếu nhà mình có nội tình giống như đảo Thanh Hiệp, cũng sẽ không tát cạn ao để bắt cá, không chừng Tăng Dịch sẽ trở thành địa tiên cảnh giới Kim Đan thứ nhất của đảo Mao Nguyệt. Nhưng thật sự là không có nhiều tiền thần tiên để lãng phí như vậy. Tăng Dịch nghe xong dĩ nhiên sống lưng phát rét, lạnh đến thấu tim.
Những gì nên nói nên làm đã đủ rồi, Chương Diệp dẫn Tăng Dịch tới ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ cửa:
– Trần tiên sinh, nhân tuyển thích hợp kia đã mang đến cho ngài rồi.
Trong lòng Tăng Dịch bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi, giống như bị thủy triều nhấn chìm, hai chân mềm ra. Đúng như lão thần tiên kia nói, hắn làm sao không sợ từ một hố lửa lại nhảy vào một chảo dầu khác? Sau đó thiếu niên Tăng Dịch lần đầu tiên trong đời, nhìn thấy nam nhân tên là Trần Bình An kia.
Cửa nhà mở ra. Tăng Dịch mặc dù mới mười bốn tuổi, nhưng thân hình cao lớn không thua gì đàn ông trai tráng, cho nên không cần ngẩng đầu cũng có thể thấy rõ nét mặt của nam nhân kia. Người nọ mặc một bộ áo bông dày màu xanh, trên đầu cài một cây trâm bạch ngọc, vóc dáng cao gầy, nét mặt gầy gò. Đã không giống lão thần tiên như Chương Diệp, cũng không giống công tử cao quý như Lữ Thái Tang và Nguyên Viên.
Sau đó người nọ mỉm cười nói:
– Xin chào, ta tên là Trần Bình An. Ngươi thì sao?
Tăng Dịch muốn nói chuyện, nhưng thân thể căng thẳng, tứ chi cứng ngắc, môi khẽ mấp máy lại không thể thốt ra được chữ nào.
Chương Diệp cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải thay tên ngốc này trả lời câu hỏi của Trần Bình An:
– Trần tiên sinh, hắn tên là Tăng Dịch, dịch trong dịch đình (dinh quan trong cung), là một kẻ đáng thương ở đảo Mao Nguyệt được ta đưa tới. Hắn phù hợp với yêu cầu của Trần tiên sinh, tư chất căn cốt trời sinh thích hợp tu hành quỷ đạo, là lựa chọn hàng đầu để âm vật nhập thân và ma quỷ cư ngụ. Hai bên cùng hành tẩu dương gian, chẳng những không hao tổn bản nguyên của thiếu niên, ngược lại có thể trợ giúp tu hành.
Trần Bình An gật đầu, sau đó cười nói với Tăng Dịch:
– Ta biết một phương pháp đo lường gân cốt, ngươi chỉ cần đứng yên, ta xem thử cốt khí của ngươi nặng bao nhiêu.
Tăng Dịch đứng yên tại chỗ, không hề phản ứng. Trần Bình An lại chần chừ không ra tay.
Chương Diệp khẽ vỗ Tăng Dịch một cái, cười nói:
– Đã không nói lời nào, hôm nay còn không biết gật đầu sao?
Bị Chương Diệp vỗ như vậy, Tăng Dịch cuối cùng hoàn hồn, ra sức gật đầu.
Trần Bình An nắm vai Tăng Dịch, nhẹ nhàng nhấc lên. Mũi chân của Tăng Dịch nhún lên, lại không rời khỏi mặt đất.
Trần Bình An buông tay ra, sau đó gật đầu nói:
– Không phái quá nặng. Sau này ta sẽ chú ý tới dấu hiệu hồn phách của ngươi, chỉ cần cảm thấy không ổn, sẽ không bắt ngươi phải gắng gượng chống đỡ.
Tăng Dịch vẫn không nói chuyện, là không dám nói, cũng không biết nói gì, giống như lại mất đi hồn phách.
Dù sao ở đảo Mao Nguyệt âm khí dày đặc kia, trước khi bị lão tổ nhìn trúng tố chất, hắn đã bị đám đệ tử trong môn ức hiếp quen rồi. Ở trước mặt lão thần tiên đảo Thanh Hiệp ngồi tít trên cao như Chương Diệp, cùng với thần tiên trẻ tuổi dường như còn lợi hại hơn lão thần tiên, không để người khác dìu đỡ đã là cố gắng lớn nhất của Tăng Dịch rồi.
Chương Diệp bất đắc dĩ nói:
– Trần tiên sinh, tính tình của thiếu niên này có phải hơi kém không? Hay là ta lại đi xung quanh hồ Thư Giản tìm thử?
Thực ra Trần Bình An vẫn luôn để ý sắc mặt và ánh mắt của Tăng Dịch, lắc đầu cười nói:
– Không sao, ta cảm thấy không tệ.
Chương Diệp thở phào một hơi, xem như là xong nhiệm vụ rồi.
Bên phía đảo Mao Nguyệt không dám ra giá cao, nhưng cũng sẽ không tặng miễn phí. Đây là quy củ bất thành văn ở hồ Thư Giản. Đảo Thanh Hiệp có thể đánh tới cửa, trực tiếp cướp người, thôn tính cả đảo Mao Nguyệt. Đừng nói là một Tăng Dịch, tất cả người và tài vật của đảo Mao Nguyệt đều có thể chiếm đoạt. Nhưng nếu đảo Thanh Hiệp đã lựa chọn phương pháp ôn hòa, vậy thì phải có dáng vẻ khi mua bán.
Vì thế ở đảo Mao Nguyệt, sau khi Chương Diệp nói ra một cái giá xem như công bằng, cũng không cò kè mặc cả, đã đưa ra khoản tiền thần tiên kia.
Trần Bình An cũng không xa lạ với chuyện này, bèn hỏi:
– Bên phía đảo Mao Nguyệt ra giá thế nào?
Chương Diệp do dự một thoáng, chậm rãi nói:
– Theo như cách nói của tổ sư đảo Mao Nguyệt, hơi cứng nhắc một chút, một Tăng Dịch cuối cùng có thể nuôi ra một quỷ thai và một âm linh, trong hai mươi năm ít nhất tương đương với hai tu sĩ cảnh giới Động Phủ. Lại trừ đi chi phí bồi dưỡng Tăng Dịch đến năm cảnh giới trung, đảo Mao Nguyệt đã ra giá mười đồng tiền cốc vũ.
Trần Bình An ngẫm nghĩ:
– Đưa đến chỗ ta, còn phải cộng thêm tất cả hao phí của Chương lão tiên sinh và phòng Điếu Ngư đảo Thanh Hiệp, vậy thì tính mười lăm đồng tiền cốc vũ. Trước tiên cứ ghi vào sổ sách đảo Thanh Hiệp, sau này ta sẽ trả một lần cùng với những chi tiêu khác.
Chương Diệp gật đầu nói:
– Không có vấn đề.
Dù là ma vương hại đời Cố Xán nhà mình, hay là Lữ Thái Tang của đảo Hoàng Ly, Nguyên Viên của đảo Cổ Minh, hiện giờ đám hậu sinh trẻ tuổi ưu tú này đều rất khác biệt với tu sĩ hoang dã thế hệ trước hồ Thư Giản. Bọn hắn xem việc phá hoại quy tắc cũ làm thú vui, dùng nó làm cơ sở gây dựng danh tiếng, tụ tập lòng người.
Chương Diệp không dám nói bọn hắn nhất định sai, dù sao ngay cả lão nhìn thấy đám nhãi con này cũng phải tươi cười, nhưng trong lòng lại không thoải mái. Có điều hôm nay người trẻ tuổi không muốn nói quy củ, dường như xông pha giang hồ càng tốt hơn. Chuyện này khiến những người già ở hồ Thư Giản như Chương Diệp cảm thấy bất đắc dĩ.
Cho nên hành vi của Trần Bình An đã khiến Chương Diệp sinh ra một chút thiện cảm. Nếu không với danh vọng của Trần Bình An ở hồ Thư Giản, cho dù không móc ra một đồng tiền hoa tuyết nào, Chương Diệp lão và đảo Thanh Hiệp chẳng phải cũng chỉ đành chấp nhận sao? Có điều chút thiện cảm này cũng không có tác dụng gì.
Nghĩ đến những chuyện này, Chương Diệp lại càng phiền muộn, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra nguyên do.
Hồ Thư Giản chính là như vậy.
Lão là một tu sĩ cảnh giới Long Môn không có hi vọng đại đạo, đã hoàn toàn không cần mơ đến việc kết đan. Lưu Chí Mậu đã âm thầm làm tất cả những chuyện nên làm, tận tình tận nghĩa. Tại hồ Thư Giản nơi người người hăng hái, tinh thần phấn chấn, Chương Diệp không khác nào một lão nhân quê mùa gần đất xa trời.
Hơn nữa luyện khí sĩ có cảm giác nhạy bén với thân thể của mình mục nát, hồn phách điêu linh, loại cảm giác sắp chết này giống như từng tấc chôn sâu xuống mồ. May mà Chương Diệp xem như phóng khoáng, tính tình không hề cực đoan, nếu không đã làm ra hành động mất trí gì đó rồi. Dù sao ở hồ Thư Giản nơi làm ác không kiêng, hành thiện tìm chết, có rất nhiều biện pháp để phát tiết.
Sau đó thiếu niên Tăng Dịch đã ở lại đảo Thanh Hiệp, trong gian nhà kế bên Trần Bình An.
Tăng Dịch đóng cửa lại, ngồi ở bên giường, chỉ cảm thấy như đã cách một đời.
Hắn cả đêm không ngủ yên giấc, khó khăn lắm mới mơ màng thiếp đi, cho tới hôm sau mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Sau khi mở mắt ra, hắn nhìn chỗ ở cực kỳ xa lạ, vẻ mặt ngỡ ngàng, mới nhớ lại hôm nay mình đã không còn là tu sĩ đảo Mao Nguyệt nữa.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, không ngừng cổ vũ tăng thêm can đảm cho mình. Kết quả vừa mới ra khỏi nhà, lại nhìn thấy một người mặc áo mãng bào màu xanh đen, ngồi trên ghế trúc nhỏ trước cửa nhà kế bên cắn hạt dưa, đang quay đầu nhìn hắn. Tăng Dịch sợ đến mức thiếu chút nữa quay đầu chạy vào nhà trốn trong chăn.
Cố Xán hỏi:
– Ngươi chính là Tăng Dịch? Từ đảo Mao Nguyệt tới đây?
Trên trán Tăng Dịch đã rỉ mồ hôi.
Tiểu ma đầu này đã gây nên nhiều trận gió tanh mưa máu ở hồ Thư Giản. Mặc dù không tận mắt chứng kiến, chỉ thấy qua dung mạo của Cố Xán trên công báo đảo Liễu Nhứ, nhưng những nội dung trong công báo kia, cùng với thần thái giọng điệu của tu sĩ đảo Mao Nguyệt khi nhắc đến Cố Xán, đều khiến cho Tăng Dịch nhớ kỹ trong đầu.
Tăng Dịch vốn cho rằng đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy Cố Xán, cũng không hi vọng nhìn thấy, nếu không có lẽ chính là ngày Cố Xán dẫn theo con cá chạch lớn kia san bằng đảo Mao Nguyệt.
Cố Xán mất hứng nói:
– Hóa ra là một tên ngốc.
Tăng Dịch nào dám cãi lại.
Cố Xán không dùng một chưởng đánh vỡ đầu mình, Tăng Dịch đã muốn quỳ xuống tạ ơn rồi.
Bầu không khí nghiêm túc gần như khiến Tăng Dịch cảm thấy nghẹt thở, đột nhiên bị quét sạch không còn, hóa ra nam nhân mặc áo bông màu xanh kia đã đi tới cửa.
Trần Bình An nói với Cố Xán:
– Hiện giờ thân thể của ngươi đang yếu, giống như sư vật đạt tới đỉnh điểm sẽ bắt đầu đi xuống, càng dễ bị tà khí âm hàn thấm vào kinh huyệt hơn cả dân chúng bình thường. Mau trở về phủ Xuân Đình tu hành đi.
Cố Xán gật đầu, nhìn nắm hạt dưa còn dư trong tay, đưa cho Trần Bình An:
– Vậy ta đi đây.
Trần Bình An cầm lấy hạt dưa, đưa một hạt lên miệng cắn, nói:
– Chờ Thán Tuyết có thể trở lại trên bờ, ngươi hãy bảo nó tới tìm ta. Ta có thứ muốn đưa cho nó.
Cố Xán cười rạng rỡ:
– Được rồi.
Sau khi Cố Xán rời đi, Trần Bình An đưa hạt dưa trong tay cho Tăng Dịch. Người sau vội vàng lắc đầu.
Trần Bình An xoay người đi vào nhà, xách một cái ghế dựa ra đưa cho Tăng Dịch, còn mình thì ngồi trên ghế trúc ban nãy của Cố Xán.
Tăng Dịch thấp thỏm bất an ngồi xuống ghế dựa, tay chân đều không biết nên để ở đâu.
Trần Bình An cắn hạt dưa, mỉm cười nói:
– Ngươi có thể phải ở lại bên cạnh ta, ngắn thì hai ba năm, lâu thì bảy tám năm cũng không chừng. Bình thường có thể gọi ta là Trần tiên sinh. Cũng không phải tên của ta quý giá thế nào, không gọi được, mà là ngươi gọi không thích hợp.
– Đảo Thanh Hiệp hôm nay, từ trên xuống dưới đều đang nhìn chằm chằm vào nơi này. Ngươi cứ làm như bây giờ, không cần thay đổi, nhìn nhiều nói ít. Còn về công việc, ngoại trừ chuyện mà ta giao phó, ngươi tạm thời không cần làm nhiều, tốt nhất cũng không nên làm nhiều. Hiện giờ nghe không hiểu cũng không sao.
Tăng Dịch yên lặng gật đầu.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
– Có sợ quỷ hay không?
Tăng Dịch muốn nói lại thôi.
Trần Bình An nói:
– Tăng Dịch, vậy thì ta lại nói với ngươi thêm một câu. Ở chỗ này của ta, không cần sợ nói sai, trong lòng nghĩ sao thì nói vậy.
Lúc này Tăng Dịch mới nói:
– Không sợ quỷ, từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy những thứ dơ bẩn. Theo sư phụ đến đảo Mao Nguyệt rồi, rất nhiều sư tổ, sư huynh, sư tỷ ở đó đều nuôi quỷ.
Trần Bình An thuận miệng hỏi:
– Có hận sư phụ ngươi không?
Tăng Dịch mím môi, không nói gì. Thiếu niên chất phác trên mặt có vẻ thương cảm, còn có một chút quật cường.
Trần Bình An gật đầu:
– Vậy chính là có một chút hận ý, nhưng thương tâm nhiều hơn, đúng không? Vả lại nghĩ tới nghĩ lui, dường như sư phụ ngươi cũng không xấu, nếu không có lão thì không chừng ngươi đã sớm chết rồi. Cho nên bất kể đối với sư phụ hay đảo Mao Nguyệt, ngươi vẫn xem là thân nhân và gia đình thật sự.
Tăng Dịch cúi đầu ừ một tiếng, hai mắt đẫm lệ, nói hàm hồ:
– Tôi biết mình ngốc. Xin lỗi, Trần tiên sinh, sau này nhất định không giúp được nhiều cho ngài. Không chừng còn sẽ thường xuyên phạm sai lầm, đến lúc đó ngài đánh tôi mắng tôi, tôi đều chấp nhận.
Trần Bình An cắn hạt dưa, nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:
– Đây là ngốc à? Ta lại không cảm thấy như vậy.
Tăng Dịch chỉ lo thương tâm, không thể nghe rõ. Lúc này mới nhớ bên cạnh mình là một cung phụng của đảo Thanh Hiệp, mình nên lắng nghe kỹ càng những lời vàng ngọc kia mới đúng. Hắn càng cảm thấy mình không có tiền đồ, đáng đời phải chịu tội.
Trần Bình An nói:
– Không phải ta trách móc ngươi, Tăng Dịch, nhưng lá gan của ngươi thật sự quá nhỏ. Khi ta lớn bằng ngươi, đã xem như một mình gánh vác một phía rồi. Nhìn thấy cái gọi là nhân vật lớn, trước giờ sẽ không chột dạ sợ hãi.
Trần Bình An ăn hạt dưa xong, lòng bàn tay vuốt râu ngắn trên cằm, tự giễu nói:
– Nói như vậy cũng có phần không biết xấu hổ. Ừm, sắp tới lại đi đảo Tử Trúc một chuyến, xin thêm một cây trúc, làm cho mình làm một cây đao trúc. Cộng thêm thanh Đại Phỏng Cừ Hoàng mua ở đường Viên Khốc, học theo đại đệ tử khai sơn của mình, đao kiếm chéo, vẫn có thể dọa người một chút.
Tăng Dịch phản ứng khá chậm, lúc này mới lên tiếng:
– Tôi làm sao có thể so sánh với Trần tiên sinh.
Trần Bình An cười cười đứng lên:
– Có biết chữ không? Nếu như biết, ta trước tiên truyền thụ cho ngươi hai môn bí thuật, cấp bậc không tính quá cao. Chỉ cần tu hành đúng phương pháp, sẽ không kém hơn lúc ngươi ở đảo Mao Nguyệt.
Tăng Dịch vội vàng đứng dậy theo:
– Biết chữ, có điều luôn bị sư phụ mắng là đồ ngốc.
Trần Bình An xách ghế dựa, nói:
– Không sao, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi ta.
Trần Bình An bước qua ngưỡng cửa, quay đầu nhìn. Tăng Dịch cẩn thận đi theo phía sau, hai tay trống trơn.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
– Sư phụ ngươi mắng ngươi là đồ ngốc, ta thấy cũng không oan uổng. Phải xách ghế trúc theo chứ.
Tăng Dịch bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức xoay người chạy đi cầm ghế trúc.
Trần Bình An hiểu ngầm cười. Bên cạnh mình cuối cùng đã có một đứa trẻ bình thường rồi, rất tốt.
Lúc nghĩ như vậy, tiên sinh sổ sách Trần Bình An cũng không ý thức được, hắn chỉ lớn hơn thiếu niên Tăng Dịch ba tuổi mà thôi.
Mấy ngày kế tiếp, Tăng Dịch ngoại trừ trở về nhà kế bên để ngủ, gần như mọi lúc đều ở chỗ Trần tiên sinh, lật xem mấy tờ giấy kia. Nội dung trên giấy được viết bằng chữ Khải nhỏ ngay ngắn, Tăng Dịch là tu sĩ năm cảnh giới thấp đã nhập môn, đương nhiên biết chữ. Thế nhưng môn bí thuật quỷ đạo được Trần tiên sinh nói là “cấp bậc không tính quá cao”, từng chữ lại giống như không muốn quen biết hắn.
Gần như cứ hai ba câu, Tăng Dịch sẽ gặp phải chướng ngại, nảy sinh nghi vấn. Đầu tiên hắn muốn kiên trì nhảy qua mấy đoạn, cứ xem lướt qua bí thuật này rồi hỏi sau. Nhưng càng xem lại càng nhức đầu, mồ hôi đầm đìa, đến nỗi đã xuất hiện dấu hiệu nguy hiểm hồn phách thất thủ.
Trong lòng Tăng Dịch lập tức sợ hãi. Về chuyện tu hành bí pháp tiên gia, hắn từng nghe nói đến một số điểm coi trọng và cấm kỵ. Bí thuật càng thượng thừa thì càng không thể tùy ý để tâm thần đắm chìm trong đó, một khi không thể tự thoát khỏi, lại không có người hộ đạo, sẽ tổn thương đến cơ sở đại đạo.
Trần Bình An vẫn luôn ngồi bên cạnh hắn, cũng không cố gắng nhắc nhở. Cho đến khi Tăng Dịch vội vàng để mấy tờ giấy trong tay nặng tựa ngàn cân xuống, há mồm thở dốc, Trần Bình An mới âm thầm gật đầu. Tài hoa thiên phú không tốt cũng không phải là chuyện đáng sợ nhất, tâm tính quá nông cạn mới là cửa ải lớn nhất khi Tăng Dịch tu hành môn bí pháp quỷ đạo này.
Nếu ngay cả chút định lực này Tăng Dịch cũng không có, đi theo hắn làm chuyện kia, chỉ sẽ từng bước đẩy Tăng Dịch về phía tẩu hỏa nhập ma. Trần Bình An sẽ không đuổi Tăng Dịch đi, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để hắn tiếp tục tu hành. Coi như là có thêm một hàng xóm, giống như lão tu sĩ trông chừng sơn môn kia vậy. Trần Bình An thà mất trắng mười lăm đồng tiền cốc vũ, cũng sẽ nhờ Chương Diệp và phòng Điếu Ngư đảo Thanh Hiệp tìm một nhân tuyển thích hợp khác.
Sau khi chịu đau khổ, Tăng Dịch cũng không cố làm ra vẻ nữa, mỗi khi có nghi hoặc đều lập tức hỏi thăm Trần Bình An. Trần Bình An cũng lần lượt giải thích nghi hoặc cho hắn.
Một là khi đó Ngụy Bách đã chú thích kỹ càng bên cạnh, hai là Trần Bình An nhiều lần so tài với Mã Viễn Trí phủ Chu Huyền, địa tiên Du Cối và đại tu sĩ Âm Dương gia, hôm nay cũng đã có mấy phần tâm đắc.
Còn như vì sao không trực tiếp đưa cho Tăng Dịch một phần bí pháp “bản chú thích”, hoặc là nói cho Tăng Dịch nghe tất cả điểm nhỏ bé tuyệt diệu và hạng mục cần chú ý, chuyện này lại liên quan đến tu hành đại đạo của thiếu niên bên cạnh.
Gặp gỡ là duyên. Trong vụ mua bán này, Trần Bình An hi vọng Tăng Dịch có thể thật sự nhận được lợi ích, tìm được cơ sở đặt chân để bước vào năm cảnh giới trung, thậm chí là tu hành đại đạo sau này.
Cho người ta con cá không bằng dạy người ta bắt cá. Năm xưa A Lương đã dạy hắn như thế, Trần Bình An cũng sẵn lòng đối xử với một thiếu niên hồ Thư Giản mười bốn tuổi như vậy. Bởi vì Tăng Dịch là một thiếu niên chất phác, chưa bị thùng nhuộm hồ Thư Giản hoàn toàn tiêm nhiễm tâm thần và sửa đổi tính cách.
Môn bí thuật này của Ngụy Bách, cấp bậc nhất định không thấp. Trần Bình An lấy ra, Tăng Dịch đưa tay tiếp lấy. Sau này có cầm được hay không, cũng không chỉ đơn giản là hiểu hay không hiểu.
Tăng Dịch học như thế nào, hắn rốt cuộc bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và nghị lực? Nếu lấy được một phúc duyên lớn như vậy dễ như trở bàn tay, há sẽ thật sự quý trọng. Trong kiếp sống tu đạo dài đằng đẵng sau này, liệu có tự xét lại mình, nhớ đến mong ước ban đầu, tự nhắc nhở mình về cơ duyên “không dễ có được” năm xưa?
Trần Bình An không quan tâm những tông môn khác trên núi, động phủ tiên gia, môn phái các nhà, sẽ dùng con đường và tôn chỉ gì để truyền thụ đại đạo cho đệ tử. Đối với hắn, có thể dạy dỗ một cách chậm rãi, nhưng nhất định phải vững vàng.
Có điều rất nhanh Trần Bình An lại cảm thấy nhức đầu, bởi vì Tăng Dịch… thật sự là quá chậm hiểu.
Trước kia Trần Bình An luôn cảm thấy tư chất của mình bình thường, bởi vì người dạy hắn biết chữ trong “Hám Sơn Phổ” là Ninh Diêu. Luận về đọc sách, trên đường đi tới Đại Tùy xa xôi, bên cạnh có tiểu cô nương mặc áo bông đỏ Lý Bảo Bình, suy luận xâu xa, học một biết mười. Luận về tu hành, lúc ấy lại có Lâm Thủ Nhất.
Luận về tập võ, người dạy quyền là ông lão họ Thôi “trước mắt không có địch thủ”. Sau đó ở Kiếm Khí trường thành, gặp được bạn cùng lứa Tào Từ, tài hoa kinh người, Trần Bình An liên tục thua ba trận. Cuối cùng bên cạnh còn có một Bùi Tiền, tu hành kiếm khí Thập Bát Đình giống như chơi đùa, mấu chốt là nha đầu đen nhẻm này còn xem như đại đệ tử khai sơn của hắn. Luận về khí khái phong lưu, càng có Lục Đài, Liễu Thanh Sơn…
Sau khi trải qua cảnh ngộ ở đất lành Ngẫu Hoa, cho dù Trần Bình An bắt đầu tự suy ngẫm, không còn coi nhẹ chính mình, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, khó tránh khỏi vẫn có một chút di chứng.
Kết quả cho đến khi gặp được Tăng Dịch đầu óc chậm tiến, Trần Bình An mới cảm thấy mình thật ra là một thiên tài tu đạo… gần như phải cảm khái một câu. Chẳng trách khi đó lão đại kiếm tiên tiết lộ thiên cơ, nói mình nếu không bị đập vỡ đồ sứ bản mệnh và đánh gãy cầu trường sinh, cũng có “tư chất địa tiên”.
Bởi vì Tăng Dịch thật sự quá ngốc nghếch. Thường là một câu khẩu quyết, Trần Bình An phải lật tới lật lui, giải thích kỹ càng tỉ mỉ hơn nửa ngày. Tăng Dịch chỉ là từ trong sương mù biến thành hiểu biết lơ mơ.
Năm xưa ở nhà tổ ngõ Nê Bình, Ninh Diêu truyền thụ tinh túy quyền lý của Hám Sơn quyền, Trần Bình An cảm thấy mình có thể nghe hiểu được. Chỉ là lúc thật sự đi thế sáu bước, hắn lại lảo đảo lắc lư, có phần mất mặt, nhưng rất nhanh đã có một chút tâm đắc.
Có điều năm đó mình đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc, không ý thức được “quyền ý” mà võ phu thuần túy khổ cực theo đuổi, đã sớm chảy qua toàn thân. Mặc dù quyền ý còn chưa vững vàng, nhưng từ không đến có, đã là vượt qua ngưỡng cửa lớn đầu tiên của võ đạo, tương đương với luyện khí sĩ một bước lên trời, rất không dễ dàng.
May mà Trần Bình An không phải là người tính tình nóng vội. Tăng Dịch học chậm, vậy thì cứ dạy thật chậm, kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút.
Ba tờ giấy, mỗi ngày Tăng Dịch học một tờ vẫn rất tốn sức. Cho nên thiếu niên rất hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với Trần tiên sinh.
Trần Bình An không nói gì, không an ủi thiếu niên, càng không nói những lời giả dối như Tăng Dịch ngươi thực ra tư chất không tệ gì đó.
Thế sự phức tạp và bản tâm chân thành vốn là hai thứ trái ngược, sớm muộn gì cũng sẽ xung đột với nhau, hơn nữa thường là cái sau thua nhiều hơn.
Hôm nay Tăng Dịch rèn luyện và mài giũa càng nhiều, cơ sở càng vững chắc, sau này gặp phải chuyện lớn thật sự, mới không đến mức chưa chiến đã bại, hoặc là thử hai ba lần đã nhận thua.
Thân ở đảo Thanh Hiệp hồ Thư Giản, hôm nay phần lớn thời gian Trần Bình An đều nhìn lại quá khứ, bất tri bất giác đã nghiêm ngẫm ra rất nhiều dư vị mà trước kia không suy nghĩ nhiều. Chẳng hạn như ông lão chân trần ở tầng hai lầu trúc núi Lạc Phách từng nói, cái gọi là võ phu thuần túy, sự thuần túy không nằm ở quyền pháp quyền chiêu. Học được ngàn vạn quyền trên thế gian, cũng không trái với hai chữ “thuần túy”. Thuần túy thật sự nằm ở quyền ý, càng nằm ở tâm tính của mình.
Rất đơn giản, Trần Bình An ngươi lần đầu luyện quyền, chỉ là sâu kiến cảnh giới thứ hai thứ ba. Khi ngươi đối diện với cảnh giới thứ tư thứ năm, thứ tám thứ chín, thậm chí là võ phu cảnh giới thứ mười, sâu trong lòng biết mình chắc chắn phải thua. Nhưng một khi lâm vào tuyệt cảnh, phải phân định sống chết, ngươi còn dám đánh ra một quyền hay không? Quyền ý có thể giữ nguyên hay không? Thậm chí quyền ý càng thuần túy, thẳng tiến không lùi?
Đối địch với kẻ mạnh, trên tâm tính trước tiên phải đặt mình vào thế bất bại, mới có cơ hội giành chiến thắng, cho dù chỉ là một phần vạn. Nếu quyền ý dao động một chút, ngay cả cơ hội một phần vạn kia cũng sẽ không còn. Bằng không thì cứ chịu chết là được, luyện quyền chịu khổ làm gì?
Ba ngày sau, Tăng Dịch xem như đã miễn cưỡng hiểu được môn bí thuật này, bắt đầu chính thức tu hành.
Lúc này Trần Bình An mới nhắc nhở Tăng Dịch, không cần gấp gáp, chỉ cần chậm mà không sai, Trần Bình An hắn có thể chờ. Bằng không phạm sai lầm rồi lại sửa sai, đó mới thật sự là lãng phí thời gian, hao phí tiền thần tiên.
Vì để Tăng Dịch cảm nhận sâu hơn, phương pháp của Trần Bình An rất đơn giản. Một khi Tăng Dịch tu hành cầu nhanh, xảy ra sự cố, dẫn đến thần hồn bị tổn thương, nhất định phải dùng đan dược tiên gia để tu bổ thân thể. Trần Bình An hắn sẽ bỏ tiền mua thuốc, nhưng chi phí mỗi viên thuốc, cho dù chỉ có một đồng tiền hoa tuyết, cũng sẽ ghi vào sổ nợ của Tăng Dịch.
Cuối cùng Trần Bình An lộ vẻ nghiêm túc, đứng ở cửa nhà Tăng Dịch sắp “bế quan”, nói:
– Giữa ngươi và ta là quan hệ mua bán, ta sẽ cố gắng khiến cho đôi bên cùng có lợi, một ngày kia có thể chia tay trong vui vẻ. Nhưng ngươi đừng quên, ta không phải là sư phụ của ngươi, càng không phải là người hộ đạo của ngươi, chuyện này ngươi nhất định phải luôn nhớ kỹ.
Thần thái của Trần tiên sinh như vậy, khiến cho Tăng Dịch hơi sợ hãi, vội vàng gật đầu.
Nếu không phải như thế, ba ngày sớm chiều chung sống, Trần tiên sinh đều không hề lên mặt, vẫn luôn ôn hòa. Tăng Dịch thực ra đã sắp quên cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Trần tiên sinh, gần như đã quên dáng vẻ chật vật và sợ hãi của mình khi đó.
Ngược lại Cố Xán chỉ gặp mặt một lần, lại khiến Tăng Dịch vẫn luôn nhớ kỹ. Có một buổi tối hắn còn gặp ác mộng, mơ thấy tiểu ma đầu mặc áo mãng bào màu xanh đen, một tay mổ ngực của hắn, moi tim gan ra nuốt chửng, còn tươi cười nói một câu “thật ngon”. Tăng Dịch ngơ ngác cúi đầu, nhìn lỗ thủng máu tươi đầm đìa nơi ngực mình, sau đó… hắn giật mình tỉnh dậy, ngồi ở trên giường, sợ đến gần chết, thật lâu không thể ổn định tâm thần.
Lúc Tăng Dịch chính thức tu hành bí pháp, Trần Bình An lại đi tới đảo Nguyệt Câu và đảo Ngọc Hồ một chuyến, trả tiền cho Du Cối và tu sĩ Âm Dương gia kia. Trần Bình An thu lấy những hồn phách còn sót lại và âm vật hóa thành ác quỷ, bỏ vào trong một pháp bảo quỷ đạo tên là “Diêm Vương Điện”, được hắn mua thiếu từ trong kho của đảo Thanh Hiệp.
Diêm Vương Điện thực tế là một lầu các nhỏ cao bằng cánh tay, làm bằng gỗ âm trầm (gỗ ngâm trong nước từ thời xa xưa), bên trong chia thành ba trăm sáu mươi lăm gian phòng cực nhỏ, làm nơi cư trú của ma quỷ âm vật, rất thích hợp để nuôi dưỡng giam giữ âm linh.
Lúc trước ở đảo Thanh Hiệp, Trần Bình An đã ra tay ngăn cản Lưu Lão Thành, Du Cối và tu sĩ Âm Dương gia đều nhìn thấy, vì vậy đã ra giá thấp hơn hai thành.
Đương nhiên hai con cáo già này vốn là đại tướng dưới tay Tiệt Giang chân quân, sẽ không nói mình kiêng dè chiến lực của Trần Bình An, cho nên mới “phúc hậu” như vậy. Người bán tăng giá khiến người mua phải móc nhiều tiền, dĩ nhiên không dễ dàng. Nhưng người bán tìm một cái cớ để hạ giá, nhường lợi ích cho người mua, như vậy có gì khó? Trần Bình An dĩ nhiên sẽ không vạch trần, chỉ cảm ơn hai tu sĩ một phen. Thường xuyên lui tới, lại là có một chút tình nghĩa không đáng kể.
Lúc Trần Bình An tới hai hòn đảo kia mua bán, lại đeo hòm trúc đã lâu không thấy, dùng để đặt món “chân mệnh” pháp bảo Diêm Vương Điện mà quỷ tu trên thế gian thèm thuồng.
Du Cối và tu sĩ Âm Dương gia đều nhìn thấy, nhưng cũng không lộ vẻ khác thường, cố ý ngoảnh mặt làm ngơ.
Theo bọn họ thấy, đêm đó Trần Bình An tử chiến không lùi với Lưu Lão Thành, lúc này vẫn có thể vui vẻ nhảy nhót, đã là chuyện mà lão đại cảnh giới Nguyên Anh cũng phải bội phục. Không thể luyện hóa Diêm Vương Điện, chẳng qua là do tình trạng hiện giờ của Trần Bình An không tốt, kinh huyệt quan trọng bất ổn, cho nên không thể thu lấy chí bảo quỷ tu. Chuyện này không có gì kỳ quái.
Dùng phương pháp tiểu luyện linh khí pháp bảo tiên gia, từ vật thật hóa hư, ẩn giấu trong kinh huyệt. Thuật pháp này không phải quá thâm thúy, ngưỡng cửa không cao. Nhưng thứ này sẽ chiếm cứ kinh huyệt, không ngừng ăn linh khí giống như tằm, càng là đồ tốt thì càng hấp thu nhiều linh khí. Cho nên lúc trước ở Kiếm Khí trường thành, khi người đàn ông ôm kiếm gác cổng đưa dây trói yêu màu vàng ra, còn thuận tiện truyền thụ một khẩu quyết luyện vật… Trần Bình An học được rất nhanh.
Ngoài ra phương pháp tiểu luyện có thành công hay không, còn phải xem cấp bậc của linh khí và pháp bảo cao hay thấp. Bình thường mà nói, tu sĩ địa tiên còn không thể điều khiển sử dụng nửa tiên binh, nói gì đến tiểu luyện. Phù gia thành Lão Long có sức uy hiếp như vậy, một phần là vì địa tiên Phù gia có thể hoàn toàn điều khiển một món nửa tiên binh.
Cho nên không chỉ có Du Cối và tu sĩ Âm Dương gia, tất cả tu sĩ đảo Thanh Hiệp gồm cả Lưu Chí Mậu, đều cảm thấy khó hiểu vì Trần Bình An có thể sử dụng thanh bội kiếm kia, rất có khả năng là nửa tiên binh.
Tiên sinh sổ sách tuổi còn trẻ, điều khiển một thanh tiên kiếm không biết tên, có thể dùng quyền đấu quyền với tu sĩ Binh gia, còn sở hữu hai thanh phi kiếm bản mệnh… Những thứ vô lý này, lại vừa lúc là tiền vốn để Trần Bình An có thể nói lý ở hồ Thư Giản.
Có điều nếu đổi thành tu sĩ hoang dã và tán tiên bình thường ở hồ Thư Giản, một khi sở hữu những thứ vô lý như vậy, chỉ sẽ càng không nói lý. Nắm tay cứng, bản lĩnh lớn, chẳng phải là vì không cần nói đạo lý sao? Nếu không thì mưu cầu cái gì? Chẳng lẽ còn muốn nhiệt tình giúp đỡ mọi người? Trước giờ hồ Thư Giản không có đạo lý như vậy, đời này qua đời khác, hơn ngàn hòn đảo, mấy vạn tu sĩ, đã sớm quen với chuyện này.
Tại bản thổ hồ Thư Giản, chắc chỉ có Lưu Lão Thành tu vi cao nhất là ngoại lệ. Chỉ tiếc hôm nay Lưu Lão Thành không muốn gặp bất cứ tu sĩ nào của hồ Thư Giản. Người duy nhất có thể lên đảo Cung Liễu là đảo chủ đảo Lạp Túc, thân phận thật sự lại là gián điệp của họ Tống Đại Ly, nếu không cũng không có bản lĩnh như vậy.