[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện - Chương 434: Cô nương áo xanh ăn bánh ngọt
Tới đảo Thanh Hiệp rồi, Trần Bình An đi đến phòng kiếm lấy hồi âm của Ngụy Bách núi Phi Vân. Thanh phi kiếm kia nhoáng lên rồi biến mất, trở về quận Long Tuyền Đại Ly.
Trần Bình An chia tay với Cố Xán, một mình đi tới gian nhà ở cổng sơn môn, mở mật thư ra, trong đó có trả lời vấn đề của hắn. Không hổ là Ngụy Bách, hỏi một đáp ba, còn trả lời cả hai vấn đề khác mà Trần Bình An hỏi quân tử Chung Khôi và Phạm Tuấn Mậu thành Lão Long.
Hơn vạn chữ lưu loát, trình bày kỹ càng cho Trần Bình An về quy củ âm dương cách biệt, thời cơ và nguyên nhân con người sau khi chết trở thành âm vật ma quỷ. Cùng với rất nhiều lễ nghi rườm rà khi đầu thai chuyển thế, liên quan đến hai cấm địa Phong Đô và địa ngục, đường vào suối vàng khác nhau do lệ làng các nơi dẫn đến, sự khác biệt của quỷ sai (quỷ sai dịch)…
Cuối cùng ở cuối mật thư, Ngụy Bách kèm theo hai môn bí thuật tự tay viết. Một môn là thuật pháp tà đạo mà hoàng thất nước Thần Thủy của Ngụy Bách năm xưa cất giấu, mượn tinh hoa thủy vận giữa trời đất, dùng để nhanh chóng tìm kiếm một điểm ánh sáng chân linh, ngưng tụ vong hồn tản mạn, nặn lại hồn phách. Sau khi thuật pháp này đại thành, còn có thể sắc lệnh tất cả ma quỷ gần nước. Cho nên đây là bí mật bất truyền của nước Thần Thủy, chỉ có quốc sư và tiên sư cung phụng là có thể nghiên cứu học tập.
Một môn khác là đạo pháp không chính thống, Ngụy Bách vô tình lấy được trong kho binh khí nước Thần Thủy. Gốc rễ của nó gần với vu pháp, chỉ là pha trộn một chút thủ đoạn sắc lệnh kiếm của kiếm tiên nước Thục thượng cổ, nhằm để phá vỡ vách chắn âm dương. Dùng khu vực ánh kiếm có thể chiếu tới làm cầu nối và đường hẹp, nối liền dương gian và âm phủ, trò chuyện với tổ tiên đã qua đời.
Có điều phương pháp này cần tìm một người sống, trời sinh thể chất âm khí dày đặc, làm nơi để âm vật trú ngụ trở về dương gian. Trong mật thư, người này được Ngụy Bách gọi là “đình nghỉ chân”, phải là người có âm đức tổ tiên dày nặng, hoặc là kỳ tài trời sinh thích hợp tu hành thuật pháp quỷ đạo. Trong đó người sau tốt hơn, bởi vì người trước sẽ bị tổn hại âm đức tổ tông, còn người sau có thể dùng chuyện này để tăng tiến tu vi, chuyển họa thành phúc.
Trần Bình An nhiều lần xem qua bức mật thư núi Phi Vân này.
Vị tiên sinh sổ sách này cũng không biết, sau hai trận chém giết liên tục ở đảo Vân Vũ và thành Vân Lâu, giấy đã không gói được lửa nữa.
Hôm nay hồ Thư Giản đều đang lan truyền tin tức, đảo Thanh Hiệp lại có thêm một cung phụng trẻ tuổi xứ khác chiến lực kinh người. Chẳng những sở hữu hai con rối bùa chú thần linh, có thể ung dung trấn giết kiếm tu cảnh giới thứ bảy, mà trên người còn mang theo hai thanh phi kiếm bản mệnh. Điểm đáng sợ nhất là người này còn tinh thông cận chiến, đã từng đối mặt một quyền đánh chết tu sĩ Binh gia cảnh giới thứ sáu.
Tiên sư bùa chú, kiếm tu địa tiên, tông sư võ đạo? Tiên sinh sổ sách canh cổng cho đảo Thanh Hiệp này, rốt cuộc có lai lịch gì? Nhất thời trên đảo Cung Liễu, thanh thế của Lưu Chí Mậu tăng vọt, rất nhiều cỏ đầu tường bắt đầu theo gió ngả về phía đảo Thanh Hiệp.
Tại phủ Xuân Đình, hôm nay trên bàn ăn, Cố thị nói với Cố Xán gần đây hiếm hoi về nhà ăn cơm:
– Xán Xán, không nên học theo Trần Bình An.
Cố Xán đang ăn như hổ đói, nói hàm hồ không rõ:
– Không học, đương nhiên không học.
Cố thị cười vui vẻ, cầm khăn tay lau dầu mỡ bên khóe miệng con trai, thấp giọng nói:
– Người tốt như Trần Bình An, năm xưa mẹ rất thích. Nhưng ở hồ Thư Giản chúng ta, “người tốt không sống lâu, gây họa đến ngàn năm”, cũng không phải là lời nói chướng tai. Mặc dù trước giờ mẹ chưa từng rời khỏi phủ Xuân Đình, đi ra bên ngoài xem thử, nhưng mỗi ngày đều trò chuyện với những tỳ nữ nha hoàn kia, biết rõ sự khác biệt giữa hồ Thư Giản và ngõ Nê Bình hơn cả Trần Bình An. Ở nơi này chúng ta không thể mềm lòng được.
Cố Xán gật đầu nói:
– Mẹ à, yên tâm đi, trong lòng con hiểu rõ. Trên đời chỉ có một Trần Bình An, con cũng học không được, học không giống.
Cuối cùng Cố Xán ngẩng đầu lên:
– Huống hồ trên đời cũng chỉ có một Cố Xán.
Cố thị đột nhiên hỏi:
– Lúc trước mẹ chỉ biết Trần Bình An đã có tiền đồ lớn, nhưng rốt cuộc thế nào, Trần Bình An không nói, mẹ cũng không tiện hỏi nhiều. Hôm nay nghe những tỳ nữ trong phủ lén lút nói chuyện, hình như Trần Bình An muốn chiếm một hòn đảo lớn ở hồ Thư Giản cũng dư sức? Nghe nói đêm hôm đó, ngay cả Lữ Thái Tang cũng thiếu chút nữa bị Trần Bình An một kiếm giết chết?
Cố Xán ngẫm nghĩ:
– Không rõ lắm, con chỉ biết thanh nửa tiên binh kia tên là Kiếm Tiên. Nghe Lưu Chí Mậu nói, hình như Trần Bình An tạm thời còn không thể hoàn toàn điều khiển được. Nếu không tất cả địa tiên cảnh giới Kim Đan ở hồ Thư Giản, đều không chống được ba hiệp của Trần Bình An. Dưới địa tiên thì chắc chắn chỉ cần một kiếm.
– Có điều so với thanh Kiếm Tiên chưa hoàn toàn luyện hóa này, Lưu Chí Mậu càng kiêng dè lá bùa tiên gia kia hơn. Lão đã hỏi con có biết lai lịch của bùa chú này không, con chỉ nói là không biết, có lẽ là một trong số bản lĩnh ẩn giấu của Trần Bình An.
– Khi đó cá chạch nhỏ được con sắp xếp đi theo bên cạnh Trần Bình An, tránh xảy ra bất trắc, bị những kẻ không có mắt phá hỏng tâm tình du lịch hồ Thư Giản, cho nên cá chạch nhỏ đã tận mắt nhìn thấy thần thông của hai thiên binh thần tướng kia. Cá chạch nhỏ nói, hình như khác với tất cả đạo sĩ phái bùa chú, trong mật bùa không phải ẩn chứa một chút linh quang, mà giống như kim thân gốc rễ của thần linh núi sông.
Cố thị cảm khái nói:
– Hóa ra Trần Bình An đã có tiền đồ như vậy rồi.
Tướng ăn của Cố Xán không tốt, lúc này mặt đầy dầu mỡ, nghiêng đầu cười nói:
– Cũng không phải. Trần Bình An chỉ cần muốn làm gì, hắn đều có thể làm được, vẫn luôn như vậy, chuyện này có gì kỳ lạ.
Cố thị nhìn con trai vẻ mặt ngây thơ, cảm thấy bất đắc dĩ. Có một số việc, người làm mẹ rốt cuộc vẫn phải suy nghĩ nhiều, không liên quan đến một phụ nữ như bà ta có bao nhiêu bản lĩnh.
Lúc Cố Xán dẫn theo cá chạch nhỏ tới đảo Cung Liễu tham gia náo nhiệt, Cố thị đi đến một phòng khách ở hậu viện phủ Xuân Đình, gọi mấy chục tỳ nữ trong phủ tới.
Vẻ mặt bà ta nghiêm nghị, răn dạy bọn họ một phen, không cho bất cứ người nào nói lung tung trước mặt Trần Bình An. Một khi bị phát hiện, sẽ trực tiếp dùng gậy đánh chết. Hơn nữa bà ta còn sẽ sai người lật hồ sơ phòng hương hỏa dành riêng cho phủ Xuân Đình, nếu có thân nhân là người tu hành ở đảo Thanh Hiệp, lập tức bảo Điền Hồ Quân tự mình đánh gãy cầu trường sinh. Còn nếu không sống ở hồ Thư Giản, gia đình lại nhờ phủ Xuân Đình mà trở nên giàu có, lập tức tịch thu tài sản, giao cho thành chủ họ Phạm thành Trì Thủy xử lý.
Hôm nay trong chiều hôm, Trần Bình An gõ cửa một phủ đệ bình thường ở đảo Thanh Hiệp, là nơi tu đạo của một cung phụng hạng hai. Tên thật của cung phụng đã sớm không ai biết, chỉ biết là họ Mã, xuất thân quỷ tu. Nghe nói từng là người đưa cơm cho hoàng gia của một nước đã bị diệt, cũng là một trong số tạp dịch của “kinh hành đương” (một chức vị của phủ nội vụ) lúc hoàng đế lão gia đi tuần. Không biết làm thế nào lại đi lên con đường tu đạo, còn từng bước trở thành cung phụng lâu năm của đảo Thanh Hiệp.
Trong số tu sĩ sông núi, quỷ tu vốn bị tiên sư gia phả xem thường, còn là một loại tu sĩ không được yêu thích. Cho nên phủ đệ này nằm ở khu vực xa xôi yên tĩnh của đảo Thanh Hiệp, linh khí không tính là dồi dào nhưng âm khí đầy đủ, chiếm cứ một giếng nước kỳ quái, cách một đoạn thời gian lại có gió tà thổi qua. Bốn phía phủ đệ hàng năm âm khí dày đặc, hàng xóm xung quanh chưa từng lui tới.
Ban đầu quỷ tu này đứng hàng chót trong số cung phụng hạng nhất của đảo Thanh Hiệp, nhưng sau khi đảo Thanh Hiệp thôn tính mười mấy đảo lớn chư hầu, có một số đảo chủ lớn và cung phụng khách khanh tiếc mạng, đã lựa chọn nương nhờ Tiệt Giang chân quân giống như mặt trời ban trưa. Lâu ngày như vậy, ghế ngồi ban đầu của đảo Thanh Hiệp không ngừng bị dời về phía sau.
May mà Lưu Chí Mậu cũng không khấu trừ bổng lộc tiền thần tiên của đám lão cung phụng lâu năm có chiến công, ngược lại còn tăng thêm một hai thành, nhờ vậy mới không làm cho “chúng tướng sĩ nguội lòng”.
Người canh cổng là một bà lão gầy trơ xương, cả người tanh hôi, nhưng tóc đen trên đầu, mắt trắng như tuyết. Nhìn thấy tiên sinh sổ sách họ Trần này, bà ta lập tức nở một nụ cười nịnh hót, giữa nếp nhăn trên gương mặt khô quắt, lại có những vật sống nhỏ bé như ruồi muỗi con bọ gì đó lã chã rơi xuống. Bà ta hơi ngượng ngùng, vội vàng dùng mũi giày thêu lén lút nghiền một cái trên mặt đất, kết quả lại phát ra tiếng nổ lốp đốp. Đây cũng không phải dọa người, mà là khiến người ta buồn nôn rồi.
Bà lão cũng phát giác được chuyện này, liền tỏ ra xấu hổ lúng túng, môi khẽ mấp máy, lại không thốt ra được chữ nào.
Vẻ mặt Trần Bình An vẫn như thường. Hắn nhận ra “bà lão” dương khí mỏng manh, linh tính xế chiều này, thực ra là một cô gái chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Cô gái trên thế gian đều thích cái đẹp.
Bà lão lắc lư một xâu lục lạc bên cạnh cửa nhà, nói với Trần Bình An:
– Chủ nhân nhà tôi rất nhanh sẽ tới, làm phiền Trần tiên sinh chờ một lát.
Bà ta hơi do dự, chỉ vào một gian phòng âm u bên cạnh cổng phủ đệ:
– Nô tỳ không ở đây làm chướng mắt nữa. Nếu Trần tiên sinh có chuyện thì cứ gọi một tiếng, nô tỳ ở phòng bên đó sẽ xuất hiện ngay.
Trần Bình An gật đầu, hỏi:
– Dám hỏi nên xưng hô với tiểu phu nhân như thế nào? Sau này có thể ta sẽ thường xuyên đến phủ thăm viếng, cũng không tiện mỗi lần đều gọi này này này.
Gương mặt khó coi của bà lão hơi sững sốt, không dám dùng diện mạo hiện giờ nhìn thẳng vào Trần Bình An, quay đầu nhỏ nhẹ nói:
– Trần tiên sinh có thể gọi nô tỳ là Hồng Tô, Tô trong tô đường (bơ đường).
Một luồng khói đen cuồn cuộn bay đến, sau khi dừng lại, xuất hiện một người đàn ông thấp bé, trong vạt áo và hai tay áo vẫn có khói đen tràn ra. Vẻ mặt của hắn hiền lành, nhíu mày nói với bà lão canh cổng:
– Thứ hạ tiện không biết tốt xấu, cũng có mặt mũi đứng ở đây nói chuyện với Trần tiên sinh. Còn không mau cút về phòng, không sợ làm bẩn mắt Trần tiên sinh à!
Hồng Tô vội vàng lánh vào phòng bên, đứng gần cửa sổ nhỏ, cũng không dám nhìn, chỉ hi vọng có thể nghe được hai bên nói chuyện một chút.
Theo đảo Thanh Hiệp ngày một phát triển, chủ nhân từ cung phụng hạng nhất đã biến thành dưới chót hạng hai. Cộng thêm đảo Thanh Hiệp không ngừng mở phủ đệ mới, lại có mười một đảo lớn xung quanh gia nhập địa bàn, hơn một năm nay đã hiếm có khách tới thăm.
Những tu sĩ quen biết đã sớm đi nơi khác hàng đêm ca hát, những tu sĩ xa lạ thì không muốn tới đây thắp bếp nguội. Bà ta cả ngày lẫn đêm canh chừng cửa phủ, trong ngoài phủ đệ lại nghiêm cấm tôi tớ nói chuyện. Cho nên ngày thường, chỉ cần có chim nhỏ vô tình bay qua gần cửa phủ, phát ra tiếng vang líu ríu, cũng có thể khiến bà ta vui vẻ rất lâu rồi.
Sau khi vào phủ đệ, Trần Bình An nói rõ mục đích tới đây với quỷ tu.
Quỷ tu họ Mã trầm ngâm không nói gì, trong lòng loáng thoáng không vui. Tiên sinh sổ sách hôm nay danh tiếng vang dội ở hồ Thư Giản này, đúng là hơi quá đáng. Đến nhà thăm viếng, lại muốn đòi những hồn phách còn sót lại năm xưa mà mình “kiếm hời”.
Những yêu quái ma quỷ bị hắn bắt nhốt trong phướn chiêu hồn và giếng nước kia, vốn là một trong số đại đạo của hắn. Trong đó có mười mấy ma quỷ, khi còn sống sở hữu tu vi năm cảnh giới trung, đã được hắn luyện chế thành quỷ tướng. Hôm nay mỗi tên đều có chức vụ riêng, thiếu một tên cũng không được.
Cho dù người trẻ tuổi này nói sẵn sàng dùng tiền thần tiên để mua, nhưng đây là chuyện mà tiền bạc có thể giải quyết sao?
Tên họ Trần ngươi là thật sự không hiểu quy củ trong nghề, hay là ngay từ đầu đã định ỷ thế hiếp người? Chẳng phải ngươi có bản lĩnh tát Cố Xán tiểu ma đầu hai cái sao, vậy ngươi đi hỏi Cố Xán thử xem, dùng bao nhiêu tiền thần tiên có thể mua tính mạng của phu nhân ở phủ Xuân Đình kia? Ngươi nhìn xem Cố Xán có đáp ứng hay không.
Cho dù trong lòng càng nghĩ càng bực bội, nhưng quỷ tu họ Mã vẫn không dám trở mặt. Tiên sinh sổ sách thần thần bí bí trước mắt này, nếu muốn dùng một kiếm đâm chết mình thì cũng không vấn đề gì. Chẳng lẽ Tiệt Giang chân quân lại vì một cung phụng hạng hai đã mất mạng, đi đòi công đạo với tiểu đồ đệ Cố Xán và kiếm tiên trẻ tuổi trước mắt?
Có điều quỷ tu cũng là một người tính tình cố chấp, liền phản bác một phen. Hắn nói mình đúng là quỷ tu câu hồn giữ phách, nhưng người có thu hoạch phong phú nhất không phải hắn, mà là Du Cối tự phong Sơn Hồ Quỷ Vương trên đảo Nguyệt Câu, một trong số hòn đảo chư hầu. Năm xưa Du Cối là chiến tướng số một dưới trướng đảo chủ đảo Nguyệt Câu, chẳng những dẫn đầu làm phản, sau đó còn đi theo hai thầy trò Tiệt Giang chân quân và Cố Xán. Mỗi lần chiến sự hạ màn, Du Cối dĩ nhiên là người phụ trách thu dọn tàn cuộc.
Hôm nay rất nhiều hòn đảo lớn xung quanh, gồm cả đảo Tố Lân do Điền Hồ Quân chiếm cứ, bảy tám phần mười hồn phách chết trận, đều bị Du Cối và một tu sĩ địa tiên Âm Dương gia khác trấn giữ đảo Ngọc Hồ cùng nhau phân chia. Quỷ tu không có cơ hội nhúng tay vào, chỉ có thể dựa vào bỏ tiền, mua một ít ma quỷ âm khí nồng hậu, cốt khí cường tráng từ hai cung phụng hạng nhất đảo Thanh Hiệp.
Thế gian không có vụ mua bán nào không bàn được, suy cho cùng vẫn phải xem người bỏ tiền có đủ thành ý hay không, người cầm tiền có đủ kiên quyết hay không.
Cuối cùng quỷ tu nói một câu, Trần tiên sinh trả giá dựa theo cảnh giới của những âm vật hồn phách kia khi còn sống, cũng xem như công đạo. Nhưng đây là việc hệ trọng liên quan đến quỷ tu đại đạo của hắn, không phải là chuyện có nể mặt hay không. Trừ khi Trần tiên sinh có thể hoàn thành một chuyện, hắn mới sẽ gật đầu. Còn phải từ từ lựa chọn ra những âm vật ma quỷ trong phướn chiêu hồn và giếng âm phong, sau đó mới có thể bắt đầu buôn bán.
Sau khi nghe được chuyện kia, Trần Bình An gật đầu đáp ứng.
Trần Bình An rời khỏi phủ đệ, lúc đi qua cửa phủ, lại cáo từ bà lão gác cổng tên là Hồng Tô kia một tiếng.
Trần Bình An trở lại sơn môn đảo Thanh Hiệp, cũng không về nhà, mà là đi tới bến thuyền, chèo thuyền đến đảo Châu Sai, một lần nữa gặp được phu nhân đảo chủ Lưu Trọng Nhuận cao lớn đẫy đà.
Hóa ra quỷ tu họ Mã và phu nhân này vốn xuất thân từ một nước, chỉ là hai bên thân phận khác biệt một trời một vực. Một người là cô ruột của tiểu hoàng đế đời cuối, quyền khuynh triều đình, chỉ thiếu điều tự mình lên ngôi. Một kẻ lại là người đưa cơm trong số tạp dịch hoàng cung. Còn như hai bên năm xưa làm thế nào quen biết, rốt cuộc đã xảy ra cố sự gì, Trần Bình An cũng không hỏi kỹ. Dù sao quỷ tu sở dĩ nương nhờ Lưu Chí Mậu, lựa chọn đảo Thanh Hiệp làm nơi mở phủ của mình, chính là để tiếp cận đảo chủ Lưu Trọng Nhuận của đảo Châu Sai.
Lưu Trọng Nhuận được Điền Hồ Quân khen là “có khí khái đại trượng phu”, lần trước không biết tu vi sâu cạn tiên sinh sổ sách trước mắt, xuất phát từ cẩn thận, đã từ chối Trần Bình An đến nhà lên đảo. Kết quả sau khi đảo Vân Vũ và thành Vân Lâu xảy ra chém giết, cô ta cảm thấy hơi hối hận. Với tu vi cao thâm khó lường của Trần Bình An, dựa vào sức lực bản thân, e rằng muốn khiến đảo Châu Sai tử thương hơn nửa cũng không khó.
Thế là cô ta nhanh chóng bảo người gởi một bức thư tới đảo Thanh Hiệp, chủ động mời Trần tiên sinh đến thăm lầu Bảo Châu của đảo Châu Sai. Xem như là mất bò mới lo làm chuồng, để tránh cô ta và đảo Châu Sai lưu lại khúc mắc trong lòng tiên sinh sổ sách kia.
Hôm nay Lưu Trọng Nhuận vốn định lập công chuộc tội, nhưng sau khi nghe nói quỷ tu họ Mã đảo Thanh Hiệp muốn gặp mình một lần, cô ta lập tức trở mặt, gạt Trần Bình An sang một bên, xoay người lên núi.
Cô ta lạnh lùng nói:
– Nếu Trần tiên sinh muốn dạo chơi đảo Châu Sai, Lưu Trọng Nhuận ta nhất định đi cùng. Nhưng nếu muốn làm thuyết khách cho gã ti tiện không chịu từ bỏ tà tâm kia, vậy xin Trần tiên sinh lập tức quay về.
Trần Bình An đành phải chèo thuyền rời khỏi, đi tìm Du Cối có đạo hiệu là Sơn Hồ Quỷ Vương. Du Cối là đại quỷ tu có thể đếm được trên đầu ngón tay ở hồ Thư Giản, tu vi cảnh giới Kim Đan. Quỷ tu họ Mã cảnh giới Long Môn không thể nào sánh bằng.
Hôm nay Du Cối chiếm cứ cả đảo Nguyệt Câu, thân phận tương đương với Điền Hồ Quân, đều thuộc về tướng soái dưới tay Lưu Chí Mậu. So với quỷ tu họ Mã thanh danh không lớn, dần dần chìm lỉm, Du Cối có thể nói là tiếng xấu rõ ràng, càng ngày càng nổi danh ở hồ Thư Giản.
Đảo Nguyệt Câu vốn là đảo lớn thực lực không tầm thường, lão đảo chủ cảnh giới Kim Đan càng nổi tiếng là xương cốt cứng rắn khó gặm. Kết quả bởi vì Du Cối tạo phản, phá hoại trận pháp núi sông của đảo Nguyệt Câu, khiến Lưu Chí Mậu và cá chạch nhỏ của Cố Xán thừa cơ xông vào, đánh cho hơn ngàn tu sĩ đảo Nguyệt Câu trở tay không kịp, tử thương nặng nề.
Du Cối thiên tư trác tuyệt lại một đêm phất lên, đã thu gom rất nhiều hồn phách của tu sĩ năm cảnh giới trung, dùng bí pháp gia truyền lần lượt luyện hóa, nghe đồn rất có thể sẽ là Nguyên Anh tiếp theo của hồ Thư Giản. Hắn còn chiếm đoạt thê thiếp và con gái của lão đảo chủ đảo Nguyệt Câu, một năm gần đây sống sung sướng như thần tiên.
Trong tiệc mừng công của đảo Thanh Hiệp, ngay cả Lưu Chí Mậu cũng từng trêu đùa mấy câu, nói rằng Du Cối mới là người biết hưởng phúc nhất hồ Thư Giản. Cố Xán cũng giơ ngón cái với hắn, khiến Du Cối rất nở mày nở mặt, vội vàng đứng dậy đáp lễ Cố Xán ba ly rượu lớn. Nên biết tiểu ma đầu Cố Xán ngông cuồng tự cao kia, trước giờ gần như chưa từng hòa nhã với bất kỳ cung phụng nào.
Lúc thuyền cập bến, Trần Bình An cầm lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm, gọi ra hai con rối chân thần thai nghén được một điểm thần quang trong mật bùa.
Cứ như vậy lên núi, phong cách hành sự rất hồ Thư Giản.
Không còn là tiên sinh sổ sách trên đảo Thanh Hiệp, gặp người nào cũng ôn hòa. Du Cối vốn còn định ra vẻ một chút, thấy vậy lập tức sợ đến mức tự mình ra cửa nghênh đón khách quý.
Thoạt nhìn Trần tiên sinh giống như muốn đại khai sát giới ở đảo Nguyệt Câu, nhưng thực ra chỉ tới đây mua những âm vật hồn phách không quan trọng. Sau khi biết được chuyện này, Du Cối giống như trút được gánh nặng. Hắn lòng vòng kể ra rất nhiều nỗi khổ của mình, chẳng hạn như mình và lão đảo chủ đáng chém ngàn đao của đảo Nguyệt Câu có thù sâu hận lớn ra sao. Mình làm thế nào chịu nhục, khó khăn lắm mới đoàn tụ với một cô gái tiểu thiếp bị lão lưu manh kia ức hiếp.
Trần Bình An yên lặng nghe Sơn Hồ Quỷ Vương này kể khổ một lát, đến khi chính Du Cối cũng cảm thấy không còn gì để nói, mới bắt đầu bàn chuyện giao dịch âm hồn với hắn. Không biết là Du Cối cảm thấy mình gia lớn nghiệp lớn, hay là càng biết nhìn xa và quyết đoán, lại dễ nói chuyện hơn quỷ tu họ Mã đảo Thanh Hiệp rất nhiều. Những âm hồn quỷ vật ba hồn bảy phách đã không còn lại bao nhiêu, gần như đều tặng không cho Trần Bình An.
May mà Du Cối đã sớm không còn là tu sĩ nhỏ đáng thương, phải đi phần mộ thôn dã và bãi tha ma tìm kiếm ma quỷ thấp kém để luyện hóa vật bản mệnh, nếu không loại âm vật này đã sớm bị hắn luyện hóa toàn bộ rồi. Dù sao quỷ tướng và quỷ vương cấp bậc cao hơn, đều cần dùng những hồn phách rải rác này làm thức ăn.
Trần Bình An lại hỏi một chút về con đường bùa chú nuôi dưỡng hồn phách. Du Cối vẫn luôn cẩn thận đề phòng hai con rối sau người Trần Bình An, chỉ sợ một lời không hợp bọn chúng sẽ đột ngột ra tay giết người. Đối diện với những câu hỏi vô thưởng vô phạt này, dĩ nhiên là biết thì sẽ nói hết toàn bộ.
Ngoài thành Vân Lâu, kiếm tu cảnh giới thứ bảy có mấy chục tu sĩ ở bên cạnh áp trận, vẫn bị hai gã to lớn kia trấn giết tại chỗ. Về chuyện này, tin rằng toàn bộ tu sĩ địa tiên ở hồ Thư Giản gồm cả Du Cối hắn, đều đã bắt đầu lo trước tính sau, dốc sức suy nghĩ biện pháp đối phó. Không chừng những đảo chủ ở đảo Cung Liễu cũng đang bàn bạc chuyện này.
Trong mấy vạn tu sĩ sông núi ở hồ Thư Giản, vẫn luôn tồn tại một quy luật được xem là chuẩn mực. Đó là không có pháp bảo nào thật sự vô địch, hôm nay có thì ngày mai sẽ không, chậm nhất là ngày mốt chắc chắn sẽ có phương pháp phá giải.
Trần Bình An không để Du Cối đưa tiễn. Tới bến thuyền rồi, hắn thu hồi lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm, thần quang trong mật bùa càng lúc càng ảm đạm, cất vào trong tay áo, chèo thuyền rời đi.
Sắc thu của hồ Thư Giản, phong cảnh nhu hòa mỹ lệ, hơn ngàn hòn đảo giống như hơn ngàn cảnh đẹp giữa mùa thu.
Trần Bình An không vội vàng trở về đảo Thanh Hiệp. Hắn dừng thuyền trên hồ, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một hớp rượu để nâng cao tinh thần.
Sau đó hắn cột chặt hồ lô nuôi kiếm, nhìn phong cảnh sắc hồ xung quanh.
Văn Thánh lão tiên sinh từng nói, tư chất tính cách của quân tử không khác gì người bình thường, chỉ là quân tử giỏi về mượn nhờ ngoại vật. Cho nên Trần Bình An mới viết ba bức thư kia, dùng phi kiếm truyền thư đưa tới ba hướng. Hắn không tiếc tiêu hao thần quang trong mật bùa, cũng muốn sử dụng bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm, còn ép buộc thanh nửa tiên binh kia ra khỏi vỏ.
Hôm nay Trần Bình An đã biết, hóa ra đạo lý trên thế gian cũng có ngưỡng cửa. Ngưỡng cửa quá cao, không muốn đi vào. Ngưỡng cửa quá thấp, không muốn để ý. Ngưỡng cửa không cao không thấp, ném ném nhặt nhặt, trước giờ không phải là đạo lý chân chính. Suy cho cùng, vẫn là tuân theo những đường nhánh dưới chót, một người sâu trong lòng đối xử với thế giới này như thế nào. Những bờ luống ngang dọc chia cắt đồng ruộng nội tâm, sẽ quyết định thái độ làm người.
Chẳng hạn như mẹ của Cố Xán, trước giờ không tin kẻ ác sẽ gặp quả báo, Trần Bình An thì vẫn luôn tin tưởng. Đây chính là khác biệt căn bản trong tâm tính hai người, mới khiến cho hai người suy nghĩ khác nhau trong chuyện tính toán được mất. Mẹ của Cố Xán coi trọng vật chất thực tế, còn Trần Bình An thì sẵn lòng tính toán được mất ngoài thực dụng. Chuyện này gần như không liên quan đến sau khi rời quê hương đã trải qua những gì, biết được bao nhiêu đạo lý trong sách.
Nếu như nghiên cứu sâu hơn, vậy thì phải đề cập tới quan điểm mộc mạc nhất của một người đối với thế giới, liên quan đến cái “nhất” kia của quốc sư Thôi Sàm.
Lúc trước thực ra Trần Bình An đã nghĩ tới một bước này, nhưng lại lựa chọn dừng bước không tiến, quay đầu trở về.
Nghĩ nhiều cũng vô ích. Tất cả nhận thức căn bản quyết định tính cách và hành vi của một người, dù là rộng hẹp lớn nhỏ hay đúng sai dày mỏng, tóm lại đều phải đặt trên một chữ “hành”, so đấu công phu các nhà.
Hôm nay Trần Bình An buộc phải không luyện quyền cũng không luyện kiếm, ngay cả tương lai quan trọng ước hẹn mười năm và ước hẹn sáu mươi năm, tạm thời cũng không suy nghĩ nhiều. Như vậy dĩ nhiên cũng có nhiều thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ, nhìn nhận lại hồ Thư Giản. Nghĩ đến nhiều hơn, nhìn đến xa hơn so với lúc trước đứng trên lan can phủ Tử Dương nước Hoàng Đình.
Chẳng hạn như Trần Bình An có thể khẳng định, trước khi kỵ binh Đại Ly xuôi nam, hồ Thư Giản là một nơi ngoài vòng pháp luật để tu sĩ sông núi lánh nạn. Đó là gân gà trong mắt vương triều Chu Huỳnh, ăn thì tiêu hao quá lớn, không ăn thì lại cản trở. Nhưng hôm nay sự cân bằng đã bị phá vỡ, nơi này đã trở thành khu vực giao tranh của binh gia, dĩ nhiên phải nghênh đón một lần biến đổi long trời lở đất.
Trần Bình An cũng đang chờ. Dù là vương triều Chu Huỳnh ở gần nên có ưu thế, kỵ binh Đại Ly ở mũi bắc Bảo Bình châu xa xôi chiếm được hồ Thư Giản, hoặc là thư viện Quan Hồ ở giữa điều tiết, không muốn nhìn thấy một bên lũng đoạn, vậy thì sẽ xuất hiện sự cân bằng huyền diệu mới, có dấu hiệu pháp luật một nước bao trùm lệ làng một nơi.
Bên phía đảo Cung Liễu, mỗi ngày vẫn tranh cãi mặt đỏ tới mang tai. Hình ảnh này rất hiếm thấy ở hồ Thư Giản, trước đây nào cần khua môi múa mép như vậy, đã sớm đập pháp bảo xem bản lĩnh thật sự rồi.
Đã là hội nghị đồng minh đảo chủ, vẫn phải nói quy củ trên mặt bàn. Cố Xán và những bằng hữu như Lữ Thái Tang, Nguyên Viên đều không lộ diện ở Sơn Phú Đường kia. Mặc dù phần lớn đảo chủ nhìn thấy mấy người bọn hắn, đều phải tươi cười chào hỏi, không chừng còn xưng huynh gọi đệ với đám nhóc này, cũng không cảm thấy là sỉ nhục.
Trong khoảng thời gian này, đảo Cung Liễu nhiều người chen chúc, phần lớn là thân tín và tâm phúc của các đảo chủ. Nữ tu sĩ đảm nhiệm quân chủ giang hồ đời trước, trong một lần ra ngoài đã chết bất đắc kỳ tử trên đường. Đảo Cung Liễu vốn được cô chiếu cố, đã hai trăm năm nay không ai trông nom. Chỉ có một số tu sĩ hoang dã lớn tuổi xem như niệm tình, thỉnh thoảng sẽ phái người tới đảo Cung Liễu dọn dẹp một chút. Nếu không đảo Cung Liễu đã sớm trở thành một đống đổ nát đầy cỏ hoang bụi rậm, cáo thỏ qua lại rồi.
Chủ nhân năm xưa của đảo Cung Liễu chính là Lưu Lão Thành, tu sĩ hoang dã năm cảnh giới cao duy nhất của Bảo Bình châu. Người này xuất thân từ bến thuyền Phong Vĩ, một địa phương nhỏ tồi tàn nằm ở đông nam Bảo Bình châu, kết đan trên một con đường hiểm trở treo giữa hai ngọn núi của môn phái nhỏ tiên gia, thanh danh vang lừng ở hồ Thư Giản.
Năm xưa sau khi Lưu Lão Thành bước vào năm cảnh giới cao, dựa theo lễ nghi trên núi do thư viện Nho gia lập ra, vốn có thể khai tông lập phái. Nhưng ông ta chỉ nâng đỡ một nữ tu sĩ ở hồ Thư Giản có quan hệ tâm đầu ý hợp, đưa lên ghế quân chủ giang hồ. Còn mình thì rời khỏi hồ Thư Giản, không có chỗ ở cố định, du lịch bốn phương, cũng không có tin tức truyền về hồ Thư Giản.
Hồ Thư Giản khó khăn lắm mới có hi vọng thống nhất, từ đó lại tiếp tục bảo trì thế cuộc hỗn loạn quần hùng cát cứ. Lúc này mới có Lưu Chí Mậu và đảo Thanh Hiệp nhanh chóng quật khởi, mặc cho thằng nhóc xứ khác Cố Xán coi trời bằng vung, dời sông lấp biển ở hồ Thư Giản.
Lúc vào đông, Trần Bình An bắt đầu thường xuyên qua lại giữa phủ đệ của quỷ tu họ Mã đảo Thanh Hiệp, lầu Bảo Châu của đảo Châu Sai, Du Cối ở đảo Nguyệt Câu và đại tu sĩ Âm Dương gia kia.
Khi ngay cả Trần Bình An cũng cảm thấy đảo Cung Liễu sắp tranh cãi ra kết quả, tại núi Phù Dung hồ Thư Giản lại xuất hiện một biến cố rung trời.
Đảo chủ núi Phù Dung vốn tu vi không cao, núi Phù Dung luôn là một hòn đảo nhỏ nương nhờ vào đảo Thiên Mỗ. Mà đảo Thiên Mỗ lại là một trong số đảo lớn phản đối Lưu Chí Mậu trở thành quân chủ giang hồ.
Núi Phù Dung sản xuất nhiều đá phù dung rất tốt dùng để khắc con dấu, nổi tiếng ở trung bộ Bảo Bình châu. Núi nằm ở khu vực ven rìa hồ Thư Giản, gần một trong bốn thành lớn bên hồ là thành Lục Đồng. Kết quả chỉ trong một đêm, lửa lớn bốc cháy hừng hực, bùng phát một trận chiến kịch liệt không thua gì hai vị Nguyên Anh đánh nhau.
Tu sĩ núi Phù Dung chiến đấu với hơn mười tu sĩ không biết tên lẻn vào trên đảo, ánh sáng chiếu rọi hơn nửa hồ Thư Giản. Trong đó lại có một ngọn đèn lồng to lớn như tiên cung thiên đình, treo trên màn đêm hồ Thư Giản, giống như muốn tranh sáng với ánh trăng, kinh hãi thế tục.
Cuối cùng lại có một con rồng lửa dài đến mấy trăm trượng gào thét hiện thân, chiếm cứ đỉnh núi Phù Dung, khiến cho đất rung núi chuyển nước dâng trào. Những đại tu sĩ ở đảo Cung Liễu vốn định tới gần nhìn cho rõ, thấy vậy lập tức từ bỏ ý định. Ánh mắt mọi người nhìn Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu đều có vẻ nghiền ngẫm, cùng với sợ hãi nhiều hơn.
Đảo chủ núi Phù Dung giống như cha mẹ chết. Đảo chủ đảo Thiên Mỗ thì nổi trận lôi đình, lớn tiếng trách cứ Lưu Chí Mậu phá hư quy củ hội nghị đồng minh, vào thời kỳ này lại tự tiện ra tay với núi Phù Dung.
Lưu Chí Mậu tranh cãi mấy câu, nói mình cũng không phải kẻ ngốc. Vào lúc này lại muốn khiến mọi người tức giận, tập kích núi Phù Dung vốn là “thuộc địa” của đảo Thanh Hiệp để làm gì?
Đảo chủ đảo Thiên Mỗ mắng Lưu Chí Mậu xối xả. Lưu Chí Mậu không nói gì thêm, lập tức đánh nhau với đối phương. Đảo chủ đảo Thiên Mỗ tuy không phải tu vi cảnh giới Nguyên Anh, nhưng lại có một pháp bảo rất hiếm thấy.
Tối hôm đó, Cố Xán và cá chạch nhỏ đứng kề vai, nhìn con rồng lửa khí thế kinh người ở núi Phù Dung phía xa.
Cố Xán cười hỏi:
– Đồng loại à?
Cá chạch nhỏ lau miệng:
– Chỉ cần ăn nó, không chừng có thể trực tiếp bước vào năm cảnh giới cao, còn ít nhất một trăm năm không cần kêu đói với chủ nhân.
Ánh mắt Cố Xán nóng bỏng, hỏi:
– Phần thắng lớn bao nhiêu?
Cá chạch nhỏ nhìn chằm chằm vào ánh lửa rực rỡ ở núi Phù Dung, nước miếng chảy ròng ròng, đành phải che miệng lại, cười hì hì nói:
– Nếu như chỉ đánh nhau với nó, không có bất cứ tu sĩ nào nhúng tay, ở hồ Thư Giản này là sáu mươi bốn mươi, phần thắng của tôi lớn hơn một chút.
Cố Xán ngẫm nghĩ:
– Sự việc không đơn giản như vậy, lần này chúng ta nghe theo Trần Bình An, không cần gấp gáp. Đám người kia dám ra tay vào lúc này, khẳng định không phải tới tìm chết.
Cá chạch nhỏ nóng lòng nói:
– Vậy để tôi lẻn xuống đáy hồ, tới gần núi Phù Dung xem thử?
Cố Xán lắc đầu nói:
– Tốt nhất đừng làm như vậy, cẩn thận tự chui đầu vào lưới. Đợi khi tin tức bên đó truyền tới đảo Thanh Hiệp, ta sẽ cùng Lưu Chí Mậu thương lượng ra một sách lược vẹn toàn.
Cá chạch nhỏ ấm ức nói:
– Con cáo già Lưu Chí Mậu kia, chưa chắc đã muốn nhìn thấy tôi đột phá cảnh giới lần nữa.
Cố Xán nheo mắt lại, nhẹ giọng nói:
– Vậy nếu như Lưu Lão Thành của đảo Cung Liễu xuất hiện thì sao? Ngươi cảm thấy sư phụ ta còn ngồi yên được không?
Cá chạch nhỏ nghiêng đầu:
– Tu sĩ hoang dã cảnh giới Ngọc Phác kia đã lén trở về rồi sao?
Khóe miệng Cố Xán nhếch lên:
– Chỉ cần xác định xong, sẽ có cơ hội để ngươi ăn no một bữa, sau đó có thể trăm năm không đói. Cho dù Lưu Lão Thành không tới đảo Cung Liễu, ta cũng sẽ khiến cho “Lưu Lão Thành” xuất hiện tại một thành trì ở hồ Thư Giản. Điền Hồ Quân, Lữ Thái Tang, Nguyên Viên, Du Cối… những kẻ này đều sẽ có tác dụng, muốn làm thì phải làm một vụ lớn.
Trong màn đêm, trên đình núi Phù Dung, một cô gái áo xanh cột tóc đuôi ngựa rung cổ tay, con rồng lửa kia liền hóa thành chiếc vòng quấn trên cổ tay trắng nõn của nàng.
Đổng Cốc và Từ Tiểu Kiều đưa mắt nhìn nhau, đánh phải cười khổ. Từ khi phá vỡ đại trận núi sông cho đến một đường lên núi, bọn họ chiến đấu khổ cực như vậy, hai tông sư võ đạo cảnh giới thứ bảy cũng chết trận một người, kết quả đại sư tỷ vừa ra tay thì đã kết thúc rồi.
Nguyễn Tú quay đầu, lấy một chiếc khăn ra, ăn một miếng bánh ngọt từng ngụm nhỏ.
Không có cách nào, Tống lão phu tử đã dùng tới ngọn đèn lồng bản mệnh, vẫn thiếu chút nữa để cho lão tu sĩ cảnh giới Kim Đan sở trường pháp thuật phân hồn kia chạy trốn.
Cứ luôn đuổi theo sau mông thầy trò người ta như vậy, khiến Nguyễn Tú rất bất mãn. Chỉ là đoạn đường này xuôi nam bôn ba vất vả, nàng cũng không tiện nói mình đã rất nhàm chán mà thôi.
Lúc này trước người Nguyễn Tú có một thiếu niên cao lớn máu me đầy mặt, áo quần rách rưới, vẻ mặt thù hận nhìn chằm chằm vào nàng.
Nguyễn Tú ăn bánh ngọt xong, tâm tình vui vẻ hơn một chút, đối diện với thiếu niên cao lớn kia, hỏi:
– Muốn chết?
Thiếu niên cao lớn nhổ ra một ngụm máu, nhớ tới sư phụ thê thảm đã bị con rồng lửa kia nuốt vào bụng, trong lòng thù hận ngập trời, ánh mắt kiên nghị đến mức khiến người ta động dung.
Chỉ thấy hắn nắm hai tay lại, cười nhạo nói:
– Đuổi theo chúng ta xa như vậy, đám tu sĩ mũi chó Đại Ly các ngươi mưu đồ cái gì? Còn không phải là muốn ta trở về Đại Ly, cống hiến cho các ngươi? Gia tăng võ vận của họ Tống Đại Ly các ngươi?
Nguyễn Tú nhìn thiếu niên cao lớn kia, chậm rãi nói:
– Ngươi rất thông minh, thực ra không hề muốn chết. Chỉ là biết niêm can lang Đại Ly tuyệt đối sẽ không giết ngươi, lại rất muốn lấy được bộ ngọc giản tiên gia và một món pháp bảo bản mệnh trên tay sư phụ, cho nên vẫn luôn đi theo sư phụ ngươi.
– Có điều ta nhìn ra được, ngươi vẫn có một chút tình cảm thật sự với sư phụ, bây giờ rất muốn báo thù rửa hận cho lão. Ngươi dự định một ngày nào đó học xong tiên pháp trên ngọc giản, lại luyện hóa món pháp bảo bản mệnh kia, sẽ phản bội Đại Ly. Ừm, còn muốn… không phải cắt ta ra thành ngàn mảnh, mà là chế tạo thành một con rối đồ chơi giữ nguyên linh trí… ngươi trước tiên chờ một chút.
Nguyễn Tú quay đầu, lại ăn một miếng bánh ngọt nhỏ. Nhìn thấy trên khăn còn lại không nhiều bánh hoa đào, tâm tình của nàng liền trở nên tồi tệ, lại nhìn thiếu niên cao lớn trong lòng tràn đầy kinh hãi kia:
– Ngươi hãy suy nghĩ thêm một chút để ta nhìn xem. Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi.
Thiếu niên cao lớn cuối cùng đã lộ vẻ kinh hoảng, quay đầu nhìn về Tống phu tử mà hắn cho rằng có địa vị cao nhất, cũng là lang trung sở Thanh Lại Lễ bộ Đại Ly, cười lạnh nói:
– Cô ta nói là muốn giết ta, ông cảm thấy như vậy được sao?
Nguyễn Tú chớp chớp mắt:
– Ta muốn giết ngươi, tất cả bọn họ cộng lại cũng không ngăn được.
Tống phu tử lâm vào tình cảnh lưỡng nan.
Chuyến này trước khi xuôi nam, ông ta đã biết được một chút nội tình bí ẩn, chẳng hạn như vì sao triều đình Đại Ly lại tôn sùng thánh nhân Nguyễn Cung như vậy. Tu sĩ cảnh giới thứ mười một, quả thật là nhân vật hiếm thấy ở Bảo Bình châu, nhưng Đại Ly không phải là vương triều thế tục bình thường. Vì sao ngay cả quốc sư đại nhân cũng làm mọi cách chiều ý Nguyễn Cung? Đáp án nằm ở cô nương xinh đẹp dịu dàng trước mắt này.
Quốc sư chỉ nói một câu với ông ta, nếu Nguyễn Tú chết rồi, tất cả các ngươi cũng sẽ chết ngoài lãnh thổ Đại Ly, sẽ không ai giúp các ngươi nhặt xác. Còn nếu Nguyễn Tú muốn giết các ngươi, đó là do các ngươi tự chuốc lấy. Triều đình Đại Ly chẳng những sẽ không giúp các ngươi, còn sẽ truy cứu hỏi tội cấp trên của các ngươi.
Nguyễn Tú khẽ rung cổ tay, con rồng lửa xinh xắn đáng yêu như vòng tay kia “nhỏ xuống” đất, cuối cùng biến thành một thần tiên mặt che giáp vàng, sải bước về phía thiếu niên cao lớn đã bắt đầu cầu xin.
Trong nháy mắt cả người thiếu niên cao lớn bị dung nham màu vàng quấn quanh, giống như một chiếc lồng giam, không ngừng lớn tiếng kêu gào.
Thần tiên màu vàng chỉ dùng một tay vặn đứt chiếc đầu của thiếu niên cao lớn, sau đó mở miệng lớn ra, nuốt cả đầu và thân thể vào trong bụng.
Sắc mặt Tống lão phu tử khổ sở, lại không dám ngăn cản.
Vất vả truy bắt vạn dặm xa xôi, lại uổng phí sức lực công dã tràng.
Nguyễn Tú quay đầu nhìn về hướng đảo Cung Liễu, ngẫm nghĩ, mở khăn ra nhìn mấy miếng bánh ngọt kia, lại lưu luyến đóng khăn lại. Nàng nghĩ thầm vẫn nên tiết kiệm thức ăn một chút, dù sao nơi này cũng không có cửa tiệm bánh ngọt như ngõ Kỵ Long.
Trước giờ ánh mắt của Nguyễn Tú vẫn luôn yên lặng như giếng cổ vực sâu, bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nghiêng đầu qua, vẻ mặt khó tưởng tượng. Tầm mắt của nàng dời đi, nhìn về một địa phương cách đảo Cung Liễu một khoảng.
Giống như nhìn thấy một thứ quen thuộc còn ngon hơn bánh ngọt, nàng nhanh chóng lấy khăn ra, ăn bánh ngọt một ngụm một miếng. Nàng còn giũ giũ khăn, sau đó mới cất vào trong tay áo, cuối cùng phủi phủi tay, hài lòng gật đầu.
Hai bên cằm của nàng phồng lên, sao giống như đang phi tang chứng cứ vậy?