[Dịch]Khuyết Danh- Sưu tầm - Khuyết Danh.
Nơi dòng suối trong vắt quen thuộc, mấy tháng nay có một người thanh niên đến và dựng nên một căn chòi lá nho nhỏ tạm làm nơi tá túc. Thường ngày chỉ dành thời gian để nhìn về một hướng xa xăm, đôi mắt lộ vẻ u buồn, sự ảm đạm của cậu làm cho toàn bộ khung cảnh nơi đây cũng ám một màu bi ai.
Đôi khi, cứ cách gần 1 tháng, cậu lại cải trang len lỏi vào trong khu vực Giao Thương Thành để nghe ngóng tin tức.
Đã hơn một tuần trôi qua, kể từ hôm cậu nghe được một tin mà khiến cho tâm trạng trở nên thoải mái hơn, người thanh niên tuy vẫn thường giữ thói quen hướng nhìn về nơi xa kia rồi trầm ngâm nhưng nay trong đáy mắt dường như còn ánh lên một sự hi vọng, mong chờ.
Cậu tự lẩm bẩm một mình.
– Đã qua ngày thứ 9 kể từ hôm nghe tin sư phụ xuất quan, nhưng sao vẫn chưa có tin tức gì của Tiểu Vũ, không biết huynh ấy có bị chuyện gì không ?
Ngẩng đầu thở dài.
– Đệ có nên trở về tìm huynh không ?
(…)
Lại một tuần nữa trôi qua. Tiểu Nguyệt cảm thấy bức rức không yên, liền quyết định trở lại Giao Thương Thành nghe ngóng một lần nữa, nếu vẫn không có tin tức gì thì cậu sẽ liều mình mà quay về Thiên Đạo Môn.
Cậu thay một bộ văn phục màu trắng có những họa tiết trang trí nho nhã, đầu đội mũ rộng vành có màn vải mỏng xỏa xuống che kín cả khuôn mặt, cũng như mọi lần, Tiểu Nguyệt bình thản đi dọc những khu phố tấp nập buôn bán.
Nhưng hôm nay, Giao Thương Thành có một bầu không khí khẩn trương đến kì lạ, mọi người đều có vẻ tất bật, người đi ngược, người đi xuôi, vội vã, dường như đang có một đại hỉ sự gì đó đang diễn ra.
Tiểu Nguyệt hiếu kì, liền mạnh dạng chặn một người đang đi trên trường, cậu hỏi.
– Huynh đài, ta từ nơi xa vừa đến, không biết hôm nay trong thành có việc gì mà không khí lại khẩn trương như vậy ?
– Thì ra huynh đệ từ nơi khác đến, cũng khó trách không biết được việc đại hỉ này.
– Kính xin huynh chỉ giáo.
– Thật ra, tất cả đều xuất phát từ tin tức được Thiên Đạo Môn thông báo 3 ngày trước.
Tiểu Nguyệt chăm chú nghe người đàn ông kể lại, nhưng khi biết ra chân tướng sự việc, lại làm cho cậu trở nên chết trân trên đôi chân của mình, không thể nào tin vào điều cậu vừa mới nghe.
Một cơn đau chẳng hiểu từ đâu cứ dồn dập trong lồng ngực, dòng nước lặng lẽ cứ theo đáy mắt mà nhẹ rơi xuống gò má, chạm vào khóe môi, mặn đắng.
Tiểu Nguyệt thơ thẩn, lửng thửng từng bước nặng nề trên đường, trông cậu cứ như một cái xác không hồn, vô vọng và nhợt nhạt.
(…)
Bóng áo trắng vẫn lặng lẽ ngồi nơi tảng đá giữa dòng suối, bất động, lưng tròng, dường như cậu đang tập trung suy nghĩ vấn đề gì đó, mà cũng có thể là cậu chẳng hề suy nghĩ điều gì, chỉ thản nhiên ngồi đấy, có lẽ chỉ là muốn chấp nhận cái sự thật mà cậu chẳng bao giờ mong muốn nó trở thành.
Hết ngày lại đến đêm, hết đêm lại chuyển ngày, cậu vẫn bất động nơi đấy, mặc cho ánh nắng thiêu đốt, mặt cho sương đêm lạnh buốt, thậm chí khi cơn mưa nặng nề trút xuống cậu vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra.
Vậy mà đến ngày thứ ba, đột ngột bóng áo trắng đó đứng bật dậy, sau khi đưa mắt nhìn về phương hướng quen thuộc như rất nhiều lần trước, vẫn không nói lời nào, chỉ có hàng lệ sót cay đôi gò má.
Cậu ngước mặt lên thở dài.
– Có lẽ đệ chỉ nghĩ cho mình nhiều quá, mà không hề để tâm rằng huynh cũng có những vấn đề của chính mình, có lẽ là đệ không nên làm gánh nặng cho huynh thêm nữa…
Nhẹ nở nụ cười trên môi, người thanh niên tóc trắng phóng mình bay lên rồi nhanh chóng mất hút phía chân trời.