[Dịch]Khuyết Danh- Sưu tầm - Không dễ bắt nạt.
Huỳnh Đại Luân, một thân huỳnh bào, thân xé gió bay tới Tiểu Nguyệt, năng lượng dồn vào trong thanh gươm ông ta đang cầm khiến nó phát ra một ánh chói chang, ông ta không ngần ngại bổ thẳng xuống đầu cậu.
Tiểu Vũ thấy tình huống nguy hiểm vội lao lên, định giúp cậu chống đỡ thì đã bị Lục Thảo Tinh tóm lại, ông khẽ thì thầm vào tai hắn.
– Con phải biết giữ lấy đại cuộc làm trọng, việc Tiểu Nguyệt để ta lo.
Vừa dứt lời, ông phóng một bước dài hướng đến bên cậu, nhưng diễn tiến tiếp theo làm tất cả mọi người giật mình.
Ngay trong chớp mắt, Tiểu Nguyệt vận lực vào bàn tay phải, miệng niệm chú ngữ, rồi đánh thắng về phía thanh gươm sáng rực của Huỳnh Đại Luân, một tiếng kinh thiên nổ ra.
< Kengggggggggggggggggggg >
Mọi người hầu như ai cũng chẳng thể tin vào mắt mình khi thấy đạo sĩ áo vàng bị chưởng lực đánh bật về phía sau, đành phải dừng lại thế tấn công.
– Thì ra bọn ta đã xem thường ngươi, với khả năng này của ngươi ta càng xác định ngươi chính là một tên phản đồ. – Huyền Kiên Đỉnh nghiêm trọng.
– Chúng ta cùng lên, tuyệt không thể để nó thoát đi như vậy được – Lam Tuyết Lệ lo lắng.
– Ta thấy các huynh tỷ làm vậy là có phần không phải lẽ đạo thường tình đấy ? – Lục Thảo Tinh đứng ra phân bua, cũng là muốn bảo hộ Tiểu Nguyệt.
– Đối với bọn tà ma, không cần dùng lẽ đạo thường tình, chúng ta lên – Huỳnh Đại Luân vốn lúc nãy đã cảm giác mất mặt, giờ tuyệt đối không thể tha thứ cho cậu, ông ta vô cùng tức giận thét lên.
Dứt lời, cả 3 người Huỳnh, Huyền, Lam đều lao vào; Huỳnh đạo sĩ vẫn dùng thanh kiếm ban nãy nhưng chiêu thức đã trở nên thâm ảo và ẩn tàng sức hủy diệt đáng sợ. Lam nữ đạo thì tìm một chỗ an toàn, bắt đầu đã tọa, đem cổ cầm đặt trên đùi mình bắt đầu dạo một khúc chiến ca nhằm tăng thêm sức lực cho 2 vị sư huynh; cũng như tìm cơ hội đánh lén cậu. Còn Huyền đạo nhân thì chỉ dụng lực lượng ép vào trong 2 cánh tay mình để nó trở nên sắc bén, cứng rắn; dùng nó làm vũ khí kết hợp với một bài quyền cổ quái; phối hợp với kiếm chiêu từ đạo sĩ áo vàng chỉ nhằm một mục đích duy nhất là lấy mạng Tiểu Nguyệt.
Cậu biết tình hình không thuận lợi khi phải đấu một lúc với 3 vị cao thủ, nhưng chưa bao giờ như lúc nào, kể từ thời điểm nhận nghi thức tẩy rửa kia, cậu dường như đã trở thành một con người khác, mạnh mẽ và tự tin.
Tiểu Nguyệt quyết định không giấu diếm nữa, dậm chân một cái phóng người về phía sau kéo giãn khoảng cách với 3 người ra, cậu bắt đầu chuyển động toàn thân theo một lộ tuyến kì lạ; lúc nhanh, lúc chậm, lúc vội vã lắm lúc lại khoan thai; từng động tác dường như vừa đối lập nhau lại như bổ sung nhau, 3 vị sư thúc khi vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay cậu đang thi triển “Âm Dương Thức”.
– Ngươi tưởng dùng võ công Thiên Đạo Môn có thể đánh bại được bọn ta hay sao, nực cười – Lam Tuyết Lệ khinh bỉ.
Tiểu Nguyệt không thấy gì, chỉ mỉm cười. Lúc này miệng cậu đã bắt đầu ngâm tụng chú ngữ, một loạt kí tự kì lạ bằng ánh sáng bay ra từ miệng rồi vờn quanh người cậu, khiến cho những động tác càng trở nên mạnh mẽ, ẩn tàng đạo lực của thiên địa.
Đột ngột, Tiểu Nguyệt chập 2 tay lại, dường như năng lượng trời đất đều bị hút vào giữa 2 bàn tay, cậu thét lên một tiếng rồi đánh ra một chưởng.
< Ầmmmmmmmmm >
Lạ thay, từ trong khoảng hư không của đôi bàn tay, một thái cực đồ xuất hiện cuộn xoắn, xoay chuyển không ngừng, sau đó lại tách ra thành âm dương 2 mảng đánh vào Huyền, Huỳnh 2 gã đạo sĩ.
– Cẩn thận – Xích Diệm thét lên nhưng đã trễ.
Ngay khi 2 khối âm dương vừa xuất hiện trước mặt 2 vị đạo sĩ, nó liền trộn vào nhau rồi lại hóa ra tứ tượng, lúc nào thành một khoảng không rộng bao gồm cả Lam nữ đạo bên trong.
Chưa dừng lại ở đó, nó lập tức sau đó, lại hóa hợp với nhau tạo thành bát quái, đầy đủ cấu thành và trật tự phương vị, lúc này khoảng không lại được nới rộng bao gồm luôn của Xích Diệm ở trong.
Đúng lúc này, Tiểu Nguyệt thét lên.
– Vạn Pháp Quy Tông.
Tiếng vừa dứt, một mảng đại đạo dường như hiện ra, bát quái đồ thu hẹp khoảng cách, dần dần nhỏ lại, rồi biến chuyển về tứ tượng, xong lại về âm dương, đến cùng quay về thái cực đồ, bao bọc trọn vẹn 4 người đạo sĩ mặc cho bọn họ dùng đủ mọi cách vẫn không thể nào tác động vào đại đạo được – sắc mặt bọn họ trở nên tái mét không thể tin được những gì đã xảy ra.
– Phá.
Mệnh lệnh đơn giản từ miệng Tiểu Nguyệt phát ra, nhưng nó lại như một tiếng sét giận dữ khiến cho khoảng không gian nơi thái cực đồ kia cuồng bạo, gấp khúc, không ổn định.
< Ânnnnn >
Một âm thanh như tiếng chuông ngân vang lên, kéo theo sự nứt vỡ của thái cực đồ, kèm theo cả sự sụp đổ của không gian.
< Ầmmmmmmmmmmmmm >
Một vụ nổ kinh khiếp làm phát ra tiếng động lớn đến dọa người, tất cả mọi người kể cả ở trên 5 ngọn núi đều nghe thấy rõ mồn một, mặt đất trở nên chao đảo bởi một chấn động không rõ nguyên nhân.
Trong mớ âm thanh hỗn độn đó, có một tiếng nói lanh lãnh, diệu nhẹ vang lên.
– Đệ sẽ chờ huynh ở chỗ cũ, hi vọng huynh sẽ đến tìm đệ, đệ tin tưởng sư phụ sẽ trả lại sự trong công bằng cho mình.
Tất nhiên, âm thanh đó chính là lời nói trước khi rời khỏi nơi này mà Tiểu Nguyệt dành cho Tiểu Vũ.
Hắn đứng đó, chẳng quan tâm những đổ nát bên cạnh, chỉ có ánh mắt ửng đỏ dõi theo bóng lưng của một người mà hắn dành trọn trong tim mình dần khuất xa.
Lục Thảo Tinh sau giây lát ngẩng người, ông liền vội bay vào trong mảng đổ nát cuối chánh điện, thở phào nhẹ nhỏm khi thấy 4 vị đạo sĩ đồng môn vẫn bình an, tuy bị thương không phải là nhẹ, bọn họ đều mang trên mình chằng chịt vết thương, khóe môi còn rõ một vệt máu dài.
– Ta không tin, ta không tin, đó chính là pháp quyết bí truyền “Thái Cực Quyết” làm sao nó luyện được – Lam Tuyết Lệ sắc mặt cắt không còn giọt máu, vô cùng sợ hãi.
– Hiện tại nó vẫn chưa luyện thành, nếu không trừ chắc chắn sau này sẽ hối hận – Huỳnh Đại Luân căm phẫn.
– Chuyện này lớn rồi, ta e phải làm phiền Trưởng Môn sư huynh rồi – Xích Diệm lên tiếng.