[Dịch]Khuyết Danh- Sưu tầm - Kết thúc và khởi đầu (kết).
Bừng tỉnh khỏi ký ức đau đớn, mờ ảo; Tiểu Nguyệt cảm tưởng hi vọng rằng hiện thực cũng như một giấc mơ mà mình vừa bừng tỉnh, nhưng cảm giác của con người nằm trong vòng tay mình đang dần trở nên lạnh lẽo và yếu ớt lại rất rõ ràng.
Một sự đau đớn dữ dội cồn cào, quặn thắt nơi lòng ngực; dường như mọi sự tốt đẹp trên thế gian này đã theo hơi thở của con người lạnh lẽo trong lòng cùng tan vào hư vô, đến như cả ánh sáng cũng kém phần rạng rỡ và tươi đẹp đi rất nhiều.
– Khôngggggggggggggggggggggggggggggg.
Cậu thét lên trong vô vọng và u uất, cảm giác hi vọng lụi tàn và niềm tin yêu thánh khiết đã mãi mãi bị chôn vùi trong lớp tro của sự đau đớn.
Tiểu Nguyệt vẫn ôm Tiểu Vũ trong lòng, mặc cho sự giá lạnh của cái xác không hồn đó càng làm cậu trở nên run rẫy và tuyệt vọng.
– Hahahahahaha.
Tiếng cười man trá của Lục Thảo Tinh vang lên.
Lâm Tiêu mãn nguyện nhìn hình ảnh tàn dại của cậu, ông đặt tay lên vai họ Lục, khen ngợi.
– Đệ đệ, bao nhiêu năm qua chịu khổ ẩn mình nơi đây, ngoài việc lần này tương kế dẫn dụ quần hùng đến ép Thiên Đạo Môn nhưng lão Huyền Khiếu vẫn bặt vô âm tính, ta càng khẳng định chuyện đệ nói là xác thực. Hahaha.
– Đúng vậy, ca ca, lão ta thực sự đã chết. Hahahaha.
– Tốt, tốt lắm, không những thế lần này đệ còn diệt được cả tân trưởng môn của bọn chúng, đúng là nhất tiễn hạ song điêu.
– Hahaha, ca còn quên chi tiết 3 năm về trước chính ta đã tung mật hàm nhằm li gián tên Cổ Nguyệt làm rồi loạn nhân tài khí lực của bọn chúng sao. Hahahahaha.
Tên họ Lục lúc này trở thái độ chân chính của mình, thủ đoạn vô liêm xỉ, cười cợt một cách hạ lưu đê tiện.
Lời hắn nói ra rõ ràng và đủ lớn để cả 4 vị trưởng bối Thiên Đạo nghe thấy, họ sửng sờ, hết nhìn nhau rồi lại quay qua nhìn người thanh niên áo trắng đang vô hồn ôm lấy cái xác đã lạnh từ lâu.
Lam đạo nữ, tức giận thét lên.
– Tại sao ngươi phải làm vậy, xưa nay chúng ta vẫn xem ngươi là huynh đệ tốt, môn phái, sư phụ nào có bạc đãi gì ngươi.
Người áo xanh lục vừa nghe thấy liền cười khinh bỉ.
– Hừ, tốt với ta thì đã sao, các người có cho ta được quyền lực không? Có thể để ta làm trưởng môn không ? Hay là lúc nào cũng xem thường ta, nói rằng ta chỉ có thực tài làm y đạo không thể bước trên con đường lực đạo.
Nói đoạn, ông ta dừng lại, nhìn khắp khuôn mặt ngây dại của 4 người rồi lại tiếp.
– Giờ thì để coi, ai đứng trên ai, hahahahahaha.
Lúc này từng lời từng chữ, ông ta nói ra, không chỉ 4 người kia tiếp thụ, mà một bên, Tiểu Nguyệt đang trong tâm trạng phẫn nộ cũng nghe không sót chữ nào.
Lúc này, cậu bật người dậy, đôi mắt trắng dã, ánh bạc lấp lánh chiếu rọi một thứ ánh sáng đến mê người nhưng lại ẩn tàng chết chóc. Đôi mắt ánh khi nhìn đến lão Lục khiến lão đột ngột sợ hãi, một cơn run rẩy từ tận đáy lòng bốc lên, tay chân cũng mất đi kiểm soát, giống như khi con chuột đang sợ hãi nhìn con rắn đang muốn ăn thịt mình vậy.
– Chết điiiiiiiiiii.
Tiểu Nguyệt thét lên, không cần dùng đến cả thanh kiếm, chỉ đơn thuần bàn tay trần, cậu lướt người như cơn gió thoảng, vút đến bên cạnh Lục Thảo Tinh trong nháy mắt, khi thanh âm vừa dừng lại thì cũng là lúc bàn tay trái của cậu chọc thủng qua lão Lục từ lòng ngực, bàn tay lúc này còn đang nắm quả tim vẫn còn đang đập thình thịch, yếu ớt.
Lão Lục đau đớn cảm nhận sự xuyên thủng thô ráp của bàn tay cậu, chịu đựng sự dày vò của sự nhào nhặn trái tim bởi bàn tay lạnh lùng không chút thương cảm; lão đau, đau đến nỗi chỉ muốn chết đi ngay lập tức; nhưng lão không thể – vì đã bị Tiểu Nguyệt vương tay điểm huyệt, chỉ có thể trơ mắt tận hưởng cái chết đau đến tột cùng của tàn nhẫn và ác hận.
4 người trưởng bối bàng hoàng, đến cả Lâm Tiêu người đã dày dạn trong máu xương cũng phải ngẩng người trong giây lát mới kịp thét lên.
– Đệ đệ – khônggggggggggg.
Tận mắt chứng kiến người đệ đệ ẩn thân mà nhiều năm qua mình cũng chưa từng tiếp xúc trực diện, chỉ có thể qua thư tín bị người khác móc tim, dày vò nhẫn tâm. Ông cảm thấy giận diữ đến tột đột, liền phi người về phía Tiểu Nguyệt, xuất ra một chưởng.
Cậu dường như nhận ra hành động của ông ta, liền dậm chân, tốc hành nắm lão Lục cùng mình bay ngược về phía sau, tránh né một chưởng màu đỏ vừa đến ngay tích tắc sau đó, để lại một lỗ sâu dưới mặt đấy. Cậu nói giọng lạnh lùng.
– Ta biết Huyết Luyện Giáo ngươi có một môn tuyệt học có thể cải tử cứu người, mau đem ra cứu Tiểu Vũ sống lại, bằng không tên này sẽ bị ta dày vò một trận rồi đánh cho hồn tán xác tiêu.
Lúc này, dường như Lâm Tiêu lấy lại bình tĩnh, nhìn thái độ của Tiểu Nguyệt, ông cười khẩy.
– Ngươi biết cũng không ít, nhưng cái điều quan trọng nhất ngươi lại không rõ ràng, tên đó bị đệ đệ ta đánh chính là “Huyết Chú” – môn tà công này, cưỡng bức người lập tức đi vào luân hồi, ngươi muốn cứu hắn e rằng đã muộn a. Hahahahaha.
Những lời đau nhói xuyên qua tai cậu, trở nên như một ngọn lửa bá đạo thiêu đốt tâm can, cậu thét len giận dữ như không kiềm chế được mình.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Đôi mắt đục ngầu, vương đầy những tia máu, ngẩng mặt đối diện với Lâm Tiêu, dường như lúc này Tiểu Nguyệt đã thành một con người khác, cậu nói.
– Vậy tên này cũng nên đi tạ tội.
– Ngươi dám.
Lâm Tiêu nhận ra ý định của cậu, thét lên, cùng lấy bay đến hòng muốn cản lại, nhưng đã muộn. Tiểu Nguyệt vận lực Thái Cực Quyết, một chưởng đem đạo ý thiên địa trấn Lục Thảo Tinh vỡ vụn, kể cả linh hồn lẫn thể xác đều bị tán vào hư không nhập vào linh khí trời đất vĩnh bất siêu sinh.
– Khônggggggggggggggg.
Lâm Tiêu thét lên phẫn uất, đôi mắt ứa ra huyết lệ, đỏ ngầu lên, ông ta trở nên điên loạn, cuồng vận Huyết Luyện Quyết khiến đôi bàn tay ánh lên màu ô huyết, trông cực kì đáng sợ.
Họ Lâm đánh liên tục về phía Tiểu Nguyệt, cậu lúc này cũng đã bước vào một trạng thái cuồng dại không kém ông ta, cũng liền vận Thái Cực Quyết khiến đôi tay âm dương cùng xuất nghênh chiêu.
< Ầm Ầm Ầm >
Tiếng va chạm kình lực quấy động không gian, lực phản chấn phát ra xé nát những vùng khí lưu trong phạm vi lân cận 2 người, màu ánh đỏ bầm, màu ánh trắng đen; đan xen, cuộn xoắn lẫn nhau; vừa tác động vừa đối chọi lẫn nhau gây ra những trận nổ kinh thiên.
– Chết đi.
Lâm Tiêu thét lên, vẫy máu, một huyết đồ điên cuồng xuất hiện dọc khắp người ông, những họa tiết ma quái, đầu sọ, máu xương, ám ảnh không nơi đâu là không xuất hiện; ông hô lớn.
– Huyết Ma Đồ phát xuất.
Lập tức hồ hình trên người lão xuất ra một ánh ma mị chết chóc, chiến lực tăng lên gấp nhiều lần, lão Lâm rồ dại, lao mình như thể bị một thế lực khác điều khiển đánh những sát chiêu về phía Tiểu Nguyệt.
Cậu ra sức phản kháng, trong trạn thái vô thức của sự giận dữ, cậu phát huy khả năng của Thái Cực Quyết đến tột cùng, đánh ra từng mảng thiên địa đại đạo đối chọi với lực lượng tà ma quái dị từ Lâm Tiêu.
– Thái Cực Quyết không làm gì được ta đâu. Hahaha.
Giọng nói trầm khàn ma quái ghê rợn từ miệng Lâm Tiêu phát ra, rõ ràng đây là giọng nói xa lạ chứ không phải giọng bình thường của lão.
Tiểu Nguyệt không quan tâm, cứ ra sức đánh, ra sức dụng Thái Cực đập những khối năng lượng lớn vào người ông ta; nhưng kì lạ thay, dường như huyết đồ kia có một lực lượng ma quỉ có thể không bị Thái Cực Đồ ảnh hưởng, năng lượng Thái Cực cứ nhẹ nhàng xuyên qua người lão nhưng không hề để lại một tổn thương nào.
Lão lại thét lên.
– Hahaha, giờ thì chết đi. Huyết Ma Thập Tam Chưởng.
Dứt lời, Lâm Tiêu đánh ra liên tiếp 13 chưởng máu ma mị màu đen kịt, năng lượng đen tối dường như làm không gian cũng trở nên ảm đạm và u ám.
Tiểu Nguyệt phát ra Thái Cực Quyết đến cực hạn, những vòng Thái Cực Đồ liên tiếp thay nhau xuất hiện, bắn về phía 13 chưởng nhằm muốn cản chúng lại.
< Ầm Ầm Ầm >
Những tiếng chấn động do lực đạo va chạm lại vang lên, nhưng bá đạo thay, trong lần đối kháng này, 13 chưởng kia dễ dàng ăn mòn những đồ hình Thái Cực rồi nhanh chóng lao về phía cậu như tên vút.
< Bam Bam Bam >
13 chưởng không thiếu một, đánh mạnh mẽ lên người Tiểu Nguyệt, thốc cả người cậu bay lên không trung, rồi lại đập mạnh xuống mặt đất; toàn thân loan lổ máu, quần áo rách nát dưới tác động của hắc ám lực lượng.
Cậu khó nhọc, cố gắng bò dậy, miệng phun ra một đám máu, mặt trở nên nhợt nhạt, chỉ có duy nhất đôi mắt là vẫn đục ngầu phát ra ánh xám xịt xen lẫn những tơ máu đỏ au.
– Ta đã nói rồi, ngươi không làm gì được ta đâu, ngoan ngoãn mà chết đi.
Dứt tiếng, Lâm Tiêu đẩy mình phóng về phía cậu, trên không trung, dụng lực thu hút ma khí vào đôi lòng bàn tay, khiến nó to lên đến biến thái, đến một cực độ, không thể chịu đựng thêm nữa, lão đánh toàn bộ về phía Tiểu Nguyệt cách đó không xa.
– Đại Huyết Ma Thập Tam Chưởng.
Tiếng thét ma dị vang lên, kèm theo 13 chưởng màu đen to đùng bao trùm lấy không gian.
Trong cơn giận dữ, dường như lúc này đại não lại hoạt động với tốc độ chóng mặt hơn bình thường, cậu dường như nhớ lại ký ức của Tiểu Vũ, nhớ lại lời sư phụ đã nói và nhớ đến pháp môn Đại Trí Thiền Sư đã dạy.
Bỗng có một cơn minh bạch phát sinh, tất cả dường như rõ ràng và dễ dàng.
Âm thanh của tiếng vỡ thủy tinh, hay sự phá vỡ gông siềng bao nhiêu đời nay dường như vang lên trong tâm thức cậu, Tiểu Nguyệt lúc này càng rõ ràng hơn hết cái gì gọi là Thiên Đạo Thái Cực.
Cùng với sự minh ngộ trong giây lát này, kết hợp với cơn giận dữ đến tột cùng, Tiểu Nguyệt lạnh lùng khu xử toàn bộ năng lượng trong người, đánh một chiêu tận diệt tất cả.
Cậu giơ 2 tay lên, một lực đạo kéo cho 2 thanh kiếm kì lạ bay lên rồi như bị hút về phía cậu, một thanh màu xanh bên tay phải, thanh màu đỏ bên tay trái. Với một động tác đơn giản, bắt quyết ấn 2 tay rồi chập lại vào.
2 thanh kiếm dường như thấu hiểu, reo lên vui mừng, nhập với nhau lại thành một.
Ánh sáng bá đạo phát ra, thanh kiếm mới hiện ra tuyệt luân, chính là thanh thần binh Khuyết Danh mà ngày trước cậu dùng 2 khối thần thạch tạo nên.
Cầm chặt thanh Khuyết Danh Kiếm trong tay, giơ thẳng chạm mặt kiếm vào trấn, miệng niệm chú ngữ. Từng loại chữ ánh sáng phát ra vây quanh người cậu, rực rỡ, mạnh mẽ, thánh khiết; nếu Huyền Khiếu còn sống sẽ nhận ra ngay đây chính là Thái Cực Quyết.
Chưa dừng lại ở đó, với một cái động thân, bỗng lập tức Tiểu Nguyệt giống như biến mất mà lại như thần bì phân thân thành 7 người khác nhau, y hệt không hề khác biệt.
7 người sắp xếp theo trận tự Bắc Đẩu, bắt đầu múa những đường kiếm siêu việt, thanh thoát, đan xen kết hợp vào nhau – không nghi ngờ gì nữa, cậu đang thi triển Thái Cực Kiếm Trận.
Trên bầu trời, dường như bị một năng lượng đại đạo bao phủ, khiến trời đất trở nên tối sầm lại, ngay sau đó, liền xuất hiện 7 ngôi sao cung Bắc Đẩu, chiếu 7 cột sáng xuống ứng với 7 người bên dưới.
Tiếp đó, từ 2 người trung tâm nhảy lên, vừa đọc chú vừa đánh những pháp quyết kì lạ, bao vây lấy trung tâm của Âm Dương Đài.
5 người còn lại cũng động thân, phân chia nhau bay ra ứng với vị trí 7 ngọn núi.
Không gian dường như dừng lại khi họ bày binh bố trận, Lâm Tiêu nhìn thấy tất cả nhưng lại thụ động, chẳng biết đâu thật đâu giả, dường như bị rơi vào một ảo trận, lúc đánh đông, lúc đánh tây; chẳng biết mình đang thực sự làm gì.
Lúc này, Tiểu Nguyệt mở mắt, lầm bầm một câu.
– Ngày hôm nay, ta Cổ Nguyệt lần đầu tiên trong lịch sử mở ra Thiên Đạo Thái Cực Trận
Dứt lời, từ 5 ngọn núi, 5 người kia lơ lửng trên không đánh ra pháp quyết, trực tiếp đem linh lực ở từng ngọn nối với nhau theo một trật tự quy định.
Bao vòng bên ngoài là một cung cầu thật to, phủ cả khu vực Thiên Đạo Môn; bên trong, 5 ngọn núi được dẫn động phát ra ánh sáng 5 màu khác nhau cùng nối lại, chính xác theo đồ hình Ngũ Hành.
Nơi trung tâm, 2 phân thân cũng đã kết xong trận của mình, cả hai một âm một dương, vừa tương giao vừa tương khắc, xoay tròn, dẫn động năng lượng Âm Dương Đài tạo thành một đồ hình Thái Cực Đồ vô cùng to.
Cảnh sắc Thiên Đạo Môn bây giờ nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ vô cùng chấn động, bao phủ bên ngoài là 1 vòng tròn, trong là hình sao 5 cánh ngũ hành, chính giữa là Thái Cực Đồ, kết thành một trận tuyệt mỹ, hoàn hảo.
(ai không hình dung được thì có hình luôn)
http://farm6.staticflickr.com/5260/5543296876_cc3eef023b_b.jpg
Tiểu Nguyệt lúc này không hay không biết, đột ngột xuất hiện giữa thinh không, nắm chặt thanh Khuyết Danh Kiếm dồn hết năng lượng, chém mạnh thẳng vuông góc xuống trung tâm trận đồ, thét lên câu chú kích hoạt.
– Thiên Đạo Thái Cực Trận Phá.
Lời tuôn ra như lệnh, một lực đạo của trời đất, Thiên Đạo giáng xuống, của Đại Địa nổ ra, khủng bố đến hoàn hảo, bá đạo đến tộn cùng.
< Oanggggggggggggggg >
Một vụ nổ hình nấm xảy ra, chấn động đến cả các cung cõi khác, rung rinh đất trời.
Bụi bay mù mịt, không gian vặn vẹo như muốn nát tan, mất một lúc lâu sau mới dần dần mờ đi.
Khi khung cảnh đã rõ ràng lại, một hố sâu không đáy hiện ra ở vị trí trước đây là Thiên Đạo Môn, lơ lửng giữa không trung lúc này chỉ có một con người áo trắng tơi tả nắm chặt thanh kiếm rực rỡ và một cái xác được bao phủ một vòng sáng trôi nổi bên cạnh.
Lặng Thinh.
Chẳng còn một tiếng động nào vang lên, không gian dường như cũng chấn động đến nỗi quên trôi, cả một khu vực rộng lớn nhiều trăm km bỗng chốc trở thành bình địa, bỗng chốc chỉ còn là một hố sâu.
Hàng trăm ngàn con người lúc trước kéo đầy nghịt nơi đây, nào chánh đạo, nào ma đạo, nào nhân sĩ võ lâm, nào người mưu toan, nào người ham vui,… đều trở thành bụi mù tán vào hư không.
Chẳng một ai còn sống sót.
Dường như đại trận khủng bố này không những rút gần như cạn kiệt năng lượng của Tiểu Nguyệt mà còn mang cả cơn giận dữ tan đi, cậu trở lại trạng thái bình thường, đôi mắt cũng vướng màu xám bạc quen thuộc.
Nhìn cảnh vật trước mắt do chính mình tạo ra, một sự ngỡ ngàn đến lặng lẽ, cậu thất thần rất lâu mãi cho đến khi cảm giác nhói tim lại trỗi dậy khi nhìn cái xác đang trôi bên cạnh.
– Tiểu Vũ, đệ có phải đã sai rồi không ?
Cậu thốt lên một câu, như nói với cái xác vô tri lạnh lẽo, mà cũng như nói với chính mình.
Lặng thầm nhìn khuôn mặt con người trước mặt, chẳng nói gì, chỉ lặng im chờ đợi, có lẽ cậu vẫn còn chút hi vọng rằng người đó sẽ trả lời cậu, mong rằng tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Đột ngột, dị biến nổi ra làm cậu tỉnh lại với hiện thực, từ xác Tiểu Vũ lúc này có một lực lượng hỏa tính bá đạo phóng ra, rồi nhanh chóng bao phủ không gian, ánh lửa tụ hợp lại rõ ràng thành hình một con chim lửa; nó nhìn cậu rồi khẽ khàng.
– Ngươi không cần như vậy, ta có cách.