[Dịch]Khuyết Danh- Sưu tầm - Kết thúc và khởi đầu (2)
– Xin hỏi người là ? – Tiểu Vũ lịch sự.
– Gian hồ đều gọi ta là Tạ Công Tử. – Tên trung niên không thèm nhìn hắn, giọng phớt lờ.
– Tạ thí chủ, hân hạnh, hân hạnh.
– Ta nghe nói Thiên Đạo Môn trưởng môn bao đời đều sở hữu tuyệt học danh trấn, mong người chỉ giáo a.
Tiếng nói chưa dứt, người họ Tạ phóng nhanh về hướng hắn, một tay đang cầm quạt đánh ra, một lực đạo nương theo đó mà đánh về hướng Tiểu Vũ.
< Ầmmmmmmm. >
Anh cảm nhận được khí tức kì lạ, liền xoay người một cái, bay lên, rồi nhẹ nhàng, gạt tay đánh ra một chưởng bá đạo, một luồng thanh khí từ đó ập xuống người cầm quạt.
< Chíuuuuuuuuuuu >
Ông ta liền lùi bước, nâng cây quạt trắng nhạt lên, đọc một loại chú ngữ rồi lại như cũ, chém ra một luồng cuồng phong.
Luồng gió lướt qua chưởng lực của Tiểu Vũ nhưng lạ thay luồng khí tà dị đó liền bị sức mạnh có hình dạng chưởng lực kia hấp thụ toàn bộ, không những thế còn tăng tốc tiến về phía dưới.
Lúc này người trung niên cực kì hoảng loạn, biết mình không có khả năng chống lại chưởng lực kia; thì liền đằng sau một bóng người phóng lên phía trước hắn, cất giọng.
– Đệ lui xuống cho ta, đây không phải là một chưởng bình thường, để ta giải quyết.
Nói rồi người đó chỉ tay đến một điểm nơi luồng chưởng lực, Tạ trung niên lúc này mới nhận ra có một đồ hình thái cực cực kì nhỏ bên trong luồng sức mạnh kia, hắn lắp bắp.
– Thái…Cực…Quyết.
Người lạ mặt kia, liền đọc một loại chú ngữ quái dị, bỗng chốc có một khối ánh sáng đỏ bao phủ 2 bàn tay hắn ta, rồi nhanh như cắt, chập 2 lòng bàn tay lại, đánh ra một quyết.
< Rầmmmmm >
Tiếng 2 luồng năng lượng va chạm, không gian toàn bộ mờ mịt, mặt đất có chút dư chấn, khi màn bụi mờ đã tan, sắc mặt toàn bộ mọi người có phần không tin được.
– Chưởng lực đó có thể phá được Thái Cực Quyết – tuyệt học trấn phái sao – một đạo sĩ trẻ tuổi thản thốt không giấu được lên tiếng.
Tiểu Vũ có phần đăm chiêu nhìn người bên dưới, anh cất giọng.
– Xin hỏi tiên sinh tên họ là chi ?
– Hừ, người chết không cần biết nhiều.
Dứt lời, hắn cắt 2 đầu ngón tay trỏ rồi tự họa vào 2 bên lòng bàn tay một đồ hình ma quái, xong đọc một tràn mật chú, một lực lượng tà dị kéo theo một không khí chết chóc từ người hắn lan tõa.
Ngay khi nhận ra được tình huống trước mắt, Xích Diệm thét lên.
– Trưởng môn cẩn thận, đó chính là Huyết Luyện Ma Chưởng, hắn ta là người của Huyết Luyện Giáo.
Nhưng đã muộn, 2 chưởng lực màu đỏ máu vờn quanh bởi bóng ác ma được đánh ra từ tên lạ mặt đã bay đến Tiểu Vũ; trái với sự tưởng tượng của mọi người, hắn chỉ cười khẽ và lặng yên nhìn 2 luồng quang màu đỏ đang bay tới.
Lão giả bên dưới cười lạnh.
– Hừ tên tiểu bối ngạo mạn, chưa luyện thành Thái Cực Quyết mà đã huênh hoang như thế, ta nói cho tên nhãi ranh ngươi biết, dù có luyện thành đối mặt với tuyệt học của thánh giáo ta cũng chỉ có con đường chết.
Tiểu Vũ chẳng nói chẳng rằng, anh xoay người, đánh một pháp quyết, thanh kiếm vốn yên vị đằng sau lưng bỗng như tỉnh dậy, reo vang một tiếng, rồi vút ra khỏi bao.
Ánh sắc lạnh của nó lại đi kèm với cái nóng của tử thần, làm mọi người có chút ngỡ ngàng, đâu có có tiếng nói bất ngờ của Hách đạo sĩ vang lên.
– Không phải vũ khí của trưởng môn là thanh Thủy Tâm Kiếm sao, thanh thần binh này ở đâu ra, chẳng lẽ là trấn phái thần kiếm chưa bao giờ được công bố ?
Tiểu Vũ chẳng còn nghe thấy thanh âm của bất kì tiếng động gì nữa rồi, trong đầu anh chỉ có hình ảnh của một lão đạo sĩ; từng tiếng nói, từng câu chữ và lời dằn dò của người hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Anh ngâm tụng một chú ngữ đặc biệt, miết tay lên lưỡi thanh kiếm từ mũi kéo đến cán, khi tay chạm đến chữ Vũ được khắc nhẹ nhàng tinh tế, bỗng có một cơn đau từ sâu trong tâm trỗi dậy.
Anh nhẹ thở dài, lại bật người tung lên, hướng mũi kiếm chỉ xuống phía 2 chưởng lực màu máu.
– Chết đi.
Tiếng nói nhẹ nhàng được bật ra, cũng là lúc từ phía mũi kiếm, một thái cực phóng ra, từ nhỏ hóa to, phóng ra bao lấy 2 chưởng lực rồi kéo nó bay về hướng lão giả vẫn còn ngây ngô, chết trân vì không dám tin vào mắt mình.
< Choanggggggg >
Một thanh âm nhẹ nhàng như tiếng chuông nhỏ, 2 chưởng kia xuyên qua người trung niên, đẩy ông ta khụy xuống, chưa dừng ở đó luồng thái cực đồ lại một trận càn quét qua, khiến thân thể hắn tan thành từng mảnh nhỏ, cháy xém rồi hòa vào hư không như chưa hề tồn tại.
Ở bên kia, Tiểu Vũ cũng vừa đám chân xuống mặt đất, khuôn mặt có phần tái xám, nhưng vẫn ổn định phong thái cao ngạo của mình.
– Khônggggggggggggggggg. – 4 tên đang giao chiến với 4 vị đạo sĩ, cùng Tạ Công Tử và 2 tên bên cạnh hắn đồng thanh thét lên.
Tất cả mọi người, từ đạo sĩ đến nhân sĩ đều trợn tròn mắt nhìn người thanh niên đang đứng đó, uy nghiêm cùng thanh kiếm bá đạo.
Bên trên, 4 vị đạo sĩ nhìn nhau, mặt sợ hãi, người nữ lên tiếng.
– Các huynh nói thử xem, liệu có phải là chiêu đó không ?
Huyền đạo sĩ tiếp.
– Chắc chắn.
Xích Diệm sửng sờ.
– Chẳng lẽ đó chính là Thiên Đạo Quyết trong truyền thuyết.
Huỳnh Đại Luân kết luận.
– Quá bá đạo.