[Dịch]Khuyết Danh- Sưu tầm - Chuyện gì đang diễn ra
Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày không thể nào quên đối với toàn bộ nhân loại tại vùng đất Tứ Thần Châu này, khắp nơi từ thành thị cho đến vùng hẻo lánh, một thông tin đáng sợ đang được truyền tai nhau và ngày một lan rộng ra, dẫn đến một trận cuồng phong, gian hồ dậy sóng.
Khắp từ mọi nơi, nhân sĩ võ lâm lũ lượt cùng nhau đổ về Thiên Đạo Môn, người yếu thì tập hợp nhau thành một đoàn thể, kẻ mạnh thì cùng liên kết với nhau để tăng thêm lực lượng, từ chính cho đến tà, dường như cùng nhau đồng lòng, thế mới biết câu “không có kẻ thù vĩnh viễn hay bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn” chính xác như thế nào.
Trái ngược hẳn với không khí hỗn độn, lộn xộn, cuống cuồng, bất ổn đó; ở một nơi rất xa xôi về phía Đông của Thần Châu Hạo Thổ, có một tòa biệt viện, hôm nay nơi đây cũng có một sự kiện đáng chú ý xảy ra nhưng là với một sắc thái hoàn toàn bất đồng.
Toàn mộc viện trang nghiêm, tĩnh mịch và thanh tịnh nằm trung tâm của bốn ngọn núi linh thiên mà người dân nơi này gọi là Tứ Đại Sơn bao gồm: Thổ Đại Sơn, Thủy Đại Sơn, Phong Đại Sơn và Hỏa Đại Sơn. Còn tòa mộc viện rộng lớn nằm ở chánh giữa đó được tôn gọi là Tam Bảo Viện.
Hôm nay, từ trên xuống dưới, người của môn viện, từ chánh viện cho đến tứ đại viện đều tề tụ đầy đủ nơi Tam Bảo Viện này để chứng kiến một sự kiện đặc biệt mà không phải lúc nào cũng được thấy.
Tuy người ra, kẻ vào đông vô số, nhưng lạ một điều tất cả mọi người đều giữ một thái độ thanh tịnh; di chuyển nhẹ nhàng, ổn định và trật tự. Khung cảnh những bóng áo màu đan xen vào nhau, cùng một trật tự, một lối đi, nhưng lại tuyệt đối lặng thinh, im bặt như chính không gian êm đềm và tịch tĩnh nơi này.
Nơi trung tâm đại viện là bức tượng người đàn ông trung niên, dáng vẻ hiền từ, nụ cười phúc hậu và nhất là đôi mắt sáng như ánh trăng đêm rằm hay như mặt trời chính ngọ; dường như từ ánh mắt đó muốn soi rọi ánh sáng đến tất cả những ai một lần được chiêm ngưỡng.
Đứng trước bức tượng ấy lại là một ông lão, người mặc một chiếc áo vàng trơn nhẵn, màu sắc và kiểu dáng đều y hệt như tất cả mọi người nơi đây, chỉ khác là ông có thêm một tấm vải rất lớn được vắt chéo qua 2 bên vai, tạo nên một dáng vẻ uy nghiêm nhưng an tĩnh.
Đối với mọi người ở đây và tất cả nhân sĩ toàn vùng đất này, chẳng ai lại không biết ông chính là Đại Trí Thiền Sư, trụ trì của Bát Nhã Mật Viện vô cùng nổi tiếng này. Hôm nay, đối với ông là một ngày vô cùng trọng đại.
Đại Trí đưa mắt nhìn thanh niên thanh tú trước mặt, toàn thân được bao phủ bởi bạch phục, mái tóc trắng kim và đôi ngươi màu xám bạc như càng tăng lên sự đặc biệt ở người này.
Thiền sư hướng mắt về phía chàng, nhẹ nhàng và chân thành.
– Người còn nhớ lần đầu tiên người gặp lão đã nói ?
– Vãn bối đã nói rằng mình cần Bát Nhã Tâm Pháp của ngài.
– Và lão đã trả lời ra sao?
– Tiền bối đã nói rằng chỉ có thể gia nhập viện và trở thành hộ pháp mới có thể tiếp nhận Bát Nhã tâm pháp.
– Còn gì nữa?
– Và ngài đã đề nghị ta trở thành người của mật viện.
– Và câu trả lời của người?
– Vãn bối chấp thuận.
Đại Trí từ tốn, nhìn chàng trai, nở nụ cười hiền từ, ông hỏi lại.
– Người có chắc chắn về quyết định của mình? Người biết đấy, gia nhập viện, tức trở thành tu sĩ, trở thành một trong số tất cả những người ở đây, buông xuống vấn đề thế tục, sống cuộc đời phạm hạnh, hết lòng trân trọng và gìn giữ nó. Và đối với vai trò hộ pháp, nghĩa vụ và nhiệm vụ, cũng như khó khăn càng đặc biệt nhân lên gấp vạn lần.
Ông nhìn sâu vào đôi mắt người thanh niên, rồi tiếp.
– Người vẫn muốn ?
Chàng trai vẫn quỳ đấy trước mặt lão thiền sư, đôi mắt có chút mờ mịt, dường như vô số thông tin, hồi ức, kỷ niệm đang theo một dòng chảy bất tận đổ vào tâm trí chàng.
Dường như có chút gì đó làm chàng băn khoăn, nhưng chút gì đó lại không hề rõ ràng và chân thực, nó như ẩn như hiện, thấp thoáng, lập lòe và mờ nhạt. Nhưng chàng biết rõ nó tồn tại và đã chiếm một vị trí không nhỏ trong chính trái tim mình.
Thở ra một làn hơi đặc quánh nỗi niềm, cô đặc từng mớ cảm xúc không nên có, chàng nhanh chóng thu gọn nó lại và cố gắng bỏ nó thật sâu, càng sâu càng tốt bên trong chính bản thân mình.
Người thanh niên đưa tay ra sau lưng nắm lấy 2 thanh kiếm đã được gói cẩn thận bên trong lớp vải từ trước, chàng nâng bằng hai tay dâng lên Đại Trí và nói.
– Mong ngài giữ cẩn thận 2 vật này, có cơ hội xin hãy đem gửi lại cho người tên Hạ Tiểu Vũ ở Thiên Đạo Môn.
Ông lão cầm 2 thanh kiếm được bọc trong lớp vải, nhẹ nhàng đặt nó ở trên bàn, nhẹ gật đầu rồi nói.
– Có những thứ bỏ qua được thì hãy nên bỏ qua, nếu người đã quyết định, chúng ta sẽ bắt đầu.
Nói đoạn, ông tiến về phía chàng trai, trên tay cầm 1 con dao cạo nhỏ, chăm chú nhìn xuống mái tóc ánh kim của người thanh niên, nói nhẹ.
– Xuống tóc là nghi thức đầu tiên.