[Dịch]Khuyết Danh- Sưu tầm - Chân tướng.
Tiểu Nguyệt nhắm chặt đôi mắt, quyết định không suy nghĩ nữa, mặc kệ cho số phận đưa đẩy, mặc cho nó tự mình quyết định lấy cuộc đời cậu vì vốn khi suy nghĩ đến người kia, lại chẳng thể nào dứt ra được, điều đó chỉ càng làm cho những quyết định trở nên sai lầm, nhất là việc cậu đang làm lúc này.
Hàng trăm con người mặc áo vàng tăng phục đứng nghiêm trang thành 2 hàng hướng mắt về phía bệ thờ, nơi Tiểu Nguyệt đang quỳ, còn trước mặt là một lão tăng đức cao vọng trọng, tay cầm một thanh dao cạo đang từ từ tiến dần đến mái tóc ánh kim của cậu.
Bỗng một tiếng kêu thất thanh từ bên ngoài truyền đến, đột ngột làm Đại Trí khựng tay lại.
– Cấp báo, cấp báo…
Ngay sau đó là một người mặc đạo phục mà Tiểu Nguyệt vô cùng quen thuộc từ bên ngoài lao vào, cậu tuy không biết mặt người này nhưng nhận ra ngay anh ta là người của Thiên Đạo Môn.
Đạo sĩ phóng như bay vào trong chính điện, vội hướng về phía Đại Trí thiền sư mà hành lễ rồi dâng lên tín vật cùng phong thư, sau mới bộc bạch.
– Kính thưa tiền bối, vãn bối nhận được chỉ dụ của trưởng môn liền cấp tốc đến ngay mong nhận được sự trợ giúp từ người.
Đại Trí từ tốn đỡ người nọ đứng dậy, rồi hỏi.
– Xin hỏi Thiên Đạo Môn đã xảy ra chuyện gì mà thí chủ lại khẩng trương như vậy?
Tiểu Nguyệt quỳ bên cạnh, đôi bàn tay nắm chặt vào nhau, dường như cũng không thể giấu nỗi sự bất an của mình.
Đạo sĩ trẻ giọng lo lắng.
– Không giấu tiền bối, hiện tại trên gian hồi xuất hiện một tin đồn bất lợi cho bổn phái.
– Mạn phép cho lão được hỏi tin đồn đó là gì ?
Người thanh niên mặc đạo phục suy nghĩ trong giây lát, rồi mới mở lời.
– Bẩm tiền bối, hiện nay gian hồ có lời đồn rằng “Đại Chiến Tứ Châu hơn 500 năm trước, Huyền Khiếu đã giành được Mật Thư Tàn Quyển, hiện tại ông ta đã tìm được Vô Thượng Vô Đẳng Mật Thư và giấu nó ở tại Thiên Đạo Môn”. Chính vì lẽ ấy mà từ khắp nơi, quần hùng tụ hợp kéo về Thiên Đạo Môn, trước tình hình có thể gây bất lợi cho môn phái, trưởng môn nhân đã ra lệnh gửi lời cầu viện đi khắp nơi nhờ những vị đức cao vọng trọng đứng ra bình ổn sự việc này. Trưởng môn người lo rằng nếu với tình trạng này không khéo sẽ kéo đến một cuộc Tứ Châu Đại Chiến lần thứ 2.
Những lời được nói ra, mọi người trong chính điện rồi cảm thấy một trận gai người, Đại Trí dường như đang suy nghĩ gì đó, ông vẫn giữ thái độ im lặng và sắc thái bình thản như bình thường.
Ngược lại với ông, Tiểu Nguyệt giờ người nóng như lửa đốt, thông tin vừa rồi cậu biết ngay rằng chỉ là lời bịa đặt vì hơn ai hết cậu mới là người biết rõ bí mật của “Mật Thư Tàn Quyển”. Tiểu Nguyệt dám chắc là có một thế lực nào đó đang muốn lợi dụng chuyện này nhằm chống lại Thiên Đạo Môn.
Nghĩ đến đó, cậu không thể nào thôi nhớ và lo lắng về một bóng người với một bộ đạo phục xanh thẳm như nền trời, với nụ cười ấm áp như ánh sáng diệu nhẹ lúc trời chiều.
Tiểu Nguyệt rốt cuộc cũng nhận ra rằng, 2 năm qua cậu chỉ đang lừa dối chính bản thân, chối bỏ những kỉ niệm vì một lòng muốn tìm “Bát Nhã Tâm Pháp” để tái hợp lại Vô Thượng Vô Đẳng Mật Thư, tất cả chỉ là một sự dối trá trắng trợn, vốn chỉ nhằm che đậy bản tâm yếu ớt và dễ dàng tổn thương của mình.
Cậu càng siết chặt nắm tay, khiến những đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt, mạnh đến nỗi làm nó ứa ra từng vệt máu, Tiểu Nguyệt vẫn đang giằng xé với chính bản tâm cậu.
Đại Trí dường như nhận ra được suy nghĩ của cậu, ông chỉ nhẹ thở dài, rồi hướng về người đạo sĩ trẻ, cất tiếng.
– Thí chủ đã lao lực rồi, xin hãy nghỉ ngơi cho hồi phục, lão nạp sẽ lo liệu việc này.
– Cám ơn tiền bối, nhưng vãn bối còn có những nơi phải đi, xin được cáo từ.
Nói rồi người đạo sĩ xá một lễ rồi lách mình phóng ra bên ngoài, Đại Trí nhìn theo, một lúc sau, ông ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra khỏi chính điện.
Cho đến khi chỉ còn mình ông và Tiểu Nguyệt, thiền sư lên tiếng.
– Lão biết người đã có quyết định của mình.
– Xin lỗi tiền bối, chỉ là vãn bối từ trước đến nay chẳng hề dám đối mặt với sự thật, nay nếu vì thế mà trốn tránh nó thì thật chẳng đáng mặt nam tử, vãn bối thật sự phải đi.
– Lão biết, lão biết, đây là định mệnh của người, lão tột cùng cũng chỉ hi vọng có thể khác đi, nhưng có lẽ vượt ngoài sức của lão rồi.
– Đây là lỗi lầm của vãn bối, ngài không cần phải tự trách mình.
– Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu một lòng định tâm hướng thiền, tương lai của người sẽ đi đến bậc nào lão cũng không dám nghĩ đến, thật sự quá đáng tiếc.
– Vãn bối cũng đã từng có quyết tâm phải tu luyện đến tột cùng con người, nhưng rồi càng ngày, bản tâm của vãn bối lại càng đi ngược lại với nó. Nếu vì đứng trên tất cả mà từ bỏ bản tâm của mình liệu có thể chăng?
Đại Trí Thiền sư nhìn sâu vào đôi mắt Tiểu Nguyệt, ông nhận ra ở người thanh niên tuổi đời chưa đến 25 này lại có một sự lý giải sâu sắc và một cái nhìn thấu thị đặc biệt đến kì lạ.
Ông tiến lại gần ngồi đối diện với cậu, rồi nhẹ nhàng.
– Đêm trăng bên dòng suối nọ, người đã nghe lão ngâm một đoạn, nay xin người hãy cẩn trọng nghe đoạn còn lại này, có lẽ tương lai người sẽ cần đến nó.
Dứt lời, ông nhắm mắt lại, sự bình thản lan ra không gian chung quanh, thấm vào lòng Tiểu Nguyệt, khiến cậu cảm thấy an bình đến thư thái.
Đại Trí thiền sư lầm bầm một loại chú ngữ kì lạ của riêng mình, khiến cho toàn thân ông bắt đầu tỏa ra những ánh hào quang kì ảo, không gian trong đại điện lúc này giống như đã bị cắt rời khỏi thế giới bên ngoài, trở thành một dạng tồn tại riêng biệt mà không còn chịu tác động của bất kể những thứ gì nữa.
Ông bắt đầu ngâm tụng.
– Thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt bất cấu bất tịnh bất tăng bất giảm; vô vô minh diệt, vô vô minh tận; nãi chí vô lão tử diệt vô lão tử tận; vô trí diệt vô đắc, dĩ vô sở đắc cố.
Dừng lại, ông nhìn thẳng đôi mắt Tiểu Nguyệt, chân tình.
– Nguyện vọng của người lão đã đáp ứng, chỉ xin người hãy giúp lão một chuyện.
Cậu nhìn ông, nghĩ ngợi liền bất ngờ.
– Không lẽ, 2 đoạn văn tự này chính là …
Thiền sư ra hiệu cậu im lặng.
– Người có nguyện ý giúp lão?
– Xin tiền bối cứ nói, vãn bối nguyện tận hết khả năng.
– Người hãy nghe cho kĩ đây, ta biết người sẽ đi Thiên Đạo Môn, từ Bát Nhã Mật Viện đi men theo hướng tây sẽ thấy bờ Đại Trường Giang, băng qua đó, đi thêm một đoạn sẽ đến địa phận của Phụng Hoàng Trấn. Lão chỉ mong người là khi đi dọc cánh rừng, nếu bắt gặp một người kì lạ, nói điều kì lạ thì xin người hãy dùng trái tim mà cảm nhận và hãy tin tưởng người ấy. Còn nếu không thấy ai xuất hiện thì định mệnh vốn vậy rồi, lão cũng không còn điều chi để luyến tiếc.
Tiểu Nguyệt cảm thấy khó hiểu, nhưng cậu vẫn gật đầu với vị sư già đáng kính, ở ông có điều gì đó làm cậu thấy ấm áp và tin tưởng.
Cậu đứng dậy, vái tạ Đại Trí thiền sư rồi cầm chặt lấy 2 thanh kiếm được bọc trong lớp vải đặt cẩn thận trên bàn, đeo một thanh sau lưng, còn một thanh giắt bên hông. Xong đâu đó, cậu xá dài rồi bước ra cửa.
Ngay khi vừa chạm cánh cửa lớn của chính điện, liền cảm thấy một cơn sóng chấn động lan tỏa từ đằng sau, quay lại liền thấy một cảnh làm cho cậu nhớ mãi.
Đại Trí đang ngồi trên bồ đoàn ở giữa đại điện, nhưng dường như toàn thân ông như bằng những đốm ánh sáng ghép lại, hiện đang tách rời ra rồi tan vào hư không. Tiểu Nguyệt lo lắng, vừa định chạy đến, ông đã ra dấu bảo cậu không cần, ông nói.
– Lão đã cải lại mệnh trời, tiết lộ thiên cơ, không thể tiếp tục nán lại nơi này rồi, cũng như lão bằng hữu của lão cũng từng làm điều tương tự, chúng ta không hối tiếc, người hãy vì chúng ta mà tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn. Lời lão nói, người khi gặp lại người kia sẽ hiểu, lão đi đây.
Dứt lời, cả người hóa thành muôn ngàn vạn điểm sáng, lửng lờ, trôi nỗi giữa thiên không rồi nhanh chóng tan biến đi mất như chưa từng tồn tại.
————————