[Dịch]Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay - Sưu tầm - Nghi vấn của Diệp Huyên
Sự gia nhập của Dụ Ngôn và Cố Thích khiến thực lực của “tổ đội Thánh” được tăng lên rất nhiều, hai người bọn họ cũng giống như Đồng Hoa, đều là người dị năng, hơn nữa cả hai người đều có tố chất mạnh mẽ về phương diện thân thể. Sau khi có được dị năng, Dụ Ngôn vung đao càng nhanh càng chuẩn càng có lực, còn khả năng bắn tên của Cố Thích càng thêm hoàn thiện, tốc độ và uy lực của tên bắn ra vô cùng mạnh mẽ.Dị năng ở nhiều phương diện, nhưng bọn họ đều có một điểm chung, đó chính là —— rất được tang thi hoan nghênh.
Chuyện này rất bình thường, nhưng điều khiến Tô Lục bất đắc dĩ là, hai người này và bạn tốt của mình là Đồng Hoa rất giống nhau, vận khí quả thực rất tệ. Vốn dựa vào thực lực của tổ đội hai người “ngụ ngôn cố sự” thì tuyệt đối không có chuyện bị thương. Chỉ là, có mạnh đến đâu, cũng sợ chiến thuật biển người, dọc đường đi này, bọn họ đã gặp không biết bao nhiêu lần bị tang thi vây quanh tấn công, giống như đi đến nơi nào đều có thể gặp phải, thật sự khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Đây cũng là nguyên nhân khiến chủ yếu lúc trước bọn họ do dự không dẫn theo Tô Lục.
Nhưng sau khi gia nhập tổ đội với Tô Lục, loại tình huống này hoàn toàn biến mất. Chỉ cần không cách quá xa cô, dường như sẽ không gặp phải tình huống này.
Tô Lục có chỉ số may mắn S tạm thời đi cùng một đám chỉ số may mắn E, thật sự cảm thấy áp lực rất lớn. Nhưng, ba người biết rõ chuyện này ắt hẳn có duyên cớ, lại không ai truy hỏi.
Mà Dụ Ngôn lại cười nhạo Tô Lục “người ta thì bị chó ghét, còn cô đến tang thi cũng xua đuổi”, hơn nữa còn rất thiếu đạo đức gọi Tô Lục bằng cái tên “Lai Phúc” thân mật, cái tên không khác gì tên heo này thật khiến cô muốn vung lên cái châm to như cái đũa giống như Dung ma ma, tàn nhẫn mà chọc kín lỗ trên người hắn, đáng tiếc vẫn không tìm được cơ hội.
Cùng lúc đó, Dụ Ngôn rất bất mãn với thể lực của Tô Lục, cho rằng cô “giống như rùa, quá cản trở”, vì thế kéo Cố Thích bắt đầu “nghiêm khắc” huấn luyện Tô Lục. Cô biết chuyện này với mình mà nói là có lợi, vì thế cũng yên lặng cố gắng.
Không ngờ, “cố gắng” của cô cũng phải khiến hai vị “sư phụ” lấy làm kinh ngạc, vốn tưởng rằng nhiều lắm chỉ có thể hoàn thành một nửa, kết quả lại hoàn thành toàn bộ quá trình luyện tập. Phải biết, thân thể và tinh thần mỗi người đều có một cái gọi là cực hạn, có người đạt tới cực hạn mà tiếp tục rèn luyện có thể đột phá cảnh giới, nhưng có người miễn cưỡng rèn luyện chỉ đi xuống, cho dù thân thể chịu được, cũng sẽ gặp tổn thương. Nhưng ở trên người Tô Lục dường như hoàn toàn không thấy được thứ này.
Đương nhiên, liên quan đến chuyện này, thật ra Tô Lục có chút dối trá. Ai bảo hiện tại cô đang ở trong tình huống đặc thù “một xác hai hồn” đây? Mỗi khi cảm thấy đến cực hạn cô lại để cho Diệp Huyên thay thế, mà khi Diệp Huyên mệt mỏi lại đến lượt cô, dù sao chuyện này đối với hai người đều có lợi, cớ sao không làm? Hơn nữa bị huấn luyện đến mệt chết đi sống lại, cho dù Diệp cô nương có được thả tự do, cũng không rảnh làm chuyện gì ngu xuẩn, cho nên Tô Lục khá là yên tâm.
Mấy tháng nhanh chóng trôi qua.
Trải qua khoảng thời gian “tra tấn” này, tuy rằng Tô Lục không thể trở thành “cao thủ” gì, nhưng ít ra đã không còn vướng bận gì. Chạy trong thời gian ngắn vẫn có thể đuổi kịp tốc độ của bọn họ, khi gặp phải tang thi lạc đàn cũng có thể dùng đao hoặc cung nỏ xử lý chút —— không sai, bởi vì được hai người kia chỉ bảo, vũ khí hiện tại của cô cũng đổi thành hai loại này, chỉ là so với vũ khí của Dụ Ngôn và Cố Thích nhỏ nhẹ hơn một chút. Đương nhiên, cho dù là cường độ hay sự chính xác, đều không thể so sánh với hai người kia, dù sao dị năng cường hóa của bọn họ là ở phương diện này.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ làm không ít chuyện, cứu rất nhiều người, cũng tập hợp thêm một số người.
Đội ngũ, đang dần dần lớn mạnh.
Mà trong đó có hai chuyện, khiến Diệp Huyên ấn tượng sâu sắc.
Chuyện thứ nhất, là trên đường đi bọn họ gặp hai mẹ con, hai người này sau khi nhìn thấy Đồng Hoa thì lập tức thay đổi sắc mặt, người mẹ ôm chặt lấy con trai của mình, khóc quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Thông qua lời nói của người mẹ, Diệp Huyên hiểu được một sự kiện —— lần đầu gặp mặt, vết thương ở bụng Đồng Hoa là do bọn họ tạo ra. Có thể nói, đây là mối thù sinh tử. Nếu không phải gặp được Tô Lục, hắn đã chết.
Diệp Huyên khẩn trương chờ đợi Đồng Hoa quyết định, cuối cùng, hắn không khiến cô thất vọng, không những không trả thù mà còn mời bọn họ gia nhập đội ngũ.
Điều này làm cho Diệp Huyên rất vui vẻ, bởi vì nếu là cô, nhất định cô cũng sẽ đưa ra quyết định như thế.
Cô có cảm giác mình được thấu hiểu.
Nhưng sau đó lại gặp được một chuyện, khiến ý tưởng của cô đảo điên.
Cũng là hai mẹ con, dường như cũng làm ra chuyện gì thương tổn đến hắn, nhưng đối mặt với lời xin gia nhập của bọn họ, Đồng Hoa lại lựa chọn cự tuyệt ——
“Xin lỗi, đoàn đội của chúng tôi không cần người như các ngươi.”
Diệp Huyên rất khó hiểu.
Rõ ràng sự việc tương tự nhau, vì sao hắn lại đưa ra hai quyết định hoàn toàn tương phản như vậy?
Rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì?
“Vì sao?” Cô hỏi Tô Lục.
Tô Lục cũng rất không có trách nhiệm trả lời: “Ai biết được?”
“…”
“Sao thế?”
“Đáp án thế này không giống phong cách của cô.”
Không thể không nói, lời này của em gái Diệp thành công khiến Tô Lục hiếu kì: “Phong cách của tôi?” Cô nương này từ khi nào mà thay cô tổng kết ra điều này?
“Chính là…” Diệp Huyên dừng lại một chút, dường như đang rối rắm không biết nên nói như thế nào, rồi sau đó có chút mơ hồ định nghĩa, “Nếu cô cảm thấy Đồng Hoa làm không chính xác, nhất định sẽ trực tiếp chỉ ra.”
“…”
“Tôi biết, tuy rằng lời nói của cô có hơi khó nghe một chút, thật ra cô vẫn là một người tốt không thể thấy chết mà không cứu.”
“… Xin đừng vừa làm mất mặt vừa khen tôi là người tốt, cám ơn.”
“… Xin lỗi.” Tuy rằng cảm giác mình “ăn ngay nói thật”, nhưng em gái Diệp bị Tô Lục dùng cường thế áp chế vẫn nhanh chóng nói xin lỗi.
Tô Lục có loại cảm giác vô lực giống như một đánh vào gối, tính tình của em gái thánh mẫu lúc nào cũng là như vậy, khiến cho người ức hiếp như cô cũng không hề có cảm giác thú vị. Tô Lục quay đầu nhìn mọi người chung quanh, bất đắc dĩ nói: “Cô để ý biểu tình của những người khác.”
“Biểu tình?”
“Ừ, những người khác, trừ tôi và Đồng Hoa, cô cảm thấy có ai nghi ngờ hay là bất mãn với đối chuyện này hay không?”
Diệp Huyên cẩn thận quan sát một lượt, sau đó không chắc chắn lắm trả lời: “Không có.”
“Đúng vậy, không có.”
“… Vì sao?”
“Đó là bởi vì, tất cả mọi người đều tin tưởng quyết định của hắn từ trong nội tâm.”
Tuy rằng không quá muốn thừa nhận, nhưng dường như bản nhân Tô Lục cũng nhận một chút ảnh hưởng.
Có vài người, trời sinh đã khiến người khác không cảnh giác nổi, Đồng Hoa chính là một người như thế. Tuy rằng sẽ có người thầm nói hắn tốt bụng đến ngu ngốc, có người sẽ cười nhạo hắn, nhưng bất tri bất giác lại tín nhiệm hắn, chuyện như vậy trong thế giới này mà nói, càng đặc biệt kỳ lạ.
“Vì sao mọi người lại tin tưởng hắn?” Diệp Huyên rất khó hiểu, nếu nói là vì giúp người khác, như vậy không phải cô cũng từng làm? Vì sao cô không có được sự tín nhiệm của người khác? Cho nên nghi hoặc như vậy, không phải là ghen tị hay là cái gìkhác… Mà là, rất hiếu kì, rất muốn biết.
“Nếu đã muốn biết như vậy, sao không tự mình hỏi hắn?”
“Hả?” Diệp Huyên ngẩn ra một lúc, thực hiển nhiên cũng rất tâm động: “Có, có thể chứ?”
“Không phải việc gì khó.” Mắt thấy sắc trời ảm đạm, vừa lúc mọi người phải nghỉ ngơi, Tô Lục nâng tay gọi thanh niên mặt trẻ con ở phía trước, “Đồng Hoa.”
Thanh niên đang nói chuyện gì đó với Cố Thích (chính xác là hắn nói, Cố Thích nghe) quay đầu nhìn về phía này: “A Huyên, có chuyện gì sao?”
“Có việc gì gấp không? Nếu không, qua đây hai ta tán gẫu về nhân sinh.”
Đồng Hoa: “…”
Những người còn lại: “… Ha ha ha!”
Trong tiếng cười đùa của mọi người, Đồng Hoa bước nhanh đi tới, sau đó bị Tô Lục kéo vào một góc hẻo lánh. Tiếng còi miệng và tiếng vỗ tay lập tức vang lên, lại lập tức dừng lại —— bởi vì sợ dẫn tang thi tới. Đương nhiên, hai người ở một chỗ, không có ai lo lắng, bởi vì năng lực của bọn họ có thể nói là trung tâm đội ngũ, cho dù gặp phải tang thi, chỉ cần không bị cắn chết tại chỗ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Diệp Huyên còn chưa ý thức được, không chỉ đối với Đồng Hoa mà đối với cô, mọi người cũng có niềm tin mãnh liệt —— bọn họ tin tưởng chắc chắn, chỉ cần hai người này còn ở, mọi người nhất định có thể tiếp tục sinh tồn. Tô Lục đã nhận ra, lại không nói cho em gái Diệp, bởi vì Tô Lục cảm thấy cô nàng còn chưa chịu được loại tín nhiệm này.
Đồng Hoa bị Tô Lục xách đến một góc hẻo lánh nhìn chăm chú vào cô gái trước mắt, nở nụ cười —— nụ cười của hắn chia làm hai loại hình thức, nụ cười thánh phụ và nụ cười ngây ngô —— hiện tại không thể nghi ngờ là vế sau.
“A Huyên, có chuyện gì sao?”
Tô Lục gật đầu: “Ừ, có chút việc muốn hỏi.”
“Hả? Chuyện rất quan trọng sao?”
“Phải.”
Thanh niên không biết nghĩ tới cái gì, hai má ửng đỏ, biểu tình có chút bất an: “Cô, cô hỏi đi.”
“Đợi một chút.” Tô Lục nói xong, nhắm hai mắt lại.
Khi mở mắt ra, Tô Lục đã trở về không gian Vị Diện, ngồi xếp bằng trước màn hình lớn, phía trước là dép xỏ ngón đang vô cùng hớn hở thả chiếc đệm xuống bên cạnh, sau đó lại đưa đến một ly nước chanh: “Đại vương vất vả rồi, mời đại vương dùng.”
Tô Lục liếc mắt nhìn tên gia càng ngày càng không biết xấu hổ một cái, trong tay xuất hiện một gói bỏng to, cô cầm lấy một viên, sau đó, dưới ánh mắt khát vọng của thanh niên, đem nó nhét vào miệng mình.
Dép xỏ ngón: “…” QAQ
Mắt thấy trong màn hình có động tĩnh, Tô Lục vội vàng chú tâm nhìn lại, cô không phải người thích rình coi, chỉ là cũng rất hiếu kì với chuyện của hai người kia.
Trong nháy mắt Diệp Huyên xuất hiện, đồng tử của Đồng Hoa hơi hơi co rút lại.
“Chuyện đó, tôi muốn hỏi…”
“Là cô?” Ngữ điệu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
Diệp Huyên tạm thời quên vấn đề của chính mình, giật mình nhìn thanh niên trước mắt: “Anh biết tôi?” Đây là lần đầu tiên cô quang minh chính đại xuất hiện trước mặt đối phương.
“Ừ.” Hắn gật gật đầu, “Thời điểm huấn luyện, nếu A Huyên mệt mỏi, cô sẽ xuất hiện.” Lần đầu tiên chỉ có cảm giác là lạ, nhưng sau khi trải qua quan sát, hắn rõ ràng cảm nhận được một điều —— trong cơ thể Diệp Huyên, dường như có hai nhân cách.
“Anh, vì sao anh không nói gì cả?” Rõ ràng đã phát hiện ra…
“Bởi vì cả cô và A Huyên dường như đều không muốn những người khác biết chuyện này.” Đồng Hoa khẽ cười rộ lên, nụ cười này là hình thức tiêu chuẩn của thánh phụ, “Tôi nên gọi cô như thế nào đây? A Diệp? Được không?”