Địa Phủ Đế Vương - Chương 155 - Tuyển Phó Đường Chủ (2)
“Tạ ơn đường chủ!”
“Ngươi lên đây, đứng sau lưng ta!”
Bạch Vũ Thôi ưỡn ngực, dõng dạc bước tới, đi qua bao nhiêu cặp mắt sùng bái.
Vậy mà, chức vị phó đường chủ chỉ còn lại hai cái, lập tức mười bốn chân ba nanh sói hải tặc ma quyền sát chưởng, quyết tâm đạt bằng được.
Chính là dùng đầu óc đạt được.
Lý Thành Thiên nhìn mọi người, nói. “Sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng!!!”
Hừng hực khí thế.
Dù sao thì, tiêu chí Lý Thành Thiên đặt ra cũng không quá khó khăn, bọn hắn sẽ làm được.
Dùng đầu óc, chẳng qua là trí nhớ cao một chút, từ giờ bọn hắn sẽ hết sức tập trung, vận dụng trí nhớ.
Phảng phất như Lý Thành Thiên hít thở bao nhiêu cái bọn hắn cũng đều đếm được.
Lý Thành Thiên nói. “Các ngươi là tù binh trong tay ta, được, ta cho các ngươi hai lựa chọn… Nếu nói dối ngươi sẽ bị treo cổ, nếu nói thật ngươi sẽ bị chém đầu.”
Đây cũng không tính câu hỏi gì quá cao siêu, cần tới đẳng cấp cao học giả, tiến sĩ biên soạn, mà là một câu phổ thông hỏi mẹo.
Tại kiếp trước, sợ là một cái hài tử cũng có thể trả lời.
Nhưng đám hải tặc này, Lý Thành Thiên biết chắc bọn hắn chưa bao giờ nghe qua câu hỏi này.
Bọn hắn đứng yên, im lặng, chờ đợi Lý Thành Thiên nói tiếp.
Nhưng đường chủ của bọn hắn chỉ nói bao nhiêu đó, cũng là hoàn thành câu hỏi.
Oanh!
Trong đầu bọn hắn nổ tung nha.
Tức là, bọn hắn muốn nói cái gì cũng được, chỉ cần có thể sống sót.
Nhưng đường chủ làm vậy chẳng khác nào đang ép bọn hắn, bất luận nói cái gì, cũng sẽ bị tử hình, đây là dựa theo tâm tình, vui thì tha cho, buồn thì hạ lệnh giết.
Đổi ví dụ thành thực tế, bọn hắn chết chắc.
Nói thật liền chém đầu, nói dối liền treo cổ!
Vậy liền xử ngay cho nhanh, đây là tra tấn tâm lý tù binh nha.
Cho nên lúc này, đa số là không có trả lời, im lặng là vàng, không cần nói thật, không cần nói dối.
Nhưng nếu không trả lời, tù binh không được thả.
Chợt một người lên tiếng. “Ta có rồi!”
Lý Thành Thiên, cùng với mọi người đem ánh mắt dời qua.
“Ta là… Hải tặc!”
Bốn chữ này rơi xuống, toàn bộ sửng sốt, Lý Thành Thiên cũng có cảm giác kỳ quái.
Ngươi đang nói thật?
“Đúng vậy!” Hắn cười to một tiếng, nói. “Ta tự nhận mình là hải tặc, sẽ bị chém đầu, có phải sẽ được thả hay không?”
Hắn rất quyết đoán, bị chém đầu cũng đâu có sao, quan trọng là sau khi trả lời câu hỏi, tù binh được thả.
Lý Thành Thiên không còn gì để phản bác.
Cái đậu xanh, ta thả ngươi được sống chứ không thả ngươi để giết.
Ngược lại mấy tên khác nhìn vào có vẻ đồng tình đâu.
Chợt một người khác lên tiếng. “Đường chủ!”
“Nói!”
“Đường chủ, ta, ta chọn… Treo cổ!”
Toàn thể mọi người đều là hít khí lạnh.
Một cái chém đầu, một cái treo cổ, bọn ngươi giành hết của chúng ta rồi nha.
Vậy liền để cho Lý Thành Thiên chọn ra hai cái phó đường chủ, tuyển chọn kết thúc.
Nhưng Lý Thành Thiên lại nói. “Ngươi tên gì?”
Ách!
Tên “chém đầu” quay qua nhìn tên “treo cổ” không chớp mắt.
Rõ ràng đường chủ không hỏi tên ta, lại hỏi tên ngươi.
Đường chủ quên ta sao?
Đương nhiên, Lý Thành Thiên hỏi tên, khiến đám hải tặc nhận được điềm báo không lành.
“Ta là Diêu, Diêu, Diêu… Kiến Thường!”
Ách!
Lý Thành Thiên sắc mặt có chút hắc ám.
Mà không sao, hắn bị cà lăm, Lý Thành Thiên chọn ra cái thứ ba ăn nói lưu loát chút là không thành vấn đề.
Cà lăm, nhưng có đầu óc.
Bởi vì hắn hoàn toàn trả lời đúng câu hỏi.
Chém đầu khi nói thật, treo cổ khi nói dối.
Nhưng hắn chọn treo cổ, Lý Thành Thiên không thể tử hình.
Vì nếu treo cổ hắn, tức là sự tình diễn ra chứng minh hắn đang nói thật, mà nói thật đáng lý ra phải bị chém đầu, nhưng chém đầu trong khi hắn chọn treo cổ, tức là nói dối, mà nói dối phải bị treo cổ.
Cho nên không biết làm sao, đành thả tù binh, đây là đáp án cuối cùng.
Còn tên ban đầu nói thật, xét theo thực tế hắn đã bị chém đầu, cái này không cần phải nói.
Nên Lý Thành Thiên chọn Diêu, Diêu…
Hẳn là Diêu Kiến Thường.
Diêu Kiến Thường tướng mạo khôi ngô, trên mặt điểm lên một đạo vết sẹo dài, đúng nghĩa giang hồ.
“Diêu Kiến Thường.” Lý Thành Thiên đã chọn ra một cái tinh quái, nhưng vẫn muốn nghe hắn giải thích, cho mọi người tâm phục khẩu phục. “Tại sao ngươi trả lời như vậy?”
Diêu Kiến Thường thành thật nói. “Đường chủ, thì… Chọn ra một trong hai, hai cái thôi!”
Chọn một trong hai?
Lý Thành Thiên kém chút giật mình té nằm rạp ra phía sau.
Cứ nghĩ là Diêu Kiến Thường dùng đầu óc đâu.
Hoá ra là hắn nghĩ Lý Thành Thiên đã đưa hai đáp án, giống như làm trắc nghiệm, A: Chém đầu, B: Treo cổ, xin mời đánh dấu.
Lý Thành Thiên vẫn là nói. “Ngươi lên đi!”
Ăn nói khó nghe, không có đầu óc.
Không sai, Lý Thành Thiên đang thiếu một nhân tài có…
Chính là khí vận!
Diêu Kiến Thường người này, khí vận không tệ.
Nghe nói, Diêu Kiến Thường hí hửng chạy lên, đứng bên cạnh Bạch Vũ Thôi.
Trước mặt thuộc hạ, Lý Thành Thiên càng là không cậy thế, không muốn cho bất kỳ ai mất mặt.
Giải thích kỹ càng câu hỏi này, nhất định mọi người sẽ chê cười Diêu Kiến Thường.
Cho nên vẫn không nói ra lời giải thích, mọi người vẫn tin tưởng Diêu Kiến Thường làm chính xác trắc nghiệm.
Ngược lại là hâm mộ tài trí hắn.
Công nhận, đường chủ cho chúng ta thật nhiều bài học nha.
Ban đầu là trí nhớ, ý đường chủ khuyên chúng ta làm gì cũng phải để ý, tay chân mau lẹ đó mà.
Cái thứ hai chính là chọn lựa, dù trong tình thế xấu nhất, nhưng nếu chọn lựa sẽ mở ra cơ hội sinh tồn, đường chủ bảo chúng ta không được nhút nhát.
Thiên hình vạn trạng, Lý Thành Thiên đơn giản ra đề mục, lại bị đám hải tặc suy diễn tới chân trời.
Câu hỏi cuối cùng.
Lý Thành Thiên nói. “Đây sẽ là cơ hội duy nhất của các ngươi!”
Nhận ra đám hải tặc IQ không được cao cho lắm, Lý Thành Thiên tìm một câu hỏi cho bọn hắn dễ dàng trả lời.
“Để cho các ngươi tiện thể hình dung, ta sẽ đưa ra ví dụ về thực chiến… Chúng ta sắp đánh vào thành trì, quân số không nhiều, chỉ còn một lượng thuốc nổ ít ỏi, đốt phá được một nơi.”
“Một cái kho lương, một trại tập binh, hay là đường hầm ngăn kẻ địch không thể chạy thoát, cổng thành cũng rất quan trọng!? Xin hỏi, các ngươi muốn đốt cái nào trước?”
Đám đông lặng lẽ nghe…
Kho lương, trại binh, đường hầm, cổng thành.
Một người hô to nói. “Đường chủ, vì là thực chiến, chúng ta cần bàn chiến lược!”
Gọi đoàn kết là sức mạnh.
Hắn mau chóng tập hợp được một nhóm bốn người, bắt đầu thảo luận.
Một cái khác nói, nhưng không phải nói với Lý Thành Thiên, mà là người bên cạnh. “Chỗ ta vừa tìm được một bầu rượu ngon, không ngại tới nếm thử?”
Mưu kế loại bỏ.
Dù sao chỉ còn một vị trí, bọn hắn không ngại tàn nhẫn một chút.
Lý Thành Thiên trợn mắt nhìn.
Nói chung là cái đậu xanh.
Chợt một người lên tiếng. “Đường chủ, ta xin trình bày!”
Lý Thành Thiên gật đầu.
“Đường chủ, theo ta nghĩ, quân số ít không cần phá cổng thành, cũng không cần phá đường hầm, vì chúng ta muốn chiếm không cần đuổi. Chỉ còn kho lương cùng trại binh.”
“Nhưng kho lương đối với chúng ta rất cần thiết, tại quân số ít, có thể dùng kho lương bù đắp tổn thất. Vì vậy… Đốt trại binh!”
Phương án loại trừ.
Thông minh trác tuyệt.
Lý Thành Thiên cười khổ, lắc đầu.
Dưới quần chúng áp đảo, dưới Lý Thành Thiên thất vọng, một đạo tia sáng loé lên, là một đạo âm thanh nghiêng trời lệch đất.
“Ta, ta biết! Đường chủ, là… Đốt thuốc nổ!”
Lý Thành Thiên ngẩng đầu nhìn…
Tựa hồ… Lão thiên, ta được cứu!
Lập tức thét lên. “Ngươi tên gì?”
Còn bày chiến thuật, còn bày mưu kế, đơn giản như vậy suy luận cái chùy à.
Muốn đốt, đương nhiên là phải châm thuốc nổ.