ĐI TRONG SƯƠNG MÙ - Thương Nghiên - Chương 84: Ý tốt lại không chịu để lộ ra
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
w
*
* *
Chương 84
Ý tốt lại không chịu để lộ ra
Tín Túc trở lại văn phòng, phát hiện ở chỗ cậu ngồi có một cái gối dựa cùng kiểu màu xanh lam. Trên gối còn thêu hình một con gấu màu nâu nhìn có vẻ không thông minh lắm.
Tín Túc: “………”
Lâm Tái Xuyên có phải hiểu lầm gì cậu rồi không?
Cậu hơi ghét bỏ nhìn con gấu dáng vẻ ngây thơ chất phác trên gối, sau đó, ném gối lên ghế dựa, đi lại gần, ngồi xuống.
Lâm Tái Xuyên cả trưa không thấy ở Cục Công an thành phố. Nghi phạm liên quan khai ra mấy chỗ giấu xác. Anh dẫn theo một đội thăm dò đến hiện trường. Theo thông tin từ đồng sự vừa từ hiện trường trở về, bọn họ đào được rất nhiều bộ xương trên núi. Trải qua quá trình giám định pháp y bước đầu tại hiện trường, dựa vào tình trạng phát triển của bộ xương, phỏng đoán nạn nhân khi còn sống đều chưa quá mười bốn tuổi.
Nhưng sự việc xảy ra đã nhiều năm, thân phận người bị hại cũng rất khó điều tra rõ. Phần lớn nạn nhân đều là trẻ mồ côi cả bố lẫn mẹ, không còn người thân trên đời. Chỉ sợ, xương cốt cũng không có người đến nhận.
Những đứa trẻ như thế này đều là chết ở nơi rừng núi hoang vắng, cuối cùng, không thể tìm thấy dấu vết từng tồn tại. Không người để ý, không người tẩm liệm.
Lúc đội khám nghiệm hiện trường trở lại Cục Công an thành phố đã là buổi tối. Sắc mặt mọi người đều không tốt lắm. Vẻ mặt ai nấy đều nặng nề. Mặc dù từ miệng tội phạm đã biết số lượng người bị hại rất lớn nhưng khi tận mắt nhìn thấy từng chồng xương trắng chồng chất lên nhau, cảm giác vẫn rất khác.
Lâm Tái Xuyên sau khi trở lại Cục Công an thành phố liền vội vàng tắm giặt một lượt, sau đó, dẫn Tín Túc đi ăn tối. Người này thời gian gần đây lười đến mọc lông. Nếu Lâm Tái Xuyên mặc kệ cậu tự lo một ngày ba bữa, cậu sẽ làm ổ ở Cục Công an thành phố, đặt mấy hộp cơm thực phẩm rác rưởi giá trị đắt đỏ về ăn.
Lâm Tái Xuyên đi vào văn phòng, phát hiện Tín Túc đã tự giác đặt gối dựa lưng trên ghế. Anh hỏi: “Kê lưng có thoải mái hơn chút nào không?”
Tín Túc lễ phép trả lời: “Cảm ơn anh. Nếu không phải hình vẽ phong cách cấp bậc nhà trẻ sẽ càng tốt hơn”.
Cậu ngoài miệng nói vậy nhưng không hề có ý trả gối lại. Cậu rất tự giác đứng dậy, đi cùng Lâm Tái Xuyên ra cửa.
Do vết thương lúc trước của Tín Túc còn chưa lành, cả tuần nay cậu đều ăn canh suông nước trong, miệng đã nhạt thếch đến không phân biệt được hương vị. Vì thế, cậu yêu cầu tối nay phải đi ăn cá tê cay.
Lâm Tái Xuyên dẫn cậu đến nhà hàng hải sản hai người thường ăn, nói với ông chủ làm một đĩa cá tê cay ít cay, sau đó, thuê một phòng ăn nhỏ.
Tín Túc ngồi trên ghế trước bàn ăn, vươn vai duỗi người: “Cuối cùng, vụ án này cũng sắp kết thúc”.
Hầu kết Lâm Tái Xuyên hơi chuyển động. Anh thấp giọng nói: “Cuối cùng, số lượng người bị hại được thống kê cao hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu”.
Không ai ngờ từ vụ án camera theo dõi trẻ vị thành niên giết người lại có thể liên quan đến vụ án hình sự lớn khiến người khác rung động đến như vậy.
Tín Túc trầm mặc một giây: “Có thể cứu ra những đứa nhỏ còn sống đã là kết cục rất tốt”.
Người bị hại trong vụ án này đa phần là trẻ mồ côi lang thang, không có cha mẹ, bạn bè. Những người thân khác cũng cơ bản sẽ không đến đồn công an báo án. Các vụ mất tích có thể báo lên Cục Công an thành phố lại càng không có mấy. Dân cư thành phố Phù Tụ số lượng khổng lồ. Cho dù cảnh sát có thấy trẻ vị thành niên bị mất tích, chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ theo phương hướng đáng sợ như vậy.
Chuyện này thật sự không thể trách cảnh sát phát hiện quá muộn. Từ lúc Hà Phương xuất hiện trong tầm nhìn của cảnh sát, mỗi bước đối sách của Lâm Tái Xuyên đều đã rất nhanh.
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: “Ừm, anh biết”.
Tín Túc vờ như vô tình hỏi một câu: “Những đứa nhỏ trong Cục Công an thành phố, các anh định xử lý thế nào?”
Không bàn đến việc hành vi của bọn họ đều không phải xuất phát từ tự nguyện, những đứa nhỏ còn chưa đủ 14 tuổi, đều là những người hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm hình sự theo quy định của pháp luật. Kể cả có giết người cũng không phải chịu bất kì hình phạt nào. Bọn họ đã trải qua những chuyện khác với các thiếu niên khác, không phù hợp đưa vào trung tâm cải tạo giáo dưỡng của chính phủ ở cấp địa phương. Tóm lại, vì bọn họ “khác loài”.
Nghe vậy, Lâm Tái Xuyên giương mắt nhìn về phía cậu, nhẹ giọng nói: “Em có ý tưởng gì à?”
Tín Túc dừng một chút, nói: “Không có.”
Người này rất kì lạ. Cậu chưa bao giờ che giấu ác ý và vẻ âm u trong nội tâm. Thậm chí, cậu còn luôn cố ý thể hiện vẻ lạnh nhạt, ngạo mạn ra bên ngoài để người khác nhìn thấy. Nhưng đến ý tốt lại không chịu để lộ ra, dù chỉ một chút.
Giống như việc cậu không chịu thừa nhận trước mặt Lâm Tái Xuyên rằng cậu đã giúp Trương Tú Vân chữa bệnh, mạnh mẽ kéo dài mạng sống của bà. Cậu cũng không thừa nhận thật ra cậu đã chuẩn bị xong một con đường để những con “quái vật nhỏ” đó có thể đi tiếp.
Lâm Tái Xuyên nói: “Bên trên còn chưa quyết định”.
Tín Túc chủ động hỏi chuyện này cho thấy trong lòng cậu chắc chắn đã có tính toán nào đó. Nhưng nếu cậu không muốn nói, Lâm Tái Xuyên cũng không tiếp tục truy hỏi.
Tín Túc ăn bữa tối cá tê cay xong không cùng Lâm Tái Xuyên trở lại Cục Công an thành phố tăng ca mà về thẳng nhà đi ngủ. Ngày mai là thứ bảy, cậu có thể tranh thủ ngủ thoải mái đến khi tự tỉnh.
Mà Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch ở Cục Công an thành phố giúp ba ngày bận bịu, kỳ nghỉ kết thúc, hai người cũng chuẩn bị rời đi. Bọn họ đặt vé máy bay lúc 8 giờ sáng. Lâm Tái Xuyên lái xe chở hai người ra sân bay.
Giang Bùi Di hai tay xách theo túi lớn túi nhỏ, đều là “đặc sản địa phương” Lâm Phỉ Thạch mua dọc đường, nói là muốn mang về tặng các đồng sự khác. Anh còn mua một con heo nhỏ “nghe nói nuôi không lớn”, tìm một chiếc xe ô tô, nhờ chở về tỉnh Y.
Lâm Tái Xuyên một đường dẫn hai người đến cửa sân bay. Lúc chia tay, Giang Bùi Di nói với anh: “Mọi việc chú ý an toàn”.
Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu một cái: “Ừ”.
“Về cậu Tín Túc kia…”, Giang Bùi Di dừng một chút, “Thôi, không có gì”.
Lâm Tái Xuyên xử lý đối nhân xử thế khôn khéo hơn anh nhiều. Đương nhiên, Lâm Tái Xuyên hiểu Tín Túc là người thế nào hơn anh. Không cần người ngoài cuộc như anh nhắc nhở.
Lâm Phỉ Thạch nói: “Chúng tôi đi đây!”
Lâm Tái Xuyên lấy một hộp quà từ trong túi ra, đưa cho Lâm Phỉ Thạch, “Đây là quà Tín Túc tặng cho cậu. Buổi sáng cuối tuần, em ấy không dậy được nên nhờ tôi chuyển cho cậu”.
Vẻ mặt Lâm Phỉ Thạch hơi bất ngờ. Lâm Phỉ Thạch chỉ bề ngoài tỏ ra là “em gái” ngọt ngào vui vẻ nhưng trong lòng rất sáng suốt. Anh biết Tín Túc thật ra không thích mình lắm. Cho nên, anh đưa Tín Túc gối ôm Lâm Tái Xuyên tặng nên bây giờ coi như cậu ấy tặng quà đáp lễ à?
Lâm Phỉ Thạch đưa hai tay nhận quà, tò mò hỏi: “Tôi có thể mở ra xem luôn không?”
Giang Bùi Di nói: “Mở ra đi”.
Lâm Phỉ Thạch mở chiếc hộp quà màu đen sang trọng ra, bên trong là một đôi măng-séc màu hồng nhạt. Màu sắc và hoa văn của hai viên kim cương đều vô cùng xinh đẹp, lóe ra ánh sáng trong suốt, tản ra vẻ chói lọi đắt đỏ của đồng tiền.
Lâm Phỉ Thạch “Oa” một tiếng: “Đẹp quá!”
Trong nhà Lâm Phỉ Thạch cũng có rất nhiều măng-séc. Đây là một trong số ít những sở thích sưu tầm của anh. Nhưng đôi măng-séc màu hồng phấn này rõ ràng nhìn đẹp và rực rỡ hơn rất nhiều… Đoán chừng là đáng giá hơn những món đồ “sưu tầm” mà anh đang có trong nhà.
Lâm Tái Xuyên nói: “Cậu thích là được rồi”.
Lâm Phỉ Thạch nghe xong lời này liếc mắt nhìn Lâm Tái Xuyên một cái, không nhịn được mà trêu chọc: “Sao còn có người nhà lên tiếng chứ?”
“Vậy tôi liền nhận nhé!” Người nhận tiền tài xong rất dễ nói chuyện, “Sau này nếu có gì cần hỗ trợ, có thể gọi điện cho Bùi Di bất cứ lúc nào!”
Giang Bùi Di nhìn đồng hồ: “Đi thôi. Phải đăng ký”.
Lâm Phỉ Thạch cẩn thận đóng hộp quà lại, nhét vào túi áo của Giang Bùi Di, vẫy vẫy tay với Lâm Tái Xuyên, “Chúng tôi đi đây, đội trưởng Lâm! Tạm biệt! Thay tôi gửi lời cảm ơn đến bạn nhỏ Tín Túc nhé!”
“Ừ.”
Lâm Tái Xuyên nhìn hai người đi qua cửa sân bay rồi khuất bóng. Sau đó, anh quay người đi ra bãi đỗ xe.
*****
*****
Cảnh sát đội điều tra hình sự của Cục Công an thành phố thời gian gần đây liên tục chạy đến các vùng rừng núi hoang vắng, tìm được tất cả các thi thể của người bị hại, sau đó, chuyển tất cả sang phòng giám định pháp y. Tiếp đến, còn một loạt các quy trình vụn vặt lung tung rối loạn cần phải xử lý.
Tín Túc không muốn nhìn thấy những bộ xương trắng chồng chất, lại lười đấu võ mồm với mấy phần tử tội phạm trong phòng thẩm vấn, nên chạy đến phòng làm việc của Lâm Tái Xuyên, giúp anh sửa sang hồ sơ. Cậu nằm bò ra bàn làm việc của anh như người không xương, tay cầm một chiếc bút, chán chết mà viết báo cáo vụ án.
Ngọn nguồn vụ án này cơ bản đều đã rõ ràng. Ngoại trừ việc không thể xác định toàn bộ thân phận của người bị hại, các chứng cứ khác có thể từ đầu đến cuối móc nối với nhau.
Tín Túc lãnh đạm nghĩ: Hang ổ lớn gần trăm người bị cảnh sát nhổ tận gốc… Chỉ sợ kể cả đối với Bò cạp Sa mạc cũng không phải đòn nhẹ. Không biết lão cáo già phía sau có thể ngồi yên trong bao lâu.
Lâm Tái Xuyên ngồi ở sô pha bên cạnh, chọn lọc các tư liệu liên quan đến vụ án để chuyển giao cho Viện Kiểm sát.
“Lão Lâm!”
Rất nhanh sau đó, Tín Túc nghe thấy tiếng cửa văn phòng mở ra. Người đến vội vàng hấp tấp, mở cửa đi vào thẳng, nói liên hồi, “Nghe nói mấy ngày tôi không ở Cục, các cậu phá được một hang ổ của Bò cạp Sa mạc à? Cuối năm, tập đoàn tội phạm cũng phải tổ chức hoạt động tập thể để lập công hả?”
Người vừa vào là đội trưởng đội chống ma túy ở sát vách, La Tu Diên. Chỉ thấy người này rầm rập đi đến cạnh sô pha, ngồi xuống, thở phào một hơi: “Hai ngày nay, đội chống ma túy của chúng tôi cũng được mùa. Một hơi xóa sạch hai tụ điểm buôn lậu ma túy ở phân khu phía Bắc thành phố! Tôi vì chuyện này mà cả tuần rồi chạy bên ngoài. Hôm nay cơ bản cũng thu thập xong”.
Lâm Tái Xuyên nói: “Chúc mừng.”
La Tu Diên cùng Lâm Tái Xuyên là cùng cấp nhưng ông lớn hơn Lâm Tái Xuyên 11 tuổi, là người lâu năm ở Cục Công an thành phố. Công tác của đội điều tra hình sự và đội chống ma túy ngày thường không có nhiều giao lưu nhưng đôi khi hai đội sẽ có hợp tác. Đặc biệt trong các hành động lớn, không đủ người, tạm điều động trong lực lượng cảnh sát là chuyện hết sức bình thường. Vì vậy, quan hệ của hai vị đội trưởng cũng khá tốt.
Lâm Tái Xuyên lại hỏi: “Tổ chức buôn lậu ma túy là người bên Tiết Sương Giáng à?”
“Tiết Sương Giáng” cũng là một khối u ác tính lớn ở thành phố Phù Tụ, sản xuất và buôn bán ma túy. Chẳng qua, Tiết Sương Giáng không trắng trợn táo bạo như Bò cạp Sa mạc. Nhưng giao dịch trên internet của bọn họ giống virus nhanh chóng lan tràn trong góc tối của thành phố. Chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, Tiết Sương Giáng đã phát triển lớn mạnh thành một ngành sản xuất lớn có mạng lưới đan xen phức tạp, các giao dịch ma túy khó có thể thống kê hết. Đây cũng là đối tượng đội trưởng đội chống ma túy thường xuyên nhằm đến.
“Nếu đúng thì đã tốt”, La Tu Diên một tay đặt trên gác tay của sô pha, cảm thán: “Sau khi Chu Phong Vật chết, Tiết Sương Giáng cũng ngừng nghỉ một khoảng thời gian. Hiện giờ, người cầm quyền Tống Sinh hành sự như rồng thần, thấy đầu không thấy đuôi, căn bản không tóm được đuôi cáo của người này. Có điều, theo thông tin tình báo người chúng tôi gửi về, Tống Sinh là người có ham muốn khống chế rất mạnh. Diêm Vương cũng không phải nhân vật để người khác bắt chẹt. Từ sau khi Tống Sinh lên nắm quyền, Tống Sinh và Diêm Vương quan hệ không hợp. Mâu thuẫn nội bộ ngày càng gay gắt. Hiện giờ, người trong Tiết Sương Giáng đang bị chia thành hai phe. Thêm một thời gian nữa, không chừng Diêm Vương tách ra ngoài tự lập tổ chức”.
La Tu Diên nhướn mày nói, “Đến lúc đó, chúng tôi tiêu diệt từng phần, ngồi im ở giữa ăn may”.
La Tu Diên vừa nói xong, lại nghe thấy một giọng nam thong thả vang lên trong phòng: “Như vậy sẽ bớt rất nhiều rắc rối. Để một tổ chức tội phạm trực tiếp sụp đổ từ bên trong”.
Nghe giọng nói bất ngờ, La Tu Diên rõ ràng hoảng sợ, suýt nữa nhảy dựng trên ghế, quá sợ hãi, hỏi: “Sao ở đây còn có người!”
Những điều ông vừa nói đều là bí mật! Bí mật!
Tín Túc vẻ mặt vô tội, ngẩng đầu phía sau máy vi tính: “Đội trưởng La”.
La Tu Diên xem xét Tín Túc, lại nhìn về phía Lâm Tái Xuyên, vẻ mặt khó hình dung, “Sao trong phòng làm việc của cậu còn giấu một người chứ?”
Ông đã sớm nghe nói đội điều tra hình sự nhận một cậu ấm nhà giàu có gương mặt vô cùng xuất chúng. Có điều, do không công tác cùng đơn vị, La Tu Diên vẫn chưa gặp mặt Tín Túc. Hôm nay cuối cùng là trăm nghe không bằng một thấy. Kể cả là người không có sở thích thưởng thức nhan sắc của nam giới, ông cũng phải thừa nhận, người này đúng là rất đẹp.
Lâm Tái Xuyên thản nhiên liếc mắt nhìn ông một cái, “Lúc anh đi vào không nhìn thấy sao?”
“………” La Tu Diên mặt không đổi sắc nói, “Vậy hai người các cậu cứ bận đi. Tôi đi trước”.
Làm cảnh sát thời gian dài ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng bởi thuyết âm mưu, có bài học bị lộ thông tin gây tổn thất nặng nề trước đây, La Tu Diên, ngoại trừ Lâm Tái Xuyên, không tín nhiệm các cảnh sát khác trong đội điều tra hình sự lắm.
Nói xong, La Tu Diên đứng dậy đi thẳng.
Trong văn phòng, hai người giống như cũng không để ý chuyện nhỏ này, tiếp tục tập trung công việc trên tay. Không biết Lâm Tái Xuyên giở tới cái gì, đột nhiên anh ngẩng đầu hỏi cậu một câu: “Sao em biết vòm cầu Cao ở đâu?”
Tín Túc hơi ngẩn ra. Đã qua nhiều ngày như vậy, cậu đã nghĩ Lâm Tái Xuyên sẽ không hỏi lại.
Tín Túc không muốn nói dối Lâm Tái Xuyên. Trên thực tế, cậu cũng cơ bản không nói dối anh. Cùng lắm, cậu chỉ nói một cách mơ hồ nhưng tất cả những gì cậu nói đều là sự thật.
Cậu nghĩ nghĩ, nói: “Trước đây, theo người lớn trong nhà đi qua khu vực gần đó nên biết cách gọi của người dân địa phương đối với khu vực kia”.
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, không hỏi gì thêm. Anh biết đây là thẳng thắn lớn nhất Tín Túc có thể cho anh trong giai đoạn này.
Còn hàm ý trong những lời này…
“Người lớn”.
Có lẽ có liên quan đến nguyên nhân cái chết của cha mẹ Tín Túc.
Hình minh họa món quà của Tín Túc tặng Lâm Phỉ Thạch
Hết chương 84
Đến chương 85