Dì Ghẻ - Nguyễn Thảo Nguyên - Chương 98: Có ý tác hợp
– Mà sao em họ của em đến ở nhà của em sao em không nói cho anh biết
– Hả? Ai cơ?
Nghe Quỳnh Hương hỏi lại mình như thế Nhất Phong lấy làm lạ nhíu mày một cái tỏ vẻ khó hiểu mà nói
– Thì Ngọc Hoa hôm em say là cô ấy đưa em về có gặp anh cô ấy nói là em bà con xa của em cơ mà chứ không phải à?
Quỳnh Hương lúc này mới nhớ ra là lần đó do quá buồn nên cô đã gọi cho Ngọc Hoa ra uống cùng với cô có lẽ hai người họ đã gặp nhau hôm đó. Sau khi định thần lại cô liền nhanh chóng đáp lời của anh
– À! Đúng rồi! Cô ấy là em bà con xa của em tại mẹ cô ấy sau khi lấu chồng đã chuyển sang nước ngoài sống nên cũng ít liên lạc
– Vậy sao cô ấy lại về đây?
– Cô ấy kêu là muốn về Việt Nam làm việc vì mẹ cô ấy là con dân ở đây nên muốn về nước ổn định công việc sẽ đón mẹ sang sau do cô ấy mới về chưa lâu nên đành phải ở nhờ nhà em vậy
Nhất Phong nghe được câu trả lời xong thid cũng không hỏi thêm gì nữa
Lúc này tại nhà của Nhất Phong bà Hạ đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ với Thanh Trúc đang nói chuyện thì đột nhiên bà ấy thở dài mà nói
– Nếu mà thằng Nhất Phong nó mà thích con thì hay biết mấy đằng này nó lại đi thích một con nhỏ nhà quê cha mẹ mất hết còn đang phải lo cho em đi học mà bác nói nó cũng có chịu nghe một hai đòi quen con đó cho bằng được. Đây bác có ảnh của nó đây con xem
Nói rồi bà ấy lấy điện thoại của mình ra mở bức ảnh của Quỳnh Hương lên đó là bức ảnh mà Nhất Phong trước khi đưa Quỳnh Hương về ra mắt có gửi sang cho mẹ mình xem
Thanh Trúc nhìn vào bức ảnh của cô chừng mấy giây rồi cũng đáp lại lời của bà ấy
– Đúng là cô ấy nhìn có phần đơn giản thiệt tuy xinh nhưng đúng là không hợp với anh Phong. Thôi bác ạ! Anh Phong có khi chỉ là nhất thời bị cô ta mê hoặc thôi rồi anh ấy cũng sẽ nhận ra những lời bác nói là đúng
– Haizz! Bác rầu lắm phải chi lúc đó bác cứ kiên quyết bắt nó quen con cho bằng được thì giờ đâu có phải khổ thế này
– Chuyện gì cũng là cái duyên thôi bác ạ có lẽ con với anh ấy không có duyên nén đành chịu vậy
Bà Hạ nghe cô ta nói đến đây thì dừng lại một chút rồi quay sang hỏi cô ta
– Thế còn con thì sao? Con có ưng thằng Phong nhà bác không?
Thanh Trúc nghe bà Hạ hỏi như thế thì gương mặt liền đỏ ửng lên mà nói
– Bác hỏi kì quá sao mà con trả lời được?
– Có gì đâu mà phải ngại con cứ nói cho bác biết đi
– Cho dù con có ưng thì sao chứ anh ấy cũng đã có bạn gái rồi con còn có thể làm gì được
Bà Hạ nghe được câu trả lời ưng ý thì vui lắm liền quay sang nói với cô ta
– Chỉ cần con cũng có ý với thằng Phong nhà bác là được rồi bác sẽ có cách để nó bỏ con nhỏ nhà quê ấy đi để đến bên con
– Nghe được những lời này của bác con thấy vui lắm nếu bác đã ưu ái con như vậy con cũng đâu thể nào làm bác thất vọng được
Nói rồi hai người cười rất sảng khoái lại tiếp tục nói chuyện với nhau một cách vui vẻ
Tối đó như thường lệ cô ta lại đến quán bar quen thuộc của mình tất nhiên là có cả Minh Ngọc, Minh Ngọc vừa đi đến vừa vỗ vai Thanh Trúc mà nói
– Dạo này tưởng là con ngoan rồi ra quán mấy lần mà chả gặp được mày
– Con ngoan cái chó gì tại bố mẹ tao giữ tao chặt quá thôi
– Thế hôm.nay bố mẹ mày không giữ mày nữa hay sao mà lại chạy ra đây
– Tao đi thăm nhà bạn của mẹ tao rồi chạy ra đây luôn … À tao có chuyện này muốn hỏi ý kiến của mày
– Chuyện gì vậy nói đi?
– Trước đây mày làm cách nào mà phá được mối quan hệ giữa chị mày và bạn trai của nó vậy?
– Mày hỏi chuyện đó làm gì? Sao muốn học à
Minh Ngọc nói điều đó ra một cách tự tin như thể đây là một chuyện gì đó rất lớn lao và đáng ngưỡng mộ