Dì Ghẻ - Nguyễn Thảo Nguyên - Chương 96: Chuyện môn đăng hộ đối
– Tôi là Ngọc Hoa! Là em bà con xa với chị ấy!
– Em bà con xa của Quỳnh Hương sao?
Nhất Phong thấy rất lạ vì Quỳnh Hương vốn chưa nhắc với anh về chuyện cô có một cô em gái bà con xa nào cả nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Ngọc Hoa thấy Nhất Phong cứ đứng thần người ở đấy thì cũng lên tiếng hỏi
– Còn anh là ai? Sao lại đứng trước nhà của chị em tôi
– Tôi là bạn trai của cô ấy
– Thì ra là vậy anh là người hôm nay dẫn chị tôi về nhà xem mắt
– Đúng là tôi! Cô có thể tránh đi một lúc được không? Tôi có chuyện cần nói với cô ấy
Nói rồi Nhất Phong định đi lại đỡ lấy Quỳnh Hương nhưng Ngọc Hoa đã né ra mà nói
– Chị ấy đã như vậy rồi anh còn muốn nói gì nữa
– Nhưng không nói lỡ tôi và cô ấy …
– Chuyện có gấp đến đâu anh cũng phải để chị ấy tỉnh rượu đã! Với lại vấn đề là ở bên gia đình anh tốt nhất là anh nên về nói chuyện với họ trước
Nhất Phong nghe Ngọc Hoa nói thì chỉ trầm mặc mà không nói gì cô thấy thế lại nói tiếp
– Anh cứ đi về giải quyết chuyện nhà anh trước đi chờ đến khi chị ấy tỉnh rượu rồi hẳn nói chuyện. Anh yên tâm tôi sẽ chăm sóc cho chị ấy cẩn thận
Nhất Phong nghe Ngọc Hoa nói cũng khá hợp lí nên cũng đành đồng ý với cách giải quyết của cô
– Vậy được! Tôi về trước cô chắm sóc cho cô ấy giúp tôi
– Anh cứ yên tâm tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị ấy
Nói rồi cô cũng đưa Quỳnh Hương vào nhà Nhất Phong thì sau khi giúp Ngọc Hoa đỡ Quỳnh Hương vào nhà xong anh cũng nhanh chóng lái xe về nhà của mình
Khi anh vừ đến nhà mẹ anh vẫn đang ngồi ở phòng khách đợi anh đoán chừng là bà ấy cũng ngồi một lúc khá lâu rồi, thấy anh đi về bà Hạ đã nói luôn
– Con đi đâu mới về đó?
– Mẹ sau chuyện xảy ra lúc sáng mẹ còn hỏi là con đi đâu được hay sao?
– Thì ra là con đi gặp con nhỏ đó mẹ nói rồi mẹ không chấp nhận nó vào làm dâu nhà mình con nên chia tay với nó đi
– Con không hiểu tại sao mẹ lại không thích cô ấy? Mẹ còn chưa nói chuyện được với cô ấy 2 câu kia mà
– Bởi vì nó nghèo gia cảnh nhà nó không môn đăng hộ đối với nhà mình. Con muốn mẹ phải làm sao khi cưới nó về đi gặp bạn bè hỏi con dâu mẹ gia cảnh thế nào mẹ không thể nào trả lời rằng nó là một con nhà quê, bố mẹ mất hết còn đang phải lo cho một đứa em đi học được
– Mẹ có thấy là mình quá thiển cận rồi không? Việc giàu nghèo không phải là thước đo nhân cách một con người
– Đúng là nó không phải là thước đo nhân cách con người nhưng nó là nền tảng cho hôn nhân 2 đứa không thể hạnh phúc khi có khoảng cách quá lớn như vậy được. Nhất Phong con nhìn bạn bè của con đi người yêu tụi nó không phải là thiên kim tiểu thư thì cũng là một cô hoa hậu danh giá tại sao con lại tự hạ thấp bản thân mình như vậy?
– Đó chỉ là những lời biện hộ cho việc mẹ quá sỉ diện mà thôi! Mẹ sợ rằng mọi người sau lưng sẽ xìa xáo bàn tán về việc con trai mẹ yêu một cô bạn gái quê mùa không phải là thiên kim hào môn nhưng mẹ không chịu nhìn vào những điểm tốt của cô ấy. Mẹ tại sao mẹ không thử tiếp xúc với cô ấy một lần để cảm nhận con người của cô ấy rồi mẹ sẽ thấy cô ấy …
– Đủ rồi Nhất Phong!
Bà Hạ tức giận cắt lời anh một cách không kiên nhẫn bà ấy nói tiếp
– Mẹ thật không ngờ chỉ vì nó mà con nhất quyết cãi lơi mẹ như vậy? Càng như vậy mẹ càng không thể để con quen nó
– Mẹ à!..
– Đủ rồi! Những lời mẹ nó mong rằng con sẽ nhớ kĩ đừng để mẹ thất vọng
Nói rồi bà ấy đi thẳng lên phòng còn Nhất Phong sau khi mẹ đi anh ngồi phịch xuống vì đầu bứt tai không biết phải giải quyết như thế nào