Đến Cuối Cùng Người Đó Vẫn Là Em - Trúc Mây - Chương 38: LeO, ba được nhờ con rồi
“Mẹ ơi, LeO đến rồi. Hôm nay mẹ có ngoan không? Có nghe lời bác sĩ không ạ.”_vừa nói LeO vừa chạy đến bên giường bệnh của cô.
“Tất nhiên là mẹ rất ngoan nên bác sĩ bảo ngày mai mẹ có thể xuất viện được rồi.”_cô mỉm cười- xoa đầu LeO.
“Vậy thì tốt quá. Cuối cùng mẹ cũng được về nhà rồi.”_LeO vui vẻ cười tít mắt
“Nếu vậy ngày mai anh đến giúp em làm thủ tục xuất viện nhé.”_anh đến bên cạnh cô nhẹ nhàng nói.
“Không cần đâu, tôi tự làm được. Vả lại tôi có nhờ Tiểu My đến phụ giúp tôi không phải làm phiền đến sếp Phong đâu.”_cô từ chối.
“Không được. Anh có hỏi bác sĩ rồi, sau khi xuất viện việc đi lại của em cần thời gian để bình phục. Tiểu My còn phải làm việc sẽ không có thời gian để chăm sóc em đâu, Vũ Uyên cũng bắt đầu công việc tại resort rồi còn LeO còn quá bé cũng không đủ sức để chăm sóc em.”_anh nhẹ nhàng nói.
“Khoan đã. Anh nói với tôi những chuyện này là có ý gì?”_cô thắc mắc.
“Ý của anh là đích thân anh đến nhà em để chăm sóc em một thời gian này anh mới yên tâm, được không?”_anh thẳng thắn.
“Ba đến ở cùng con và mẹ thật sao?”_LeO vui ra mặt.
“Đúng vậy. leO có muốn ba đến ở cùng hai mẹ con không?”_anh vui vẻ nói.
“Có chứ. Nếu như ba mẹ sống cùng nhau thì đến khi đi ngủ con cũng rất vui nữa.”
“LeO, con ra ghế sofa ngồi chơi một tí để mẹ nói chuyện với ba được không?”
“Vâng ạ”_LeO lễ phép nghe theo lời cô
“Vũ Phong, anh lại định bày trò gì nữa đây?”_cô nghiêm túc
“Anh không bày trò gì cả, chỉ là anh muốn đến chăm sóc em và con thôi.”
“Tại sao?”
“Vì em đang bị thương.”
“Tôi bị thương thì liên quan gì đến anh.”
“Vì..vì..vì em là mẹ của LeO nên anh phải có trách nhiệm với em chứ.”
“Tôi không cần. Tôi có thể tự lo cho mình được, không cần anh bận tâm.”_cô lạnh lùng nói.
“Không được. Anh phải đến chăm sóc em thì anh mới yên tâm.”
“Tôi không đồng ý.”
Cả hai nói càng lúc càng lớn tiếng khiến LeO phải chú ý.
“Ba mẹ lại cãi nhau sao?”_vẻ mặt LeO lúc này rất tội nghiệp.
Lúc này cô và Vũ Phong mới phát hiện ra là LeO vẫn đang ở trong phòng.
“Đâu có”_cô vội trả lời LeO
“Đáng sợ quá.”_giọng LeO nhỏ dần, ánh mắt đầy sự đáng thương khiến cô và Vũ Phong bối rối.
“LeO đừng sợ. Ba mẹ không cãi nhau, chỉ nói chuyện thôi.”_anh vội vàng giải thích.
“Đúng đúng, ba mẹ chỉ nói chuyện thôi.”_cô cũng vội giải thích cùng anh.
“Hai người lừa con, nói chuyện đâu lớn tiếng như vậy đâu.”_LeO thông minh phải bác.
“LeO, ba mẹ đang nói chuyện hơi lớn tiếng thôi, chắc là con nghe nhầm rồi.”_cô cố giải thích.
“Nhưng khi ba mẹ của mấy bạn ở nhà trẻ nói chuyện đều nắm tay nhau mà.”_LeO vừa nói vừa cầm tay anh và cô nắm lại với nhau.
“Ba mẹ nắm tay nhau rồi, con xem có đúng không?”_anh vội nắm tay cô trước mặt LeO.
“Đúng rồi, ba mẹ nắm tay nhau rồi.”_cô gượng cười nhìn LeO.
“Ba của mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ còn ôm mẹ nữa.”
“LeO à, không phải ai nói chuyện thì….”_cô chưa nói hết câu thì anh đã ôm cô vào lòng mỉm cười.
“Ôm nhau rồi. Ba mẹ ôm nhau rồi”_anh vừa mỉm cười vừa nói.
LeO đứng khoanh tay nhìn cả hai một lúc thì lên tiếng.
“Hai người phải ngoan nhé, không được cãi nhau nữa đâu, biết không?”_giọng LeO nghiêm túc.
“Ba mẹ biết rồi.”_anh vội lên tiếng.
“Vậy mẹ đồng ý cho ba đến nhà mình chăm sóc mẹ đi, được không ạ?”
“Không được. Ba rất bận còn phải làm việc, ba không có thời gian đâu mẹ có thể tự lo được mà.”_cô nhẹ nhàng giải thích.
“Ba không bận chỉ cần mẹ con đồng ý ba luôn sẵn sàng.”_anh vội nói với LeO.
“Ba nói là ba làm được đấy. LeO xin mẹ đấy mẹ cho ba đến nhà chúng ta được không? Mẹ ở nhà một mình con đi nhà trẻ cũng không yên tâm nếu có ba chăm sóc mẹ thì con mới yên tâm đi học được.”_LeO nũng nịu xin cô.
Cô không bao giờ thắng được sự nũng nịu đáng yêu đó của LeO nên đành thoả hiệp.
“Được rồi được rồi. Mẹ thua con đấy lúc nào cũng dùng chiêu này với mẹ.”
“Vậy là mẹ đồng ý rồi đúng không?”_vẻ mặt LeO rạng rỡ.
“Mẹ đồng ý”
“Em đồng ý thật sao?”_anh cũng vui mừng
“Tôi chỉ nể mặt LeO thôi.”_cô lạnh lùng nói.
“LeO ba được nhờ con rồi.”_anh nhìn LeO mỉm cười.
“Ba ơi, ba quên mất thứ đó à?”_Vừa nói LeO chỉ vào túi đồ ăn đang ở trên bàn.
“À suýt nữa thì ba quên mất”_vừa nói anh vừa mở hộp đồ ăn để trên bàn giúp cô.
“Đây là cháo anh nấu cho em. Ăn đi cho nóng.”_vừa nói xong thì đồ ăn đã trước mặt cô.
“Anh nấu sao?”_cô thắc mắc
“Đúng rồi đấy mẹ. Sáng nay ba thức sớm đi chợ rồi nấu cho mẹ đấy, con cũng có giúp ba nữa nên mẹ ăn nhiều vào nhé.”_LeO vui vẻ nói.
“Tất nhiên đồ ăn của LeO làm thì tất nhiên mẹ phải ăn rồi.”_cô mỉm cười nhìn LeO.
Tay cô do truyền nước lâu ngày nên hơi đau nhức chỗ kim tiêm, tay cô không có lực nên đã làm rơi muỗng vào bát cháo khiến cháo nóng bắn lên tay.
“Aw”_cô thốt lên
Anh hốt hoảng lo lắng cầm tay cô kiểm tra xem cô có bị bỏng không.
“Em không sao chứ?”_anh lo lắng kiểm tra tay cô, LeO cũng cùng anh kiểm tra.
“Không sao, chỉ là tay không có lực nên tôi trượt tay thôi.”_cô nhìn anh giải thích.
“Không sao thì tốt rồi.”_Nói rồi anh hôn lên tay cô khiến cô bất ngờ còn LeO thấy vậy thì mỉm cười.
“Anh đang làm gì vậy?”_cô bất ngờ rụt tay lại.
“Để anh đút cho em, dù sao em đang là bệnh nhân cần được chăm sóc.”_vừa nói anh vừa thổi cháo đút cô.
“Tôi tự làm được.”
“Em hợp tác chút đi LeO còn ở đây đấy.”
Nghe anh nói cô nhìn LeO miễn cưỡng để anh đút ăn. Còn anh thì vẫn đang mỉm cười trong hạnh phúc.