Đến Cuối Cùng Người Đó Vẫn Là Em - Trúc Mây - Chương 37: Bảo vệ cô ấy thật tốt
Phòng tranh của Diệp Anh có diện tích hơn 1000m2 và trưng bày gần 60 bức tranh về phong cảnh thiên nhiên, động vật, con người, kiến trúc, tĩnh vật… Khi Diệp Anh và Hy Vấn vẫn đang say mê vẽ tranh thì Diệp Anh bỗng bất ngờ với cái tát như trời giáng của Vũ Uyên.
“Chị thật vô liêm sĩ.”_vừa nói Vũ Uyên vừa đến tát Diệp Anh một cái đau điếng.
“Cô làm gì vậy, tại sao lại đánh người”_Hy Vấn bất ngờ về hành động của Vũ Uyên, vừa nói vừa đi đến chắn trước Diệp Anh.
“Chị còn hỏi tại sao à? Hai chị làm gì mà không biết sao còn hỏi tôi?”
“Em quá đáng lắm chị đã làm gì mà em ra tay với chị.”_Diệp Anh ôm mặt nói bằng giọng yếu ớt.
“Coing nhận chị già vờ cũng hay thật. Tôi hỏi chị về tin đồn hôm nay và vụ tai nạn xe của chị Khả Hân là chị làm đúng không?”_Vũ Uyên giận dữ
“Cô đừng có mà vu khống người khác”_Hy Vấn vẫn đứng trước bảo vệ Diệp Anh.
“Vu khống sao? Ngoài hai chị ra thì còn ai vào đây.”_Vũ Uyên cười nhếch môi
“Không có bằng chứng em đừng có mà vu oan cho chị. Vũ Uyên em thử suy nghĩ kỹ xem không có lửa thì làm sao có khói, cô ta chắc chắn là loại không ra gì nên mới gây thù với người khác nên mới bị như vậy. Cô ta không có ý tốt với anh trai em đâu, từ đầu đến cuối chỉ có chị mới thật lòng với anh trai em, em đừng để cô ta lừa.”_vừa nói Diệp Anh vừa nắm tay Vũ Uyên với gương mặt tội nghiệp.
“Chị…chi..”_Vũ Uyên tức đến đỏ mặt, tức đến độ không nói thêm được gì.
Ngay lúc đó một giọng nói quen thuộc kèm thêm một cái tát nữa khiến Diệp Anh bất ngờ.
“Đứa con gái mất dạy. Tại sao tao lại sinh ra đứa con gái mất nết như mày chứ, mẹ mày mà biết thì sẽ đau lòng ra sao, mày không biết à.”_vừa nói ba của Diệp Anh tát vào mặt cô.
Diệp Anh đau điếng ôm măth chưa đầy 10 phút đã bị ăn hai cái tát, Hy Vấn đứng bên cạnh nhìn xót xa. Khi Diệp Anh ngẩn đầu lên thì ba của cô, Vũ Phong và cả Henry cũng ở đó.
“Chú ơi! Sao chua lại đánh Diệp Anh, có gì từ từ nói ạ.”_theo bản năng Hy Vấn đứng chắn trước Diệp Anh.
“Tại sao ba lại tát con”_Diệp Anh ôm mặt khóc.
“Mày còn hỏi tại sao à? Mày gây ra chuyện như vậy mà chưa biết sai ở đâu sao? Vũ Phong đã nói với tao hết rồi, chính mày là người đứng sau vụ tai nạn của Khả Hân và cả vụ tung tin đồn năm năm trước đúng không?”_ba Diệp Anh tức giận.
“Con không có, ba phải tin con, anh Phong anh phải tin em, em không có.”_Diệp Anh ra sức chối.
“Đến giờ phút này mà em còn chối được sao? Anh đã cho người điều tra tên phóng viên đã tung tin và cả tài xế lái xe bỏ trốn đó nữa cũng đã bị cảnh sát bắt rồi.”_Vũ Phong lạnh lùng nói.
“Không thể, không thể như thế được. Tôi đã sắp xếp chu đáo hết rồi, không thể có sơ xuất được.”_Hy Vấn bất ngở lên tiếng.
“Thì ra cháu cũng có phần sao? Đáng lẽ ra cháu là bạn thân của nó thì phải ngăn nó lại, sao cháu lại cùng làm với nó vậy?”_giọng ba của Diệp Anh bất lực, mắt đỏ hoe.
“Vũ Phong, Vũ Uyên chú xin lỗi. Gia đình chú có lỗi với các cháu, có lỗi với ba mẹ cháu. Thân là ba mẹ mà không biết dạy dỗ con mình để nó gây ra cớ sự này. Chú thành thực xin lỗi.”_vừa nói ba của Diệp Anh cúi đầu trước hai người.
“Chú đừng làm như vậy”_anh và Vũ Uyên đỡ lấy ba của Diệp Anh.
“Tại sao ba lại như vậy, con mới là người tổn thương mà, sao mà lại bảo vệ người ngoài mà đối xử với con như vậy.”_Diệp Anh tức giận khi thấy ba mình cúo đầu xin lỗi.
“Mày đúng là đồ nghiệt chủng mà. Nếu Vũ Phong không nghĩ đến tao thì mày đã không còn ngồi ở đây đâu. Vũ Phong đã có đủ bằng chứng vụ tại nan giao thông và cả vụ mày vu oan cho Khả Hân năm năm trước rồi. Liệu mày nghĩ bấy nhiêu đã đủ đưa mày ngồi tù chưa.”_ba của Diệp Anh tức giận nói
Nước mắt Diệp Anh rơi lã chả nhìn Vũ Phong bằng ánh mắt cam thù nhưng chứa đựng tình yêu. Diệp Anh không ngờ vì Khả Hân mà anh có thể đối xử với cô như vậy.
“Anh vừa lòng chưa? Nhìn thấy em như vậy anh vừa lòng chưa?”_giọng Diệp Anh nghẹn ngào.
“Chị…”_Vũ Uyên vừa định nói nhưng bị Henry kéo người lại.
“Em cứ để cho sếp giải quyết.”_Henry nói nhỏ vào tai Vũ Uyên.
“Anh đã cảnh cáo với em rồi, chuyện đi đến hôm nay là do em tự chuốt lấy.”_anh lạnh lùng nói.
Nghe những lời lạnh lùng anh thốt ra Diệp Anh nghẹn ngào uất ức kèm theo sự tức giận.
“Vũ Phong, thực ra tôi luôn muốn hỏi anh, Khả Hân cô ta dụ dỗ anh kiểu gì mà kể cả cô ta đã có con riêng anh cũng một lòng muốn bảo vệ cô ta vậy?”_giọng Diệp Anh đầy sự nghẹn ngào.
“Cô ấy chưa bao giờ dụ dỗ anh cả, cô ấy rất tốt. Anh phát hiện anh còn yêu cô ấy rất nhiều, hiện tại hay năm năm trước đều không thay đổi. Điều mà anh hối hận nhất là năm xưa đã làm tổn thương cô ấy. Bọn anh đã từng rất yêu thương nhau, anh cũng từng rất hận cô ấy. Vậy nên những ngày tháng sau này chỉ cần Vũ Phong này còn sống thì tuyệt đối không cho phép ai làm tổn thương cô ấy, kể cả anh. Vậy nên em đừng ép anh, bây giờ vì cô ấy việc gì anh cũng có thể làm được.”_anh nhẹ nhàng nói.
“Anh thật sự không thích tôi sao? Một chút thôi cũng không có sao?”_Diệp Anh nói trong nước mắt.
“Không hề. Trước đây không, hiện tại không và cả tương lai cũng thế, như anh đã nói ngay từ đầu anh chỉ xem em là em gái thôi chưa hề có tình cảm nam nữ trong đó, chưa từng có.”_vừa nói anh vừa lắc đầu.
Vũ Phong không biết rằng Khả Hân đang ở ngoài cửa. Cô và Bảo Vy đã nghe hết những gì anh nói, cô rất cảm động, mắt đỏ hoe. Bảo Vy cũng nhìn ra cô và anh chắc chắn không thể tách rời.
“Về thôi”_cô nhẹ nhàng nói.
“Cậu không vào à.”_Bảo Vy thắc mắc
“Không cần mình ra mặt rồi, về thôi.”
“Được thôi. Chúng ta về bệnh viện.”
Nói rồi Bảo Vy lặng lẽ đưa cô rời đi.
“Vũ Phong, con yên tâm, chú sẽ giải quyết chuyện này êm đẹp. Chú đảm bảo sẽ không để An Lâm cũng như con bé Khả Hân gặp rắc rối nữa. Chú chỉ xin con tha cho Diệp Anh đừng tố cáo con bé, chua nhất định sẽ dạy dỗ nó lại.”_ba của Diệp Anh nhẹ nhàng nói.
“Ba. Tại sao ba…”_Diệp Anh tức giận
“Mày im đi. Từ nay về sau không có lệnh của ba mày không được phép bước chân ra khỏi nhà.”_vừa nói ba của Diệp Anh vừa ra hiệu cho vệ sĩ đưa Diệp Anh đi, Hy Vấn thấy vậy cũng đi theo.
“Mong chú giúp con ngăn chặn tin đồn lần này nếu không An Lâm của con sẽ gặp rắc rối. Con cảm ơn chú nhiều lắm.”_anh lễ phép cúi người
“Cảm ơn gì chứ đều là chuyện người cha này phải chuộc lỗi thay con mình. Đúng là con dại cái mang, mẹ nó mà biết không biết có chịu nổi không nữa.”_giọng ba của Diệp Anh nghẹn ngào kèm cảm giác tội lỗi.
“Chú à, con biết cô chú là người tốt, chua đừng tự trách bản thân mình nữa, tụi con hiểu mà.”_Vũ Uyên an ủi.
“Cảm ơn các con, vậy bây giờ chua đi trước nhé.”
“Vâng ạ. Chua đi cẩn thận”_anh lễ phép.
Sau khi ba của Diệp Anh rời đi Vũ Uyên không quên trêu chọc Vũ Phong.
“Bây giờ anh mới thừa nhận là còn yêu chị Khả Hân sao? Anh có biết lúc nãy anh nói cực kỳ cảm động không? Nếu mà chị Khả Hân có nghe được chắc cảm động chết mất.”
“Em đừng có mà nhiều chuyện.”_mặt Vũ Phong ửng đỏ vì gượng.
“Sếp xấu hổ sao? Mặt sếp đỏ lên hết rồi.”_vừa nói Henry vừa mỉm cười.
“Cậu…cậu đừng có nói bậy. Ở đây nóng quá thôi.”_anh ấp úng nói.
“Chị Khả Hân không dễ theo đuổi đâu anh chuẩn bị tinh thần đi, em cũng không giúp anh đâu, ai bảo anh là đồ ngốc chứ làm tổn thương chị ấy nhiều như vậy.”_vừa nói xong Vũ Uyên kéo Henry bỏ đi
“Đi thôi chúng ta đi đón LeO thôi.”_Vũ Uyên vui vẻ nói
“Đó là con trai của anh mà”
“Nhưng mà là cháu trai của em”
“Của anh”
“Của em”
….
Hai anh em họ cứ tranh cãi với nhau suốt đường đi làm cho Henry bật cười.