Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót - Mộc Hề Nương - Chương 113: Ngoại truyện 6 • Truyền đèn (2)
- Trang Chủ
- Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót - Mộc Hề Nương
- Chương 113: Ngoại truyện 6 • Truyền đèn (2)
Nghiên Băng vội hỏi: “Không để lại người sống luôn à?”
Nha dịch: “Lão già khám nghiệm tử thi nhờ giấu con dao gọt trong ngực mà né được một đao chí mạng, vẫn còn giữ được hơi tàn, đang dưỡng thương trong y quán.”
Nghiên Băng: “Bảo vệ để người đó sống tiếp, tìm người đến nghe ngóng điều tra ở nơi xảy ra chuyện không may đi, xem có thể tìm được manh mối của những hung thủ giết người kia không.” Dừng một chút, hắn hỏi tiếp: “Khi huyện Thanh Viễn đưa người làm chứng tới, có bảo quan sai đi theo không?”
Nha dịch: “Có, nhưng đã chết hết rồi.”
Sắc mặt Nghiên Băng trở nên nghiêm trọng, bảo người lui đi, mà lúc này, Ngụy bá cũng bước ra từ phía sau: “Đường đi từ Thanh Viễn đến Quảng Châu không đến nỗi xa, tuy rằng dân phong khắc nghiệt nhưng ta nhớ ở xung quanh đây không hề có cướp bóc. Huống chi có quan sai áp giải, ai dám nhảy ra cướp của giết người? Đến cả quan sai cũng giết, chỉ sợ là diệt khẩu đấy!”
Nghiên Băng suy nghĩ một lúc: “Ai diệt khẩu chứ? Mục đích của việc diệt khẩu là sợ ta lật bản án lại, kẻ nào sợ ta lật bản án lại nhất?”
Ngụy bá: “Người nhà họ Đàm sao? Nhà họ Đàm luôn khẳng định Lâm Đại hại chết Đàm thị, khăng khăng đòi hắn đền mạng, bất kể mọi phương hướng tra án nào nghiêng về phía Lâm Đại cũng đều bị bọn họ cho rằng là thiên vị, nhận hối lộ, Đàm thị và tông tộc Trần thị qua lại thân thiết, triệu tập rất nhiều thôn dân Trần thị vây quanh cửa Nha môn nói ép Huyện lệnh mau chóng xử án. Ta nhớ hơn một năm trước, vụ án này là do Tri phủ tiền nhiệm Trần Minh làm chủ thẩm, thôn dân Trần thị vẫn muốn giở lại trò cũ, bao vây Nha môn Tri phủ, không ngờ Trần Minh là người thuộc tông tộc Trần thị, lũ lớn cuốn trôi miếu Long Vương, sau khi bị sai quay về, người nhà họ Đàm không chịu để yên, hình như đã đi nương nhờ Đề Hình Quảng Đông, Đề Hình Quảng Đông ra mặt mới tính là kết án. Hiện tại ngươi lật lại bản án coi như là tra án oan, Đề Hình Quảng Đông cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.”
Nghiên Băng: “Mặc dù bản án bị phán sai, nhưng người vẫn chưa chết, án oan sẽ không lọt đến phủ Kinh Đô, dư tình bị giới hạn ở Quảng Châu, dù có lật bản án, cùng lắm thì Đề hình Quảng Đông cũng sẽ chỉ bị triều đình trách phạt mà thôi, bị giáng chức là xong chuyện, tội gì phải giết người diệt khẩu?”
Chỉ bị triều đình hỏi trách, giáng chức quan thôi cũng đủ để khiến cho những tên quan địa phương này tức nước vỡ bờ rồi, vấn đề ở đây là quá cấp thiết.
Không thể đánh đồng mức độ nghiêm trọng hậu quả việc phán sai kết luận của án oan và việc điều tra ra được chân tướng của hành động giết người diệt khẩu. Nói di nói lại thì hắn cũng chỉ để lộ chút tin đồn chuẩn bị xử phúc thẩm vụ án thôi mà, sao lại đến nỗi phải giết chết người làm chứng cơ chứ?
Người có thể làm đến chức Đề hình Quảng Đông không thể nào thiếu kiên nhẫn như vậy được.
“Nhưng nếu không phải là do Đề hình Quảng Đông giết, thì là do ai làm?”
Ngụy bá: “Người nhà họ Đàm?”
“Nhà họ Đàm tuy làm quan lại, nhưng lại sa sút đến độ phải gả con gái đi để vượt qua khó khăn, lấy đâu ra bản lĩnh tày trời mà đi giết người? Bọn họ làm sao có gan đó, lấy lý do gì để diệt khẩu?” Nghiên Băng mặt ủ mày chau, không nghĩ ra nguyên nhân, “Trừ phi án này liên quan trực tiếp đến bên trên, có ẩn tình khác.”
Ngụy bá nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Ta nhờ mấy người bạn giang hồ tìm hiểu thử, rất có thể sẽ tìm được lưu manh côn đồ hoặc là sát thủ diệt khẩu trên đường, moi được tin tức, dùng nó để thăm dò manh mối dẫn đến chân tướng.”
“Làm phiền Ngụy bá rồi.” Nghiên Băng hơi bó tay, chợt nghĩ ra một chuyện bèn hỏi: “Lúc nãy ông nói hai năm trước có thôn dân Trần thị giúp đỡ người nhà họ Đàm vây quanh Huyện nha sao? Vì sao thôn dân Trần thị lại sẵn lòng giúp đỡ nhà họ Đàm?”
Ngụy bá: “Trước khi Lâm Đại bị cuốn vào vụ án mạng này, tông tộc Trần thị và tông tộc Lâm thị có nảy sinh một trận đánh nhau có dùng vũ khí, Trần thị chết hơn trăm người. Hai nhà kết thù, không chết không thôi.”
Nghiên Băng: “Vì chuyện gì mà lại kết thù?”
Ngụy bá: “Ta cũng không hiểu rõ tình hình cho lắm.”
Nghiên Băng lập tức đi hỏi sư gia, người nọ trả lời: “Ta nhớ mang máng là có liên quan đến nghiệp đoàn?”
“Nghiệp đoàn?”
“Đây là quy củ ở Quảng Đông này, nếu như có người muốn tham gia một hạng buôn bán nào đó thì buộc phải đến nghiệp đoàn để ghi tên đăng kí, ví dụ một người muốn mở quán trà thì phải nói với nghiệp đoàn, nộp hội phí trước, sau đó quán trà phải định giá, tiền thu mua lá trà, thuê tuyển bao nhiêu người học việc vào giúp đỡ, thù lao bao nhiêu vân vân… những quy định này đêu phải nghe theo Hàng lão của nghiệp đoàn, không thể tùy tiện vượt giới hạn, dù có thể kiếm nhiều tiền hơn, không có sự đồng ý của Hàng lão thì cũng chẳng làm được gì! Nếu không sẽ bị liên hiệp chèn ép đến nỗi phải đóng cửa, tội lớn là sẽ bị bắt đi gặp quan ăn gậy, chỗ dựa sau lưng của nghiệp đoàn là quan phủ, những Hàng lão kia ít nhiều đều xuất thân tông tộc, là anh em của quan lại địa phương.” Sư gia giải thích: “Hai nhà Trần, Lâm là hai tông tộc lớn của huyện Thanh Viễn, chia ra nắm giữ nghiệp đoàn của riêng mình, nhiều năm qua chỉ vị tranh giành sản nghiệp là quán trà mà đánh chém nhau không ngơi nghỉ. Hai năm trước đôi bên xô xát đã chết chừng trăm người, cốt là để giành được tiếng nói cho Hàng lão về công việc của quán trà, vì thế nên hai nhà giống như kẻ thù của nhau, tóm lấy chuyện Lâm Đại giết vợ chặt đầu, chỉ hận không thể khiến cả nhà kia chết thảm.”
Nghiên Băng không ngờ là còn có cả quy củ thế này: “Mở quán trà thôi mà, những việc nhỏ không đáng kể như nhập, bán hàng, thuê người học việc cũng can thiệp đến cùng như thế, còn phải nộp hội phí, nói là cửa tiệm do bản thân mở, chẳng bằng nói là mở chi nhánh cho nghiệp đoàn.”
Sư gia: “Ai nói không phải đâu?”
Nghiên Băng: “Có điều, chỉ vì nghiệp mở quán trà thôi mà, lợi nhuận của nó đủ để hai nhà giao chiến bằng vũ khí, thương vong hơn trăm người sao?”
Sư gia: “Đại nhân có biết sau khi hơn trăm người chết, tông tộc Lâm thị kia đã phải bồi thường bao nhiêu không? Một người hai trăm thỏi bạc ròng, ngoài ra, quan thân trong tộc cũng phải đút lót một số tiền nữa để không bị phán tội đền mạng, bồi thường tổng cộng ít nhất là bốn trăm, tương đương với bốn mươi ngàn lượng bạc đấy. Một tông tộc cầm ra được bốn mươi ngàn lượng bạc, ở đâu ra? Nhờ lũng đoạn, nhờ tông tộc nhỏ phụ thuộc vào tông tộc lớn!”
Nghiên Băng cảm thấy thú vị: “Ý bảo hai nhà Trần, Lâm vẫn là tông tộc nhỏ à?”
Sư gia: “Tất nhiên rồi.”
Nghiên Băng: “Vậy ông nói ta nghe xem, bọn họ phụ thuộc vào tông tộc nào?”
Sư gia: “Họ Trần phụ thuộc vào họ Mã, tông tộc Mã thị trải rộng khắp Quảng Đông, còn họ Lâm thì nghe nói dựa vào họ Lý. Hai họ Mã, Lý đều là tông tộc lớn ở Quảng Đông, đại nhân không tin thì cứ dạo một dọc từ Nha môn đến chợ phường trong phủ đi, tìm hiểu một chút là sẽ biết ngay Hàng lão có tiếng nói trong nghiệp đoàn nếu không mang họ Mã thì cũng mang họ Lý.”
Nghiên Băng bật cười thành tiếng: “Sao ta có thể không tin được chứ? Ta tin ông…” Đột nhiên hắn khựng lại, nụ cười chợt tắt: “Bổn quan còn nhớ Đề Hình sứ Quảng Đông họ Mã?”
Sư gia: “Ông ta chính là cột trụ vững vàng của tông tộc Mã thị.”
Nghiên Băng chớp mắt, Ngụy bá thấy vậy bèn hỏi có phải hắn nghĩ ra chuyện gì hay không, hắn bèn lắc đầu đáp: “Ta vẫn chưa chắc lắm, hy vọng là do ta nghĩ nhiều thôi, có điều ít ra là ta đã có hướng tra án rồi.”
Hắn là đệ tử được ngũ lang dạy dỗ, mấy năm nay trải nghiệm quan trường đầy rẫy khó khăn, từ quan nhỏ cửu phẩm làm đến Tri phủ ngũ phẩm bây giờ chứng tỏ năng lực không hề tầm thường, hiển nhiên là Ngụy bá không lo lắng cho hắn, thế là ông an tâm ra ngoài tìm bạn bè trong giang hồ giúp đỡ tra án.
***
Bạn giang hồ của Ngụy bá vốn nhiều, bao năm qua gần như đóng đô của Quảng Châu, hai bên sáng tối đều có người quen, nhanh chóng tra ra được một đám côn đồ lưu manh nhận tiền của người khác, giúp người ta làm chuyện xấu, tất cả đều bị bắt về Nha môn.
Thẩm vấn một lượt, toàn bộ đều nói mình không biết thân phận người thuê bọn họ là gì.
“Bọn ta cũng có quy tắc đấy, để phòng ngừa trường hợp côn đồ lợi dụng và uy hiếp ngược lại cố chủ, bọn ta đều chọn ra một nơi để giao dịch tiền và tên người cần giết, bọn ta nhận tiền làm việc, nhưng dám khẳng định không biết người thuê thật sự là ai cả.”
Nghiên Băng: “Ngoài chuyện này ra, ngươi không biết thêm gì khác nữa à?”
Mấy tên lưu manh đều phải chịu nghiêm hình tra tấn, không kẻ nào dám mạnh miệng đến cùng, huống chi trong bản chất của bọn họ chẳng có chút trung hiếu nhân nghĩa nào, cho nên cứ tuôn lời bằng sạch như đổ đậu.
“Đại nhân, bọn ta kiếm tiền bằng cách giết người, không nhắc đến chuyện đáng tin hay không, nếu như có thể đưa ra manh mối để lấy công chuộc tội thì nào dám giấu giếm?”
Nghiên Băng phì cười, “Vậy ra các ngươi cũng nhận thức rất rõ về bản thân mình đấy chứ, có điều lời ngươi nói cũng hơi đúng, nếu như không có manh mối để lấy công chuộc tội, vậy thì giết người phải đền mạng.” Bỏ ngoài tai lời cầu xin tha không dứt của đám côn đồ, hắn bước thẳng ra ngoài, “Hại một mạng tính một mạng, giết hết là xong việc.”
Phong cách xử tử hung phạm gọn gàng dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa này cực kì giống Triệu Bạch Ngư.
Những lời trong nhà lao đều là nhờ cắn răng cố chịu mới nói ra được, vừa ra khỏi nơi đó hai vai đã sụp xuống, mặt mày Nghiên Băng lại ủ rũ: “Không tra ra được manh mối gì cả. À phải, đã phái người đi tìm số bạc mà đám côn đồ kia nhận chưa thế?”
Sư gia nói: “Đã đi lục soát rồi, nhưng ta tìm số tiền hối lộ đấy để làm gì?”
Nghiên Băng: “Có lẽ ta sẽ tìm được người thuê từ số tiền bị tham ô đó chăng?”
Sư gia gật đầu, hỏi tiếp: “Người khám nghiệm tử thi đã tỉnh, có thể rời khỏi y quán rồi, vậy để cho gã trở về huyện Thanh Viễn hay là gọi đển hỏi chuyện?”
Trong lòng hắn cảm thấy dù có gọi người khám nghiệm tử thi đến cũng vô dụng, dù sao thì kết quả khám nghiệm cũng đã được ghi lại trong hồ sơ, có thể hỏi thêm được gì đâu chứ?
“Cứ gọi đến đi, ta sẽ hỏi kỹ thêm một chút.”
Nghiên Băng cũng đã đến nước có bệnh mới lo tìm thầy rồi, có thể tìm được thêm bao nhiêu manh mối thì hay bấy nhiêu.
***
Người khám nghiệm tử thi cũng được coi là người có tiếng xa gần ở huyện Thanh Viễn, có lúc còn được Huyện nha của huyện khác thuê đến khám xác.
Vốn nghĩ là đi một chuyến công tác mà thôi, không ngờ lại suýt chết, dưỡng thương trong y quán mấy ngày vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm, bây giờ nghe thấy câu hỏi của Tri phủ Quảng Châu, gã bèn nói ra tất cả những gì mình biết.
“Thi thể của người phụ nữa kia tầm khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, vóc dáng vừa vừa, da dẻ trắng nõn, trên bụng ngón tay có vết chai cứng do bút viết để lại, nhưng không phải là vết chai do làm việc nặng nhọc, có lẽ cuộc sống bình thường rất an nhàn sung sướng, tất cả mọi thứ đều rất khớp với Đàm thị. Nhưng nàng ta là bị bóp cổ chết trước rồi mới bị chặt đầu, vết cắt ở cổ thì khá nhẵn, hẳn là đã dùng rìu hoặc dao bầu, lực chém tương đương với sứ lực của một người đàn ông trưởng thành, một dao chém xuống…” Người khám nghiệm tử thi dùng tay làm dao khua tay múa chân: “Người bị chặt đôi!”
Nghiên Băng: “Lời chứng này của ngươi hoàn toàn khác so với những gì được miêu tả trong hồ sơ.”
Mặt người khám nghiệm tử thi tràn đầy vẻ bất lực: “Đại nhân à, tiểu nhân thấp cổ bé họng, khám nghiệm xác chết như thế nào là chuyện của tiểu nhân, nhưng viết vào hồ sơ như thế nào là việc của bọn họ, làm gì có chỗ cho tiểu nhân xen vào?”
Nghiên Băng giận đến tái mặt, chắp tay đi tới đi lui: “Được lắm, như vậy rõ ràng là án oan rồi, từ trên xuống dưới làm bộ như không thấy, nhà họ Đàm kia lụn bại đến nỗi phải bán con gái đi, đến cùng là bọn họ lấy mặt mũi đâu ra để cho từ tông tộc địa phương, Huyện lệnh, Tri phủ đến Đề Hình một tỉnh đều giúp đỡ họ đổ oan cho một người vô tội thế? Đã có bản lĩnh tày trời thế này thì làm sao không biết Lâm Đại vô tội? Im lặng giết chết người vô tội, không chịu truy cứu tội phạm, là yêu thương con gái thật hay là còn có lòng riêng?”
Dừng bước, hắn muốn gọi cả nhà Đàm thị và Huyện lệnh huyện Thanh Viễn đến hỏi chuyện ngay lập tức.
Ngụy bá: “Bây giờ chưa đủ chứng cứ, để tránh đánh rắn động cỏ, ta vẫn nên suy nghĩ thêm thì hơn.”
Nghiên Băng: “Nhân chứng đã chết rồi, nhưng người khám nghiệm tử thi đã khám xác, mở nắp quan tài ra kiểm chứng lại vẫn có thể kết luận hung khí không phải là dao thường thông qua vết cắt ở cổ, tuy rằng vật chứng chưa đủ, nhân chứng cũng đã bị diệt khẩu, ta vẫn có thể dựa vào việc này lật ngược vấn đề Lâm Đại là hung thủ lại. Có lẽ là người nhà họ Đàm không biết sự thật về chuyện diệt khẩu, nhưng họ sẽ biết một vài bí mật khác, gọi bọn họ đến đe dọa một phen, ta có thể tra được chút ít manh mối, hoặc có khả năng ép hung thủ thật sự chưa đánh đã chạy.”
Ngụy bá suy nghĩ một hồi, đồng ý với cách làm của Nghiên Băng.
Bọn họ nói chuyện riêng cũng không tránh người khám nghiệm tử thi, thế nên gã mới biết mình gặp phải tai họa bất ngờ này là vì hung phạm sợ hãi chân tướng bản án bị tra rõ đã mua chuộc kẻ giết người, gã không khỏi ấm ức nổi đóa lên, mở miệng nói: “Đại nhân, ta còn phát hiện một điều nữa, không biết có nên nói hay không.”
Nghiên Băng: “Nói đi.”
Người khám nghiệm tử thi: “Hai năm trước, khi khám nghiệm cái xác kia thì ta phát hiện người phụ nữ đó đang mang thai.”
Nghiên Băng chấn động: “Thật sao? Ngươi kết luận bằng cách nào?”
Người khám nghiệm tử thi: “Ta đã làm công việc này được gần hai mươi năm rồi, không phải là ta khoe khoang gì đâu, nhưng phàm là có một cái xác để trước mắt, không cần sử dụng bất kì kỹ năng nào ta vẫn có thể nhìn ra được người đó chết thế nào và nguyên nhân phát bệnh trên xác. Bụng dưới của cái xác nữ kia hơi lồi lên, nhấn vào thấy hơi cứng, thế thì hoặc là đang mắc bệnh, hoặc là đã mang thai được hơn một tháng, ta âm thầm tìm đới hạ y đến xem, bấy giờ ông ta khẳng định cái xác nữ này đã mang thai ít nhất là hai tháng!”
Đới hạ y chính là đại phu chuyên môn xem bệnh cho phụ nữ.
“Vì sao lúc đó ông không nói?”
“Tính theo thời gian, cái thai trong bụng Đàm thị không thể nào là của Lâm Đại được…” Người khám nghiệm tử thi tỏ vẻ xấu hổ, “Ta họ Lâm.”
Đến nước này rồi Nghiên Băng cũng lười truy cứu những chuyện này, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều suy đoán, ví dụ như Đàm thị đã mang thai với người mà mình lén lút qua lại, không thể chờ đợi được muốn ly hôn, nhưng gian phu không chấp nhận việc này cho nên sát hại nàng ta rồi giá họa cho Lâm Đại.
“Ngụy bá, ông có thể tìm thêm bạn giang hồ giúp ta chia ra đến huyện Thanh Viễn, thôn Lâm gia và vùng lân cận nhà họ Đàm nghe ngóng điều tra hay không, tra xem rốt cuộc là hai năm trước Đàm thị đã lui tới thân mật với người đàn ông nào.”
Ngụy bá đồng ý ngay.
***
Huyện lệnh huyện Thanh Viễn và người nhà họ Đàm đều bị gọi đến Nha môn Quảng Châu, cả nhà kia bị nhốt thẳng vào trong nhà lao, tin tức truyền ra từ chỗ Tri phủ Quảng Châu, nói rằng dựa vào việc nhân chứng đã bị hại, vật chứng chưa đủ, kết luận người nhà họ Đàm vu oan hãm hại người khác.
Tin này truyền đến tay Mã Khai Tín, gã không khỏi nhạo báng: “Ta tưởng hay ho thế nào, hóa ra cũng cùng một loại với Trần Minh, một kẻ tài hèn sức mọn thích vu oan giá họa. Như vậy xem ra Triệu Bạch Ngư kia cũng tầm thường thôi mà.”
Thuộc hạ bèn nịnh nọt tiếp lời mấy câu: “Cơ mà đêm dài lắm mộng, nếu không ngừng hăm dọa thì sẽ khó tránh khỏi việc nhà họ Đàm khai ngài ra, có phải nên nghĩ cách trừng trị cái tên Tri phủ không biết điều kia không?”
Mã Khai Tín: “Ngươi lấy ít bạc đi tìm tông tộc Trần thị, bảo bọn họ gióng trống khua chiêng đi… Đúng rồi, đem sáu cái quan tài đến đặt trước cửa Nha môn nữa.”
Thuộc hạ không hiểu: “Vì sao phải đặt sáu cái?”
Mã Khai Tín: “Ngu ngốc, nhà họ Đàm có sáu người thì cần sáu cái quan tài, để cho mọi người đều biết Tri phủ Quảng Châu thiên vị kẻ phạm tội, chuẩn bị ép chết người nhà của người bị hại!”
Thuộc hạ bỗng nhiên hiểu ra: “Lang quân sáng suốt!”
***
Huyện lệnh huyện Thanh Viễn là một kẻ chuyên giở thủ đoạn, nói chuyện với lão cứ như đánh Thái Cực vậy, chỉ cần không có chứng cứ rõ ràng là lão có chết cũng không thừa nhận, người nhà họ Đàm cũng mạnh miệng ngoài dự đoán, không hề dễ dàng bị dọa cho nói thật.
Nghiên Băng cảm thấy mình đã đi đến ranh giới nan giải, bên ngoài Nha môn người ta ùn ùn kéo đến tụ tập ồn ào, khua chiêng gõ trống kéo đàn vung tiền giấy, sáu cái quan tài nằm ngay ngắn trước cửa Nha môn, tinh hoa chèo kéo dân chúng đến làm loạn chính là đây.
“Đàm thị có cô con gái bị giết chặt làm dôi, người vô tội uổng mạng, cha mẹ anh em của Đàm thị đau đớn tuyệt vọng, lấy lẽ trời công bằng làm chứng, hung phạm giết người phải lấy mạng đền mạng, đã phán hình phạt chém đầu, sao nửa năm sau đã đòi lật án rồi? Hung phạm Lâm thị táng gia bại sản, Tri phủ ngũ phẩm kia nuốt tiền no căng bụng, khổ chủ lại phải chịu oan bị bỏ tù… Ông trời không có mắt à!”
Cửa Nha môn đóng chặt, người đứng quanh đều là nha dịch, còn có sư gia và Nghiên Băng.
Nha dịch và sư gia đều lộ vẻ căng thẳng: “Đại nhân, ý dân áp bách, khí thế hung hăng, chỉ sợ là khó mà ngó lơ được.”
Trái lại, Nghiên Băng chỉ nở nụ cười.
“Không phải rất tốt à? Chứng tỏ bọn họ nóng ruột lắm rồi. Nóng ruột càng tốt, rất dễ bị lòi đuôi, các ngươi phái mấy tên nha dịch thay quần áo trà trộn vào đi, tìm hiểu xem ai là kẻ đầu têu, sau đó tìm cơ hội tròng bao bố áp đến đây cho bổn phủ.”
Nha dịch không hiểu lắm nhưng vẫn nghe lời làm theo.
***
Mấy tên dẫn đầu bị âm thầm bắt vào Nha môn, trùng hợp thay lúc đó Ngụy bá cũng đem tin tức mới đến.
“Người đến thăm dò ở huyện Thanh Viễn tra được mấy tên đàn ông qua lại mật thiết với Đàm thị, hai năm trước bọn họ đều bị bắt đến Huyện nha thẩm vấn, sau khi tra tấn đã xác định bọn họ không có quan hệ gì với Đàm thị, ngoại trừ một người. Kẻ này tên là Mã Khai Tín, mẹ hắn là chị em ruột với vợ cả của Mã đề hình, một người anh trong tộc họ tái giá lấy con gái của nhà họ Đàm, thường xuyên qua lại nên có mối quan hệ rất thân thiết, khi còn nhỏ, Mã Khai Tín từng theo người thân đến đến nhà họ Đàm ở một khoảng thời gian, tình cảm giữa hắn và Đàm thị là tình thanh mai trúc mã. Sau đó không ngừng liên lạc với nhau, Mã Khai Tín thường chạy đến nhà họ Đàm chơi trong thời gian ngắn, người hầu trong nhà từng thấy Mã Khai Tín xuất hiện ở khuê phòng của Đàm thị vào lúc nửa đêm. Sau khi Đàm thị kết hôn thường hay trở về nhà mẹ đẻ, hơn nửa khoảng thời gian này Mã Khai Tín cũng ở nhà họ Đàm.”
“Mã Khai Tín, Mã đề hình, đúng rồi ha.”
Ngụy bá nói tiếp: “Ta còn dò hỏi ra được manh mối quan trọng nữa.”
“Là cái gì?”
“Con gái nhà họ Đàm đã từng bị sảy thai trước khi xuất giá, rất khó có thai lần nữa.”
“Là thật sao?”
“Đại phu từng khám bệnh cho Đàm thị và tỳ nữ đều đã được ta đưa về đây rồi.”
“Ngụy bá, ông đã giúp ta một việc lớn rồi đó!” Nghiên Băng siết chặt nắm đấm, hai mắt sáng rực, quay đầu lại dặn dò cấp dưới, “Đi lấy giấy dầu đến đây, tách người nhà họ Đàm ra, bổn quan chuẩn bị thẩm vấn từng người.”
Ngụy bá nghe thấy giấy dầu lập tức hiểu ra: “Là thiếp gia quan?”
Nghiên Băng cười tủm tỉm: “Ân sư thích dùng thủ đoạn tra tấn này nhất, hiệu quả tốt mà còn không thấy máu.”
***
Người nhà họ Đàm chỉ cứng miệng khi Nghiên Băng không lệnh cho lính canh ngục “chăm sóc” bằng nghiêm hình, bọn họ không sợ, cũng nghĩ rằng không có chứng cứ rõ ràng, Tri phủ Quảng Châu này sẽ không dám động vào bọn họ, lại nghe lính canh nhắc đến chuyện bên ngoài có người tộc Trần thị đến gây ầm ĩ bèn đoán được là do Mã đề hình ra tay, bọn họ càng chẳng có chút cảm giác sợ hãi nào.
Sau khi bị tách ra, người nhà họ Đàm tiếp tục mỉa mai Nghiên Băng, trái lại, người nọ vẫn vui vẻ nghe bọn họ cười nhạo cho xong, sau đó lập tức lấy giấy dầu ra miêu tả kĩ càng cực hình thiếp gia quan này.
Nhàn nhã đắp một lớp giấy dầu lên mặt bọn họ, Nghiên Băng từ tốn nói: “Thật ra ta đã điều tra rõ ràng cả rồi, Đàm thị và cháu trai của Mã đề hình là thanh mai trúc mã, hai người đã lén lút qua lại từ trước khi kết hôn, nhưng Mã Khai Tín không có ý định lấy con gái nhà họ Đàm mà lập gia đình với người khác, vợ cả có lai lịch không nhỏ lại thêm tính ghen tị, không cho hắn nạp thiếp. Nghe người ta nói mấy năm trước còn đến tận nhà mấy người quậy phá một trận, ép các ngươi không thể không mau chóng gả Đàm thị đi lấy chồng, nhưng suy cho cùng Lâm Đại cũng chỉ là một kẻ buôn, số tiền mà hắn kiếm được chẳng phải của các ngươi, các ngươi cũng không thể sử dụng những mối quan hệ và danh tiếng của hắn, rể hiền mà các ngươi mong muốn vẫn là Mã Khai Tín. Vừa vặn thay Mã Khai Tín chưa dứt tình, cả nhà các ngươi rặt một lũ mèo mả gà đồng, bắt tay nhau để hai người đã kết hôn lén lút qua lại, có phải như thế hay không?”
Con trai trưởng nhà họ Đàm khó thở, trên mặt đã chồng ba lớp giấy, hai chân quẫy đạp mạnh.
Nghiên Băng vờ như không nhìn thấy: “Ba năm trước vợ cả của Mã Khai Tín đột phát bệnh hiểm nghèo, các ngươi cảm thấy cơ hội đến rồi bèn buộc Đàm thị ly hôn với Lâm Đại, không ngờ Lâm Đại biết Đàm thị vụng trộm với kẻ khác mà nén giận không chịu ly hôn, các ngươi ác đến mức lớn gan, tìm một cô gái bóp cổ chết, chém đứt đầu, ném xác ở cạnh con đường nhỏ, giấu Đàm thị đi, xúi giục tông tộc Trần thị có mối hận với tông tộc Lâm thị giúp các ngươi khuấy động dư tình, ép buộc đám người Quảng Đông xử án qua loa, lại có thêm tầng quan hệ với Mã Khai Tín, cho nên đã phán Lâm Đại tội chết một cách hợp lẽ. Có phải như vậy không?”
Trên mặt con trai trưởng họ Đàm đã bị chồng năm lớp giấy, lúc toàn thân gã trở nên run rẩy, Nghiên Băng vẫn thờ ở lạnh lùng, cả buổi trời mới vạch trần một chút, bóp mặt gã ép hỏi: “Bổn quan hỏi lại ngươi, ngươi có nhận tội hay không?”
Con trưởng Đàm gia trợn trắng mắt: “Cẩu quan, ngươi nhận bạc của nhà họ Lâm, giúp đỡ bọn họ đổ oan cho khổ chủ, ngươi sẽ gặp báo ứng đấy!”
“Vẫn còn mạnh miệng à?” Nghiên Băng tức cười, “Ngươi nghĩ Mã đề hình cứu được các ngươi sao? Ông ta bảo vệ bản thân còn khó, làm gì rảnh mà đến cứu các ngươi?” Hắn bước đến trước mặt con trưởng Đàm gia, thấp giọng hỏi: “Đàm thị vẫn chưa chết đúng không?”
Mặt mũi đứa con trưởng nhà họ Đàm trắng bệch, sợ sệt nhìn Nghiên Băng như thể vừa trông thấy vật thể gì đáng sợ lắm, bờ môi run rẩy, gần như không chống đỡ nồi phòng tuyến tâm lý sắp sụp đổ nữa.
Nghiên Băng nhân cơ hội này hỏi dồn dập: “Đàm thị đang được giấu ở đâu? Ở nhà họ Đàm? Hay là ở trong phủ của Mã Khai Tín? Nếu bây giờ ngươi trả lời thành thật thì vẫn có thể giảm bớt hành vi phạm tội, còn nếu cứ khư khư cố chấp, chờ bổn phủ bắt được người, người nhà các ngươi một kẻ hai kẻ cũng đừng hòng chạy! Xử phạt thật nặng, tất cả đầu đều sẽ rơi cho bằng hết!”
Đã sắp dọa được con trai trưởng nhà họ Đàm không nhịn được nói ra được tình hình thật, đột nhiên có một tiếng thét hỏi truyền vào: “Chiêu đe dọa dụ dỗ của Triệu đại nhân đúng là hay! Dùng hình riêng để tra khảo, nghiêm hình bức cung, vu oan giá họa, ép khổ chủ chết oan, hay cho môn sinh của thanh thiên! Bổn quan chỉ muốn đích thân hỏi đương kim Tế chấp một câu, sao cuối cùng lại dạy ra được một tên đệ tử như ngươi vậy!”
Nghiên Băng ngẩng đầu nhìn lên, thế mà lại thấy được người lãnh đạo trực tiếp của hắn, Mã đề hình.
“Hạ quan tham kiến thượng sai.”
Mã đề hình lạnh lùng quan sát Nghiên Băng: “Trong mắt ngươi còn có thượng sai ta đây sao? Bản án mà ta phán quyết, ngươi nói lật là lật ngay, thậm chí không viết sổ con báo với ta một tiếng, cũng không hỏi đến Đề Hình ty đã tự tiện đưa nhân chứng vật chứng đi rồi giam giữ người nhà họ Đàm, kết quả khiến cho nhân chứng chết trong tay sơn phỉ, suýt nữa làm cho khổ chủ chết oan, gây ầm ĩ bát nháo, Triệu đại nhân Triệu Nghiên Băng, ngươi sắp sửa một tay che trời khiến cho phủ Quảng Châu này rơi vào hỗn loạn hay sao?”
Nghiên Băng: “Phạm nhân kêu oan, hạ quan phúc thẩm theo luật mà thôi.”
Mã đề hình: “Theo luật? Theo luật thì ngươi nên viết một lá thư đàng hoàng gửi cho Đề hình ty từ sớm mới đúng, chờ Đề hình ty đồng ý mới có thể lật án, còn ngươi đã làm chưa? Ngươi không làm!” Ông ta phẫn nộ một các kì lạ, chỉ thẳng mặt Nghiên Băng mắng: “Bổn quan ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, thủ đoạn nào trong quan trường mà chưa từng nhìn thấy? Ngươi tưởng bổn quan không biết ngươi giương cờ hiệu vì dân giải oan thật ra là để đá đểu bổn quan à? Nghe này, Triệu Nghiên Băng, ta sẽ đưa người nhà họ Đàm đi, ngươi muốn thẩm án thì báo lý do trước, làm theo trình tự đàng hoàng, nhưng trước khi bản án được trả về phúc thẩm, ngươi cứ cầu nguyện đi, liệu ngươi có thể giữ được cái mũ cánh chuồn trên đầu mình hay không!”
Nghiên Băng ngăn Mã đề hình lại: “Vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, hạ quan chỉ không muốn người vô tội bỏ uổng mạng sống, trước mắt cũng đã tra ra được chút manh mối, kính mong đại nhân châm chước cho.”
Mã đề hình: “Nếu như ta châm chước cho ngươi, thì hôm nay nhà họ Đàm sẽ chết ở chỗ của ngươi đấy!”
Nói xong, ông ta lập tức lệnh cho quan sai mà mình đưa đến cản Nghiên Băng lại, cưỡng chế đưa người nhà họ Đàm đi.
Nghiên Băng vuốt mặt, bỗng nhiên mắng to: “Vì sao ông ta đến mà chẳng có ai tới truyền tin thế!”
Cả đám gồm sư gia và nha dịch đều không dám đáp lời.
Nghiên Băng chống nạnh, sắc mặt sa sầm đến đáng sợ, suýt chút nữa là đã hỏi ra được kết quả rồi.
Ngụy bá từ bên ngoài bước vào nói: “Mã đề hình có chuẩn bị mà đến, quan sai trong Nha môn đều bị khống chế cả rồi, không lên tiếng được.”
Mặt mũi Nghiên Băng vẫn u ám, nhưng ít ra là hắn không hề hỏi trách đám nha dịch.
Ngụy bá: “Mặc dù bằng chứng hiện tại có thể chứng minh Lâm Đại thoát khỏi hiềm nghi giết vợ, nhưng không thể chứng minh người chết là một người hoàn toàn khác, cũng không có cách nào tra ra được thân phận của người chết, vội vàng đưa ra kết luận cho vụ án không thể trả lại trong sạch, cũng như không thể đưa kẻ phạm tội ra trước công lý. Kế tiếp đây quan lại Quảng Đông nhất định sẽ tham gia tố cáo ngươi, chỉ sợ triều đình giáng chức thôi.”
“Có ân sư ở đó, có lẽ sẽ nói giúp ta được vài lời.”
Có ngũ lang ở đó, chắc chắn sẽ không dễ bị người khác cản tay.
Nghiên Băng hơi dùng sức đánh vào mặt mình, ép cho đầu óc mình tỉnh táo lại, cố gắng hết sức dập tắt một chút cảm xúc chán chường thất vọng này.
“Nhưng mà động tĩnh trước mắt càng lớn, chứng tỏ vụ án này càng tày trời.”