ĐÊM ĐÔNG CUNG - Giải Hoàng Bảo Bí Phương (full) - Chương 3 - Chương 3
Nhiếp chính vương là một người đàn ông muốn giữ thể diện.
Anh ta không giết tôi ở cửa phủ đệ.
Nhưng anh ta đã cho người áp giải tôi vào tận sảnh trong.
Tôi một lần nữa bị áp xuống đất và nghe tổng quản luận từng tội của tôi.
Tần Tứ không ngừng nhìn vào “Đông Cung dạ khuyết” trong tay.
Tôi nhìn hắn mà rưng rưng nước mắt, hắn thực sự không thích sao?
Ngay sau đó, sáu quyển sách mà tôi viết lần lượt bị ném xuống đất.
Tần Tứ trầm giọng nói: “Tại sao sách của ngươi toàn là về bản vương cùng thái tử?”
Tôi cầm ly rượu bồ câu được ban thưởng mà hai mắt đẫm lệ.
Trong hoàn cảnh hiện nay, hoàng đế tuy đã lập thái tử nhưng vẫn do dự về việc kế vị ngai vàng.
Nhị hoàng tử đang tranh chấp với thái tử, nhiếp chính vương Tần Tư có được cấm quân hoàng gia và còn là chú của nhị hoàng tử.
Nhiếp chính vương và thái tử nổi tiếng là bất hòa với nhau trong triều đình.
Đối với kẻ thù không đội trời chung như vậy, tôi muốn họ phải thành cặp một cặp.
Trước câu hỏi của Tần Tư, tôi chợt quỳ xuống, ôm chân hắn khóc:
“Nhiếp chính vương dũng cảm và khôn ngoan, thiên hạ ai cũng ngưỡng mộ!”
Ám vệ của hắn nắm lấy tay tôi và kéo tôi về phía sau.
Hắn nhướng mày:
“Còn ngươi thì sao? Ngươi cũng ngưỡng mộ bản vương à? Nếu ngưỡng mộ bản vương thì sao lại viết về thái tử và bản vương?”
Để bảo toàn mạng sống, tôi ôm chân Tần Tư không buông:
“Tấm lòng của nô tài đối với nhiếp chính vương giống như sợi chỉ trong túi quần, không ai nhìn thấy được, chỉ có nô tài mới biết được phần tình cảm ấm áp này..”
Xì.
Có tiếng người cười phát ra từ sảnh trong.
Tổng quản vương phủ nghiêm khắc nói: “Sao ngươi dám, sao ngươi dám nghĩ đến tấm thân vàng kim của vương gia!”
Tôi vừa khóc vừa nói lớn:
“Vương gia cao quý vô cùng, cho nên ta viết “Đông Cung dạ khuyết”, chưa kể đến việc văn võ trong triều, dù hoàng tử có là thái tử đi chăng nữa thì cũng phải nể sợ vương gia hay sao?.”
Toàn bộ sảnh đường chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển, mọi người đều cúi đầu run rẩy.
Chỉ có Tần Tư mỉm cười nhéo cổ tôi, cứng rắn nói:
“Vậy ngươi cũng cho rằng bản vương nên là người đứng đầu của đất nước này sao?”
10.
Đôi khi tôi không khỏi cảm thấy tiềm năng của con người là vô hạn.
Đặc biệt là khi đối mặt với sự sống và cái chết.
Kiếp trước làm quản lý, tôi đã làm người đại diện cho một nghệ sĩ họ Mạch mới ra mắt nên tôi bị ảnh hưởng rất nhiều từ anh ấy.
Lúc này, tôi lộ ánh mắt kiên định, nhiệt tình hát trước vẻ mặt khó hiểu của Tần Tứ:
“Chúc vương gia một đường thịnh vượng, danh tiếng vang xa trong thiên hạ.”
“Mang giáo cưỡi ngựa xuyên qua chín tầng, giống như đại bàng trong chín tầng trời;”
“Chúc ngài một tương lai huy hoàng và để lại ánh sáng chói lọi;”
“Từ nay trở đi, cờ chiến đấu tung bay, không ai có thể ngăn cản được sức mạnh của ngài… “
Để tỏ ra có khí thế chút, tôi vừa hát vừa khoa chân múa tay với Tần Tứ.
Tần Tứ luôn có vẻ mặt ngơ ngác.
Những người trong sảnh ch ế t lặ ng.
Chỉ sau khi hát đến lần thứ năm, đổ mồ hôi đầm đìa đầy đầu thì tôi mới dừng lại.
Nhưng may mắn thay, lời nịnh nọt đã đúng chỗ.
Tần Tứ vẻ mặt kỳ quái nói:
“…Ngươi đối với bản vương chân thành, nếu như thế ngươi liền ở lại trong phủ để bản vương lợi dụng.”
Tôi xoa tay:
“Vương gia, để cho nô tài làm ám vệ hay môn khách?”
*Môn khách: Người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng tài năng của mình cuối cùng cũng được đánh giá cao và rằng tôi sẽ gây ra một cơn gió t a nh mưa m á u trong triều đình này.
Nhiếp chính vương nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Ngươi là người chuyên viết những cuốn sách này,người nào luận tội bản vương thì ngươi viết về hắn.”
“Nhớ kĩ, bản vương từ trước đến nay luôn là người cao quý, không thể bị ủy khuất.”
” Bản vương không thích chương 75 trong ” Đông Cung dạ khuyết”, sửa lại.”
“Ngoài ra, bất kỳ cuốn sách nào liên quan đến thái tử đều phải thể hiện rằng bản vương dũng mãnh, thái tử không thể nào địch lại.”
Tôi: “…”
Hắn có dám nói rằng hắn thực sự không thích xem nó???
11.
Cái mạng nhỏ của tôi đã được cứu.
Tôi trài qua cuộc sống viết văn hàng ngày trong phủ Nhiếp chính vương.
Khác với những đấu đá ở hiện đại, nhiếp chính vương thích sử dụng dao thật hơn.
Mấy ngày nay, nhiếp chính kích động tới tìm tôi.
“Nghe nói thái tử hôn mê suốt mấy ngày, khi tỉnh lại đã có hơn mười người ngồi vây quanh…”
Tôi đặt cây bút trên tay xuống cười mỉa:
“Haha, thật sao? Thật là th ả m.”
Nhiếp chính vừa phe phẩy cây quạt vừa ăn điểm tâm của tôi:
“Viết tốt quyển sách này vào, đến lúc bản vương sẽ đem chương mới vẩy khắp khắp kinh thành, khiến hắn xấu hổ.”
Ta nhìn Tần Tứ không nói nên lời.
Người này thoạt nhìn có vẻ cố chấp và mang bộ dạng lạnh lùng nhưng thực chất lại là một người ấu tr ĩ và trẻ con.
Bốp!
Cây quạt đột nhiên vỗ vào đầu tôi, Tần Tứ mím môi:
“Ngươi có dị nghị? Ngươi có tin bản vương sẽ ném cô vào thủy lao không…”
* Dị nghị: Bàn tán với ý chê trách, phản đối.
Tôi đã đưa hắn phần tiếp theo mà tôi đã viết hôm nay.
Tần Tứ nhìn kỹ, tưởng mình đang đọc tấu chương mà không biết.
Một lúc lâu hắn mới ghét bỏ nhìn ta nói: “Viết không hay, sửa đi!”
Ta cúi người nói: “Vương gia, ngìa muốn sửa thế nào? “
Trong thư phòng, Tần Tứ một tay ôm lấy eo tôi, bế tôi đến bàn: “Ngươi đang viết chương này trong thư phòng, nhưng ngươi phải biết rằng bản vương thân cao tám thước*, không thể làm được. Chi bằng… không được di chuyển! Ngươi không được lộn xộn, bản vương cho ngươi xem!”
* Tám thước: 1,8 mét
Hắn bắt lấy cả hai cổ tay của tôi bằng một tay và giữ chúng phía trên đầu tôi.
Trọng tâm cơ thể tôi chỉ dồn vào tay kia của hắn, tôi bất an vùng vẫy.
Tần Tứ tức giận đè tôi xuống bàn, đưa tay nắm lấy cổ áo tôi hạ xuống vài phân, sau đó trợn mắt:
“Ngươi là nữ tử?!”
Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ, tôi nhất thời không quan tâm đến thân phận của mình mà đấm vào cằm Tần Tứ.
Tần Tứ cảm thấy đau đớn nhưng cũng không lùi bước, hoảng sợ nắm lấy cánh tay tôi để tôi không bị ngã.
Đúng lúc thái tử bước vào, tình cờ nhìn thấy tôi với bộ quần áo xộc xệch treo một nửa trên người nhiếp chính vương.
Hắn lạnh lùng, giọng tức giận:
“Đây là cách mà nhiếp chính vương thường cư xử trong vương phủ sao?”
12.
Có lẽ hắn ngạc nhiên vì tôi là phụ nữ.
Tần Tứ im lặng, không có biểu cảm gì, nhưng tai hơi đỏ lên.
Chỉ khi thái tử kéo tôi lại, sửa sang quần áo cho tôi, hắn mới tỉnh lại và nắm lấy tay còn lại của tôi.
“Thái tử tự ý xông vào nhiếp chính vương phủ, bây giờ muốn bắt người trong phủ của thần?”
Thái tử chỉnh lại quần áo cho tôi, cau mày nhìn hắn đang nắm tay tôi.
“Dạ Cảnh vốn là người trong cung, không có quan hệ gì đến phủ của nhiếp chính vương. Hay là nhiếp chính đã vương cho rằng hoàng cung cũng thuộc về ngươi?”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Tôi bị kẹt ở giữa không dám lên tiếng.
Trời đất, tôi không muốn đi đâu cả, tôi chỉ muốn kiếm tiền để tồn tại.
Đôi mắt họ nhìn nhau một lúc rồi đột nhiên đặt quyền lựa chọn vào tay tôi, để tôi lựa chọn đi Đông Cung hay ở lại Nhiếp chính vương phủ.
Chớt cười mất, bây giờ chắc chắn thái tử muốn l ộ t da tôi ra ấy chứ.
Ở trong phủ Nhiếp chính vương, mặc dù mỗi ngày phải cập nhật ba chương nhưng may mắn có được một mạng sống.
Tôi lập tức quay lại và nhìn Tần Tứ với đôi mắt đầy sao.
Bàn tay thái tử nắm trong tay đột nhiên trở nên mạnh mẽ, anh ta ghé sát vào tai tôi, thì thầm vào tai:
“Lâm Chi, anh biết em đã du hành xuyên thời gian, và anh cũng vậy. Anh có cách đưa chúng ta về nhà.”
Chỉ cần một câu nói là tôi biết anh ta là ai.
Tôi từ từ buông tay Tần Tứ ra, nhìn vẻ vui mừng trên mặt hắn dần dần biến mất, quay lại vẻ thờ ơ thường ngày.
Tần Tứ mặt không biểu cảm rút tay lại, không ngừng vuốt ve chiếc quạt bạch ngọc trong tay.
Cho đến khi chúng tôi bước ra khỏi vương phủ, có một tiếng động lớn ở đằng sau chúng tôi.
Bên trong phủ, gã sai vặt chạy ra và hét lên:
“Mời công tượng đến tu chữa nhanh lên, đình đã sập rồi!”
* Công tượng: Thợ thủ công