ĐÊM ĐÔNG CUNG - Giải Hoàng Bảo Bí Phương (full) - Chương 2 - Chương 2
Không thể không nói, thái tử có vẻ ngoài rất hấp dẫn.
Nhưng tôi không có cách nào biểu thị được điều đó, và tôi cảm thấy bất lực như một thái giám vào nhà chứa.
Tôi ghét việc mình là nữ nhưng đội lốt thái giám!
Càng hận bản thân mình bất lực hơn.
Nhưng ai nói không được trêu hắn ấy nhỉ?
Thái tử uể oải tựa lưng vào bức tường đá, nghịch nghịch con dao găm trong tay.
Tôi khẽ mỉm cười: “Ngài xác định?”
Sau đó tôi nhấp môi một chén rượu hồng.
Trong lúc hắn còn đang ngơ ngác, tôi ấn đầu hắn hôn xuống, rót hết rượu vào miệng hắn.
Mặt thái tử đỏ bừng, bắt đầu vùng vẫy, bị tôi túm tóc lại, ép ngửa ra sau.
Trong lúc giằng co, lại một nụ hôn sâu hơn xuất hiện.
Một lúc sau, thái tử mặt đỏ bừng, yếu ớt dựa vào tường đá trừng mắt nhìn tôi:
“Ngươi làm càn!”
Tôi cười khúc khích và đưa tay ra thậm chí còn suồng sã hơn:
“Thật xin lỗi, thưa điện hạ, Nhuyễn cốt tán mà nô tài mua rất nhiều tiền đều dùng vào người.”
“Nô tài biết rằng thái tử nhất định sẽ giết nô tài, nhưng trước đó, nô tài muốn trả thù.”
Thái tử khó hiểu nhìn tôi, tôi tát hắn một cái.
* Nhuyễn cốt tán: là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán. Loại chất độc không mùi, không vị, từng được Triệu Mẫn quận chúa dùng để đầu độc vô số cao thủ võ lâm. Không khiến nạn nhân mất mạng, nhưng Thập hương nhuyễn cân tán lại khiến họ mất sạch võ công, trở thành những người bình thường yếu ớt, không còn khả năng kháng cự. Loại độc dược này nguy hiểm ở chỗ rất khó lòng phòng bị. Nó có thể phát tán trong không khí, nước uống hoặc đồ ăn.
6.
Thái tử ức chế không nổi, kêu rên vài tiếng.
Tôi vừa đánh vừa mắng: “Thân là thái tử, không thể tìm thái y chữa trị dạ dày cho ngài sao?!”
“Ngài có biết một ngày rửa 10 cái bô đau đớn thế nào không?”
Đánh chửi một lúc lâu, tôi mệt rồi.
Thái tử im lặng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tôi ngồi dưới đất, nhìn trăng sao trên đầu, lòng có chút tiếc nuối.
Trời đã gần sáng và cuộc đời tôi cũng nên kết thúc rồi.
Dược lực của thái tử đã giảm bớt, có chút choáng váng, thấp giọng lẩm bẩm:
Khi đến gần hơn, tôi thấy anh ấy đang lặp lại từ Lâm Chi, nhưng Lâm Chi là tên hiện đại của tôi.
“Ngài đang nói về Lâm Chi phải không?”
Khi anh ấy nghe thấy giọng nói của tôi, anh ấy đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đỏ bừng, rồi đột nhiên đứng dậy và đè ngã tôi xuống đất:
“Lâm Chi, đừng đi…”
7.
Tôi vẫn còn sống.
Khi những người hầu ở cung điện bước vào vào lúc bình minh, họ nhìn thái tử hôn mê bất tỉnh, còn cả người tôi gần như bị đè chết bên dưới anh ta.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.
Đại thái giám Đông Cung nhìn tôi từ trên xuống dưới và miễn cưỡng nói:
“Hừm, ngươi thật là phi thường.”
Mọi người trong cung đều không thể biết được địa vị hiện tại của tôi là gì.
Tôi bị bỏ lại ở Đông Cung, đợi thái tử tỉnh lại.
Rất nhiều thái giám đến gặp tôi và cầu xin tôi nhận họ làm con nuôi.
Các tiểu thái giám và cung nữ vây quanh tôi, nói chuyện rôm rả.
Họ khen ta có quyền lực hơn nhiếp chính vương, tôi lại thấy hơi buồn khi thấy không có ai gọi thái y đến, khiến thái tử bị sốt và không thể tỉnh lại vì không có thuốc giải.
Tôi phải làm sao bây giờ, lương tâm tôi có chút đau đớn.
Nhưng không nhiều lắm đâu.
Không lâu sau, tôi đến cửa mang theo những đồ quý giá từ tẩm cung của thái tử.
Một tiểu thái giám vừa thấy tôi quỳ gối liền gọi tôi là cha nuôi.
Tôi kéo anh ta dậy với nụ cười toe toét và thì thầm vào tai anh ta.
Tiểu thái giám ánh mắt lóe lên, nịnh nọt gọi mấy người vào tẩm cung của thái tử.
Khi ngồi trên bức tường của Đông Cung, tôi nhìn về phía thái tử và xoa xoa ngực mình.
Tốt lắm, lần này lương tâm của tôi thực sự rất đau đớn. Harry Potter fanfic
Thái tử chắc chắn sẽ ch ặ t sống tôi khi tỉnh dậy.
Nhưng hãy thử xem, xe đạp sẽ biến thành xe máy nếu thay đổi mô- tơ.
Tốt hơn là tôi nên tấn công trước.
Lúc này, lính canh Đông Cung tiến vào phòng ngủ của thái tử để bảo vệ thái tử.
Tôi dễ dàng nhảy qua tường và đáp xuống đất, tôi không khỏi vui vẻ.
“Tự do!”
Tôi chưa bước được hai bước, một mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng đột nhiên bao trùm lấy phía sau tôi.
Một chiếc nhẫn ngọc nhẹ nhàng xuất hiện trong tầm mắt, một người đàn ông mặc áo choàng đen uy nghiêm đứng bên cạnh xe ngựa, lặng lẽ nhìn tôi, cầm trên tay một bản sao của “Đông Cung dạ khuyết”.
Người đàn ông cao lớn, có một nốt ruồi hình chu sa ở cuối mắt.
Suy nghĩ một lúc, tôi cẩn thận nói: “Anh… cũng là fan của “Đông Cung dạ khuyết à?”
8.
Xe ngựa chậm rãi chạy, hướng ra ngoài cung, người đàn ông chỉ ngồi đó uống trà, thỉnh thoảng lật sách trên tay.
Tôi thực sự rất thích dáng dấp của người đàn ông này.
Phải nói rằng vẻ đẹp này giống như một bức tranh, dù chỉ xuất hiện trong một cuốn tiểu thuyết thì vẫn bắt mắt mà thôi.
Không thể dễ dàng ra khỏi cung, tôi vốn là muốn trốn ở ngự hoa viên tìm cơ hội.
Nhưng người đẹp này đã kéo tôi lên xe và dẫn tôi ra khỏi cung điện mà không bị cản trở.
Trong xe mùi gỗ đàn hương nồng nặc, tôi do dự hồi lâu rồi lấy bản sao của phần tiếp theo “Đông Cung dạ khuyết” trong túi ra và nói tiếp:
“Ngươi có thích ” Đông Cung dạ khuyết” không? Đây là phần tiếp theo, như một tạ lễ vì đã đưa ta ra khỏi cung.”
Hắn ta không nói gì, tiếp nhận phần tiếp theo của cuốn sách và lật từng trang một. Tôi chỉ coi đó là sự đồng ý của hắn ta.
Tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm cho đến khi xe ngựa đi qua những con phố ồn ào và sôi động.
Hắn ta mang một vẻ đẹp lạnh lẽo và cô quạnh nhưng đáng tin cậy.
Chiếc xe ngựa từ từ dừng lại ở đâu đó.
Tôi vén rèm cửa quay lại chào tạm biệt: “Cảm ơn, nếu có duyên, hẹn ngày sau giang hồ tái kiến!”
Tôi vừa định bước xuống xe thì bị xa phu tóm lấy, hướng lấy hỏi hắn:
“Vương gia, ngài muốn gi ế t tên tiểu thái giám ngay tại chỗ?”
?
Lúc này, tấm bảng vàng ròng bên cạnh xe ngựa làm tôi lóa mắt.
Tôi nhìn kỹ hơn và thấy dòng chữ “Nhiếp chính vương phủ đệ” được viết trên đó.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình giống như một ông già tám mươi đang cày 30 mẫu đất để rồi phát hiện ra đó là của người khác.
Nhiếp chính vương Tần Tứ bình tĩnh đặt tờ giấy trong tay xuống, cười khúc khích rồi cầm quạt nâng cằm tôi lên.
Đó rõ ràng là một hành động phóng đãng, nhưng lưỡi dao sắc bén ẩn trong tay cầm quạt đã chạm vào động mạch chủ của tôi.
Trong mắt hắn hiện lên một tia tức giận, lưỡi dao sắc bén cào vào da, vấ y m á u:
“Vậy ra là ngươi, viết tận sáu cuốn sách về bản vương cùng thái tử?”