Đêm Dài Như Sao - Vô Xứ Khả Đào - Chương 61: Sai lầm lớn nhất
Tinh Ý ở nhà ba ngày, Diệp Giai Chính không về. Cảnh vệ đưa đồ dùng sinh hoạt tới, cô chỉ có thể đoán thời cuộc bên ngoài hiện giờ qua báo chí. Nhưng báo viết cũng không rõ ràng, chỉ nói hải quân của Dĩnh Quân và Nhật Bản có nhỏ xung đột ở Lưỡng Giang, hiện nay hạm đội Nhật đã rút khỏi đất liền.
Cô biết khát vọng của Diệp Giai Chính, cũng hiểu chuyện này chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản như báo đã viết. Nhiều ngày không có tin tức của anh trai, cũng nhiều ngày cô bắt đầu có ác mộng hàng đêm, sau đó dứt khoát không ngủ nữa, ngồi dậy đọc sách. Ban ngày cô sợ ông nội lo lắng nên phải gượng cười, cả người trông tiều tụy rất nhiều.
Nhưng ánh mắt lão gia tử rất nhạy bén, sao mà không nhìn ra cháu gái đang che giấu, nhưng ông đọc báo cũng không hỏi nhiều, chỉ nhốt mình trong thư phòng. Một già một trẻ không nhắc tới Liêu Nghệ Hàng và Diệp Giai Chính đang ở bên ngoài, nhưng bầu không khí trong nhà lại ngày càng nặng nề.
Chiều hôm nay, Liêu gia có khách đến thăm, là phu nhân của Cao Hành Phong. Tinh Ý vội vàng mời bà vào phòng khách, áy náy nói: “Cao bá mẫu, bệnh của Tiểu Ngũ đã đỡ chưa? Từ ngày Cao bá bá mừng thọ đến nay, không có thời gian đến thăm, thật sự ngại quá.”
Cao phu nhân vội vàng ngăn cô: “Đừng nói như vậy, bác biết mấy ngày nay xảy ra không ít chuyện. Bác sĩ mà con và Thanh Vũ giới thiệu rất giỏi. Anh ta nói bệnh của Tiểu Ngũ chỉ cần mọi người chăm lo, lớn lên sẽ khỏi hẳn, bác cũng an tâm.”
Tinh Ý cũng vui thay Tiểu Ngũ: “Vậy tốt quá.” Dừng một chút lại nói, “Tổ phụ của con cũng ở nhà, chỉ là mấy ngày nay sức khỏe không được tốt, bây giờ khó khăn lắm mới ngủ trưa…”
Cao phu nhân vội vàng xua tay nói: “Đừng quấy rầy lão gia tử. Lần này tới là có chuyện muốn nói với con, cũng để con…có sự chuẩn bị.”
Tinh Ý căng thẳng, đôi tay bất giác nắm chặt vải phủ sô pha, giọng nói bất giác khàn đi: “Có chuyện gì thế ạ?”
Cao phu nhân thở dài, đặt tay lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Là anh trai của con… Liêu tiên sinh đã xảy ra chuyện ở công trình xây dựng vịnh Ngõa Tử. Cậu ấy bị quân hạm Nhật bắn trúng, giờ đang bị thương nặng và hôn mê.”
Lỗ tai Tinh Ý ù đi, dường như có tiếng đạn pháo nổ vang bên tai, nhất thời có chút mờ mịt, không nói được một câu nào.
“Tinh Ý, Tinh Ý……” Cao phu nhân nhìn nét mặt cô cũng không khỏi xót xa, chồng bà cũng là quân nhân, bà có thể cảm nhận được sự lo lắng sợ hãi này, không khỏi nói chậm lại, “Con phải kiên cường. Anh cả con không chết, cát nhân tự có thiên tướng, dưỡng một thời gian nhất định sẽ khỏe lên.”
Cô “Vâng” một tiếng, đứng lên nói: “Bá mẫu, anh trai con hiện tại ở đâu thế? Con là bác sĩ, có thể đến chăm sóc anh ấy.”
Cao phu nhân vội nói: “Con đã quá lo rồi, đúng không? Anh cả con hiện tại tạm thời vẫn đang ở bệnh viện tiền tuyến, Thanh Vũ đã đến đó mấy ngày.” Bà nói tiếp, “Hiện nay trong nhà còn có lão gia tử, con đột nhiên đi mất, thì ông lão sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Tinh Ý hít một hơi thật sâu, nỗ lực kìm nén nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Vâng, con biết rồi.”
Cao phu nhân thương tiếc cô còn trẻ, mà lại kiên cường như vậy, không nhịn được duỗi tay ôm lấy cô: “Tinh Ý, Thanh Vũ sẽ về ngay. Con hãy chờ nó, tình hình cụ thể nó sẽ nói với con. Chuyến này nó bảo bác tới, là sợ con ở đây suy nghĩ lung tung.”
Cao phu nhân ngồi một lát, bởi vì bên ngoài gió lớn nên đã đi ngay. Tinh Ý bối rối đứng dậy đi đến cầu thang, mới mơ hồ nhìn thấy bóng dáng lão gia tử đang đứng trên lan can cầu thang ở tầng hai. Cô không màng gì, vội vàng đi lên gọi một tiếng “Ông nội”.
Gương mặt lão gia tử ẩn giấu trong bóng đêm, không nhìn ra cảm xúc, nghẹn ngào hỏi cháu gái: “Anh cả con… đã xảy ra chuyện rồi phải không?”
Tinh Ý thậm chí không kịp che giấu đã bị lão gia tử hỏi thẳng như vậy, cả người cứng đờ, thật lâu sau mới nói: “Đúng vậy.”
Giọng nói của ông lão dần trở nên suy yếu, như thể mất sức sống: “Rốt cuộc là thế nào?”
“Bị người Nhật tập kích ở vịnh Ngõa Tử, bị thương nặng hôn mê.” Tinh Ý cố gắng ổn định cảm xúc của mình, “Ông nội đừng quá lo lắng, anh trai nhất định sẽ không sao.”
Ông lão đứng ở nơi đó, như thể biến thành một pho tượng đất, Tinh Ý đứng bên cạnh, tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình. Trái tim cô đập càng nhanh, không nhịn được duỗi tay kéo cánh tay ông: “Ông nội… không sao chứ?”
Lão gia tử cuối cùng cũng động đậy: “Con đến đây với ông.”
Trong thư phòng rất sáng sủa, bóng lưng lão gia tử hơi lom khom, đến bên một cái tủ, cúi người lấy một chiếc hộp. Ông đặt gậy xuống, bàn tay nhăn nheo hơi run run mở ra.
Ông đưa lưng về phía cháu gái, giọng nói trầm thấp có vẻ mệt mỏi: “Đây là nhẫn mà tổ tiên Liêu gia chúng ta truyền lại, lúc đính hôn đã cho mẹ con. Sau đó trước lúc mất nó đã dặn dò, chờ con lớn lên sẽ cho con.” Lão gia tử mở một tầng ngăn, lộ ra một xấp giấy phía dưới, “Đây là khế đất của Liêu gia tại Hạ Kiều. Ông đã thương lượng với anh trai con, nó nói mình không cần, đều để lại làm của hồi môn cho con.”
“Ông nội ——” Tinh Ý sợ hãi đứng sau lưng ông lão, “Vì sao ông muốn giao phó những thứ này cho con?”
Lão gia tử nâng tay lên: “Con nghe ông nói hết đã. Tất cả tài sản của Liêu gia, lần này trước lúc ra ngoài ông đã giao phó cho chú họ của con. Nó rất thành thật đáng tin, về sau nếu cần thì cứ tìm và liên hệ nó. Đây là danh sách, cũng để ở đây.”
“Ông nội!” Tinh Ý bất an mà đánh gãy lời ông, “Rốt cuộc ông làm sao thế?”
Động tác của lão gia tử dừng một chút, quay đầu lại nhìn cháu gái, có lẽ nhận ra mình đã dọa cô, duỗi tay vỗ mu bàn tay cô, cười nói: “Ông nội không sao. Anh cả con cũng sẽ không sao.”
Tinh Ý ra sức gật đầu: “Ông nội muốn ngủ tiếp một lát hay không?”
Ánh mắt ông lơ đễnh trong giây lát, cất hộp vào ngăn tủ: “Con phải nhớ, mấy thứ này đều đặt ở đây.” Khóa cạch một tiếng, ông xoay người đặt chìa khóa vào tay cháu gái, “Được rồi, nói xong cũng an tâm rồi.”
Tinh Ý nắm chặt chìa khóa, đứng có chút bối rối, nhìn lão gia tử chậm rãi ngồi vào ghế bập bênh, ngập ngừng gọi một tiếng “Ông nội”.
Lão gia tử nhắm mắt lại, bỗng nhiên lẩm bẩm một câu: “Nha đầu, con còn nhớ cái cây trong nhà ở quê hay không?”
Tinh Ý gật đầu.
Ông lão chậm rãi nói: “Dưới gốc cây có chôn một hũ Nữ nhi hồng vào năm con sinh ra. Nghĩ vào lúc con kết hôn có thể uống. Ông nội đợi nhiều năm như vậy…” Ông trầm lặng, thật lâu không nói gì, Tinh Ý gần như cho rằng ông đã ngủ, đang định lặng lẽ rời đi, mới nghe ông lão nhẹ giọng nói, “…Thật sự muốn được uống một ly.”
Tinh Ý nghe trong giọng điệu của ông có vẻ ảm đạm, chợt chua xót khó tả, đang định miễn cưỡng mở miệng, chợt nghe người giúp việc đẩy cửa vào, vội vã nói: “Lão gia tử, tiểu thư, Diệp đốc quân đã về!”
Tinh Ý lập tức căng thẳng, vội vàng ra cửa xuống lầu để hỏi tình hình của anh trai.
Quả nhiên Diệp Giai Chính đã về, xem ra đã lặn lội đường xa, bụi bặm mệt mỏi, người lại gầy đi rất nhiều. Cô không quan tâm đến những thứ khác, vội vã hỏi: “Anh trai em thế nào rồi?”
Anh chưa cởi áo choàng quân đội, đến gần ôm cô vào ngực thật chặt, thấp giọng nói: “Tôi đã đưa anh cả về, ở bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại.” Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng anh đã buông cô ra, trầm thấp hỏi, “Lão gia tử đâu?” Tinh Ý chần chờ rồi nói: “Thư phòng ở trên lầu.”
“Tôi có việc muốn nói với lão gia tử.” Anh trấn an vỗ cánh tay của cô, chợt đi nhanh lên lầu.
Cửa thư phòng khép hờ, khi Diệp Giai Chính bước vào, lão gia tử đã mặc áo khoác dài màu đen, buộc tóc gọn gàng, đứng thẳng tắp cạnh bàn sách.
Anh đóng cửa lại, chưa mở miệng lão gia tử đã hỏi: “Bây giờ Nghệ Hàng thế nào rồi? “
“Tôi đã đưa anh ấy về Dĩnh Thành, bác sĩ đang chữa trị. Sống chết chưa rõ.” Giọng nói của Diệp Giai Chính không có biên độ, “Ông nội, trận chiến này hoàn toàn thất bại, hạm đội quân Nhật bình an vượt qua vịnh Ngõa Tử, chỉ có bốn chiếc tàu bị hư nhẹ, mà bọn họ dùng pháo đài trên thuyền bắn quân đoàn 31 của ta, thương vong mấy ngàn, quân trưởng Tiêu Thành hiện giờ đã rơi xuống nước mất tích. Quân Nhật đã hiểu rõ ý đồ của bên ta, chỉ tiếc quân ta thất bại trong gang tấc, không có cơ hội phá hủy hạm đội Nhật Bản.”
Lão gia tử nhắm mắt lại: “Tiêu Thành… là chủ nhiệm thân cận của cậu, người thanh niên từng tới đón tôi đó sao?”
Anh nặng nề đáp lời: “Đúng vậy.”
Cửa sổ thư phòng mở toang, gió lạnh thỉnh thoảng cuốn theo tuyết rơi vào phòng, loáng thoáng còn có tiếng rao bán báo của đứa bé đầu phố.
“Cấp báo, cấp báo! Diệp Giai Chính nghiêm khắc trả lời điện báo từ Tokyo: Hiệp định nhục nước, không thể nhẫn nhịn!”
……
Từ lúc Diệp Giai Chính vào cửa đến nay, vẫn chưa kịp cởi bao tay, lấy một tờ giấy từ trong túi, nhẹ giọng hỏi: “Lần này tin tức tiết lộ ra ngoài từ thuyền thương Nhật Bản. Tôi đã cho người tra xét, là thuyền thương của công ty này.”
Lão gia tử không nhận lấy xem, chỉ hít một hơi thật sâu, từng câu từng chữ: “Là lỗi của tôi. Tôi đã nói chuyện vịnh Ngõa Tử với Sato Gen.”
Nhiệt độ tựa hồ hạ thấp xuống âm, mọi thứ từ hô hấp, ánh mắt, động tác đều như đóng băng. Diệp Giai Chính nhìn lão gia tử, giọng nói phút chốc lạnh lẽo: “Ngài có biết mình đang làm gì không?… Vì sao lại làm như vậy?”
Lão gia tử thở dài, nhắm mắt rồi lại mở ra: “Thanh Vũ, tôi không còn lời gì để nói, cũng không có giải thích. Làm thì đã làm rồi, nhiều năm như thế còn sót lại một chút tình cha con, không ngờ lại hại Nghệ Hàng, hạ nhiều ngườii như vậy, là tội nghiệt của tôi.”
Ông lão xoay người, không để Diệp Giai Chính nhìn thấy nét mặt của mình lúc này, ổn định hơi thở nói: “Ngày ấy Nghệ Hàng đưa tôi về Hạ Kiều, trong lúc vô tình nghe thấy nó đang nói kế hoạch vịnh Ngõa Tử với người khác. Lúc ấy không để ở trong lòng, nhưng ngày nó đi, tôi nhận được điện báo của Sato Gen, báo với tôi hành trình thuyền thương ở Lưỡng Giang… Nó nói sau chuyến này sẽ không về nữa. Tôi xem hành trình mới phát hiện nó có thể sẽ đi ngang qua vịnh Ngõa Tử.”
“Nó khốn nạn, bất tài thế nào… cũng là con trai của tôi, là cha của Nghệ Hàng và Tinh Ý. Tôi sợ nó bị bắn nhầm ở vịnh Ngõa Tử, vì thế lập tức chạy về Dĩnh Thành. Trước lúc đi nó nói địa chỉ liên lạc, tôi đã tìm được thân tín của nó, nhờ cậu ta nghĩ cách báo nó phải mau chóng vượt qua vịnh Ngõa Tử… hoặc dừng lại tại chỗ chớ di chuyển.”
Diệp Giai Chính nhìn bóng lưng ông lão, trái tim lạnh lẽo, lại vô cớ như thiêu đốt: “Chẳng lẽ ngài không biết quan hệ giữa Sato Gen và Hiyagami sao? Chỉ dựa vào hai câu này cũng đủ để người Nhật đoán ra kế hoạch bên ta.”
Lão gia tử đưa tay lau mắt, xoay người nhìn thẳng vào Diệp Giai Chính, thân thể khẽ run: “Năm đó tôi ở hiệu sách Ngư Lương, nói với mỗi một đứa trẻ nhập học, đọc sách cứu nước, hưng thịnh và diệt vong quốc gia phải ghi tạc trong tim. Kết quả, bản thân lại mắc một sai lầm lớn.”
“Cháu trai tôi làm rất tốt. Nhưng tôi đã hại nó…” Lão gia tử chợt ngẩng đầu, tuôn trào nước mắt, “Thanh Vũ, việc này hoàn toàn là trách nhiệm của tôi.”
Diệp Giai Chính nhìn ông lão, bỏ lỡ cơ hội tốt, mấy nghìn người thương vong, căn cứ bị phá hủy… Mọi hậu quả nặng nề đè trên vai, anh tức giận cũng bối rối, trong phòng chỉ có âm thanh đơn điệu của đồng hồ treo tường, nhắc nhở anh thời gian đang dần trôi, nhưng anh vẫn không thể nói được câu nào.
“Xin cậu… cố gắng hết sức cứu chữa Nghệ Hàng.” Ông lão trầm mặc thật lâu sau mới nói, “Đừng liên lụy đến Tinh Ý.”
Diệp Giai Chính trầm mặc hồi lâu, nhận lời: “Ông nội, Tinh Ý là vợ của tôi. Tôi với đã từng bảo đảm với ngài và anh cả sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Lão gia tử bật cười, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt đầy nếp nhăn: “Nếu như có thể…” Ông bỗng nhiên im lặng, lại lắc đầu nói, “Bỏ đi, không có gì.”
Diệp Giai Chính nhắm mắt lại, tháo súng lục từ thắt lưng xuống. Đặt khẩu súng lục Browning của Mỹ lên bàn vang lên nặng nề, anh không nhìn lão gia tử, xoay người ra cửa. Tinh Ý đứng ở nơi cách cửa không xa, nôn nóng nhìn mình chằm chằm. Anh sững sờ, tiến lên trước nửa bước.
Phía sau truyền đến một tiếng súng vang, sau đó là tiếng thân người ngã xuống đất nặng nề.
Thời không dường như đứng yên, Diệp Giai Chính nhìn nét mặt kinh ngạc của Tinh Ý, cô vốn dựa vào lan can lầu hai, cơ thể hơi mềm nhũn gần như ngã xuống cầu thang. Anh muốn tiến lên đỡ lấy cô, nhưng cô nửa quỳ trên bậc thang cố gắng đứng dậy, dùng sức lực lớn nhất đẩy anh ra, loạng choạng đi vào thư phòng.