Đêm ấy tôi rơi vào - Nhất Sinh Lưu Lãng (full) - Chương 302 - Triệu tĩnh khác thường
- Trang Chủ
- Đêm ấy tôi rơi vào - Nhất Sinh Lưu Lãng (full)
- Chương 302 - Triệu tĩnh khác thường
Tôi đã thèm khát thân thể xinh đẹp tới mức hoàn mỹ của cô ta từ rất lâu rồi, tôi thèm khát cô ta, chỉ cần duy nhất cô ấy thôi. Thậm chí có nhiều lúc sự thèm khát cô ấy không hề kém Trương Ngọc Dung bao nhiêu. Chính tôi cũng không tài nào hiểu được tại sao sức thu hút của cô ấy lại lớn tới như vậy, cô ấy giống như một cục nam châm mạnh mẽ hút cục sắt là tôi vậy.
Khi tôi dừng lại, nói chính xác thì là dừng miệng thì hai mắt Triệu Tĩnh đã mê ly, cô xấu hổ, mặt đỏ ửng, thân thể mềm mại khẽ giãy dụa. Lúc này đây cô chẳng khác nào do một con rắn biến hình thành, quyến rũ động lòng người.
Tôi áp thân thể lên người cô ta, một cánh tay chống người, một tay thì vuốt ve bộ ngực căng tròn mềm mại lẫn săn chắc của cô.
“Tĩnh Tĩnh, tôi sẽ nhẹ nhàng, chậm rãi chiếm lấy cô.”
Hai cánh tay như làm bằng ngọc ôm lấy cổ tôi, cô xấu hổ nói: “Không cần đâu.”
Tôi hiểu ý của cô ta: “Vậy chúng ta sẽ làm thật mạnh bạo!”
Triệu Tĩnh vẫn lắc đầu, sau đó cô đẩy thân thể đang đè lên cơ thể mềm mại như ngọc mềm của cô ra.
“Trần Cẩn Phong, tôi muốn lưu giữ hình ảnh khi mình đẹp nhất ở trong lòng của anh.”
Tôi có thể hiểu cho việc Triệu Tĩnh không phải là xử nữ, dù sao cô ta cũng làm cái nghề này, thậm chí có thể nói cô ta còn là xử nữ mới là chuyện lạ, nhưng tôi đâu có để ý tới chuyện đó, tôi chỉ cần thân thể cô ấy, cần trái tim của cô ấy, vậy là được rồi.
“Tôi không ngại việc lần đầu tiên của cô trao cho ai, tôi cũng không quan tâm…”
“Trần Cẩn Phong, ý tôi không phải là như vậy. Hứa với tôi là đừng ép buộc tôi được không, coi như tôi cầu xin anh đó?”
Triệu Tĩnh đã nói đến nước này thì tôi không tiện nói thêm gì nữa chứ đừng nói đến chuyện cưỡng ép cô ấy.
Tôi xoay người nằm sóng xoài ra chiếc giường, cô ta lập tức chui vào trong ngực tôi, ngón tay nhỏ như ngọc đưa xuống phía bên dưới, nhẹ nhàng vuốt ve, di chuyển linh hoạt, tốc độ không nhanh không chậm, dùng lực chuẩn xác, tất cả đều rất chuẩn chỉ.
Sau đó tôi giữ tay Triệu Tĩnh lại.
Cô gật đầu, sau đó lùi người ra sau, cúi đầu xuống phía dưới, để mặc cho mái tóc đen xõa xuống trán, che giấu việc cô ta định làm.
Thật ra cũng không cần đến mái tóc che giấu, trước khi miệng cô chạm vào thì tôi đã dùng tay nâng cằm của Triệu Tĩnh lên, ngăn cản hành động của cô ta lại.
Tôi nhìn Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh nhìn tôi, sau đó lại khẽ gật đầu một cái, rướn người tới đôi chút. Cô ta nằm sấp xuống, hạ thấp người, để cho bộ ngực căng tròn, săn chắc chạm vào cơ thể tôi, sau đó bàn tay xinh đẹp của cô định ép chặt hai quả núi đôi vào.
Tôi tiếp tục ngăn cản sự hiểu lầm của Triệu Tĩnh lại.
“Ý chí của tôi đủ mạnh để áp chế cơ thể, để bản thân không làm việc theo bản năng, tôi không cần cô giúp đâu. Cho dù tôi không áp chế nổi thì tôi cũng có thể tìm những người phụ nữ khác giải quyết giúp tôi, bọn họ không xấu hơn cô, vóc dáng cũng không hề kém. Nhưng chắc hẳn cô phải biết không phải vì những điều đó mà tôi mới tìm tới cô mà.”
“Tôi thích cô, thích dáng vẻ của cô, thích trái tim thuần khiết của cô, thích tất cả những thứ thuộc về cô, vậy nên tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô, dù cho suốt đời này cô không muốn quan hệ với tôi thì tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cô. Cho đến lúc chúng ta già rồi, hai chúng ta ngồi trong căn nhà trên đỉnh núi ngắm nhìn cảnh hoàng hôn, thưởng thức cuộc sống bình lặng…”
Tôi còn chưa kịp miêu tả xong thì Triệu Tĩnh đã nằm sấp xuống người của tôi.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy có một dòng nước nóng hổi chảy trên lồng ngực, lăn xuống dưới giường.
Cô ấy rơi nước mắt, những giọt nước mắt cảm động.
“Trần Cẩn Phong, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, rất cảm ơn anh…”
Đêm nay, chúng tôi không làm gì tiếp cả, tôi chỉ ôm lấy cô ta, cô ta cũng ôm tôi, chúng tôi ôm chặt lấy nhau, thưởng thức dư vị ngọt ngào của tình yêu…
Sáng ngày hôm sau, khi tôi vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ thì Triệu Tĩnh đã lắc tôi dậy.
“Sao vậy, không cho tôi quan hệ thì thôi, giờ còn không cho tôi ngủ nữa hả, bà địa chủ đừng có bá đạo như vậy chứ!”
“Gì chứ, tôi muốn gọi anh dậy thôi, mau dậy đi ra ngoài với tôi nào!”
Biểu cảm của Triệu Tĩnh tràn ngập sức sống, trong lời trách cứ mang theo vẻ thẹn thùng và hoạt bát của một thiếu nữ, sau đó cô làm nũng ép tôi rời khỏi giường, tiếp đó giúp tôi mặc quần áo, thậm chí còn nhân cơ hội lén lút hôn trộm tôi một cái.
Tôi nghi hoặc không biết người trước mặt có phải là Triệu Tĩnh mà tôi quen hay không nữa, sao cô ấy lại đột nhiên giống một người vợ tâm can của tôi vậy chứ.
Sau khi mặc quần áo xong xuôi, cô đẩy tôi vào nhà vệ sinh, nước ấm đã được chuẩn bị xong, ngay cả kem đánh răng cũng đã được bóp lên bàn chải sẵn, tất cả đều đã được chuẩn bị chu toàn.
“Sao vậy, hiểu thấu lòng mình nên quyết định liều mình yêu thương tôi hả?”
“Ừm, anh hãy hưởng thụ đi!”
Tôi có một nghi vấn, có phải hôm nay Triệu Tĩnh chưa uống thuốc hay không?
Sau khi chuẩn bị mọi thứ, ăn sáng với Triệu Tĩnh xong thì cô ấy đứng phía sau ôm chầm lấy tôi.
“Tôi có thể gọi anh là chồng được không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Triệu Tĩnh đã nói tiếp: “Chồng ơi, em luôn muốn đi Kinh Đô, muốn đi thăm Trường Thành, đi dạo cố cung, tới quảng trường Thiên An Môn ngắm cảnh giương quốc kỳ, đi thăm quan nhà bảo tàng các nơi, hôm nay anh có thể đi với em được không?”
Bây giờ đang là cuối năm, tất cả mọi người đang từ thủ đô trở về nhà, Triệu Tĩnh thì lại muốn tới thủ đô, đúng thật là…
“Có được hay không vậy!”
Triệu Tĩnh lắc lư cánh tay tôi để làm lũng, thiếu chút nữa là khiến thân thể tôi tan chảy. Đặc biệt là giọng nói của cô ấy khi làm nũng, quả thực là khiến xương cốt toàn thân trở nên mềm nhũn, cả linh hồn lập tức sụp đổ, hóa thành cát bụi rơi xuống đất.
“Được được được, Tĩnh Tĩnh muốn đi đâu thì chúng ta sẽ tới đó!”
Triệu Tĩnh vô cùng vui vẻ, hôn chụt tôi một cái, sau đó nhảy chân sáo quay trở về phòng ngủ để lấy quần áo.
Tôi tò mò quan sát Triệu Tĩnh, phát hiện ra gần đây cô ta rất kỳ lạ, chuyện này giống như một cái giếng cạn đã vài chục năm đột nhiên tràn đầy nước, quả thực khiến người khác cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện tốt nên tôi không suy nghĩ gì nhiều.
Tôi đi tới bàn, cầm lấy một điếu thuốc, châm lửa, sau đó thấy được một quyển vở ở trên bàn, trên trang giấy có những vệt ngấn do viết tờ giấy trước để lại, về phần tờ giấy trước thì đã bị xé chín phần, chỉ để lại một phần lề nhỏ mà thôi.
“Tĩnh Tĩnh, em có thói quen luyện chữ vào buổi sáng hả?”
Triệu Tĩnh từ trong phòng chạy ra, mặt đỏ tới tận mang tai, vội vàng chộp lấy quyển vở, trên mặt hiện rõ vẻ thẹn thùng.
“Đây là thư tình em viết cho anh, chờ qua năm mới sẽ cho anh đọc.
“Thư tình? Tĩnh Tĩnh, em là người hoài cổ thiệt đó…”
Dù Triệu Tĩnh bảo đó là thư tình nhưng tôi tin rằng cô ta đang tính toán tới thủ đô sẽ hết bao nhiêu tiền. Cô ta tính toán rất chi li, tôi nghĩ nội dung trên giấy tám mươi phần trăm là giống như tôi dự đoán. Ngoài việc gửi cho tiểu học Triệu Tĩnh và người dân ở quê ra, những việc còn lại Triệu Tĩnh đều không nỡ chi tiền.
Mở cửa nhà ra, tôi ở ngoài hành lang đợi Triệu Tĩnh, sau đó thấy cô ấy đi khắp các phòng, ngắm hết phòng này tới phòng kia, thậm chí ngay cả phòng bếp lẫn nhà vệ sinh đều không bỏ qua.
“Tĩnh Tĩnh, em mất cái gì à?”
“Hả? À, không phải, em đang tìm xem có chỗ nào ngắt điện được không, sau khi tới thủ đô em sẽ về thẳng nhà, còn lâu mới quay trở về, cho nên định ngắt điện.”
Vậy thì quá cẩn thận rồi, chừng mười mấy phút sau, cuối cùng Triệu Tĩnh cũng đi ra, sau khi khóa cẩn thận cửa nhà, cô úp người lên cánh cửa một lúc, sau đó mới nắm tay tôi đi xuống bên dưới.
“Tĩnh Tĩnh, hôm nay em rất kỳ lạ, em…”
Tôi còn chưa nói hết thì Triệu Tĩnh đã hôn chụt một cái, cười duyên đáp: “Em vui, hôm nay được cùng chồng ra ngoài chơi khiến em rất vui.”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Triệu Tĩnh đã kéo tôi đi xuống dưới, sau đó tiến vào trong chiếc xe VW Beetle của cô ta.
Tôi bảo đi chiếc Passat của tôi nhưng cô ta không chịu, nhất quyết đòi đi Beetle.
Vậy nên tôi lái chiếc Beetle đưa cô ta tới Kinh Đô.
Đến những ngày cuối năm vé xe lẫn vé máy bay đều cháy hàng, thay vì xếp hàng mua vé thì lái xe tới đó thoải mái hơn nhiều, chỉ chừng một nghìn tám trăm cây số, lên cao tốc tốn chừng mười tiếng là tới rồi.
Suốt cả đường tôi và Triệu Tĩnh cười cười nói nói với nhau, đến trưa thì dùng tiệc đứng ở trạm dừng chân, sau đó chúng tôi tiếp tục lên đường, thay nhau lái xe, đến hơn tám giờ tối thì cuối cùng đã tới thủ đô.
“Tĩnh Tĩnh, chúng ta tìm chỗ đỗ xe nhé, xe biển ngoại tỉnh không được tiến vào trong nội đô, anh cũng không có giấy phép vào thủ đô.”
Triệu Tĩnh đồng ý, sau đó chúng tôi tìm bãi đỗ xe, sau khi đỗ xe thì bắt taxi tiến vào thủ đô.