Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc - Liễm Chu - Chương 25: Khiêu khích trước mặt
“Đại tỷ suy yếu như vậy thì phải dưỡng bệnh cho tốt vào. Đại tiểu thư Tôn gia và tỷ có quan hệ tốt như vậy, nhất định sẽ không kèn cựa.” Tiết Chỉ ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi qua từ Duy Anh các của Tiết Oánh, ý cười cực kỳ chướng mắt.
Tiết Oánh âm thầm cắn răng, vốn dĩ Tiết Chỉ không cần phải đi qua Duy Anh các để ra cửa, hiển nhiên Tiết Chỉ đang cố ý tới đây khoe khoang. Chỉ là bây giờ nàng ta không phục thì cũng không thể làm gì, cơ thể không cho làm chủ.
Tiết Chỉ mới đi qua, Tiết Oánh còn chưa đi về được hai bước đã thấy Tiết Ngải dẫn Mộng An đi qua, bởi vì Tiết Oánh đã ở trong sân, Tiết Ngải không chú ý, cứ vậy mà đi tới.
Nếu muốn ra cửa từ Bình Nhạc các của Tiết Ngải thì dĩ nhiên phải đi qua Duy Anh các. Mặc dù Tiết Ngải không cố ý khoe khoang như Tiết Chỉ, nhưng nàng đã mặc váy áo mẫu mới nhất, mang theo đồ trang sức được Minh Kỳ Trưởng Công Chúa thưởng cho, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ kiết xác trước đó. Tiết Oánh nhìn thấy vẫn rất tức giận. Dưới cái nhìn của nàng ta, Tiết Ngải nên sống sa sút bụi bặm cả đời, dù cho là vụ hôn nhân để trở thành Trắc phi Thái Tử, cũng là do nàng ta không muốn nên mới đến tay Tiết Ngải. Mặc dù là tỷ muội thân sinh, nhưng thứ nàng ta không muốn nhìn nhất chính là danh tiếng của Tiết Ngải lớn hơn mình.
Nhóm bà tử nha hoàn vất vả dìu Tiết Oánh về phòng, Tiết Oánh tức giận nên cảm thấy càng đau bụng hơn, kêu than không ngừng, nha hoàn đi thông báo với Phan thị, Phan thị nhanh chóng kêu người mời Lý đại phu đến, sau khi Lý đại phu xem bệnh thì cũng chỉ kê cho Tiết Oánh mấy phương thuốc, tốt xấu gì thì bụng cũng không còn đau đớn khó nhịn.
“Lý đại phu, ngài đã xem bệnh cho chúng ta vài chục năm, có lời gì ta cũng không dối gạt ngài.” Phan thị mời Lý đại phu đến phòng bên: “Bệnh này của Oánh nhi đến rất kỳ quặc, ngài có nhìn ra vấn đề khác không?”
Lý đại phu hiểu ý trong lời nói của Phan thị, cười nói: “Phu nhân chớ lo. Gần đây thời tiết chuyển lạnh, Đại tiểu thư lại ăn chút đồ lạnh cho nên mới bị như thế, uống thuốc của lão phu, giữ ấm cho tốt thì mấy ngày sau sẽ khỏi hẳn.”
Phan thị không hỏi được vấn đề xảy ra, cũng chỉ đành gửi bạc, sai người đưa Lý đại phu ra ngoài.
“Phu nhân, ngài đang hoài nghi gì sao?” Sau khi Lý đại phu đi, Tạ mụ mụ bên người Phan thị hỏi.
“Ta chỉ cảm thấy đột nhiên Oánh nhi bị bệnh, bệnh lại rất kỳ lạ, hẳn là bị người khác hạ độc.”
Vừa nói lời này, Tạ mụ mụ giật nảy mình, nhanh chóng đóng cửa phòng: “Phu nhân, không thể nói lời này một cách lung tung đâu!”
“Hi vọng là ta nói lung tung.” Phan thị thở dài. Nữ nhi mình thương yêu nhất bị bệnh, bà ta cũng không thể làm gì khác, chỉ thường xuyên đi thăm Tiết Oánh.
Lý đại phu ra cửa sau rồi lại vòng đến cửa trước, đưa người gác cổng một tờ giấy, nói là để cho Tiết tướng. Người gác cổng ngầm hiểu, nhận tờ giấy giấu trong tay áo.
Ba tỷ muội Tiết Chỉ, Tiết Ngải, Tiết Nhược ngồi xe ngựa đến Tôn phủ, trước khi xuống xe, Tiết Chỉ nói: “Chúng ta đều đến đây vì thanh danh, vậy thì mỗi người phải dựa vào năng lực của chính mình, không được phá nhau, nếu không thì không thể nói chuyện với phụ thân đâu.”
Tiết Ngải không lên tiếng, dường như vẫn là bình hoa đầu gỗ.
Tiết Nhược nói: “Lời Nhị tỷ nói rất đúng. Hiếm khi Đại tiểu thư của chúng ta không đến, hôm nay phải nắm chặt cơ hội rồi.”
Ba tỷ muội xuống xe, cùng đi vào Tôn phủ.
Tiết Ngải đã tham gia không ít yến hội lớn nhỏ, chỉ luôn làm bộ ngu ngốc cho nên không có người nào để ý đến. Từ lần trước, khi nàng chiếm được danh tiếng ở phủ Trưởng Công Chúa, bây giờ thì nàng đi đâu cũng là tâm điểm của mọi người.
“Tiết Tam tiểu thư.” Sau khi ba tỷ muội Tiết gia tách ra đã có người chủ động đến bắt chuyện với Tiết Ngải.
Tiết Ngải quay đầu, rất bất ngờ khi người đến lại là Đại tiểu thư Hầu phủ Trần Hân Hân: “Thì ra là Trần Đại tiểu thư.”
Hai người hành lễ, Trần Hân Hân nói: “Trước đó thấy Tam tiểu thư bị thương ngoài ý muốn ở phủ Trưởng Công Chúa, không biết bây giờ thương thế đã khỏi hẳn chưa?”
Tiết Ngải luôn luôn cảm kích sự quan tâm của người khác: “Đã không có gì đáng lo, đa tạ Trần Đại tiểu thư quan tâm.”
Trần Hân Hân cười nói: “Tam tiểu thư đừng xa cách với ta như vậy, nếu như không ngại thì gọi ta là Hân Hân cũng được, ta hơn ngươi một tuổi, gọi ngươi là Tiểu Ngải có được không?”
Tiết Ngải gật đầu.
Trần Hân Hân cực kỳ hay nói, cứ luôn nói chuyện phiếm với Tiết Ngải, cũng sẽ không xấu hổ khi nói chuyện phiếm lần đầu tiên. Tiết Ngải không từ chối, nhưng cũng chưa từng nhiệt tình, nàng muốn biết mục đích khi Trần Hân Hân chủ động kết giao với mình.
Tiết Chỉ đang nói chuyện phiếm với các tiểu thư mình quen biết, cách ăn mặc hôm nay của nàng rất tinh tế, được không ít các tiểu thư khen ngợi.
“Tiết nhị tiểu thư, sao Tam muội nhà ngươi lại nói chuyện với Trần Đại tiểu thư? Các nàng quen nhau lúc nào thế?” Không chỉ có Tiết gia tỷ muội khó chịu khi Tiết Ngải được chú ý, tiểu thư các nhà bị cướp danh tiếng cũng vô cùng chướng mắt Tiết Ngải.
Tiết Chỉ cố ý thở dài nặng nề: “Các ngươi vẫn không hiểu thủ đoạn của Tam muội nhà ta sao? Trước đó cứ luôn giả vờ ngây ngốc, đến trước mặt Trưởng Công Chúa thì cái gì cũng biết, đây mới thực sự là có tâm cơ. Nào có giống ta, nói cái gì thì nói cái đó không tính toán trước. Ta nói với các ngươi, nên kết giao với người như ta, Tam muội của ta như thế, chính các ngươi cân nhắc một chút, có đủ thông minh hay không, có thể chơi lại nàng hay không? Tránh cho lúc đó bị nàng bán rồi còn không biết.”
Chư vị tiểu thư hiểu được lòng dạ của Tiết Chỉ, các nàng cũng đã trải qua mấy chuyện này trong nhà. Đều xuất thân từ Đại gia tộc, giữa những tỷ muội thường xuất hiện các loại so đấu, mặc dù chỉ xảy ra giữa các tiểu nữ nhi, không quá thật, nhưng cảm giác này lại là thật.
“Chỉ tỷ tỷ, tỷ cũng đừng tức giận, ta thấy Tam muội nhà tỷ cũng mới cướp được một cơ hội. Ai trong kinh thành mà không biết Đại tiểu thư mới là người được sủng ái ở tướng phủ?” Vị tiểu thư này thật sự là một người không biết nói chuyện, ban đầu muốn an ủi Tiết Chỉ, nhưng lời này lại khiến cho Tiết Chỉ tức giận.
“Còn không phải Đại tỷ ỷ vào thân phận đích nữ của mình sao, không có nó thì nàng tính là gì?” Sắc mặt Tiết Chỉ càng thêm khó coi.
“Nhưng mà.” Một vị tiểu thư khác khuyên lơn: “Ai không biết nhà ngoại của Chỉ tỷ tỷ quyền cao chức trọng, dì lại là nương nương tiến cung, gia thế đó còn không bằng ai sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Các tiểu thư khác nhao nhao phụ họa, lúc này mới khiến cho tâm tình Tiết Chỉ tốt hơn chút.
Những tiểu thư này vây quanh nàng đều là người có dòng dõi kém hơn chút, phần lớn là quan viên tiểu thư tam tứ phẩm, đều phải cố gắng kết giao với các tiểu thư có dòng dõi cao hơn, nếu vậy thì về sau còn có thể được nói đỡ trong việc kết hôn.
Đến trưa, nhân vật chính của ngày hôm nay, Tôn Nhất Hàm, xuất hiện. Chúng tiểu thư nhanh chóng sai nha hoàn tặng lễ vật. Hôm nay Tôn Nhất Hàm mặt một bộ y phục màu hồng, nhìn rất mềm mại, nàng ta lễ phép cảm ơn với các tiểu thư tặng quà, không hề thất lễ.
Nhìn thấy ba tỷ muội Tiết gia tới tặng lễ, nàng ta kinh ngạc nói: “Sao Oánh tỷ tỷ lại không đến?”
“Cơ thể của Đại tỷ không ổn, đặc biệt chuẩn bị lễ vật, nhờ ta cáo tội với Tôn Đại tiểu thư, hôm nay nàng không thể tới, sau này sẽ nhất định đến thăm Tôn Đại tiểu thư.” Trường hợp có nhiều người, Tiết Chỉ vẫn rất ra dáng.
Tôn Nhất Hàm thất vọng đôi chút: “Thỉnh cầu Nhị tiểu thư nhắn nhủ, nói Oánh tỷ tỷ dưỡng bệnh cho thật tốt, hai ngày nữa ta sẽ tới thăm nàng.”
“Thay mặt Đại tỷ cảm ơn Tôn Đại tiểu thư đã quan tâm.”
Tặng lễ vật xong, trước khi mở yến, chúng tiểu thư lại bắt đầu tập hợp một chỗ đánh đàn vẽ tranh, làm thơ viết chữ. Mỗi lần đều như thế này, Tiết Ngải không có hứng, yến hội hôm nay không đủ lớn, nàng cũng chẳng muốn đi đoạt danh tiếng gì, không duyên không cớ lại chọc cho đám người ghen ghét.
Trần Hân Hân vẫn luôn đi cạnh nàng lại cực kỳ kích động.
“Hân Hân, nếu ngươi có hứng thú thì cứ việc đi, không cần ở đây với ta.” Tiết Ngải cảm thấy Trần Hân Hân ở bên mình đã đủ lâu.
Trần Hân Hân nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Ngải, ngươi không qua đó thử chút sao? Ngươi chơi đàn tranh rất tốt, ta biết thư pháp của ngươi cũng rất tuyệt.”
Tiết Ngải lắc đầu: “Các tiểu thư đều rất lợi hại, ta không nên ra đó cho xấu mặt.”
“Tiết Tam tiểu thư xem thường những người này sao?” Một âm thanh lạnh như băng chen vào.
Hai người quay đầu lại nhìn, thấy đó là Nhị tiểu thư Trang Nhược Vân. Trước khi Tiết Ngải ra mặt, người chơi đàn tranh tốt nhất chính là nàng ta. Thế nhưng sau lần đó, cái danh này đã chuyển lên đầu Tiết Ngải, nàng ta vẫn là ‘cao thủ đàn tranh’ trong miệng mọi người, chỉ là ở phía trước có thêm một câu ‘cao thủ đàn tranh chỉ đứng sau Tiết Tam tiểu thư’. Rõ ràng hai người đều chưa đấu với nhau, tại sao nàng ta lại thua? Lần trước nếu không có Vân Dật Công Chúa hỗ trợ, sao Tiết Ngải có thể thắng? Nhưng mà vì có Vân Dật Công Chúa ở đó, nàng ta không phản bác được, đã bị chụp mác.
Nhìn thấy Trang Nhược Vân, Tiết Ngải cũng biết vấn đề ở chỗ nào. Chỉ vì chuyện đàn tranh thôi sao? Dĩ nhiên không phải. Chuyện của Trang Nhược Thủy, chuyện của Trang Thiếu Húc, tóm lại, mình đã kết thù với cái nhà này, mà lại không thể giải được nữa. Đã không thể giải, Tiết Ngải dứt khoát không thèm giải nữa. Một Trang gia mà thôi, dựa vào Trình gia mới lộ dòng dõi, rời Trình gia thì ai biết Trang gia là nhà nào?
Lúc đầu Tiết Ngải không muốn gây chuyện, thế nhưng rất không may, Trang Nhược Vân lại đụng vào, thật ngại quá, nàng chuẩn bị khai đao với Trang gia.
“Lời này của Trang Nhị tiểu thư đang nói ta, hay là đang nói chính ngươi?” Tiết Ngải nở một nụ cười quyến rũ, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, sáng tỏ như ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm.
“Ngươi không cần châm ngòi, ta đã đàn tấu đàn tranh từ lâu, ngược lại là người, từ lần ở phủ Trưởng Công Chúa đã không xuất thủ nữa. Chẳng lẽ không có sự trợ giúp của Vân Dật Công Chúa thì ngươi không dám ra tay à?” Giọng nói của Trang Nhược Vân không cao không thấp, thế nhưng các tiểu thư khuê các lại thích xem tiết mục này nhất. Rất nhanh đã có một đám người vây quanh hai người.
Tiết Chỉ và Tiết Nhược cũng đứng trong đám người, nhưng không có ý muốn ra mặt.
Tiết Ngải thấy từng khuôn mặt chờ xem kịch vui của mọi người, cười nói: “Trang Nhị tiểu thư đã cho là như vậy, thì cứ coi như ta không dám ra tay đi. Hôm nay là sinh nhật Tôn Đại tiểu thư, ta tới để chúc mừng, không phải tới để phá.”
Nếu Tiết Ngải không phải người phá, vậy người phá là ai, tất cả mọi người đều rõ ràng.
Trang Nhược Vân, bao gồm tất cả mọi người ở đây đều không ngờ Tiết Ngải không chỉ không ngu ngốc, mà còn ăn nói khéo léo như thế. Tất cả mọi người đều có cảm giác không chân thật, Tiết Tam tiểu thư nhận tất cả lời nói không phân tốt xấu của trước kia đâu rồi? Nàng thế này, không chỉ phân biệt được tốt xấu mà còn có thể phản công vô cùng nhẹ nhàng.
Đám người đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng, nếu như bây giờ là Tiết Tam tiểu thư chân chính, vậy thì trước đó đã có chuyện gì xảy ra? Giả vờ ư?