Đệ nhất tiểu thần y - Bé Heo (full) - Chương 196 Bằng không, mặt mũi của gã đã mất hết rồi.
- Trang Chủ
- Đệ nhất tiểu thần y - Bé Heo (full)
- Chương 196 Bằng không, mặt mũi của gã đã mất hết rồi.
Hai người tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Để lại một đám giáo viên trợn mắt há hốc mồm ngơ ngác nhìn nhau trong phòng.
Ngưu Quân phản ứng nhanh nhất, chỉ suy nghĩ một lát trên mặt đã lộ ra một nụ cười khẩy đầy lạnh lẽo.
Gã cũng đoán được đôi chút từ phản ứng của hai người Ngô Quảng.
E rằng Tần Khải và Ngô Quảng chỉ gặp nhau vài lần, còn quan hệ giữa họ chắc cũng chỉ biết nhau thôi.
Ngưu Quân không có nghĩ sâu xa, nhiều đó đã đủ với gã rồi.
Chỉ cần Ngô Quảng không ra mặt thì giải quyết Tần Khải chỉ là chuyện cỏn con.
“Doạ tao, ha ha, mày cho rằng tao là người dễ bị doạ vậy sao?”
Đợi sau khi phản ứng lại, Ngưu Quân tức đến mức cười lạnh liên tục.
Dưới áp lực, vừa rồi gã suýt cúi đầu xin lỗi Tần Khải.
Cũng may hết thảy chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm.
Bằng không, mặt mũi của gã đã mất hết rồi.
Không chỉ Ngưu Quân, những giáo viên khác cũng lần lượt phản ứng lại, ánh mắt nhìn Tần Khải đã rất không thân thiện.
Một đám người, ai nấy đều tự khoe khoang là dựa vào đầu óc kiếm cơm, lại thiếu chút nữa bị Tần Khải đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Cơn tức giận dồn ở cổ họng, sự nhẫn nại của bọn họ đối với Tần Khải đã đạt đến cực hạn.
“Con mẹ nó, còn ra vẻ với tôi, cậu gọi đi, gọi một tiếng cậu Ngô, xem người ta có giúp cậu không!”
“Tôi nhổ vào, cái thứ gì, cũng dám lôi quan hệ với cậu Ngô?”
“Cậu cũng xứng? Doạ chúng ta không nhẹ, tiểu tử, hôm nay không xử lý cậu, ông trời cũng không nhìn nổi!”
“Đánh gã, đánh con mẹ nó!”
…
Sáu, bảy giáo viên, có người cầm bình rượu, có kẻ trực tiếp cầm ghế nhỏ có đệm trong phòng lên.
Bọn họ bao vây Tần Khải, tựa hồ một lời không hợp, liền sẽ vung tay đánh đập.
Lòng người cùng hướng về một chỗ, Ngưu Quân thiếu chút nữa cười đến lệch miệng.
“Thế nào, nhóc con, kinh ngạc không, bất ngờ không? Mẹ kiếp, thời thế thay đổi thật nhanh, phong thuỷ luân chuyển, mày không thể nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay đúng không, ha ha…”
Ngưu Quân tức giận đến bật cười, học theo khẩu khí lúc nãy của Tần Khải, cố ý trêu chọc Tần Khải.
Những người khác, ai nấy sắc mặt cũng đều không tốt.
Trong phòng, trong nháy mắt đều là mùi thuốc súng nồng nặc.
Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai ở ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh, càng đắc ý đến mặt mày hớn hở.
Hôm nay Tần Khải bị xử lý, chỉ sợ nằm mơ thì bọn họ cũng đều có thể cười tỉnh.
Chu Tư Tư trốn ở sau lưng Tần Khải, sợ tới mức gương mặt xinh đẹp trắng bệch.