Đệ Nhất Kiếm Vương - Chương 163 - Rời đi
Khi đám người Huyết ma rời đi, Thanh Sơn bỗng nhiên cảm thán.
Đường giàng hồ khó dẫm
Lục lâm lắm hiểm nguy
Trích câu nói của Lý Văn Dương trong Trung Nguyên Kiếm Khách, suy ngỹ
của Thanh Sơn hiện tại cũng không khác gì tâm trạng của Lý Văn Dương lúc ấy, con đường này quả thật không hề dễ dàng đặt bước chân, dù thực lực
của Thanh Sơn hiện tại là không hề đơn giản, nhưng mà trong chốn thiên
địa này còn có vô vàn những người có thực lực mạnh hơn đang ẩn dấu ở một nơi nào đó, có thể là ở một nơi núi rừng hoang vu, cũng có thể là ở nơi thành thị đông đúc có thể là một ông già bà lão nào đó, cũng có thể chỉ là một tên ăn mày, nhưng mà một điểm chung là mỗi một bước đường đi đến sẽ tiếp xúc đến một cấp bậc cao hơn, đối thủ mạnh hơn.
Lúc này
Thanh Sơn nhìn sang Đào Bá Duy âm thầm thở dài, hắn cũng không muốn
nhúng tay việc của Huyết Đao Môn, nhưng mà với riêng Đào Bá Duy Thanh
Sơn vẫn phải đòi một câu trả lời.
Bởi vì Thanh Sơn đã nhìn thấy
cảnh tượng thê tham của những cô gái xấu số bị chú cháu Đào Bá Duy dùng
để luyện tà công, giả sư như Bạch My không cứu được Thanh Thanh thì chắc hẳn giờ này cô ấy đã là một cái thây khô. mà cách làm của Đào Bá Duy
quá tàn nhẫn, một người đang sống sờ sờ ra đấy mà phải từng bước từng
bước nhìn thấy mình chết từ từ vì mất máu, quả thật là chỉ thua mỗi việc thiên đao vạn quả mà thôi.
Ánh mắt nhìn về phía Đào Bá Duy, rồi đưa tay chỉ về phía Thanh Thanh cất giọng chất vấn.
– Ông muốn dùng máu của cô ấy để luyện công?
Vừa nói trong ánh mắt ẩn hiện một tia sát ý, còn Đào Bá Duy cũng có thể cảm nhận thấy rõ ràng sự tức giận của Thanh Sơn, nhưng mà giờ mọi chuyện
cũng dường như đã ngã ngũ, bởi vậy mà ông ta cũng không hề tỏ ra e sợ,
ông ta cũng có thể đoán được kết cục của mình sẽ như thế nào, ông ta
cười lên một tiếng đầy chua chát.
– Đúng vậy, ta đã từng dung con
bé đó với mục đich dùng máu của nó để luyện công,dù sao ta cũng đã dùng
rất nhiều thiếu nữ trẻ để luyện công, giờ có thêm một người nữa thì đã
làm sao chứ, . chỉ tiếc rằng mọi chuyện đã không như ta mong muốn, nếu
lúc đó không bị Lão Bạch My phá đám, thì giờ này các người có thể đứng
đây để nói chuyện với ta hay sao? nếu như luyện thành thì ta đã là vô
địch thiên hạ, ai có thể làm gì được ta chứ.
Vừa nói ông ta tỏ ra
tiếc hận, sau bao nhiêu năm tìm kiếm mới tìm được một cơ thể hoàn hảo,
phù hợp với mọi yêu cầu để tu luyện huyết ảnh ma công, nhưng mà lại bị
Bạch My cướp mất, cũng chỉ tại lúc đó thực lực của Đào Bá Duy không thể
so sánh với thực lực của Bạch My.
– Số phận đã an bài như vậy, ta
cũng không có gì để luyến tiếc, thắng làm vua thua làm giặc, ta cũng
không có gì đề bàn giao với các người.
Bây giờ đại thế đã mất,
thế thì còn gì mà phải suy nghĩ nữa chứ, cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi. Tháy Đào Bá Duy tỏ ra như vậy Sơn cũng không muốn dây dưa
chuyện này, cho dù hắn có tự tay kết liễu Đào Bá Duy thì cũng không mang ý nghĩa gì, tốt nhất chuyện này vẫn nên để cho Huyết Đao Môn tự xử lý,
dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt được, và Thanh Sơn cũng muốn rời
khỏi nơi náy dù sao cũng đã rời nhà đi mấy hôm, chắc hẳn là cha mẹ hắn
cũng sẽ rất lo lắng.
Nghĩ đến đây Thanh Sơn tiến về phía Thanh Thanh, rồi cất tiếng
– Chúng ta cũng nên trở về, đã rời nhà quá lâu rồi chuyện ở đây hẳn là không cần chúng ta nữa.
Thanh Thanh đưa ánh mắt nhìn Thanh Sơn đầy dịu dàng, hai người đã tách nhau
mấy hôm, vả lại những gì mà Thanh Thanh đã trải qua cũng vô cùng khủng
khiếp với một người chân yếu tay mềm, là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ mà
chịu một trận cuồng phong phùi dập như vậy có ai mà không hoảng sợ, cũng may mà lúc đang thập tử nhất sinh thì Thanh Thanh được Bạch my lão quái cứu giúp và cưu mang, như vậy là cô đã quá may mắn so với những người
con gái xấu số kia rồi. Sau đó Thanh Sơn quay về phía Bạch My lão quái
cùng với Đào Thanh cất giọng.
– Hai vị tiền bối, mọi chuyện ở đây giờ hai vị có thể giải quyết được rồi chứ? chúng tối muốn rời khỏi nơi này.
Nghe vậy hai người tỏ ra một tia thất lạc không nỡ, mặc dù không quen biết
lẫn nhau, nhưng mà nhờ có Thanh Sơn mà hôm nay nguy cơ được giải quyết,
giờ đa số hai bên đều đã thụ thương, cũng là lúc nên giải quyết vấn đề
trong môn, muốn nói lời cảm tạ dành cho Thanh Sơn, nhưng hai người cũng
không biết nên xưng hô thế nào cho phải phép, xét về võ công thì Thanh
Sơn áp đảo hai người bọn hắn, mà xét về tuổi tác thì hai người lại hoàn
toàn đáng tuổi ông bà của Thanh Sơn, trong lúc nhất thời hai người á
khẩu không nói nên lời, thất tình cảnh như vậy Thanh Thanh cất giọng.
– Hai ông không cần phải như vậy, cứ xưng hô ông cháu là được rồi, dù sao ông cũng đã giúp đỡ cháu rất nhiều, không có ông thì khả năng giờ cháu
không được gặp lại đến hắn nữa.
Nói Thanh Thanh chỉ sang Thanh Sơn, mà Thanh Sơn cũng không có ý
kiến gì, thấy vậy hai người hơi khom người cảm tạ, sau đó Thanh Sơn cất
bước quay người rời đi.
vừa đi được một đoạn dường như nhớ đến cái gì, Thanh Sơn vội vàng quay người lại hô lên một tiếng.
– Hai vị tiền bối!
Nghe thế hai người Bạch My vội hướng về phía Thanh Sơn hỏi?
– Cháu còn có chuyện gì nữa hay sao?
Thanh Sơn cũng không có nhiều lời, đưa tay vào trong túi lấy ra một viên
huyêt ngọc, sau đó hướng về phía Bạch My cùng với Đào Thanh cất giọng.
– Tôi nghĩ vật này sẽ giúp đỡ cho môn phái của các ông, mặc dù tôi không
biết nó là cái gì, có lẽ hai ông sẽ hiểu được ý nghĩa của nó.
Khi
Thanh Sơn đưa ra viên ngọc này thì Đào Thanh cùng Bạch My đã kích động
đến ngây người, hai lão gì không tin vào mắt của mình nữa, Đào Thanh cất giọng run rây kèm theo là sự kích động vô cùng.
– Từ đâu mà cậu
có được vật này chứ? hàng trăm năm nay chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi,
nhưng mà vẫn biệt vô âm tính, vậy mà nay nó lại xuất hiện nơi đây? đúng
là ” nhân họa đắc phúc”
Nghe vậy Thanh Sơn cũng cười khổ trong
lòng, không nghĩ tới viên ngọc này lại có tuổi đời lớn đến như vậy, mà
Thanh Sơn cũng chỉ vô tình đạt được mà thôi, sau đó Thanh Sơn đem chuyện hắn đã nhìn thầy và tìm thấy viên ngọc như thế nào kể lại một lần, nghe đến đây Bạch My cùng Đào Thanh không chịu nổi nữa mà đồng thãnh hét
lên.
– Đúng là không bằng loài cầm thú, sao hắn có thể làm ra được loại chuyện mất nhân tính như vậy?
Thanh Sơn cũng không để ý đến hai người bọn họ, nhìn sang Thanh Thanh đã thấy khuôn mặt xanh lét, nghe những gì Thanh Sơn kể mà trong lòng cô không
khỏi run rẩy, quả thật nếu như không có Bạch My thì chắc hẳn kết cục của cô cũng bi thảm như thế, chỉ có hơn mà không kém.
– Đừng sợ, tớ luôn ở bên cậu,
Nói rồi một bàn tay nắm chặt lấy tay Thanh Thanh, cảm giác của cô trở nên
an tâm hơn rất nhiều, sau đó quay người tiến về phía hố đen mà đi.
Bên này Bạch My cùng Đào Thanh cũng trở nên bận rộn năm huynh đệ thầy trò
bắt đầu xử lý những việc trong môn, những người nào đồng ý cải tà quy
chính thì phải tiến về hang động để sám hối, còn Đào Bá Duy cuối cùng tự vẫn để tạ tội với tiên tổ, Đào Thanh lên là môn chủ, có những dòng ghi
chú trên viên ngọc nên bọn hắn bắt đầu tu luyện huyết ảnh ma công.
Bên trong hố đen hai bóng người đang quay cuồng với nhũng vòng xoáy cuối
cùng không chịu nổi mà ngất đi, không biết qua bao lâu tiếng đao kiếm va chạm làm cho hai cặp mắt mở ra thì thầm.
– Đánh nhau nữa sao!!