Đệ Nhất Kiếm Vương - Chương 159 - Huyết ma nhị nhân
Nghe thấy những lời này của tên cường giả làm cho những người bên ngoài cảm thấy ngơ ngẩn, ngạc nhiên đến ngây người. Hai bên đã bước vào sinh tử chiến, vậy mà lúc này tên này bỗng dưng hỏi một câu có vẻ như cực kỳ thừa thãi.
Nếu như năm người bọn họ đánh bại thanh niên trẻ trước mặt này thfi chắc hẳn thanh niên này phải bị thảm tao thân diệt, vậy mà giờ hắn lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy?
– Ngớ Ngẩn chẳng lẽ hôm nay các người lại tha cho ta. Muốn giết ta thì nhào zdô đây, chỉ nói thôi không dọa được ai cả.
Tên Cường giả lúc này cũng ngơ người, dường như nhận ra hắn thất lời hai mặt ửng đỏ rồi hét lên.
– Chết đi cho tao, hôm nay trời mới cứu được mày.
Nói xong hắn lao nhanh một cái vào vòng chiến, dường như
là hắn muốn trốn tránh ánh mắt của mọi người. năm tên cường giả lại tiếp tục quần công Thanh Sơn, dù cho năm tên cường giả đỉnh cao quần chiến nhưng mà Thanh Sơn vẫn không hề rơi xuống hạ phong, mà trên khuôn mặt vẫn luôn bình thản nhẹ nhàng, dường như đây không phải cuộc chiện sinh tử, mà đây chỉ là một cuộc dạo chơi của Thanh Sơn vậy. Bên ngoài Trịnh Văn Thái thấy bên trong Thanh Sơn chỉ đang chống đỡ, dường như đây đối phưỡng không còn đủ sức chiến đấu sắp thua đến nơi, lúc này hắn mới hét lên.
– Tiểu tử đừng cố chống đỡ nữa, vô ích mà thôi bó tay chịu trói đi, nếu làm việc cho tao thì mày còn có cơ hội giữ lại một cái mạng.
– Tiểu tử mày còn không chịu thua đi, mày nghĩ mày là ai chứ, mày có thể thắng nổi năm tên cường giả của tao hay sao.
Thấy Thanh Sơn không có phản ứng nào Trịnh Văn Thái lại tiếp tục.
– Làm sao, mày không muốn nhận cơ hội này hay sao, nếu như mày không muốn nhận cơ hội hày thì ngày này năm sau là ngày giỗ của mày đấy.
– Tao thấy mày còn trẻ, cuộc đời còn dài vả lại mày có chút tài năng nếu như làm việc cho tao thì sau này tiền đồ rộng mở, bất khả hạn lượng à.
Dù cho hắn có nói đến rát hơi bỏng cổ thì Thanh Sơn vẫn không hề phản ứng lại, như vậy làm Trịnh Văn Thái thêm âm trầm. Truyện mới cập nhật
– Đã mày muốn chết thì tao sẽ thỏa mãn mày.
Hai tròng mắt của hắn đỏ như máu, đây là một sự sỉ nhục đối với hắn, điều này làm cho hắn trở nên điên cuồng.
– Giết, giết tên phế vật cho tao, nếu như hôm nay hắn không chết các người cũng đừng có sống nữa.
Bên ngoài Trịnh Văn Thái nhìn thấy có vẻ là năm tên cuồng giả đang chiếm thế công, chiếm thế thượng phong, nhưng mà nào có phải như những gì hắn nhìn thấy, trong trận chiến năm tên cường giả lúc này trong lòng cười khổ không thôi, bởi vì lúc này bọn chúng đang điên cuồng tấn công nhưng mà tất cả đều là công vào không khí, không chạm đến vạt áo của đối phương.
Dường như năm tên chỉ là đá mài dao cho Thanh Sơn, sau khoảng nửa giờ đánh chiến đấu bỗng dưng lúc này Thanh Sơn bỗng dững cất giọng.
– Chơi thế là đủ rồi, đắc tội.
Nói xong Thanh Sơn không còn phòng thủ nữa mà chuyển sang thế tấn công, năm cánh tay với năm nắm đấm đang hướng về phía trái tim của mình, Thanh Sơn không hề tránh né, mà hắn chỉ vận lực, một luồng lực đạo cuồn cuộn dồn từ đan điền lên bảo vệ lồng ngực của mình, “bành” một tiếng năm luồng chưởng phong như bài sơn đảo hải đánh thẳng vào trái tim của Thanh Sơn, nhưng mà Thanh Sơn vẫn đứng yên bất động, dường như năm luồng chưởng phong của năm tên cường giả như đánh lên tường đồng vách sắt vậy.
Năm tên cường giả thấy vậy khuôn mặt cả năm biến sắc, nhìn thấy Thanh Sơn chỉ mỉm cười, như đang chế diễu bọn chúng, nhưng không đợi bọn họ hết thất thần, thì một luồng lực đạo đã cuồn cuộn từ bộ ngực rắn chắc ấy xuyên qua lòng bàn tay của năm người.
Bành, Bành, bành…
Đăng! Đăng! Đăng….
Năm tên cường giả liên tục bại lui, cảm giác như có một đầu giao long đang luồn luộn lao nhanh từ cánh tay vào bộ ngực của mình,
Phốc! Phốc! Phốc….
Cả đám phun ra máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo, giờ này bọn họ đâu còn là cường giả phong phạm nữa, mà giờ chỉ thấy năm người chật vật không chịu nổi, chỉ trong chốc lát phía ngoài Trịnh Văn Thái đã ngây người không tưởng tượng nổi, nhanh như vậy đã bại, bại một cách triệt để.
– Chỉ có chút thực lực đó cũng muốn mạng của tao, quả thật là quá nực cười. Tao đã cho cơ, chúng mày đã không biết tận dụng, vậy thì cũng chỉ có thể trách chúng mày mà thôi.
Nói xóng nhứng lời này, Thanh Sơn bỗng dưng động, thân hình giống như một cái bón, thoáng một cái đã đứng cạnh Trịnh Văn Thái, chỉ nghe một tiếng “ba”, hai chân Trịnh Văn Thái dãy dụa đạp vào không khí, cả thân hình to béo của hắn bị Thanh Sơn nắm lấy cái cổ dơ lên trong không trung, làm cả khuôn mặt của hắn bõng dưng biến dạng ửng đỏ, thời gian càng lâu khiến hắn hô hấp thêm trì trệ.
Trong mắt Thanh Sơn lúc này sát ý bỗng dưng trở nên nồng đậm, chưa bao giờ hắn có loại cảm giác muốn giết người mãnh liệt giống như lúc này.
– Mày muốn đưa cô ấy đi, mày đưa nổi không? với chút bản lĩnh này mày còn ngông cuồng như vậy, tao đã cho cơ hội rồi, vậy thì mày cũng trách tao không được, chỉ trách mày không biết nắm bắt cơ hội mà thôi.
Lúc này bên ngoài đám người khiếp sợ không thôi, dường như quanh người Thanh Sơn phảng phất như một đầu dã thú, uy áp khắp cơ thể phát ra kinh khủng, mà trên bàn tay nắm lấy cái cổ của Trịnh Văn Thái dường như đang dồn thêm lực đạo, chỉ cần vài giây đồng hồ nữa là Trịnh Văn Thái sẽ hồn lìa khỏi xác.
Bỗng dưng lúc này Thanh Sơn ném một cái, Trịnh Văn Thai bay ra cả chục mét, còn Thanh Sơn nhanh như một con sóc, nhảy qua một bên, ngay lúc đó, một đầu tiễn nhọ “phụp” một tiếng cắm ngay vào vị trí Thanh Sơn vừa đứng, trong khoảnh khắc hai tên mặc áo bào đỏ, vai mang cung tên đã hạ xuống đứng về phía hai bên của Trịnh Văn Thái, một tên cúi xuống nhét vào miệng Trịnh Văn Thái một viên đan dược, rồi ép lòng bàn tay lên huyệt bách hôi của hăn, một luồng khối trắng mỏng manh lượn lờ quanh đỉnh đầu Trịnh Văn Thái, khoàng vài chục dây sau, mấy tiếng ho khan vang lên, Trịnh Văn Thái dương mở hai mắt rồi cất tiếng sợ hãi.
Đây là địa phủ sao, tôi đã chết rồi hay sao?
– Thiếu chủ, yên tâm không cần sợ hãi như vậy, có chúng tôi ở đây ngài không cần phải lo lắng.
Nghe vậy Trịnh Văn Thái đưa mắt nhìn sang hai người sau đó tự quất cho mình một cái bạt tai, rồi hét thảm một tiếng.
Tôi chưa chết, giết, tiết tên tiểu tử đó cho tôi. hôm nay hắn nhất định phải chết, nhất định phải đưa con bé đó cho tôi.
– Thiếu chủ yên tâm dưỡng thương, chúng thuộc hạ sẽ xử lý việc này.
Nói xong cả hai quay mặt về phía Thanh Sơn, hai khuôn mặt dữ tơn với bộ lông mày dày rậm xếch ra phía sau, mặt mũi sần sủi ghê rơn, nhìn thấy hai người này thì đấm người Đào Thanh cũng biến sắc, thảng thốt.
– Huyết ma nhị nhân, tại sao bọn hắn còn chưa có chết, chẳng phải ba mươi năm trước chúng bị vây công trên đỉnh Ngân Sơn hay sao?